Chương 1
Trong phòng hiện tại chính là cục diện giằng co giữa hai phe.
Vệ Lãng ngửa đầu nhìn lên máy điều hoà, ôn nhu dụ dỗ:”Giác Giác, nhanh xuống dưới, hôm nay không cắt móng tay”.
Đối diện tầm mắt của anh là một con cú mèo đầu ưng [1] đang đứng thẳng, đầu hơi nghiêng, giống như một toà tượng đá đứng vững vàng ở đó, mặc cho Vệ Lãng trái dụ phải dỗ, vẫn cứ bất động như ngọn núi.
Nghe được giọng anh, cặp mắt to trông như pha lê của đối phương quăng tới tia nhìn khinh bỉ, nếu như có thể lồng tiếng, Vệ Lãng tin chắc nhất định phải là âm “Hừ!” đầy khinh thường.
Vệ Lãng cười khổ, thở dài trong lòng, đôi lúc anh thật không biết mình rốt cục đang nuôi một con chim hay một con người.
Giác Giác được Vệ Lãng nhặt được khi đang trên đường đi câu cá.
Ngày ấy, mặt trời đã dần về phía tây, những đám mây như ngọn lửa đem cảnh sắc chung quanh nhuộm một màu đỏ ửng, anh đang đem cần câu đi về, khi ngang qua một thảm cỏ liền nghe thấy một loạt tiếng vang.
Anh quay đầu, liền thấy một con cú mèo nhỏ ngây ngốc, ngơ ngác đứng ở đó híp đôi mắt, trông như đang lạc đường, thấy Vệ Lãng nhìn sang liền trợn to đôi mắt đen như mực.
Qua một hồi lâu, nó dường như cảm thấy sợ sệt, hai cái lỗ tai nhọn vèo một cái dựng đứng lên, giống như có tiểu cô nương kéo lên trên, thỉnh thoảng lại run lên.
Vệ Lãng tự nhận mình là một người cứng rắn, nhưng thấy cảnh tượng này, lòng anh cũng phải mềm ra.
Anh thả cần câu xuống, cúi thấp người, cẩn thận tiến về phía trước, nói với nó rằng:”Đừng sợ, tao không làm mày bị thương đâu.”.
Con cú mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn anh một hồi, lúc sau, nhảy nhảy từng bước ra, như một viên cầu nho nhỏ. Vệ Lãng nhân cơ hội đem nó ôm vào trong ngực.
Để sát vào nhìn kĩ ra là một con chim non chưa trưởng thành, lông chim mới nhú lên, dường như cực kì đói bụng, mí mắt hồng hồng nhắm lại, cuộn thành một khối dựa vào trong ngực Vệ Lãng.
Vệ Lãng sờ sờ đầu nó, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Anh đem cú mèo nhỏ bỏ vào trong áo, lấy tay nâng lên cho đến nhà.
Về đến nhà, Vệ Lãng mới vừa đem cú mèo nhỏ bỏ lên bàn, nó liền ngã rầm ở đó, chắc là đói đến không còn sức lực. Vệ Lãng sợ hãi đi nhanh vào phòng bếp tìm mấy miếng thịt gà sống băm ra cho nó ăn.
Anh vừa nhìn cú mèo nhỏ ăn uống vừa lên mạn tra cứu, lại hỏi không ít bạn mạng, mới xác định đây là một con cú mèo sừng. [2]
Vệ Lãng đi tới sờ sờ đầu của nó, lông chim mềm mại mới vừa mọc, hết sức thoải mái. Anh cúi đầu ôn nhu hỏi:”Gọi mày là Giác Giác có được hay không?”.
Cú mèo nhỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, tiếp tục cúi đầu, ăn từng chút một. Vệ Lãng coi như nó đồng ý, lại sờ thêm mấy cái.
Đêm đó, anh tìm một hộp giấy, rải giấy vụn vào, coi như là chỗ ở tạm thời cho Giác Giác.
Giác Giác đi vào, nằm xuống giống như em bé ngoan, đầu hướng ra ngoài, chớp chớp mắt nhìn Vệ Lãng.
Nó nghe lời thật, Vệ Lãng cảm thán, chính mình nhặt được một bảo bối.
Ngày thứ hai Vệ Lãng mở mắt ra liền nhìn thấy Giác Giác đứng ở đầu giường nghiêng đầu nhìn anh.
Sáng sớm nhìn thấy nhóc con đáng yêu như thế, tâm tình cũng trở nên tốt, Vệ Lãng sờ sờ cánh Giác Giác, cùng nó chào hỏi:”Giác Giác, chào buổi sáng.”.
Giác Giác như là nghe hiểu được, dùng mỏ mổ anh một chút như đáp lại, lực rất nhẹ, không thấy đau chút nào.
Một tháng sau, giấy phép nuôi nấng của Cục Lâm nghiệp mới được xét duyệt.
Giác Giác chính thức trở thành một thành viên trong nhà.
Qua một tháng ở chung, Vê Lãng phát hiện, Giác Giác cùng những con cú mèo khác không giống nhau cho lắm.
Nó rất kén ăn, chỉ ăn thịt đùi gà, Vệ Lãng đem thịt đùi gà cắt thành từng miếng dài cỡ một phân, dày ba phân, dùng màng giữ tươi bọc lại rồi cho vào tủ lạnh, chờ đến giờ cơm lại cho vào lò vi sóng hâm lại.
Nó đang trong thời kì trưởng thành, mỗi ngày ăn cả một dĩa thịt. Vệ Lãng thỉnh thảng cũng sẽ mua một ít bột hải sản, trộn vào trong thịt, bổ sung một ít dinh dưỡng thiết yếu cho Giác Giác.
Giác Giác khi đói bụng kêu rất chói tai, thế nhưng chỉ cần ăn no, sẽ “Anh anh anh” kêu to lên, như nói với anh “Xem này, tôi ăn no rồi.”.
Vệ Lãng còn chú ý tới, Giác Giác rất thích mổ chăn, mỗi lần mổ sẽ phát ra âm thanh “Líu ra líu ríu”, như là nói cho Vệ Lãng mình đang chơi rất thích thú.
Giác Giác hồi còn chưa lớn lên không thích uống nước, Vệ Lãng liền tìm một cây bút lông sạch, nhúng nước rồi đưa tới mép nó, nó sẽ tránh trái tránh phải, né ra không chịu uống, ánh mắt loé ra vẻ chán ghét.
Nó lại yêu thích tắm rửa.
Có lần Vệ Lãng tắm rửa, nó ở bên ngoài mổ vào cửa, mổ đến vang trời, như đang cùng Vệ Lãng oán giận:”Bại hoại, đi tắm lại không mang theo tôi.”.
Vệ Lãng bất đắc dĩ, đành phải quấn khăn tắm, đi kéo cửa ra. Mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Giác Giác nghiêng đầu đứng trên sàn nhà, dáng vẻ phẫn nộ, lông đều dựng lên.
Vệ Lãng ngồi xổm xuống, đưa tay ra:”Đến đây đi.”.
Giác Giác nhẹ nhàng nhảy vào bàn tay anh.
Nó nhỏ như vậy, Vệ Lãng một tay đã có thể bao lấy.
Vệ Lãng nâng nó đi về phòng tắm. Giác Giác vừa nhìn thấy nước, liền vui sướng kêu một tiếng.
Nó yêu thích gội đầu, Vệ Lãng chỉ cần đem nó để dưới vòi nước, Giác Giác liền sẽ tự mình chải vuốt, đem mình chải xù lông như con nhím.
Vệ Lãng sau đó liền để bên cái phòng nho nhỏ của Giác Giác một thau rửa mặt nhỏ, đổ đầy nước sạch. Lần đầu tiên Giác Giác tắm rửa liền vui vẻ mổ anh hai lần. Sau đó, nó mỗi ngày đều tắm rửa ba, bốn lần.
Nhưng nó vẫn yêu thích tắm rửa cùng Vệ Lãng. Mỗi lần Vệ Lãng đi vào phòng tắm, nó đều như con chó nhỏ lắc lư lắc lư theo sau.
Nhóc con ngốc, Vệ Lãng nhìn Giác Giác chơi hết mình trong nước rồi cười nói.
Trò chơi Giác Giác yêu thích nhất là “Bay cao cao”.
Vệ Lãng chỉ cần giang hai cánh tay, hô một tiếng:”Giác Giác, đến bay cao cao.”, Giác Giác sẽ nhào tới, treo ở trên người Vệ Lãng. Nó thích nhất hai vị trí chính là vai và trước ngực Vệ Lãng, có một thời gian nó cứ treo người ở đây, hại Vệ Lãng phải thay vô số áo sơ mi.
Mỗi lần “Bay cao cao”, Giác Giác đều sẽ mượn Vệ Lãng cánh tay, nỗ lực bay về phía trời cao, trong đôi mắt đong đầy trông đợi, nhưng thường vẫn thất bại.
Dù sao cũng là một con chim, Vệ Lãng vừa nghĩ vừa vuốt đầu nó.
Vệ Lãng có lần vùi đầu làm việc, không để ý tới Giác Giác, tới lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện không thấy Giác Giác nữa. Anh sợ đến mức vội vàng đi tìm, lật tung hết căn nhà cũng chẳng thấy nó đâu, tới lúc đang vội vàng đầu đầy mồ hôi, lại nghe thấy âm thanh đập cánh trên đỉnh đầu.
Vệ Lãng ngẩng đầu liền thấy Giác Giác đứng trên đèn treo, đôi mắt to tràn đầy đắc ý như muốn nói:” Anh xem, tôi bay cao như vậy, anh không thể bắt được tôi.”.
Không biết nó dùng phương pháp gì bay lên, thật sự là quá nghịch ngợm.
Vệ Lãng liền yên lòng, cả người đều thả lỏng. Anh nghĩ phải trừng phạt Giác Giác một lần, vì thế liền nghiêm mặt, nói Giác Giác:” Xuống dưới!”.
Giác Giác cảm nhận được Vệ Lãng đang tức giận, nơm nớp lo sợ mà bay đến vai anh, dùng đầu không ngừng cọ cọ cổ Vệ Lãng để lấy lòng, đem Vệ Lãng cọ đến bó tay.
Nó vừa nhìn Vệ Lãng nguôi giận liền to gan đi lên, móc Vệ Lãng góc áo nhìn về phía nhà bếp như muốn nói:” Ta mệt mỏi quá, cần cung cấp đồ ăn.”.
Vệ Lãng cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng thở dài mà nhận mệnh đi về nhà bếp.
Giác Giác chưa bao giờ chạy lộn xộn, thường là Vệ Lãng đi đâu thì nó theo đó.
Nó rất dính Vệ Lãng, có thể là do từ lúc lớn đến nay chỉ gặp được mỗi Vệ Lãng. Nhất là vào lúc đêm, khi trời tối liền tung cánh bay đến bên người Vệ Lãng, mắt to như đèn pha, cứ xoay qua xoay lại làm lòng Vệ Lãng cũng rung động theo.
Buổi tối Vệ Lãng đi tiểu đêm, Giác Giác giống như một vệ binh nhỏ bay đến, che chở anh hết một đường rồi lại cùng quay về, mãi đến khi đưa Vệ Lãng về tận phòng mới yên tâm bay đi.
Mỗi lần Vệ Lãng thức dậy đều thấy Giác Giác đứng bên giường nghiêng đầu chờ anh, nhìn thấy anh tỉnh lại liền nháy nháy mắt như nói:” Anh tỉnh rồi.”.
Có lần Vệ Lãng muốn chọc nó, nhắm mắt giả bộ ngủ. Lừa lúc Giác Giác không chú ý trộm liếc mắt nhìn liền phát hiện Giác Giác cũng đang ngủ, mắt to nhắm lại lộ ra một đôi mắt hai mí xinh đẹp như người châu Âu. Một lát sau, Vệ Lãng giả vờ tỉnh lại, Giác Giác cũng mở mắt theo, bộ dáng cứ như:” Tôi cũng vừa tỉnh ngủ.”.
Giác Giác rất sợ người sống, bất kì ai cũng không thể lại gần nó quá hai mét. Một khi có người tới gần, nó liền đổi sang trạng thái công kích. Đôi cánh ngày thường nhu thuận xếp giờ giương ra như cánh quạt, liên tục vỗ rồi cắn vô cùng hung mãnh. Vào lúc này anh chỉ cần xoa nhẹ đầu Giác Giác, nó liền yên tĩnh trở lại.
Vệ Lãng biết Giác Giác rất nhát gan, nó thường bày ra vẻ mạnh mẽ trước mặt người khác cũng chỉ để phô trương thanh thế.
Có một lần, Vệ Lãng nghe được cú mèo thích ăn châu chấu liền đi bắt một con trong vườn, muốn thay đổi thực đơn cho Giáp Giáp. Rốt cục Giáp Giáp vừa nhìn thấy liền sợ đến nỗi nhảy về sau một cái, đông cứng hoàn toàn ở đó, đôi mắt trông ngóng nhìn Vệ Lãng như xin anh đem thứ sinh vật không xác định này đi chỗ khác. Vệ Lãng chỉ có thể nhịn cười mà xách con châu chấu đi.
Còn có một lần Vệ Lãng ra ngoài tìm thấy một con chim cút, cảm thấy có thể cho làm bạn với Giác Giác nên đem về nhà. Ai ngờ, mới vừa đem chim cút để trước mặt Giác Giác liền thấy Giác Giác sợ đến giơ cánh lên, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, liên tục kêu to rất thê thảm.
Nó thậm chí sợ đến phát run lại vẫn kiên cường chịu đựng đánh đuổi chim cút, kiên quyết không cho đối phương ở trong nhà. Vệ Lãng hết cách, chỉ có thể lựa lúc trời tối đem chim cút phóng sinh.
Sau đó anh nghĩ, lí do Giác Giác làm vậy quá nửa là vì ghen tị, không muốn chia sẻ anh với con chim nhỏ nào khác.
Cũng không biết có phải anh tưởng bở hay không.
Vệ Lãng từng ngồi gục xuống bàn, gõ cái miệng nhỏ của Giác Giác, nói đùa nó:” Giác Giác là cái quỷ nhát gan.”.
Giác Giác hiểu được anh đang cười nhạo, bất mãn mà quay đầu đi chỗ khác, chọc anh buồn cười không dứt.
Giác Giác nhát gan gần đây lại có thêm nỗi sợ hãi khác. Đó chính là cắt móng tay.
Đồ cắt móng tay có thể coi là khắc tinh của nó.
Vệ Lãng vừa đem ra, Giác Giác đã bị doạ đến run run, vỗ cánh bay trốn loạn khắp nơi. Lần đâu tiên vừa nhìn thấy đồ cắt móng tay, nó chôn đầu núp trong chăn, chỉ còn cái đuôi nhỏ lòi ra run run.
Vệ Lãng nhân cơ hội đó gảy gảy mấy lần cái đuôi nho nhỏ.
Sau đó, nó liền yên lặng ghi nhớ chỗ Vệ Lãng cất đồ bấm móng tay. Mỗi khi Vệ Lãng có vẻ như đi về phía đó, nó liền bay đến chỗ cao nhằm tránh né cơn ác mộng cắt móng tay.
Đáng tiếc mỗi lần đều bị Vệ Lãng bắt được.
Nhóc con ngốc, chỉ cần vừa nhìn thấy thịt liền đi không nổi, Vệ Lãng cười thầm.