Chương 1: Sống lại – tâm tràn hận ý【 Thượng 】
Edit: Fuly
Lúc Lục Khê rất khó coi, bởi vì khi đó bụng nàng đã lớn, một xác hai mạng.
Lúc Lục Khê chết rất tuyệt vọng, bởi vì nàng vốn không muốn chết, càng không muốn con của mình chết.
Lúc Lục Khê chết rất khổ sở, bởi vì nàng chết trong con suối nhỏ ngoài bìa rừng, chết do bị người ta nhấn đầu xuống nước, chỉ chịu đựng được một lúc rồi thiếu khí chết đi.
Nàng ôm bụng, giống như có thể cảm nhận được sự chuyển động của bé con, nhưng đau đớn cùng bóng tối thi nhau kéo tới, sau một khắc, nàng bị cuốn chìm, như cuối cùng đã được giải thoát.
Trước khi chết nàng chỉ có một ý niệm, nếu thế gian này có kiếp sau, Quý Thanh An, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ dung thân.
Cuối cùng thế gian có kiếp sau hay không nàng không biết, nhưng bản thân nàng được sống lại lần nữa
***
Giây phút mở mắt ra, trong tầm nhìn là bức màn thêu sống động, tấm mành mỏng làm từ lụa Lưu Tô khiến Lục Khê có cảm giác rất quen thuộc.
Sau một khắc, một nữ nhân kích động bước đến: "Khê nhi con tỉnh rồi à? Người đâu, người đâu, mau bưng thuốc lên đây!"
Lục Khê nghi hoặc nhìn người phụ nhân đang ôm mình, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, nếu không phải là mơ, sao có thể thấy được mẫu thân - người đã qua đời ba năm trước cơ chứ?
Nhưng tình hình trước mắt lại chân thực đến đáng sợ, tấm màn giường với hoa văn phức tạp, tinh xảo rõ ràng đập vào mi mắt, không phải là thứ mà ký ức của nàng có thể tái hiện được.
Cửa phòng bị người mở ra, bọn hạ nhân bưng các loại thuốc bổ tuần tự bước vào, mùi thuốc nồng nặc khiến nàng không nhịn được nhíu nhíu mày.
Lục phu nhân dịu dàng nói: "Khê nhi, mau dậy uống thuốc đi, uống thuốc xong con sẽ thấy khỏe hơn."
Được bà dìu đỡ, Lục Khê theo bản năng ngồi dậy, há miệng muốn hỏi bây giờ là năm nào, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Mặc dù rất muốn biết rõ tình trạng bây giờ, nhưng nàng cũng không muốn đường đột quá khiến mẫu thân hoài nghi. Nàng uống xong chén thuốc đắng chát, cau mày ngậm lấy viên mứt quả Lục phu nhân đưa tới, chân mày hơi giãn ra, rồi lại đột nhiên cảm thấy hốc mắt nong nóng.
Lần này, rốt cuộc Lục Khê cũng dám nhìn thẳng mẹ ruột của mình, khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt từ ái như vậy không thể nào là giả được.
Nếu như nàng không chết, theo thời gian lúc còn sống mà tính, ba năm trước Lục phu nhân đã qua đời rồi. Không chỉ như vậy, cả Lục phủ cũng bởi vì bị kẻ gian hãm hại mà tài sản bị tịch biên, chịu chém đầu. Tội danh là “Dối trên gạt dưới, mua bán muối lậu, khiến Giang Chiết đầy rẫy muối lậu, hao tổn tài sản của triều đình”.
Cả Phủ Tổng Đốc Giang Nam hai đời hoàng triều vì vậy và tuyệt diệt, cả nhà Lục Khê cũng đều chịu tai ương duy chỉ có nàng là được cứu.
Nhưng người cứu nàng, cuối cùng cũng tự tay giết nàng, cùng với cốt nhụccủa bọn họ.
"Khê nhi, con bị sao vậy?" Lục phu nhân nhìn thấy hai mắt nàng ngấn lệ, cuống quít để đĩa mứt quả xuống, vỗ nhẹ lưng nàng: "Đứa bé ngoan, có phải có chỗ nào khó chịu hay không? Nói cho nương, nương gọi đại phu đến khám cho con!"
Lục Khê nắm lấy tay bà, nghẹn ngào lắc đầu: "Không phải, con rất khỏe, chỉ là nhìn thấy nương, trong lòng vui mừng quá nên không khống chế được cảm xúc thôi."
Lục phu nhân cũng đỏ mắt, vừa vuốt đầu của nàng, vừa nói: "Đứa nhỏ ngốc này, chỉ bệnh nặng một lần, chẳng lẽ liền nghĩ rằng không bao giờ được nhìn thấy nương nữa sao?"
Lục Khê lắc lắc đầu, nàng có rất nhiều điều muốn nói với bà, nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng thốt ra được một chữ, cuối cùng khẽ gạt nước mắt, thỏ thẻ: “Nương, con buồn ngủ rồi, người đi nghỉ ngơi trước đi, con muốn ngủ thêm một lát."
Rõ ràng đã chết, bây giờ lại sống lại, còn được gặp người thân đã mất, tinh thần nàng bị chấn động quá lớn, cần phải có thời gian để ổn định lại.
Lục phu nhân đáp ứng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới lau nước mắt bước ra khỏi phòng.
***
Tốn gần nửa tháng, Lục Khê mới dám chắc rằng, nàng đã được trọng sinh.
Không biết sao chuyện này lại có thể xảy ra, nhưng nàng xác thật đã trở lại 4 năm trước, nói cách khác, cách thời gian Lục gia bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà còn 1 năm.
Trời cao nếu đã cho nàng cơ hội này, nói đúng hơn là ông trời cũng không dung thứ cho tội nghiệt mà Quý Thanh An phạm phải, muốn nàng tự hành động, khiến hắn chết không có chỗ chôn thân.
Bây giờ Lục Khê chỉ có 2 ước nguyện, một là giữ được Lục phủ, hai là báo thù cho bản thân cùng cốt nhục của mình.
***
Trong trướng, đôi uyên ương đang ngập chìm trong cơn sóng tình, ánh nến chập chờn, phiêu tán khiến tiếng thở dốc của đôi nam nữ càng thêm rõ ràng, âm thanh kia như những đợt sóng, sóng sau cao hơn sóng trước, mang theo ý xuân vô hạn.
Bên ngoài tẩm cung rộng lớn, thái giám trực ban mặt không thay đổi cúi thấp đầu, thật giống như không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì Chỉ có hai cung nữ tuổi hơi nhỏ, liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ tới mang tai rối rít cúi đầu rồi lại không nhịn được len lén nhìn về phía bức màn mỏng.
Qua bức rèm, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên chiếc giường rộng lớn có hai bóng dáng đang dây dưa, mà khiến người ta khó xử hơn chính là âm thanh rên rỉ cùng tiết tấu luật đồng mà họ gây ra.
Dưới ánh nến, màn giường lay động, âm thanh của nữ nhân theo động tác ngày càng kịch liệt của nam nhân mà ngày càng cao vút, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở gấp liên tiếp cùng âm thanh mềm nhẹ xin khoan dung: "Không cần, hoàng thượng, nô tì không cần. . . . . . A. . . . . ."
Hai cung nữ chỉ cảm thấy đầu “ông” một cái, trong người truyền đến cảm giác xôn xao kì lạ, mặt càng ngày càng đỏ, ánh mắt nhìn nhau cũng nóng nảy hơn.
"Hai người các ngươi, an phận chút!" Thái giám trực ban cúi đầu quát, chỉ sợ kinh động đến người trong tẩm cung, đè nén âm thanh đến mức thấp nhất: "Các ngươi đều là người mới được điều tới phục vụ nương nương, chưa từng thấy qua trường hợp lớn ta có thể hiểu được, nhưng hôm nay chỉ là hầu hạ bên ngoài tẩm cung, mà tinh thần đã không ổn định như thế, nếu như kinh động đến Vạn Tuế Gia cùng nương nương, cẩn thận đầu khó giữ được!"
Hai cung nữ bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, vội cúi đầu xuống không dám nhìn loạn nữa.
Trong tẩm cung, Ngự Cảnh đế nặng nề thở ra một hơi, ôm thân thể nữ tử vẫn còn đang run rẩy nhưng hơi thở đã dần dần bình ổn.
Nàng kia vùi mặt vào ngực hắn, vừa điều tiết hơi thở, vừa run rẩy gắt giọng: "Hoàng thượng, nô tì đã nói không cần, ngươi còn giày vò nô tì. . . . . ."
Vừa nói, bên môi còn phả ra sức nóng, nàng ta cách hắn gần như vậy, cơ hồ là áp sát vào trước ngực, u hương bên môi đương nhiên phun vào người hắn, khiến mắt hắn tối sầm lại.
"Còn nói không cần? Trẫm không nhìn ra được là nàng không cần." Môi hắn giương nhẹ, lần nữa lật người áp đảo nữ tử, một tay vỗ về chơi đùa khuôn ngực mềm mại, một tay hướng xuống tìm kiếm địa phương ẩm ướt: "Thật là không thành thực."
Lại một vòng hoan ái mới.
Cuối cùng, sau một âm thanh nặng nề cùng tiếng thét chói tai, Ngự Cảnh đế rút người ra. Nàng kia đầu đầy mồ hôi không ngừng run rẩy, lại thấy hắn không hề có chút mệt mỏi xuống giường, trước khi đi cúi đầu phân phó cung nữ canh cửa: "Ban thưởng canh."
Gò má một khắc trước còn đỏ ửng của nữ tử trong nháy mắt xám trắng, nàng ta túm chặt tấm chăn nhăn nhúm, chỉ có thể vô lực nhắm mắt lại.
Ngự Cảnh đế, người đàn ông này nhất định không có tim.
Nàng đi theo hắn đã một năm, có thể nói là người ở trong cung cùng hắn dài nhất, phi tử được cưng chiều lâu nhất rồi, nhưng một chút nhớ nhung hắn cũng không lưu lại cho nàng.
Người làm Hoàng đế, vốn chỉ có nửa quả tim, đối với thiên hạ có lòng, nhưng đối với nữ nhân vô tâm.
Ngự Cảnh đế đạp qua bóng đêm ngồi lên liễn xa, đôi con ngươi hơi híp lại còn âm u hơn cả bầu trời đêm bên ngoài.