Chương 1

Tôi đã giết một người.

Không phải ai xa lạ, mà chính là bạn cùng phòng của tôi, Thôi Xán.

Tôi bỏ kali xyanua vào cốc trà sữa y đang uống, trơ mắt nhìn y uống cạn.

Y cười với tôi, nói tiếng cảm ơn tôi, tôi cũng cười đáp lại, rồi xoay người rời khỏi phòng ký túc xá, thuận tay đóng cửa lại.

Hôm nay là sinh nhật của Mỹ Sa, tôi đã đáp ứng tối nay đi chơi cùng cô ấy.

Khi tôi chạy tới điểm hẹn thì Mỹ Sa đã ở đó chờ tôi. Cô ấy mặc một bộ đồ rất đẹp, trên mặt đánh phấn, còn tô cả son môi.

Tôi đem món quà đã chuẩn bị tỉ mỉ tặng cho Mỹ Sa, cô ấy mừng rỡ nhận lấy, sau đó lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem phim, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, hôm nay rạp phim chiếu Kungfu Panda phần hai, chúng ta dùng bữa tối xong thì cùng đi xem được không?”

Tôi gật đầu, cười nói: “Theo ý em.”

Mỹ Sa khập khiễng đi sau lưng tôi, tôi dừng bước, chờ cô ấy đến gần, sau đó đưa tay dắt cô ấy đi.

Chân trái của Mỹ Sa không phải bị tật bẩm sinh, năm cô ấy mười sáu tuổi, vì cứu một bé trai suýt bị xe tông, mà chân trái của cô ấy bị cuốn vào bánh xe. Vốn dĩ sẽ có một tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại bởi vì chân trái tật nguyền mà quãng thời gian trưởng thành phải trải qua trong sự u ám tối tăm.

Tôi gặp Mỹ Sa vào thời điểm tân sinh nhập học, là một học trưởng, đồng thời là sinh viên năm hai đại học, tôi bị sai đi làm nhiệm vụ tiếp đón tân sinh viên, chỉ đường, giới thiệu về xã đoàn. Mấy nam sinh đi cùng đều giành đi xách hành lý cho mỹ nữ, tôi nhàn rỗi lấy điện thoại ra chơi trò xếp gạch. Sau lần qua màn thứ năm, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Mỹ Sa đang khập khiễng bước tới, cô ấy mặc một chiếc váy hoa, mang theo một cái vali lớn, đầu đầy mồ hôi. Tôi quét mắt nhìn xung quanh thì thấy mấy anh em khác đang giao lưu tình cảm với học muội, tôi bèn cất điện thoại, đi tới xách hành lý giúp cô ấy, nói: “Em được phân vào khu ký túc xá nào? Anh dẫn em đi.” Mỹ Sa đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi, rồi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh, học trưởng!”

Sau này, cô ấy vẫn luôn gọi tôi là học trưởng.

Bạn học cười tôi: “Hơn nửa năm nay không gần nữ sắc, bây giờ đột nhiên muốn có bạn gái rồi sao, khẩu vị bậc này khiến người khác đỡ không nổi nha!”

Thật ra khi bọn họ nói như vậy, trong lòng tôi cũng có chút vui mừng, con người vẫn luôn là giống loài ích kỉ, đồ vật mà bản thân coi như trân bảo, sẽ hy vọng nó chỉ thuộc sở hữu của một mình mình, còn nếu bị người khác nhòm ngó, sẽ bị phiền lòng mà ăn không ngon ngủ không yên. Ở trong mắt người ngoài, Mỹ Sa có thể không xinh đẹp, không đáng yêu, không gợi cảm, nhưng đối với tôi, cô ấy so với mấy người mặc quần ngắn lộ chân, hấp dẫn hơn gấp mấy lần. Như vậy rất tốt, không trêu hoa ghẹo nguyệt, mà quan trọng nhất là, không bị Thôi Xán nhìn chằm chằm.

Bất luận quốc gia nào, đều sẽ có một đám hoa si trong đầu chứa đầy keo dán, mong muốn trở thành đội cận vệ trung thành của bạch mã hoàng tử.

Thôi Xán có tướng mạo tuấn mỹ, là người được hoan nghênh nhất trong trường.

Chuyện này cũng không kỳ quái. Kỳ quái chính là, suốt hai năm học đại học, mỗi lần tôi quen bạn gái, sau khi xác định mối quan hệ không lâu thì đều bị bạn gái đột nhiên đòi chia tay.

Lần đầu tôi còn tưởng là do bản thân mình chưa đủ tốt, nhưng liên tiếp tới lần thứ hai, lần thứ ba, tôi không thể không hoài nghi, nhất định trong chuyện này có vấn đề.

Rốt cuộc có một ngày, tôi tận mắt nhìn thấy người bình thường vẫn luôn xưng huynh gọi đệ, người mà tôi vẫn luôn cho là anh em tốt, Thôi Xán, nắm lấy tay bạn gái của tôi, dịu dàng hôn lên rồi cười nói: “Chia tay với Diệp Không, làm người yêu của anh có được không?”

Bạn gái tôi đỏ mặt sửng sốt vài giây, sau đó giống như bị đầu độc mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Sau đó, điện thoại của tôi rung lên liên hồi, đúng như tôi đoán, là tin nhắn chia tay.

Sự thật đã rõ ràng.

Nhưng mà…

Mỹ Sa nghe nói tôi là đội trưởng đội bóng rổ, muốn xem tôi chơi bóng. Vậy mà tới lúc tôi đến sân bóng rổ đã hẹn với Mỹ Sa, lại nhìn thấy Thôi Xán đang dạy Mỹ Sa nhồi bóng.

Thôi Xán lập tức phát hiện tôi đã tới, liền nhìn tôi nở nụ cười xán lạn.

Y cầm bóng trên tay ném về phía tôi, nói: “Diệp Không, ném bóng vào rổ cho tôi xem đi!”

“Học trưởng cố lên!” Mỹ Sa cổ vũ tôi.

Nhưng ném mãi cũng không vào rổ.

Ánh mắt Thôi Xán thời khắc đều dán lên người tôi, bóng trên tay tôi như nặng cả ngàn cân, không bao lâu sau tôi liền đổ mồ hôi đầm đìa, cả người không còn sức.

Tôi đứng yên tại chỗ, không dám nhìn vào ánh mắt thất vọng của Mỹ Sa.

Thôi Xán nhặt bóng trên đất, nhẹ nhàng ném một phát liền trúng ngay vào rổ, tôi nghe thấy Mỹ Sa vỗ tay nói: “Thật lợi hại.”

Từ đó về sau, hai người biến thành nhóm ba người, tôi bị gạt ra ngoài chỉ biết mỉm cười, còn Mỹ Sa thì ngại ngùng bắt đầu tiếp cận Thôi Xán, Thôi Xán chỉ tùy tiện đáp một câu, hay cười lạnh một cái, cô ấy cũng có thể cười rất vui vẻ.

Vốn dĩ mấy nữ sinh khác vẫn luôn xa lánh Mỹ Sa, bởi vì thấy cô có quan hệ tốt với Thôi Xán mà bắt đầu nghĩ cách lôi kéo cô, Mỹ Sa cũng nhờ vậy mà kết thêm được không ít bạn mới.

Thôi Xán kéo cô ra khỏi thế giới cổ tích u ám tối tăm, trở về thực tại.

Công chúa Bạch Tuyết cô độc vẫn luôn mong ngóng đến nhân gian để tìm sự sung sướng kích thích, bất ngờ trở thành người bình thường.

“Mỹ Sa, làm bạn gái của anh nhé?”

Vào một đêm mưa tầm tã, Thôi Xán giành trước một bước đem ô đến che cho Mỹ Sa, sau đó rất tự nhiên mà tỏ tình với cô.

Tôi đứng ở phía sau, cách bọn họ một khoảng không xa, không ai nhìn thấy tôi.

Mỹ Sa khiếp sợ nhìn Thôi Xán, sau đó trầm mặc cúi đầu.

Thôi Xán cong khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đưa tay nâng cằm cô lên, rồi cúi người hôn xuống.

Tôi xoay người đi, quyết định từ bỏ.

Đã là một đóa hoa héo tàn, thì tôi cũng vô phương cứu chữa, mà có cứu thì cũng phí công mà thôi.

Nhưng mà, thời điểm trước khi bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, Mỹ Sa đột nhiên đẩy Thôi Xán ra.

Tôi nghe Mỹ Sa bình tĩnh nói: “Xin lỗi anh, em chỉ thích Diệp Không học trưởng.”

“Học trưởng là người bạn đầu tiên của em ở trường đại học, cũng là người duy nhất chịu làm quen và tìm hiểu em, anh ấy vừa giống như anh trai, vừa giống như người yêu.” Hai tay Mỹ Sa nắm chặt góc áo của mình, hồi hộp nhìn qua, “Người như em, học trưởng có thể coi em là bạn thì em đã cảm kích lắm rồi, em không hy vọng xa vời rằng có thể cùng anh ấy phát triển thêm một bước nữa. Thế nhưng, em không cách nào gạt bỏ đi tình cảm trong lòng mình.” Mỹ Sa từng câu từng chữ, không chút chần chừ do dự nói, “So với anh trai, em càng muốn anh ấy làm người yêu của mình.”

Thôi Xán nghe xong sắc mặt nháy mắt biến thành âm trầm khủng bố, tay siết chặt thành nắm đấm.

Tôi biết y sẽ không dễ dàng từ bỏ Mỹ Sa, dù có dùng chiêu trò gì đi nữa, y cũng phải có được cô.

Đây chính là tính háo thắng của đàn ông.

Ngày thứ hai, tôi cạy ngăn kéo phòng thực hành hóa học, lấy đi một bình kali xyanua. Chỉ dùng một lượng nhỏ đã có thể độc chết một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, huống chi là một tên thanh niên trẻ tuổi, gầy gò như Thôi Xán. 

Thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng tôi ở chung phòng kí túc xá, mà phòng này, chỉ có hai người. Thôi Xán trúng độc kali xyanua sẽ chết ngay lập tức, mà tôi khi ra ngoài đã đóng cửa phòng kí túc xá, vì thế, sẽ không có ai nhìn thấy việc này.

Đợi đến khi xem phim xong trở lại phòng, tôi sẽ dùng con dao phay giấu dưới gầm giường chặt thi thể thành từng khối, rồi bỏ chúng vào túi nilon màu đen. Mỗi ngày, tôi sẽ đem một túi ra ngoài ném. Cách xử lý vết máu cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Thôi Xán rất thích đi du lịch.

Y ngủ ở giường trên, có một hôm, y thò đầu xuống nhìn chằm chằm tôi đang ở giường dưới đang chuyên tâm đọc sách, sau đó tươi cười dịu dàng hỏi: “Diệp Không, ra ngoài chơi với tôi có được không?”

Thỉnh thoảng tôi sẽ cùng y trốn tiết ra ngoài uống rượu, nhưng du lịch thì tôi trước giờ vẫn luôn từ chối.

Y thường sẽ thu dọn hành lý một mình, nói lời từ biệt với tôi, rồi biến đi đâu mất tận nửa tháng.

Vì vậy, nếu y đột nhiên mất tích, người khác cũng chỉ nghĩ rằng y ra ngoài du lịch.

Đến khi mọi người ý thức được y gặp chuyện chẳng lành, thì tôi đã giải quyết xong xuôi mấy phần thi thể rồi.

Tới lúc ấy, tôi và Mỹ Sa cũng đã chính thức quen nhau.



Tôi nhìn Mỹ Sa đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn trong rạp chiếu phim, đưa tay vén tóc mái của cô lên, cô ấy sửng sốt một chút, rồi cúi đầu nhẹ nhàng cười.

Người trước mắt tốt đẹp nhường nào, tôi chỉ muốn cùng cô ấy bên nhau tới già.

Nhưng mà dù cô ấy có tốt đẹp đến đâu, cũng không chống đỡ được sự mê hoặc chí mạng của Thôi Xán.

Dung mạo tuấn mỹ, lời nói ngọt ngào lãng mạn, nụ cười xán lạn.

Chỉ cần một ngày Thôi Xán còn tồn tại, cô ấy nhất định sẽ bị y hấp dẫn, sau đó sẽ triệt để coi thường tôi.

Phụ nữ trên thế giới này đều như vậy, Mỹ Sa chỉ là có sức đề kháng mạnh hơn một chút mà thôi.

Chỉ cần Thôi Xán hoàn toàn biến mất, trái tim của Mỹ Sa mới có thể hoàn toàn thuộc về tôi.

Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, loại trừ hết mọi cản trở, chúng tôi mới có thể không chút kiêng dè mà yêu nhau.

Trên đường xem phim về, Mỹ Sa vẫn luôn bấm bấm ngón tay, không dám ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi thấy cô ấy cứ ôm chặt món quà của tôi trong lồng ngực, cười khẽ, nói: “Em mở ra xem thử đi.”

Mỹ Sa nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Em về kí túc xá rồi mở.”

Trước mắt có một con đom đóm bay qua, tôi đưa tay bắt lấy.

“Mỹ Sa, em thích đom đóm có phải không?” Tôi hỏi.

Mỹ Sa đột nhiên dừng bước.

“Học trưởng.”

“Ơi?”

“Trong lòng anh, có phải nghĩ em là người hiền lành không?”

“Ừ.”

“Nếu như… Nếu như em không phải là người như anh vẫn luôn tưởng tượng thì sao?”

Tôi nhìn kỹ Mỹ Sa, cô khoác lên người bộ quần áo thuần trắng, trông có vẻ gầy yếu vô lực.

“Nếu như em thật ra là một người có tâm địa độc ác, trong lòng toàn là oán hận, anh còn có thể xem em là bạn không?” Mỹ Sa ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đã hạ quyết tâm.

Tôi trầm mặc không nói.

Cô nói tiếp: “Mỗi khi mấy nữ sinh khác trong lớp cười nhạo em, xa lánh em, em sẽ lấy bút chì ra, dùng thái đồ hận thù mà vẽ các cô ấy, vẽ các cô ấy cực kì xấu xí, cực kì đáng sợ, sau đó hả hê trong lòng.”

“Đến hoa viên tưới hoa, em đều sẽ dùng nước bẩn ở nhà vệ sinh để tưới, em chán ghét mấy đóa hoa xán lạn rực rỡ kia, chúng nó dám trắng trợn không chút kiêng dè nở rộ, hoàn toàn không biết thế giới này ghê tởm cùng thối nát đến cỡ nào, em thật sự rất đố kị.”



“Trò chơi của cậu thế nào?” Tôi nghiêng người huých nhẹ vào hông y, giả bộ bình tĩnh hỏi.

“Tôi qua cửa rồi nha.” Thôi Xán dương dương tự đắc chớp mắt.

“Ha ha, chúc mừng cậu.” Tôi thuận miệng qua loa, mở ngăn tủ tìm bình kali xyanua.

“Cậu tìm gì vậy? Con búp bê nhìn ngốc ngốc kia hả?” Y đi tới đứng sau lưng tôi.

Lưng đổ mồ hôi lạnh, tôi cứng ngắc quay sang hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Thôi Xán ngữ khí vô tội nói: “Cậu tặng con búp bê hình đom đóm cho Mỹ Sa rồi à, nó thật sự rất xấu luôn.”

“Sao cậu biết…”

“Bởi vì tôi đã gỡ hộp quà của cậu ra xem.” Thôi Xán nở nụ cười rạng rỡ, “Lúc cậu chăm chú hướng về Mỹ Sa, thì đồng thời, tôi cũng chăm chú nhìn về phía cậu.”

Y lôi ra hai bình thuốc giống hệt nhau từ ngăn kéo của mình, nhìn tôi lắc lắc bình thuốc: “Diệp Không, nhất cử nhất động của cậu, tôi đều rõ như lòng bàn tay.”

Tôi co quắp ngồi trên ghế, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Lại dùng Kali xyanua,” y cúi người kề sát vào mặt tôi, lại nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, “Thực sự rất nhẫn tâm nha, Diệp Không.”

“Khi tôi thấy cậu lén tới phòng thực hành hóa học, tôi liền đoán ra cậu muốn làm gì, nhưng mà, tôi lại không dám tin đây là sự thật. Thân ái của tôi, Diệp Không, lại muốn giết tôi.”

“Một bình là đường, một bình là kali xyanua, nhân lúc cậu không để ý, tôi đã tráo đổi hai bình rồi.”

“Thứ cậu cho tôi uống, thật ra chỉ là đường mà thôi.”

Mặt tôi trắng bệch, mồ hôi trên trán dần hiện ra.

“…Tại sao?” Tôi run lẩy bẩy lên tiếng.

Tôi chỉ là người bình thường nhạt nhẽo, sống rất biết điều, chưa bao giờ gây sự với ai, càng không đắc tội với y.

Tại sao cứ phải nhìn chằm chằm tôi?

Tại sao cứ phải đùa giỡn tôi?

Tại sao cứ phải là tôi?

“Cậu đoán xem?” Thôi Xán nắm chặt vai tôi, cúi người nhìn tôi, hô hấp trầm thấp quanh quẩn bên tai tôi.

Thật ra, nếu đổi góc độ suy nghĩ, tôi đã có thể sớm đoán được ý đồ của Thôi Xán.

Mỗi sáng ôm lấy gò má tôi gọi tôi dậy, còn mua điểm tâm sáng cho tôi.

Lúc chơi bóng rổ, tôi không cẩn thận ngã trầy đầu gối, y không nói hai lời cõng tôi chạy tới phòng y tế, ôn nhu giúp tôi thoa thuốc.

Mỗi lần đi du lịch về đều mang một đống quà lưu niệm tặng cho tôi.

Cùng tôi tắm rửa, lúc chà lưng giúp tôi thì làm vô cùng nhẹ nhàng.

Mấy người bạn gái trước đây bị y cướp, chỉ cần mấy cô ấy nhận lời, sẽ bị y nhanh chóng vứt bỏ.

Một phòng ký túc xá đáng ra phải có bốn người, không biết Thôi Xán dùng thủ đoạn gì, mà hai năm nay chỉ có hai người bọn tôi ở, không hề có thêm người chuyển đến.

Còn có, trên cổ của y có đeo một miếng ngọc, trên đó khắc một chữ “Không”.

Thôi Xán có dục vọng sở hữu rất mạnh đối với tôi, mà tôi, cũng biết rõ trong lòng.

Bờ môi ấm áp bao trùm lấy tầm mắt, hơi thở thoang thoảng mùi thơm ngọt tràn đầy khoang mũi, mùi thơm này, là mùi vị của ly trà sữa bị tôi bỏ thêm đường mà tưởng nhầm là kali xyanua vào.

Ngọt ngào, nhưng lại làm người ta run rẩy.

Giọng nói ôn nhu của y cứ quanh quẩn bên tai tôi, y nói: “Tôi yêu cậu.”

“Chia tay Diệp Không, làm bạn gái của anh có được không?”

…đối với Lý Ưu.

“Làm bạn gái của anh nhé?”

…đối với Mỹ Sa.

“Tôi yêu cậu.”

…đối với tôi.

Đây là những lần y dịu dàng nồng thắm bày tỏ, nhưng… chân thành nhất, cũng chỉ có một lần.

Thế nhưng, tôi đã có Mỹ Sa.

Tôi ngăn hành động càng lúc càng áp sát lại gần của Thôi Xán, cố thoát khỏi lồng ngực y, né tránh nụ hôn nóng rực nồng nàn của y, mặt không cảm xúc hỏi: “Tại sao cậu lại đụng vào món quà tôi tặng cho Mỹ Sa?”

Thôi Xán hờ hững cười: “À, tôi có thoa ít thứ lên miệng búp bê.”

Tôi đột nhiên có dự cảm không lành, ánh mắt nhìn về lọ kali xyanua sau lưng y.

“Sau đó dán một tờ giấy lên người búp bê, trên đó viết ‘If you love me, please give me a kiss’.”

“Diệp Không, cậu đoán xem, cô ta có ngốc đến nỗi đi hôn một con búp bê hay không?”

Tôi đột nhiên đẩy mạnh y ra, xoay người tìm điện thoại, lướt tìm tên Mỹ Sa bấm gọi, lảo đảo chạy ra cửa.

Một khắc đó, tôi thà rằng Mỹ Sa chưa bao giờ yêu tôi.

“…Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Thôi Xán còn nói gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không nghe được gì, bởi phía kí túc xá nữ sinh, đã vang lên tiếng còi cảnh sát đinh tai nhức óc.

Hết.