Chương 1: “Chào mừng đến với Việt Nam.”

Lần đầu tiên tôi gặp Alan là vào cuối tháng 11 năm 2017, năm ấy tôi 20 tuổi, học đại học năm 3 ở một thành phố vùng duyên hải Đông Bắc.

Lúc mới gặp anh cả người tôi nhếch nhác chật vật. Khi đó tôi vừa ngồi 12 tiếng máy bay đến thành phố Hồ Chí Minh, áo sơ mi mặc trên người nhăn nhúm, sắc mặt cũng xấu đến dọa người.

Alan đứng bên ngoài cổng quốc tế của sân bay Tân Sơn Nhất, trong tay cầm tấm bảng bìa cứng màu vàng, trên bảng viết mấy chữ Hán xiêu vẹo —— là tên và bính âm tiếng Trung của tôi.

Tôi kéo hành lý đi tới trước mặt anh, dùng mu bàn tay phải lau mồ hôi trên trán, cố gắng che dấu vẻ mệt mỏi nặn ra một nụ cười với anh: “Chào anh, tôi là Thẩm Đông Dương. Rất xin lỗi vì giờ trông tôi thê thảm quá.”

“Không sao, cứ gọi tôi là Alan.” Anh thân thiện cười với tôi, dựng tấm bảng bên cạnh hành lý của tôi, đưa tay phải ra: “Chào mừng đến với Việt Nam.”

Tôi đưa tay bắt tay với anh, ngẩng đầu quan sát nam sinh người da trắng cao hơn tôi nửa cái đầu này. Tuổi anh xem chừng không lớn, chắc cũng khoảng 20. Làn da rám nắng, mắt xanh da trời, mái tóc vàng mềm mại, trán cao, hốc mắt sâu, là một khuôn mặt tiêu chuẩn đường nét rõ ràng của người châu Âu.

“Đi theo tôi nào.” Alan kéo hành lý thay tôi, tôi định giữ lại theo bản năng thì bị anh ngăn lại.

“Giao cho tôi đi, trông cậu mệt phờ người rồi.” Trên mặt anh vẫn treo nụ cười cởi mở: “Hôm nay chủ yếu là giúp cậu ổn định chỗ ở, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút.”

“Nơi đây rất đẹp, dù mùa hè hơi nóng quá mức, nhưng tóm lại là một nơi đáng giá ở lại. Cậu nhìn tôi xem, một năm trước tới đây còn là một anh Tây da trắng nổi bất nhất cả con phố, giờ nhìn lại đi.” Anh vừa nói, vừa giang rộng cánh tay trái: “Cả người đã biến thành cái màu này rồi!”

Lúc nói ra những lời này, gương mặt Alan không giấu nổi nụ cười. Tôi nhìn ra được, anh rất hưởng thụ khoảng thời gian sống ở đây. Anh mặc chiếc áo phông Champion màu trắng, bên trên mặt áo ngoài vị trí chính giữa hơi chếch lên trên có in một chuỗi chữ cái với kí hiệu ra thì không còn trang trí nào khác. Tôi không thích kiểu quần áo của anh ấy cho lắm, cứ cảm thấy nó quá đơn điệu, cho dù là áo ngắn tay hay là áo khoác lót nhung thì về cơ bản trông nó từa tựa như nhau. Nhưng phong cách này không ảnh hưởng đến việc nó rất được người trẻ tuổi yêu thích, trong list bạn bè của tôi có không ít đàn anh đàn chị học ở bên Anh bên Mỹ, ai sang bên đó rồi gần như đều trở thành người mua hàng xách tay cho gia đình họ. Cho dù không muốn, nhưng lúc về nước cũng không tránh được phải cau mày nhét vài thứ vào rương hành lý, chia cho bạn bè thân thích đám trẻ con trong nhà.

Nhưng mới rồi nhìn anh nhếch mép nói chuyện với tôi, chiếc áo vốn bình thường ấy trong nháy mắt như bị dính ma thuật, trở nên trắng lóa dị thường, từ vai áo đến vạt áo đều lấp lánh ánh sáng đẹp mắt —– đúng vậy, tôi chỉ có thể dùng từ “đẹp mắt” đơn giản để hình dung nó. Giống như Alan vậy, trong mắt tôi, anh là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Mà cũng có thể bởi vì được một người đàn ông với vẻ ngoài thượng thừa mặc trên người nên bộ quần áo này mới lộ ra sắc thái khác biệt như vậy.



“Kế hoạch ban đầu của tôi là ở đây một năm, nhưng qua một năm rồi, giờ tôi muốn ở đây đến năm 23 tuổi mới đi.” Khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn áo anh, Alan vẫn đang giới thiệu về anh và cuộc sống của anh ở nơi này với tôi.

“Vậy sao.” Tôi lấy lại tinh thần: “Có tiện nói cho tôi biết năm nay anh bao nhiêu tuổi không?” Tôi không biết rõ về Alan lắm, khoảng thời gian trước có mấy lần trao đổi qua email. Tôi chỉ biết anh tốt nghiệp chính quy, đến từ hạt Devon*, lúc mới trò chuyện tôi cũng thấy anh nói giọng Anh tiêu chuẩn, còn lại thì chẳng biết gì nữa.

*Devon nằm ở Tây Nam nước Anh, là hạt lớn thứ ba trong các hạt của Anh và có dân số là 1.109.900 người. (theo wikipedia)

Cho nên hiện giờ tôi cũng không chắc việc đường đột hỏi tuổi tác của một người Anh như vậy có phải là hành động thích hợp hay không. Tôi hiếm khi giao tiếp với người Anh, từ trên mạng cũng chỉ biết được phần lớn bọn họ đều là người vô cùng kín đáo nội liễm.

Trên thực tế khi vừa nói ra những lời này tôi đã thấy hối hận rồi, nhưng cũng không thể rút lại được nữa.

“Năm nay tôi 21 tuổi.” Cũng may, Alan không nhạy cảm như tôi tưởng tượng. Anh trả lời: “Tôi rất thông minh đấy, 17 tuổi tham gia sát hạch A-level**, toán học, toán học cao cấp, vật lý và kinh tế học đều lấy được bằng A.” Nói xong, anh đắc ý nhướn mày với tôi.

**Chương trình A-level mời tìm hiểu tại đây

“Anh xuất sắc thật đấy.” Dù kinh ngạc về thành tích hoàn mỹ của anh, nhưng tôi cũng bị vẻ mặt của anh khiến cho không biết làm gì. Trong cuộc sống hằng ngày, tôi chẳng mấy khi gặp được người nào hào phóng tự khen bản thân như Alan cả. Từ nhỏ đến lớn, tôi không phải dạng đặc biệt ưu tú, nhưng đủ để hiểu chuyện, thành tích cũng tạm được, cho nên cũng được nghe không ít lời khen ngợi của người xung quanh. Nhưng trước những lời tán dương đó, tôi sẽ chỉ đứng bên cạnh mẹ, lộ ra nụ cười đúng mực. Đồng dạng, đám “con nhà người ta” của chú bác họ hàng hay đồng nghiệp của cha mẹ cũng như thế, cho tới giờ đều chỉ lễ phép tiếp nhận lời khen ngợi của người ta, không nói thêm lời dư thừa nào. Từ trước đến giờ các bậc trưởng bối đều lấy sự ưu tú của đám thanh niên làm đề tài câu chuyện, chứ không phải về chính bản thân bọn họ.

Cho nên tôi cảm thấy, Alan không giống như những người bạn mà tôi biết. Anh rất tự tin, trên người tỏa ra hơi thở như ánh mặt trời, mà tôi thì vô cùng thưởng thức sự tự tin cởi mở này của anh.

“Đông Dương, nói cho tôi biết về cậu đi.” Alan bỏ hành lý của tôi vào cốp sau, ngồi lên vị trí lái xe, quay đầu nói với tôi.

“Tôi á?” Tôi suy nghĩ một chút rồi bắt đầu giới thiệu bản thân: “Tôi đến từ phía Bắc Trung Quốc, nhỏ hơn anh một chút, năm nay vừa tròn 20.” Nói xong câu này, tôi nháy mắt mấy cái với anh: “Ừm…Hiện nay tôi đang học đại học năm 3. Không giống với bên các anh, đại học Trung Quốc phải học 4 năm 8 học kì, vậy nên tôi còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp. Chuyên ngành của tôi là ứng dụng ngôn ngữ học, tôi từng đi trao đổi 2 học kỳ ở châu Úc. Ở bên đó tôi cũng đã lấy được chứng chỉ chuyên ngành giáo dục một năm. Ngoài ra tôi còn…”

“Đông Dương thân mến.” Alan dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải gõ nhẹ vào tay lái mấy cái: “Xin lỗi đã cắt ngang cậu, nhưng tôi không muốn nghe cậu nói chuyện này, tôi đã biết rõ những nội dung này trong sơ yếu lý lịch và email cậu gửi trước đây rồi.”

“Xin lỗi.” Tôi gãi gãi đầu: “Tôi vô tình khiến bầu không khí giống như đang phỏng vấn vậy… Anh muốn biết chuyện gì? Tôi sẽ nói với anh.”

“Tôi nghĩ chúng ta cứ từ từ đã, không cần vội.” Alan nhìn đường trước mặt: “Sau này chúng ta có đủ thời gian để hiểu lẫn nhau, đến lúc đó tôi không muốn nghe cậu dùng giọng điệu trả lời phỏng vấn để giao lưu với tôi đâu… Thế này nhé, cậu ngủ một lúc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu.” Nói xong, anh mở radio lên.

Nghe anh nói vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều thêm nữa. Một là vì Alan cho phát bài Hotel California của nhóm Eagles —– đó là bài hát mà tôi rất thích. Hai là vì tôi đúng thật là đang rất mệt, gần nửa ngày ngồi tên máy bay đã thành công ép chút tinh lực còn sót lại của tôi rồi. Vì vậy tôi dứt khoát nhắm mắt tựa đầu vào ghế phó lái, trong thoáng chốc đã ngủ thật say.