Chương 1: Tiếng dữ đồn xa
Giữa đêm, trời đột nhiên đổ mưa sầm sập, cánh rừng dãy núi gần xa, sông suối khe sâu lớn nhỏ, thảy đều trở nên nhạt nhòa trong cơn mưa bất chợt, rồi dần dần trở nên vô hình.
Con đường phía trước đã mờ hẳn đi. Bên
ngoài thành Trường An, những bụi đinh hương trồng đầy hai bên đường núi
cũng tàn tạ vì bị cơn mưa giày xéo, từng chùm hoa như gấm thêu gãy gập
trong mưa, rơi xuống con đường ngập bùn, chẳng còn ai ngó ngàng giữa đêm khuya thanh vắng.
Hoàng Tử Hà lặn lội trên đường núi giữa con
mưa, chiếc ô giấy dầu màu thiên thanh cầm trong tay đã bị gió mưa làm
gãy mất hai nan, mưa xói qua tán ô thủng, táp vào mặt lạnh như dao cắt.
Cô ngước mắt nhìn rồi vứt luôn chiếc ô xuống đường, cứ thế đi đầu trần.
Từng đợt mưa quất xuống người lạnh tê tái, giữa đêm tối như mực, thi
thoảng mới thấy ánh mưa loang loáng rọi chiếu thấp thoáng cảnh vật phía
trước, đất trời đều mịt mùng tăm tối.
Ở chỗ ngoặt trên đường núi
có một ngôi đình nhỏ. Cứ mười dặm triều đình lại đặt một trường đình,
năm dặm đặt một đoản đình để người đi đường nghỉ chân. Trong đêm mưa gió này, đã có ba bốn người trú lại đó, hoặc dựa hoặc ngồi, đều đang trò
chuyện. Thành Trường An giới nghiêm về đêm, đầu canh năm mới mở cổng
thành, giờ vẫn còn sớm, chắc hẳn những người ở đây đều đang đợi lúc ấy.
Hoàng Tử Hà lội bùn đi tới. Cô mặc áo ngắn màu lam kiểu thông thường của nam
giới. Thấy có người mới, đám bên trong đều quay lại nhìn, nhận ra là một thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt, một ông lão liền gọi to, “Này thiếu niên, cũng định vào thành sớm hả? Ướt hết cả người rồi kìa, tội nghiệp quá,
lại đây sưởi đi.”
Nhìn nụ cười hiền hậu của ông lão, Hoàng Tử Hà
bèn cảm ơn, nắm vạt áo ướt sũng ngồi xuống bên đống lửa, cách ông lão
chừng hai thước, lặng lẽ giúp mọi người bỏ thêm củi vào.
Thấy cô
chỉ lo cời lửa không nói năng gì, mấy người kia lại quay ra tán gẫu cùng nhau, nhắc tới những chuyện kỳ lạ khắp đại giang Nam Bắc, mọi người
càng thêm rôm rả, nói văng cả nước miếng, tựa hồ đã chính mắt trông thấy vậy.
“Nói đến chuyện lạ thì, gần đây mọi người có nghe về vụ án kinh kỳ không?”
Lập tức có người tiếp lời, “Ý cụ là vụ án mệnh danh ‘Án Bốn phương’ phải
không? Liên tục trong ba tháng chết mất ba người, hơn nữa mỗi người lại ở một nơi, Nam thành, Tây thành, Bắc thành, cũng chẳng liên quan gì với
nhau, tại hiện trường còn để lại ba chữ viết bằng máu, lần lượt là
‘Lạc’, ‘Ngã’, ‘Tịnh’. Quả là quái gở khó lường, đáng sợ vô cùng!”
“Đúng thế, xem chừng huyết án tiếp theo sẽ xảy ra ở Đông thành, bởi vậy hiện
giờ dân cư bên ấy đều hoang mang lo sợ, nghe nói những kẻ chạy được
chuồn đi cả rồi, mười nhà thì đến chín nhà bỏ không.”
Hoàng Tử Hà cầm que củi trong đôi tay trắng trẻo, thong thả cời lửa, lắng nghe tiếng nổ lách tách, vẻ mặt bình thản.
“Hiện giờ thiên hạ bất ổn, các châu phủ đều rối ren, không chỉ kinh thành mà
gần đây ở đất Thục cũng xảy ra một vụ huyết án diệt môn, chẳng biết mọi
người đã nghe nói hay chưa?” Một nam tử trung niên áng chừng là người kể chuyện rong, tay khư khư cây thước gõ theo thói quen, hào hứng kể, “Án
diệt môn chắc các vị nghe cũng nhiều rồi. Nhưng đây lại là thảm án, cả
nhà Thục Trung sứ quân Hoàng Mẫn bị giết sạch.”
Hoàng Mẫn!
Cái tên vừa lọt vào tai, cánh tay đang thong dong cời lửa của Hoàng Tử Hà
bỗng phát run, một đốm lửa bắn vào mu bàn tay cô, bỏng rát.
May
sao mọi người đang ồ lên kinh ngạc, không ai để ý đến, tất cả xôn xao
bàn tán, “Hoàng Mẫn chẳng phải trước là thị lang bộ Hình, tiếng tăm lừng lẫy vì đã phá được mấy vụ kỳ án trong kinh sao?”
“Chuyện này tôi cũng từng nghe! Nghe nói công lao ấy không phải của mình Hoàng Mẫn, ông ta có một trai một gái. Trưởng nam Hoàng Ngạn không nói làm gì, song
thứ nữ lại là kỳ tài hiếm thấy. Nghe đồn năm xưa Hoàng Mẫn làm thị lang
bộ Hình, rất nhiều nghi án do cô con gái này thay cha phá giải, bấy giờ
cô ta mới mười bốn mười lăm tuổi thôi. Đương kim hoàng thượng từng chính miệng khen rằng, nếu cô ta là nam nhi, nhất định có tài kinh bang tế
thế!”
“Ha ha, có tài kinh bang tế thế ư?” Người kể chuyện cười
nhạt, “Các vị có từng nghe đồn rằng, khi con gái Hoàng Mẫn đại nhân ra
đời, căn phòng ngập tràn ánh sáng đỏ như máu, người chứng kiến đều nói
là Bạch Hổ Tinh giáng thế, sẽ ăn thịt hết người trong nhà! Quả nhiên
thành lời sấm, cả nhà họ Hoàng bị giết, đều bởi tay cô ta!”
Quên
cả vết bỏng trên mu bàn tay, Hoàng Tử Hà cứ ngồi thẫn thờ nhìn ngọn lửa
nhảy múa trước mắt. Lưỡi lửa thò ra thụt vào, liếm sạch bóng tối, nhưng
ánh lửa có đỏ đến mấy cũng không hơ ấm được gương mặt tái nhợt của cô.
Người xung quanh nhất loạt nhìn nhau, ông lão kia càng không dám tin vào tai
mình, “Ông nói là Hoàng tiểu thư tự tay giết hết cả nhà mình ư?”
“Đúng vậy!”
Lời này nói ra như chém đinh chặt sắt, không hề do dự.
“Rõ là hoang đường, trên đời làm gì có chuyện con gái hành hung cả nhà mình chứ?”
“Chuyện là thật đó, triều đình đã ban ra hải bộ văn thư(*). Cô nương họ Hoàng
kia trốn khỏi đất Thục rồi, nếu bị bắt sẽ nhận án lăng trì, chết không
có chỗ chôn!”
(*) Một dạng công văn truy nã tội phạm thời phong
kiến do quan phủ phát xuống cho nha môn các nơi, giống như lệnh truy nã
hiện giờ. “Hải” có nghĩa là trên diện rộng.
“Nếu thật vậy thì quả là mất hết tính người, táng tận lương tâm!”
Vẫn là ông lão kia gặng hỏi, “Thảm kịch thế ấy, chẳng rõ có nguyên nhân gì không?”
“Nữ nhi nông cạn, thì còn vì sao? Đương nhiên là vì một chữ tình rồi.”
Người kể chuyện thuật lại sinh động như thật, mặt mày hào hứng, “Nghe
nói cô ta từ nhỏ đã được hứa hôn, nhưng lớn lên lại xiêu lòng vì người
khác. Bởi thế khi tổ mẫu và thúc phụ đến bàn bạc việc hôn nhân, cô ta đã tự tay bưng một chén canh móng dê lên tiệc. Hoàng Mẫn đại nhân, Hoàng
phu nhân Dương thị, Hoàng Ngạn công tử, cho đến Hoàng mẫu và Hoàng Tuấn
đại nhân đều trúng độc bỏ mạng, chỉ mình Hoàng Tử Hà trốn mất, chẳng
biết đi đâu. Nha môn lục soát tìm được một gói tỳ sương trong phòng cô
ta, lại tra được mấy ngày trước cô ta từng đến hiệu thuốc mua tỳ sương,
giấy trắng mực đen còn ghi rõ rành rành. Thì ra cô ta đã có ý trung
nhân, song lại bị cha mẹ ép buộc gả cho người khác, bèn sinh lòng căm
hận hạ độc giết chết cả nhà, ngầm hẹn tình lang bỏ trốn!”
Đám
người trong đình nghe được thảm án bất nhân này, sau lúc kinh hoàng đều
xuýt xoa kêu lạ. Lại có người hỏi, “Nữ tử bạc ác đó làm sao trốn thoát
được?”
“Cô ta hạ độc giết hết người nhà, tự biết sẽ xảy ra chuyện nên mấy đêm liền hẹn tình nhân bỏ trốn. Nhưng đối phương lại căm hận
hạng đàn bà lòng lang dạ sói này, bèn trình thư tình của cô ta lên quan
phủ rồi dẫn người tới chỗ hẹn bắt cô ta. Kết quả chẳng biết tại sao lại
bị cô ta phát hiện có điều khác lạ rồi chuồn mất! Hiện giờ quan phủ đã
ra hải bộ văn thư, ngoài cổng thành tất cả các châu phủ đều dán cáo thị
truy nã, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, tôi thực muốn xem hạng ác
phụ này khi nào thì sa lưới, chịu tội lăng trì!”
Kẻ nói hăng say, người nghe phẫn nộ, nhất thời, cả ngôi đoản đình sôi sục căm hận như cùng chung mối thù.
Hoàng Tử Hà ngồi ôm gối lắng tai nghe, bỗng thấy mệt mỏi cùng cực vì tiếng
thóa mạ của mọi người. Cô áp mặt vào hai đầu gối, cặp mắt thẫn thờ nhìn
đăm đăm vào ngọn lửa leo lét ảm đạm, quần áo trên người mới chỉ hơi khô, giữa đêm xuân thế này, khí lạnh giống như những mũi kim vô hình chích
vào da thịt, khiến cô nửa mê nửa tỉnh.
Trời tang tảng sáng, cổng
thành vẫn chưa mở. Chủ đề của đám người xung quanh lại chuyển sang những chuyện kỳ lạ gần đây tại kinh thành. Ví như bệ hạ mới xây một tòa hành
cung, Triệu thái phi đích thân may rèm cho điện Tam Thanh, còn cả chuyện bao nhiêu tiểu thư trong kinh đều muốn được gả cho Quỳ vương, vân vân…
“Nói mới nhớ, có phải Quỳ vương sắp hồi kinh không?”
“Đúng rồi, bệ hạ thích du ngoạn tiệc tùng, vừa xây hành cung, đương nhiên
phải làm náo nhiệt một phen, huống hồ yến tiệc hôm ấy mà không có Quỳ
vương góp mặt thì đâu gọi là tiệc được?”
“Quỳ vương quả là nhân
vật lỗi lạc nhất nhì hoàng thất, được tiên hoàng hết mực sủng ái, thảo
nào Kỳ Lạc quận chúa khăng khăng đòi được gả cho vương, ba lần bảy lượt
giở mọi thủ đoạn, làm trò cười cho cả kinh thành.”
“Ích vương gia chỉ để lại một cô con gái ấy, nếu vương gia dưới suối vàng hay được, hẳn sẽ tức đến đội mồ sống dậy mất…”
Nói đến việc trong hoàng thất, mọi người tự nhiên đều hào hứng hẳn lên, chỉ riêng Hoàng Tử Hà vẫn thờ ơ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghiêng tai lắng
nghe động tĩnh bên ngoài.
Mưa đã tạnh, trong sắc trời đang sáng dần lên văng vẳng vọng lại tiếng vó ngựa.
Hoàng Tử Hà liền mở bừng mắt, bỏ lại đám người đang say sưa bàn tán đến văng cả bọt mép, rảo bước rời khỏi đoản đình.
Trong ánh ban mai lờ mờ, những tia nắng đang ló rạng nơi chân trời. Trên con
đường quanh co, một đội vệ binh dàn hàng ngay ngắn tiến lại, thân thể
ướt đẫm nước mưa, song ai nấy đều ngay ngắn dứt khoát, thoạt nhìn đã
biết là được huấn luyện nghiêm ngặt.
Giữa đội ngũ là hai thớt
ngựa đen tuyền không tì vết, kéo một cỗ xe đi chầm chậm. Trên xe vẽ hình rồng cuộn loan bay, sơn son thếp vàng, trang trí khảm trai, hai chiếc
chuông vàng nho nhỏ treo dưới nóc xe rung khẽ theo nhịp xe lắc lư, phát
ra tiếng leng keng trong trẻo.
Cỗ xe ngựa vượt qua ngôi đình, tiếp tục đi thẳng. Hoàng Tử Hà bám theo từ
xa. Đi khóa đuôi cả đội là một binh sĩ xấp xỉ tuổi cô, trong lúc hành
quân đầu óc lơ đãng, cứ nhìn trái ngó phải. Trông thấy Hoàng Tử Hà đang
bám theo, gã bèn quay sang bảo người bên cạnh, “Lỗ đại nhân, chẳng biết
có phải hồi tối ăn bậy đau bụng không nữa, tôi... tôi phải đi giải quyết một lát.”
“Ngươi làm sao thế, sắp vào thành rồi, liệu ngươi có
bắt kịp không?” Người bên cạnh hạ giọng, trừng mắt lườm gã, “Lệnh vương
gia rất nghiêm, nếu bị phát hiện, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!”
“Được. Yên tâm đi, tôi sẽ đuổi theo ngay.” Đoạn gã ôm bụng, vội vã quay đầu ngựa chạy vào rừng rậm.
Hoàng Tử Hà vạch cỏ, chạy tới chỗ tên binh sĩ đang đợi mình, đối phương cũng
đã hối hả cởi bỏ trang phục cấm vệ vương phủ, gỡ mũ đội đầu xuống đưa
cho cô, “Hoàng cô nương, cô... biết cưỡi ngựa không?”
Hoàng Tử Hà nhận lấy chiếc mũ giáp, đáp khẽ, “Trương Hàng Anh, huynh mạo hiểm giúp tôi thế này, tôi thực vô cùng cảm kích!”
“Cô nói gì thế, năm xưa nếu không nhờ cô, cha mẹ tôi đã chết cả rồi, lần
này nếu tôi không giúp cô, chắc sẽ bị cha mẹ tôi đánh chết mất.” Trương
Hàng Anh hào sảng vỗ ngực, “Huống hồ hôm nay chỉ là theo vương gia vào
kinh, không phải quân vụ gì, lộ tẩy cũng chẳng sao, lần trước Lưu Ngũ
cũng lén nhờ người thay chân mình, chẳng qua bị đánh mấy chục côn thôi,
miễn sao cô phải quả quyết mình là biểu đệ của tôi. Biểu đệ tôi đi ngang qua, thấy tôi bị tiêu chảy không đứng dậy nổi, bèn thay tôi đi theo đội ngũ, hôm nay vào thành theo nghi thức, không có chuyện gì quan trọng
cả.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, vội vã cởi áo ngoài đưa cho Trương Hàng Anh, sau đó khoác áo của gã vào. Tuy hơi rộng, nhưng dáng người cô cao
ráo nên trông cũng không đến nỗi nào.
Hối hả cảm ơn Trương Hàng Anh xong, Hoàng Tử Hà tung người lên yên, giục ngựa chạy ra khỏi cánh rừng.
Vầng hồng rực lửa đã ló ra, ráng đỏ trong veo vắt ngang từng vệt nơi chân
trời. Hoàng Tử Hà hối hả thúc ngựa, cuối cùng khi thấy cổng thành đằng
xa thì cũng vừa khéo bắt kịp đội thị vệ tùy tùng của vương phủ.
Cổng Minh Đức thành Trường An, năm cánh cửa vốn đang đóng im ỉm ba cánh
giữa, chỉ mở hai cánh hai bên, thấy nghi trượng của vương gia đi đến,
lập tức mở ngay cánh cửa thứ hai bên trái cho qua, càng khỏi bàn tới
việc tra xét.
Hoàng Tử Hà đi cuối hàng, theo cả đội thong thả vào thành. Khi bước qua cổng thành, cô ngẩng đầu nhìn bức vẽ trên hải bộ
văn thư dán nơi cánh cửa.
Bức vẽ họa hình một cô gái mười sáu
mười bảy, đôi mắt sáng như sao, dung mạo tựa cánh đào, ánh mắt nhìn
thẳng, miệng khẽ mỉm cười. Khóe môi nhếch lên thành một đường cong khả
ái, thần thái lanh lợi, mày thanh mắt sáng, rõ ràng là một thiếu nữ xinh tươi.
Bên cạnh bức họa có chứa thêm mấy hàng chữ:
Hoàng
Tử Hà, gái xứ Thục, phạm tội giết hại nhiều người, hung ác vô cùng. Các
châu phủ thấy người này phải lập tức bắt ngay, bất kể sống chết.
Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, nhưng chỉ tích tắc đã ngẩng đầu lên, mắt chẳng trông ngang, vẻ mặt thản nhiên.
Quá nửa gương mặt cô khuất dưới vành mũ, Lỗ đại ca ở bên cạnh cũng không
trông rõ mặt cô, vừa cưỡi ngựa men theo đại lộ Chu Tước, vừa nói khẽ,
“May mà không bị phát hiện.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, không nói không rằng.
Phủ đệ của các vương gia đa phần đều đặt tại phường Vĩnh Gia, qua khỏi chợ
Đông, men theo cung Hưng Khánh đi về phía Bắc sẽ trông thấy Quỳ vương
phủ ở đằng xa.
Như đã bàn bạc với Trương Nhị ca, vào vương phủ,
buộc ngựa ở chuồng xong, cô phải mau chóng chuồn ra, bấy giờ mọi người
đều đang ăn sáng ở tiểu viện trước chuồng ngựa, sẽ không ai để ý tới cô.
Nào ngờ cô vừa buộc ngựa xong, quay mình chạy ra ngoài thì nghe thấy có người gọi, “Trương Hàng Anh, không ăn cơm à?”
Hoàng Tử Hà tảng lờ, đi sát vào cánh cửa.
Phía sau, Lỗ đại ca đang phân trần thay cô, “Chắc lại đau bụng rồi? Sáng sớm ngày ra mà đã đau đến hai lần.”
Mọi người trêu đùa vài câu rồi không để tâm đến cô nữa, ai nấy cắm cúi ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Tới cổng, Hoàng Tử Hà kéo sụp mũ xuống, đi thẳng ra ngoài.
Khi cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên có người gọi giật từ đằng sau, “Này, ngươi đi đâu đấy?”
Hoàng Tử Hà không xác định được có phải k ẻ kia gọi mình hay không, bàn chân
thoáng khựng lại lưng chừng, ngay lập tức tiếng nói đằng sau lại rành
rọt vang lên, “Đúng rồi, là ngươi đấy, tên ở đội nghi trượng kia. Vừa có tin bên hành cung mới hoàn thành còn thiếu nhân công, lần này các ngươi phải theo vương gia đến hành cung.”
Tim đập thình thịch, Hoàng Tử Hà không ngờ mình lại xui xẻo đến mức này.
Chỉ nghe đối phương cười nói, “Yên tâm đi, mỗi ngày trả thêm cho các ngươi
ba đồng, có phải vui ra mặt rồi không? Mau về ăn cơm đi, lát nữa là xuất phát.”
Hoàng Tử Hà chẳng biết làm sao, đành chầm chậ âm quay
người, cúi đầu hành lễ với viên đầu lĩnh vừa ngăn mình lại, sau đó men
theo bờ tường quay về tiểu viện trước chuồng ngựa. Bữa sáng không tiện
ăn, lỡ bị thấy mặt thì xong đời. Nhưng cô cũng không thể ở trong vương
phủ , để ai nhận ra thì cũng toi mạng. Huống hồ cô nhất định phải thoát
khỏi đây, đi tìm kẻ có thể giúp đỡ mình.
Cô đứng trong góc tường, ánh mắt dừng lại trên cỗ xe ngựa đang đỗ ở bên cạnh sau khi vương gia
xuống xe. Chớp mắt nhìn quanh một vòng, mọi người đang ăn cơm trong tiền viện, nói cười ồn ã, còn người ở hậu viện lại đang bận cho ngựa ăn. Chỗ ngoặt ở cửa vào vắng tanh, chỉ có mình cô và cỗ xe ngựa.
Cô giơ
chân giẫm lên càng xe, thận trọng vin cánh cửa xe khép hờ trông vào, quả nhiên trên xe không có ai, chỉ có một chiếc ghế rộng và kỷ trà được
đóng đinh cố định. Ghế đặt đệm gấm thêu quỳ long(*) màu xanh tương phản
với những đóa mẫu đơn đỏ rực trên tấm thảm Ba Tư tím sẫm dưới sàn, hoa
lệ mà trang nhã, rõ ràng mới được trải vào, hẳn sẽ không có ai đến thay
nữa.
(*) Quỳ long là quái vật một chân trong thần thoại và truyền thuyết của người Hán. Trên những đồ trang sức bằng đồng xanh cuối thời
Thương và thời Tây Chu, quỳ long là một trong những hoa văn chủ đạo,
hình ảnh đa phần là mình dài, há miệng, cuộn đuôi, ngoại hình tương
thích với món trang sức. Chữ “Quỳ” này cũng chính là danh hiệu của Quỳ
vương gia, nên đồ đạc phục sức của ông ta đều thêu hoa văn quỳ long.
Hoàng Tử Hà lẩn ra sau thùng xe, vội vã cởi bỏ bộ đồ cấm vệ và mũ đội đầu,
nhét chúng vào một góc khuất sau cây đèn đá, đoạn trèo lên xe.
Khoang xe không mấy rộng rãi nhưng dưới ghế ngồi hẳn có chỗ trống, để tận dụng không gian, thông thường ở đó sẽ đặt hộc tủ. Cô trèo lên xe, vén tấm
rèm vải buông rủ từ đệm ghế lên nhìn, quả nhiên dưới ghế là hộc tủ.
Cửa tủ được bố trí theo kiểu đẩy sang hai bên, chạm trổ mây lành thú quý.
Hoàng Tử Hà trượt cửa tủ xem, thấy bên trong chỉ đặt mấy miếng hương
liệu, ngoài ra không còn gì khác, bèn gắng sức co người chui vào, khẽ
khàng kéo cửa tủ lại, mình đẫm mồ hôi vì căng thẳng. May mà cửa tủ chạm
rỗng, tấm rèm phía trước lại buông xuống che kín chỗ hở, nên cô có thể
loáng thoáng trông thấy bóng dáng bên ngoài.
Hoàng Tử Hà nằm yên
trong tủ, không dám thở mạnh, lắng tai nghe tiếng tim mình đập thình
thịch. Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, nếu bị đưa vào hành cung thì
phải làm thế nào, chuồng ngựa bên ấy trông coi có nghiêm ngặt không, đến lúc đó làm sao thừa cơ bỏ trốn...
Chẳng để cô nghĩ kỹ, âm thanh
bên ngoài đã dồn dập vọng vào. Dắt ngựa, chỉnh trang, sắp hàng. Sau đó
đột nhiên bốn bề im phăng phắc, không có lấy một tiếng ho, cô còn đang
thấp thỏm thì thấy xe lún xuống, có tiếng mở cửa, rồi có người bước lên.
Từ khe hở nhìn ra, chỉ thấy được chân người kia, đôi ủng đen thêu hoa văn
quỳ long kim tuyến giẫm lên tấm thảm dày dặn êm ái trải trên xe, không
phát ra tiếng động.
Người kia ngồi xuống rồi, thân xe lắc lư, bắt đầu lăn bánh.
Nằm co mình trong tủ đã lâu, lại thêm xe rung lắc, cảm giác như con gà con
bị nhét trở vào vỏ trứng. Hoàng Tử Hà cố nén cơn nôn nao choáng váng, ép mình thở chậm để tránh bị phát hiện.
May mà tiếng bánh xe lăn lộc cộc đã át đi tiếng tim đập và tiếng thở của cô.
Con đường dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng rời khỏi cổng thành, đi thẳng
ra ngoại ô phía Tây. Dọc đường xe ngựa tròng trành liên tục, khi đến gần một cây cầu nhỏ, Quỳ vương mới lên tiếng, “Dừng lại.”
Cỗ xe từ
từ dừng lại bên cầu. Hoàng Tử Hà nằm trong tủ không nhìn được mặt Quỳ
vương, chỉ thấy y giơ tay nhấc chiếc bình lưu ly miệng rộng trên bàn,
đưa ra ngoài cửa sổ, “Lấy thêm nước đi.”
Trong bình có một con cá đỏ, phất phơ chiếc đuôi dài như sa mỏng nhởn nhơ bơi. Cá đỏ óng ánh thả trong chiếc bình lam, sắc đỏ phủ xanh mờ trở nên kỳ diệu, đẹp đẽ mê
hồn.
Hoàng Tử Hà không
khỏi nghi hoặc, chẳng hiểu sao Quỳ vương quyền thế nghiêng trời lại đem
theo một chiếc bình lưu ly đựng con cá nhỏ.
Có tiếng nước chảy
róc rách, rồi tiếng bước chân hối hả của thị vệ, chẳng bao lâu đã thay
xong nước, lại dâng chiếc bình lưu ly lên. Quỳ vương đón lấy, nhẹ nhàng
đặt lên bàn, con cá bên trong có thêm không gian hoạt động, càng thích
thú bơi lội tung tăng.
Hoàng Tử Hà còn đương ngẫm nghĩ thì xe
ngựa lại tiếp tục lăn bánh, cô không kịp đề phòng, đập ngay trán vào cửa tủ binh một tiếng.
Cô cắn chặt môi, cố không buột miệng kêu lên, xác định tiếng cụng đầu vừa rồi rất nhỏ, chắc hẳn đã bị tiếng bánh xe
lộc cộc át đi, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng nhìn ra qua khe tủ.
Từ chỗ cô nấp không trông rõ mặt mũi kẻ ngồi bên ngoài, qua khe tủ và màn
tua rua rủ từ đệm ghế xuống chỉ thấy y thong dong giơ tay cầm lấy tách
trà bằng sứ xanh biếc trên bàn, nhấc bình trà lên rót một ít.
Hoàng Tử Hà quan sát y qua những hoa văn chạm trổ trên cửa tủ, trong ánh nắng phản chiếu, có thể thấy được bàn tay y, khớp xương cân xứng, hơi gồ
lên, đường nét đẹp đẽ, rõ ràng là đôi tay của người nhàn hạ sung sướng
nhưng vẫn không kém phần khỏe khoắn. Y cầm tách trà bằng ba ngón tay, sứ xanh trên bàn tay trắng trẻo, khác nào hoa lê soi bóng xuống sông xuân.
Thình lình y mau lẹ gảy mũi chân, xô dạt cánh cửa ra, hắt luôn tách trà vào.
Hoàng Tử Hà đang nhìn lén, bất ngờ bị tạt thẳng nước vào mặt, buột miệng kêu khẽ.
Quỳ vương quăng tách trà xuống, tóm ấy bả vai Hoàng Tử Hà lôi tuột ra, tay phải bóp chặt cổ họng, chân trái giẫm lên ngực cô.
Trong nháy mắt, Hoàng Tử Hà đã nằm quay dưới chân y như một con cá chết, đáng sợ nhất là đối phương chưa cần đứng dậy.
Hoàng Tử Hà nằm trên sàn xe ngước nhìn y, đương lúc bất ngờ, cô thậm chí còn
không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt đầy vẻ hoang mang.
Trước mắt Hoàng Tử Hà là gương mặt kẻ đang khống chế cô, đôi mắt đen thăm
thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, không cố ý mà vẫn toát
ra vẻ lạnh nhạt hững hờ với thế gian. Y vận chiếc áo gấm xanh trứng sáo
như bầu trời sau mưa, bên trên thêu chìm hoa văn mây cuộn xanh màu nước, màu sắc và hoa văn ôn hòa như thế, phủ lên mình y bỗng lại thành ra
lạnh nhạt. Nhưng vẻ thờ ơ ấy tự nhiên khiến người ta cảm thấy, phải lạnh lùng phóng khoáng như thế, mới làm nổi bật phong thái hào hoa thanh nhã nhường kia.
Quỳ vương Lý Tư, tự Thư Bạch, là nhân vật xuất chúng nhất trong hoàng thất hiện giờ, đến nỗi đương kim hoàng thượng cũng
phải cảm thán, “Thế gian có Thư Bạch, mới bớt được tịch mịch.” Nào ngờ
kẻ tôn quý tột cùng, phồn hoa cực điểm mà người đời đồn đại, lại có khí
chất lạnh nhạt thế này.
Lý Thư Bạch cúi nhìn xuống, bàn chân giẫm trên ngực cô hơi nhấc lên, tựa hồ cảm nhận được cô không biết võ công.
Tay trái y đang tóm lấy cổ cô nhích động, xác định cái cổ mềm mại yếu
ớt, không có yết hầu.
Hoàng Tử Hà giơ tay gạt phăng cánh tay đang tóm lấy cổ mình cảnh giác cuộn tròn người lại, đôi mắt sáng tựa sương
xuân nhìn chằm chặp vào y như con thú nhỏ trông thấy thợ săn.
Ánh mắt Lý Thư Bạch thong thả dừng trên mặt cô, y quan sát hồi lâu rồi thu
chân lại, mở ngăn kéo bàn rút ra một chiếc khăn gấm trắng muốt lau tay,
xong ném xuống mình cô, khinh bỉ buông một câu, “Thân là đàn bà con gái, ít nhất cũng phải gọn gàng sạch sẽ một chút chứ.”
Như đám mây,
chiếc khăn gấm chầm chậm đáp xuống mình cô không tiếng động. Hoàng Tử Hà từ từ nắm chặt hai bàn tay lại. Lớp ngụy trang bị xé toạc, niềm bi phẫn trào lên trong lòng cô, lấn át cả nỗi hổ thẹn. Cô chằm chằm nhìn Lý Thư Bạch, hé miệng nhưng không sao thốt nổi nên lời.
Suốt hành trình từ Ba Thục đến Trường An cô luôn cải trang rất khéo, chưa từng bị phát
hiện là nữ giả nam, vậy mà y chỉ thoáng nhìn đã nhận ra, hơn nữa còn
đánh giá cô bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Suốt đêm lẩn trốn,
cả ngày bôn ba, quả thực đã khiến cô tiều tụy hẳn đi. Quần áo khô rồi
lại ướt, nhăn nhúm dán chặt vào người, đã không nhìn ra được kiểu dáng
ban đầu nữa, gương mặt hốc hác tái nhợt, đầu bù tóc rối, trông thảm hại
vô cùng.
Nhận ra tiếng động bên trong, phía ngoài liền gõ vào vách xe, “Vương gia.”
Y “ừm” một tiếng, đáp, “Không sao.”
Bên ngoài liền im phăng phắc. Cỗ xe vẫn đều đều lăn bánh, y bình thản hỏi, “Lên từ bao giờ? Nấp trong xe ta làm gì?”
Hoàng Tử Hà khẽ chớp mi, hàng loạt lý do mau chóng vượt qua đầu, cô chọn ngay một lời giải thích đơn giản mà có sức thuyết phục nhất, rồi thẹn thùng
cụp mắt xuống, khẽ cắn môi, đôi má ửng lên hai vầng hồng nhàn nhạt, thẽ
thọt đáp, “Tôi là... biểu muội của Trương Hàng Anh trong đội tùy tùng
của vương gia. Hôm nay Hàng Anh đi đến ngoại ô thì bụng đau quằn quại,
sợ làm lỡ việc phải chịu phạt đòn, vừa khéo nhà tôi ở ngay đó, đi qua
bắt gặp, Hàng Anh bèn nhờ tôi cải trang thành mình, tạm thời thế chỗ.”
“Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện trên xe của bản vương?”
“Vì... vì đến vương phủ, tôi đã định rút lui, nhưng lại bị giữ lại, nói rằng
phải theo vương gia sang hành cung. Gặp nhiều người ắt sẽ lộ tẩy, đương
lúc bối rối tôi đành giở hạ sách, toan trốn vào xe vương gia rồi thừa cơ lẻn đi, nào ngờ... lại bị bắt quả tang...” Trông cô vừa luống cuống vừa sợ sệt, như thể phải thu hết can đảm mới thốt ra được những lời này, rõ ràng là dáng vẻ khép nép âu lo của người chưa trải việc đời.
“Nghe cũng xuôi tai đấy.” Lý Thư Bạch tựa vào đệm gấm, vẻ mặt lạnh tanh, “Vậy ngươi họ gì?”
Hoàng Tử Hà nghe lòng trĩu xuống, nhưng ngoài mặt vẫn đáp ngay không chút ngần ngừ, “Tôi họ Dương.”
“Họ Dương hả?” Lý Thư Bạch cười nhạt, thậm chí chẳng buồn nhìn cô, “Trương
Hàng Anh, con thứ hai, thân cao sáu thước một tấc, thuận tay trái, sinh
năm Đại Trung thứ chín tại phường Phổ Ninh ở kinh thành. Cha là Trương
Vĩ Ích, quê gốc Lạc Dương, từ năm Hội Xương thứ hai đến nay làm thầy
thuốc chẩn mạch ở Đoan Thụy Đường trong kinh thành. Mẹ họ Phùng, con gái độc nhất của nhà họ Phùng ở phường Tân Xương cũng trong kinh. Huynh
trưởng một năm trước đã cưới con gái họ Trình ở phường Phong ấp làm vợ,
hiện chưa có con cái... Biểu muội họ Dương nhà ngươi từ đâu mà ra?”
Hoàng Tử Hà không ngờ tư liệu về một tên thị vệ nhãi nhép mà người này lại
thuộc làu làu như thế, nhất thời cũng ngớ ra, đành chống chế, “Kỳ
thực... tôi và Trương Hàng Anh là huynh muội kết nghĩa, chúng tôi...”
Nhìn bộ dạng cô nga ngắc ngứ, Quỳ vương vờ như không biết, ung dung đợi
cô bịa tiếp đoạn sau.
Hoàng Tử Hà hiểu kẻ này đã nắm rõ mọi
chuyện, song đâm lao phải theo lao, cô đành thay đổi tư tưởng mấu chốt
của câu chuyện bịa tạc, chuyển ngay quan hệ họ hàng thành quan hệ mờ ám, bày ra vẻ mặt ngập ngừng bẽn lẽn, “Tôi và Trương Hàng Anh tình cảm sâu
đậm, từ nhỏ tôi đã thích đá bóng, giả trang nam nhi, bởi lo Hàng Anh bị
xử theo quân pháp nên mới khăng khăng đòi đi thay. Hàng Anh đau bụng, bị tôi cướp ngựa, không kịp đuổi theo... Câu chuyện là vậy.”
“Tại
sao trước khi xuất phát đến hành cung ngươi không nói rõ những lời này
với đội trưởng mà lại chọn cách nấp trên xe của ta, khiến mình và Trương Hàng Anh lâm vào tình thế nguy hiểm hơn hẳn thế?” Quỳ vương gõ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, tiết tấu thong thả như đang gõ lên trái tim
Hoàng Tử Hà, khiến cô nảy sinh một dự cảm không lành.
Quả nhiên, y cười nhạt, phũ phàng vạch trần lời nói dối của cô, “Bởi vậy ngươi đang
phải giấu giếm một việc, việc này còn nghiêm trọng hơn cả mạo xưng làm
cận vệ của ta, thậm chí hơn cả nguy cơ bị xem như thích khách và bị xử
tử.”
Hoàng Tử Hà làm thinh, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên,
cô đã mạo hiểm hành động, hiện giờ bị người ta tóm được, cũng chẳng biết làm sao, đành đợi phán quyết của y thôi.
“Một nữ tử sáng sớm đã ở ngoại thành, vận y phục nam giới, còn chưa phai dấu vết đội mưa đi
đường, nếu bảo rằng ngươi và Trương Hàng Anh không hẹn tráo đổi nhau từ
trước, ta nghĩ chẳng ai tin đâu.”
Thấy cô cúi đầu nín lặng, chỉ
có hàng mi đen dày hơi run rẩy, dáng vẻ quật cường, Lý Thư Bạch không
khỏi cười nhạt, “Chìa tay trái ra.”
Cô cắn môi, ngửa lòng bàn tay trái lên, từ từ chìa ra.
“Tay mỗi người đều ghi lại mọi chuyện người đó từng làm trong đời cho đến
thời điểm hiện tại, thứ khác thì còn giấu được, chỉ riêng bàn tay không
giấu nổi thôi.” Y nhìn xuống lòng bàn tay cô, khóe môi hơi nhếch thành
một nụ cười lạt lẽo. “Bàn tay ngươi nói với ta rằng, ngươi có xuất thân
rất tốt, từ nhỏ đã thông minh dĩnh ngộ. Năm mười ba tuổi, cuộc đời ngươi có biến động, rời khỏi Trường An, tới... đất Thục, ta đoán đúng chứ?”
Cô ngẩng lên nhìn y, gắng giữ giọng bình tĩnh, “Đúng.”
“Ở đó, ngươi đã gặp được người trong lòng mình. Qua tay ngươi có thể nhìn
ra, tâm tính ngươi lạnh lùng cứng rắn, hành sự dứt khoát, bởi thế vì
tình yêu, ngươi sẵn sàng giết sạch cả nhà, bằng thủ pháp...”
Y nhìn cô, lạnh lùng cong môi lên, “Hạ độc.”
Như bị kim châm mí mắt, bờ mi cô giật nảy lên. Đột ngột bị bóc trần thân
phận, cô vô thức nắm tay lại, rồi như muốn lẩn trốn cơn ác mộng, cô đặt
tay lên ngực, mở to mắt nhìn người đối diện.
Y cũng đang nhìn cô, lộ ra vẻ sảng khoái như khi thấy con mồi tự chui đầu vào rọ, “Bởi vậy, tên ngươi là... Hoàng Tử Hà.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn những đường chỉ tay mình, cơn kinh ngạc ban đầu đã
từ từ lắng xuống, cô buông tay, rụt vào trong tay áo, khẽ đáp, “Không
đúng.”
“Câu nào không đúng?” Y bình thản hỏi lại, “Nguồn gốc, tội lỗi, hay là thân phận của ngươi?
“Tôi là Hoàng Tử Hà, nhưng tôi không giết người.” Cô hít một hơi thật sâu, nói nhỏ, “Càng không thể... giết người thân!”
Lý Thư Bạch ngả người ra tấm đệm gấm sau lưng, khóe môi vẫn còn nét cười lạnh nhạt, “Ý ngươi là, ngươi bị oan ư?”
Hoàng Tử Hà quỳ trong xe, ngẩng đầu nhìn y, những đóa mẫu đơn thêu trên thảm
đỏ tươi rực rỡ, còn cô chỉ như một con sâu tầm thường trên cánh hoa, nhỏ bé mà yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đối diện dùng một ngón tay di nát.
Song cô không hề để tâm tới cục diện kẻ trên người
dưới, dù quỳ dưới đất, sống lưng cô vẫn thẳng tắp, lúc ngước nhìn y ánh
mắt hết sức bình tĩnh và nhiều hơn cả là quật cường, “Quỳ vương gia, con người ta ai mà không có cha mẹ, tôi là phận làm con, sao có thể gây ra
chuyện như vậy được? Tôi bôn ba ngàn dặm đến kinh thành, chính là vì vụ
án oan này đây. Tôi hàm oan cũng chẳng đáng gì, nhưng mối thù của cha mẹ người thân tôi không thể không báo, bởi vậy mới trăm cay nghìn đắng
chạy đến Trường An, tìm cơ hội báo thù cho gia đình. Trương Hàng Anh
thương xót tôi, chẳng hề trách phạt ra tay giúp đỡ, mong vương gia hãy
khoan dung cho lòng tốt ấy, đừng để gã bị liên lụy.”
“Lòng tốt ư? Ai mà biết được lòng tốt của gã có phải là tiếp tay cho kẻ ác hay không?”
“Nếu tôi là hung thủ , đương nhiên sẽ tìm một nơi mai danh ẩn tích, nhưng
tôi không trốn như thế được, bằng không... cha mẹ người thân của tôi,
chết không nhắm được mắt!”
“Ngươi khỏi cần giải thích với ta, có
thể nói với Đại Lý Tự hoặc bộ Hình ấy.” Lý Thư Bạch lạnh lùng đưa mắt
sang những hoa văn trên tấm rèm gấm bên cạnh, “Ngươi đi được rồi đấy, ta rất ghét ở cạnh kẻ nào quần áo xộc xệch, đặc biệt là tại nơi chật hẹp
thế này.”
Trong tình huống này, không để ý đến cô, đã có thể xem như mở một mặt lưới cho cô rồi.
Hoàng Tử Hà khẽ mím môi, hành lễ với y. Lúc ngẩng lên, ánh mắt cô dừng lại
trên chiếc bình lưu ly, con cá bên trong vẫn đang bơi lượn giữa làn
nước, chiếc đuôi dài như sa mỏng.
Cô hạ giọng nói khẽ, “Giống cá
này tên gọi A Già Thập Niết, có nguồn gốc từ Thiên Trúc, theo truyền
thuyết là hóa thân từ một ý nghĩ bâng quơ của Long Nữ hầu hạ Phật Tổ,
thường xuất hiện bên cạnh những kẻ chết oan.”
Lý Thư Bạch nhìn lướt qua chiếc bình lưu ly, bình thản buông một tiếng, “Vậy sao?”
“Phải, tôi từng nghe người ta nói thế. Có điều theo tôi thấy đây chỉ là cái cớ mà những kẻ có dụng tâm khác đặt ra thôi, nguyên nhân không ngoài hai
việc, một là những kẻ không phá được án bèn bịa ra chuyện thần quái để
thoái thác trách nhiệm; thứ hai là hung thủ cố tình tung tin đồn nhảm để đánh lừa dư luận.”
Khóe môi Lý Thư Bạch rốt cuộc cũng nhếch lên, “Còn gì nữa?”
“Vật xuất hiện tại hiện trường án mạng, vốn chẳng phải thứ tốt lành, vậy mà
vương gia lại đem theo bên mình, rõ ràng người chết có quan hệ không tầm thường với vương gia, hơn nữa vụ án này có lẽ đến giờ còn gác đó chưa
phá được.”
“Rồi?”
Hoàng Tử Hà trầm ngâm chốc lát, đoạn
thong thả nói, “Nếu vương gia chịu giúp tôi, tôi cũng có thể giúp vương
gia điều tra vụ án kia. Bất luận nó xảy ra đã bao lâu, bất luận có còn
mảy may manh mối nào không, nhất định tôi sẽ tra ra chân tướng.”
Lý Thư Bạch đưa chiếc bình lưu ly tới trước mặt quan sát, trầm ngâm nhìn sắc đỏ như máu trên mình con cá.
Con cá nhỏ thong dong bơi lượn trong bình, nhởn nhơ bình thản.
Lý Thư Bạch giơ tay chạm nhẹ vào đầu nó, đợi nó hốt hoảng lặn xuống đáy
bình mới chậm rãi thu ngón tay lại, ung dung đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ
trước mặt, “Hoàng Tử Hà, ngươi lớn mật thật đấy.”
Hoàng Tử Hà quỳ trước y, sắc diện bình thản, chỉ ngước đôi mắt trong veo như sương sớm nhìn lên.
“Ngươi có biết chuyện này ngay cả đương kim hoàng thượng cũng nói rõ không thể can thiệp, vậy mà ngươi dám ôm vào người, còn nói rằng mình giải quyết
được ư?” Y lạnh lùng nhìn cô, bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt y sâu hun
hút, đặt trên gương mặt hững hờ kia càng khiến người ta kinh sợ. “Chuyện này là cấm kị của triều đình, nhưng rồi vẫn bị lộ ra ngoài. Ngươi đã
nghe ngóng được ở đâu đó nên mới chuẩn bị lấy ra giao dịch với ta chứ
gì?”
Hoàng Tử Hà không lường được đằng sau con cá nhỏ kia lại ẩn
giấu nhiều sóng gió đến vậy. Cô đập đầu với y bình thản đáp, “Vương gia
thứ tội, việc này tôi chưa từng nghe ai nói cả. Chẳng qua trông thấy con cá tôi lại nhớ tới câu chuyện hoang đường ấy mà thôi. Các chi tiết khác đều là tôi đoán mò cả, trước đây quả thực chưa biết gì hết.”
Lý Thư Bạch lạnh lùng đặt bình lưu ly xuống mặt bàn, săm soi vẻ mặt cô, “Ta nghĩ ngươi cũng không dám.”
“Nhưng việc vạch trần chân tướng không nằm ở chỗ dám hay không dám, mà ở chỗ
có thể làm hay không.” Hoàng Tử Hà khẽ nói, “Theo lời vương gia, vụ án
này nhất định là kinh tâm động phách, hoặc liên đới rất rộng, có lẽ còn
ly kỳ hơn cả cái chết của cha mẹ tôi nữa. Song tôi nghĩ, chỉ cần có
người dám điều tra, dứt khoát sẽ có ngày phơi bày chân tướng.”
Lý Thư Bạch không đáp, chỉ hỏi, “Ngươi đến kinh thành để rửa oan, hẳn là
đã có chứng cứ xác thực, biết được kẻ thù giết cả nhà ngươi là ai rồi
hả?”
“Tôi... ” Hoàng Tử Hà ngập ngừng, khẽ cau mày, “Sau khi xảy
ra chuyện, tôi bị quy là kẻ tình nghi, phải lẩn lút trốn chạy suốt.
Nhưng chỉ cần vương gia giúp đỡ, cho tôi chút thời gian, tôi tin rằng
mình nhất định sẽ tìm được!”
Y hơi nhướng mày, “Nói vậy thì ta
nghĩ ra rồi, năm xưa lúc ngươi còn ở Trường An đã từng phá mấy vụ án
trong kinh, nghe nói khi về đất Thục cũng giúp cha ngươi gỡ bỏ không ít
vấn đề, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy thì đúng là nhỏ còn tạm, lớn lại loạn. Mười bốn tuổi ngươi đã giúp cha phá án, sao hiện giờ ngay cả kẻ thù của mình cũng tìm không ra?” Khóe môi y nhếch lên, lạnh nhạt
chế nhạo, “Mối oan của mình còn chưa giải được lại dám huênh hoang lạm
bàn việc người khác, hòng giao dịch với bản vương?”
Hoàng Tử Hà
nín lặng. Lý Thư Bạ ch thấy cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ cắn môi đầy vẻ
quật cường. Thiếu nữ mới mười bảy tuổi, tiều tụy nhếch nhác, quần áo xộc x ệch, song không giấu được nhan sắc rạng rỡ mà thuần khiết, bỗng dưng
khơi gợi một vài cảm giác mơ hồ từng xuất hiện trong ký ức y.
Cuối cùng, y hạ giọng nói, “Hoàng Tử Hà, người trong thiên hạ đều nói ngươi
là hung thủ, nếu ta nói đỡ cho ngươi, liệu người đời có nghi ngờ ta và
ngươi có tư tình gì không? Huống hồ, nếu Đại Lý Tự hoặc Hình bộ thực sự
vì mấy lời của ta mà khai ân cho ngươi, há chẳng phải ta dùng cường
quyền bẻ cong luật pháp quốc gia sao?”
Hoàng Tử Hà quỳ bên dưới, nghe mà không nói, chỉ cắn chặt môi.
Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn cô, chỉ buông một câu, “Ngươi ra ngoài đi, ta
không có hứng can dự vào việc của ngươi, cũng chẳng rỗi hơi báo với nha
môn hành tung của ngươi đâu, sau này ngươi cứ tự lo thu xếp.”
Hoàng Tử Hà khựng lại, nhưng chỉ lặng lẽ cúi đầu, chuẩn bị xuống xe. Cô biết
nam nhân này tuy nắm quyền cao song không thân không thích với mình,
chẳng lý nào lại ra tay giúp đỡ, y không gọi người đến trói mình đưa đến Đại Lý Tự đã là khai ân rồi.
Bởi vậy, cô đành khom lưng dập đầu
lạy y một lạy. Đang định đứng lên thì xe ngựa bỗng chầm chậm dừng lại,
thị vệ bên ngoài thưa, “Bẩm vương gia, đã đến cung Kiến Bật.”
Cung Kiến Bật chính là hành cung mới hoàn thành, nằm gần ngoại ô, cách cung
Đại Minh chừng mười dặm, trong lúc hai người nói chuyện thì xe ngựa đã
đến nơi.
Lý Thư Bạch vén rèm nhìn ra ngoài, thấy các vương gia
đều đã đến, bên ngoài huyên náo ồn ã thì không khỏi cau mày, “Xem chừng
khó tránh bị thiên hạ phát hiện ta ngồi cùng xe với nữ hung phạm rồi.”
Hoàng Tử Hà bướng bỉnh đáp, “Tôi không giết người!”
Lý Thư Bạch chẳng buồn để tâm, vén rèm ra lệnh, “Xuống đi.”
Hoàng Tử Hà thoáng chần chừ, rồi cũng theo lời xuống xe. Dưới xe đã đặt sẵn
ghế thấp, cô giẫm ghế bước xuống, còn chưa kịp đứng vững đã cảm thấy bị
ai đó đạp vào khoeo chân, người đổ nhào về phía trước.
Trước mặt
là một cái ao, sen trong ao vừa được trồng xuống lá còn đương rũ rượi cả ra, nước ao cũng đục ngầu, vậy mà cô ngã nhào xuống đó, nuốt phải nước
bẩn ho sặc sụa, thân thể bẩn thỉu nhếch nhác nằm giữa vũng bùn lầy, nhất thời không bò dậy nổi.
Lý Thư Bạch ngoảnh lại bảo mấy cung nữ
đang tới nghênh đón, “Đồ tay chân lóng ngóng! Các ngươi tắm giúp cho
sạch sẽ rồi để người ta đi.”
Còn như là nam hay nữ, y cũng lười giải thích, mặc kệ Hoàng Tử Hà tự ứng phó.