Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Khởi Linh

***

“Thượng đế từ bi, người chào đón linh hồn mới đi vào cõi vĩnh hằng, nơi của ánh sáng, niềm vui của bầu trời do các thánh đồ cùng sáng tạo lên; Khi chúa Jesus ngự xuống lần nữa, những kẻ đã chết trong Đức Kitô nhất định sẽ đội mồ sống dậy đầu tiên, có được cuộc sống bất diệt.”

“A-men.”

Cha sứ hôn lên cây thập tự bằng bạc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh màu trên cao của giáo đường, chiếu lên cỗ quan tài bằng gỗ tùng màu đen. Một người phụ nữ da trắng đeo mạng che mặt đen quỳ xuống, dùng bàn tay lạnh giá che miệng, cố gắng kiềm chế cơn nghẹn ngào, ôm lấy bé trai ở bên cạnh.

“……Mẹ ơi?”

“Ừ?”

“Chúa có yêu người trần không?”

“Chúa……” Người phụ nữ run rẩy hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Chúa yêu chúng sinh, cho nên mới ban tặng đứa Con duy nhất của người xuống trần, để những người đặt niềm vào tin không bị tiêu tan, trái lại có được cuộc sống vĩnh hằng…..”

“Thế vì sao chúng ta đánh mất tự do, bị cướp và cầm tù?”

“…….”

“Chẳng nhẽ từ khi sinh ra người trần đã bất bình đẳng rồi sao?”

Cửa lớn sau lưng người phụ nữ bị phá thủng nổ ầm ầm, vô số bóng người ngược sáng xộc vào giáo đường, tiếng dẫm đạp gào quát vang lên. Người phụ nữ chỉ kịp giật sợi dây chuyền đeo trên cổ nhét vào trong tay bé trai, ngay sau đó bị vài quân sĩ mặc vũ trang hạng nặng bắt đi, cưỡng chế kéo về phía sau.

“Chạy, chạy mau!” Giữa cảnh hỗn loạn, người phụ nữ giãy giụa quát to: “Chạy mau, rời khỏi chỗ này!”

“Không được quay đầu lại, không được buông tha!”

“Mẹ yêu con!…….”

Giáo đường nổ ầm một tiếng rồi sụp xuống, ngọn lửa hóa thành hai màu trắng đen, bay lên vòm trời âm u. Tiếng gào khóc thảm tiêu tan vào hư vô, cơn gió mang tro cốt cuốn đi, tỏa đến khắp các nẻo hoang vắng.

Bé trai đứng trên vùng quê chạy trốn, sau lưng có quân sĩ cùng chó săn đuổi theo. Phía trước dần dần hiện ra ngọn hải đăng, thành phố khổng lồ hiện ra dưới đáy vực, bé trai nhảy vụt xuống trong tiếng gào kinh sợ của đám truy binh!

Gió lớn gào thét bên tai, hất cao sợi dây chuyền trước ngực.

Bé trai mau chóng nhắm chặt hai mắt, khoảnh khắc cuối cùng phản chiếu trong đôi con ngươi màu đen là cô độc lạnh lẽo, đêm dài vô tận không lối thoát.

“Kẻ đã chết nếu sống dậy, sẽ được bất diệt──“

Nó thầm nói trong lòng.

“A men.”

***

Năm 2019, thành phố T.

“…….A…….!”

Trong bóng tối, người thanh niên lật người ngồi dậy, một khắc sau cơn đau như dòng điện tuôn trào trong mỗi dây thần kinh, cơn choáng váng đầu óc đau đớn khiến hắn tức tốc nôn ra.

Nhưng mà bụng rỗng cả ngày, dạ dày không nôn ra được thứ gì, ngoại trừ ruột gan quặn thắt lại thì chẳng có gì xảy ra. Một lúc lâu sau hắn mới thở hổn hển bình phục lại, ánh mắt miễn cưỡng tụ lại, đập vào mắt là một gian tù nhỏ hẹp tối đen, ánh sáng leo lắt từ ngoài rào sắt truyền vào.

…..Đây là chỗ nào, nhà tù ư?

Vì sao tôi lại ở chỗ này?

Hắn định cố gắng tìm tòi trong mớ tin tức hỗn độn trong đầu, ngay đến tên mình cũng không nhớ được, chỉ cần động não một tẹo đầu óc sẽ đau đớn không chịu được. Đương lúc hắn muốn vịn cái giường thấp bé, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cùng trò chuyện.

“………Tìm suốt ba ngày ròng mà chẳng được mấy tên còn sống, liệu có phải mùi của Omegađặc biệt hấp dẫn zombie không……”

“Nghe nói Alpha cũng vậy á, chỉ có Beta vô dụng mới tương đối an toàn.”

“Kệ đi, mấy đứa Omega cũng đủ để báo cáo nhiệm vụ rồi…..”

Tiếng khóa vang lên leng keng, tiếng ma sát chói tai của cánh cửa mở ra lập tức truyền đến. Hai binh sĩ đi vào nhà tù, nhờ vào ánh sáng leo lắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu nằm ngửa trên giường, không có sức sống, ngay đến ngực cũng không phập phồng.

“Chẳng nhẽ đã tạch rồi?”

Một bàn tay đeo găng nửa ngón sờ đến chóp mũi, lát sau thăm dò mạch đập trên cổ hắn theo những gì được huấn luyện.

“Hôn mê thôi.” Binh sĩ kia nói, “Lúc tìm được thì đã thế rồi, mặt mày không tệ đâu.”

Đồng đội bật cười: “Thôi đê, mặt mũi toàn bùn toàn bụi thế này mà cũng nhìn rõ được à?”

“Dù trát thêm mười tám lớp nữa cũng có thể nhìn rõ.”

“Chú thèm khát lắm rồi đấy!”

“Chú không thèm chắc?”

“Thèm cũng vô dụng, dù sao món béo bở đâu đến lượt chúng ta…..”

Người thanh niên nhắm chặt hai mắt, tựa như không có tri giác, cảm nhận cơ thể mình bị người khác ôm lấy, mang ra khỏi nhà tù.

Hành động nghiêng ngả khiến hắn khẽ nhăn mí mắt, bởi vì tầm nhìn hạn hẹp, chỉ có thể nhìn rõ quần áo bảo hộ Kevlar(1) của người đang ôm mình, bắp thịt cánh tay rắn rỏi; đồng đội sau lưng gã cũng ăn mặc giống thế, cơ thể cao lớn cường tráng, chân đi ủng ngắn, trên đùi rõ ràng dắt khẩu súng đen xì.

Hai Alpha.

Hành lang bằng đá u ám bao phủ lấy tầm mắt người thanh niên, hắn lẳng lặng khép mắt. Một lát sau hai gã binh sĩ đi vào trong thang máy, đi lên, tạm dừng, một mảnh ánh sáng cùng tiếng ồn ào đập vào mặt.

Có người chạy sượt qua thét to: “Thu dọn quân nhu! Chuẩn bị rút lui! Trực thăng đang chờ trên mái căn cứ!”

“Thành phố đã thất thủ, không còn thời gian nữa rồi!”

“Nhanh nhanh nhanh đi thôi!”

Đồng đội sau lưng tay trống không lên tiếng trả lời rời đi, thanh niên híp mắt, chính là lúc này.

“Đưa Omega lên trên trực thăng, đừng để bọn họ chạy, chuyển về căn cứ…..”

Binh sĩ vừa định mở miệng trả lời vâng, đột nhiên cảm thấy Omega trẻ tuổi trong ngực hình như nghiêng người, trượt ra khỏi khuỷu tay mình rơi xuống đất ──

Phản ứng đầu tiên của gã là cúi người tóm lấy, nhưng mà ngay trong nháy mắt này, chàng thanh niên vốn phải hôn mê sâu như xác chết đột nhiên giơ tay bắt lấy khẩu súng sau lưng gã, cong tay rút súng, đạn rơi xuống mặt đất.

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, tay binh sĩ chưa kịp hét lên giận dữ, ngay chính giây này chân dài của thanh niên quét qua, như tia chớp quật ngã gã!

Ầm!

“Có chuyện gì thế?”

“Dừng tay!”

Tiếng kinh hô chung quanh vang lên, chỉ thấy người thanh niên túm tóc binh sĩ Alpha hung hăng nện xuống đất, tiện đà nhấc gương mặt đầy máu của gã, đè họng súng lên huyệt thái dương, chắn trước mặt mình: “……..Lui……….”

Hắn muốn nói lui ra sau, không được động đậy, nhưng mà vì hôn mê một thời gian dài khiến cổ họng hắn khàn khàn, vài giây sau mới thở hổn hển quát lớn: “Đứng lại! Hạ vũ khí xuống!”

Tất cả binh sĩ tiến gần đến đều biến sắc, cùng dừng lại, vây thành một vòng hình cung, tình hình vô cùng căng thẳng.

“Trung tá, có tình hình khẩn cấp ──”

Thang Hạo cúp điện thoại ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Có một Omega phản kháng,” Sĩ quan phụ tá chỉ vào đại sảnh cách đó không xa, khuôn mặt vẫn chưa hết kinh sợ: “Người kia vừa uy hiếp vừa muốn chạy trốn!”

Thanh niên khó mà kiềm chế hơi thở hổn hển đang khống chế binh sĩ Alpha run rẩy hỗn loạn, gã binh sĩ cảm nhận họng súng lạnh tanh trên huyệt thái dương của mình, không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng trộn lẫn máu tanh, khàn khàn nói: “Thả……thả tôi ra, cậu không chạy thoát được đâu……..á!”

Cái tay như kìm sắt bóp thật chặt cổ họng gã: “── Câm miệng.”

Đây là khu vực công cộng của nhà tù, phòng được xây theo hình tròn, giờ phút này đang đông nghịt binh sĩ vũ trang hạng nặng, khóe mắt thanh niên lướt qua đánh giá sơ lược, tối thiểu có trên trăm người. Quanh chỗ này đều đầy thiết bị cấp cứu cùng cáng phủ khăn trắng, không thấy được biết bao thi thể, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng, mùi cháy sém, máu tươi cùng thịt thối trộn thành thứ mùi khó có thể tả thành lời.

Đây là cái gì, bạo động ư?

Hay chiến tranh?

Chính hắn là ai? Rốt cuộc vì sao lại ở chỗ này?

Cửa cuốn đóng chặt lối ra phía xa, chòi gác là một văn phòng nhỏ, một người đàn ông cao to mặc đồ rằn ri, màu da khá sẫm đẩy cửa vào, sải bước đến.

Thanh niên lùi từng bước về phía sau, ánh mắt cảnh giác ghim trên mặt y, mãi đến lúc y tách khỏi mọi người đi lên đằng trước, đứng tại khoảng cách ngoài vài bước, giơ tay rút khẩu súng giắt sau lưng, quân hàm trung tá lộ ra khỏi áo khoác khi cử động.

“Thả người của tôi ra.” Thang Hạo nhìn thanh niên Omega đã lùi đến góc tường, tuy rằng hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng nên sở hữu hình thể rắn chắc sắc bén, thế nhưng khi lên tiếng giọng nói rõ ràng không khiến đối phương có cảm giác bức bối: “── Chúng tôi đã cứu cậu, thành phố đã thất thủ, cậu không chạy được đâu.”

Thanh niên nhắm mắt dưới ánh nhìn tập trung của hắn, sau đó lên tiếng: “Các người là ai?”

Thang Hạo không có trả lời thẳng câu hỏi của hắn: “Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm kiếm và bảo vệ những Omega chiến lợi phẩm quý giá, đến khi đưa các cậu an toàn trở về căn cứ mới thôi. Cậu sẽ không còn gặp phải nguy hiểm, căn cứ đã chuẩn bị xong tất cả để tiếp quản các cậu, rất nhanh sẽ di chuyển đến khu an toàn…..”

Không có khu an toàn nào hết, một giọng nói vang lên trong tiềm thức nói cho hắn biết.

Không chỉ có thành phố này, mà cả quốc gia thậm chí toàn cầu đều đã thất thủ.

Thanh niên giật mình, bản thân cũng không rõ những chuyện bi ai kia đến từ đâu.

“Thả con tin của cậu ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu binh sĩ của tôi không phải với cậu, tôi có thể xin lỗi thay cậu ta…….”

“Không………không.” Giọng của Thang Hạo bị người thanh niên cắt ngang, chỉ thấy hắn dựa lưng vào bức tường, thở gấp nói: “Hạ súng xuống để tôi rời đi, tôi phải….bây giờ liền……”

Thang Hạo vừa định nói gì đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Chỉ nghe thấy tiếng la hét vang lên bên trong các khu nhà tù, nghe có vẻ xa xôi, ngay sau đó vô số tiếng bước chân kéo theo tiếng ma sát truyền từ xa đến gần, cửa cuốn không ngừng phát ra tiếng đập ầm ầm!

Vụn tường rơi xuống, nét mặt người nào người nấy đều biến đổi dữ dội, sĩ quan phụ tá điên cuồng hét lên: “Trung tá! Cửa lớn dưới lầu đã thất thủ, zombie đang đuổi tới!”

Thanh niên quát: “Hạ súng xuống!”

“Trung tá!”

“Thả tôi đi──!”

Thang Hạo quay đầu, giơ tay bắn đoàng đoàng vài phát đạn!

Viên đạn mang dòng điện lóe ra tia sáng xanh trút xuống trên con tin Apha cùng với thanh niên, cơn đau nhức vì bị điện giật khiến hắn khuỵu người, ngã xuống đất, thậm chí còn mất ý thức trong vài giây.

Trên ngực đột nhiên rất nặng, giống như bị hòn đá ngàn cân đè nặng xuống, đó là đầu gối Thang Hạo đi lên đè trên ngực hắn. Thanh niên ho khụ khụ ra bọt máu, tiếp đó hắn giơ tay lên, song cổ tay cũng bị Thang Hạo khống chế dễ dàng, tóm lấy đè trên mặt đất, dòng điện làm cơ thể hắn run rẩy thậm chí không thể kéo căng.

“…………” Thang Hạo thầm chửi thô tục, nét mặt cũng có chút nhếch nhác ── không phải bởi vì pha đánh nhau kịch liệt mà do máu tươi của Omega dưới thân này nôn ra.

Mặc dù trên mặt đầy bụi bặm, cũng không che được ngũ quan cực kỳ tuấn tú của thanh niên. Đường nét của hắn không nhu hòa như những Omega khác, mà rực rỡ thâm thúy hơn rất nhiều, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đường cong từ cằm xuống cổ đều vô cùng hoàn mỹ.

Pheromone ẩn dấu trong vết máu bắn tung tóe trên cổ tay áo rằn ri của Thang Hạo, như quất mạnh một roi tàn nhẫn lên dây thần kinh nóng bỏng của Alpha, cảm giác kích thích không sao tả xiết khiến bản năng tức tốc trỗi dậy.

“Tận thế sẽ khiến Omega rơi vào địa ngục, nếu bây giờ cậu rời khỏi chỗ này, người sống bên ngoài kia sẽ đáng sợ hơn cả zombie. Nhất là với bộ dạng của cậu,” Thang Hạo chỉ vào da thịt trắng nõn đến kinh người lộ ra của một bên mặt đầy bùn đất.

“Cậu chưa chắc đã sống qua được đêm nay, bị một đống zombie ăn sống có lẽ là cái chết nhân từ nhất.”

“Người đâu đưa cậu ta đi! Tức tốc rút toàn bộ quân lính!” Hình như vì che giấu phản ứng bản năng của cơ thể mình, Thang Hạo đột nhiên đứng phắt dậy đi ra ngoài.

Đúng lúc này y nhìn thấy nét mặt binh sĩ đối diện đột nhiên biến đổi, Thang Hạo chưa kịp phản ứng, đã lập tức cảm nhận được một lực mạnh đập tới mắt cá chân, giây sau đó y bị kéo lê đến mức đầu đập xuống ──

“Cái đệt!”

Thang Hạo suýt nữa bị đập đến chấn động não, rốt cuộc phun ra câu chửi thô tục trân quý kia.

Y quả thực không dám tin cú sốc điện kia vậy mà bị vô hiệu chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, nhưng ngay sau đó dư quang ánh mắt y thoáng nhìn thấy thanh niên Omega nhặt súng lên, cúi sát đầu ở bên tai mình, giọng nói vô cùng khàn khàn tựa như trực tiếp tiến vào màng nhĩ:

“Tôi thích chết già.”

Thanh niên rút bộ nạp đạn khỏi túi Thang Hạo, nhanh chóng đứng dậy, dùng họng súng chỉ vào binh sĩ vây quanh, đồng thời rảo bước lùi đến chỗ cửa sổ.

Thang Hạo như ý thức được điều gì đó, ngoảnh đầu gầm lên: “Không──”

Nhưng mà tất cả đã quá muộn.

Trước mắt bao người, thanh niên mạnh mẽ đập vỡ cửa kính, phi người nhảy xuống dưới trong bầu không khí đầy mảnh vụn thủy tinh.

── Đây là lầu ba!

Thang Hạo vọt đến trước cửa sổ như tên bắn, binh sĩ phía sau chen chúc mà đến. Thời gian phảng phất như bị dừng lại vô thời hạn, thân hình gầy gò của thiếu niên từ từ xoay chuyển giữa không trung, khom người, tựa như dây cung đã căng đến tận cùng, tóc đen bay phất về phía sau.

Ầm!

Khoảng cách rõ ràng xa như vậy, song âm thanh nặng nề rơi xuống như thể đập mạnh bên tai Thang Hạo.

Thanh niên khom người rơi xuống đất, thuận thế lăn mình, hoàn mỹ chuẩn xác giống y sách giáo khoa dạy chiến thuật, đứng dậy quỳ xuống hai tay giơ súng lên!

Người này thực sự có lai lịch gì đây?

Đáy mắt Thang Hạo rốt cuộc lóe lên tia khó hiểu khó dấu, chỉ nghe thuộc hạ nôn nóng hỏi: “Trung tá, có đi bắt không?”

Thang Hạo giơ tay cản họ lại ── đã không kịp rồi.

Từ tầm mắt của y nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bãi đỗ xe dưới lầu trống trơn, chẳng còn mười mấy zombie rầm rầm xoay người tiến vào như vừa nãy, bọn chúng lúc này đều vứt xương cốt đầm đìa máu thịt qua một bên, tập tễnh chạy theo hướng đi của thanh niên.

Thanh niên hình như không lường trước được tình huống này, ngẩn ra khi đối mặt với xácsống. Cùng khoảnh khắc đó, Thang Hạo giật súng trong tay thuộc hạ, không thèm nhìn đã cướp cò, con zombie cách thanh niên vài bước trúng ngay giữa mi tâm chết tức tưởi.

Đoàng ──

Zombie lên tiếng ngã xuống đất, cơ thể cứng còm sớm đã có hồ máu tử thi (2), máu đen thẫm cùng dãi dớt bẩn thỉu rơi xuống đất, uốn lượn chảy về phía miệng giếng đầy nước thối vì tắc nghẽn lâu này.

Mà những con zombie khác không hề có cảm giác gì, vừa phát ra tiếng gào vừa lắc lắc lư lư đi đến.

“Bị cắn sẽ lập tức bị lây nhiễm!” Thang Hạo gầm thét từ trên cao: “Nhất định phải đánh nát đầu!”

Lời còn chưa dứt, thanh niên như đang mơ màng hỗn loạn trong cơn mơ giật mình tỉnh lại, bất thình lình hành động ──

Thang Hạo quả thực không nhìn rõ hắn nhấc chân kiểu gì, chớp mắt một cái đã thấy hắn phi ra ngoài như một cơn lốc. Lúc đụng phải con zombie thứ hai, đối phương chưa kịp vươn tay ra chặn đã chỉ còn tàn ảnh vút qua, bay vọt lên trời.

Thanh niên dùng một cước dẫm nát bả vai con zombie thứ ba ── đó là tên trọng phạm vượt ngục trong đợt zombie bùng nổ, một bên mặt đã bị xé xuống, có thể trông thấy thấp thoáng hàm răng sắc nhọn trong đống thịt thối đen đỏ ── tiếng đạn bắn bụp bụp từng phát đột ngột vang lên, vài zombie cố gắng vươn tay chen trong đám hoạt tử nhân gần hắn nhất đều bị nổ vỡ sọ.

Thế nhưng càng có nhiều xác sống tranh nhau xông về phía trước, Thang Hạo đứng trên lầu ba nhìn rất rõ ràng, thậm chí đến cả zombie đang quanh quẩn trên đường cái cũng kéo bè kéo lũ xông đến bên này!

── Cậu ta không có đủ đạn!

Thanh niên không hề do dự hay sợ hãi, trực tiếp lách mình nhảy vọt qua. Hắn gần như dẫm đạp lên toàn bộ bả vai với đầu của zombie, bước nào bước nấy đều vừa nhanh như tia chớp vừa phiêu lưu cực điểm, chỉ trong vài giây đã lướt qua đàn zombie đông như rừng, quỳ một chân xuống, dừng ngay bên đường ngoài cổng của nhà tù.

Thang Hạo thoáng chốc hiểu ra hắn muốn làm gì, mày nhíu chặt lại.

Không ngoài dự đoán của y, thanh niên không thèm dừng lại, đứng dậy vội vã như đạn pháo nhằm về phía chiếc ô tô cách hắn gần nhất.

Đó là một chiếc Toyota Camry bình thường, cửa sau cửa trước đều mở toang, tài xe đã biến thành thi thể đàn ông đầm đìa máu tươi, dưới tình trạng bị dây an toàn buộc chặt nên không ngừng gào lên, mười ngón tay xanh tím mù mờ cào về phía trước.

Đàn zombie lục tục quay đầu đuổi theo, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần. Thanh niên cũng không thèm liếc lấy một lần, dùng súng đánh nát đầu tài xế, quẳng thi thể ra ngoài, xoay người ngồi vào ghế lái, bụp một tiếng lưu loát đóng cửa xe lại.

Thi thể người đàn ông đập vào đàn xác sống, khiến vài con zombie gần nhất té ụp xuống, Thanh Hạo ở xa buông kính viễn vọng xuống, sắc mặt hơi âm trầm.

“Trung tá, chúng ta phải lui quân ngay lập tức, cửa cuốn sắp……”

Dưới nắm đấm không biết mệt của zombie cửa cuốn rắn chắc trong đại sảnh không ngừng lung lay sắp đổ, một mảng bê tông to lớn rơi xuống, cuối cùng tiếng nhai nuốt khiến thần kinh người khác rợn tóc gáy vang lên, rõ ràng có người sống đang bị xé xác.

Zombie quần áo tơi tả, máu thịt trộn lẫn ùa vào như thủy triều, binh sĩ đứng phía trước đột ngột nổ súng, đại sảnh nhất thời biến thành cảnh tu la máu thịt bay tung tóe!

Thang Hạo đi nhanh về phía trước, bả vai run run, dỡ khẩu MP5(3) tự động dắt ở sau lưng tấn công, loạt đạn như mưa rền gió dữ không ngừng trút xuống đàn zombie liên tục chạy vào đại sảnh, đàn xác sống dội ngược về sau dưới lực xung kích của đạn 9mm Luger (4).

“Trung tá!”

Thang Hạo vừa chiến vừa lùi, cũng không quay đầu, tay trái mạnh mẽ vung lên chỉ huy:

“Đi!”

Binh sĩ tức tốc lui ra khỏi lầu an toàn, trong chớp mắt người cuối cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, ánh mắt Thang Hạo rời khỏi đám hoạt tử nhân đáng sợ cách mấy mét này, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ ──

Trên ngã tư đường đông nghẹt zombie, gạch vụn đổ nát cùng ô tô báo hỏng, chiếc Camry màu bạc như mũi tên nhọn chẻ đôi vết máu, vượt mọi chông gai, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi cuối ngã tư đang cháy hừng hực.

Thang Hạo thu hồi tầm mắt, đá cửa hành lang an toàn vang lên cái ầm, nhốt toàn bộ đàn zombie thi nhau nhào đến trong đại sảnh. Binh sĩ xếp thành đoàn đội xông lên mái nhà, trong khoảnh khắc xoay người hắn nhạy cảm hít phải một mùi hương nhàn nhạt, hầu kết rắn chắc trên cổ mạnh mẽ di động.

── Đó là thứ mùi vương trên cổ tay áo rằn ri của y, mùi pheromone thơm ngọt quyến rũ lòngngười của Omega.

“Trung tá?” Binh sĩ hỏi.

Thang Hạo bước lên hai bậc, dùng họng súng chỉ vào vết máu trên ống tay áo.

“Sau khi trở về căn cứ lấy DNA ra, kiểm tra rõ ràng thông tin đăng ký của dân cư thành phố T, tôi muốn biết bối cảnh thân phận của Omega kia.”
Tác giả: Đây là một truyện về A công O thụ cũ rích, có kỳ phát tình, không có tình tiết sinh tử.

Chú thích:

(1): Quần áo bảo hộ Kevlarbảo hộ

(2) Hồ máu tử thi: Trong raw ghi là thi ban, tui mạn phép sửa thành hồ máu tử thi: Đây là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. (Theo wiki)

(3) Khẩu MP5 tự động

mp5

(4) Đạn 9mm Luger hay còn có tên khác là đạn 9x19mm Parabellum (Wiki)

9

<tbody><th>KIỂU ĐẠN</th><th>QUỐC GIA CHẾ TẠO</th><th colspan="3">SERVICE HISTORY</th><th>QUỐC GIA SỬ DỤNG</th><th>SỬ DỤNG TRONG</th></tbody>
Súng ngắn
Đức
NATO và những nước khác
Chiến tranh thế giới thứ nhất cùng nhiều cuộc xung đột khác