Chương 1

_Này, Cố Ngang, chơi bóng không?

Chuông tan học vừa vang lên, vài nam sinh đã hưng phất tụ lại. Cố Ngang một bên thu thập sách vở, một bên có lỗi lắc đầu.

_”Lại muốn qua chơi với trẻ em thiểu năng trí tuệ à?” Nam sinh cầm đầu bất mãn nhíu mày “Lớp trưởng! Định sưu tầm thẻ người tốt đổi quà sao?”

Học kỳ trước, lớp có tổ chức hoạt động “Học Lôi Phong:Yêu thương trẻ em thiểu năng trí tuệ”, lúc đó có một đứa bé tỏ ra rất thân thiết với Cố Ngang,bởi vậy sau khi hoạt động kết thúc, Cố Ngang vẫn thường xuyên đến thăm đứa bé ấy.

_”…Đúng vậy, đúng vậy,sưu tập đủ 99 thẻ người tốt có thể đổi với chị lớp trên.” Cố Ngang cười, vỗ lưng nam sinh,vác ba lô đứng lên “Mình đi trước nha.”

_”Đi thôi!” Các nam sinh hi hi ha ha cười đi ra

Cố Ngang đang định chạy, bỗng nghe thấy một thanh âm rụt rè vang lên bên cạnh

_Cái kia…Cố Ngang!

_”Sao?” quay đầu lại, là Cung Lý. Đuôi ngựa thật dài kết hợp với áo sơ mi cùng váy, thoạt nhìn phi thường thanh thuần ngọt ngào.

Cung Lý chậm rãi đi đến trước mặt cậu,hai má ửng đỏ

_”…Mình cũng muốn tiếp tục tham gia hoạt động kia.” Cô cố lấy dũng khí nhìn Cố Ngang,quanh co nói “Cho nên…Mình có thể hay không…”

_”Đương nhiên có thể a.” Cố Ngang cười cười,đơn giản gợi nhớ “Nếu mình nhớ không lầm thì nhà cậu ở phố Thanh Hà đúng không? Trùng hợp có một cô bé cũng cùng khu phố với cậu…”

_”Không,mình…” Cung Lý vội vàng giải thích, chống lại ánh mắt khó hiểu của Cố Ngang,cô đột nhiên mất đi dũng khí,chán nản cúi đầu nói “…A được rồi,mình sẽ đi…đến nhà đứa bé đó.”

_”Vậy thật cảm ơn cậu.” Cố Ngang cười rạng rỡ,hai mắt sáng ngời “Cô bé nhất định sẽ rất vui.”

Cung Lý ủ rũ gật đầu, sau đó thất tha thất thểu đi rồi

Cố Ngang dường như chợt nhớ ra cái gì,lớn tiếng hô “Cậu vừa mới tới hẳn sẽ làm cô bé sợ, đến lúc đó mình lại đưa cậu đi!”

Cung Lý ngẩn người,lập nức kinh hỉ nở nụ cười. Nụ cười lướt qua trong giây lát, cô lập tức đỏ mặt gật đầu, cầm túi xách đi ra phòng học.

_”Chậc chậc, lớp trưởng,cậu căn bản không cần sưu tầm đủ thẻ người tốt,chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng mở ba hậu cung ba ngàn, nhất định sẽ có rất nhiều tiểu thư khuê các xếp hàng chờ được nhận vào nha!” Nam sinh kế bên nhỏ giọng trêu chọc.

_”Đừng nói bậy, mình với cậu ấy không hợp đâu.” Cố Ngang cười đẩy nam sinh ra,xách túi đi rồi

_”Chỗ nào không hợp! Cung Lý đáng yêu như vậy a ~~~” Các nam sinh bắt đầu ồn ào “Cậu không cần thì cứ để cho chúng tôi a ~~~~”

Chỗ nào không hợp?

Tính! Hướng!

Cố Ngang vừa đi vừa thở dài. Tuy rằng con gái thật đáng yêu,nhưng cậu càng thích những cậu trai tinh xảo hơn, làm sao bây giờ?

Làm một mầm non gay bé nhỏ,cậu rất sớm liền hiểu được loại chuyện này nên điệu thấp là tốt nhất. Thời cấp hai, cậu đã bị cười nhạo suốt hai năm! May mắn cố gắng phấn gắng đậu vào một trường trung học ở tỉnh, cuối cùng cũng thoát khỏi đám đáng ghét kia.

Vì tạo dựng hình tượng thanh niên tốt xuất thân từ gia đình nông dân bần hàn, Cố Ngang vừa lên trung học liền trở thành kẻ thích giúp đỡ người khác,khiêm tốn hữu lễ,so với thằng nhóc nóng tính thích đánh nhau thời cấp hai hoàn toàn là hai phái cực đoan.

Bất quá, giang sơn dễ đổi,đánh chết cái nết không chừa.

Rất nhiều lần,Cố Ngang đều thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

Ví dụ như hiện tại…

_Tú ân tú ái vừa ra lò! Đời người ham thích của lạ! Anh không yêu tôi, tôi liền đi tìm người mới!

Tiếng vang truyền kỳ văng vẳng bên tai, Cố Ngang run run khóe miệng bước vào cửa hàng.

_”Chí sĩ mới là lực lượng!” (chí sĩ: người trí thức thời trước có ý chí và tiết tháo, quyết tâm đấu tranh vì chính nghĩa) Tiệm bánh.

Truyền thuyết kể rằng, tên của tiệm bánh này được đặt theo ý của cháu gái ông chủ,mà vị cháu gái kia lại là một hủ nữ kiêm trạch nữ bất trị. Có thể đặt ra một cái tên không tiết tháo như vậy,người kia có tiết tháo sao?

Lúc này,một ông chú mặc bộ đồ đầu bếp đang đứng bên quầy hàng, linh hoạt nhanh chóng bao bánh bao. Nụ cười trên mặt ông ta khoan khoái thanh thản,nhẹ nhàng ngâm nga khúc ca.

_”…Ông chủ, còn “ngoài giòn trong xốp” sao?” Cố Ngang là khách quen của nơi này. Tiệm bánh nằm sau trạm xe buýt, cậu thường xuyên ghé qua.

_”Ngoài giòn trong xốp còn mười phút nữa mới ra lò ~ bất quá, bên kia có sẵn gian tình bắn ra bốn phía! Là món mới của tiệm chúng tôi, cậu có thể thử xem!” Cô gái tràn ngập sức sống bưng chén đĩa rỗng trở về, hô to “Thiết xử ma thành tú hoa châm (có công mài sắc có ngày nên kim) chín chưa? Bên ngoài có mỹ nữ không kịp đợi a!”

…Cô gái, cô còn chừng mực không vậy!

Cố Ngang mếu máo nhìn đám nữ sinh xinh đẹp, các cô gái che miệng cười trộm,nhìn cậu mị mị mắt.

…Các cô à, giới tính của chúng ta không thích hợp đâu!

Cố Ngang bình tĩnh đi qua quầy hàng bên kia,tìm kiếm loại bánh mà chủ tiệm đã nhắc tới “Gian tình bắn ra bốn phía”. Rất nhiều người vì tò mò về tên gọi kỳ quái của tiệm bánh cùng các loại bánh quái gở mà tìm tới, đương nhiên hương vị cũng là một nguyên nhân rất trọng yếu.

Loại bánh mới rất dễ dàng nhận biết “Gian tình bắn ra bốn phía”, sáu chữ to viết ở mặt trên, khiến người nhìn muốn xem nhẹ cũng khó. Trên giá chỉ còn lại một chiếc bánh mì, mà hình thù thì…

Hai miếng xúc xích dính lại với nhau, mặt trên chất đầy đống bơ màu trắng ngà. Phía dưới là hai miếng bánh mì lớn hình tròn,…

Ông chủ, bán bánh mì cũng phải biết tiết tháo a! (chí khí cương trực trong sạch)

Cố ngang giật giật môi,kết quả vẫn quyết định vươn tay ra.

Cùng lúc đó, một cánh tay cũng duỗi tới.

_”…A” Người kia nhẹ nhàng kêu một tiếng

Cố Ngang sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền phát hiện, đó một nam sinh xấp xỉ cậu. Làn da trắng nõn,mang một chiếc kính cận gọng mỏng,thoạt nhìn phi thường nhẹ nhàng sạch sẽ.

Nam sinh cười với cậu, nhún vai nói “Cậu lấy đi.”

Nụ cười chết người kia khiến Cố Ngang không khỏi sững sờ,mất tự nhiên ho khan vài tiếng “Khụ, khụ, không sao…Cậu cứ lấy trước đi.”

_”Tôi không vội.” Nam sinh cười rộ lên làm cho người khác cảm thấy thực thoải mái

_”A, tôi cũng không vội…” Cố Ngang nghe thấy mấy cô gái đang chờ “Thiết xử ngang thành cẩm tú châm” cười khanh khách lên.

Lúc này, chú chí sĩ ló đầu ra,ngó nghiêng xung quanh hô to “Come on baby! Hai anh chàng đẹp trai đều đợi không kịp muốn lấy “gian tình bắn ra bốn phía” nha!”

…Chú à,chú thật sự không phải hủ nam sao?

Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến, bắt gặp mấy nữ sinh kia đều đã cười ngất ngư không thẳng lưng nổi.

_”Vậy cảm ơn cậu.” Nam sinh mỉm cười, cầm lấy “gian tình bắn ra bốn phía” đi tính tiền.

Dù sao cũng phải chờ,Cố Ngang ngồi xuống, lấy quyển “vô hạn nghi kỵ” từ trong balô ra. Đó là tiểu thuyết trinh thám mới nhất của Tinh Duệ, bút danh Kilogram.

“Vô hạn nghi kỵ “ nói về một đám người bị nhốt trong ngôi nhà không thể trốn thoát, bắt buộc tham gia trò chơi giết chọc đáng sợ. Giữa những hàng chữ của câu truyện đều giấu diếm huyền cơ, làm người ta muốn ngừng mà không được,Cố Ngang rất nhanh liền nhập thần.

Nam sinh tính tiền xong, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Cố Ngang, phát hiện cậu đang đọc tiểu thuyết,khẽ nhếch miệng cười.

_”…Cậu cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám sao?” Nam sinh hỏi

Cố Ngang ngẩn người, gật đầu.

_”Tôi cũng vậy.” Thời điểm nam sinh đi ra cửa,không quên quay đầu lại mỉm cười với Cố Ngang.

Nụ cười kia khiến đầu óc Cố Ngang lâng lâng thật lâu,thẳng đến khi xe bus tới,cậu mới phát hiện trong tay mình đang cầm một chiếc bánh không hề tiết tháo “gian tình bắn ra bốn phía.”

…Thứ này, tuyệt đối không thể để cho Vi Miểu thấy!

Vi miểu chính là đứa bé mới dọn tới,tên hộ khẩu là Lâm Vi Mạc. Nhưng vì chữ “Mạc” này cậu bé luôn viết sai,nên giáo viên đành dạy thành chữ “Miểu”.

Vi Miểu năm nay mười bốn tuổi, đáng lẽ đã lên cấp Hai. Nhưng vì khiếm khuyết bẩm sinh, trí não phát triển không đầy đủ, khám vô số bác sĩ cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Hiện tại đang học tại trường dành cho trẻ em thiểu năng, mỗi ngày mẹ Lâm đều đưa rước cậu bé.

Cố Ngang đi vào Lâm gia,gặp được mẹ Lâm cùng Vi Miểu đang mở cửa.

_”Xin lỗi,hôm nay ở cơ quan có việc,nên về trễ.” Mẹ Lâm thật có lỗi đón Cố Ngang vào nhà.

_”Không sao đâu dì.” Cố Ngang lễ phép cười cười, xoa đầu Vi Miểu “Vi Miểu, hôm nay vui vẻ sao?”

Vi Miểu là một bé trai vừa thanh tú lại đáng yêu,thân cao chỉ đến ngực Cố Ngang. Hai mắt tròn xoe,trong suốt như vầng trăng dưới dòng suối. Cố Ngang hỏi nó, nó chỉ cười,dùng ánh mắt chờ mong cùng khoái trá nhìn Cố Ngang.

…Vi Miểu không biết nói.

Không chỉ chậm phát triển, mà ngay cả năng lực ngôn ngữ cũng bị ức chế. Đến bệnh viện kiểm tra lại không tìm ra bất cứ dị thường nào,bởi vậy có trị liệu cũng không thấy khởi sắc.

Cố Ngang thường tới thăm nó, mỗi lần nhìn, Cố Ngang luôn cảm thấy đau lòng thay cho đứa bé này.

Vi Miểu tuy không hiểu chuyện nhưng phi thường nhu thuận.Nó không khóc nháo, lúc nào cũng dùng ánh mắt mỉm cười khoái hoạt nhìn mọi người,giống như đối với thế giới này tràn đầy hy vọng.

Khiến người ta nhịn không được xót xa.

_”Các giáo viên khác đều ra về, chỉ còn thầy Nghê chơi cùng nó.” Mẹ Lâm cười khổ nói “Thật sự là phiến toái thầy ấy…Tiểu Cố, ăn táo không?”

Cố Ngang cười cảm tạ bà, sau đó kéo Vi Miểu vào phòng chơi xếp gỗ.

Mẹ Lâm bật TV, vừa gọt táo vừa xem tin tức.

_Nữ minh tinh nổi tiếng Dịch Bách, mang theo tác phẩm mới “Lời nhắn của thi thể” tham gia lễ trao giải Điện Ảnh Chiều Thứ Bảy…Được biết, “Lời nhắn của thi thể” là do một tác giả online sáng tác dựa theo hình tượng của Dịch Bách, …Anh trai đồng thời là người đại diện của Dịch Bách tỏ vẻ,lần tuyên truyền này…

Mẹ Lâm nhìn thoáng qua màn hình,sau đó đổi kênh khác,cầm táo đã gọt vào phòng.

Hai tiếng sau,tiếng cười trong phòng dần dần yên tĩnh.

Cố Ngang rón rén đi ra,thuận tay đóng cửa,nhìn mẹ Lâm cười nói “Em ấy ngủ rồi. Không biết chơi gì ở trường mà mệt muốn chết rồi. A, còn có…”Cậu tựa hồ nhớ ra cái gì,gãi gãi đầu, xấu hổ nói “Ách, thôi,không có gì…”

_”Con định về sao? Trời tối rồi, dì đưa con về.” Mẹ Lâm ôn nhu đề nghị

_”Không cần đâu, nhà con chỉ cách vài bước chân.” Cố Ngang lấy balô,vẫy tay với mẹ Lâm “Dì ơi, hẹn gặp lại, thứ sáu con lại ghé.”

_”Đi đường cẩn thật.” Mẹ Lâm mỉm cười tiễn Cố Ngang ra cửa

Sau đó, bà nhẹ nhàng đi vào phòng, khẽ mở cửa,xuyên qua khe hở ngưng mắt nhìn con trai đang ngủ. Con trai bà ngủ rất say,khóe miệng như cũ mỉm cười,đáng yêu đến mức làm người ta nhịn không được muốn ôm nó một cái.

Mẹ Lâm nhìn trong chốc lát, nặng nề lắc đầu thở dài, chậm rãi đóng cửa lại.

Ánh sáng dần dần tắt ngấm.

Thẳng đến khi cả gian phòng hoàn toàn rơi vào hắc ám,trong lúc ngủ Vi Miểu dường như mơ thấy điều gì, liếm liếm môi,xoay người.

Tay nó,đụng đến một quyển sách bên giường.

“Vô Hạn Nghi Kỵ”

_”…A, sách đâu rồi?” Cố Ngang chổng balô, đổ hết đồ vật bên trong ra,vẫn không tìm thấy quyển sách mà mình nhớ nhung.

_”Không chừng là đang ở nhà Vi Miểu…Thôi, để ngày mai qua hỏi vậy.” Cậu ngã xuống giường,nhắm mắt, hồi tưởng lại vừa rồi trong lúc đùa giỡn với Vi Miểu, phát hiện một bí mật.

Trên người Vi Miểu, phảng phất hương vị tình dục.

…Tuy rằng trí não không thể phát triển,nhưng về phương diện kia hẳn đã bắt đầu trưởng thành.

Mang theo cảm giác vi diệu, Cố Ngang lắc đầu cười,bắt đầu suy nghĩ về nội dung cuốn tiểu thuyết.

Ngôi nhà kỳ lạ to lớn kia dường như đang mở rộng cửa chào đón cậu,trong mơ Cố Ngang dẫn theo vô hạn tò mò cùng dũng khí, không chút do dự bước vào.

Thời khắc đó,Cố Ngang hoàn toàn không ngờ tới,cuốn tiểu thuyết bị cậu bỏ quên trên đầu giường Vi Miểu…

Thế nhưng lại có thể thay đổi toàn bộ thế giới của cậu.

Không đúng. So với “thay đổi”, phải nói là “phá vỡ” mới thích hợp.