Chương 1

Prologue

DỜI KHỎI NHÀ ĐẾN THĂM GIA ĐÌNH CỦA ANH

Boyd Anderson phát hiện thấy vài sư khó chịu rõ ràng về cách nói đó.Tuy nhiên nó là sự thật.Trong 8 năm qua, tất cả thời gian anh đã lái thuyền đến Bridgeort, Connecticut, với hi vọng túm được một trong 4 người anh trai của anh ở nhà cũng bởi một cuộc thăm viếng , không một ai trong số họ từng ở đây.Anh đã lái thuyền đi đến một nơi nào đó khác để tìm họ.

Tất cả họ đều là thuyền trưởng, những anh trai của Boyd đã lái thuyền vòng quanh trái đất, nhưng tất cả họ đều hăm hở về nhà bởi vì em gái duy nhất của họ, Georgina, đang chờ họ.Nhưng Georgina đã kết hôn với một người Anh, quý ngài James Malory, và giờ cô ấy sống ở phía bên kia đại dương từ Connecticut, và đó là nơi Boyd lái thuyền đến nếu anh muốn gặp cô.Đấy là một trong những lý do tuyệt vời là tại sao Boyd đang suy nghĩ về việc định cư tại London.

Anh đã không lập một công ty nhỏ để phải giải quyết , nhưng anh dứt khoát nghiêng về nó với một số lý do, nhưng lý do chính là bởi vì giờ gia tộc Anderson đã đến London,nơi em gái của họ sống thường nhiều hơn là họ quay về nhà.Và Georgina không phải là người nhà Anderson duy nhất kết hôn vào trong gia tộc Malory.Anh trai lớn hơn của Boyd, Warren làm kinh ngạc gia đình bởi việc là như vậy khi anh ấy kết hôn với quý cô Amy Malory.Trong khi Warren vẫn lái thuyền ít nhất nửa thời gian mỗi năm, và mang gia đình anh ấy đi cùng, anh ấy dành nửa thời gian còn lại ở London, như thế những đứa con của anh có thể biết nhiều về họ, nhiều về những anh chọ em họ, cô chú, ông trẻ, bà trẻ và ông bà ngoại của chúng.

Xếp đặt lại những gốc rễ sẽ là một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của Boyd.Nó có nghĩ là từ bỏ biển cả thứ tuyệt với sau khi lại thuyền từ khi anh 18.Giờ 34, anh đã khiến con thuyền là nhà anh, The Oceanus, 15 năm!Không một ai biết tốt hơn anh là anh thích một căn nhà nhiều như thế nào, cái không lắc lư.

Anh đã căn nhắc dời bỏ biển cả cũng bởi những lý do khác.Nhìn thấy Georgina và anh trai anh Warren cả 2 đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc với những thành viên gia tộc Malory, Boyd thèm muốn nhiều hơn và nhiều hơn cái hạnh phúc của chính anh.Cái đó không nói rằng anh muốn ổn định với một phụ nữ Malory, dù là có bất cứ ai ở độ tuổi lập gia đình.Địa ngục không.Ý nghĩ phải đối mặt với một bức tường phản đối rắn chắc của nhà Malory, là cái anh không muốn.Nhưng anh muốn một người vợ.Anh đã sẵn sàng.Nếu sự liên kết của anh với gia tộc Malory đã dạy cho anh bất cứ thứ gì, đó là kết hôn có thể là một điều tuyệt vời.Anh chỉ chưa tìm đúng người phụ nữ.

Anh cũng hoàn toàn mệt mỏi, những mỗi quan hệ không đáng nhớ với những những người phụ nữ.Anh trai anh Drew có thể vui vẻ có một người tình ở mỗi bến tàu, nhưng Drew là một người quyến rũ vô tư lự, người dễ dàng tạo thành những sự dành buộc nhỏ và như thể có những người phụ nữ để trở về, trên khắp thế giới!

Cái đó không dễ dàng cho Boyd.Anh không thích thực hiện một lời hứa mà anh không muốn giữ, anh cũng khôn đưa ra quyết định nhanh chóng, ít nhất đối với những người không quan trọng như chọn lựa cho bà Boyd Anderson tương lai.Và anh không thích trải rộng tình cảm của anh giữa những người phụ nữ.Đơn giản anh là một người lãng mạng ư?Anh không biết, anh chỉ biết rằng sự lãng mạng của phụ nữ là điều không là vừa lòng anh theo cách nó dưuờng như làm vừa lòng Drew.Cái Boyd thực sự muốn chỉ là một người phụ nữ ở bên cạnh anh cho đến cuối đời.

Anh biết tại sao anh chưa từng đến gần mức tìm thấy cô ấy.Anh đã đi nhiều, anh giữa cho chuyện yêu đương của anh ngắn và hoàn toàn không liên quan đến ai.Anh cần dành nhều thời gian hơn với một người phụ nữ anh bị thu hút, thực sự hiểu về cô ấy.Nhưng khi nào thì một thủy thủ lại từng dành nhiều thời gian hơn một vài ngày ở bất cứ bến tàu nào?Nếu anh định cư ở London, anh có tất cả thời gian anh cần để tìm kiếm một người phụ nữ chỉ đặc biệt có ý nghĩa với anh.Cô ấy ở ngoài kia.Anh biết cô ấy có.Anh chỉ cần ở một nơi đủ lâu để tìm kiếm cô ấy và theo đuổi cô ấy.

Boyd nhìn ra phía cầu cảng bận rộn và phía bên kia thị trấn Bridgeport và cảm thấy một sự buồn bã dằn vặt.Đây có thể là lần cuối cùng anh ở đây.Ngôi nhà lớn mà những Anderson đã lớn lên đã trống rống từ khi Georgina dời đi.Những người bạn và những người hàng xóm ở đây là những người anh đã biết trong cả cuộc sống của anh và sẽ nhờ, nhưng gia đình anh là nơi trung tâm, và Georgina là trung tâm của gia đình từ khi cha mẹ họ qua đời.

Thuyền trưởng của Boyd, Tyrus Reynolds, đến gặp anh ở lan can tàu.Boyd không phải là thuyền trưởng con tàu của anh và chưa bao giờ.Gia đình anh nghĩ anh quá tự do để muốn giữ quyền chỉ huy, mặc dù vậy anh luôn luôn lái con thuyền của anh.Anh chưa bao giờ làm cho họ thoát khỏi cái ý nghĩ đó, mặc dù điều đó không đúng.

“Nếu cậu không vội như vậy để đến Anh,”Tyrus cằn nhằn,”Chúng ta ít nhất có thể đi loanh quanh một chút đến một trong những bến cảng ở phía Nam để chở hàng hóa bằng sợi bong thay vì chở hành khách ở đây.”

Boyd cười toe tóe xuống người đàn ông lớn tuổi anh coi là một người bạn cũng như một thuyền trưởng.Boyd ở dưới 6 feet một chút, nhưng Tyrus thấp hơn và có một tính khí cộc cằn.

“”Ông không cân nhắc gánh nặng của những hành khách là một thứ hành hóa tốt à?”Boyd đáp.

Tyrus khịt khịt mũi.”Khi tôi giải trí cho họ trong toàn bộ chuyến đi ư?Và chết với những lời than phiền của họ!Rượu Rum và sợi bông không than phiền.”

“Nhưng chúng ta đang nhìn kiếm những lợi nhuận như vậy, nếu tất cả các khoang đều đầy.Và chắc hẳn không phải lần đầu tiên chúng ta chở hành khách.Ông chỉ những những điều như vậy bởi vì ông nhớ lần cuối cùng khi bà lực lưỡng cố gắng để quyến rũ ông.”

Tyrus rên rỉ .”Đừng nhắc tôi nhớ.Tôi không bao giờ để cập đến nó với cậu, nhưng bà ta thực sự đã lẻn vào khoang của tôi và thực tế vào trong giường của tôi. Cả đức chú của tôi cũng phải hoảng sợ, thức dậy thấy bà ta sát bên cạnh.”Boyd cười to.”Tôi hi vọng ông không lợi dụng bà ta.”Tiếng khịt mũi của Tyrus nhiều hơn đầy ý nghĩa lần này.Boyd liếc mắt ra xa nên Tyrus sẽ không nhìn thấy nụ cười toe tóe của anh.Khốn khiếp, anh ước anh có thể trông thấy điều đó, nhưng chỉ tưởng tưởng đến nó đã khiến lai muốn cười.

Đôi mắt của Boyd bắt được màu hồng và oải hương tươi sáng ở bến tàu bên dưới, lưa lại trên một người phụ nữ cao đang mặc một chiếc vày màu oải hương và áo choàng màu hồng.Tay áo choàng cuộn lại.Đây là giữa hè và chắc chắn là một ngày ấn áp.Với một cánh tay ở đằng sau, cô gái lau trán, đánh văng chiếc mũ của cô ra khỏi đầu.Cô có mái tóc màu đen, nhưng anh đã thấy bím tóc dài, cô để ra sau.Anh ao ước cô quay xung quanh để thay cho việc chỉ đưa lại cho anh tầm nhìn ở đằng sau cô, không phải phần này của cô không hấp dẫn.Chiếc mũ chỉ đơn thuần rơi xuống vai cô, làm những sợi ruybăng của chiếc mũ cuốn quanh cổ cô, nhưng cô không buồn nhấc no trở lại đầu cô bởi cô đang bị thu hút vào cái cô đang làm.

Anh ngạc nhiên.Cô đang cho những con mòng biển và tất cả những con chim khác xung quanh ăn, chú ý đến cô đang quăn thức ăn ra ngòai từ cái cái giỏ trên tay cô.Không có gì sai vời điều này.Anh đã cho những con chim và động vật hoang dã ăn vài dịp.Nhưng cô đang làm nó trên một bến tàu đông đúc!

Một đàn chim bao quanh cô, và đi đến nhiều hơn.Cô đang trở thành một mối phiền toái.Mọi người đi xa quanh bầy chim của cô.Một vài người dừng lại một lúc để quan sát cô, may thay, khôn chặn mất tầm nhìn của anh.Một người làm việc ở bến tàu cố gắng xua sạch những con chìm khỏi đường của anh ta, nhưng chúng chỉ đơn thuần di chuyển đến gần hơn ân nhân của chúng.Người đàn ông đó nói vài điều với cô.Cô quay lại và mỉm cười với anh ta.Và Boyd đã chết lặng đi khi nhìn thấy phía trước mặt của cô.

Cô không chỉ dễ thương.Anh thấy cô thật thanh tú.Trẻ, có lẽ cô chỉ gần 20.Nước da nâu nhẹ bởi ánh nắng mặt trời, những lọn tóc rũ ra bao quanh thái dương cô, một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, và có má lúm đồng tiền khi cô cười.Và cô thật đẫy đã.Chúa tôi, những đường cong như thế thường phô bày trong những giấc mơ ưu thích của anh!

“Hãy ngậm miệng lại đi, chàng trai, cậu đang nhỏ dãi kìa,”Tyrus nói.

“Chúng ta hoãn xuất phát.”

Tyrus theo dõi cái nhìn chằm chằm của anh.”Quái quỉ là chúng ta sẽ vậy, và bên cạnh đó, tôi tin rằng cô ấy là một trong những hành khách của chúng ta.Ít nhất tôi mới trông thấy cô ấy ở boom tàu.Tôi sẽ đi để kiểm tra với Johnson nếu cậu thích.Anh ta để những khách hàng kí nhân cho chuyền đi của họ.”

“Vui lòng làm nó,”Boyd nói không để đôi mắt anh rời khỏi cô.”Nếu anh ta nói có, tôi có thể hôn anh ta.”

“Tôi sẽ chắc chắn rằng tôi không đề cập điều đó với anh ta,”Tyrus nói, cười lớn khi ông đi xa.

Boyd tiếp tục quan sát cô gái trẻ, thưởng thức cảnh đẹp.Mỉa mai làm sao anh đã chỉ đang nghĩ về việc tìm kiếm một người vợ và đứng ở đó là một ứng cư viên hoàn hảo.Nó có phải là duyên số không?Và khốn khiếp, cô có vài đường cong ngọt ngào đáng chú ý.Anh đang đi để gặp cô.Nếu cô không phải là một hành khách, vậy thì anh sẽ ở phía sau và để The Oceanus lái đi mà không có anh.Nếu cô là một hành khách, anh có một cảm giác rằng sẽ là chuyến đi dễ chịu nhất trong đời anh.Nhưng giờ anh vẫn chưa đi xuống bến tàu.Đi kèm theo với sự kích động anh đã cảm thấy trở thành một chút bồn chồn.Cái gì nếu cô chỉ ngọt ngào trong cái nhìn?Cái gì nếu cô một người có tính khí tồi tệ?Chúa tôi, điều đó sẽ quá thảm khốc.Nhưng nó không thể.Bất kì người nào dành thời gian để cho những con chim hoang dã ăn thì sẽ có vài sự trắc ẩn trong cô ấy.Lòng trắc ẩn thường đi đôi với lòng tốt và tính tình dễ chịu.Dĩ nhiên là vậy, anh tin chắc vào bản thân mình.Khốn khiếp,tốt hơn hết lần này đừng có là ngoại lệ đầu tiên!

Cô ngừng ném thức ăn cho những chú chim.Anh, cũng vậy, lắng nghe âm thanh đã lôi kéo sự chú ý của cô đi nơi khác.Từ vị trí của mình trên con thuyền, anh trông thấy một một chú chim bị thương đang nằm trên đỉnh của một thùng hành cao.Anh chú ý thấy nó gần đây, nhưng không nhận ra nó bị thương hay anh sẽ phải đi xuống để cứu nó và xem xem nếu Philips, bác sỹ của con thuyền , có thể giúp gì cho nó trước khi họ khởi hành.

Boyd cũng thích động vật, và luôn luôn cố gắng giúp đỡ chúng trong lúc chúng gặp khó khăn.Khi còn là một đứa trẻ, anh đã đem về nhà tất cả những con vật bị lạc mà anh tìm thấy, nhiều đến nỗi là mẹ anh bực mình.Nhìn bề ngoài người phụ nữ trẻ giống như một kí ức, kể từ lúc cô tìm thấy con chim đó và tạo những tiếng ồn buồn rầu.Boyd hình dung chú chim đã làm ra một cuộc huyên náo bởi vì nó đã cố gắng để đi xuống chỗ thức ăn mà cô đã rắc ra xung quanh và không thể.Anh nghi ngờ rằng người phụ nữ trẻ có thể nhìn thấy chú chim từ nơi cô đứng ở trên bến tàu, nhưng cô đã đi xung quanh những chiếc thùng, tìm kiếm nó, và cuối cùng cô nhìn lên trên.

Boyd vội vàng đi xuống bến tàu.Anh biết cô sẽ cố gắng để trèo lên những chiếc thùng để với tới chú chim, điều đó rất nguy hiểm.Những chiếc thùng có 5 cái được chất lên, nó ít nhất là gấp 2 lân chiều cao của cô, và thay vì buộc ở dưới như chúng nên như vậy, chúng đã được chất thành một kim tự tháp, với một chiếc thùng lớn ở dưới đáy nên chiếc thùng nhỏ nhất có thể đổ nhào.

Boyd đã đến quá muộn.Cô đã trèo lên cái thùng thứ 3, những ngón chân của cô để ở rìa, và với tới con chim.Cô giờ đang cố gắng để dỗ ngọt nó vào trong cái giỏ.

Boyd không nói gì, sợ rằng nếu anh nói bất cứ cái gì, điều đó sẽ là cô bối rối và cô sẽ ngã.Bởi lý do giống vậy, anh không cố gắng để trèo lên và kéo cô xuống.Nhưng anh không muốn để cô bị thương.Anh không dời đi cho đến khi cô lại an toàn ở dưới đất.

Chú chim, bị nhử bởi thức ăn ở trong giỏ, cuối cùng đổ nhào vào trong đó.Cô gái trẻ xoay sở để lên đó với chiếc giỏ móc ở cánh tay, nhưng giờ cái giỏ đã có một con vật sống, nó sẽ không dễ dàng gì để đi xuống.Cô phải nhận thấy điều đó khi cô liếc xuống phía chân cô.

“Đừng di chuyển,”Boyd kêu lên.”Chờ tôi một chút tôi sẽ giữ lấy cái giỏ cho cô, sau đó sẽ giúp cô xuống.”

Cô quay đầu lại và nhin xuống anh.”Cảm ơn anh !”cô kêu lại, làm lóa mắt anh với nụ cười của cô.”Tôi đã không nghĩ việc này sẽ khó khăn nhiều hơn nó tỏ ra lúc đầu.”

Anh dùng một chiếc thùng nhỏ, trống như một bàn đạp để đí đến đỉnh của của chiếc thùng đầu tiên.Anh không cần lên cao hơn để lấy chiếc giỏ từ cô, và anh chỉ nhảy trở xuống để đặt nó bên cạnh.Nhưng cô không chờ sự giúp đỡ của anh.Cô đã đi xuống cái thùng thứ 2 khi cái nắm giữ của cô bị trượt và cô ngã về phía sau.Boyd di chuyển nhanh và bắt được cô trong cánh tay anh.

Đôi mắt cô mở to với sự va chạm.Bởi anh.Điều này là một sự hào hiệp không ngờ đến.Anh dường như không thể di chuyển.Anh nhìn xuống vào trong đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của cô, và gương mặt cô… Chúa ơi, đôi mắt anh đánh lừa anh.Cô xinh hơn nhiều khi nhìn gần.Và bế cô trên tay anh như thế này, với những ngón tay trên một bàntay chạm vào ngực cô và cánh tay anh bao phủ xung quanh mông cô, cơ thể anh phản ứng lại, và tất cả mọi thứ anh có thể nghĩ đến là hôn cô.

Tức tối rằng anh có thể khao khát một người phụ nữ rất mãnh liệt và rất nhanh, anh đặt ngay cô xuống .Xa khỏi anh.

Cô vuốt thẳng chiếc váy màu oải hương của cô trước khi cô liếc nhìn trở lại anh.”Cảm ơn anh rất nhiều.Điều đó thật - hoảng sợ.”

“Không có gì đâu.”

Với cái cúi chào thân thiện, cô tự giới thiệu.”Tôi là Katey Tyler.”

“Boyd Anderson.Tôi là chủ của The Oceanus.”

“Anh sao?Tuyệt quá, tôi là chủ một cabin trong đó, ít nhất là cho đến khi chúng ta đến Anh.”Cô cười.toe tóe.

Chúa ơi, núm đồng tiền của cô thật đáng yêu.Cơ thể anh không thể dịu xuống.Anh ngạc nhiên là anh còn có khả năng nói chuyện – nếu anh có thể gọi cái đó là vậy.Điều quái quỷ nào đã xui khiến anh đề cập đến việc anh là chủ của con thuyền?Anh chưa bao giờ làm điều đó!Điều đó có vẻ khoe khoang – hay cố gắng quá mức để gây ấn tượng.

“Katey là viết tắt của Catherine phải không?”anh hỏi.

“Không mẹ tôi thích giữ mọi thứ đơn giản.Bà ấy biết bà ấy sẽ gọi tôi là Katey, nên bà ấy đã hình dung tại sao không bở phần Catherine và cái đó là tên tôi.”

Anh cười.Không biết sao cô nhìn giống một Katey.Tay áo xắn lên, bím tóc dáng nhẽ phải buộc chặt trong một kiểu tóc giản dị, treo lên những cái thùng ở bến cảnh!Boyd có một cảm giác rất, rất manh mẽ rằng anh đã tìm thấy người vợ tương lai của mình.

“Tôi sẽ giữ chú chim,”Boyd đưa tay ra.”bác sỹ của chúng tôi có thể chăm sóc nó.”

“Đó là một ý tưởng tuyệt với!Tôi nghĩ nó bị gãy cánh phải.Tôi sẽ tìm một đứa trẻ lớn hơn, người sẽ thích chăm sóc cho nó.”

Tiếng cười của Boyd trầm hơn.Cô thật tuyệt, cô có một trái tim nhân hậu.”Tôi không thể nói cho cô tôi vui sướng như thế nào, Katey Tyler, rằng cô sẽ đi thuyền cùng với chúng tôi.”

Cô chớp mắt nhìn anh không chắc chắn.”Hay quá – cảm ơn anh.Anh không thể tưởng tưởng tôi đã mong chờ điều này như thế nào đâu - Ôi!”

Thình lình cô chạy đi.Boyd quay xung quanh và nhìn thấy cô chạy đến phía một đứa trẻ đang đi lang thang trên rìa của bến tàu.Chỉ mới vài tuổi, đứa trẻ bập bênh nghiên sang, nhìn xuống mặt nước, và trong sự nguy hiểm là rơi xuống .

Giữ đứa trẻ trong tay, Katey nhìn ung quanh cô, hầu như chắc chắn về phía cha mẹ của đứa trẻ, sau đó cô bước vào trong đám đông.

Boyd bắt đầu đi theo cô, nhưng quyết định chống lại nó.Cô có thể nghĩ anh bắt đầu quá xốt sắng.Cô có vẻ giật mình khi anh biểu lộ sự vui thích của anh khi được đi thuyền cùng cô.Có phải anh đã quá thẳng thắn, có lẽ thậm chí là không lịch sự?Tuyệt, anh đã không chính xác sử dụng những cách tán tỉnh.Nhưng anh chắc chắn anh có thể quyến rũ như anh trai anh Drew nếu anh để tâm trí mình vào đó.

Sau khi giữ một lời trêu trọc hoàn toàn từ Philip về kĩ năng của một bác sỹ mà anh có trong một bữa ăn ngon, anh trở về boong tàu.Ván cầu vẫn chưa được nhấc lên, vài đồ dự trữ vần chưa được chất.Và Katey Tyler ở trong boong.

Đôi mắt anh, sau đó là chân anh, tiến về phía cô.Cô đang đứng ở lan can gần chỗ tấm ván, nhìn chằm chằm về phía thị trấn khi anh đến gần.Anh dừng lại đằng sau cô.

“Chúng ta lại gặp nhau.”

Anh làm cô giật mình, có lẽ bởi vì giọng nói khàn khàn của anh.Cô quay lại ngay lập tức, cô chạm vào vào.Không, anh đã đứng quá gần, gửi thấy mùi hoa tử đinh hương từ mái tóc của cô, nên cô không thể tránh sự đụng chạm.Nhưng cô đỏ mặt khi cô cố gắng để di chuyển ra xa và không thể lan can ở phía sau cô.Miễn cưỡng để mặt sự đụng chạm, Boyd lùi chậm chậm một chút lại để đưa cô về phòng.

“Cô không phải đến từ Bridgeport chứ?’anh nói.

“Làm thế nào anh biết?”

“bởi vì tôi đến từ Bridgeport.Tin tôi đi, nếu cô sống ở đây, tôi đã về nhà thường xuyên hơn.”

Lời nói của anh và nụ cười của anh có thể đã có một chút trơ trẽn bởi vì cô rõ ràng là bối tối.Cô nhìn nhanh xuống, sau đó bắt đầu nhìn lại bến tàu, nhưng vài thứ khác đã giữ lấy sự chú ý của cô.

“Ai đó có thể nghĩ họ muốn được phiền hà,”một phụ nữ với mái tóc màu đỏ hoe nói khi bà ta tới gần họ, giữ một đứa bé chập chứng biết đi trong mỗi tay .”Chúng ta sẽ phải lởn vởn quanh họ nếu họ mang chúng ta lên khoang tàu lần nữa.”

Katey cúi xuống và bế đứa trẻ lên và đặt lên nó một nụ hôn của cô,làm rối tóc của nó.Boyd không thể không thể nói một chút xíu nào đó là một cậu bé hay cô bé.

“Đó không phải là một ý kiến tồi đâu, Grace.Chúng ta đã có một chút quá là tò mò ở cái tuổi này,”Katey nói.

“Tuyệt,ở đây, mang cô bé lại đây nào.Tôi sẽ sắp xếp cho chúng ta ở khoang dưới trước khi đi.”

“Của cô ư? Boyd hỏi ngay khi người phụ nữ khác rời đi với 2 đứa trẻ.

Anh nói đùa, nhưng Katey nhìn thoáng qua anh với một cái cau mày trên gương mặt xinh đẹp của cô.Sau đó cô mở to đôi mắt và nói,”Đúng vậy!thực sự, tôi không nghĩ phải đề cập đến nó, nhưng tôi đã kết hôn và tôi đang trên đường đến gặp chồng tôi ở Anh.Tôi nên đi và giúp đỡ cô hầu của mình.Những đứa trẻ đáng yêu đó có thể có một chút khó chịu.”

Cô vội vã đi.Boyd đứng lặng đi, không nghi ngờ gì về nó.

Tyrus tới gần anh,vỗ một tay lên vai anh.”điều đó không phải luôn luôn xảy ra sao?Những người tốt đều đã bị chiếm lấy.”

Boyd lắc đầu và rên rỉ.Đây sẽ là một chuyến đi dài.

London, Anh, 1826

Bức thư được giao đến bởi một đứa trẻ bẩn thỉu, người không biết rằng nó đã nhầm nhà.Sự nhầm lẫn này không phải lỗi của nó.Nó không được nói cho biết là có nhiều ngôi nhà Malory khác ở London.Nó đã đến ngôi nhà đầu tiên nó được chỉ,vui mừng rằng nó không phải mất lâu để kiếm được vài đồng trong chiếc túi của nó.Và vừa khi nó được hỏi về việc đã làm, nó đã chạy đi trước khi Henry có thể hỏi nó.

Henry và Artie, 2 con chó biển già gắt gỏng, đã chia sẽ công việc quản gia ở nhà James Malory kể từ khi James rời bỏ khỏi cuộc sống trên biển của anh và cả 2 bọn họ rời bỏ nó cùng anh.Nhưng gần đây James đã quay trở lại biển, một thời gian ngắn , để giải cứu cho ông anh rể Drew Anderson, người đã đưa mình vào trong một mớ lộn xộn khi anh đồng ý với một thủy thủ của mình, người muốn trốn thoát,[???] những tên cướp biển đã đánh cắp thuyền của anh ở ngay cảng London!Cùng với anh trên đó.Henry và Artie đã chơi xấp ngửa để xem ai sẽ là người đi biển cùng với James để đi giải cứu.Henry đã thua.

Henry đã quăng bức thư mà không đọc nó lên trên núi những tấm danh thiếp và giấy mời, chúng đến từ những người không biết rõ gia đình Malory không ở đây.Một quản gia bình thường sẽ không bao giờ để cái khay trên bàn đại sảnh với giấy mời và thư.Nhưng đã tám năm kể từ khi Henry và Artie bắt đầu chia sẻ công việc, không ai trong 2 bọn họ được học để làm một quản gia phù hợp như thế nào cả.

Buổi chiều hôm đó khi Boyd Anderson trở về căn nhà Malory ở quảng trường Berkeley, anh phát hiện thấy bức thư ở trên cái khay của anh, cùng với một vài tấm thiệp khác đã trôi khỏi chồng lớn bên cạnh.Anh không thường có một khay của mình trong nhà của em gái anh Georgina, nhưng bởi vì anh chỉ thường xuyên viếng thăm 1 hoặc 2 tuần, chưa bao giờ lâu như là vài tháng như chuyến viếng thăm lần này .Cũng không phải lần đầu tiên thư từ của Georgina bị trộn chung cùng với của anh.

Mặc dù xuất hiện nhiều hơn trong suy nghĩ của mình, Boyd vẫn chưa quyết định được về việc định cự ở Anh.Nhưng cái đó không phải lý do mà anh vẫn ở đây.Anh vẫn chưa quay lại biển vì anh đang giúp đỡ em gái anh.Mặc dù Georgina đã kết hôn vào trong gia đình lớn Malory và bất cứ một ai trong số những ông anh chồng đông đảo của cô cũng sẽ vui lòng chăm sóc con của cô ấy khi cô ấy đi khỏi, Cô con gái 7 tuổi của Georgina, Jacqueline, không bỏ lỡ cùng được cùng với 2 đứa em sinh đôi của cô bé đến ngôi nhà nông thôn của người chị họ của chúng quý bà Regina Eden, bởi vì con bé không muốn ở xa người bạn thân và em họ của mình Judith.Những Malory khác ở London có thể đưa con bé đi, nhưng từ khi Boyd ở nhà với con bé, Georgina đã đề nghị anh để mắt tới Jacqueline cho đến khi anh lại lái thuyền đi.

Anh đã thích được đi theo và giải cứu.Đó là việc có một chút ít hay ho để trêu trọc ông anh trai của anh Drew.Nhưng thực tế, Georgina đã hoàn thành một sự chuyển hướng tốt khác bằng cách không nhấn mạnh về việc đang diễn ra,kể từ khi chồng của con bé không có mối quan hệ tốt với bất cứ ai trong những người anh trai của con bé, bao gồm cả bản thân anh.Người đàn ông đó thậm chí không có quan hệ tốt với những ông anh trai của mình.Và không có cách nào để anh và James Malory không đánh nhau nếu cuối cùng họ ở trên cùng một con thuyền.Bên cạnh đó, cái nhìn trên gương mặt James khi Boyd đề nghị đi theo anh ta, well, nó khiến Boyd vui mừng vì anh ta đã có một cớ để ở lại sau tất cả.

“Tất cả chúng ta đều biết nơi cô ấy thích ở,”Georgina nhận xét.

“Nhưng Roslynn đề cập đến là cô ấy cần sự thanh bình và yên tĩnh ở nhà của cô ấy chỉ lúc này, mà sẽ không là trường hợp đó với việc Judy và Jack ở đó.Khi anh đã đủ sẵn sàng để lái thuyền đi, đặt cô ấy ở vị trí đó.”

Roslyn Malory hóa ra không mang thai.Boyd cuối cùng không lái thuyền đi như mong đợi.Và Jack, như cha của con bé đã gọi nó lúc nó sinh ra đời, đã đủ vui vẻ ở nơi cô bé ở,kể từ khi cô bé vẫn được viếng thăm em họ Judith thường xuyên như nó thích.

Dù thế nào đi nữa, Boyd cũng không thực sự lo lắng về Drew.Georgina đã lo lắng đủ cho tất cả bọn họ.Nhưng Boyd biết anh trai anh đủ rõ và không nghi ngờ gì anh ấy sẽ tự mình thoát khỏi bất cứ vấn đề gì anh ấy đã mắc vào rất lâu trước khi Georgina và chồng con bé đi đến để giúp.Chết tiệt, thấy rằng họ đã đi bao lâu, anh bắt đầu nghi ngờ rằng họ thậm chí không đuổi kịp con thuyền của Drew!

Georgina đã không mong chờ Boyd ở London lâu thế này.Không một ai cả, bao gồm cả bản thân anh.Nhưng khi con thuyền của anh, The Oceanus, quay trở lại từ chuyến đi ngắn mà anh để nó đi, thay vì dời đi cùng nó, anh lại để nó đi lần nữa.Và đã suy nghĩ nhiều hơn để từ bỏ biển cả cho tốt.

Gia đình Anderson làm kinh doanh, thương thuyền Skylark, giờ cũng có một văn phòng ở London.Cho đến khi gia đình tránh xa Anh trong nhiều năm vì cuộc chiến cũ và cảm thấy khó khăn bởi điều đó, họ đã lại một lần nữa kiên quyết dựng hành rào trong kinh doanh với Anh.Thực tế, giờ Anh là trung tâm của tất cả đường đi mới mà họ giành được, văn phòng ở London đã phát triển đáng kể trong 8 năm trước.Boyd không có một nửa tâm trí để tiếp quản hoạt động của nó.

Trở thành người quản lý? Chúa ơi, tại sao anh không chỉ sẵn sàng làm nó?bởi vì đủ kì cục, anh yêu biển.Anh chỉ ghét những gì nó đã làm với anh.

Georgina đã giới thiệu tầng lớp thượng lưu London cho anh nhiều hơn vào mỗi lần anh viếng thăm nơi đây.Anh thậm chí để một tủ quần áo ở nhà cô ấy, chính xác cho anh khi anh ở London để phù hợp hơn cho một quý ông, từ khi mà quần áo người Anh khá đẹp hơn là của thủy thủ!Anh không đi quá mức với những chiếc cà vạt xếp nếp hay cổ tay áo ren như vài người trong bọn họ.Thực tế, anh làm theo sự ra hiệu của em rể anh, James- với quần áo được may hoàn hảo, nhưng thờ ơ và mở cổ áo.Và anh có một vài cái áo vét để diện cho những bữa tối có tính chất xã giao.

Trong lần viếng thăm kéo dài này anh đã nhận những lời mời khiêu vũ và dạ hội từ những người Georgina quen biết, biết rằng anh vẫn ở trong thành phố, và anh thỉnh thoảng đồng ý.Anh đã không tích cực tìm kiếm một người vợ, nhưng nếu đúng là người phụ nữ đó xuất hiện, điều đó khuyến khích để định cư ở đây.Anh đã nghĩ rằng anh đã tìm thấy cô ấy.Katey Tyler là một người phụ nữ hoàn hảo cho anh- nếu như cô ấy chưa bị chiếm lấy!

Chúa ơi, làm sao tâm trí anh có lại có thể lú lẫn lần nữa chứ?Một khi là cô ấy, đó là những ngày và những trận rượu tuyệt vời để mang cô ấy đi khỏi lần nữa.Nhưng chỉ đơn giản.Cô ấy đã ở một nơi nào đó trong suy nghĩ của anh thường xuyên hơn là không.Nó dường như biết rằng anh không thể có cô ấy bởi cô ấy đã có một người chồng và làm cho anh muốn cô thậm chí nhiều hơn!Anh chưa bao giờ có tài để hiểu chính xác cái gì về Katey Tyler làm anh bị vặn xoắn ở bên trong trong suốt chuyến đi.Cô ấy thậm chí không phải loại phụ nữ thường có được trong mắt anh.

Cô quá cao, chỉ thấp hơn anh vài inch.Anh thích cảm giác cao ở chỗ nào có những người phụ nữ có liên quan đến, và Mrs.Tyler không mang lại cho anh cảm giác đó khi cô đứng mắt đối mắt với anh.Nhưng đó không phải là vấn đề. Khi một lần nhìn thấy những đường con căng tràn của cô ấy và không còn gì khác quan trong nữa.

Cô có thể nói nhiều về bất cứ thứ gì.Cái đó là một điều đáng chú ý.Thậm chí nhiều hơn là đáng chú ý, anh chưa bao giờ phát hiện điều gì bực mình như vậy!Hai má núm đồng tiền của cô thường làm cô dường như là thích cười khi mà cô không như vậy.Và cô mâu thuẫn với chính bản thân cô rất nhiều, cái đó có thể hoàn toàn khó hiểu, nhưng anh thực sự phát hiện ra điều đáng yêu đó.Điều đó tình cờ khiến cô ấy hấp dẫn, gần như là quý tộc, lông mày của cô nhỏ, miệng cô- anh chưa bao giờ có thể nghĩ về miệng cô mà không trở lên khuấy động.

Không có người phụ nữ nào từng ảnh hưởng tới anh như vậy trước đây, hay ở trong suy nghĩ của anh lâu như thế này.

Gabrielle Brooks đã bắt được những suy nghĩ thú vị của anh.Cái đã từng là một sự giải khuây, đảm bảo với anh rằng anh không đánh mất mục tiêu!Cô ấy có thể xua đuổi Katey đi khỏi tâm trí anh- Well, cái đó là hị vọng đầu tiên của anh.Gabby đã đến London giống như anh và trở thành khách của Georgina và James bởi vì cha của cô, một người bạn cũ của James, đã hỏi xin James làm người đỡ đầu cho cô ở mùa lễ hội.

Một sinh vật thật dễ thương, Gabby có thể thay đổi những suy nghĩ của anh về chuyện kết hôn nếu Drew không cũng say mê cô ấy.Đây không phải điều ông anh vô tư lự của anh từng chờ đợi để bị còng chân như người Anh đã nói.Nhưng Gabby dường như cũng say mê Drew, nên Boyd dừng nghĩ về cô ấy như ứng cử viên cho một người vợ.Bên cạnh đó,hóa ra là, cô là con gái của tên cướp biển, và Boyd đã có một thời gian khó khăn trong quá khứ để vượt qua từ một thực tế đơn giản.Những tên cướp biển là kẻ thù thực sự của những thủy thủ.

Anh liếc qua 2 giấy mới trên khay của anh, cái thực sự dành cho anh và cẩn thận để lại 4 cái với địa chỉ của em gái anh.Anh mở bức một bức thư khi anh không thể xác định được người được nhận.Anh đã đọc nó 2 lần trước khi hiểu được ý nghĩ của nó.Và sau đó anh kiểm tra những tiếng la hét của cháu gái anh ở trên cầu thang.

Khi anh phát hiện ra Jacqueline ở trong phòng của con bé, màu sắc quay trở lại má anh và trái tim anh từ từ đập bình thường lại.Anh đọc bức thư một lần nữa.

Ta có con gái ngươi.Hãy bắt đầu chuẩn bị một món tiền nếu ngươi muốn con gái ngưoi quay trở lại.Ngươi sẽ được cho biết nơi đem tiền đến.

Boyd nhét bức thư vào trong túi, quyết định chắc chắn là nó đã bị gửi đến sai nhà.Anh tự hỏi có phải là của bất cứ người hàng xóm nào của Georgina có con gái không.Anh không biết, nhưng anh sẽ mang bức thư đó đến cho nhà chức trách.

“Có gì không ổn sao bác?”

Liếc nhìn thấy biểu lộ buồn rầu của Jack, Boyd đáp, “Ta có thể hỏi cháu cùng một điều.”

Cô bé chỉ nhún vai, nhưng sau đó cô bé thở dài và nói,”Hôm nay Judy đã cưỡi chú ngựa đầu tiên của em ấy trong Hyde Park.Không phải là một con ngựa con, mà là một con ngựa thực sự mà chú Tony mang về cho em ấy.”

“Và cháu không được mời để xem?”anh đoán.

“Cháu có, nhưng – cháu chỉ nghĩ rằng chú Tony nên chia sẻ điều đó với em ấy.Chú ấy rất mong nó.”

Boyd cố gắng để kìm nén một nụ cười.Cháu gái anh mới chỉ 7 tuổi, nhưng có vài thứ con bé làm anh ngạc nhiên với sự thấu hiểu bên trong và quan tâm của con bé với những người khác.Con bé rõ ràng muốn đến công viên để nhìn người bạn thân của nó cưỡi chú ngựa thực sự đầu tiên của cô bé, nhưng thay vào đó con bé muốn mang lại cho người cha của cô bé đó cảm giác thấy điều giá trị đó.

Boyd đã biết về cuộc đi chơi và đã sợ rằng Jack sẽ cảm thấy bị bỏ quên.Anh đã thực sự cân nhấc mua cho con bé một con ngựa như vậy,nhưng sau đó anh nhận ra rằng em gái anh có thể ngất xỉu nếu anh làm vậy.Thực tế ,có khả năng phản ứng của James về điều đó sẽ chống lại quyết định của anh.Nếu Ngài Anthony mong nhìn thấy sự vui sướng của con gái anh khi cô bé cưỡi con ngựa thực sự lần đầu tiên, James hầu như chắc chắn cũng mong như vậy.

“Bên cạnh đó, “Jacqueline thêm vào,”Judy qua tối nay sẽ đi nghỉ cuối tuần, nên cháu sẽ được nghe-“

Con bé chưa nói hết bởi vì Henry đã gián đoạn gián đoạn với hơi thở của ông, như thể ông vừa chạy lên trên cầu thang như Boyd đã làm.Không nói cái gì đã khiến ông đi lên trên cầu thang vội vàng như vậy, ông nhìn liếc qua phòng của con gái sau đó ra hiệu cho Boyd đi ra hành lang.Hery biết rằng những đứa trẻ nhỏ có đôi tai to, và đây là một điều đã khiến ông hoàn toàn chắc chắn rằng Jack không nghe trộm.

“một tin nhắn vừa được đưa đến từ Ngài Anthony,”Hery thì thầm một cách khẩn cấp vào tai Boyd.

“Ông ấy muốn tất cả đàn ông trong à [nhà] đến và úp[giúp] để tìm kiếm cô con gái.Cô ấy đã bị mất tích trong công viên.”

“Khốn khiếp,”Boyd nói, và kéo Hery xuống cầu thang với anh trước khi anh nói cho xem ý của bức thư.

Bây giờ nó đã có ý nghĩ.Bức thư đã được đưa đến sai nhà trên con đường này, chỉ là sai nhà Malory, điều nhầm lẫn thường xuyên xảy ra với 8 gia đình Malory riêng rẽ trong thành phố.

“một cuộc tìm kiếm không phải là điều tất yếu,”Boyd nói dứt khoát.”Nhưng tôi cần đưa bức thư này cho Ngài Anthony ngay lập tức.”

“thề có địa ngục, thuyền trưởng sẽ giận dữ nếu ngài ấy không được giúp đỡ.”

Boyd không nghi ngờ gì thuyền trưởng Hery đang nói đến James Malory.2 người anh em trai trẻ hơn nhà Malory khá thân thiết, như là Boyd thân thiết với Drew và Georgina, họ là 3 người trẻ nhất trong gia đình họ.

“Vậy thì tôi sẽ đại diện cho anh ấy.”Boyd nói khi anh xông ra khỏi căn nhà.