Chương 1: Thay Đổi
Khu ngã tư đường tràn ngập các loại âm thanh, tiếng động lớn ồn ào đầy náo nhiệt.
Nếu không phải vì đau đầu với những chuyện vặt vãnh trong cục pháp y bộ quốc an, nàng tuyệt đối sẽ không phải xuống xe mua nước để xả tức.
Mới đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói lọi hiện lên trước mắt của Âu Dương Vũ, ánh sáng ấy như vầng hào quang mà con người không thể nào chạm đến được.
Ánh sáng của mặt trời vốn là cực chói mắt, lại thêm thứ ánh sáng kì lạ này nữa khiến cho hai mắt của Âu Dương Vũ không khỏi nhíu chặt lại, cảm thấy kỳ quái, theo bản năng liền hướng về phía ánh sáng ấy.
Đó là một chỗ buôn bán các loại ngọc thạch, phỉ thúy thời xưa, mà tầm mắt của Âu Dương Vũ lại theo bản năng nhìn chăm chăm xuống khối vật thể màu đen - ngọc Kỳ Lân.
Ngọc Kỳ Lân nhìn chung có cái đầu to nhưng mình thì lại nhỏ, quanh thân giống như ở được bao phủ bởi lớp ngọc trơn bóng, trên bề mặt còn vương chút tầng bụi mỏng manh được đặt ở vị trí trong góc nhỏ.
Âu Dương Vũ không biết có phải hay không chính mình có vấn đề gì khi nhìn chằm chằm vào khối ngọc Kỳ Lân ấy, nàng rõ ràng vừa thấy nó nhìn mình, sau đó nhếch miệng cười.
“Cô gái này thật là có đôi mắt tinh tường, khối Kỳ Lân này là ngọc quý, tồn tại ít nhất cũng được mấy trăm năm lịch sử, nó vô cùng có giá trị, Đây...Cô xem xem ngọc này..., quả là ngọc tốt a...” Lão bán hàng rong này cũng gần bốn mươi tuổi, vóc dáng mập mạp, làm ăn bình thường chả khấm khá gì, nay gặp Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào khối ngọc Kỳ Lân kia, tự nhiên miệng lưỡi lưu loát bắt đầu lừa lọc.
Âu Dương Vũ cầm lấy Kỳ Lân ngọc đang định tinh tế ngắm nghía nó, bỗng nhiên, nàng cảm giác ngón cái bên tay phải chợt đau nhói, nhìn kỹ lại, chợt phát hiện ra ngón tay cái không biết khi nào lại xuất hiện một dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống cái miệng dường như đang dần dần mở ra của ngọc Kỳ Lân. Chứng kiến hết tất cả việc này, Âu Dương Vũ chỉ biết trơ mắt nhìn tất cả những chuyện kì quái đang diễn ra.
Cầm trong tay khối ngọc Kỳ Lân, Âu Dương Vũ chợt có một loại cảm giác mát mẻ sảng khoái dưới cái nóng bức của mùa hạ, tiếng động lớn nháo đầu đường, Âu Dương Vũ có cảm giác dường như nàng đang đứng trước bờ biển rộng lớn hưởng thụ cảm giác gió thổi nhè nhẹ vào mặt.
Thế nhưng nàng lại quên mất bên cạnh vẫn còn có lão bán hàng đang nóng lòng muốn kiếm lợi, ông ta chợt thốt lên: “Cô nương, máu của cô dính hết cả lên khối ngọc Kỳ Lân rồi, làm sao ta có thể lại cho người khác được,..cô xem đi....”
“Bao nhiêu tiền?” Âu Dương Vũ phóng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh.
Nếu không phải xuất phát từ bản năng, nàng cơ hồ muốn thất thanh hét lên, bởi vì giờ phút này ở trong đầu của nàng cứ ẩn ẩn xuất hiện một không gian bí ẩn. Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ đây là không gian tùy thân kì bí nổi tiếng trong truyền thuyết hay sao?
Chẳng lẽ loại không gian huyền huyễn này mà chính bản thân mình cũng gặp phải sao? Âu Dương Vũ không khỏi buồn bực, chẳng lẽ mình là con gái của nữ thần may mắn sao?Lão bán hàng rong lúc này bắt đầu làm bộ làm tịch, chậm rãi nói: “Vừa rồi nói đây là đồ cổ, nhưng lại là do lấy ngọc mài ngọc mà thành, ngài xem này chạm trổ trơn nhẵn láng bóng, quả thực là thanh thoát và trân quý...”
Âu Dương Vũ tức giận đánh gãy lời của hắn: “Đồ cổ? Ngọc mài ngọc? Thật đúng là mới mẻ, ông tự tiện lấy tảng đá điêu khắc lên, sau đó phun màu và tạp chất vào thì liền trở thành đồ cổ? Liền biến thành ngọc quý? Năm trăm bạc có đồng ý hay không?!” Âu Dương Vũ dùng lời lẽ sắc bén chặn họng lão lừa đảo kia.
Lão trong lòng kích động, lão biết khối ngọc Kỳ Lân kia thực chất là đồ giả mà chủ quán đã mua về với giá rẻ mạt, vừa tưởng rằng có thể kiếm được một món hời lớn từ người này, thật không may cho lão thì quả thực so với việc buôn bán thuốc phiện thì buôn bán đồ giả như thế này còn nguy hiểm hơn. Hắn sợ Âu Dương Vũ đổi ý, động tác nhanh chóng nhận lấy bạc từ tay nàng.
Nếu chủ quán mà biết được biết hắn dùng gần năm trăm bạc ngay lập tức bán đi ngọc Kỳ Lân có khả năng di chuyển qua lại giữa hai không gian, chỉ sợ không chỉ tiếc đứt từng đoạn ruột mà nếu hắn biết này khối Kỳ Lân này có giá trị như thế chỉ sợ tức đến nôn ra máu không chừng.
Sau khi mua được món bảo vật với giá hời,Âu Dương Vũ khởi động động cơ, chiếc xe Ferrari đỏ rực ngang nhiên đi lướt qua bỏ lại bụi bay mù trời ở phía sau.
Trong biệt thự của Âu Dương Vũ.
Ngồi bên rèm cửa sổ, Âu Dương Vũ lúc này mới đem khối ngọc kia ngắm cẩn thận bất chợt nàng cảm thấy ngực chợt lạnh,bởi vì khối ngọc Kỳ Lân kia khi không đột nhiên biến mất
Làm sao có thể... Vừa rồi rõ ràng nàng vẫn nắm chặt ở lòng bàn tay, liền ngay sau đó cả hai tay đều nắm chặt khối ngọc không buông cư nhiên đột nhiên lại biến mất ngay trước mặt nàng?
Ngay lúc Âu Dương Vũ đang bực bộ thắc mắc, thì thân ảnh của nàng lại dần dần biến mất,Ngay thời điểm nàng mở mắt ra thì chợt phát hiện chính bản thân mình đang đứng ở một thế giới lạ.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Một con chó nhỏ lông trắng tinh cắn cắn ống quần của Âu Dương Vũ trông vô cùng hoạt bát và dễ thương.
“Thật là một con chó nhỏ đáng yêu a.” Âu Dương Vũ ngồi xổm xuống, đưa ngón tay thon dài ra vuốt ve nó bộ lông trắng muốt kia.
Ai ngờ, con chó nhỏ cũng rất kiêu ngạo dương vuốt ra oai: “Đừng có dùng mấy từ thô thiển như con chó nhỏ đó lên người ta! Ở Tuyết Uyên Đại Lục có hàng tỉ thần thú nhưng vị thần thú mà mọi người tôn thờ cũng chỉ duy nhất có một là cái vị anh tuấn tiêu sái độc nhất vô nhị Ngọc Kì Lân ta đây!” Con chó nhỏ vẫy vẫy chiếc đuôi rậm rạp một cách kiêu hãnh.
“Tuyết uyên đại lục?” Là cái gì? Âu Dương Vũ thừa nhận bản thân mình có vốn kiến thức vô cùng hẹp hòi nên căn bản không hiểu địa danh con chó nhỏ này vừa nói.
“Đúng rồi, chủ nhân...” Ngọc Kỳ Lân đột nhiên rụt cổ lại, có chút chột dạ nhìn Âu Dương Vũ sau đó liếc mắt một cái, mắt chợt hết nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái chợt mở miệng nói, “Ngài chỉ còn lại 6 tiếng nữa thôi.”
Âu Dương Vũ có chút khó hiểu, “Còn lại 6 tiếng nữa? Ý của ngươi là gì?”
Ngọc Kỳ Lân gật đầu nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, chột dạ quay mặt đi, “Chủ nhân, thời gian Ngài tồn tại ở thế giới hiện tại của Ngài chỉ kéo dài 6 tiếng nữa thôi a!!!”...
“Ách -- “
Ngọc Kỳ Lân có cảm giác như cổ của mình bị một lực cường đại áp chế, nhìn đến gương mặt Âu Dương Vũ đang dần dần áp sát vào gương mặt của nó , nhất thời Ngọc Kỳ Lân cảm thấy trong lòng thấp thỏm...
“Ngươi nói rõ ràng cho Ta! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cái gì mà Ta chỉ tồn tại được 6 tiếng nữa ở thế giới này ? Ý của ngươi là, ta chỉ có thể sống được khoảng 6 tiếng đồng hồ nữa thôi sao?!” Vừa rồi còn cứ ngỡ mình là con gái của nữ thần may mắn bây giờ nàng chợt cảm thấy bản thân mình như là kẻ thù của bà ấy vậy.
“Chủ nhân Ta khẳng định một điều với ngươi là ngươi chắc chắn sẽ sống đến bệnh tử nhan sắc không tàn phai quan hệ thì tha hồ mà đào hoa a...chỉ là cuộc đời của ngươi phải bước sang một trang mới ở một nơi khác thôi... Tuyết uyên đại lục...” Âm thanh của Ngọc Kỳ Lân dần dần nhỏ đi, trộm nhìn khuôn mặt tức giận đến tái cả mặt của Âu Dương Vũ kia một cách sợ hãi
“Ý của ngươi là, bổn cô nương ta bị buộc phải xuyên đến Tuyết uyên đại lục hả?” Âu Dương Vũ đối với chuyện xuyên không này vẫn là có hiểu biết đôi chút.”Hơn nữa là Ngươi có thể tùy ý mang theo một vài vật dụng của không gian hiện tại đến không gian xuyên qua a.” Ngọc Kỳ Lân quên mất rằng chính bản thân mình đang bị uy hiếp, lập tức vỗ ngực kiêu ngạo nói “Sau khi Ngươi đến Tuyết uyên đại lục, không gian này cũng sẽ không biến mất!”
“Vì sao lại là ta? Vừa rồi ở quầy hàng, ngươi vì sao lại cắn tay ta? Vậy nên --” Âu Dương Vũ đối với những lời mà Ngọc Kỳ Lân cũng không có hoài nghi. Ngay cả không gian đều xuất hiện, xuyên không... còn có thể sao? Nàng có điểm không rõ, vì sao lại là nàng. Người nhà của nàng đều đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa nên kỳ thật đối với nàng việc xuyên không này cũng không ảnh hưởng lớn đối với nàng.
Ngọc Kỳ Lân dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, xoay người lại như trước với một bộ dạng kiêu ngạo, “Được Thần thú của Tuyết uyên đại lục bảo vệ, ngoài Ngươi ra không phải ai cũng có thể đâu nha”
“Ta không đồng ý được không?”
“Không được!” Ngọc Kỳ Lân lắc đầu nguầy nguậy, bỗng nhiên, nó hướng Âu Dương Vũ khanh khách tà ác cười nói, “Chủ nhân, Bản thần thú đại nhân ta nhắc nhở ngươi một câu, thời gian của ngươi chỉ còn lại có 30 phút thôi a.” Cảm thấy bản thân mình sắp rời xa thế giới này không còn bao lâu nữa, Âu Dương Vũ buồn bực trong lòng trừng mắt về phía tiểu Kỳ Lân kia.
“Được rồi, Bản thần thú nhắc lại một chuyện giúp ngươi tỉnh một chút, Tuyết uyên đại lục giống với Trung quốc cổ đại thời xã hội phong kiến. Kinh tế, khoa học kỹ thuật, chữa bệnh, giáo dục, chế tạo, nông nghiệp, chăn nuôi so với thế giới hiện đại thì kém xa, đúng rồi, nơi đó vẫn chưa có biết sản xuất vũ khí lạnh đâu a.” Ngọc Kỳ Lân cười xấu xa nói.
Mắt Âu Dương Vũ ngay lập tức sáng lên!
Vừa rồi Tiểu Kỳ Lân nói cái gì? Đến được Tuyết uyên đại lục rồi, thế giới hiện đại của nàng cũng sẽ không biến mất? Vậy có phải rõ ràng là nàng có thể mang theo rất nhiều vật dụng cá nhân đi đến cổ đại? Phải không? Đúng chứ?