Chương 1: Âm Cố

Lần này Việt Lâm thị mang thai cũng chịu nhiều đau khổ. Cái thai mười mấy năm trước kia, chẳng qua là do bà muốn phủi bụi trên cái tủ, lúc nâng người lại vấp chân té nên không giữ được. Cho nên lần này phải vạn phần cẩn thận.

Trước thời gian vượt cạn, Việt Lâm thị cũng là thống khổ, trái trông mong phải chịu đựng, nắm chặt nắm tay cả ngày. Rốt cục, khi tuyết đầu mùa đông rơi...
Việt Đại hao phí hết tâm tư vì đứa con trai này, mời bà đỡ về trước và dặn dò bà đỡ đừng đi xa nhà. Lúc này, vừa thấy Việt Lâm thị kêu lên đau đớn, hắn vội nhờ một thanh niên nhà bên cạnh chạy đi thỉnh bà đỡ đến.
Khi bà đỡ cầm hành lý hành nghề đuổi tới, Việt Lâm thị lại càng đau hơn. Bà đỡ xốc váy của Việt Lâm thị lên nhìn, nói chưa thấy động tĩnh thì kích động cái gì. Việt Đại nóng nảy, một mực không cho bà đỡ rời đi. Dầu gì cũng là thường xuyên chạm mặt, bà đỡ biết Việt Đại rất coi trọng đứa con này, cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao nước ấm và khăn đều đã chuẩn bị đủ, ngồi chờ cũng thong dong được một chút. Huống chi Việt Lâm thị yếu ớt, không biết có thể sinh được bình thường hay không. Trong lòng bà đỡ rất bồn chồn, chỉ là không dám nói mà thôi.
Cùng lúc đó, Việt Đại còn gọi thêm vài tiểu tức phụ bên cạnh, đến lúc đó nhất định phải giúp một tay.
Cứ như vậy, Việt Lâm thị vẫn chưa sinh mà cái phòng không tính là rộng lắm đã chen chúc đầy người.
Buổi chiều, Việt Lâm thị vẫn chưa có động tĩnh gì, làm Việt Đại cực kì hồi hộp, nên đi đốt ba cây nhang, vén rèm chạy đi ra. Lúc này, tuyết lớn rơi xuống bay tán loạn, khá là lạnh. Việt Đại che nhang, chạy tới phần mộ tổ tiên liên tục lễ bái, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, hắn đứng dậy tìm chỗ cắm nhang xong, mới vừa đứng dậy trở về thì thấy ngoài đầu thôn, có một người từ từ đi đến đây.
Tuyết rơi vô thanh vô tức, nhưng làm người thấy xôn xao, người nọ lại không nhanh không chậm bước đi trong tuyết, và cũng không tránh tuyết. Là ai?  Việt Đại nghi hoặc. Tuyết thế này, ai cũng vội về nhà vây quanh lửa để sưởi ấm, mà sao còn có người tự tại đi trong tuyết như vậy?  Trong lúc vừa suy nghĩ, người nọ đã đến trước mặt.
Việt Đại nhìn người, cảm thấy đây là một người con gái. Chỉ là nàng ta chẳng những khoác áo choàng, mà trên mặt cũng che kín.
Nàng kia đứng trước mắt Việt Đại, hơi động để tuyết rớt xuống, hỏi: 
"Đây có phải là thôn Đê Hạ?"
Thanh âm có chút trầm thấp, Việt Đại vội gật đầu: 
"Đúng vậy."
"Ở đây có họ Việt phải không?"
"Họ Việt?" Việt Đại sửng sốt. Toàn thôn Đê Hạ chỉ có mấy chục hộ, chỉ có nhà hắn là họ Việt. Vì thế hắn có chút kì quái đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này. "Ta họ Việt, nhưng cô là..."
Đôi mắt nàng kia hơi ngơ ngác, sau đó làm như gật đầu: 
"Chỉ có một nhà của ông?"
"Đúng vậy."
Nàng kia lập tức xốc áo choàng, lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra: 
"Nhìn xem."
Việt Đại nhìn theo động tác của nàng, cũng đã chú ý tựa hộ nàng muốn lấy cái gì đó. Đột nhiên có người tìm hắn, kiểu nói chuyện rất kì quái, quá ngắn gọn, đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhận đồ, nhìn kỹ lại, hoảng sợ. Đây chính là bọc tiền mà khi nhị muội xuất giá, mẫu thân đã cho nhị muội. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng vẫn có thể phân biệt được.
"Ah, đây là..." Việt Đại vẫn không hiểu.
"Ta là bà đỡ mà nhị muội ông mời đến." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Có thể về nhà rồi nói sau được không?"
Việt Đại rất kinh ngạc, và vừa cảm động. Hắn từng nghe nhị muội nói muốn thỉnh một bà đỡ tốt nhất để lo cho mẫu tử bình an, ai ngờ không phải là nói đùa. Hắn vội cười, xoa xoa tay nói:
"Ây da, thật vậy chăng? Mau đi theo ta! Mau đi theo ta!"
Tuyết rơi nhiều, hai người đứng mãi cũng sẽ thành người tuyết.
Vào phòng, một phòng phụ nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ Việt Lâm thị. Trong phòng có bà đỡ họ Hà, Hà thị đang ngồi ở ghế chính, bà bây giờ là người quan trọng nhất. Bà gọi chủ nhà lấy hạt dưa, chỉ huy vài tiểu tức phụ khác làm việc, thấy Việt Đại vừa vào, còn mang theo một cô nương che kín người chỉ chừa lại đôi mắt, cười nói:
"Yêu, Hỉ Mi nhà ông hiếu kính nhỉ, trời lạnh như vậy mà cũng tới hỗ trợ."
Việt Đại vội cầm chén nước ấm, cười đến nếp nhăn trên trán sâu thêm: 
"Không phải, đây là nhị muội ta thương đại tẩu của nàng, nên mời bà đỡ đến giúp."
"Ồh? Vậy cũng tốt." Hà thị nhảy lên, vừa mới muốn nói cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, đứng hình tại chỗ.
Một phòng toàn bộ cũng nhìn về một phương, chuyện trên tay cũng quên làm.
Việt Đại bị dọa, vội quay đầu lại, cũng sửng sốt theo.
Từ lúc đi ở ngoài cho đến khi vào đây, cô gái đó vẫn không nói gì, đứng ở cạnh cửa cởi áo khoác ngoài, vén rèm hất tuyết đã bám vào người, sau đó đặt đồ trên một cái ghế dài. Sau đó là kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi.
Nhìn cô gái gỡ đấu lạp xuống xong, trên đầu chỉ có một cây trâm bằng trúc, tóc còn lại thì xõa tự nhiên; tuy rằng chỉ mặc bố y màu xanh da trời nhưng có thân hình cao, không phải tư thái của người già; màu da lại non mềm, vẻ đẹp giống như trong tranh vẽ, không tì vết.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hà thị phẫn nộ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào Đại Việt mắng: 
"Lão bà tử ta năm đó cũng là một người như hoa, làm bà đỡ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sao ông phải đến mức coi thường ta như vậy?"
Việt Đại cũng xấu hổ, đối với chuyện này cũng không biết nói sao.
Nàng kia nghe xong cũng bình bình đạm đạm không biến hóa gì, còn đang mở cái hòm nhỏ mà nàng mang theo.
"Cô nương cũng thật là, sao lại đùa như thế. Vì sao nhị muội ta lại mời cô chứ?" Việt Đại đi đến trước mặt nàng kia vội hỏi.
Cô gái đó cũng không nâng mắt, chỉ là mở cái hòm ra để lên bàn của Hà thị. Hà thị nghễnh cổ lên nhìn. Bên trong có hai cây kéo lớn nhỏ, có que thổi lửa, còn có nhiều bình này nọ không biết tên. Bà thấy cô vô tình ngăn trở, liền nhanh tay cầm một bình, vừa mở ra, mùi rượu tỏa ra ngoài.
"Ui!" Hà thị kêu một tiếng, nhìn về phía nàng kia. "Hình như là thật. Cô... thật sự là bà đỡ?"
Nàng kia gật đầu: "Ta gọi là Âm Cố."
Một tiểu tức phụ bên cạnh cũng lén nhìn, đây rõ ràng là đồ để đỡ đẻ. Nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm bà đỡ là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật kì lạ. Nên nhịn không được mà nhỏ giọng nói: 
"Ui, đây là tạo nghiệt gì!"
Âm Cố tùy ý quét mắt nhìn tiểu tức phụ đó, rồi nói với Việt Đại: 
"Đã đến giờ chưa?"
Nhất thời Việt Đại không biết xưng hô với nàng như thế nào, ấp úng nửa ngày mới nói: 
"Cô nương... tới vừa đúng lúc, lúc trước vừa mới đau."
"Ờ. Đã chuẩn bị gì rồi?" Âm Cố bắt đầu lấy đồ. Lúc này, người ở bên cạnh đã mở miệng.
"Từ từ!" Bà ta cười dài nhìn Âm Cố. "Cô nương, không phải lão bà tử ta đây khoe khoang. Lão bà tử đã đỡ ra rất nhiều trẻ rồi, luận kinh nghiệm, so với cô là nhiều hơn rất nhiều. Khi muội tử chuẩn bị sinh, cô nương nên ở bên cạnh nhìn mà học hỏi." Dứt lời, còn không quên nhìn Âm Cố, trong mắt không che dấu được sự không hài lòng.
Âm Cố nghĩ nghĩ, dừng tay lại, ngồi lên ghế dài ở cạnh cửa.
Việt Đại vội thay chén nước ấm đưa cho nàng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng thì chợt nghe phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ.
"Ây da muốn sinh rồi!"
Việt Đại run bắn người, nước trong chén vẩy ra, làm tay hắn bỏng run lên thêm, cái chén rớt xuống bể thành vài miếng.
"Chuyện tốt chuyện tốt!" Hà thị vội nhảy dựng lên xoay người vào nhà, miệng vẫn còn la hét. "Vỡ là bình an, mẫu tử bình an; vỡ là bình an, mẫu tử bình an..."
Vài tiểu tức phụ cũng đi vào theo, Việt Đại vừa định bước vô thì bị họ ngăn lại.
"Chỗ này nam nhân không nên vào, ông cứ chờ ở ngoài đi."
Quả nhiên, Việt Lâm thị kêu càng ngày càng vang, và càng ngày càng thê thảm.
Âm Cố ngồi ở cạnh cửa nhìn mấy người kia bận rộn, chỉ là hơi nhíu mày. Việt Đại đứng ngồi không yên, thấy nàng như thế thì trong lòng hoảng hốt hơn, vội hỏi:
"Vì sao cô nương nhíu mày?"
"Thanh âm rất yếu, thân thể rất hư nhược." Âm Cố thản nhiên nói xong rồi nhìn ngoài cửa.
Cửa hơi mở, rèm cửa thỉnh thoảng cũng bị thổi lên đánh vào trên cửa, gió quật bay phấp phới. Đập vào mắt là thấy một mảnh hoa râm. Việt Đại đóng cửa lại, vẻ mặt sốt ruột, giẫm chân không thôi.
"Rồi làm sao đây, làm sao đây..."
Đã một canh giờ, một tiểu tức phụ mang một chậu máu loãng từ bên trong ra. Mặt mũi Việt Đại trắng bệch, cảm thấy con của hắn gần như là hòa vào trong đó.
"Sợ cái gì chứ, ông cũng đã làm cha rồi mà." Tiểu tức phụ xem thường. Đổ nước, lại đổ nước ấm vào.
Bên trong ngoại trừ tiếng kêu của Việt Lâm thị ra thì còn có Hà thị không ngừng cổ động "dùng sức dùng sức". Nhưng đã lặp lại như thế nửa canh giờ, nước ấm cũng đã thay vài bận mà không có động tĩnh gì.
Chốc lát sau, Hà thị đầy mồ hôi đi ra.
"Sao lại thế này?" Việt Đại nhảy dựng lên, đi đứng có chút bất lợi.
Hà thị khàn cả giọng, có chút bất an nói: 
"Muội tử nằm ở trên giường đã lâu, thân mình yếu ớt, lại không dùng nhiều sức được, ta giúp nàng cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, nhưng vậy nàng lại càng đau hơn. Hạ thân đã mở nhưng vẫn không có một chút động tĩnh, ta..." Trong lòng bà thầm kêu khổ, biết rõ Việt Lâm thị lần này lâm bồn là rất khó khăn, vậy mà vừa rồi còn quản mặt mũi cái gì. Hôm nay nếu mẫu tử bình an thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bà gánh được trách nhiệm. Việt Đại chắc chắn liều mạng. Dưới tình huống bận rộn nửa ngày đều không có dụng, bà rốt cục nhớ tới bà đỡ trẻ tuổi Âm Cố đột nhiên xuất hiện. Nghĩ vậy, cắn răn nói:
"Tình huống hiện tại chỉ sợ là để càng lâu càng phiền toái, chỉ sợ..."
"Bà đừng có nói thế... " Việt Đại mở to hai mắt nhìn, như muốn ăn thịt người.
Hà thị bĩu môi, vờ như vô tình quét mắt qua cánh cửa nhìn một cái. Việt Đại đột nhiên nhớ tới còn một bà đỡ mà nhị muội đưa tới, nhị muội biết rõ tình thế của đại tẩu mà vẫn đưa bà đỡ đến vậy nhất định là tốt nhất. Việt Đại lập tức xoay người hô lên:
"Cô nương..."
Hà thị rùng mình khi nghe được. Xem ra Việt Đại rất mong có con trai, thanh âm cũng tuyệt vọng.
Âm Cố thản nhiên đứng dậy. "Chuẩn bị nước nóng cho ta, tất cả đều lui ra ngoài."
Hà thị bớt căng thẳng được một chút, nhưng cũng làm như là bề trên, lúc này nếu có xảy ra cái gì thì cũng không quan hệ tới bà. Có điều bà vẫn muốn đi theo vào nhìn một cái. Mà tính toán của bà còn chưa thực hiện được thì Âm Cố đã cản lại ngoài cửa:
"Bà phụ trách chuyền nước ấm."
Hà thị há miệng thở dốc, được rồi, mình ở ngoài ổn hơn.
"Một mình cô..." Việt Đại xoa tay, đi lên, có chút không yên hỏi.
Mà đáp án trả lời hắn là cái cửa đóng chặt. Việt Đại và Hà thị hai mặt nhìn nhau, đánh phải ở ngoài coi chừng.
Đóng cửa lại, Âm Cố xoay người.
Đây là phòng ngủ; xiêm, áo, bồn, lửa, coi như ấm áp, bày biện trong phòng đơn giản, chỉ là cái giường kia có chút ghê người. Âm Cố rốt cục cũng biết vì sao Hà thị muốn đẩy trách nhiệm. Tuy rằng nữ nhân ở trên giường đang mở rộng hai chân ra, gập gối, nhưng thân thể của bà đã sưng phù lên. Nếu không phải vẫn còn đang nhỏ giọng rên rỉ thì nhìn sắc mặt giống như người chết.
Âm Cố mở hòm, lôi ra vài thứ, sau đó trở mình đưa một dược hoàn nhỏ đến bên miệng Việt Lâm thị:
"Nuốt xuống đi."
Hai mắt Việt Lâm thị trống rỗng, hoàn toàn không có sinh lực, ngay cả hơi quay đầu sang cũng phải cố hết sức. Âm Cố dứt khoát đưa dược hoàn đến bên miệng bà rồi thuận thế nâng đầu giúp bà, làm cho bà nuốt xuống.
"Đây... đây là cái gì?" Việt Lâm thị thở hổn hển hỏi.
"Có thể giúp bà cố sức." Âm Cố dứt lời, xoay cổ tay đem lòng bàn tay nhẹ nhàng dán vào cổ họng của Việt Lâm thị.