Chương 1
Kẹo mạch nha mà Tiểu Bảo nhà chúng ta thích nhất này
Dương Dật năm nay vừa mới tốt nghiệp tốt nghiệp đại học, chuyên ngành điện tử chuyên nghiệp. Khi hắn còn đang học cao trung, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ khiến hắn lĩnh đủ nhân tình ấm lạnh của thế gian. Người cô vốn dĩ rất thương yêu hắn, sau khi chuyển vào nhà hắn ở lại coi hắn không vừa mắt. Còn dượng vốn rất yêu thích hắn, mỗi lần thấy hắn về nhà lại không thèm nói với hắn lời nào, cứ nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn khi em gái hắn, con của cô, kết hôn. Từ đó về sau Dương Dật vẫn ở trọ luôn tại trường, đôi khi lại đến nhà bạn học ở mấy ngày.
Cũng may lúc cha a mỗ mất, tiền bảo hiểm là Dương Dật giữ chứ không nghe lời bà nội, đưa hết cho cô cầm. Nếu không, đúng là lấy bánh bao thịt chọi chó, có đi mà không có về. Kỳ thực, vốn dĩ hắn cũng định đưa hết số tiền đó cho cô giữ giúp, nhưng tình cờ nghe được hai người kia vụng trộm bàn với nhau, một khi hắn đem hết tiền trong tay giao ra, họ sẽ đuổi hắn đến nhà bà nội ở, căn nhà trong nội thành này là cha mẹ hắn cực khổ kiếm tiền mua lấy, không thể từ bỏ thế được.
Bà nội hắn chỉ là một phụ nữ nông thôn, người vẫn cho rằng để đứa trẻ mười sáu tuổi cầm số tiền lớn rất không an toàn, nên giao cho người lớn cầm vẫn đảm bảo hơn, hắn không trách bà. Lão nhân gia mu bàn tay đều là thịt, yêu thương con gái cũng là rất dễ hiểu, huống chi hắn vẫn luôn sống trong nội thành, tình cảm cùng bà cũng chỉ bình thường, không thể bằng con gái của cô vẫn luôn sống cùng bà ở nông thôn đựơc. Trước kia cô sống ở nhà hắn cũng chỉ giúp đỡ làm một ít việc vặt trong nhà, chăm sóc hắn, bố Dương Dật mỗi tháng đều cấp cho cô mấy ngàn đồng, khi đó, nữ nhân kia thực sự đối với hắn rất tốt. Thật không ngờ, tất cả những điều đó chỉ là giả dối dựng lên vì tiền, thực sự, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cặp vợ chồng tham lam ấy.
Dương Dật còn có một bí mật đó là hắn thích đàn ông. Đã hai mươi hai tuổi, mặc dù chưa từng cùng nam nhân nói chuyện yêu đương nhưng lại thường xuyên để ý đến những nam sinh có thân hình cao lớn. Dương Dật thật rất không cam lòng, cho đến lúc chết hắn còn chưa được sờ cái cơ ngực nào, còn chưa có thoát khỏi kiếp xử nam a. Này cũng là vì dù hắn thích đàn ông nhưng không phải loại người tùy tiện, những người đàn ông cao lớn hắn lại chẳng dám tìm, ai bảo bản thân là công mà dáng người lại thuộc dạng thư sinh, có chút gầy yếu nữa chứ. Còn những người lớn lên so với phụ nữ còn sinh đẹp yêu mị, dáng người còn tinh tế hơn hắn lại càng không dám dính. Hắn chính là muốn chọn một người vóc dáng tốt một chút thôi.
Dương Dật thực sự cảm thấy hắn chết một cách rất oan uổng, hắn chỉ kéo bả vai người đang chắn phía trước cản trở hắn xem khiêu vũ một cái, kết quả lại bị người nọ đâm cho một dao vào ngực. Cũng may, dù hắn có chết thì cũng chẳng có ai khổ sở, chẳng có ai phải đau lòng, cũng chẳng có ái nhân để thương tiếc hắn.
Ở thời điểm tình lại, Dương Dật thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, trên giường giăng một tấm màn che thô ráp ám đầy bụi, cũng may chăn mền đắp trên người coi như khá tốt, ít nhất là không có thô ráp như tấm màn che kia.
Dương Dật biết rõ, hắn rõ ràng đã chết rồi, nếu mà có may mắn thoát thì cũng là nằm trong bệnh viện mới đúng, không thể nằm ở cái chỗ lạc hậu thế này được.
Bốn phía đều là loại gạch xanh xây nhà cổ xưa, mái nhà lại là loại ngói đen mà trước kia đến địa phương vô cùng lạc hậu đã từng nhìn thấy, toàn bộ phòng trái phải chỉ khoảng hai mươi bình.
Đưa tay sờ lên ngực, chỗ đáng lẽ phải có vết thương lại chỉ thấy da thịt bóng loáng không chút tì vết, nhìn nhìn tay mình, đó lại là một bàn tay trắng nõn, trên ngón tay cả một vết chai cũng không có, quan trọng nhất là, đây vốn không phải tay của Dương Dật. Dương Dật hắn tuy là cũng có hơi trắng một chút, nhưng cũng không đến mức tay trắng nõn như vậy. Huống chi, nguyên bản trên tay của hắn có một vết sẹo do dao chém vào, đó là vết thương do anh rể hắn làm. Ha ha, hắn không tin một nam nhân có dính dáng đến xã hội đen như vậy có thể làm cho con gái bảo bối của nữ nhân kia sống được những ngày tốt lành.
Trên đầu Dương Dật là một mảng đau nhức, sờ lên thì thấy băng vải, xem ra, người này là bị thương ở đầu nên mới để hắn chiếm tiện nghi như vậy.
Trong đầu lại một trận hỗn loạn, Dương Dật thấy một người đàn ông cao lớn bị chủ nhân của thân thể này cầm gậy trúc đánh vào lưng. Người nam nhân kia chỉ im lặng, hai tay chặt chẽ nắm lại, không rên một tiếng quỳ trước giường tùy ý chủ nhân thân thể này đánh đập. Trên giường còn có một đứa nhỏ đã ngủ, đứa nhỏ kia đại khái là sợ nóng, đem chăn mền đá văng, để lộ ra cặp mông trắng trắng mập mập.
Nam nhân kia thấy vậy, hắn cũng không làm động tác gì lớn, chỉ là nhích lại gần, duỗi tay ra kéo lại chăn mền cho đứa nhỏ. Động tác như vậy đại khái khiến người phía sau lưng hắn phật ý, ngay sau đó liền bị gậy trúc quật một phát vào tay, rất nhanh có thể đánh tới đứa nhỏ trắng trắng mập mập kia. Nam nhân cao lớn lúc này dường như phát giận, quay đầu nhìn người đang đánh hắn, chủ nhân của thân thể này bị ánh mắt ấy làm cho giật mình, lùi về sau một bước.
Biết mình đã hù đến người kia, nam nhân cao lớn lại nắm chặt nắm tay, một lúc sau lại cúi đầu, lưng lần nữa khom xuống, đây là chấp nhận cho người nam nhân kia đánh tiếp.
Dương Dật thật sự không hiểu. Chủ nhân của thân thể này nguyên bản là sợ nam nhân cao lớn kia, tại sao người kia lại tùy ý quỳ để bị đánh, bị hành hạ như vậy? Rõ ràng là chỉ cần một ánh mắt đã làm người ta sợ hãi, tại sao phải cam tâm tình nguyện chịu khổ, cặp mắt rõ ràng mang theo tơ máu, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút oán hận nào. Thậm chí, hắn còn thấy được trong cặp mắt kia là quan tâm lo lắng cùng ôn nhu. Dương Dật đành tự nhủ rằng mình đang nằm mơ.
“Phu quân, ngươi đã tỉnh” – tại thời điểm bưng thuốc tới, Trần Tĩnh thấy Dương Dật đang ngồi đó tròn mắt nhìn y ngẩn người.
Dương Dật thấy người nam nhân bị đánh trong mộng bưng đến một chén thuốc đen sì, còn có một cái đĩa không biết bên trong là gì, bất quá, cái loại thuốc này hắn không muốn uống. Dương Dật hắn thống hận nhất là thuốc đông y, bởi vì khi còn bé thân thể không tốt, mỗi lần đều phải coi nó như độc dược mà uống hết, hắn thật sự không muốn lại một lần nữa phải nếm lại cái mùi vị kia.
Ở thời điểm nam nhân kia tiến lại gần, Dương Dật đã ngửi thấy mùi kiến hắn buồn nôn, thực sự là bị dị ứng với cái thứ này mà.
“Phu quân xin đừng cau mày, ngươi bị thương ở đầu, thuốc này là Lý đại phu kê đơn, uống quá ba ngày vết thương trên đầu mới coi như tốt được.” – Trần Tĩnh dỗ hắn nói. Phu quân của y tựa như đứa trẻ vậy, chuyện gì cũng phải dỗ dành, chỉ là y sợ về sau không có phúc khí còn được chiếu cố phu quân nữa. Trần Tĩnh thật sự hận, hận cái thân phận ti tiện này của mình khiến phu quân y hôn mê vì xấu hổ, y thật sự rất yêu cái nhà này, y thật sự hy vọng cả đời có thể chiếu cố phu quân của y.
“Ngươi là ai? Ta sao lại bị thương ở đầu?” – Dương Dật hỏi, hắn bắt đầu giả bộ mất trí nhớ, cái này là chiêu mà hầu như kẻ xuyên việt nào cũng thường dùng. Tại thời điểm không có việc gì làm, Dương Dật cũng thường dạo kênh đam mỹ của Tấn Giang, dư sức để hắn đối phó mấy tình huống thế này.
“Phu quân, ngươi nói cái gì? Ngươi không nhớ rõ ta sao?” – Trần Tĩnh hỏi nhưng trong lòng lại cười khổ, nếu phu quân muốn cứ như vậy quên đi, y cũng chấp nhận, vô luận về sau đối với y thế nào, y chịu lấy là được.
“Ta tên gì? Ngươi tên gì? Chúng ta là quan hệ như thế nào?” – Dương Dật hỏi.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật cười cười, trong ánh mắt của y ngoại trừ quan tâm còn mang theo chút bi thương. Dương Dật thấy vậy, thật sự có chút không thể hiểu nổi người nam nhân này.
“Phu quân cứ uống hết thuốc này đã rồi ta sẽ nói cho ngươi biết, đừng sợ đắng, ta đặc biệt có chuẩn bị kẹo mạch nha mà ngươi thích nhất” – Trần Tĩnh chỉ chỉ chiếc đĩa bên cạnh nói.
Thấy người nam nhân này tỏ vẻ rất kiên trì, Dương Dật đành gật đầu. Hắn mà không uống có khi y lại cứ tiếp tục giằng co cho coi, đành thỏa hiệp vậy, không phải chỉ là thuốc đông y thôi sao, cũng không phải là chưa từng uống qua, nam tử hán đại trượng phu, cứ một ngụm uống hết là được.
Bi tráng tiếp nhận chén thuốc đen sì, hít sâu một hơi, Dương Dật nhắm mắt hung hăng đem thuốc uống xuống.
Uống một hơi xuống, há mồm ra cắn miếng kẹo mạch nha nam nhân đưa tới, Dương Dật liền nhìn thấy một cặp mắt đen lúng liếng, chính là đứa nhỏ béo mà hắn thấy trong mơ. Hiện tại, Nhóc Béo kia đang dùng đôi bàn tay nhỏ trắng trắng béo núc ních thò vào trong đĩa trộm lấy mấy miếng kẹo mạch nha.
“Phu quân, làm sao vậy?” – thấy Dương Dật dùng ánh mắt kỳ quái nhìn phía sau, Trần Tĩnh quay đầu liền thấy Tiểu Bảo con hắn cầm một tay đầy kẹo mạch nha. Sắc mặt Trần Tĩnh đại biến, phu quân y trước nay động thủ đều không biết nặng nhẹ đâu.
“Phu quân, thực xin lỗi! Vừa rồi ta đáp ứng cho Tiểu Bảo một khối lại quên mất, là lỗi của ta. Ngươi nếu tức giận thì đánh ta là được rồi, không nên trách hài tử.”
Trần Tĩnh đứng lên đem mấy khối kẹo Tiểu Bảo cầm trong tay để xuống, chỉ để lại một khối trong bàn tay nhỏ nhỏ mập mạp của nó. Nhóc Béo cũng không khóc, chỉ nhìn nhìn đĩa kẹo mạch nha, a mỗ một mực đều đem toàn bộ kẹo mà nó yêu thích nhất cho cha ăn, chẳng lẽ cha mới là người mà a mỗ yêu nhất, a mỗ không yêu nó, kẹo nhiều như vậy mà chỉ cho nó có mỗi một khối.
Nhóc Béo một ngụm đem kẹo mạch nha nhét vào trong miệng nhỏ của mình, tránh cho a mỗ lại lấy đi đem cho cha.
“Nhóc Béo, lại đây” – Dương Dật ngoắc nó.
“Cha, ngươi muốn đem tất cả chỗ này cho Tiểu Bảo ăn sao?” – Nhóc Béo nói xong liền đi đến bên giường.
“Phải, đều cho ngươi ăn” – Dương Dật nói xong, đưa tay sờ lên đầu nó.
Kết quả, hắn sờ hụt rồi. Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, hắn chỉ muốn sờ sờ đầu Nhóc Béo một chút thôi. Hắn vốn dĩ rất yêu thích mấy đứa nhỏ mập mập mềm mềm giống như đứa nhỏ trước mặt này, đối với loại sinh vật đáng yêu như vậy Dương Dật hoàn toàn không có biện pháp, tay ngứa tâm cũng ngứa, thực sự rất muốn sờ sờ véo véo một cái.
Trần Tĩnh thấy phu quân dùng loại ánh mắt khủng bố mà nhìn hài tử, cái loại ánh mắt cuồng nhiệt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, giống hệt như những nạn nhân sắp chết đói nhìn thấy thức ăn mà y đã từng gặp. Chỉ khác là thay vào đó là con y mà thôi.
“Phu quân, đều là lỗi của ta. Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi đừng nên tức giận hắn, hắn là con trai ruột của ngươi. Nếu ngươi tức giận thì cứ đánh ta là được rồi, buổi tối được không, đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, ngươi muốn đánh ta thế nào cũng được.” – Trần Tĩnh sau khi đem Nhóc Béo ôm ra ngoài liền đóng cửa lại nói.
Dương Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân phản ứng thái quá kia, hắn không có làm gì a, cái người này sao phải sợ hãi như vậy. Lại nói, hắn hiện tại thân thể yếu đến mức trói gà còn không chặt sao có thể đánh được nam nhân cao lớn như y. Chỉ là Dương Dật không biết cái người cứ một phu quân hai phu quân mà gọi hắn này thực cam tâm tình nguyện để hắn đánh.
Ngay tại thời điểm Dương Dật còn đang nghĩ ngợi lung tung, Trần Tĩnh thấy hắn trầm mặc, quyết định nhanh một chút để hắn nguôi giận, y rất nhanh cởi áo ngoài, lưng hướng về phía Dương Dật mà quỳ, đưa cho Dương Dật một cây gậy trúc dài khoảng sáu bảy tấc, rộng khoảng ba đốt ngón tay. Cởi áo ra mới thấy, trên lưng người nam nhân này đầy chi chít là vết roi, không biết là đã bị đánh bao nhiêu lần rồi.