Chương 1
“Ô ô ô ──”
“Ô ô ô ──”
Thật sự là bực mình quá! Rốt cuộc là ai đang khóc, muốn yên tĩnh cũng không được?
Trên cành cây, một bé trai mười tuổi đang nằm, vẻ mặt không kiên nhẫn chửi nhỏ một tiếng.
Thời gian này hàng năm, cậu không thích phải đến thăm bà nội ở miền nam bởi vì các bác luôn thích xem cậu như món đồ chơi tra tấn đến tra tấn đi, hơn nữa họ còn thích hôn cậu, đem nước miếng để lại đầy trên mặt cậu, thật là ghê muốn chết!
Còn có bà nội, mỗi lần thấy cậu liền thích hỏi đông hỏi tây, buồn cười nhất là cậu năm nay chỉ mới 12 tuổi, bà nội thế nhưng lại hỏi cậu đã có bạn gái chưa?
Ánh mắt nói lên bà là muốn giúp cậu tìm một cô dâu nuôi từ bé, thật sự là hù chết cậu !
Được rồi! Cậu biết người ở tuổi giống bà muốn ôm chắt cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu năm nay cũng chỉ mới 12 tuổi thôi.
Cậu vốn định trốn vào phòng để khỏi ồn ào, thuận tiện ngủ một chút, nhưng cậu em họ 6 tuổi cứ cách 5 phút lại đến quấy rầy, cuối cùng cậu đành lén rời khỏi nhà, tùy tiện tìm một chỗ không người trong khu rừng nhỏ, một mình yên tĩnh.
Không ngờ vừa nhắm mắt chưa được 10 phút, dưới gốc cây lại truyền đến tiếng khóc không dứt khiến cho cậu bực mình.
“Ô ô ô ── ô ô ô ──”
Lại nữa! Lại khóc nữa!
Rốt cục không thể nhịn được nữa, cậu nhảy từ trên cành cây xuống, đi theo tiếng khóc, cách đó không xa cậu thấy một bé gái đáng thương đang ngồi khóc.
Cô bé vừa khóc vừa dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt.
“Này!” Cậu không khách khí quát to một tiếng làm cho cô bé chú ý, lúc này cậu mới nhìn rõ, thì ra cô bé này khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng nước mắt cùng nước mũi làm cho cô có vẻ lôi thôi.
Cô bé bị tiếng quát thô bạo của cậu làm cho giật mình, ngay cả nước mắt cũng quên lau, đôi mắt to, tròn mở lớn, mờ mịt nhìn cậu.
“Ngươi…… Ngươi nói chuyện với ta sao?” cô ngừng thở, đáng thương nhìn cậu, ánh mắt vô định.
“Nói thừa, người ở nơi này ngoại trừ ta còn lại là ngươi, ta không nói chuyện với ngươi chẳng lẽ nói với ma?” Cậu càng nói càng tức giận, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô bé khóc đang khóc không ngừng,“Ngươi có biết ngươi thật đáng ghét không? Ta chỉ muốn ở trên cây ngủ một lúc, nhưng ngươi lại ở đây khóc không để ta yên, chẳng lẽ người nhà ngươi không dạy ngươi, quấy rầy người khác ngủ là không lễ phép?”
“Ách…… Đối…… Thực xin lỗi……” Cô gái nhỏ bị cậu mắng rụt hai vai lại, đôi mắt to đầy sợ hãi, bắt đầu khóc thút thít, hai tay bất an nắm vạt áo vò qua vò lại,“Cái kia…… Ta có thể đến nơi khác khóc……”
Cô xoay người rời đi, không ngờ lúc này phía sau lại truyền đến âm thanh thực bá đạo thực mãnh liệt,“Ta có nói cho ngươi rời đi sao? Ta còn chưa nói cho ngươi đi, ngươi không được đi!”
Cô gái nhỏ không dám phản kháng, quay người lại, miệng mím chặt, hốc mắt hồng hồng, ủy khuất nhìn cậu con trai, cao hơn mình một cái đầu, đang đứng trước mặt. Cậu trông thật đáng yêu nhưng thái độ lại rất dễ sợ.
“Này, nói ta nghe vì sao ngươi khóc? Có phải ba mẹ ngươi đánh ngươi ?” Đại khái là, cô khóc rất thê thảm, khiến cho cậu hứng thú hơn là trở về trên cây ngủ tiếp, cậu nhịn không được mở miệng hỏi.
Cô ủy khuất lắc đầu,“Không phải!”
“Vậy vì sao ngươi khóc thảm thiết như vậy? Có biết khi ngươi khóc trông rất xấu xí hay không?” Cậu chán ghét, bĩu môi nói. Con gái đều là sinh vật đáng ghét, không có việc gì cũng khóc.
Nhìn thấy thái độ chán ghét quen thuộc, trên mặt cô gái nhỏ hiện lên sự bi thương, hai tay bất an xoay qua xoay lại, nước mắt không ngừng chảy xuống phía dưới.
“Hôm nay…… Hôm nay là sinh nhật của ta, nhưng là ba mẹ ta lại quên, không ở bên cạnh ta, ngay cả bánh sinh nhật cũng không có, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tặng quà cho ta, ta thật đáng thương nha.” Tiếng cô bi thương, nước mắt càng ngày càng nhiều rơi trên mặt đất,“Ta chỉ biết, ba mẹ đều ghét ta, bọn họ chỉ thích chị hai, ô ô ô……”
“Đừng khóc, bộ dáng ngươi khi khóc thật xấu xí.”
Cậu tuyệt đối không thích làm ah hùng, càng không nhàn hạ, thoải mái biểu hiện tình yêu, nhưng nha đầu kia khóc làm cho cậu cảm thấy thật phiền, đơn giản chỉ là không có ai mừng sinh nhật với cô, cô cũng đã khóc thành như vậy, con gái thật phiền phức!
Nghĩ đến đây, cậu ngạo mạn hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay,“Lại đây!”
Cô gái nhỏ đang khóc, không hiểu nhìn cậu, cuối cùng vẫn là không dám phản kháng liền đi đến trước mặt cậu,“Làm chi?”
Cậu bé tháo sợi dây chuyền ở trên cổ đưa cho cô, sợi dây chuyền dùng dây tơ hồng bện thành dây thừng có gắn mặt đá ruby.
Chính xác mà nói đó không phải là một cái mặt dây chuyền mà là một cái nhẫn, được làm từ bạch kim tốt nhất, có gắn một viên đá ruby, xung quanh là đá quý tinh tế màu hồng, dưới ánh sáng mặt trời phát sáng lấp lánh.
“Cái này tặng cho ngươi, coi như là quà sinh nhật của ngươi đi.” Nói xong, cậu đem chuyền đeo vào cổ cô, uy nghiêm hạ lệnh,“Nhận được quà tặng rồi không được khóc nữa nha!”
Cậu! Cậu rốt cục có thể đem phiền toái này đưa ra ngoài!
Tối qua, bà nội thật lạ, thận trọng gọi cậu vào trước mặt, tiếp theo liền đem sợi dây ẻo lả này đeo vào trên cổ cậu, còn phiền toái nhắc nhở, chờ sau khi cậu lớn lên nhất định phải tự tay đeo sợi dây này cho cô gái cậu thích.
Có lầm không, chẳng lẽ trước khi cậu lớn đều phải đeo sợi dây này sao?
May mắn xuất hiện một người trước mặt giúp cậu xử lí cục nợ này, nếu bà nội hỏi, cậu chỉ cần nói đã đưa cho vợ tương lai, ha ha! Cậu bắt đầu chờ mong vẻ mặt tức giận của bà nội lâu!
Còn có, cậu làm tất cả là vì muốn vứt bỏ phiền toái, tuyệt đối không phải bởi vì đồng tình với tiểu quỷ xấu xí lấm lem nước mũi này.
“Quà tặng này thật quý, ngươi muốn tặng cho ta sao?” Bên tai truyền đến âm thanh yếu ớt…… Ách không, là tiếng nói rầu rĩ.
Cậu không kiên nhẫn nhún nhún vai nói ,“phải, phải !”
“Tiểu ca ca ngươi là người tốt nga, đây là lần đầu tiên ta nhận được quà sinh nhật. Đúng rồi, ta có thể gọi ngươi là tiểu ca ca không?”
“Tùy tiện ngươi!” Cậu bé không để ý lắm sự cảm kích của cô, tóm lại cô không khóc, cậu cũng đã bỏ được phiền toái, một công hai việc, bất kể cô muốn nghĩ là gì cũng được, dù sao về sau sẽ không gặp lại nữa.
“Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu ca ca! Ngươi là người duy nhất trên thế giới tặng quà cho ta, tiểu ca ca……” Tiểu ca ca, tiểu ca ca, trong lòng cô gái nhỏ luôn quanh quẩn danh xưng này.
Mà đoạn thời gian ấu thơ này luôn luôn ở trong lòng hai người…… Không phải là luôn luôn cất chứa trong lòng một người.
“Bị cáo Trình Tới Hằng, tội danh mưu sát không thành lập, lập tức phóng thích, phiên toà kết thúc!”
Phiên tòa vừa kết thúc không bao lâu, một đám phóng viên liền đem Microphone chạy đến vây quanh nam tử một thân tây trang màu đen từ trong tòa án đi ra.
“Kiều luật sư, tôi là phóng viên Lạc Phỉ của tạp chí Pháp Chế Thiên Địa, xin hỏi một chút, ngài có suy nghĩ gì về việc lần này thành công cứu một người bị oan không?”
Nam tử trẻ tuổi trầm giọng cười,“Tôi chỉ làm hết trách nhiệm của tôi mà thôi.”
“Kiều luật sư, có thể hỏi anh một chút không, khi xử lý vụ án này anh có bị áp lực tâm lí nào không, dù sao nếu thua sẽ tổn hại danh tiếng của anh.”
“Tôi tin tưởng pháp luật là công bằng……”
Anh còn chưa nói xong, các phóng viên vừa vây xung quanh anh giống như bị điên chạy đến cửa tòa án.
Nam tử đang đi đến dáng người thon dài, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mĩ vô song, bộ đồ tây màu đen chỉ nhìn đã biết đắt tiền, mái tóc ngắn hỗn độn trong gió nổi bật dưới ánh mặt trời, toát lên chút phóng đãng không kềm chế được.
Một tay anh tao nhã đút trong túi quần, tay còn lại cầm một cái cặp tài liệu màu đen, trên khuôn mặt tuấn mĩ được thượng đế ưu ái thong dong nở một nụ cười yếu ớt tà mị.
“Trời ơi! Là Tiêu Khải Phong!”
“Tiêu luật sư, tôi là phóng viên của tạp chí Ban Mai……”
“Tiêu luật sư, anh có thể dành chút thời gian để tôi phỏng vấn…..”
Không phân tán rải rác giống như lúc đầu, các phóng viên giống như đợi cho nhân vật chính xuất hiện đồng loạt kéo về đây, trái lại nam tử trẻ tuổi vừa mới được phỏng vấn liền bị phóng viên bỏ quên, trên mặt anh thoáng chốc hiện lên mấy phần lạnh lùng, cặp tài liệu theo bản năng bị anh phẫn nộ nắm chặt.
“Các vị phóng viên mỹ nhân không cần chen lấn, các vị quá nhiệt tình làm tôi không thể tiếp thu a!”
Tiêu Khải Phong vừa mở miệng, tiếng cười của những nữ phóng viên này liền vang lên, vô số Microphone từ phía sau liên tiếp đưa đến trước mặt anh, có phóng viên còn suýt nữa bị đám người xô ngã.
“Tiêu luật sư, mỗi một vụ kiện qua tay anh đều thành công tốt đẹp, anh có biện pháp gì đặc biệt không?”
Nam nhân đang bị phóng viên vây quanh gợi cảm mỉm cười nhưng không mất đi sự ôn nhu, hai mắt nheo lại ẩn chứa thật nhiều mê hoặc nhìn về phía phóng viên vừa đưa ra câu hỏi,“Vị phóng viên tiểu thư này ý muốn nói năng lực của tôi không đủ, phải đi cửa sau sao?”
Lời vừa nói xong khiến nữ phóng viên đỏ mặt, tim đập nhanh, không hờn giận vội giải thích,“Tôi đương nhiên tin tưởng năng lực của Tiêu luật sư, mọi người đều nói, vụ án nào vào tay Chính Đại cũng có 99,999 % thắng được…..”
“Cho nên, các vị phóng viên mỹ nhân khi viết báo, đừng quên thuận tiện giúp chúng tôi quảng cáo nga.” Nói xong, anh cũng không quên bày ra nụ cười mị hoặc lòng người của mình.
“Tiêu luật sư, tôi nghe nói tạp chí danh nhân rất nổi tiếng lại mời anh làm nhân vật ảnh bìa, hơn nữa anh đã liên tục 18 lần được vinh dự này, nghe nói còn có không ít công ty quảng cáo muốn mời anh làm người phát ngôn và làm đại sứ cho sản phẩm, xin hỏi anh sẽ vừa làm luật sư vừa làm những việc này sao?”
Tiêu Khải Phong lạnh nhạt cười, đôi môi khiêu gợi hơi cong lên.“Luật sư sẽ là nghề nghiệp suốt đời của tôi, tôi tin tưởng chính nghĩa và pháp luật, muốn dùng sức mình đem tội phạm đưa vào nhà giam, trừng phạt đúng tội, nghề nghiệp tốt như vậy lại có tính khiêu chiến đối với tôi không có công việc nào có thể bằng được.”
Nói xong, tầm mắt anh xuyên qua đám người, liếc về phía nam tử trẻ tuổi bị bỏ quên đứng đằng trước.
“Hi! Dịch Luân, sao không đến đây?” anh gọi bạn tốt kiêm đồng sáng lập văn phòng luật sư Kiều Dịch Luân.
Hai người là bạn học thời đại học, hơn nữa cũng là những sinh viên suất sắc của khoa pháp luật, sau khi tốt nghiệp đại học, lấy được giấy phép hành nghề luật sư, hai người hùn vốn mở văn phòng luật sư Chính Đại.
Những năm qua, bọn họ kề vai chiến đấu, ở tại nơi này từ trên xuống dưới lập vô số công tích vĩ đại, cũng làm cho văn phòng luật sư nhỏ phát triển đến quy mô ngày hôm nay.
Nhớ ngày đó văn phòng vừa mới thành lập, tình trạng kinh tế của bọn họ thật sự khó khăn, ngay cả trợ lý cũng thuê không được, có thể có thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực.
Thấy Kiều Dịch Luân không di chuyển, anh chậm rãi đi đến, một tay khoác trên vai Dịch Luân, bộ mặt tươi cười.“Các vị phóng viên bằng hữu, vụ án ngày hôm nay, Kiều luật sư mới là luật sư biện hộ chính, nếu không phải cậu ta nhiều lần trải qua gian khổ điều tra được bằng chứng chứng minh Trình Tới Hằng không có mặt ở hiện trường vụ án, chúng tôi cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy giúp bị cáo rửa sạch tội trạng……”
Đối mặt với phóng viên liên tiếp chụp ảnh, bị Tiêu Khải Phong ôm vai, sắc mặt Kiều Dịch Luân bắt đầu có chút không thoải mái. Nhiều năm qua, anh cùng Tiêu Khải Phong hợp tác,mỗi một vụ án đều kết thúc thành công, nhưng đến cuối cùng, Tiêu Khải Phong luôn là người ôm trọn hào quang.
Anh không phủ nhận năng lực của bạn tốt, nhưng anh cũng tin tưởng năng lực cùng tiềm chất của mình, càng tin tưởng sớm muộn gì có một ngày tên của anh sẽ nổi tiếng hơn Tiêu Khải Phong, nhưng thượng đế tựa hồ quên sự tồn tại của anh, cho dù anh cố gắng như thế nào cũng đổi lấy kết quả này.
Anh không phục, không phải thua bạn tốt, mà là thua bởi khuôn mặt.
Tuy rằng Tiêu Khải Phong chưa từng quên sự tồn tại của anh, mỗi lần gặp trường hợp này, đều nhớ kéo anh vào cùng nhau hưởng thụ vinh quang, nhưng trong lòng anh càng cảm thấy không thoải mái.
“Chi!” âm thanh dồn dập, gọn gàng vang lên bên tai mọi người, một chiếc Ferrari đắt tiền, màu đỏ bắt mắt xinh đẹp đột nhiên dừng lại.
Trên chiếc xe thể thao, ngồi sau tay lái là một mĩ nữ tuyệ sắc, dáng người khiêu gợi, kiểu tóc dài mốt nhất đong đưa trong gió, trên mặt là kính mát sang trọng.
Sau khi xe dừng lại, nàng tiêu sái tháo kính xuống, hướng Tiêu Khải Phong bày ra một động tác gợi cảm lại không mất ngạo khí,“Hi, Khải Phong! Vụ án xử xong rồi sao?”
“Đúng vậy, em yêu !” Lướt qua tầng tầng phóng viên, đi đến bên cạnh xe thể thao, Tiêu Khải Phong cúi người xuống, dùng ngón trỏ cùng ngón cái tay phải nắm lấy cằm mỹ nữ, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của cô,“Đợi anh, rất nhanh sẽ xong.”
Xoay người, anh đem một chuỗi chìa khóa quăng cho bạn tốt, tiêu sái ngồi vào trong xe thể thao,“Dịch Luân, xe của tôi làm phiền cậu đưa đến garage nhà tôi, tôi cùng Helena có việc phải đi trước.”
Đang muốn rời đi, anh lại bỗng nhiên nhớ đến,“Nha đúng rồi, hôm nay lễ khánh thành giao cho cậu chủ trì, tôi không trở về văn phòng.” Nói xong, hướng nhóm phóng viên vẫy vẫy tay,“ Các mỹ nữ, bye bye!”
Dứt lời, một cái hôn gió từ môi anh không hề tiếc rẻ hướng mọi người đưa đến, hiện trường lập tức truyền đến một trận thét chói tai.
“Oa, lại có scandan.”
“Đúng vậy đúng vậy, tạp chí của chúng tôi hiện tại toàn dựa vào scandan của Tiêu Khải Phong để duy trì lượng tiêu thụ.”
“Thật là, anh ta đẹp trai như vậy, tại sao không đi làm ngôi sao điện ảnh, như vậy có scandan lượng báo tiêu thụ cũng tốt hơn.”
Cầm chìa khóa trong tay, Kiều Dịch Luân hai mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía xa, cho đến khi chiếc xe thể thao kia mất bóng……
☆ ☆ ☆ ☆
“Ba!” Tờ báo không khách khí bị quăng ở trên bàn trà, ngồi trên sô pha, Kiều Dịch Luân mặc áo ngủ cúi hạ hai mắt, lạnh lùng nhìn bức hình trên báo, trong hình là gương mặt anh tuấn của Tiêu Khải Phong, xung quanh có một đám phóng viên, tiêu đề là “ đại luật sư Tiêu Khải Phong thành công rửa sạch tội cho bị cáo Trình Tới Hằng”.
Anh liếc nhìn nội dung bài báo, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô gái ngồi trước mặt.
Đối phương là một cô gái với dáng người cao, gương mặt trẻ tuổi tuyệt sắc, mái tóc ngang vai mềm mại, tinh tế, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng mịn giống như tác phẩm nghệ thuật do thượng đế cố ý điêu khắc ra.
“Giang tiểu thư, hôm nay cô đến thăm tệ xá của tôi không phải chỉ muốn cho tôi xem tờ báo buổi sáng này?”
Anh lạnh lùng đổi lấy cái cười trào phúng của đối phương, hai tay khoanh trước ngực, cô ngạo mạn nhìn:“Chẳng lẽ anh đối với bài báo này một chút phản ứng cũng không có? Hay anh đã quá quen với vị trí của mình?”
Kiều Dịch Luân không chút thay đổi nhún nhún vai,“Tôi không hiểu cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Chúng ta quen nhau cũng đã hai năm?” thấy phản ứng của đối phương, cô lơ đễnh hỏi, cô rất hiểu anh, sẽ không đoán sai tâm tư của anh.
“Sáng sớm 7 giờ, Giang tiểu thư một mình đi vào nhà một người con trai độc thân, không phải chỉ muốn cùng tôi nói chuyện cũ?” Rõ ràng biết cô đến không có ý tốt gì nhưng vì là cô, anh lạnh lùng vẫn mời cô vào nhà.
Giang Tâm Linh thái độ mềm mỏng,“Tôi nhớ rõ anh từng nói với tôi văn phòng luật sư này là anh dùng hết tâm huyết để phát triển nó đến quy mô ngày hôm nay, vì nó anh đã hi sinh nhiều thứ ──”
Nghe vậy, Kiều Dịch Luân có chút buồn, lập tức không kiên nhẫn ngắt lời cô,“Giang tiểu thư có thể nói ngắn gọn?”
“Nóng vội ?” cô chậm rãi dựa lưng vào sô pha một cách thoải mái, hai chân vắt chéo, tùy ý để lộ cái đùi duyên dáng như ngọc trước mặt anh.“Thật ra tôi cảm thấy tiếc cho anh, mỗi lần thắng án người hưởng công đầu luôn là Tiêu Khải Phong mà không phải anh……”
“Diện mạo cậu ấy anh tuấn hơn tôi vì thế càng khiến mọi người chú ý.” Anh cố gắng hết sức làm cho mình không biểu lộ cảm xúc nhưng khi ánh mắt liếc qua tờ báo trong lòng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
“Cho nên anh cam tâm tình nguyện suốt đời làm cái bóng của anh ta?”
Giọng nói khiêu khích của cô làm Kiều Dịch Luân giống như một con sư tử sắp phát cuồng, tức giận trừng mắt nhìn cô gái trước mặt“Lời nói này có ý gì? Giang tiểu thư, tôi hy vọng chúng ta có thể nói đơn giản chút.”
Nghe thấy giọng nói khốc liệt của anh, Giang Tâm Linh mặt không thay đổi cười nhẹ một tiếng,“Thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
“Nha?” mười ngón tay anh đan vào nhau, thái độ chăm chú lắng nghe,“Nói tôi nghe một chút.”
“Tôi biết lần đầu gặp mặt anh đã thích tôi!” Cô không e dè, một câu nói thẳng ra.
Ngồi đối diện cô, Kiều Dịch Luân có chút xao động, trong chốc lát ánh mắt lạnh lùng tan rã, anh không phủ nhận lời cô nói.
Cô gái trước mặt phong thái yểu điệu làm cho người khác không thể không chú ý nhưng lúc trước cô lại dùng thân phận bạn gái Tiêu Khải Phong xuất hiện trước mặt anh.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy không tự chủ được, phong thái giơ tay nhấc chân của cô làm anh khắc cốt ghi tâm.
Nhưng hy vọng xa vời chính là thất vọng, anh biết mình cùng với người bạn tốt nổi danh tình thánh kia luôn không thể sánh bằng, cuối cùng, chỉ có thể đem tình cảm đó chôn sâu trong lòng, nhưng anh cho rằng mình che dấu rất tốt vì sao cô có thể dễ dàng nhìn thấy nội tâm của anh?
“Dịch Luân……” tiếng nói mềm mại vang lên bên tai anh, Giang Tâm Linh đứng lên, phong tình vạn chủng đi đến sau lưng anh, hai tay mềm mại ôm cổ anh,“Tôi không phải cô gái xấu như anh nghĩ chỉ là có chút việc không thể cam lòng!”
Nói tới đây, ánh mắt cô lạnh lùng,“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện không như ý, ở nhà tôi là công chúa trong tay ba mẹ, ở trường là học sinh ưu tú được mọi người ca ngợi, sau khi tốt nghiệp trở thành tinh anh lão bản, vạn lần không nghĩ tới, một người suất sắc như tôi lại bị tên vô tình kia bỏ rơi……”
Trong mắt cô ngưng tụ một chút oán hận, đời này cô cũng không quên người đàn ông đáng hận kia, tên lãng tử đó dám đem một người đầy tự tin như cô làm chỗ dừng chân qua đường, lại nói với cô “Cô cảm thấy cô xứng đáng làm vợ của tôi sao”, rồi quăng cô giống như quăng rác.
Vì muốn anh hồi tâm chuyển ý cô còn cắt cổ tay tự sát, khi cô nằm trong bện viện, suy yếu gọi cho anh hi vọng anh có thể đến thăm cô nhưng cô chỉ nhận được một câu nói vô tình của anh.“Nếu thật sự muốn chết sẽ không chọn phương pháp có thể cứu được, không ai thích một cô gái ngu xuẩn dùng thủ đoạn tự sát hạ lưu này để níu kéo đàn ông!”
Sau đó anh vẫn cùng những người con gái khác lên giường nhưng không hề ngủ cùng cô.
Nếu nói cô yêu Tiêu Khải Phong sâu đậm thì cũng không tìm được lí do nào, nhưng cô thua không dậy nổi, cô ghét làm kẻ yếu, vì tranh thắng thua cô có thể không cần sinh mệnh này.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” tiếng nói trầm thấp của Kiều Dịch Luân kéo cô trở lại từ trong những hồi ức đau khổ.
Đồng tử co lại, cô lạnh lùng cười,“Tôi chỉ muốn cùng anh làm một giao dịch mà thôi.”
——— —————— —————— —————— —————— ————–
“Xú nữ nhân muốn chết sao, ngươi có biết chạy xe không vậy? Mắt để ngoài cửa sổ có phải không? Con mẹ nó, thật sự là đáng đánh đòn, ông đây nếu trẻ lại hai mươi tuổi, đã đánh cho ngươi hủy dung……”
Trên đường lớn lúc này thật hỗn loạn, một tài xế taxi hơn 40 tuổi giống như thổ phỉ, hai tay chống hông lớn tiếng chửi một cô gái nhỏ gầy.
Giang Tình Quân vạn lần không nghĩ tới, hôm nay vận may của cô rất kém ngay cả suy thần cũng không dám tranh thứ nhất.( suy thần chỉ người xui xẻo)
Trước đó 10 phút, cô đang lái xe định quẹo vào trong hẻm thì đột nhiên một chiếc taxi từ trong đi ra, cô không kiểm soát được tay lái nên tông vào cái đèn xe phía trước, làm cho nó bể tan nát.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nhưng con đường này rõ ràng là đường một chiều……” Cô nói rất nhỏ vì mình giải thích.
“Cô muốn nói tôi không tuân thủ luật giao thông cho nên bị cô đụng vào là xứng đáng phải không?” Không đợi cô nói xong, tài xế taxi lớn tiếng át đi tiếng nói của cô.
“Cái kia…… Kỳ thật tôi muốn nói……”
“Quên đi! Ngươi có biết cái xe này ông đây mới mua chưa được hai tháng? Cho ngươi biết hôm nay nếu ngươi không bồi thường hợp lí cho ông, ông sẽ không tha!”
Lái xe đe dọa Giang Tình Quân so với “tân kéo đăng” còn khủng bố hơn, làm cho cô vừa muốn cãi lại lập tức nuốt trở về.
Cô bất lực nhìn mọi người xung quanh một lượt. Người vào xem càng lúc càng nhiều nhưng không có ai đứng ra giúp cô! Cô thật sự không phải cố ý, cô cũng rất muốn đem luật giao thông nói với vị đại ca này nhưng cô chưa kịp mở miệng tiếng anh ta đã át cô đi, hơn nữa trông anh thật sự đáng sợ…..cẩn thận nhìn lên, trên tay anh ta có xăm hai con rồng.
Lúc trước có thể anh ta là xã hội đen, không chừng đã từng giết người, không, có thể bây giờ anh ta vẫn là xã hội đen, trên xe có thể có một cái thi thể nào đó a……
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
Lén nhìn đồng hồ. Xong đời ! Còn có năm phút nữa sẽ đến giờ đi làm, hôm nay nhất định cô sẽ đi muộn! Ô ~~ cô thật đáng thương, chẳng những tính mạng gặp nguy hiểm mà còn có nguy cơ thất nghiệp.
“Ê! Cô có nghe tôi nói không vậy? Đồ đáng chết! Tôi nói cho cô biết nếu hôm nay cô không bồi thường hợp lí cho tôi đừng mong rời đi khỏi đây!” tài xế taxi liếc nhìn cô gái đang mất hồn. Không phải chứ, hắn tưởng nhân cơ hội này đòi chút tiền bồi thường sẽ không xui xẻo gặp phải một người ngốc đi!
“Anh…… anh muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền?” hơi động đậy cơ thể, cô ngập ngừng hỏi.
Lái xe lập tức lộ ra nụ cười tham lam, giơ lên mười ngón tay,“Mười vạn khối!”
“Cái gì? Mười, mười vạn khối?” Giang Tình Quân suýt nữa bị con số này dọa ngất,“Đại ca xe của anh chỉ bị hỏng đèn trước, hơn nữa…… Hơn nữa……”
Cô thật sự rất muốn nói với anh ta sự việc ngoài ý muốn lần này không phải lỗi của cô, nhưng cô không có can đảm, bởi vì cô sợ sau khi mình nói xong anh ta không khách khí mà đánh cô.
“Hơn nữa cái gì? Cẩn thận một chút, nếu cô không chịu bồi thường, cẩn thận kết cục của cô……”
“Ba ba ba ba ba……” Lái xe còn chưa nói xong chợt nghe tiếng vỗ tay truyền đến từ trong đám đông.
“Vị tiên sinh này thật gan dạ sáng suốt, trước mặt mọi người đe dọa người bị hại không sợ không có người làm chứng, hơn nữa anh muốn vị tiểu thư này bồi thường 10 vạn là quá nhiều, dù sao sau này ăn cơm tù cũng không tốn tiền.”
Tiếng nói mang theo sự đùa cợt truyền ra từ giữa đám đông, mọi người đều quay lại nhìn, nhanh chóng sau đó trong đám đông vang lên tiếng hò hét của những cô gái, ngay cả Giang Tình Quân ở hiện trường cũng thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Trời ạ! Thật là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn!
Dáng người anh cao ráo, ngũ quan hoàn mĩ, đôi mắt đen sâu thẳm như hai hồ nước, đôi môi hơi nhếch lên tạo thành đường cong quyến rũ, cái mũi cao ngất, tất cả toát lên một cỗ quý tộc ngạo khí.
Anh mặc một bộ đồ tây màu kem, nổi bật giữa đám đông, những người đến xem cũng bởi vì anh mà xôn xao.
Thua người chứ không thua trận, lái xe giống như muốn phô trương thanh thế, trừng mắt liếc anh một cái,“Này, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
Tiêu Khải Phong nhún vai,“Ngươi có biết ngươi đang chất vấn ai không?”
Lái xe bị thái độ ngạo mạn của Tiêu Khải Phong làm cho lo sợ sắc mặt thay đổi. Chàng trai trẻ tuổi này khiến cho người khác cảm thấy một loại cảm giác áp bức, khí thế mạnh mẽ, không biết vì sao, lái xe cảm thấy địa vị của chàng trai này cũng không nhỏ.
Nhưng trước mặt nhiều người xem như vậy hắn có chết cũng không thừa nhận mình đang sợ hãi,“Đừng tưởng rằng nói vài câu có thể dọa ta, dù sao là nữ nhân không có mắt đáng chết này tông hỏng xe ta, nếu cô ta không chịu bồi thường thì hôm nay đừng mong rời khỏi đây.”
“Nhưng là……” Giang Tình Quân vừa mở miệng đã bị đại soái ca nhìn không đơn giản kia giành đi trước một bước.
Chỉ thấy Tiêu Khải Phong tao nhã vươn tay phải chỉ về biển báo giao thông nổi bật ở ven đường,“Căn cứ theo điều 4 luật giao thông, người tham gia giao thông phải chấp hành hệ thống báo hiệu đường bộ, ô vạch, hiệu lệnh của người điều khiển giao thông, hợp tác với cảnh sát giao thông hoặc thanh tra giao thông. Mà đường này là đường một chiều, vị tiên sinh này đi ngược lại có phải xem không hiểu biển báo giao thông?”
Mọi người đứng xem nghe vậy đều hướng ánh mắt trách móc về phái tài xế taxi.
Tiêu Khải Phong thu tay về tiêu sái đút vào túi quần, tiếp tục nói:“Luật giao thông điều thứ 16 khoản 3 quy định, người tham gia giao thông không tuân thủ biển báo giao thông, ô vạch, tín hiệu đèn giao thông lần đầu sẽ bị phạt 900 tệ, lần thứ hai 1800 tệ……”
Giang Tình Quân vụng trộm liếc nhìn, đánh giá người đàn ông chính nghĩa thay nàng nói lí này. Cô thật cảm động, thật ra cô cũng rất muốn nói những lời này với người tài xế kia nhưng thấy anh ta hung dữ cô không có can đảm!
Bị mọi người chỉ trích lái xe không chịu nổi xấu hổ, trở nên nổi giận,“Ngươi…… Ngươi cho là ngươi là ai, ta cảnh cáo ngươi xú tiểu tử, tốt nhất tránh xa ta ra, nếu ngươi không thức thời, cứ ở đây xen vào việc của ta, đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, hắn hung tợn khoe ra con rồng xanh xăm trên cánh tay trước mặt mọi người.
Hành động ngây thơ này của hắn chỉ khiến Tiêu Khải Phong thản nhiên đùa cợt cười một cái.
Anh cao ngạo hai tay khoanh trước ngực, nhìn tài xế giống như nhìn con chó nhỏ ,“Đại thúc, ngươi cho rằng bây giờ là thời đại nào rồi, đừng nói ngươi muốn dùng tiểu chiêu này làm cho ta sợ nha?”
Thân là luật sư, loại người như hắn anh đã gặp qua không biết bao nhiêu người, lần trước gặp phải một đại ca thứ thiệt mới có thể dọa anh, hắn là cái đinh gì?
Tiêu Khải Phong buồn cười lắc lắc đầu, gương mặt đột nhiên lạnh lùng,“đi ngược chiều trên đường một chiều, lái xe sau khi uống rượu, đại thúc chờ cảnh sát đến ngươi sẽ thảm……”
“Xú tiểu tử, đừng vu oan cho người khác, ai uống rượu?” chỉ một chén nhỏ không lẽ bị phát hiện? Không biết là do tác dụng của cồn hay bị nói trúng, thoáng chốc lái xe mặt đỏ tía tai vội vàng giải thích.
“Có phải ta vu oan cho ngươi hay không chờ cảnh sát đến sẽ biết.” tất cả tai nạn giao thông bất hạnh xảy ra đều do không tuân thủ luật giao thông, trong đời anh hận nhất là những người này.
“Ngươi…… tên hỗn đản này……”
“À, ngươi mắng ta mới nhớ, ngươi còn đe dọa người khác bây giờ ta sẽ tố cáo người tội vũ nhục người khác, soái ca, mỹ nữ ở đây đều có thể là nhân chứng của ta, chúc mừng ngươi, có thể ở tù càng lâu.”
Lái xe bị khí thế của Tiêu Khải Phong làm cho hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, chửi thầm vài tiếng, vội vàng ngồi vào trong xe chạy trối chết.
Nhìn anh ta chật vật, Tiêu Khải Phong không nhịn được lắc đầu bật cười, quả thật ứng nghiệm câu nói ác nhân nhát gan.
Giang Tình Quân nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt anh,“Cái kia…… chuyện lúc nãy…… cảm ơn anh……”
Lúc này anh mới nhớ đến sự tồn tại của khổ chủ, cô gái trước mặt vóc dáng không cao, gầy yếu, nhìn như thế nào cũng giống một nữ sinh trung học chưa có dậy thì.
Mái tóc đen thẳng cột ở sau đầu, trên trán là mồ hôi đang chảy, đã nhìn qua nhiều mĩ nữ tuyệt sắc với anh chỉ có thể dùng món cháo trắng điểm tâm sáng bình thường để hình dung cô.
Cả người cô nếu có điểm đáng chú ý thì đại khái là đôi mắt to trong suốt đó.
Được mọi người gọi là tình thánh, Tiêu Khải Phong khi đối mặt với một cô gái đang xấu hổ, lo lắng, mặc kệ đối phương là ai đều tượng trưng nở một nụ cười yếu ớt.
“Không cần cảm ơn, tôi chỉ không quen nhìn một người con trai khi dễ một mĩ nữ thôi.” Tuy rằng cô gái trước mặt còn kém xa mĩ nữ nhưng nhìn một nữ sinh thanh thuần tự nhiên bị quát mắng anh cũng cảm thấy bất bình.
Quả nhiên, khi Giang Tình Quân nghe được hai chữ mỹ nữ, phút chốc hai gò má đỏ bừng.
“Phong, anh đang làm gì vậy? Người ta ở đây chờ anh nãy giờ.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng con gái mềm mại, Giang Tình Quân đang thẹn thùng cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại mĩ nữ xách một cái túi hàng hiệu sang trọng, giận dỗi gọi đại soái ca bên cạnh cô.
Tiêu Khải Phong gợi cảm lại không mất đi ôn nhu trấn an một tiếng,“Sẽ!” Tiếp theo anh lướt qua cô, đi thẳng đến chỗ đại mỹ nữ.
Giang Tình Quân nhìn bọn họ xứng đôi. Cô rốt cục biết cái gì là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi !