Chương 1

Tôi tên là Noãn Đông, 25 tuổi, độc thân.

25 tuổi độc thân thì cũng bình thường, nhưng 25 năm chưa hề yêu ai, chỉ sợ sẽ bị người ta kỳ thị.

Nhưng tôi không cần, tôi có công việc, cũng coi như thuộc thành phần tri thức, tôi có phòng ở, sống một mình, trừ tôi thì không nuôi một sinh vật nào khác, coi như tự tại, ngoại trừ thường thường nửa đêm mở cửa phòng, nghe ba người bạn mà khả năng cả đời này tôi đá không xong, khóc lóc kể về yêu hận tình cừu của các cô ấy. Sau đó các cô hấp nước mũi nói: “Noãn, tại sao cậu 25 rồi mà chưa có bạn trai?” lúc đang cầm khăn giấy lau mặt.

Con người của tôi rất biết cam chịu, từ khi biết các cô ấy đến giờ tôi liền hiểu được điểm này, cho nên, bình thường bọn họ khóc đến hừng đông, khóc mệt mỏi sau đó thật không khách khí nhảy lên giường tôi, tôi phải chịu trách nhiệm gọi điện thoại giúp bọn họ xin phép, sau đó lại phục hồi tinh thần đi làm.

Hiện tại nằm trên giường tôi bất tỉnh nhân sự là An, trong ba người thì cô là người sớm nhất quất quýt lấy tôi không rời, từ lúc tính toán chọn ngành, cho đến lúc vượt qua kì thi vào đại học rồi tìm việc, nhiều sóng to gió lớn như vậy cũng không có đem chúng tôi tách ra, An từng còn thật sự nói với tôi: “Chúng tôi không yêu nhau thật quá lãng phí.” Sau khi tôi nghe xong những lời này cẩn thận quan sát khuôn mặt kia, lắc lắc đầu nói: “Cậu không phải loại mình thích.” Cô ấy liền kêu to: “Đường Lỗi, Đường Lỗi, trừ tiền lương cô ấy, không cho cô ấy tiền thưởng.” Đường Lỗi liền cười sủng nịch nhìn cô, cười đến mức tôi một thân nổi da gà.

Cho nên bạn trai của An còn có với tôi thêm một tầng quan hệ, đó là ông chủ lớn của tôi.

Hiện tại người đàn ông phát tiền lương cho tôi đang ngồi trước mặt với vẻ mặt thất bại, mà tôi không chút ý thức hứa hẹn giúp đỡ ông chủ phân ưu giải nạn, nhưng anh ta gọi tôi đến văn phòng tổng giám đốc ước chừng 15 phút mà chưa nói một câu, tôi bắt đầu ý thức được hình như có việc gì lớn thì phải, người đàn ông luôn công tư phân minh thế nhưng hôm nay lại khác thường, ngày hôm qua An gào khóc một buổi tối cũng không vào chuyện chính, tôi nghĩ dù sao hai người kia cho tới bây giờ cũng không xuất hiện vấn đề gì nghiêm trọng, lúc An đến, tôi bình thường là cắm cúi vào đóng giấy tờ trên bàn, cô ấy đông kéo tây xả tôi cũng không có cảm giác.

Đại ý.

Tôi xả một cái khuôn mặt tươi cười, nói: “Tổng giám đốc đại nhân, đã chào buổi sáng rồi, ngài không có gì phân phó tôi đi làm việc đây.”

Đường Lỗi lập tức đứng lên: “Noãn, cô làm bạn với An nhiều năm như vậy, cô nói xem rốt cuộc cô ấy nghĩ gì, tôi tự nhận Đường Lỗi tôi là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch sự, tuy rằng trước kia không hề thiếu bạn gái, nhưng từ khi quen biết An, ánh mắt của tôi không hề rời khỏi người cô ấy, như vậy cũng coi như là chung thủy đi, đàn ông giống như tôi rốt cuộc có vấn đề gì, cô có biết, chúng tôi hiện tại ở cũng ở cùng nhau, cô ấy, cô ấy rốt cuộc có ý tứ gì?”

Chịu thân hình cao 1m82 của anh ta áp chế, tôi bày ra vẻ mặt chiêm ngưỡng liệt sĩ nhìn anh ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu ấy... Cậu ấy... Cậu ấy có phải hay không có người khác?” Cô ấy là sắc nữ mà.

”Không phải” Đường Lỗi lại khôi phục vẻ thất bại, ngồi xuống, hai mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, tôi mượn cơ hội uống miếng nước an ủi, chỉ nghe Đường Lỗi dài thở dài một hơi: “Tôi cầu hôn cô ấy.”

Tôi phun một ngụm nước an ủi ra, Đường Lỗi không rảnh quản tôi, tiếp tục nói.

”Cô ấy đồng ý hay từ chối tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô ấy tự nhiên hét lên một tiếng, đạp cửa xông ra, em nói xem cô ấy làm sao vậy?”

”Cậu ấy vui vẻ đấy, anh cầu hôn cậu ấy khiến cậu ấy kích động.” Tôi vô cùng nghiêm túc kiên định nói, Đường Lỗi tà ánh mắt nhìn tôi, có vẻ không tin, nhưng thấy ánh mắt sáng quắc cố định của tôi, anh ngẩng đầu không nói nhìn trời rồi nói, “Quên đi, em đi làm việc đi.”

Ánh mắt tôi sáng quắc cố định xoay người, như được đại xá đi ra cửa, Đường Lỗi đột nhiên nhớ tới cái gì lại nói: “ “Người đó” từ một nhân viên đã được thăng làm quản lí một ngành, 10 rưỡi mở cuộc hội gặp mặt, cô ở đây nên tôi thuận tiện nói với cô một tiếng.”

Hiện tại mới 9 rưỡi, tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, kỳ thật tôi không quan tâm nhiều lắm, tôi đã dâng bạn thân hối lộ cho ông chủ lớn nhất công ty, cho dù anh ta là quan lớn mới lên mượn thế mà đe dọa tôi cũng không sợ anh ta.

Nhưng trên thực tế chứng minh tôi sai lầm rồi, tôi rất sợ anh, tôi biết anh, là bạn học trung học của tôi, lúc nghe thấy ba chữ Thiệu Vũ Triết tôi còn tưởng rằng tôi nghe lầm, sau đó tôi cũng phải đối mặt với sự thật, rốt cục nhìn về phía khuôn mặt mà tôi 5 năm đã không gặp, hy vọng anh đã quên tôi, nhưng khi giới thiệu đến tôi, tôi nhìn thấy trong mắt anh hiện lên mỉm cười, tôi chỉ biết không diễn ra như mình muốn.

Tôi hy vọng anh quên tôi là có lý do, bởi khi nhớ về tôi chỉ là những kỷ niệm ủy mị.

Tôi thích anh, trước năm 20 tuổi, đó là một đoạn duy nhất tôi nhớ về chuyện thầm mến một người, trung học ba năm đối với khuôn mặt kia không có cảm giác gì, khi lên đại học rời xa nhà liền dễ dàng nhiễm tư tưởng đa sầu đa cảm, người này tựa như tính toán thời gian rất chuẩn, mỗi khi tôi bị cảm sắp khóc tung tóe như hoa bắn thì nhắn tin hoặc gọi điện báo đã tới, biết rõ chẳng qua là bạn tốt mà thôi, nhưng vẫn không cẩn thận liền luân hãm, tôi biết anh không có khả năng thích tôi, tôi tự mình hiểu lấy, tôi so với người bình thường còn kém hơn một chút, không riêng gì diện mạo dáng người, còn có thành tích học tập đến đáng kinh ngạc, nhưng tôi quyết định trước năm 20 tuổi sẽ cho bản thân một kết thúc, cho nên vào buổi tối trước sinh nhật tôi tròn 20 tuổi, gọi điện thoại hỏi anh muốn làm bạn trai tôi hay không, anh ở đầu điện thoại kia vẫn trầm mặc, tôi sợ khống chế không được tình cảm của mình đã nghĩ tới nên nói gì đó, tôi đã nói, được hay không thì anh hãy nói một câu, điện thoại đường dài ôi chao thực quý, anh ở bên kia điện thoại thở dài nói, “Đông, tôi vẫn coi cậu là huynh đệ, tôi đã có cô gái mình thích rồi.”

Mấy tình tiết xưa cũ, hiện tại nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng may tôi không có khóc sướt mướt như mấy tình tiết ngày xưa, tôi nói vậy được rồi, bye bye liền cúp máy, sau đó tôi nhổ dây điện thoại, tắt máy điện thoại di động, chui vào ổ chăn nhắm mắt lại, chế tạo một chút không gian không có gì trói buộc liền đem sinh nhật tuổi 20 ngủ trôi qua.

Tôi biết kết cục như vậy tôi cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng tôi còn khổ sở là vì anh nói anh coi tôi là huynh đệ, nếu nói tôi là bạn học, bạn bè, em gái, linh tinh thì tốt xấu tôi còn là con gái, huynh đệ, thì ra trong mắt anh tôi chỉ là thế.

Sau đó mọi người gọi điện thoại gửi tin nhắn đến hỏi ngày sinh nhật đó tôi chết ở đâu vậy, bó hoa mua rồi không biết làm sao để đưa, tôi đột nhiên phát hiện những người quan tâm tới tôi rất nhiều, do quá xúc động nên tôi không nghĩ kĩ mà đã cúp điện thoại, cho nên tôi không có đem chuyện tôi thích anh tôi nói cho bất luận kẻ nào, nhưng sau đó Thiệu Vũ Triết không hề gọi cho tôi, nên tôi quyết định làm một sinh viên 20 tuổi mới hoàn toàn, tôi vốn chả có tí kiến thức gì trong đầu, cho nên phải toàn tâm toàn ý đọc sách đi học bổ túc, bỏ qua các cuộc tụ họp bạn bè, cứ thế cho tới bây giờ.

Hiện tại anh đứng ngay trước mặt tôi.

”Đông, đã lâu không thấy, đã năm năm thì phải.” Khi nghỉ trưa anh ngăn chặn tôi đang chuẩn bị chạy trối chết, khoe hàm răng sáng bóng mà nói.

”Đúng vậy, chuyện cũ như bài hát.” Nhưng tôi không muốn cùng anh khơi lại đoạn hồi ức này.

”Năm năm còn trốn anh.” Anh nhíu mày.

Bị anh hỏi như vậy, tôi cũng nghĩ, đã năm năm, cho dù gặp lại anh tôi vẫn còn chút tình cảm, nhưng mọi người đều là người trưởng thành rồi, quay lại năm đó tôi không làm gì với anh, tôi thật sự là da mặt mỏng đến loại này cảnh giới, tôi vì sao còn trốn, ngày trước không chú ý, hiện tại nghĩ lại, đáp án hiện lên trong đầu là

“... Thói quen.”

Tôi biết anh rất muốn cười to, nhưng tôi không cho phép, tôi liền trừng mắt ý bảo anh nghẹn lại.

”Đông, cùng nhau ăn cơm trưa đi, chúng ta tự ôn chuyện.” Nhịn cười anh thành khẩn nhìn tôi, vì thế tôi lập tức gọi điện thoại về nhà nói cho An giữa trưa tăng ca nịnh bợ lãnh đạo, mặc cho cô ấy tự sinh tự diệt, nhưng không nói cho cô ấy là Thiệu Vũ Triết, sau khi cúp điện thoại tôi phát hiện thì ra mình cũng được trời ban cho tính trọng sắc khinh bạn.

Chúng tôi nói một chút chuyện trung học, bát quái một chút bạn học, ngay cả mối quan hệ của Đường Lỗi cùng Kỷ An cũng bị lôi ra, còn nói cho nhau nghe năm năm nay sống thế nào cho đến quá trình làm thủ hạ của Đường Lỗi, cùng với cuộc sống tình cảm.

Anh cũng độc thân không có bạn gái. Điều này khiến tôi rất vừa lòng.

”Cô gái mà anh thích đâu rồi, xảy ra chuyện gì, có là một đoạn tình bi thương cảm động thấu trời giống chuyện xưa không?” Diễn ra từng bước giống tiểu thuyết tình yêu ấy, nam nữ nhân vật chính gặp lại nhau, cùng trải qua một vài hiểu lầm nhỏ, hơn nữa loại hiện trạng này, cũng đã đi được một đoạn như vậy.

Đợi chút, ai nói đây là tiểu thuyết tình yêu, còn nam nữ nhân vật chính đã định như vậy rồi, thôi thôi thôi, đoạn trên kia không phải tôi viết, không nên nhìn.

”Đông, em đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi, anh lúc ấy thích cô ấy, nhưng không theo đuổi thôi, hiện tại cô ấy đã kết hôn.” Anh cười như không cười nhìn tôi nói.

”Cho nên anh liền thương tâm quá độ năm năm không có bạn gái?” Tôi tiếp tục đoán theo phim truyện tám giờ.

”Đó đã là chuyện năm năm trước, anh sở dĩ không có bạn gái là vì công tác bận quá, lại không có tìm được cô gái thích hợp.” Thấy tôi đang muốn mở miệng, anh cười xấu xa một chút nói, “Em còn như vậy anh sẽ nghĩ là em có ý nghĩ không an phận với anh đó nha.”

Tôi có.

Thiếu chút nữa nói ra theo phản xạ, nhất thời phanh lại khiến tôi suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.

Im lặng, một không khí im lặng liền quỷ dị đứng lên.

Tôi cười gượng hai tiếng, nói: “Em viết tiểu thuyết để thu thập tư liệu sống.”

Lý do thật hay, Thiệu Vũ Triết lập tức khen tài viết văn từ trung học của tôi đã rất tốt, đã lâu không được ai khen, tôi cũng không khách khí, nghiễm nhiên nhận.

Buổi tối lúc về nhà An vẫn còn ngẩn người tại nhà tôi, nhà hàng Nhật Bản là cô ấy làm chủ nên thời gian đi làm có thể tự do, nhưng cô ấy chưa bao giờ ngẩn người ở nhà tôi một ngày mà không có dấu hiệu dừng lại như thế này, nhưng tình huống lần này đặc biệt cũng là có lý do. Vốn không nên kỳ quái, nhưng ngay cả La Lâm cùng Dư Mặc đều ở đây chứng tỏ không thích hợp.

La Lâm, Dư Mặc chính là hai trong ba người tổn hại mà tôi mới giới thiệu, là bạn học đại học với tôi.

Bốn người chúng tôi nhìn nhau một phút đồng hồ, tôi bắt đầu nhận mệnh tìm mạt chược.

La Lâm liếc trắng tôi một cái, “Cũng không phải tới tìm cậu chơi mạt chược, nói, Thiệu Vũ Triết là sao hả?.”

Tôi nhìn An, ở đây biết Thiệu Vũ Triết ngoài tôi ra chỉ có cô ấy.

”Thiệu Vũ Triết là bạn học trung học của cậu cũng là bạn học trung học của An, giữa trưa lúc gọi điện thoại cậu lại có tình không báo, nếu trong lúc Đường Lỗi gọi điện thoại cho An không vô tình nói quản lí ngành mới tới, chúng mình đều không biết gì, cậu còn nói cùng lãnh đạo ăn cơm, có dụng ý gì?” Dư Mặc ở một bên lạnh lùng nói, còn An vô tội ngồi trên sô pha của tôi.

Tôi giữ vững mỉm cười chuyên nghiệp, ngồi ở bên cạnh nói với An,“Mình nói này Kỷ An tiểu thư, nếu Đường Lỗi tiên sinh gọi điện thoại tới đây, như vậy việc anh ta cầu hôn cậu được giải quyết rồi hả?”

Qúa nhiều chuyện đúng không.

”Cầu hôn! Đường Lỗi! Kỷ An cậu lại không nói cho chúng mình biết.” Tầm mắt La Lâm lập tức đổi phướng hướng, ngay cả Dư Mặc cũng sửng sốt một chút.

Tôi ở một bên nghẹn cười đến mức đại tràng ruột non ruột già đều muốn phun ra.

”Không sao, các cậu sẽ bị xử lý từ từ, chúng mình hôm nay ở tại nhà cậu.” Dư Mặc nói một câu ổn định trật tự.

Năm xưa nợ cũ a, tôi nghĩ đến câu mà Thiệu Vũ Triết đã nói "Đã năm năm còn trốn anh", cảm thấy thật sự không có gì, cũng không giấu giếm liền nói ra, nói xong cũng hiểu được thật sự chả có gì cả.

Theo thường lệ người giấu giếm sẽ bị ba người còn lại quyền cước an ủi.

Sau đó là đến phiên An.

Chỉ có đơn giản bốn chữ “Mình đồng ý rồi.” Kỳ thật tôi cũng đã đoán ra được, không phải tôi bát quái nhé, hừ.

”Không đồng ý cậu giấu giếm còn tạm tha, đồng ý rồi cậu còn không nói, có phải không muốn mời khách hay không?” La Lâm không thể tin chỉ vào An.

”Bởi vì mình đưa ra một điều kiện với anh ấy là mình hy vọng bốn chúng tôi có thể cùng nhau cử hành hôn lễ.” An chân thành nói. Nói xong khiến tôi một trận cảm động.

Tiếp theo sáu con mắt lập tức liền nhìn qua, khiến tôi cả người sợ hãi.

Cảm động không được bao lâu. Tôi đột nhiên nhớ tới tôi không có bạn trai.

”Cho nên Đường Lỗi liền lập tức báo sự kiện cậu cùng quản lí ngành ăn cơm, anh ta hiện tại không để lại một chút dấu vết a.” Dư Mặc vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Không tốt, kiếm tiền còn chưa đủ tôi tiêu xài. Hiện tại không thể thất nghiệp, tôi mặc niệm trong lòng.

”Cậu... Cậu... Hai các cậu cũng...” Tay tôi chỉ vào giữa Dư Mặc cùng La Lâm.

”Vấn đề thời gian thôi, hơn nữa vấn đề này lập tức sẽ giải quyết.” Dư Mặc nhún nhún vai.

”Mình căn bản không thành vấn đề.” La Lâm vẻ mặt khinh thường.

Tay tôi chỉ xuống dưới.

Đúng vậy, lúc Dư Mặc học đại học là danh nhân của hệ, cả người xinh đẹp, thành tích tốt, năng lực làm việc lại là nhất đẳng nhất cường, gia đình làm nghề buôn bán, gia sản hùng hậu, cô ấy quả thực chính là cô gái hoàn mỹ, người theo đuổi có thể nói là tấp nập, đủ loại kiểu dáng bao hàm toàn diện loại gì trạng thái gì cũng có, cô ấy hờ hững, hại chúng tôi lo lắng với gia thế của cô ấy, Dư Mặc khả năng chuẩn bị đám hỏi chỉ vì lợi ích của xí nghiệp mà thôi, kết quả sự thật chứng minh chúng tôi lo lắng là dư thừa, Dư Mặc ở năm hai đại học thực tâm coi trọng tài tử máy tính cùng hệ—— Tiếu Viễn.

Vì thế nguyên bản Dư Mặc chuẩn bị xuất ngoại liền đầy đủ tiếp nhận bốn năm giáo dục đại học của tổ quốc.

Hoàn toàn là điển hình cho câu chuyện con gái nhà giàu cùng tiểu tử nghèo.

Cho nên người kiên cường như Dư Mặc sẽ luôn luôn đến chỗ tôi khóc kể ba mẹ cô ấy ác.

Nhưng Tiếu Viễn chính là Tiếu Viễn, kể từ lúc quyết định muốn xen vào cả đời Dư Mặc liền dốc sức làm vì sự nghiệp của mình, đương nhiên tôi nói chuyện sự nghiệp đúng là sự nghiệp chứ không phải sinh viên dạy thêm tại nhà để kiếm tiền đâu, anh ta cùng bạn bè muốn góp tiền mở một công ty Internet nho nhỏ, hiện tại đã đạt được không ít thành tựu, Tiếu Viễn quyết định đem sự nghiệp mở rộng ra phía ngoài, hơn nữa muốn đẩy mạnh thành một công ty thật lớn mới hướng thái sơn đại nhân cầu hôn, mục tiêu này xem ra thực hiện rất nhanh.

Kỳ thật tôi vui vẻ thay cho bọn họ, năm đó thấy Tiếu Viễn cưỡi con lừa phá phách của anh ta dưới những ánh mắt bất khả tư nghị có, oán hận có, khinh bỉ ác độc có, thêm cả kì quái cũng có, chở công chúa của chúng tôi từ ký túc xá đến nơi dạy học, xuống căn tin rồi trở về, trên mặt giống như ngồi trên BMW mà không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tôi chỉ biết đứa nhỏ này tương lai sẽ rất tiền đồ, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng anh ta coi con lừa phá phách kia là xe BMW...

Sau đó là La Lâm, tình huống có điểm phức tạp.

Qúa trình La Lâm cùng vị kia quen biết nói đến vẫn cảm thấy có điểm rung động đến tâm can.

Lúc tốt nghiệp những người trong ban chúng tôi và người người nhà của mình rủ nhau đi ăn cơm rang, tình huống lúc ấy thực lừng lẫy, bốn mươi người kính rượu nhau, ngay cả tôi tửu lượng kém cũng uống đến choáng váng đầu óc tìm không thấy phương hướng, cho nên cơm nước xong có người đề nghị đến quán bar một chút để chia tay, nghĩ tôi là loại trẻ ngoan không dám nhận lời, vài người chưa muốn về hoặc không có người nhà đi cùng liền đi tới quán bar Số Mệnh kia, Tiếu Viễn không ở đây, Dư Mặc cũng đến, chúng tôi liền tiếp tục uống rượu.

Tiếp tục uống rượu, chợt nghe thấy một đống người ở bên cạnh đang thủ thỉ biểu đạt ý đồ bất lương của họ với một siêu cấp mỹ nữ, bình thường La Lâm thẳng tính lại hay xúc động, không hề nghĩ ngợi chân liền giơ lên, sau đó chúng tôi tạo ra một hồi hỗn loạn, làm cho tình huống không thể cứu vãn, sau đó rốt cuộc cũng có người tỉnh táo lại, bình tĩnh lý trí như tôi quyết định thật nhanh lôi kéo ba người bọn họ thừa dịp chạy trốn.

Đại mỹ nữ kia cũng đi ra theo chúng tôi, La Lâm còn choáng váng cười đến ngu ngốc nói với cô ấy: “Cô không cần cảm ơn tôi, ngày trước tôi đã ước được làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”

”Tôi không muốn nói cảm ơn cô, lấy năng lực của tôi không cần cô phải cứu.” Tiếng nói vừa thấp vừa gợi cảm, nhưng lời nói làm cho người ta máu chạy thẳng lên đầu.

”Làm cho ngài lão thêm phiền toái, hẹn gặp lại.” Bình tĩnh lý trí như tôi, bình tĩnh lý trí như tôi, thừa dịp La Lâm còn không có phản ứng lại, tôi bảo Dư Mặc cùng An chạy nhanh đi.

”Đợi chút, “ đại mỹ nữ một phen giữ chặt La Lâm, “Tôi đối với cô rất có hứng thú, tôi thích cô.”

Bình tĩnh lý trí như tôi, bình tĩnh lý trí như tôi, ngốc ở chỗ nào.

La Lâm một tay vừa giơ lên, lại bị người ta thoải mái cầm lại, đại mỹ nữ nắm cằm nhỏ của La Lâm, thuận thế liền... Liền... Liền...

Bình tĩnh lý trí như tôi, bình tĩnh lý trí như tôi, liền tiếp tục ngốc ở chỗ nào.

Đại mỹ nữ còn thuận tay rút tấm danh thiếp để vào trong túi áo La Lâm, để lại một câu tôi sẽ chờ cô đến tìm tôi, rồi tiêu sái xoay người.

La Lâm thật sự phải đi tìm cô ta... Báo thù.

Thường xuyên qua lại, theo như tôi chứng kiến và nghe thấy được, hơn nữa La Lâm nghiến răng nghiến lợi khóc kể, tôi tổng kết ra quả thực là kịch bản hài kịch""Tình yêu"" dành cho nữ.

Sau đó tôi thề tuyệt đối không có việc gì sẽ không loạn cứu người.

Chúng tôi chỉ biết cô ta tên là Giang Thần, là người mẫu nước ngoài, ngoài ra còn là người phụ nữ tự đại bá đạo, lời nói ác độc giảo hoạt cường hãn, sủng La Lâm lên tận trời, trừ bỏ La Lâm, trong mắt cô ta những người khác đều là dưa và trái cây rau dưa.

Còn biết cô ta sở dĩ nói không cần chúng tôi ra tay là vì cô ta học qua không thủ đạo, triệt quyền đạo, nhu đạo và quyền anh.

Vì thế đứa trẻ ngoan có tiền đồ như La Lâm, liền như vậy bị luân hãm.

Giang Thần nói qua, tuy rằng không thể đăng kí kết hôn, nhưng chỉ cần La Lâm muốn một cái hôn lễ trên danh nghĩa, cô ấy lúc nào cũng có thể đáp ứng.

Cho nên nhóm ba người “Ẩn tình đưa tình” nhìn tôi khiến tôi không thể phản bác.

Tuy nói kế hoạch là dùng cả đêm để bàn bạc, tuy nhiên trên thực tế vấn đề của chúng tôi dùng hai câu liền nói xong, nhưng ba bà tám kia vẫn không có ý định đi về, vì thế tôi lại đành phải nhận mệnh nấu ăn khuya cho bọn họ, không biết tên biến thái nào viết trong một quyển sách bói toán “Người thuộc sao Cự Gỉai có tài năng nấu ăn tiềm tàng”, lại không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy, nên ba người bọn họ có cơ hội đều đến nhà tôi ăn nhờ cơm, kết quả biến tôi thành cao thủ nấu ăn.

Ông trời ơi, vì sao ánh mắt của ông vừa thấy tôi liền nhắm lại.

Giằng co hơn nửa đêm, thật vất vả ba người mới cho tôi đi ngủ, An đã nói rằng bản thân sẽ mở cửa hàng, Dư Mặc có tiền lại rảnh rỗi, đến mức đi học vài thứ như âm nhạc nghệ thuật bao gồm trà đạo cùng sáp hoa Nhật Bản, chỉ cần cô ấy có hứng thú đều chơi tất, có khi còn đến công ty Tiếu Viễn hỗ trợ, tóm lại là rất rảnh rỗi, kẻ có tiền thật tốt, La Lâm làm nghề tự do, nhận vẽ bản thiết kế mặt bằng, viết viết này nọ bán lấy tiền, Giang Thần cung cấp trọn vẹn cho cô ấy, cái gì cũng không cần lo lắng.

Cho nên bốn người thủy chung muốn uống thức khuya chỉ còn có tôi, ông trời kia, ông mau nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau nhịn xuống xúc động muốn cầm búa đập chết ba người kia, tôi đóng cửa đi làm, đi làm sớm một chút vậy, hừ.

Tựa như yesterday once more, Đường Lỗi lại gọi tôi đến văn phòng tổng giám đốc mười lăm phút đồng hồ không nói chuyện, nhưng lần này khác hơn, cho dù tôi vì ngủ không đủ giấc mà thị lực suy yếu, nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng phật quang sau lưng Đường đại thiếu gia, khiến cho cả văn phòng đều tỏa sáng, mười lăm phút đồng hồ sau tôi mặt không chút thay đổi bắt đầu đồ ăn thư kí từ sớm đã chuẩn bị cho anh ta, anh ta vẫn không nói lời nào nhìn tôi ăn xong, tôi lườm anh ta một cái nói: “Tôi ăn cũng đã xong, chào buổi sáng cũng đã chào, không có việc gì khác tiểu nhân xin lui.”

Đường Lỗi đứng lên vỗ vỗ bả vai của tôi, lời nói vô cùng thấm thía:“Tốt, ăn nhiều một chút, dưỡng sức chân khí để tìm bạn trai, mặt khác, Vũ Triết là đồng chí tốt.”

Người đàn ông này... Người đàn ông này... Tôi... Tôi... Tôi... Tôi không cùng không chấp nhặt anh ta.

Lúc trở về đi ngang qua văn phòng Thiệu Vũ Triết, anh vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thấy tôi nhìn anh, liền gật đầu chào hỏi.

Người đàn ông đáng thương, tôi ánh mắt đồng tình.

Cuối tuần khi Đường đại thiếu tự nhiên phá lệ cho tôi về sớm, khiến tôi sợ tới mức còn tưởng rằng rốt cục sát thủ tàn nhẫn như anh ta đã cho phép tôi được đi tìm bạn trai, kết quả sợ bóng sợ gió một hồi, tôi kinh sợ lĩnh chỉ tạ ơn, tuần lễ này bị Kỷ An quấn quýt mất một nửa, tưởng Đường thiếu anh ta có lương tâm một lần. Ông trời ơi.

Nhưng sự thật chứng minh ông trời chỉ dùng khóe mắt liếc qua tôi một cái liền lại nhắm lại.

Khi tôi mở cửa ra nhìn thấy Kỷ An, Dư Mặc, Tiếu Viễn, La Lâm, Giang Thần mang theo một đống đồ ăn nối đuôi nhau mà vào, tôi liền hối hận sao lúc đầu không đóng cửa giả bộ không có ai.

Hối hận khiến ruột non ruột già của tôi đều xanh đen.

”Ngạc nhiên không, tháng sau tụ hội, trước tiên mời dự họp, nha.” Kỷ An nháy đôi mắt to nhảy lại ôm lấy tôi.

”Nếu mình nhớ không lầm, cách lần tụ hội vào tháng sau còn mười chín ngày, hơn nữa, tháng này tổ chức ở nhà mình.” Tôi muốn xé xác cô ấy từ trên xuống dưới giống như xé da trâu vậy.

”Cho nên mới là bất ngờ.” Dư Mặc vỗ vỗ bả vai của tôi, tư thái rất đương nhiên. Tiếu Viễn ôm thắt lưng cô ôn hòa cười cười với tôi.

”Đúng vậy, cho nên Noãn chuẩn bị đi làm cơm đi, đói bụng quá.” La Lâm tự động mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn, hừ hừ, trong mắt cô ấy chỉ có bốn chồng côca côla xếp chồng lên nhau.

”Đem ánh mắt cô rời khỏi cô ấy đi, sau đó vào phòng bếp nấu cơm, lấy tốc độ nhanh nhất, Lâm nói cô ấy đói bụng.” Giang Thần lấy tư thái tao nhã ngồi ở trên sô pha của tôi, cầm một quả quýt của tôi, chậm rãi bóc, chỉ cần là người trái đất đều biết quả quýt này là bóc cho người vừa rồi kêu đói, tôi đem ánh mắt dời khỏi La Lâm như cô ấy mong muốn, quay sang nhìn cô ấy, khi nào thì xem cô gái này đều là vưu vật, ngay cả bóc quả quýt cũng gợi cảm như vậy, chỉ cần cô ấy không mở miệng là được, nhưng một khi cô ấy mở miệng tôi chỉ có thể mặc niệm trong lòng, bình tĩnh lý trí như tôi, bình tĩnh lý trí như tôi...

Khi tôi đang do dự xem có nên đá đống người này về trước hay mặc kệ bọn họ rồi về phòng ngủ thì chuông cửa lại vang, không cần hỏi, khẳng định là người cuối cùng, Đường Lỗi.

Không sao, tôi hiên ngang lẫm liệt mở cửa phòng ra, lại thật giống câu nói kinh điển “Tôi đoán trúng mở đầu lại không đoán trúng kết cục“.

Đúng là Đường Lỗi, nhưng phía sau anh ta còn một người.

Thiệu Vũ Triết.

Tôi nhìn thấy Đường Lỗi có vẻ mặt “Hoàn thành nhiệm vụ rồi, vợ ơi khen đi khen đi” đến trước mặt An, tôi khinh bỉ nhìn hai người này từ trên xuống dưới.

Trong sự khinh bỉ ấy cũng bao gồm cả tôi, bởi vì trái tim của tôi vừa nhìn thấy anh trong nháy mắt tăng thêm hai nhịp.

Còn bởi vì bình tĩnh lý trí như tôi hiện tại đang ở trong bếp cam tâm tình nguyện bận bận rộn rộn, bình tĩnh lý trí như tôi a...

”Anh đến hỗ trợ.” Thiệu Vũ Triết kéo tay áo đi vào.

Quả nhiên không cùng tư tưởng với nhóm người ngoài kia.

” Bảy người ở đây chỉ có một là có lương tâm.” Tôi bĩu môi làm ra vẻ cảm động.

Thiệu Vũ Triết nở nụ cười một chút, nói: “Trước kia nhìn em tiêu sái giống nam sinh, không nghĩ tới còn biết nấu ăn, còn một mình làm phần của tám người, vừa rồi ở bên ngoài nghe Kỷ An nói em làm cơm ngon ra sao, anh đã nghĩ 5 năm không thấy, em cũng biến thành vợ hiền mẹ tốt.”

Tôi cười gượng hai tiếng, câu ác mộng “Tôi chỉ coi cậu là anh em” lại xoay quanh đầu tôi, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, tự giễu nói, "vợ hiền mẹ tốt" gì, ngay cả bạn trai cũng không có, hoàn toàn là cuộc sống bức bách.” Câu này của tôi có hai nghĩa, vừa chỉ cuộc sống độc thân lại chỉ đôi bạn phá hoại ngoài kia.

”Đúng rồi, lần trước em nói với tôi chuyện Đường tổng và Kỷ An là một đôi, hôm nay nhìn bọn họ ở cùng một chỗ mới cảm thấy có điểm chân thật.” Thiệu Vũ Triết tựa hồ cũng ý thức được, thay đổi đề tài.

Kỳ thật chuyện Đường Lỗi cùng Kỷ An đã rất lâu không có gì để nói, nhưng chẳng qua tôi cũng có chút cống hiến trong đó mà thôi.

Lúc ấy tôi bị cái tên là “Cuộc sống” bắt đi nghiên cứu văn hóa ẩm thực, ở thư viện lấy một đống sách dạy nấu ăn, có một quyển giáo thức ăn Nhật hấp dẫn tôi, lúc vươn tay lấy lại đụng phải người cũng có cùng hứng thú giống như tôi, tôi nhìn qua phát hiện là thư ký tổng giám đốc, bình thường không có cơ hội kết giao, quyển sách kia lại là quyển cuối cùng trên giá, chúng tôi liền vụng về khách khí nửa ngày, sau đó liền thảo luận “Sở thích"" của “Cộng đồng"", tôi liền thuận tiện làm đồ ăn Nhật để tuyên truyền cho nhà hàng của An, lôi kéo khách, không nghĩ tới sau đó thư ký tiểu thư lại khen nhà hàng của An không dứt miệng, vì thế viết vào nhật trình chiêu đãi những khách lớn của Đường Lỗi.

Lần đầu tiên đi ăn cơm đã có ấn tượng khắc sâu với Đường Lỗi, bởi vì là lần đầu tiên ăn cơm trong quán đã nhìn thấy biểu tình ngay lúc đó của Đường Lỗi, vì thế kết luận rất có ấn tượng với anh ta.

Tuy nói là ăn cơm trưa, nhưng cũng chả khác tự cung tự cấp là mấy, tôi ở trong phòng bếp làm đồ ăn cũng không phải một hai lần, Kỷ An thích ăn gì tôi làm cái đó, trong cửa hàng cô ấy tôi thường làm hai phần, ngày đó tôi vừa đọc xong một quyển sách dạy canh hầm hương hoa, trong nhà tài liệu không nhiều, liền chạy tới nơi này muốn nấu món gì đó thú vị, bởi vì là lần đầu tiên khảo nghiệm sức tưởng tượng cùng năng lực bản thân, cho nên tôi chia đồ ăn làm hai phần, chỉ làm một nồi nhỏ canh hầm, vấn đề liền ra tại đây là chỉ có một chén canh nhỏ.

Một chén rất nhỏ.

Bởi nếu thất bại còn tiện hủy hoại tang chứng, quyết không thể làm cho người ta có cơ hội chê cười tôi, ngàn đại vạn đồng tiền lớn cùng mặt mũi là nguyên tắc lớn nhất, tôi giấu nó ở chỗ đồ ăn phụ để khi nào không có mặt An thì vụng trộm nhấm nháp.

Bởi nếu nhấm nháp trong phòng bếp sẽ câu dẫn đầu bếp hay thích cùng tôi trao đổi, tay này là đấu bếp có “tay nghề khó chơi“.

Mà An bình thường đều chờ tôi làm xong gọi cô ấy thì cô ấy mới có thể đến, hừ hừ hừ hừ... Không đáng.

Nhưng đầu lưỡi của tôi vừa chạm đến canh, An tự nhiên xuất hiện, cô bạn “Có đồ mới mà cậu độc chiếm một mình” khóc thét thanh, lộc sơn chi trảo của cô ấy liền lộ ra. (Lộc sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Qúy phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Qúy phi hai vết xước do tay cào, Qúy phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc sơn chi trảo” hình thành...)

Ông trời có thể làm chứng cho tôi là tôi thật sự bị hoảng sợ.

Từ từ nhắm hai mắt cũng có thể chứng minh! Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là tôi hất tay một cái, bát canh vẽ một hình vòng cung trong không khí.

Màn ảnh đổi hướng, lúc này Đường Lỗi vừa cùng khách của anh ta tiến vào, tìm một vị trí tốt chuẩn bị ngồi xuống, nghe thấy tiếng khóc thét liền phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn.

Tôi bàn thi triển một màn ném bóng rổ chén canh trên tay.

Tôi muốn nói ý là chén canh chuẩn xác hắt lên mặt Đường Lỗi.

Ánh mắt một khắc cũng chưa rời khỏi bát canh, An liền đi thẳng lên, kinh thế hãi tục liếm một chút trên mặt anh ta. (Sabj: eoooooooooooo)

Tôi thực cảm động cô ấy biết quý trọng thành quả của tôi, nhưng tôi tình nguyện tôi không quen cô ấy.

Hiển nhiên không có khả năng, bởi vì cô ấy quay qua nhìn tôi nói, “Rất ngon, nhưng mặn một chút.”

”Anh ta toát mồ hôi.” Tôi kinh ngạc bởi phản ứng đầu tiên của bản thân, sau đó tôi vẫn lo lắng rằng mình và Kỷ An có bệnh.

”Anh ta?” Kỷ An lại xoay đầu trở về, nhìn về phía người bị cô biến thành bàn tử sinh vật, nghĩ một chút xem bản thân làm sai cái gì.

”Cô dám chiếm tiện nghi của tôi!” Một cánh tay giơ lên.

Tôi đoán cô ấy nhất định không hiểu gì.

Cho nên bọn họ quen biết, còn có tôi.

Sau đó tôi mới nhớ anh ta là ông chủ tôi.

Anh ta lại biết tôi là một thủ hạ không chút tiếng tăm, tôi nói tôi là công nhân viên.

Sau đó chỉ cần tôi nấu cơm anh đều bắt nấu canh kia, nói là để cho tôi khắc sâu việc này trong tâm khảm, về sau chịu mệt nhọc.

Dù sao bát canh kia là tôi ném tới trên mặt anh ta.

Nhưng có một việc tôi vẫn cũng không dám nghĩ sâu, An nói cô ấy đối với Đường Lỗi là nhất kiến chung tình, tôi vẫn không dám hỏi ánh mắt đầu tiên của cô ấy là bị làm sao.

Vì thế sự tình liền phát triển đến bây giờ.

Hiện tại Đường Lỗi uống canh của tôi với vẻ mặt đáng khinh bỉ.

Khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ...