Chương 1: Khởi đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Con người có thật là đáng sợ như vẻ bề ngoài mà chúng ta thường thấy không???
- Kêu nó ra đây cho tao!_ 1 thằng " gấu" lên tiếng.
Đứa con gái đứng trên lầu 1 nghe nói vậy liền nhếch mép cười, nó đặt tay lên miệng mình huýt 1 tiếng gọi sự chú ý của bọn kia.
- Tụi bây coi ai kìa!_ thằng ban nãy nói rồi hướng mắt lên nhìn nó.
Đó là 1 đứa con gái xinh đẹp với làn da trắng mịn, đôi môi hồng hồng, mái tóc dài được cột kiểu đuôi ngựa trông rất cá tính, tai bấm 2, 3 khuyên, body chuẩn,... phải nói là perfect.
- Lên đó bắt nó xuống cho tao!- thằng đó ra lệnh.
Nó nhoẽn miệng cười không phải là nụ cười bình thường mà là 1 nụ cười đểu vô cùng. Trái bogn1 rổ mà nó cầm trên tay như được chuẩn bị từ trước, nó quăng thẳng trái bóng xuống sân bằng một lực khá mạnh, nhưng điều lạ là nó không ném vào tụi đó mà ném vào 1 khoảng trống.
- Sắp chết đến nơi mà còn chơi bóng rổ, điên!
Thằng cầm đầu lên tiếng rồi cả bọn phá lên cười. Khi cả bọn định thần lại thì thấy mình đang bị bao vây, có thể hiểu sơ lược rằng: nó ném trái bóng rổ xuống sân thực chất là 1 ám hiệu... Cả bọn bị nhóm người của nó vây kín, cả bọn không biết làm sao nên đánh liều lên cả. Mặc cho tình cảnh phía dưới, nó vẫn bình thản đeo headphone vào tai nghe nhạc, mắt quan sát khung cảnh hỗn độn phía bên dưới, dù bên nó lực lượng không bằng bên kia nhưng cũng có thể thấy bên nó chiếm trọn thế chủ động, tụi nó không chỉ đánh theo kiểu " xã hội" mà còn theo các trường phái như karate, judo,... Bọn đó khúc cuối cũng không chống cự nổi mà nằm lê lếch. Đến lúc này nó mới cử động, nó phi thằng từ lầu 1 xuống đất, ung dung tiến lại chỗ đó.
- Chị Zu, giờ tính sao đây?- một thằng trong nhóm hỏi nó.
Vẫn không trả lời, nó ngồi xuống ngay chỗ tên cầm đầu nằm, lấy tay nâng cằm hắn lên, miệng nở nụ cười khinh bỉ:
- Her, tao điên đấy, nhưng mày đã không thắng nổi 1 con điên như tao! Chưa đủ tư cách!
Nói rồi nó đứng dậy bỏ đi, trước khi đi, nó còn để lại một nhánh mẫu đơn, điều đó đã trở thành một quy luật với nhóm nó mỗi khi chiến thắng. Hoa Mẫu Đơn như là một biểu tượng đẹp đẽ của nhóm nó, đó là biễu tượng của sự chiến thắng. Nó tên Mẫu Đơn, nhưng ít ai dám gọi thẳng ra, chỉ dám coi đó là 1 tên nhóm chung. Người ta chỉ biết nó là Zu, một con nhỏ xinh đẹp nhưng ngỗ ngược vô đối, vô cảm vô cùng.
Sáng hôm sau. tin nó hạ gục được một tên đàn anh lan ra khắp cả trường. Đi đến đâu mọi người cũng né tránh nó vì sợ. Bỗng có một đứa con gái chặn nó lại:
- Mày là Zu?
Nó vẫn không trả lời, định bước tiếp nhưng nhỏ kia cứ chặn lại:
- Mày dạo này lộng hành quá nhỉ, mới vào trường mà không biết phép tắc. Mày sẽ phải trả giá vì đã đánh chồng tao!- nhỏ đay nghiến nói.
- Chồng mày? Cái thằng trói gà không chặt hôm qua sao?- nó cười khẩy.
- Im đi, đừng cứ sủa mãi thế! Cái tên Mãu Đơn của mày nghe chẳng lọt lõ tai tao, mày quả thật là thiếu giáo dục, về kêu ****** dạ lại mày đi!
Vừa nghe câu nói đó, nó mất hết cả hứng thú châm chọc nhỏ đó. Đời này nó rất ghét ai đụng chạm vào tên mình và người mẹ đã mất kia. Nhanh như cắt, nó lấy chân đá vào đầu gối nhỏ, khiến nhỏ khụy xuống, nhân lúc nhỏ mất đà, nó lậy sợi dây trong túi ra cột 2 tay nhỏ lại. 2 đứa đàn em của nó ở đâu xuất hiện, túm chặt lấy vai của nhỏ khiến nhỏ không thể ngọ nguậy.
- Buông tao ra coi!
Nó khinh khỉnh nhìn nhỏ đó rồi lấy điện thoại ra chụp hình lại. Nó búng tay ra hiệu cho tụi dàn em, tụi nó hiểu ý nên đem nhỏ nhốt vào vệ sinh nam. Trước khi người bị đưa đi, nó lạnh lùng nói:
- Đứa nào có gan thì cứ mà cứu nó!
Rồi nó quay qua nói với nhỏ:
- Ngoan ngoãn ở đó, biết điều thì tan trường sẽ có người đến thả, khôn hồn thì đừng tìm cách thoát, tao không đảm bảo là mày còn nguyên vẹn đâu!
Đứa nào chứng kiến cảnh này đều phải rùng mình. Nó vào trường chưa lâu mà giờ đây hầu như ai cũng biết nó. Đáng lẽ nó không trở thành như bây giờ. chỉ tại cái quá khứ đáng nguyền rủa nó: sau khi mẹ nó mất lúc nó 5 tuổi thì ba nó cũng hắt hủi nó, nó được ông quản gia chăm lo cho đến tận bây giờ, từ đó nó ghét con trai; còn lúc đi học thì bạn bè luôn xa lánh nó, gọi nó là một đứa lập dị vì không có cả cha lẫn mẹ, họ không chơi với nó, cô lập nó, đã có lần nó bị mời phụ huynh vì đánh bạn trong lớp... từ đó, nó hình thành nhân cách ấy, mang bộ mặt bất cần ấy cho đến bây giờ.
Vừa về đến nhà, nó chào ông quản gia rồi đi lên phòng nằm nghỉ. Cứ thế mà nó miên man chìm vào giấc ngủ, nó sẽ ko tỉnh dậy nếu chuông điện thoại nó ko vang lên.
- Chị Zu, đi bar hông?- giọng một đứa con gái oang oang trong điện thoại.
- Ừm!
- Thế có cần tụi em sang nhà rủ ko ạ?
- Ko!- nó trả lời ngắn gọn như thế rồi cúp máy cái rụp.
Nó tắm rửa, sửa soạn lại 1 chút, xong hết cả nó xuống nhà dưới xin ông quản gia đi chơi. Ông gật đầu rồi căn dặn nó ráng về sớm, đừng đi khuya quá. Được sự đồng ý từ ông, nó phóng thẳng con Lexus tới bar với 1 tốc độ kinh hồn.
Vừa đẩy cửa bước vào, nó thu được bao nhiêu là ánh nhìn, khiến ai cũng phải ngước nhìn, bộ đồ nó mặt ko quá khiêu gợi: bên trong là 1 chiếc áo sát cánh được che đi 1 nửa bởi chiếc áo khoác có nón, phía dưới là chiếc váy xòe ngắn, sọc ca rô màu đỏ đen, chân mang đôi bốt cao cổ, tóc được cột lên 1 phần nhỏ bởi chiếc nơ màu vàng chói lọi; phải nói là màu sắc được phối với nhau quá tuyệt hảo.
- Chị Zu chói quá nha!- 1 đứa con gái khen.
Nó ko nói gì chỉ nhếch môi cười kiểu xã giao rồi quay lưng đi thẳng ra sàn nhảy.
- Chị Zu ít nói ghê á! Nhưng được cái là chỉ rất biết cách chăm sóc cho người khác!- 1 đứa bàn luận.
- Ờ, một phong cách rất Zu! (
) - thằng khác nhảy vào nói.
- Con Zu mà nge là mày chít ko kịp thở!- 1 đứa con gái dọa.
bla.... bla... bla....
Cuộc nói chuyện có lẽ sẽ không bị gián đoạn nếu ko có lời thông báo:
- Stop đi, đừng 8 nữa, ra coi chị Zu sao kìa, ko là lớn chuyện!
Vừa nói xong, cả bọn đồng loạt quay ra nhìn thì thấy nó đang bị 1 tên giở trò, ngược lại với hành động của người bình thường, nếu là 1 người nào đó thì bọn đó sẽ ra giúp đỡ, còn người này là nó thì....:
- Tên đó chết chắc!- 1 đứa nói khẳng định.
- Giờ sao, ra ko? Tui kêu mấy người ra chứng kiến là để can ngăn mà lại... - tên con trai đó rên rỉ.
- Quan sát chút đi, khó tính quá! Ko thích coi film free hả? Nói nhìu!
Tụi nó vẫn đứng đó quan sát tình hình dù là không nghe được gì, chỉ cần nhìn nét mặt có lẽ tụi nó có lẽ cũng đoán được tình hình của câu chuyện.
- Em đẹp thế đi chơi với anh nhá!- 1 thằng con trai tiến sát lại nó.
- Biến!- nó.
- Sao thế em, anh vừa có sắc lại vừa có tiền!- tên đó càng nói càng tiến sát vào mặt nó.
Nó cười khẩy 1 cái, hất mặt tên đó ra:
- Đẹp toàn đểu cả!
Tên đó như vẫn ko nản, cứ tiếp tục trêu nó, hết chuyện lại xòe tiền ra phẩy phẩy trước mặt nó. Lúc này nó đã bực thật sự, nhanh tay túm lấy cổ áo tên trước mặt, đay nghiến nói:
- Câm đi!
Thấy vậy, cả bọn đàn em đều xông ra vì mọi chuyện ko còn đi theo quỹ đạo nữa, tuy là thế, nhưng cả nhóm ko ai dám ngăn lại, bất ngờ có 1 giọng nói vang lên:
- Zu, xin can, mất khách của Pj đó!- người con gái được gọi là Pj lên tiếng.
Nghe lời Pj nói nó cũng thôi ko túm áo tên đó nữa! Tên đó được một phen khiếp vía nên chuồn lẹ đi 1 cách êm thấm. Nó bực tức trở về chỗ ngồi của mình, bọn đàn em thì bị Pj làm cho 1 trận vì cái tật nhiều chuyện. Lúc này, ở một cái bàn tại góc khuất của quán, có 2 thằng con trai rất kul đã được dịp chứng kiến từ đầu đến cuối.
- Ai? Con nhỏ đó? - người con trai tóc đỏ hỏi.
- Ý mày là nhỏ túm áo thằng công tử khi nãy?- người con trai kia.
- Hỏi thừa!- tóc đỏ.
- Nhỏ mày hỏi tên Zu đó!- người con trai kia tiếp tục trả lời.
- Leader của Mẫu Đơn sao?- hắn ko nói gì nữa chỉ nhếch môi cười, miệng nhấp 1 ngụm rượu.
- Rượu ko nhạt!
Hắn lên tiếng nói làm tên kia phải hỏi lại:
- Ý mày là.........???
- Thế mà cũng ko hiểu hả Ken? Bạn thân mà thế đấy!- hắn lại tiếp tục uống thêm 1 ngụm rượu.
- Tao là bạn mày chứ ko phải là thần thánh hay bố mày đâu!- người con trai tên Ken phản bát lại.
- Chưa đầy 1 năm, nhan sắc tầm thường, quá kiêu rồi em ạ!- hắn lại cười.
- Nghe nói tụi đàn em không lần nào " xử" được nhóm nó! Cứ bất phân thắng bại!- Ken.
- Ko ra tay ko được!- hắn.
- Thú vị, tao cũng tham gia!- Ken
- Tao đoán, mày chọn nhỏ chủ bar!- hắn nói với vẻ chắc chắn.
- Hừ!- Ken ko nói gì, chỉ hừ nhẹ 1 tiếng.
- Đã bảo là quên đi, rõ ràng mày coi lời nói t ko có trọng lượng nào! Con nhỏ này chắc cũng tới số rồi! Đáng thương!- hắn cười nhạt.
Tên con trai đó ko nói gì, chỉ im lặng, nhưng cặp mắt sau hàng mi đó lại đanh lại, nhìn vào thoáng lạnh cả người.