Chương 1

Lúc này là đầu mùa xuân, trong Vân Lưu cung là một mảng an bình, tuy nhiên hôm nay gió thổi tới Bạch Hổ cư một chút cũng đều không có an tĩnh.

Tây Môn Bất Hồi ung dung nhìn thư ở trong tay, than thở cười một tiếng, rồi đứng dậy đi tới Vân Chức Lâu.

“Bất Hồi tham kiến cung chủ!”

Cung chủ Vân Lưu Cung đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, giương mắt lên nhìn thấy hắn, nhẹ gật đầu.

“Vào đi!” Được cho phép, Bất Hồi mới từ từ bước vào cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cung chủ cứ như vậy khẳng định, Bất Hồi nhất định phải có chuyện gì sao?” Tây Môn Bất Hồi cười nói.

“Nếu như không có chuyện gì, tại sao ngươi lại phải than thở?” ánh mắt của hắn không có gì lạ, nhưng ở trước cửa vườn kia nụ cười thở dài của hắn không phải là giả.

“Chuyện gì cũng không thể gạt cung chủ được! Bất Hồi lần này phải than thở thật rồi. Cung chủ, Bất Hồi có chuyện cần làm, phải lập tức xuất cung một chuyến!”

“Chuyện gì?” Cung chủ nhẹ giọng hỏi.

“Nhạc phụ đại nhân tương lai viết thư báo, vị hôn thê của ta vì không muốn gả cho ta nên đã đào hôn rồi.” khuôn mặt của hắn bi thương.

Vân Lưu cung chủ nhẹ giọng cười: “Ngươi tính làm gì?”

“Trước tiên là tới Phong Lăng cốc tìm hiểu rõ tình huống, sau đó sẽ đi tìm cho bằng được vị hôn thê trở về!” aizzz, hắn thật là khổ cực.

Vân Lưu cung chủ suy nghĩ một chút.

“Nghe nói phía Nam võ lâm gần đây muốn cử hành một cuộc đại hội võ lâm, ngươi liền thuận đường đi xem tình hình ở đó một chút! Tin tưởng là tiến hành cùng lúc hai việc cũng không làm khó được Bất Hồi!”

“Bất Hồi đã hiểu!”

Tây Môn Bất Hồi nhận lệnh rồi rời khỏi Vân Chức Lâu.

Vân Lưu cung chủ đóng lại cuốn sách trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Ám! Ngươi thấy có cần phái Lôi Quyết và Thạch Vô đi theo hỗ trợ hắn không? Chuyện nam nữ rất khó xử lý có chuyện gì phát sinh thì cũng khó có thể dự liệu, nhưng mà chuyện này có thể làm khó được Bất hồi sao?” Nàng lại suy nghĩ.

“Hoặc là nên chờ Lôi Quyết cùng với Thạch Vô đi hồi hương giỗ tổ về thì cho bọn họ đi xem một chút tình hình ở đó!” Ừ, cứ quyết định như vậy đi.

Một hồi gió nhẹ thổi qua, thổi lay động ống tay áo trắng như tuyết của cung chủ Vân Lưu cung, cũng lay động hình ảnh của bóng đen bảo hộ phía sau lưng nàng.

Bạch Hổ đam đam phục Tây Môn!

Thần Long, Bạch Hổ lần lượt đã rời cung rồi, tiếp theo là… Chu Tước sao?

Nàng mới không cần mới mười tám tuổi liền phải gả cho người ta làm thê tử, hơn nữa, nàng lại càng không muốn ngơ ngác bị phụ mẫu bán đi, cái gì mà khi còn bé đã được đính ước, đã trưởng thành rồi thì nên lập gia đình…

Nàng_ mới_ không_ muốn!!!

Bất kể vị hôn phu của nàng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy như thế nào, còn có cái gì bạch thủ cái gì tây… nàng chính là không cần gả sớm như vậy!!!

Nàng quyết định, nàng muốn đi xông xáo giang hồ!

Với phụ mẫu nàng là người cao thâm khó lường, dạy nàng cũng là những người có bản lãnh cao thâm, mặc dù là tám chín phần đã bị nàng quên mất, ngủ quên rớt mất, kiêm giả bộ ngu ngốc rơi mất, nhưng dầu gì nàng cũng là thiên kim của cốc chủ Phong Lăng cốc, tùy tiện cũng có thể xông xáo trên dòng Trường Giang rồi!

Hắc hắc…Phụ mẫu lúc còn trẻ đều đã đi khắp nơi, hiệp danh vang dội, nàng dĩ nhiên cũng phải được như vậy thì mới công bằng!

Cho nên, vì để tránh cho còn chưa có bước ra khỏi cửa cốc đã bị bắt trở lại bắt lập gia đình, nàng quyết định… chuồn êm!!!

Vì vậy, lúc nửa đêm, nàng sờ soạng đi tới tiền viện nơi cha mẹ ở, dừng lại ở trước cửa phòng khoảng mười bước chân, xác định người ở bên trong sẽ không nghe thấy tiếng động của nàng, nàng liền quỳ xuống dập đầu ba cái.

“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bái biệt hai người, bởi vì nữ nhi muốn đi xông xáo giang hồ, trở thành nữ hiệp nổi danh trên giang hồ,các người cũng không nên trách nữ nhi không chào mà đã ra đi, bởi vì con đã cùng hai người bái biệt rồi đó!” Dập đầu xong, nàng đứng lên.

“Phụ thân, mẫu thân, lúc ta không có mặt, cũng không có người làm phiền hai người, cho nên hai người đừng có nóng ruột nóng gan, hai người muốn ân ái thế nào thì cứ ân ái như vậy, nữ nhi tuyệt đối không có ý kiến. Phụ thân, người hãy nắm chắc cơ hội, nói không chừng khi ta chở về nhà thì ta đã có thêm một tiểu đệ đệ hoặc một tiểu muội muội rồi!” haizzz thật là một tương lại tốt đẹp!

“Phụ thân,Mẫu thân, ta đi đây! Hai người nên bảo trọng, nhớ tạo cho ta một đệ đệ hay một muội muội làm quà tặng!!!” nhỏ giọng nói xong, nàng cực kỳ yên lòng rời đi.

Đợi sau khi nàng đi, cửa phòng liền bị mở ra, một đôi nam nữ trung niên ôm nhau đi ra.

“Tướng công, cứ như vậy để cho nó đi ra ngoài được không?”

“Để cho nó đi ra ngoài xông xáo cũng tốt, miễn cho nó cứ làm phiền chúng ta, Tuyết nhi là quỷ linh tinh, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài làm phiền người ở bên ngoài, để cho người khác nhức đầu một chút cũng hay!”

“Nhưng mà võ công của Tuyết nhi không tốt…”

“Đừng lo lắng, võ công của Tuyết Nhi mặc dù không tốt, nhưng đầu óc nó lại thực sự rất thông minh! Nếu không thì nó cũng sẽ không luôn ngồi đọc sách, tới thời điểm luyện võ liền bỏ trốn đi!” Nói tới đây, thật không biết là do di truyền của người nào mà nữ nhi của ông thực rất thông minh, thông minh tới bàng môn tả đạo luôn! Quy cũ bản lãnh thì không có, nhưng ngược lại có khả năng ứng biến rất cao, khiến cho người làm cha như ông cực kỳ nhức đầu!

Dù sao cũng là ái nữ duy nhất, nên ông luôn chỉ mặt lạnh uy hiếp, chứ không nở đánh nàng!

“Nếu như người quan trọng không tới, thì nên làm cái gì đây?” Người làm mẹ vẫn luôn lo lắng.

“Yên tâm đi!” nói tới điểm này, người làm cha như ông cười tới gian tà “Ta đã sớm đoán được Tuyết nhi sẽ trốn đi, cho nên đã sớm một chút kêu người tới Vân Lưu cung đưa thư rồi, nếu Bất Hồi muốn thê tử này, thì phải có bản lãnh đưa nữ nhi chúng ta trở về!”

Dầu gì Bất Hồi cũng là con rể tương lai, phải cho hắn cơ hội biểu hiện bản lãnh, hắn muốn cưới Tuyết Nhi, thì trừ hôn ước đã định thì cần phải nhìn xem bản lãnh của hắn!!!

Giang hồ giang hồ! Ra khỏi Phong Lăng cốc, có tính là đang ở trên giang hồ hay không?” Phong Sơ Tuyết vô cùng phức tạp!

Phụ thân nói người trên giang hồ tâm tình hiểm ác, đại đa số sẽ không bao giờ nói thực với người xa lạ. Hại nàng phải bỏ đi ý định tìm người tới hỏi đường!

Phụ thân cũng rất ghê gớm, đã nói giang hồ, nhưng lại không nói rõ giang hồ rốt cục là ở nơi nào, từ huyện nào tới huyện nào, hại nàng đi tìm thật là khổ cực! vậy bây giờ rốt cục nàng nên làm gì bây giờ?

Bụng thật đói......

Nàng quyết định, bỏ đi ý tưởng hỏi đường, nàng muốn trước tiên phải tế ngũ tạng miếu của nàng trước đã!

Ba ngày qua, mặc dù nàng chưa có đi qua một thành trấn lớn nào, nhưng mà bên đường quán trà cũng có vài căn, theo đường lớn đi, chỗ có người lui tới thì sẽ có người bán hàng rong, nàng nhất định sẽ không đói chết!

Nghĩ đi nghĩ lại, thì nàng thấy ở không xa phía trước có một quán trà nhỏ, Phong Sơ Tuyết lập tức chạy vọt tới trong quán trà.

“Khách quan muốn dùng gì?” thấy có khách tới, tiểu nhị lập tức chạy ra hỏi.

Vừa nhìn thấy vị cô nương này, tiểu nhị liền sửng người. Hắn lớn tới như vậy, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một cô nương đẹp tới như vậy, giống như… như tiên nữ vậy!

“Ta muốn hai cái bánh bao, một dĩa rau xào!” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Hai… bánh bao…” Tiểu nhị bị nụ cười ngọt ngào kia làm cho mê muội rồi.

“còn có 1 dĩa rau xào, nhanh lên một chút! Ta rất đói!” Nàng vừa nói đói, tiểu nhị lập tức hồi thần trở lại.

“Được, tới ngay!” Vì không để cho tiên nữ đói bụng, tiểu nhị lập tức mang bánh bao, sau đó chỉ chốc lát sau mang lên một bàn món ăn. “Còn cần cái gì nữa không?”

“Tạm thời không cần! Cảm ơn!” Nàng nói tạ ơn, sau đó tiểu nhị lâng lâng mà bước đi.

Phong Sơ Tuyết vừa ăn vừa cảm thấy buồn cười.

Phụ thân nói người trong giang hồ rất là gian trá, thế nhưng tiểu nhị ca này lại phản ứng rất là đơn thuần! Ừ… mà tiểu nhị ca cũng không tính là người trên giang hồ!

Không phải người giang hồ, thì sẽ không ở trên giang hồ, vậy… nếu như nàng hỏi đường tiểu nhị ca, thì tiểu nhị ca có thể đàng hoàng nói cho nàng biết hay không?

Trà quán cũng không lớn, trừ một trưởng quầy, phía sau có một phòng ăn nhỏ, trong quán chỉ có 3, 4 cái bàn. Trừ nàng ra, trong quán chỉ có một bàn khách.

“Sư huynh, ta rốt cục cũng tìm được huynh rồi!” Một người dáng dấp không hề giống một nam nhân tốt chút nào, bên người còn mang theo một cây đao, chạy vào quán trà, sau đó lại ngồi vào cái bàn chỉ có một người khách đó, sau đó liền rống to lên: “Tiểu nhị, mang thêm hai món ăn nữa!”

“Tới ngay!” Tiểu nhị vội vàng mang thêm thức ăn lên.

ừ, người này nhất định không phải là người tốt gì, có thể là người giang hồ hay không? Phong Sơ Tuyết phỏng đoán.

“Sư đệ, ngươi không có ở bên cạnh sư phụ, làm sao lại tới đây?” Tên khách kia bưng lên ly trà uống, thong thả nói.

“Ta là phụng mệnh sư phụ tới tìm huynh! Sư huynh, huynh hàng năm ở bên ngoài, chẳng lẽ đại sự gần đây cũng không biết sao? Sư phụ đã phát anh hùng thiếp cho tất cả các môn phái, bảo là muốn tổ chức đại hội tỷ thí võ công, dùng võ công luận bàn thắng thua, chọn lựa một Minh Chủ cho Nam võ lâm!” tên miệng to vừa ăn, vừa nói.

Minh Chủ Nam Võ Lâm?

“Ta nghe sư phụ nói, lần này đại hội tỷ võ, cơ hồ như tất cả các môn phái ở Nam võ lâm đều tham gia, nói không chừng ngay cả người của Bắc võ lâm cũng tới!”

“Vô duyên vô cớ, tại sao sư phụ lại làm như vậy?” Tên sư huynh này xem ra cũng có vẻ lương thiện một chút, cử chỉ cũng không có thô lỗ như vậy, chỉ là nàng không thể nào có hảo cảm với hắn được.

“Sư phụ nói muốn mượn cơ hội lần này quan sát võ học, cũng cho chúng ta cơ hội cùng người khác luận bàn một chút võ công, để có thể rèn luyện bản thân tốt hơn!” Nói là rất hay, nhưng hắn nghĩ, sư phụ nhất định là đối với vị trí Minh Chủ Nam võ lâm này có hứng thú, hơn nữa, mượn cơ hội làm chủ đại hội võ lâm thì danh vọng của phái Thanh Thành trên giang hồ cũng được đề cao hơn.

“Tại sao chỉ tuyển ở Nam võ lâm, mà không phải là Minh Chủ toàn võ lâm?” Tên sư huynh lại hỏi.

“Cái này ta cũng không rõ!” Sư đệ nhún vai. “Sư huynh, sư phụ đặc biệt dặn dò huynh phải nhất định trở về!”

“Đại hội lúc nào thì bắt đầu?”

“Mười ngày sau, ở trên đất phái Thanh Thành, trong vòng mười ngày tuyệt đối có thể tới kịp!”

“Ngươi trở về bẩm báo sư phụ, nói ta sẽ tới đúng giờ!”

“Không cần phiền phức như vậy, sư phụ muốn đệ đi theo huynh cùng nhau trở về.” Tên sư đệ cười hì hì trả lời.

“Cũng tốt!” hắn gật đầu một cái, tiếp tục ăn bánh bao.

Cái tên sư đệ đó ăn no rồi mắt bắt đầu nhìn loạn, vừa nhìn thấy nàng, đột nhiên hai mắt nhìn đăm đăm, bị Phong Sơ Tuyết trừng mắt một cái.

“Sư huynh, Mỹ nhân kìa!” tên sư đệ vẫn đăm đăm nhìn nàng.

“Đừng suy nghĩ làm khó tiểu cô nương nhà người ta!” Tên sư huynh cảnh cáo. Người luyện võ có thói quen quan sát bốn bề, tai nghe tám hướng, hắn đã sớm biết bên trái hắn có một tiểu cô nương ngồi, nhưng mà người ta chẳng qua là đi ngang qua, xem ra rất đơn thuần ngây thơ, không giống người ở trong võ lâm.

“Nhưng mà… tiểu cô nương này thật đẹp!”

“Sư đệ, nếu muốn đồng hành cùng ta, thì đừng có mà tùy ý gây chuyện!” cái tính thấy nữ nhân liền không nhịn được nhào tới của sư đệ hắn nếu mà không đổi, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ chọc vào một phiền toái to.

“Được rồi!” Giọng của sư huynh tràn đầy cảnh báo, hắn cũng chỉ biết phải kiềm xuống.

Ăn no, nghỉ ngơi đủ rồi, Phong Sơ Tuyết kêu tiểu nhị ra trả tiền.

“Cô nương đi thong thả!” Tiểu nhị ca rất vui vẻ đưa nàng ra ngoài.

Phong Sơ Tuyết mang bọc quần áo lên, hướng về phía nam tiếp tục đi.

Đại hội tỷ võ, giống như là chơi rất vui, nếu mốn xông xáo giang hồ, thì nàng nên vào giúp vui, đại hội võ lâm nhất định sẽ có rất nhiều người tới, nói không chừng nàng còn có thể biết được rất nhiều người!

Thanh Thành. . . . . . Thanh Thành. . . . . . Phái Thanh Thành rốt cuộc là ở nơi nào? Sớm biết như vậy nàng nên hỏi tiểu nhị ca thân thiện ở quán trà một chút.

Nhìn sắc trời một chút, Phong Sơ Tuyết đột nhiên phát hiện rời nhà đi chơi không vui giống như trong tưởng tượng của nàng, ít nhất cho tới bây giờ nàng vẫn chưa có đụng phải chuyện gì chơi vui! Bất kể, trời sắp tối rồi, trước tiên tìm nơi ngủ qua đêm thì quan trọng hơn.

Đã quyết định rồi, nàng nhanh… nhanh… nhanh chạy về phía cửa thành, cố chạy vào trước khi cửa thành đóng lại.

“Cô nương, một mình cô muốn vào thành?” Vừa nhìn thấy nàng, thủ vệ thủ thành trừng mắt nhìn đi tới gần nàng.

“ừ!” nàng lui lại một chút, lui về phía sau, lui về phía sau nữa.

“Cô nương muốn vào thành làm gì?”

“Ta đói bụng, muốn vào khách sạn trong thành ăn cái gì, còn nữa, tại sao ngươi vẫn cứ hỏi ta lung tung vậy!” Giọng nói của nàng ngây thơ, nhưng trong mắt lại có phòng bị.

“Như vậy, cô nương không phải là người nơi này rồi!” Tên thủ vệ nở một nụ cười rất hòa thuận “Ta chỉ là thấy cô nương một người đơn độc ở bên ngoài, rất dễ dàng gặp nguy hiểm, cho nên mới hỏi cẩn thận một chút!”

“Ta có thể vào thành chưa?” Phong Sơ Tuyết cười giả lả, cảm thấy nam nhân bên ngoài đều không phải là người tốt.

Nguy hiểm? nếu nàng mà bị tiếp tục tra hỏi thì đó mới thật sự là nguy hiểm!

“Cô nương không có lộ phiếu chứng minh, sợ rằng không thể tùy tiện vào thành!” hắn vỗ vỗ bọc quần áo trên vai nàng, giống như là đang áng chừng bên trong có bao cân lượng, có hung khí hay không?

“Lộ phiếu? Tại sao lại có Lộ phiếu?” Phong Sơ Tuyết ôm chặt túi của mình, lui về phía sau.

Mới vừa rồi nhiều người như vậy đi vào thành, cũng không có nghe nói muốn kiểm tra lộ phiếu gì, tại sao lại hỏi phiếu có một mình nàng? Còn nữa.. hắn mới vừa rồi rõ ràng nói sợ nàng gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ lại gây khó khăn cho nàng, những người này thật là không tốt chút nào!

“Người ta chẳng qua là một tiểu cô nương, sai gia không cần phải hù dọa người ta chứ?”

Phong Sơ Tuyết vừa mới muốn cho tên vệ binh xấu bụng này một chút giáo huấn thì sau lưng nàng lại vang lên một chút âm thanh trầm thấp, làm cho nàng tò mò quay lại.

“Là Tây Môn đại gia sao”tên vệ binh liền cung kính với người mới tới.

Tây Môn? ! Phong Sơ Tuyết sửng sốt một chút, làm sao lại trùng hợp như vậy, người này cũng họ Tây Môn.

“Trời sắp tối rồi, mấy vị sai gia cũng nên đi đóng cửa thành sớm một chút đi về nghỉ đi, nên cho vị tiểu cô nương này dễ dàng một chút, đừng dọa nàng!” Hắn cười cười vừa nói vừa nhảy xuống ngựa.

“Tây Môn đại gia nói đúng!” Thủ vệ binh lập tức gật đầu làm theo. “Tây Môn đại gia đã nói rồi, cô nương cũng vào thành đi!”

Dưới sự cung nghênh của quan sai, hắn dắt ngựa tiêu sái vào thành, Phong Sơ Tuyết lập tức đi theo phía sau hắn, hắn đi vào khách sạn, nàng cũng đi theo vào khách sạn đó.

“Một bình trà, hai chén cơm trắng, bốn đĩa thức ăn và một tô canh!” Vừa ngồi xuống, chưa kịp cho tiểu nhị đặt câu hỏi, hắn đã lên tiếng kêu món ăn trước. Nàng lại lập tức ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

“Tới ngay!” Tiểu nhị lập tức mang thức ăn tới, chỉ chốc lát sau thức ăn và cơm lập tức được dọn lên, sau đó hắn lại hỏi: “Khách quan có muốn ngủ lại không?”

“Một gian phòng hảo hạng sạch sẽ!” hắn trả lời.

“Được!” Tiểu Nhị xoay người đi, Phong Sơ Tuyết lập tức lên tiếng kêu lại.

“Chờ một chút, ta cũng muốn một gian như vậy!”

“Cô nương cũng muốn một gian!? Được rồi!” hai vị khách này không phải là đi chung sao? Tiểu nhị không thể hiểu nổi.

Sau khi tiểu nhị dứt lời, Phong Sơ Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy công tử mặc áo trắng đó bắt đầu ăn cơm, một chút cũng không để ý tới nàng.

Nàng bất mãn nhíu nhíu mày, sau đó bưng lên một chén cơm trắng liền ăn. Ăn cơm của hắn, ăn món ăn của hắn, uống canh của hắn, nhìn xem hắn có chịu nói hay không?

Kết quả… hắn ăn của hắn, nàng ăn của nàng, hắn vẫn không thèm mở miệng ra!

Vẻ mặt của Phong Sơ Tuyết buồn bực, nhìn thấy chỗ đũa của hắn muốn gắp, thì liền trước một bước gắp lấy trước, phách lối ăn vào trong miệng.

Nàng đang gây hấn kiêm gây sự, nhìn xem hắn có chịu nói hay không nói.

Kết quả… hắn vẫn như cũ không thèm để ý tới nàng! Nuốt miếng cơm cuối cùng, hắn tiếp tục uống canh, khiến cho Phong Sơ Tuyết bực bội không dứt.

“Này, ngươi không biết nói chuyện sao?” Kỳ quái, hắn ở cửa thành giúp nàng giải vây, hẳn là không phải người lạnh lùng, thế nhưng tại sao bây giờ lại không để ý tới nàng?

Ăn uống no đủ, hắn nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó Tây Môn Bất Hồi mới lịch sự nhìn về phía nàng.

“Nàng ăn của ta một chén cơm, ăn mấy món ăn của ta, nhìn thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, một mình đi ra bên ngoài nên ta chỉ lấy của nàng mười quan tiền mà thôi!”

Phong Sơ Tuyết trợn to mắt.

Cái gì… người này đang nói gì?

“Mười quan tiền?” Nàng thiếu chút nữa là sặc!

“Mười quan tiền cũng không có quá đắt chứ?”hắn cũng cau mày “cũng không tính là đắt, ta đã thu ít hơn so với khách sạn rồi!”

“Ngay cả mời ta ăn một bữa cơm ngươi cũng muốn tính tiền, quỷ hẹp hòi!” nàng liếc hắn.

“Chúng ta không quen không biết, tại sao ta lại phải mời nàng ăn cơm?” hắn phẩy phẩy cái quạt, ung dung hỏi nàng.

“Ngươi gọi hai chén cơm, ta lại ngồi cùng bàn với ngươi, một chén kia nhất định là kêu cho ta.” Nàng đương nhiên nói “Hơn nữa, nếu như không phải ngươi muốn mời ta, vậy lúc mà ta ăn sao ngươi không có phản đối?”

“Bởi vì ta nghĩ, cô nương đáng yêu như vậy nhất định đã đói bụng rồi, có thể ngay cả việc gọi cơm cũng không có hơi sức, cho nên ta liền tốt bụng gọi giúp nàng! Ta nghĩ, vị cô nương này nhất định là người phân rõ phải trái biết tri ân báo đáp, nên khi nàng ăn uống ta cũng không có gọi nàng ngừng lại!”

“Hơn nữa, ở cửa thành ta giúp nàng một lần, ta nghĩ rằng một cô nương thiện lương như nàng ít nhất sẽ có chút cảm kích, ai biết nàng tự nhiên bây giờ lại nghĩ ta tính toán, muốn ăn không cơm của ta, không thèm trả tiền!”

“ai… ai nói ngươi tính toán đâu!” Phong Sơ Tuyết lục trong bọc quần áo, muốn lấy tiền ra đưa cho hắn. Cũng chỉ là 10 quan tiền, còn ở đây ầm ĩ.

Từ nhỏ tới lớn, chỉ có nàng thắng phần người khác, nào có người khác hãm hại nàng?

Hừ! tên áo trắng Tây Môn kia, chờ đó ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!

Hả? Hả? Túi tiền của nàng đâu rồi?

Trái lật phải tìm, thế nào lại không có ở trong bao quần áo? Nàng nhớ rõ là đã bỏ vào đây mà, hơn nữa bọc quần áo luôn ở bên người nàng, tuyệt đối không thể nào rớt mất ở trên đường…

“Không tìm được, đúng không?” Hắn hỏi nàng.

Phong Sơ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hắn.

“Là ngươi trộm đúng không?” nàng hung hăng trừng hắn. “Xem ngươi ăn mặc anh tuấn tiêu sái, bộ dáng đường đường, không nghĩ tới lại biết trộm tiền của ta!”

“Này này, nàng không nên trước tiên nên làm rõ mọi chuyện xong rồi hãy mắng chửi người sao? Nếu như ta trộm tiền của nàng, còn có thể hỏi nàng có tìm thấy tiền không sao?” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Nhìn bộ dáng của nàng, nhìn một cái cũng biết là mới ra khỏi cửa nhà, nàng có lẽ là có chút thông minh, nhưng tuyệt đối không thể đối phó được với sự gian trá trên giang hồ.

“Vậy tiền của ta tại sao lại không thấy?” Bị hắn nói như vậy, giọng điệu của nàng lại yếu hơn một chút, nhưng vẫn rất hung hăng.

“Lúc nãy ở ngoài cửa thành, tên thủ vệ đó đã chạm qua gói đồ của nàng, nàng quên rồi sao?”

Hắn nhắc nhở khiến cho nàng lập tức bừng tỉnh ra.

Không trách được cái tên thủ vệ đó cứ đứng hỏi nàng, phiền toái nàng, thì ra là muốn trộm tiền!!!

“Ghê tởm, ta đi tìm hắn tính sổ!” nàng vừa nói vừa xông ra ngoài.

“Cửa thành đã đóng, nàng biết thủ vệ đó là ai sao?” hắn lành lạnh hỏi.

Nghe vậy, nàng không khỏi dừng chân lại, sau đó quay người lại hỏi: “Ngươi biết hắn có đúng không, hắn là ai?”

“Ta không biết hắn!” hắn lắc đầu một cái, khẽ mỉm cười.

“Ngươi không biết hắn, vậy tại sao hắn lại gọi ngươi là Tây Môn đại gia?” vẻ mặt nàng không tin.

“Tiểu nha đầu, thứ nhất người khác biết ta không có nghĩa là ta phải biết về hắn. Thứ hai, ta không thừa nhận mình là đại gia, nhiều nhất ta cũng chỉ là một giang hồ lãng tử, có một chút danh tiếng nhỏ mà thôi!” hắn rõ ràng mạch lạc nói, bộ dáng vững vàng, so sánh với vẻ nôn nóng của nàng, thật là một tiểu nha đầu!!!

Phong Sơ Tuyết cong môi lên, biết mình bị đuối lý.

“Vậy ngươi cũng là người có ý xấu, biết người ta đang trộm tiền của ta, cũng không có nhắc nhở ta, tội đó cũng lớn như tội trộm tiền vậy!” tên quỷ xấu xa.

“Ta có ý xấu?” hắn cười cười, mang theo một ít vẻ tặc, một ít gian tà… Phong Sơ Tuyết nhìn thấy thì liền cảm thấy bất an. “Nếu như mà ta có ý xấu, ta sẽ dứt khoát không thèm để ý tới nàng, để cho nàng bị chặn lại ở ngoài thành, phải ngủ ở nơi hoang dã! Nếu mà ta còn có ý xấu hơn một chút, thì ta đã để cho tên quan sai đó tiếp tục quấy rầy nàng! Nếu mà tâm ta còn tệ hơn một chút nữa, hiện tại ta không cần quản nàng, chờ xem nàng bị tiểu nhị đuổi ra khỏi cửa!”

Vẻ mặt nàng sửng lại, ngoan ngoãn trở lại, ngồi xuống lại vị trí cũ.

“Ngươi thật là muốn thu 10 quan tiền của ta?” Nàng cắn môi dưới, giọng nói có chút yếu ớt, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.

Hắn lại gật đầu một cái.

Nàng sửng người, khiêm nhường nói: “Nhưng mà hiện tại ta không có tiền!”

E hèm! Hắn lại gật đầu một cái.

“Cho nên, hiện nay ta không có biện pháp trả tiền lại cho ngươi!” nàng lại tiếp tục nói.

“Sau đó?” Hắn lại gật đầu một cái.

“Sau đó?” nàng làm sao biết sau đó sẽ ra sao?

Nàng luôn không sợ người khác, nhưng bộ dạng này của hắn nàng lại không thể nào nổi giận lên, nhìn hắn nhàn nhã nàng lại phiền não muốn chết.

“Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái đây!” nàng giận dỗi kêu lên, ném bọc quần áo về phía hắn, dù sao nàng cũng không có tiền, nàng không tin hắn có thể làm được gì nàng?

Cổ tay hắn vừa chuyển một cái, bọc quần áo lại hoàn hảo quăng lại trên bàn, Phong Sơ Tuyết lúc này mới phát hiện ra, cái tên công tử yếu đuối này cũng biết võ công!

Nghe thấy nàng giận dỗi kêu lên, hắn nhịn không được bật cười. hắn đương nhiên biết nàng không có tiền, nếu không hắn cần gì đặc biệt chỉ ra sự thật này?

“Trên căn bản, nàng nợ ta mười quan tiền!”

“Vậy thì thế nào?” nàng nhấc cằm lên, không chịu nhận thua.

“Ở ngoài cửa thành, nàng nợ ta một cái nhân tình!”

“Vậy thì thế nào?” Quỷ hẹp hòi, ngay cả cái này cũng muốn so đó, thật là quỷ hẹp hòi.

“Mà lúc này nàng không có tiền, nếu như muốn đi tới bất kỳ đâu mà không có ai giúp nàng, nàng tuyệt đối sẽ rất thảm! dĩ nhiên, trừ phi nàng đi cướp tiền của người khác để cho mình dùng!”

“Vậy thì thế nào?” Nàng bắt đầu nhíu mày. Cằn nhằn một đống, hắn rốt cục là muốn làm như thế nào?

“Khụ, khụ!” hắn lấy quạt che miệng lại, hắng giọng. “Căn cứ vào ta rất nhân hậu hiền lành, lại có tinh thần trọng nghĩa khí, cho nên ta có thể cung cấp một biện pháp giúp cho nàng có thể vừa trả nợ, vừa có thể đi tới bất kỳ địa phương nào, nàng có hứng thú không?”

“Nói mau!” nàng tức giận trả lời. có phương pháp thì hãy nói liền, lề mà lề mề một đống, thật là không dứt khoát.

“Rất đơn giản, ta thiếu một người hầu, nàng liền theo hầu ta, phục vụ ta, đầu tiên là để trả nợ, thứ hai…” Hắn còn chưa nói xong, nàng đã mang bộ dáng muốn nhảy dựng lên trên ghế.

“Phục vụ ngươi?” có lầm hay không, ngươi nói bản tiểu thư phải phục vụ ngươi? “Ngươi có biết bản tiểu thư là ai không? Ngươi là vương tôn quý tộc hay là kim chi ngọc diệp? Dám muốn ta phục vụ ngươi?”

Nàng liên hồi chất vấn hắn, còn hắn chỉ rảnh rang móc móc lỗ tai, sau đó ung dung nói với nàng một câu: “Nàng nợ ta và tiền một cái ân tình!”

Một câu nói nhẹ nhàng của hắn, khiến cho tất cả mọi lời nói của nàng đều bị đông cứng lại ở trong họng, nàng chỉ có thể đột nhiên câm miệng lại, nguýt nhìn hắn.

“Khi dễ một cô nương nhu nhược, thì làm sao là một anh hùng hảo hán?”

“Ta chưa bao giờ là một anh hùng hảo hán, trên căn bản ta chỉ là một nam nhân bình thường, kiêm giang hồ lãng tử.” Hắn cười híp mắt phụ họa.

Nàng dừng lại, lập tức đổi cách nói chuyện: “Tiếc cho ngươi có tinh thần hiệp nghĩa, mà nhìn thấy người khác đang trộm tiền của ta mà cũng không có nhắc nhở ta, ác độc!”

“Nhưng mà ta khiến cho nàng không bị quấy rối, không phải sao? Nàng cảm thấy ngân lượng so với nàng bị người ta ăn đậu hủ chuyện nào quan trọng?” Hắn lành lạnh hỏi ngược lại.

Nàng buồn buồn nhìn hắn. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

“Không có gì, ta chỉ thiếu một tên tùy tùng mà thôi!” hắn cười cười vẫn nói tiếp câu nói kia.

“Chỉ nợ ngươi có mười quan tiền mà muốn ta hầu hạ ngươi, vậy thì thiệt thòi cho ta rồi!” nàng cứng rắn nói.

“Nhưng nàng còn nợ ta một cái ân tình!” hắn lại nhắc nhở.

“Vậy muốn ta làm tùy tùng cho ngươi bao lâu?” Tốt nhất là hắn đừng có nói thời gian quá dài, nếu không… hừ hừ!!!

“Ừm… một tháng!” một tháng là đủ rồi, hắn rất hài lòng thầm nghĩ.