Chương 1: Khởi đầu cho mọi rắc rối

" Aaaaaaaaaa, bố mẹ thật quá đáng. Tại sao lại tự ý đăng kí cho mình vào trường Trang Kính chứ? " - An Vy vừa đi về phía ghế chờ xe buýt vừa nhăn nhó độc thoại, trên tay vẫn cầm chai nước và giấy báo nhập học.

" Mà kể cũng lạ. Học lực như mình mà có thể vào được trường Trang Kính sao? Mình sao? Một con nhỏ luôn xếp trung bình? Không thể tin được hơ hơ " - Nó lại tiếp tục màn độc thoại rồi cười ngây ngô. Đưa chai nước lên làm một ngụm rồi lại ngước đầu nhìn trời than thở.

" Trời ơi, tôi không muốn xa nơi này mà "

Nó vẫn đang nheo mắt nhìn trời thì có một cô gái bước xuống từ xe buýt lao tới chỗ nó.

" Làm gì lẩm bẩm một mình như con điên trốn trại vậy mày " - Linh Chi

Nó nghoảnh đầu sang nhìn người bên cạnh rồi mếu máo đi thẳng.

" Này, đi đâu đấy "

" Tao phải đi nhảy sông tự vẫn đây hu hu "

" Địa điểm lí tưởng đấy, trời đang nóng mà nhảy sông thì mát phải biết. Thế mày đi chết vui vẻ nhé. Tao phải đi nhận học bạ đây. " - Linh Chi vờ quay đi

" Mày có phải là bạn thân của tao không đấy " - Nó gào lên

" Rồi rồi, gớm. Có chuyện gì nói xem " - Linh Chi cười tươi quay lại kéo nó ngồi xuống ghế chờ xe buýt

" Nè " - nó đưa tờ giấy báo nhập học cho Chi.

" What??? Trường Trang Kính danh tiếng đấy sao? Nơi dành cho các 

Thiếu gia, Tiểu thư của các gia tộc danh giá đấy sao? Hahahhahaha " - Linh Chi trố mắt rồi quay qua nhìn nó cười phá lên

" Nếu không phải là danh gia vọng tộc cũng phải là thiên tài mới có cửa bước vào ngôi trường này mày ơi hahaha mà nhìn mày thì biết rồi. Chả được cái điểm nào hết. Cứ yên tâm đi, chắc có sự nhầm lẫn thôi " - Linh Chi vừa khoác vai bạn an ủi vừa cố nhịn cười đến đỏ mặt

" Mày đang an ủi tao đấy sao? " - mặt nó tối sầm lại

" Thôi nào, mày chỉ cần về hỏi bố mẹ mày là rõ chuyện chứ gì "

" Ừ. Nhưng tao lại có cảm giác rất bất an. "

" Có thể có chuyện gì chứ? Con hâm này. Nhưng mà nếu phải đi học xa thật thì mày sẽ đành lòng chứ "

" Tất nhiên là không. Ở đây có gia đình, có bạn bè, còn cả mày nữa. Tao không muốn rời xa nơi này "

" Mày vẫn lưu luyến cậu ta đúng không? Vẫn muốn đợi cậu ta về sao? "

" Tao vẫn tin nhất định một ngày cậu ấy sẽ trở về. Cậu ấy đã nói như vậy " - Nó cười buồn rồi đứng dậy chạy về phía xe buýt

" A có xe rồi. Tạm biệt " - nó vẫy tay chào Linh Chi rồi lại vui vẻ lên xe

" Ừ tạm biệt " - Chi cũng vui vẻ vẫy tay nó rồi khẽ thở dài - " Sẽ không đơn giản như mày nghĩ đâu "

Quay trở lại với nó. Bây giờ trên xe chỉ còn một chỗ trống ở phía dưới cạnh một người con trai đang ngủ gật. Nó bất chợt đứng hình, nhìn chằm chằm vào người con trai đó và nghĩ:

" Oh my got! Cậu ta thật đẹp trai "

" Kìa Vy, mau ổn định chỗ ngồi đi cháu "

" À Vâng " - nó giật mình rồi bước nhanh xuống phía dưới. Nhìn chàng trai kia đang ngủ ngon lành, nó phát tâm từ bi không nỡ gọi dậy, đành luồn qua hắn để vào chiếc ghế bên trong nhưng không may cái nơ làm bằng sắt gắn ở trên cặp nó vạch một đường ở trán người con trai đang say sưa ngủ

" AAA tên khốn nào vậy " - Khánh Anh giật mình thức dậy gào lên.

Nó trố mắt nhìn người con trai mà nó nghĩ đẹp tựa thiên sứ ấy lại " vô văn hóa " như vậy.

" Cái gì? Tên khốn sao? Nhìn người chẳng đến nỗi nào " - Nó khinh khỉnh nhìn hắn

" Còn giám nhìn tôi như vậy à? Cô bị câm sao? Đụng trúng người khác không biết xin lỗi còn nhìn bằng ánh mắt đó sao? Cô có ăn học không vậy? " - Hắn đưa tay lên sờ nhẹ vết thương nó vừa ban cho - " Còn đâu khuôn mặt đẹp trai của tôi nữa chứ? "

Nó tối sầm mặt lại, khẽ hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười với Khánh Anh

" Mắt của tôi, tôi nhìn như thế nào là quyền của tôi. Nếu tôi bất hạnh bị câm thật, ông trời sẽ không để tôi gặp anh hôm nay đâu. Anh biết vì sao không?

" Vì sao? " 

" Vì những người gặp phải một kẻ bất lịch sự, vô văn hóa như anh là những người quá bất hạnh rồi, sao có thể vừa bị câm vừa vô phúc đến mức trái đất rộng thế này mà để tôi gặp anh chứ, đúng không? " 

" Cô... cô " - Khánh Anh mặt đỏ lên vì giận. Hắn đường đường là đại thiếu gia của gia tộc Nguyễn Hoàng danh tiếng lại bị một con nhỏ nhà quê xúc phạm trước mặt biết bao nhiêu con người

" Cô không biết tôi là ai sao? "

" Tại sao tôi phải biết anh? "

" Tôi là đại thiếu gia của gia tộc Nguyễn Hoàng " - Hắn gằn giọng. Lần đầu tiên có một người làm hắn giận đến như vậy

" Vậy Nguyễn An Vy tôi đây chính là đại thiếu phu nhân của gia tộc Nguyễn Hoàng đấy. Anh nhìn lại mình đi. Đại thiếu gia của gia tộc Nguyễn Hoàng phải đi xe buýt? Hahaha " - Nó cười phá lên. Mọi người xung quanh cũng che miệng cười nhìn hắn như một người có vấn đề về thần kinh

" Cô... cô được lắm " 

" Cô được bình thường thôi nhé cháu. Không biết sao này ai sẽ vô phúc lấy phải anh. Chắc kiếp trước phải giết người, cướp của, đốt nhà, thất nhân, thất đức lắm lắm luôn mới có thể được vinh hạnh sánh duyên cùng anh kiếp này đấy " 

Đến lúc này hắn không nhịn được đứng dậy nắm chặt tay nó trừng mắt.

" CÔ THỰC SỰ MUỐN CHẾT SAO? "

" A ĐAU. Buông tôi ra. Anh là con trai sao? " - Nó la oai oái. Mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ rồi chỉ chỏ hắn khiến hắn khó chịu hất tay nó ra

" Thôi nào hai đứa. Tới nơi rồi đấy. Tính ra hai đứa cùng xuống một nơi đấy "

" Đúng là xui xẻo mà. " - Nó lườm hắn rồi quay lưng đi về phía cửa. Nó còn không kịp được ngồi ghế phải đứng cả buổi trên xe với tên xui xẻo này. Còn giám cầm tay nó nữa chứ

" Đau quá " - nó vừa đi vừa xoa xoa cổ tay đang đỏ lên. Vừa định bước xuống xe thì có một lực kéo nó quay lại

" Cẩn thận " - hắn đi sau nó và đã thấy một chiếc xe chạy ẩu đang tiến đến với tốc độ nhanh. Hắn chỉ kịp kéo nó lại làm nó mất đà ôm lấy hắn

" ĐỒ BIẾN THÁI " - Nó đẩy hắn ra rồi đưa tay lên tát hắn

" Có giá quá nhỉ? " - hắn nhếch môi cười khinh bỉ rồi đút tay vào túi quần bước xuống xe. Như sực nhớ ra gì đó, hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó rồi gằn từng chữ " Nguyễn An Vy ".

" Kìa Vy, cậu ta vừa cứu con đấy " - Bác tài xế kể lại chuyện vừa xảy ra

" Ơ cháu, cháu đang suy nghĩ nên không để ý " - nó quay vội xuống xe nhưng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

" Con người này thực sự là như thế nào? " - Nó vừa đi vừa không ngừng nghĩ về hắn. Lại càng không biết rằng cuộc đời của nó sắp phải sang trang mới. Còn nhiều phiền phức nữa đang đợi nó đối mặt!