Chương 1
Trong cơn quay cuồng chóng mặt, Tạ Mân mở mắt, trông thấy một bộ sô pha và bàn trà khổng lồ lạ hoắc với tỷ lệ khác thường.
Một bà giúp việc như người khổng lồ cầm chặt tấm giẻ lau, khom lưng lau mặt bàn sáng loáng.
Tạ Mân chưa gặp người này bao giờ, cũng không biết đây là đâu. Ký ức cuối cùng của hắn trước lúc hôn mê vẫn là vào chập tối thứ hai, sau một ngày làm việc, hắn mệt mỏi lái xe rời khỏi công ty, chuẩn bị đến sân bóng quần.
Đi được nửa đường, hắn nhận được cuộc gọi từ bố mình. Bố hắn hỏi về tiến độ của dự án mới, về xích mích giữa hắn và anh trai. Hắn không buồn giải thích, chỉ qua quýt đáp vài câu. Vừa cúp điện thoại, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng lao ra từ giao lộ như mất lái.
Trong phút chốc, tim hắn thắt lại, hắn dồn sức đạp phanh hết cỡ, nắm chặt vô lăng đánh sang bên phải, nhưng vẫn không thể tránh được xe tải. Tiếng đâm vang dội vang lên cùng lực va chạm như dập nát lục phủ ngũ tạng của hắn, túi khí màu trắng bật ra, va vào mặt và cơ thể của hắn.
Sau đó hắn mất ý thức, chỉ lờ mờ cảm thấy linh hồn mình trôi dạt trong giấc ngủ sâu, cuối cùng lảo đảo, lơ mơ xuất hiện trong căn phòng to đến bất thường này.
Tranh trường phái ấn tượng, sô pha da màu nâu, thảm trải sàn lông cừu màu trắng, gỗ ốp sàn xương cá kiểu Pháp, tất cả đều là phong cách trang trí mà Tạ Mân quen thuộc… Nhưng đúng là hắn chưa đến đây bao giờ, hắn có thể chắc chắn.
Trong lúc hắn thẩn thơ suy nghĩ, người giúp việc trong phòng đã nhanh nhẹn lau sạch bàn trà.
Bà ta đứng dậy lại gần Tạ Mân, vươn bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy thân thể hắn, sau đó bà ta trùm chiếc giẻ ẩm ướt lên đầu hắn, lau chùi một lát rồi đặt lại bàn. Người giúp việc đặt Tạ Mân cạnh đồng hồ điện tử, mà mặt chiếc đồng hồ này lại có thể phản chiếu.
Tạ Mân hơi nhích lại gần, soi thử, ban đầu hắn chưa phản ứng kịp, nhưng hai giây sau, hắn bỗng nhận ra thứ trên mặt đồng hồ có gì đó khác lạ, thử nhìn lại lần nữa, Tạ Mân lập tức ngây người.
Chuông cảnh báo trong đầu hắn reo inh ỏi, hắn không dám cử động, nhắm mắt rồi lại mở ra nhìn lại lần nữa, sau đó lại nhìn lần nữa, không biết hắn đã nhìn bao nhiêu lần nhưng hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi: Nhìn vào mặt đồng hồ, hắn thấy một con thỏ đồ chơi màu hồng.
Con thỏ này không phải kiểu đồ chơi bằng bông giống thật.
Nó được ghép lại từ những miếng LEGO nhẵn bóng, to chừng nửa chiếc đồng hồ điện tử, đôi mắt mở to, lông mi dài và chiếc mũi đỏ, hai chi trước ngắn cũn rụt trước phần ngực tròn vo ưỡn lên, chi sau nằm sát đất, trông vừa kiêu ngạo vừa bé nhỏ.
Món đồ chơi này được thiết kế cũng khá khéo léo, tay chân và đầu đều có thể cử động, Tạ Mân lắc đầu, con thỏ cũng lắc đầu, Tạ Mân dịch chân, con thỏ cũng dịch chân.
Tạ Mân thấy hơi khó tin, nhìn con thỏ cử động cơ thể như trong phim hoạt hình, hắn bỗng không thể xác định được mình đang mơ hay tỉnh. Bởi lẽ nếu bảo đây là mơ thì hình như nó chân thực quá, nhưng nếu bảo đây là thật thì lại quá không bình thường.
Người giúp việc dọn dẹp xong bèn rời khỏi phòng.
Tạ Mân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được gì, hắn không phải kiểu người thích ngồi im chờ chết. Hắn nhìn mặt đồng hồ thêm một lát, sau khi từ từ thích ứng với cơ thể đồ chơi này, Tạ Mân không còn thỏa mãn với “thế giới” trên mặt bàn nữa, hắn quyết định thăm dò căn phòng.
Tạ Mân ngó nghiêng xung quanh, hắn từ từ dịch chân ra mép bàn, sau đó nhắm mắt lại, rơi xuống thảm.
Thảm lông cừu rất mềm mại, nhưng dù gì cũng rơi xuống từ độ cao hơn một mét, chân thỏ bên trái của Tạ Mân vẫn hơi lỏng ra. Hắn chật vật lê chân, đi qua mớ lông cừu màu trắng rậm rạp rồi xuống sàn nhà.
Tạ Mân là một con thỏ LEGO lùn tịt, với hắn mà nói thì căn phòng này rộng lớn quá mức, hệt như đại dương không nhìn thấy bờ bên kia. Hắn nhích người hồi lâu, chợt nhận ra mình đã lết đến cửa phòng, không đi được nữa.
Tạ Mân nhảy lên, muốn sang phòng khác, nào ngờ khi đáp đất, bên chân vừa lỏng ra của hắn bỗng “cạch” một phát, rời khỏi người hắn. Tạ Mân mất thăng bằng, chỉ kịp “đệt” một câu rồi ngã nghiêng dưới đất, biến thành một con thỏ tàn tật không thể cử động.
Nắng chiều muộn hắt lên người Tạ Mân, hắn bất lực giãy chân, cánh cửa khổng lồ trong phòng bỗng mở ra hai phía, một người khổng lồ ăn mặc bảnh bao bước ra từ trong thang máy, là người quen cũ mà Tạ Mân đã lâu không gặp, Tùy Ngưỡng.
Tạ Mân hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, tim hắn nảy lên, chiếc chân thỏ còn lại cũng vô thức giần giật.
Tùy Ngưỡng vẫn không để gì vào mắt như trước, anh không hề chú ý đến Tạ Mân đang nằm dưới đất, không thèm nhìn xuống mà đi thẳng vào phòng. Chưa đi được bao xa anh dẫm phải cái chân thỏ bị rơi ra của Tạ Mân, mới cảm thấy kỳ lạ. Tùy Ngưỡng dịch chân, thấy bé thỏ tàn tật dưới đất, anh nhíu mày nhặt Tạ Mân lên, ngón tay thon dài kẹp bụng Tạ Mân, quan sát kỹ càng.
Cách Tùy Ngưỡng cầm con thỏ lên chẳng lịch sự chút nào, nhưng nhờ cơ hội này, Tạ Mân cũng trắng trợn quan sát anh.
Tùy Ngưỡng trưởng thành, chín chắn hơn trước, nhưng anh không hề già mà vẫn đẹp trai như ngày nào, mặt mày cũng vẫn “lừa tình” như trước, trông anh vô cùng chính trực, đáng tin. Dù biết tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, rất giả tạo, song Tạ Mân vẫn nhìn thêm vài lần.
Trí nhớ Tạ Mân rất tốt nên hắn vẫn nhớ, lần gặp nhau trước đó là vào ba năm trước, khi đó hai người họ đi lướt qua nhau trong một buổi đấu giá nào đó.
Các mối quan hệ của Tạ Mân và Tùy Ngưỡng không liên quan đến nhau lắm, hai người sinh sống và làm việc ở hai miền đất nước, bạn bè mới không qua lại gì với nhau, mà bạn cũ thì đều biết hai người họ không hợp, các buổi xã giao vẫn luôn là có Tùy Ngưỡng thì không có Tạ Mân, có Tạ Mân thì không Tùy Ngưỡng.
Buổi đấu giá đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chỗ ngồi của họ cách nhau không xa, nhưng lại như không cùng một vũ trụ, họ không nhìn nhau, cũng không nói chuyện.
Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng có thật sự không biết mình ở đó không, nhưng hắn thì là giả vờ.
Nếu thừa nhận mình đã gặp Tùy Ngưỡng thì hắn không thể không chào người ta, lúc đó lại phải giả vờ nhiều hơn.
Giả vờ bất ngờ, giả vờ khách sáo, giả vờ đã lâu không gặp, giả vờ thoải mái. Tạ Mân nhanh mồm nhanh miệng, không giỏi giả vờ như Tùy Ngưỡng.
Cả biểu cảm của anh lúc nhìn chú thỏ LEGO trong tay cũng như có gì đó giả tạo.
Hàng mi của Tùy Ngưỡng hơi rũ xuống, có lẽ vì anh không biết tại sao con thỏ LEGO này lại nằm trước lối vào với tư thế đó, nên trông anh có vẻ nghi hoặc.
Tạ Mân cũng không rõ tại sao… Có lẽ là xuất phát từ tâm lý muốn báo thù và hù dọa, cũng có thể vì hắn gặp lại Tùy Ngưỡng trong hoàn cảnh ngặt nghèo quá nên không kiểm soát được cảm xúc, hắn xúc động hắng giọng, hạ thấp giọng gọi: “Tùy Ngưỡng”.
Giọng thỏ phát ra từ vùng bụng.
Theo Tạ Mân nghe được thì không thay đổi gì so với giọng mình khi làm người.
Gương mặt tuấn tú của Tùy Ngưỡng chợt trắng toát, đồng tử giãn lớn. Dù biểu cảm này chẳng kéo dài được mấy giây, nhưng Tạ Mân vẫn thấy hả hê như trả được mối thù lớn, sau đó hắn lại dùng chất giọng âm u để hù dọa Tùy Ngưỡng: “Có biết tôi là ai không?”.
Tùy Ngưỡng sửng sốt, anh ngây người nhìn Tạ Mân một chốc, sau đó bắt đầu nhìn ngó xung quanh, không biết đang tìm kiếm thứ gì, anh trầm giọng nói: “Tạ Mân? Cậu đang ở đâu?”.
Tạ Mân không ngờ Tùy Ngưỡng có thể nhận ra giọng hắn ngay tức thì, hắn bèn dừng trò đùa này lại.
“Tạ Mân?” Tùy Ngưỡng cầm Tạ Mân đi vào phòng.
Anh siết Tạ Mân rất chặt, hắn cảm giác như mấy mảnh ghép trên người mình sắp rời ra cả rồi, đã vậy càng cách xa chiếc chân rụng của mình, Tạ Mân lại càng khó chịu, cảm giác như hồn phách bị lạc mất vậy, như thể mình cũng bị ảnh hưởng. Hắn đành phải gọi Tùy Ngưỡng: “Tôi ở trong tay cậu này! Cậu đừng đi nữa! Tùy Ngưỡng!”.
Tùy Ngưỡng nghe vậy bèn dừng lại, sau đó anh quay đầu, chắc chắn không có ai trong phòng khách, anh mới khó tin cúi đầu, mở tay ra nhìn con thỏ LEGO vặn vẹo trong tay mình.
“Tạ Mân?” Trông Tùy Ngưỡng vừa bối rối vừa hoang mang, như thể chính anh cũng nghi ngờ mình điên rồi.
“Ừ, lâu rồi không gặp, Tùy Ngưỡng,” Tạ Mẫn nói: “À, hồi nãy tôi mới làm rơi chân dưới sàn rồi bị cậu dẫm đó, cậu nhặt lên lắp lại giúp tôi được không?”.
Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân thêm một lát, sau đó anh chậm chạp quay lại với biểu cảm khó nói nên lời, cúi đầu tìm kiếm rồi nhặt chiếc chân thỏ dưới đất lên, lắp vào giúp Tạ Mân.
Tạ Mân lịch sự cảm ơn Tùy Ngưỡng, nhưng Tùy Ngưỡng lại bỏ hết ngoài tai, anh đặt Tạ Mân lên bàn trà, sau đó vội vàng ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
Tạ Mân đứng sau lưng gọi với theo, nhưng anh vẫn mặc kệ hắn.
Phòng khách lại trở về với yên tĩnh, Tạ Mân đứng mãi cũng chán, bắt đầu đi lại trên bàn trà rộng như biển này.
Tùy Ngưỡng gắn chân cho hắn rất chắc chắn, Tạ Mân nhảy tưng tưng, cái chân bằng nhựa gõ lên mặt kính phát ra những tiếng “cạch cạch”.
Nhảy vài vòng, Tạ Mân bỗng nghe thấy tiếng động vọng vào từ hành lang, hắn quay người lại nhìn.
Tùy Ngưỡng vừa tắm xong, anh mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, vội vàng đến cạnh bàn trà cầm Tạ Mân lên.
Tay anh vẫn còn ẩm, mặt cũng chưa khô hẳn. Tùy Ngưỡng không bật đèn phòng khách, chỉ có ánh chiều màu cam sắp tan biến rọi vào qua cửa sổ sát đất, làm bóng dáng Tùy Ngưỡng càng thêm sâu thẳm.
Tạ Mân yên lặng nằm trong tay anh một lát, thấy cứ lơ lửng thế này chẳng an toàn chút nào, hắn bèn cử động chân trước ngắn cũn, lay ngón tay Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng hơi dao động, anh hé môi, hạ giọng hỏi bằng chất giọng đến anh cũng cảm thấy vô lý: “Tạ Mân? Cậu ở trong con thỏ à?”.
Cái vẻ giằng xé nội tâm của anh làm Tạ Mân không nhịn được cười: “Ờ, đúng rồi, không được à?”.