Chương 1: Hồi tưởng (1)
Lâm Tử Mạch ngồi lặng
lẽ trên chiếc ghế dài bằng gỗ, ánh mắt nhìn chăm chút vào đỉnh ngọn tháp ở trên hòn đảo giữa hồ. Thời tiết của Nam Kinh giữa mùa hạ khô nóng vô
cùng. Lẫn trong không khí là rất nhiều thanh âm ồn ã, nào là tiếng còi
xe, tiếng công trường đang thi công vội vã… cho dù là đang ngồi bên cạnh hồ Huyền Vũ, cũng khó mà có được khoảnh khắc nào yên tĩnh.
Giá như đây là thành phố núi bé nhỏ của quê mình thì tốt biết bao, dưới gốc cây, chí ít cũng còn nghe thấy tiếng ve kêu.
Còn ở đây, chẳng có gì ngoài những thanh âm ồn ào ầm ĩ.
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu gay gắt, khiến người ta như phát điên không
thể nào chịu đựng nổi. Lúc này, đa phần mọi người đều trốn trong nhà bật điều hòa để xua đi cái nóng, chẳng có ai muốn bước chân ra khỏi cửa,
nhưng Lâm Tử Mạch lại ngồi ngây người ra dưới cái nắng gay gắt ấy đã rất lâu rồi.
Cái nóng sấp xỉ bốn mươi độ dường như chẳng ảnh hưởng
gì đến cô, hai bàn tay cài vào nhau thật chặt, nhưng sao cô cảm thấy nó
vẫn còn lạnh ngắt.
Trời vẫn mênh mang xanh, như chẳng có đổi thay gì từ ngày này qua ngày khác. Mỗi thành phố lớn đều mang dáng dấp như
vậy. Một đám mây trắng tinh đủng đỉnh dừng lại trên đỉnh ngọn tháp ở đảo Hoàn Châu giữa hồ, chẳng động tĩnh gì.
Lâm Tử Mạch ngồi như thế rất lâu, đám mây kia cũng dừng ở đó rất lâu.
Cô cứ nhìn chăm chú, không rời mắt.
Có lẽ cô chỉ muốn biết, nếu cứ nhìn như vậy, một giờ, một ngày, hoặc có
thể lâu hơn thế nữa, đám mây kia phải chăng đã quyến luyến ngọn tháp,
không thể dời đi dù chỉ một phần?
Và cô cứ ngồi như vậy, cho đến tận hoàng hôn.
Mặt trời chiều ánh vàng màu vỏ quýt lộ chút rụt rè xấu hổ, nhuộm những cảnh vật xung quanh nó thành ráng chiều ửng đỏ, phản chiếu trên mặt nước hồ
Huyền Vũ trong vắt, sáng lấp lánh, cả khung cảnh trở thành nét khắc họa
chân thực nhất về một thành phố cổ đã kinh qua sáu triều đại xa hoa.
Một làn gió mát thổi qua, những đám mây bồng bềnh trên trời kia nhanh chóng bị đổi thay hình dáng, mỗi đám mây tản ra, lại che khuất thêm ánh tà
dương đang thẹn thùng xấu hổ, khiến sắc trời trở nên ảm đạm hơn.
Nhưng đám mây kia vẫn ở nguyên đó.
Cả một ngày! Thậm chí là khi gió nổi lên, đám mây ấy vẫn chẳng chịu rời xa ngọn tháp. Ngoan cố đến lạ kỳ!
Và nam giới ở thành phố này phải chăng cũng giống hệt như đám mây kia vậy? Đã bảy năm rồi…bảy năm không đủ để quên một người, cũng không có cách
nào để thôi không nhớ một người.
Ví như Âu Dương Thành!
Ngày hôm nay của bảy năm về trước, ngày 4 tháng 7 năm 2000, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thành. Không phải ở Nam Kinh,
mà là ở quê cô, Lư Sơn. Và cô, chỉ là vô tình gặp được anh.
Đó là một ngày hè cũng giống như bao ngày hè khác, Lâm Tử Mạch bỗng nhiên
muốn đi chụp vài bức ảnh về mây trên núi Lư Sơn, cô mặc bộ đồ thể thao
màu trắng mà mình yêu thích nhất, sau lưng khoác chiếc ba lô to lớn màu
đỏ rực. Vừa sáng sớm cô đã leo lên núi Lư Sơn, đi thẳng một mạch đến
hang Cẩm Tú.
Con đường Lâm Tử Mạch đi là một con đường nhỏ mà
người dân bản địa hay đi, con đường ấy khá gập ghềnh khúc khuỷu, khi lên đến đỉnh núi, mồ hôi trên trán cô đã chảy thành dòng.
Có lẽ là
cơn mưa lớn buổi sáng đã khiến cho du khách đến thăm hang Cẩm Tú ít đi.
Mà bình thường, cũng không có nhiều du khách ghé thăm ngọn núi này. Cho
nên cô lau mồ hôi, vuốt lại lọn tóc đang lòa xòa trước trán. Lúc cô đưa
mắt nhìn về phía hang núi, thì dáng hình một người con trai cao to ngay
lập tức đập vào mắt cô. Người ấy mặc chiếc áo sơ mi màu đen trang nhã,
ống tay áo tùy ý gấp lên hai lượt, hai tay đút trong túi quần kaki màu
cà phê giản dị.
Biển mây phía xa kia đang cuồn cuộn bay đến, vóc
dáng cao lớn của anh như đang đứng sừng sững nghênh đón, từ khắp người
anh tỏa ra một khí chất kiên nghị. Khoảnh khắc ấy, một xúc cảm lạ lùng
khe khẽ chạm đến tận đáy trái tim cô, khiến nó yếu mềm xao động, một cảm giác an toàn không thể nào nói cho rõ ràng được, dường như, chỉ cần
được ở bên người con trai ấy, thì cho dù trời có đổ sập xuống cũng chẳng sợ hãi gì.
Phải chăng đó chính là tiếng sét ái tình mà mọi người vẫn thường nói đến đó sao? Thực ra, cô vừa chỉ nhìn thấy hình bóng của
anh. Nhưng hình bóng ấy, đã mãi mãi khắc sâu vào trong trái tim cô.
Những đám mây trên đỉnh núi Lư Sơn vẫn luôn bay đến rồi bay đi, vừa nãy chúng vẫn còn cuồn cuộn dâng trào như sóng biển, giờ đã lại chậm dãi rút lui
trong nháy mắt, như khói như sương, bao phủ trong hang Cẩm Tú một tầng
mỏng mảnh, khiến cho nó trở nên mộng ảo tươi đẹp hơn.
Lâm Tử Mạch vốn tưởng rằng, cảm tình của mình dành cho người thanh niên xa lạ ấy
cũng giống như những đám mây trên đỉnh núi Lư Sơn này mà thôi, khi đến
thì ào ào hung hãn, còn khi ra đi thì cũng rất vội vàng.
Nhưng
khi đám mây tan hết, cô vẫn không thể nào nhấc chân lên được, lặng lẽ
đứng phía sau bóng hình người thanh niên ấy, cứ mãi như vậy, đợi chờ mà
chẳng cần bất cứ lý do gì. Cô đoán, anh không mang bất cứ đồ gì bên
người, nên chẳng giống như một du khách. Hơn nữa, anh lại chỉ đi có một
mình, chẳng biết ở đó làm gì nhỉ? Cuối cùng, cô không kìm chế được, muốn chụp ảnh anh. Nhưng cũng chỉ là muốn chụp len lén sau lưng anh thôi,
chứ không muốn làm phiền anh gì cả. Cô giả vờ chụp ảnh hang Cẩm Tú, chọn cảnh, điều chỉnh góc độ, thực ra cô đang muốn chụp sao cho bóng hình
anh đẹp nhất khi hiện lên trong ảnh.
Cô nhẹ nhàng di chuyển vị
trí, chọn được góc độ đẹp nhất, đúng lúc cô ấn nút chụp thì người thanh
niên ấy đột nhiên quay người lại, một nụ cười rạng rỡ trong khoảnh khắc
đã lưu lại trong máy ảnh của Lâm Tử Mạch.
Đây là lần duy nhất Lâm Tử Mạch nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Âu Dương Thành, một lần duy nhất, cô nhìn thấy nụ cười xuất phát từ trong trái tim anh, vô cùng tươi
sáng. Bảy năm sau này, thậm chí là trong suốt bốn năm luôn đi bên cạnh
anh, anh chưa từng vì cô mà cười một nụ cười rạng rỡ sáng tươi như vậy.
Anh rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng và lấp lánh niềm vui ở dưới hai hàng lông mày lưỡi mác bay bổng phóng khoáng. Lúc anh
quay người lại, cũng đồng thời hỏi một câu: “Em đến rồi ư?”
Anh
nói giọng phổ thông rất chuẩn xác, tuy mang chút giọng mũi, nên khiến
cho giọng nói có phần hạn chế, nhưng đó chính là anh đang bắt chước
giọng nói từ tính giống như Tạ Đình Phong, một kiểu nói mà những năm gần đây đang rất thịnh hành, kiểu nói ấy có sức xuyên thấu rất mạnh. Thực
ra, Lâm tử Mạch luôn cảm thấy, giọng nói của anh còn dễ nghe hơn nhiều
giọng nói của Tạ Đình Phong, sức lay động của nó còn lớn hơn cả sự chấn
động của thác nước trên đỉnh Hương Lô bay thẳng xuống ba ngàn thước, nó
có thể dễ dàng khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.
Rất nhanh,
người thanh niên đã nhìn thấy Lâm Tử Mạch đang cầm cái máy ảnh trên tay ở trước mặt, không phải là người anh đang đợi, nhưng anh cũng chỉ nhíu
mày, chẳng nói lời nào, nghi hoặc nhìn cô.
Lâm Tử Mạch có chút lúng túng, cô tưởng rằng anh đã phát hiện ra cô lén chụp hình anh.
Chiếc máy ảnh ngoắc ở trên cổ, cô muốn bỏ nó xuống nhưng không hiểu sao hai
tay vẫn giữ chặt lấy nó, dường như sợ người thanh niên ấy sẽ đến cướp nó đi vậy. Cô vội vàng muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào.
Mấy đầu ngón tay của cô có lẽ do gắng sức túm lấy chiếc máy ảnh nên
trong chốc lát đã trắng bệch, lạnh ngắt.
Vẫn là người thanh niên kia mở lời trước: “Cô là…?”
Lâm Tử Mạch vội vàng trả lời: “Tôi là…” Cô nói được hai từ, mới phát hiện
ra là mình dùng tiếng Cửu Giang, nên ngừng lại một chút, rồi dùng tiếng
phổ thông đáp lời anh: “Tôi đến đây để chụp ảnh mây trên hang Cẩm Tú”.
Người thanh niên cười lịch sự: “Thật xin lỗi, vừa nãy tôi cứ tưởng cô là
người mà tôi đang đợi, làm giãn đoạn việc chụp ảnh của cô”.
Trái
tim Lâm Tử Mạch đập liên hồi, ngay cả lúc cô thi chạy 800m môn thể dục
hồi trung học trái tim cô cũng không đập nhanh đến thế. Cô cảm thấy mặt
mình nhất định là rất đỏ, luống cuống cúi đầu che giấu, lí nhí nói:
“Không sao ạ”.
Chẳng biết anh có nghe thấy lời cô nói hay không,
mà lại tiếp tục nói: “Ở góc chụp bên này rất đẹp, cô đến bên này đi”.
Vừa nói anh vừa đi đến bên cô, muốn nhường cho cô góc chụp đẹp nhất. Cô
vội vã nói: “Cảm ơn!” rồi đi qua phía bên anh. Trong khoảnh khắc đi lướt qua nhau, chân trái của cô không cẩn thận vấp phải một hòn đá nhỏ,
khiến cô loạng choạng.
Người thanh niên phản ứng cực nhanh, vội
đưa tay ra túm lấy tay phải của cô. Lòng bàn tay của anh mạnh mẽ mà ấm
áp, cô cũng theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra vịn vào cánh tay của
anh, nhờ sức mạnh từ anh, mà có thể đứng vững, không té ngã.
Trái tim cô càng đập nhanh hơn, không thể nào khống chế được, cô cúi đầu cất giọng lí nhí nói lời cảm ơn anh. Anh tưởng rằng cô đang có chút sợ hãi
nên thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, tiểu nha đầu. Lần sau đi thì phải
cẩn thận hơn một chút nhé, đây là đỉnh Lư Sơn chứ không phải sân vận
động ở trường đâu cô bé.”
Lâm Tử Mạch khẽ gật đầu, lại nói lời
cảm ơn. Cô khe khẽ buông tay anh ra, do dự một lát nói: “Vừa nãy không
cẩn thận tôi đã chụp lại ảnh của anh ở trong máy, anh ở đâu, đợi tôi rửa ảnh ra sẽ gửi lại nó cho anh”.
Vừa nói xong những lời này, trong lòng cô thoáng chốc đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bản thân cũng mạnh dạn hơn. Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn về phía anh,
chờ đợi anh trả lời, nhưng lại thấy anh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn
sang một ngọn núi khác cách đấy không xa.
Làn sương mỏng mảnh
trong hang chẳng biết tự lúc nào đã tan đi hết, trên đỉnh núi ở chỗ
không xa, có một người con gái đang đứng đó. Tuy khuôn mặt không nhìn rõ được, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy cô ấy mặc một chiếc váy liền trắng
muốt và mái tóc đen xõa dài tung bay trong gió, đổ xuống như thác nước.
Dường như muốn theo gió bay đi.
Cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía anh.
Còn anh, lại giống như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt đột nhiên trở
nên căng thẳng, vội vàng nói với cô: “Tôi còn có việc, đi trước nhé!”
Sau đó, rất nhanh chóng anh đã rời đi.
Lâm Tử Mạch thừ người ra một lát, rồi tìm một hòn đá bên cạnh, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn sang ngọn núi phía trước mặt.
Cô gái kia vẫn còn đứng đó, chẳng hề cử động, hình như, cô ấy cũng đang nhìn sang cô.
Cô ấy chính là người mà anh đang đợi ư? là bạn gái của anh ư? là do anh đã nhớ nhầm nơi hẹn? Vậy thì rốt cuộc cô ấy đã đến ngọn núi đối diện kia
từ lúc nào?
Lâm Tử Mạch ngồi ở ngọn núi bên này, cô gái kia đứng ở ngọn núi bên kia, hai người cách nhau lớp sương mù dày đặc, lặng lẽ
nhìn nhau.
Trong chốc lát, cô gái quay người rời đi.
Lâm
Tử Mạch vẫn ngồi nán lại, thực ra cô nhìn thấy anh đã đến ngọn núi trước mặt, nhưng không tìm được cô gái kia. Có lẽ, hai người bọn họ đã không
gặp nhau trên đường đi.
Nhìn dáng vẻ bối rối lo lắng của anh, Lâm Tử Mạch không kiềm chế được, liền đứng dậy, dùng tay khum khum lại
thành cái loa, lớn tiếng nói vọng sang đỉnh núi bên kia cho anh nghe
thấy: “Này! Cô ấy đã đi rồi!” Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang vọng trong sơn cốc, có chút tiếng vang dội lại.
Anh theo tiếng nói nhìn về
phía cô, cũng lớn tiếng hỏi lại: “Cô ấy đi lâu chưa?” “Hơn mười phút
rồi!” Cô vẫn lớn tiếng trả lời anh như cũ.
“Cảm ơn!” Anh khách khí nói rồi cũng quay người rời đi.
“Này…!” Cô vội vàng gọi anh đứng lại, thêm một lần nữa lấy hết can đảm hỏi anh: “Anh còn chưa nói cho tôi biết anh sống ở đâu, tôi muốn gửi ảnh cho
anh!” tiếng nói trong như nước suối thuận theo gió bay đi, khiến cho vài ba du khách trên núi chú ý nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp
sương mù đang mỏng dần chiếu rọi lên người cô, nhảy nhót như chiếc đuôi
ngựa, chính sức sống tràn trề ấy là điều mà tâm hồn cô đang khát khao
mong muốn.
“Tôi ở Nam Kinh!” Cuối cùng anh đã nói ra một địa điểm, rồi vội vã quay người rời đi.
Nam Kinh, Nam Kinh. Từ thời khắc đó, thành phố này đã bắt rễ trong trái tim cô. Cho dù chỉ có một cái tên thành phố, cô cũng nhất định sẽ tìm đến
đó, cô phải tìm được anh.