Chương 1

Lúc ta ngỡ ngàng nhận ra mình đang nằm mơ, một người áo trắng thong thả tiến lên trước mặt ta, nói:

“Tiên tử, người mà cô thiếu nợ sắp xuất hiện rồi.”

Ta không hiểu tại sao người đó gọi ta là tiên tử, cũng không hiểu điều người đó nói có nghĩa gì, thì người đó đã mỉm cười nói tiếp:

“Ta vốn nhận sự phó thác của tiên tử, đến nhắc nhở người. Hi vọng đừng để vương nợ lại kiếp sau.”

Lúc tỉnh dậy, ta nghe thấy tiếng ho từ phòng phụ thân. Trời đang trở lạnh, bệnh của ông càng nặng thêm. Ta ôm lấy cái chăn của mình, đem qua đắp thêm cho ông. Phụ thân ta hé mắt, thều thào nói:

“Trời lạnh, con…"

Nhưng ta đã ngồi xuống giường, dịu dàng nắm lấy tay người khẽ nói:

“Phụ thân, trời không lạnh đâu. Phụ thân sức khỏe yếu, nên chú ý chứ.”

Ta vừa nói, nước mắt không kìm được lặng lẽ lăn trên gò má. Ta từ nhỏ đã được phụ mẫu thương yêu, cuộc sống không phú quý nhưng cũng hạnh phúc, no đủ. Phụ thân ta là thầy giáo giỏi có tiếng, ta cũng được ăn học đàng hoàng. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi mẫu thân bệnh nặng qua đời. Gia đình ta trở nên sa sút, bản thân phụ thân cũng bị bệnh một năm nay.

Sáng hôm sau, ta ra bờ suối định giặt quần áo. Bước về phía tảng đá thường ngồi, ta thấy một người đàn ông cao lớn không mặc áo đang đứng giữa dòng suối, ánh mắt hung dữ. Ta bình tĩnh đảo mắt, nhìn thấy một con ngựa màu đen đang được cột ở bờ đối diện. Ta thở dài, tại sao lại không thấy sớm hơn. Thật bất cẩn.

Lúc ta quay người lại định bỏ đi thì một cơn gió quét qua người. Ta chưa kịp định thần thì đã cảm thấy một thứ sắc nhọn đang áp lên cổ mình. Giọng người đó rất trầm, vang lên ngay sau lưng:

“Cô là ai? Có mục đích gì?”

Sau giây phút ngỡ ngàng, ta chợt thấy bình tĩnh lạ thường. Ta thở dài thêm một hơi nữa. Thật xui xẻo. Mục đích sống của ta là gì, ta còn không biết. Chợt nhớ tới giấc mộng đêm trước, ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Ta sống để trả nợ cho chàng”.

Nhiều năm sau, đến lúc nhắm mắt, ta vẫn giật mình mỗi khi nhớ lại câu nói đã đưa ta tới định mệnh này. Bởi, chính ta cũng không hiểu tại sao lúc đó lại nói như vậy.

Cha ta mất, ta theo chàng về kinh thành. Chàng chưa bao giờ cưới ta, nhưng ta chấp nhận tất cả. Chàng là tướng quân, thường xuyên phải rời nhà ra trận. Phủ của chàng rất rộng, nhưng người hầu thì chẳng nhiều. Mẫu thân của chàng đã già yếu, thường ở trong Phật đường niệm kinh, cũng không ngó ngàng gì đến ta. Ngoài ta ra, chàng còn có một vài người thiếp, nhưng những người đó không đến làm phiền ta. Ta chợt nhớ rằng mình đã mơ mộng được lấy một người chồng chỉ yêu một mình mình, ta sẽ là tất cả của chàng. Người đàn ông hiện tại của ta không như vậy, nhưng ta vẫn chấp nhận tất cả. Dù vậy, sâu trong tâm khảm, ta cảm thấy chút cảm giác nuối tiếc, đắng cay.

Chàng lập chiến công hiển hách, hoàng đế phong cho chàng chức quan nhị phẩm, còn gả thất công chúa cho chàng. Nghe những người thiếp khác nói, thất công chúa là người đẹp hiếm có, tính tình lại dịu dàng. Ta bỗng cảm thấy lòng mình tan nát. Có lẽ, chàng sắp không cần ta nữa rồi. Ta không muốn tiếp tục cuộc sống chung chồng. Ta chưa bao giờ có ý định đó, đến khi ta gặp chàng, yêu chàng. Nhưng bây giờ, công chúa sắp vào phủ, tình yêu của chàng dành cho ta sẽ còn lại được bao nhiêu? Sau bao đêm dằng vặc, cuối cùng ta quyết định, đã đến lúc rời khỏi chàng.

Nhưng chàng không cho ta cơ hội. Đuổi theo ta tới tận nhà cũ, chàng ôm ta vào lòng, thủ thỉ:

“Hoa nhi, ta chỉ yêu mình nàng. Nàng không được phép rời khỏi ta.”

“Chàng sắp lấy công chúa, nên yêu nàng ấy”, ta nói.

“Nàng không hiểu”, chàng cười chua chát, “Những người tài giỏi như ta, không trèo lên cao thì sẽ bị vùi dập. Có công chúa, chúng ta sẽ sống bình yên.”

Không còn cách nào khác, ta theo chàng về phủ, chính thức trở thành một trong những người thiếp của chàng. Nhưng số lần chàng đến gặp ta ngày càng ít. Ta cay đắng nghĩ, có lẽ chàng bắt đầu đến với công chúa là để lấy lòng nàng ấy, để tìm nấc thang đi lên cho mình. Nhưng công chúa là người xinh đẹp, khôn ngoan, nàng ấy sẽ có cách giữ chân chàng, để chàng quên mất mục đích ban đầu.

Khoảng hai năm sau khi công chúa vào phủ, một lần chàng say rượu xông vào phòng ta. Ta không hiểu mình đã làm sai gì, lại khiến chàng tức giận như vậy. Chàng xé rách áo váy của ta, điều mà chàng chưa làm bao giờ. Ta van xin chàng, nhưng chàng như không nghe thấy. Ta giãy giụa, nhưng sức của chàng rất mạnh. Ta cảm thấy rất đau. Từng đợt, từng đợt đau nhói có ai lấy đá đập vào bụng. Cuối cùng, ta ngất đi.

Khi ta tỉnh dậy, bụng dưới ta đau âm ỉ, còn chàng thì đang ngồi bên giường, ánh mắt vô thần. Ta biết, con ta đã mất. Đứa con của ta, chưa đầy hai tháng đã mất. Ta đã không thể nói với chàng. Chàng đã không cho ta cơ hội để nói. Tại sao? Vì điều gì? Ta không hiểu sao chàng lại như vậy. Ta không biết công chúa đã nói gì với chàng, hoặc sắp đặt tội lỗi gì lên đầu ta. Hai năm sống chung một chỗ, ta cũng đã biết nàng ấy là người thế nào. Ta biết, nàng ấy ghét bọn ta, ghét những người thiếp của chàng. Hai người đã bị đuổi ra khỏi phủ, một người đã chết, nhưng chàng cũng không quan tâm. Chuyện tranh giành của phụ nữ, chàng sẽ không bao giờ biết, cũng không bao giờ hiểu.

Bây giờ, có phải đến lượt ta? Có phải chàng cũng sẽ để ta chết, hoặc, chính tay chàng sẽ giết ta chết?

“Hoa nhi… “. Cuối cùng chàng nắm lấy tay ta, nói bằng giọng khản đặc. “Ta xin lỗi. Ta không biết. Ta thật sự không biết…:”

Ta ngơ ngác nhìn lên trần nhà, lòng đau đớn cho đứa con đã mất. Ta nhận ra, mình đã không thể nhìn thẳng vào mắt chàng như trước kia nữa rồi.

Ta nằm trên giường nghỉ ngơi được vài tháng. Một hôm người hầu Vân Thanh hớt hải chạy vào phòng báo với ta:

“Chủ nhân, không ổn rồi. Lão gia tin lời người đơm đặt chủ nhân là gián điệp của kẻ thù, ra lệnh nhốt cô lại.”

Quả thật, ngay sau đó có người vào mang ta đến phòng chứa củi. Chàng còn chút lương tâm, cho ta một chiếc chăn bông chống lại cơn gió lạnh. Vân Thanh ở bên cạnh khóc lóc:

“Chủ nhân lương thiện như vậy, sao có thể là gián điệp? Nô tỳ hầu hạ người, lại chẳng biết người như thế nào sao? Sao lão gia có thể hồ đồ như vậy? Sức khỏe của cô đã sa sút như vậy, ngài nhốt cô vào đây chỉ sợ cô sống không được bao lâu… Chủ nhân, số cô thật khổ…”

Ta mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc nàng:

“Vân Thanh, từng có người báo mộng, nói rằng kiếp trước ta nợ chàng. Lúc đó ta không tin, nhưng bây giờ tin rồi.”

Vân Thanh là người có trái tim ấm áp. Dù ta bị thất thế, bị giam cầm, nhưng nàng vẫn chăm sóc ta chu đáo. Một ngày nọ, ta chờ rất lâu nhưng không thấy nàng mang bữa trưa về. Cô hầu bếp đem đến một dĩa đồ ăn đạm bạc, nói với ta rằng Vân Thanh bị công chúa đổ tội trộm đồ, đã sai người đánh chết.

Ta không hiểu, Vân Thanh và ta, vào lúc này, còn có khả năng tranh giành gì với nàng ấy. Tại sao nàng ấy phải độc ác như vậy? Cuộc sống của ta còn gì nữa, nàng hãy mau đến lấy hết đi.

Ta không phải chờ lâu.

Người gọi ta đến lại là mẹ chàng. Nghe nói chàng đã nhận lệnh xuất binh ra biên giới, trong phủ chỉ còn lại lão phu nhân và công chúa là chủ. Lão phu nhân ban cho ta một ly rượu trắng, thở dài rồi bỏ đi.

Vì bà nghĩ ta là gián điệp, đang ngầm hãm hại con bà sao?

Công chúa đang ngồi trên ghế cao. Đây là lần đầu tiên ta đối mặt với nàng. Nàng quả thật rất xinh đẹp. Ta đứng thẳng lưng, nhìn nàng rất lâu, rất lâu. Nhưng nàng vẫn dịu dàng cười, nụ cười mê hồn ấy khiến ta rùng mình nghĩ, chẳng lẽ con gái hoàng tộc đều sẽ cười như thế trước cái chết của người khác?

Cuối cùng, ta cũng mỉm cười. Ta suýt nữa quên mất mình cũng là một người đàn bà xinh đẹp. Ta cũng suýt quên rằng mình biết cười, rằng nụ cười của ta cũng hút hồn không thua kém công chúa. Ta nâng ly rượu lên, dịu dàng hỏi nàng:

“Công chúa, nàng sẽ hạnh phúc chứ?”

Nàng nghiêng mặt nhìn ra, cất giọng mềm mại mà quyền uy:

“Chỉ cần không có cô, hằng đêm chàng sẽ không còn gặp ác mộng, không còn thở dài. Dĩ nhiên ta sẽ hạnh phúc.”

Ta cười thành tiếng, giơ ly rượu lên miệng uống cạn. Ta biết đây là chất cực độc. Lồng ngực ta nhanh chóng đau đớn như bị cào xé. Ta không thở được. Lúc ngã xuống, ta cảm thấy như có ai đó đang đỡ lấy ta. Mất một lúc, ta mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của chàng. Tại sao chàng lại ở đây? Có phải ta đang mơ, vì ta đã tơ tưởng đến cái ôm của chàng lâu lắm rồi. Một cảm giác quen thuộc nhưng cũng xa lạ quá. Những đoạn ký ức ở bên chàng chợt thoáng hiện trong đầu óc dần tối đen của ta. Ta loáng thoáng nghe chàng kêu gào, nhưng ta không còn phân biệt được. Ta cố gắng gom chút sức tàn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt chàng, khẽ nói:

“Hứa với thiếp một chuyện… kiếp sau… đừng để thiếp… gặp lại chàng.”

Ta thoáng thấy môi chàng mấp máy. Phải chăng chàng nói “được”? Phải chăng chàng gọi tên ta? Nhưng, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.

***

Thấy Ngọc Hoa lại ngẩn người, công tử nói:

“Cô nghĩ cái gì vậy? Sao lúc nào cũng thấy cô ngẩn ngơ?”

Ngọc Hoa thoát khỏi dòng suy nghĩ, bĩu môi nũng nịu:

“Tướng công, chàng phải gọi thiếp là nương tử. Nương tử, nương tử, nương tử… Nhớ chưa?”

“Được rồi!”. Công tử bật cười, chợt nghĩ nếu nàng là nương tử của chàng thật thì cũng không tệ. “Vậy nương tử đang nghĩ gì?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là mơ mộng linh tinh.” Nàng vừa nói, vừa nghịch nghịch tóc của “tướng công”. “Tóc của chàng thật đẹp nha~”

Nghe ra vẻ ngưỡng mộ trong giọng nàng, công tử lại phì cười. Chàng xao xuyến nghĩ, từ ngày nàng xuất hiện, chẳng có lúc nào là chàng không cười.

Ngày ngày, nàng bầu bạn bên chàng. Chàng viết chữ, nàng mài mực. Chàng mỏi mệt, đã có nàng xoa bóp. Chàng muốn đi dạo hồ, đã có nàng chèo thuyền. Chàng ngắm hoa thưởng rượu, nàng cũng gảy đàn góp vui. Nàng ở bên chàng như hình với bóng, khiến chàng cảm thấy quen với giọng nói của nàng, nụ cười của nàng. Nhưng mà chàng cũng tự nhủ mình không được lún vào quá sâu, bởi vì, tất cả cũng chỉ là diễn kịch.

Một hôm, Tư Đồ Vinh đến phủ gặp chàng bàn chính sự. Hai người là đồng môn, cũng là đối thủ truyền kiếp. Chàng hận hắn tận xương tủy, nhưng luôn phải đeo một chiếc mặt nạ huynh đệ tình thâm. Chàng biết, hắn cũng muốn loại bỏ chàng. Nhưng hai người không tìm được điểm yếu của nhau, cho nên chiếc mặt nạ này còn cần phải đeo thêm một thời gian nữa.

Ngọc Hoa yểu điệu rót trà mời khách, Tư Đồ Vinh nhìn nàng vẻ ngạc nhiên.

“Là phu nhân của đệ.” Chàng cười. “Hoa nhi, mau vào trong đi, đừng để sư huynh chê cười.”

Chàng hài lòng khi nhìn thấy một tia sáng thâm độc lóe lên trong mắt Tư Đồ Vinh.

Tôi đó lúc ăn cơm, nàng tỏ vẻ vô cũng hào hứng. Nàng nói, nàng muốn lên chùa cầu may mắn, để năm nay chàng gặp nhiều thuận lợi hơn. Chàng mỉm cười nói được, miễn là có người theo bảo vệ nàng. Chàng biết, lúc này có người theo dõi hai người từ trong bóng tối. Chàng giả vờ như không phát hiện, cứ để Tư Đồ Vinh tham gia vở kịch của chàng đi.

Nửa tháng sau, chàng không chờ được nàng về, mà nhận được một lá thư. Là thư của Tư Đồ Vinh. Hắn nói trên đường vô tình nhìn thấy cảnh đoàn người của vợ chàng bị thổ phỉ uy hiếp, nên đã ra tay tương trợ. Nhưng vì hắn hiếu thắng, lại tính toán sai, khiến vợ chàng thiệt mạng. Hắn quá hối hận, xin để lại toàn bộ gia sản làm lễ tạ tội với chàng, còn hắn từ nay sẽ rút khỏi giang hồ, sống mai danh ẩn tích, mong chàng tha thứ.

Chàng cười nhếch mép. Là như vậy sao?

Nội dung lá thứ này nhanh chóng được lan truyền trên giang hồ. Từ nay không còn một Tư Đồ Vinh vẫn luôn ngầm đấu đá hãm hại chàng nữa. Nhưng còn nàng? Công tử biết, nàng vẫn luôn đóng kịch với chàng, tình thâm đó, dịu dàng đó, tất cả chỉ là giả. Sự có mặt của nàng là để ngụy tạo ra một yếu điểm của chàng, để Tư Đồ Vinh rơi vào bẫy. Chính chàng đã hiểu, nhưng tại sao bây giờ đứng trước quan tài trống không của nàng, chàng lại cảm thấy đau đớn, mất mát như thật sự mất đi người yêu thương?

Một cơn gió lạ ập vào phòng, công tử vui mừng nhận ra là Ngọc Hoa đến. Nàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc quan tài, nhưng phong thái hoàn toàn khác với Ngọc Hoa mà chàng biết. Khuôn mặt nàng bịt kín chỉ để lại đôi mắt, một đôi mắt sắc lạnh. Nàng nói:

“Ta đến để xác nhận, công tử có hài lòng với kết quả này?”

Giọng nàng thật lạnh lùng. Chàng chợt nhận ra, đây mới là con người thật của nàng. Cố đè ép trái tim mình, chàng tỏ vẻ bình tĩnh, trầm giọng hỏi:

“Cô nói cho ta biết, điều cuối cùng hai người nói với nhau là gì?”

“Ta nói, để giúp ngươi tránh cảnh chết mà không hiểu vì sao, ta nói cho ngươi biết, người mà ngươi bắt hôm nay chính là sát thủ đệ nhất trên giang hồ. Hắn nói, thì ra Vĩnh Du đã tính kế ta từ trước, ta xin chịu thua.”

Công tử thở dài:

“Thì ra, nàng chính là đệ nhất sát thủ Lý Vân Hoa. Không ngờ Vân Các lại đưa người giỏi nhất đến trợ giúp ta.”

“Vì cái giá của công tử xứng đáng.”

Nàng đi rồi, chàng cảm thấy trái tim mình như cũng chết theo. Người nói hoa hồng thường có gai. Nàng chỉ là một cánh hồng bay lướt qua cuộc đời chàng, vậy mà chàng đã bị gai đâm đến nỗi máu me đầm đìa rồi.

Lý Vân Hoa phi thân trở về Vân Các, đi thẳng về phòng, thả người nằm xuống chiếc giường êm ái của mình. Nàng cảm thấy quãng thời gian qua như đã kéo dài cả cuộc đời. Thiên Nô lặng lẽ đến một khoảng trước giường, giọng đều đều nói với nàng:

“Các chủ đã trở về.”

Nàng mỉm cười với người đầy tớ trung thành đã theo nàng nhiều năm, mặc dù giọng nói không biểu lộ chút cảm xúc nào:

“Phải, đã trở về.”

Nhiều tháng sau, sau khi Lý Vân Hoa đã trải qua thêm vài vụ làm ăn đẫm máu khác, nàng lại trở về Vân Các để lười biếng nằm ườn trên chiếc giường gỗ quý giá của mình. Thiên Nô hai tay nâng một chiếc hộp, bẩm với nàng:

“Các chủ, có một vụ làm ăn mới. Là một người giấu tên, ra giá rất cao, yêu cầu phải là sát thủ đệ nhất ra tay. Kẻ muốn giết là cao thủ giang hồ mới nổi tên Sát Hoàng.”

“Sát Hoàng. Một cái tên thật ngông cuồng”, Lý Vân Hoa nhếch miệng, “ Điều tra cho ta.”

Sát Hoàng bước ra khỏi quán trọ, cảm thấy lòng nặng nề. Hắn rất ghét cảm giác mỗi ngày thức dậy trong cảm giác chờ đợi mông lung, mặc dù vẫn cố tự nhủ rằng hắn chờ được. Hắn diện trang phục như mọi ngày, một bộ quần áo trắng, một chiếc mặt nạ quỷ. Thỉnh thoảng, khi gặp cao thủ ngang tầm, hắn sẽ thách đấu để nâng cao tên tuổi. Hắn như thế này hành tẩu giang hồ cũng được một tháng rồi.

Chợt hắn thấy một nhóm đàn ông đang vây quanh một cô gái, bắt đầu giở trò suồng sã. Hắn vội tiến đến, thì nghe giọng cô gái thảm thiết vang lên:

“Đại hiệp, cứu mạng!”

Đó là một cô gái rất trẻ, đôi mắt linh động. Thân hình nàng yểu điệu quyến rũ, nhưng khuôn mặt thì non nớt ngây thơ, thật dễ khiến người khác yêu thương.

Hắn thở dài trong lòng. Không phải là nàng.

Nhưng hắn vẫn ra tay cứu giúp. Bọn đàn ông bỏ chạy rồi, cô gái chợt nói:

“Đa tạ đại hiệp cứu mạng. Tú Nhi xin lấy thân báo đáp.”

Hắn sững sờ nhìn nàng. Hắn đã quên mất giang hồ còn có thứ “báo đáp” này. Nhưng hắn không muốn dính vào chuyện phiền phức như thế.

Vả lại, hắn còn đang phải chờ nàng.

“Cô nương xin tự trọng”, hắn gằn giọng nói, “Tại hạ chỉ tiện tay mà thôi.”

Đôi mắt cô gái đảo một vòng, cô cất giọng ngạc nhiên:

“Tiểu nữ chỉ muốn hầu hạ như tiểu đồng của đại hiệp vài ngày, có gì không phải? Nếu được tiểu nữ lạnh nhạt với người cứu mình, chẳng phải phụ lòng tốt của đại hiệp?”

Hắn quay người bỏ đi, nàng lạ lẽo đẽo đi theo. Hắn cố đi nhanh, nhưng nàng vẫn bắt kịp. Nàng thở hổn hển sau lưng hắn:

“Đại hiệp, đại hiệp… Tú Nhi không thở nổi, đại hiệp… chậm một chút được không?”

Sau lớp mặt nạ quỷ, khuôn mặt hắn trở nên dở khóc dở cười. Trên thế gian này có cô nương mặt dày như thế ư? Nhưng rồi lòng hắn cũng mềm đi, hắn chợt nghĩ, thôi thì để Tú Nhi báo đáp vài ngày để cô nàng vừa lòng cũng được.

Những ngày Tú Nhi ở bên cạnh chăm sóc hắn từng li từng tí, hắn lại có cảm giác như đang ở bên cạnh nàng. Cảm giác ấy ngày càng mạnh mẽ, đến nỗi chính hắn cũng nghi ngờ. Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ kỹ thêm, thì đã có một con dao kề trên cổ.

“Công tử có biết, dùng tiền của mình để thuê người giết mình là điều dại dột nhất thế gian?”. Tú Nhi cười với hắn. Đôi mắt vốn linh động đã trở nên sắc lạnh sau lớp ngụy trang.

Sát Hoàng cười khổ. Sao nàng lại biết? Hắn đeo mặt nạ cơ mà?

“Là nàng sao, Ngọc Hoa?”, giọng hắn đầy chờ mong.

“Công tử, trên đời này làm gì có Tú Nhi hay Ngọc Hoa? Sát thủ giỏi nhất là kẻ có một ngàn khuôn mặt, luôn biết cách ngụy trang mình thành kẻ khác để đưa con mồi vào bẫy. Công tử, người đã hối hận rồi chứ?”

Chàng nói dứt khoát: “Không hối hận!”

Khi công tử tỉnh lại, chàng đang ở trong sơn trang của mình. Chàng lại là Vĩnh Du công tử của Đại Lý sơn trang, còn tên Sát Hoàng mới nổi trên giang hồ kia đã không còn nữa. Công tử cười khổ, nàng không nỡ giết chàng sao? Hay là nàng cảm thấy như vậy thì đã xong nhiệm vụ của mình? Nàng thật sự ngụy trang rất giỏi, đóng kịch rất tài tình, ra tay lại vô cùng mau lẹ, khiến chàng không kịp phản ứng. Nhưng, chàng lại chưa nói được mấy câu với nàng, thật đáng tiếc làm sao. Công tử nhìn lên trần nhà, đôi mắt mông lung. Căn phòng này, đã in dấu vết của nàng. Cả thư phòng của chàng, cả vườn hoa, cả mặt hồ. Làm sao để xóa hết đây? Làm sao để chàng quên nàng đây?

Thiên Nô che miệng cười, trêu nàng:

“Các chủ, vị công tử đó thật là kẻ si tình.”

Nàng đá hắn một cái, thầm trách mình đã nuông chìu tên này quá mức. Nàng lạnh lùng đáp:

“Vung tiền để nhìn thấy khuôn mặt thật của Lý Vân Hoa? Ta chỉ thấy hắn thật ngông cuồng.”

Thiên Nô bình tĩnh thuyết phục nàng:

“Các chủ, người chẳng phải cũng chẳng chê tiền sao? Cũng nên gặp mặt nói rõ ràng với hắn, để khỏi phải vướng mắt về sau.”

Lý Vân Hoa thở dài. Người đó đã chi nhiều tiền như vậy vào Vân Các, chỉ sợ có ngày hắn tán gia bại sản vì nàng.

Nàng ngồi thẳng, đối diện với vị công tử áo trắng đang nhíu mày.

“Công tử thấy đó, đây là khuôn mặt thật của ta.”

Nàng vuốt ve vết sẹo dữ tợn nằm vắt vẻo trên má phải, thứ phá hủy gương mặt đáng lẽ rất xinh đẹp của nàng.

“ Người nên chết tâm đi.”

Đôi mắt công tử thoáng trở nên dịu dàng. Chàng nói:

Ta chưa bao giờ để ý đến ngoại hình của nàng. Ta chỉ biết, ta muốn ở bên cạnh Ngọc Hoa.”

Đến lượt nàng Vân Hoa mày, nàng nói:

“Công tử đã biết ta không phải Ngọc Hoa, cớ sao cố chấp như vậy. Ngọc Hoa chỉ là một một vai diễn trong vở kịch sát nhân, cũng chỉ là một trò chơi của ta.”

Công tử say đắm chìm vào đôi mắt nàng. Dù nàng nói lời độc ác, dù khuôn mặt nàng bị tì vết, dù nàng giết người không gớm tay, chàng chỉ nhìn thấy trước mặt là Ngọc Hoa mà chàng ngày đêm thương nhớ. Chàng hỏi:

“Lý Vân Hoa, ta phải làm gì để nàng chấp nhận ta?”

Nàng lạnh lùng đáp.

“Trừ phi công tử tự tay hái được loại sen tuyết quý hiếm chỉ mọc trên đỉnh Phùng Lương. Thứ đó có thể chữa được vết sẹo trên mặt cho ta.

Nhiều tháng sau đó, Vĩnh Du công tử không đến làm phiền nàng nữa. Lý Vân Hoa chỉ cười nhạt. Công tử ơi công tử, chàng cũng chỉ có thể nói suông mà thôi. Giống như cha nàng nhiều năm trước không cứu được mẹ nàng trong biển lửa. Ông cũng không cứu được nàng khi nàng bị người ta ném xuống vực sâu. Ông nói yêu mẹ, nhưng người ông sống hạnh phúc ở bên lại là di nương, kẻ hãm hại mẹ con nàng.

Nhưng nàng đã lầm rồi. Một buổi sáng, Thiên Nô mang một người toàn thân máu me bẩn thỉu đến trước mặt nàng. Công tử chỉ còn lại chút hơi tàn. Chàng run rẩy giao lại bông sen thuốc cho nàng, run rẩy nói:

“Ngọc Hoa… nàng hãy sống thật tốt.”

Chàng tắt thở, Lý Vân Hoa chợt thấy hai mắt mình ấm lên. Trái tim nàng biết đau đớn lần đầu tiên trong đời. Công tử, chàng thật ngốc. Một nơi hung hiểm lạnh giá như thế, chàng lại thật sự một mình đến đó tìm thuốc cho nàng. Công tử, chàng thật ngốc.

Ôm chiếc bình tro cốt của công tử, nàng hướng về phía núi Phùng Lương. Vân Các, nàng đã giao lại cho Thiên Nô làm chủ. Từ nay trên giang hồ cũng không còn ai tên là Lý Vân Hoa nữa. Thiên Nô nói công tử ngốc, nàng càng ngốc hơn. Nhưng nàng cười đáp, nàng chỉ giữ đúng lời hứa. Đối với nàng, sống như thế nào cũng đều như nhau cả thôi. Nàng thầm tính, ở chân núi Phùng Lương nàng sẽ xây một căn nhà nhỏ, có thể ở đó an bình trú thân đến hết đời. Công tử, thiếp sẽ bầu bạn với chàng ở nơi hữu tình đó, chàng có thích không?