Chương 1: Có Thai



Tại ngôi biệt thự nằm trong khu Thuận Thiên - khu vực có giá đất cao nhất thành phố S - thành phố lớn nhất của nước G.

Khu Thuận Thiên này hầu như là nơi sinh sống của các đại gia lắm tiền, các ngôi sao ca sĩ nổi tiếng, và hơn hết là nơi ở của bộ tứ tiên sinh nổi tiếng của thành phố S.



Lúc này, Du Khải Trạch - một trong bốn vị tiên sinh nổi tiếng kia đang ngồi trên ghế sofa, đối diện với anh là một cô gái xinh đẹp đang ngồi đọc tạp chí.

Anh cất giọng, giọng nói của anh vang lên phá tan bầu không khí yên lặng.



- Chúng ta ly hôn đi!

Tô Mộc Di - cô vợ mà Du Khải Trạch vừa kết hôn hai tháng trước.

Trước lời đề nghị của anh, Mộc Di vẫn tiếp tục đọc tạp chí, cô vừa đọc vừa nhàn nhạt trả lời.



- Tại sao chứ? Hợp đồng vẫn chưa chấm dứt cơ mà.



- Nhưng cô ấy về rồi, tôi không muốn cô ấy phải buồn.




Mộc Di buồn cười, thả quyển tạp chí trên tay xuống, cô cười lạnh nhạt mắt nhìn thẳng vào người mà cô gọi là chồng ở phía đối diện.



- Anh yêu cô ấy đến vậy à, thật đáng ngưỡng mộ.

Nhưng tôi cũng sẽ không ly hôn, anh đừng mơ tưởng nữa.



Nói rồi cô liền đứng dậy đi lên lầu mặc kệ anh vẫn ngồi ở dưới phòng khách tức tối.

Cô và anh kết hôn đã được hai tháng, thật ra cũng không phải xuất phát từ tình yêu, cả hai chỉ vì mục đích của bản thân nên mới lập ra một hợp đồng hôn nhân dài một năm.

Anh cần một cô vợ để ăn nói với gia đình, còn cô thì cần tiền.

Hiện tại anh quyết định chấm dứt hợp đồng với lý do người tình quay về, anh xem cô là gì chứ, muốn kết hôn liền kết hôn, muốn ly hôn liền ly hôn à? Thử hỏi có ai vừa lấy chồng hai tháng đã ly hôn? Mọi người xung quanh sẽ bàn tán về cô thế nào chứ?

Hai ngày sau

Tại phòng khách của biệt thự, Khải Trạch đứng đối diện với Mộc Di.

Trên tay cô lần này là một cốc cafe bốc khói nghi ngút.



- Mộc Di, ly hôn đi.



Vẫn là câu nói đó, hai ngày nay cô đã bị anh làm phiền muốn chết.

Mộc Di đến cả liếc cũng không thèm liếc anh một cái, vừa thưởng thức cafe vừa nhàn nhạt nói.



- Khải Trạch anh phiền thật đấy, không phải tôi đã nói rồi sao, không ly hôn là không ly hôn.

Khi nào hợp đồng hết hạn chúng ta sẽ ly hôn.



Khải Trạch tức giận đến đỏ mặt.

Khuôn mặt đẹp trai của anh đỏ lên trông vô cùng đáng yêu.



- Tô Mộc Di, cô đừng quá đáng.

Cô cần tiền tôi liền cho cô, phí vi phạm hợp đồng tôi cũng sẽ trả.

Cô còn không vừa ý chổ nào chứ?


Mộc Di liền bỏ cốc cafe trên tay xuống, nhìn anh đang tức giận trừng mắt nhìn cô.

Nghe được anh nói câu này, đầu Mộc Di cũng muốn bốc hoả.

Tên chết tiệt, có tiền thì giỏi lắm sao?

- Anh xem Tô Mộc Di tôi là gì chứ? Đúng là tôi cần tiền, nhưng đó chỉ là lúc trước, còn hiện tại tôi không cần nữa.

Cái tôi cần chính là mặt mũi, là danh dự của một người con gái!

Nói rồi cô liền đứng lên đi ra ngoài, nhưng ngay lập tức liền trở lại.



- Xe của tôi đâu?

Khải Trạch lúc này không quan tâm, bước ngang qua cô đi ra ngoài.

Anh không tin anh không có cách trị cô.

Mộc Di nắm tay áo anh lôi lại.



- Du Khải Trạch, anh đem xe tôi đi đâu rồi!

- Xe cô ư? Hình như tôi đem nó đi bán phế liệu rồi- nói rồi liền gạt tay cô, đi đến bên xe mình rồi lên xe đi mất.



Cô nghe vậy lửa giận liền càng thêm sôi trào, xe cô chính là loại siêu xe mới nhất, anh ta một mạch liền đem nó đi bán phế liệu.

Được, được lắm, Mộc Di liền đem điện thoại gọi đi.



- Tiểu Ngãi, nơi này của chị có một số chậu cây cảnh muốn bán, em nhanh tới mua đi.



Cô cất điện thoại, mỉm cười vui vẻ.

Hắn bán xe của cô thì cô không biết bán cây của hắn sau.

Cô muốn xem ai là người chịu thua trước!

Một tuần sau

Lần trước, sau khi hai người khai chiến được hai hôm thì một số đồ vật yêu thích của cả hai trong nhà liền cất cánh bay mất.

Mặc dù vô cùng tiếc nuối nhưng cả hai vẫn tiếp tục khai chiến.



Hôm nay, cô vừa quyết định ra đòn hiểm, xem xem anh ta ly hôn với cô bằng cách nào.




- Khải Trạch tôi có thai rồi.



Cô vừa nói xong, ly nước trên tay anh liền rơi xuống vỡ tan nát.

Anh với cô kết hôn với nhau ngoài trừ tình cảm là giả thì các việc còn lại của vợ chồng nên làm thì đều làm thật.

Quan hệ ân ái cũng là hàng thật giá thật.



- Tô Mộc Di cô lại làm sao vậy, việc này cũng đem ra đùa được.

Cô đừng lừa tôi, mỗi lần chúng ta quan hệ tôi đều dùng đồ bảo hộ.



Cô mỉm cười gian manh.



- Anh biết dùng đồ bảo hộ thì tôi không biết làm thủng nó sao.

Anh đừng quên, đồ bảo hộ của anh đều để ở chỗ tôi.



- Không ngờ cô lại là loại người này.



- Anh nói vậy là sai rồi, chỉ là tôi thông minh mà thôi.

Tôi biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay, nên đã chuẩn bị trước.

Lần này tôi xem anh ly hôn với tôi bằng cách nào!


.