Chương 1-1: Trừng phạt (phần 1)

***Do trong sách 1 chương tới tận 12 trang, cho nên mình sẽ chia làm hai ra dịch và up lên.***

Em thích anh, An Tử Yến.

Nếu như em nói dối, xin anh hãy trừng phạt miệng em.

Nếu như em dao động, xin anh hãy trừng phạt trái tim em.

Nếu như em chạy trốn, xin anh hãy trừng phạt thân thể em.

Mạch Đinh mở mắt ra, ngắm nhìn người đang ngủ bên cạnh, ánh trăng soi lên gương mặt khiến người ta ghen tỵ của An Tử Yến, Mạch Đinh muốn nâng tay lên sờ, nhưng lý trí của cậu đem suy nghĩ manh động này đè bẹp. Đừng nhìn nữa, nhìn nữa sẽ bị hút mất hồn, cậu lật người, nhìn sang hướng khác.

Thời gian dọn tới đây cũng chưa dài, Mạch Đinh hình như vẫn chưa quen với nhà mới, chất lượng giấc ngủ ban đêm gần đây rất kém, thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi không ngủ lại được nữa, thức dậu thì lại không có chuyện gì làm, nếu như đem An Tử Yến đang ngủ say làm ồn tỉnh dậy thì không phải là trò gì vui hết, Mạch Đinh nghĩ tới nghĩ lui, thở dài một hơi: "Aiz, nhà mới, kiếng mới, giường mới, nhưng đàn ông bên cạnh vẫn như cũ, tại sao lại không ngủ được."

"Người đàn ông của em vẫm như cũ, vậy ủy khuất em rồi." An Tử Yến đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang căng cứng của Mạch Đinh, Mạch Đinh bây giờ hiện vẻ kinh sợ trên mặt, An Tử Yến tại sao có thể nghe thấy tiếng lòng của mình?! Cậu ta không nghĩ ngược lại là bản thân đã vô ý nói ra suy nghĩ, chỉ cảm thấy hỗn loạn với công năng kỳ dị của An Tử Yến và mình làm ồn khiến anh ấy thức giấc.

"Mạch Đinh, đừng giả bộ ngủ với anh, quay qua đây "

Không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy, trong truyện ma thường xuất hiện cảnh báo: nửa đêm có người kêu bạn thì ngàn vạn lần đừng quay đầu! Mạch Đinh trong lúc gấp gáp đột nhiên hát một khúc nhạc, hy vọng có thể ru An Tử Yến ngủ, cậu ấy thật đánh giá cao giọng hát ngủ âm không đủ của mình. An Tử Yến từ sau lưng dán qua, một phát chặn miệng Mạch Đinh lại, Mạch Đinh hơi không thở được, hai tay túm lấy tay An Tử Yến muốn lấy ra.

"Còn hát không?" Mạch Đinh lắc đầu, An Tử Yến lúc này mới thả cậu ra, vừa thả ra Mạch Đinh liền bắt đầu không vui chất vấn: "Làm ồn anh thức là em sai, em đây là nỗ lực đền bù được không, anh cho rằng ai cũng có diễm phúc nghe em hát sao?"

"Chúng ta đến tính toán đi." An Tử Yến mở đèn đầu giường, ngồi lên trên người Mạch Đinh, tay phải túm lấy mặt cậu đối diện với mình: "Em nửa đêm dùng lời nói sỉ nhục làm anh thức, tiếp theo lại phát ra tiếng gào không lọt lỗ tai khiến anh không thể tiếp tục ngủ, em nói đi, phải làm sao bồi thường cho anh." Mạch Đinh bị bóp miệng biến dạng phản bác: "Dùng lời nói sỉ nhục là ai hả, gì mà kêu tiếng gào không lọt lỗ tai, em cũng không phải cố ý."

"Anh đang hỏi en phải bồi thường anh làm sao, em trả lời chuyện gì vậy hả."

"Anh đừng hòng..."

"Sao lại nói như vậy với cấp trên."

"Bây giờ là ở nhà."

"Vậy chúng ta lập tức đến công ty tiếp tục nói." Loại chuyện nửa đêm đem mình lôi đến công ty này, An Tử Yến rất có khả năng sẽ làm, đếm công ty hay ở nhà thì phương pháp giải quyết cuối cùng đều như nhau, Mạch Đinh từ bỏ phản kháng: "Xin lỗi đã làm ồn khiến anh thức, em muốn dùng thân thể để bồi thường giấc ngủ quý báu của anh."

"Đây cũng tạm được, mau cởi."

"Tắt đèn đi."

An Tử Yến nghiêng người dán lên lỗ tai Mạch Đinh: "Người đàn ông như cũ của em thích mở đèn."

"Quỷ ghi thù."

Chăn kéo lên, phủ lên hai người. Ít ra vấn đề mất ngủ đêm nay của Mạch Đình đã được giải quyết.

Sáng sớm hôm sau, Mạch Đinh mang theo vành mắt đen thui đi vào văn phòng làm việc, không còn sức lực ngồi lên ghế, Quách Bình lo lắng nhìn cậu "Mạch Đinh, bệnh thận vẫn chưa chữa khỏi à?" Mạch Đinh liếc nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang cười: "Tôi ngày mai đi đến bệnh viện lấy một báo cáo sức khỏe dán lên phòng làm việc, xem ai còn dám cười nhạo tôi!" nói xong cậu ngáp một cái. An Tử Yến đi vào phòng làm việc, nhanh chóng dùng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi liếc nhìn Mạch Đinh nói: "Tôi hi vọng cậu đem tinh thần tập trung lên công việc, bản thân thì nên soi gương, đêm qua đi đâu làm gì hả, không ra gì hết." Mạch Đinh ngứa răng, mỗi cái răng đều ngứa, là ai đem tinh lực của em hút đi, em đêm qua làm cái gì anh cuối đầu xuống nửa người dưới mà tự mình hỏi xem!

"Tôi sau này sẽ chú ý." nếu như không phải là cùng một mặt, cùng một giọng nói, Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không biết An Tử Yến ở công ty và ở nhà là một người nói không chừng An Tử Yến đây là bản chất muốn kiếm tiền để nuôi gia đình.

"Sau này sẽ chú ý? Nếu như hôm nay công ty bởi vì cậu xảy ra lỗi lầm mà chịu tổn thất, cậu nói xem, cậu phải đền bù tôi như thế nào?" Được rồi, anh ấy là người thật, ngữ khí nói chuyện cùng với đêm qua đều giống như đúc!! Mạch Đinh Tiến lên trước một bước kéo gần khoảng cách cùng An Tử Yến, đêm âm lượng điều chỉnh tới thấp nhất: "Em đêm qua đã bồi thường cho anh rồi mà."

"Không nhớ."

"Anh sao mà có thể không nhớ được chứ?"

"Người đàn ông vẫn cũ của em trí nhớ không tốt."

"Lời này thì anh lại nhớ rất là rõ ràng."

"Hôm nay tốt nhất đừng xảy ra lỗi." An Tử Yến nói xong thì đi vào phòng làm việc, không cần nói bản thân cậu cũng sẽ tuyệt đối không xảy ra sai lầm, không chỉ hôm nay không bồi thường anh ấy, mình một tháng cũng sẽ không bồi thường anh ấy, sống chết mặc kệ anh ấy! Lúc Mạch Đinh đang tính kế trả thù, lời của Phạm Thiếu Quân như một cú đánh lên đầu của cậu. "Mạch Đinh, sao mà tôi cảm thấy có lúc cậu cùng Yến nói chuyện lén lén lút lút, giống như không muốn để bọn tôi nghe thấy, lẽ nào hai người các cậu có che giấu gì đó không thể nói cho người ta biết"

"Haha, ha, hahaha, tiểu hỏa tử, trí tưởng tượng của cậu rất vĩ đại, giữa tôi và An Tử Yến Làm sao có thể có chuyện gì mà không thể nói cho mọi người, nhưng, có chuyện tôi nghĩ là lúc nói cho mọi người rồi, tôi quả thật là bị bệnh thận, muốn đi chữa trị mới lén xin phép với An Tử Yến, không muốn để mọi người nghe thấy, cho nên mới..." vì để đem chuyển sự chú ý của đồng nghiệp, Mạch Đinh anh dũng đem bản thân mình hi sinh. Liễu Vĩ an ủi cậu: "Cậu quá đa tâm rồi, không có cái gì cần phải che giấu cả, đây là chuyện mà cả công ty đều biết hết." tâm tình lúc này của Mạch Đinh rất phức tạp,cũng may tạm thời có thể lãng tránh được.

Mạch Đinh ngồi ở trong phòng làm việc buồn ngủ, nên muốn chạy lung tung xuống lầu, nơi đầu tiên muốn đi là bộ tài vụ, do nguyên nhân không thường xuyên đến, lúc cửa thang máy vừa mở ra vẫn có cảm giác giống như Đường Tăng đến Nữ Quốc, cậu tăng nhanh bước chân đi vào phòng làm việc của Quý Mộng, đem đơn ước tính tiền đưa cho Quý Mộng, Quý Mộng mặt lạnh lùng lướt xem. "Cùng Phó Thúc sống chung với nhau vẫn thuận lợi chứ?" Có thể đem vấn đề hỏi giống như lão già cũng chỉ có mình Mạch Đinh, cậu muốn kéo gần quan hệ với Quý Mộng, bởi vì cô ấy hiện giờ chắc là đang ở bên nhau với Phó Thúc, Mạch Đinh xem Phó Thúc như người nhà.

"Thời gian làm việc tôi không nói chuyện riêng." Mạch Đinh khịt mũi đợi sau khi lúng túng một lúc trôi qua, lại không chịu chết tâm còn hỏi "Cô yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật. Tuy rằng nói như vậy có chút không đúng với chị, nhưng tôi cảm thấy cô và Pbó Thúc là một đôi tình nhân xứng lứa vừa đôi." Mạch Đinh dùng lời nói cùng thái độ nghiêm túc, Quý Mộng ngẩng đầu lên: "Cậu trước tiên quản lý tốt chuyện mình đi."

"Tôi thì có chuyện gì chứ?"

"Quan hệ của cậu và An Tử Yến sau khi bị công ty phát hiện, thì cậu sẽ tính làm sao?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ tới, nhưng chúng tôi cho dù tính là ở chung bộ phận cũng không có ảnh hưởng đến công việc, tôi nghĩ nói không chừng, đến lúc đó..."

"Đó chỉ là cậu đứng trên lập trường của mình mà nghĩ, người khác cũng sẽ đứng trên lập trường của bọn họ mà nghĩ, nếu như đến lúc đó bộ phận quan hệ xã hội có sai sót gì, có lẽ sẽ có người chỉ trích là do hai người ở cùng bộ phận nên ảnh hưởng đến công việc."

"Vậy..." Mạch Đinh không tìm được lời để phản bác, Quý Mộng lấy văn kiện vừa nhập chữ vào trong máy tính vừa nói: "Ngay cả tôi cậu cũng không thuyết phục được, làm sao mà thuyết phục được cấp trên, đem vấn đề nghĩ đơn giản như vậy thì nhẹ nhàng hơn, nhưng quan hệ của hai người bị phát hiện chắc sẽ không chỉ là vấn đề của một bộ môn nữa." sự việc cô ấy chỉ ra vừa thiết thực vừa rõ ràng, Mạch Đinh không có bất mãn, bản thân dễ dàng bỏ qua trọng điểm của một việc, mà An Tử Yến sẽ giúp mình ngăn cản trọn điểm, nhưng sẽ luôn có người đến nhắc nhở mình. Thật ra chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến chuyện sau khi bị phát hiện, có lẽ là lúc nên suy nghĩ, để tránh đến lúc đó đem bản thân ép đến không trở tay kịp.

Quý Mộng ký tên lên văn kiện rồi đưa cho Mạch Đinh, Mạch Đinh sau khi lễ phép cám ơn Quý Mộng thì tâm sự nặng nề đi xuống lầu, Quý Mộng mhej nhíu chân mày, nhìn gương mặt đó của Mạch Đinh sẽ làm cho mình phiền phức. Mạch Đinh trở về bộ phận quan hệ xã hội đem văn kiện ký xong giao cho An Tử Yến, An Tử Yến không nhìn văn kiện mà nhìn Mạch Đinh: "Em làm sao vậy?"

"Em đang nghĩ chuyện quan trọng, để sau khi nghĩ ra đáp án thì lại nói cho anh biết."

"Có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với anh."

"Thật khen cho anh có thể đem lời nói này nói ra mà mặt không đỏ tim không đập!!!"  Mạch Đinh trừng mắt.

"Anh nói sự thật làm gì phải mặt đỏ tim đập." bất luận nói cái gì, đoán chừng An Tử Yến cũng sẽ không có loại mặt đỏ tim đập.

"Đó không phải là sự thật, anh, anh cũng không có quan trọng như anh tưởng tượng đâu!" Mạch Đinh làm vẻ mặt cổ quái, chạy ra khỏi phòng làm việc. Sau đó, điện thoại ở bên Quý Mộng vang lên, cô đoán không sai quả nhiên phiền phức tìm đến cửa rồi.

"Cô cùng em ấy nói cái gì rồi?"

"Bản thân cậu không hỏi cậu ta sao?"

"Đừng nói mấy lời dư thừa nữa, đầu óc của em ấy không chứa được mấy thứ phức tạp."

"Tôi thấy là cậu bảo vệ quá mức rồi." hai bên đồng thời cúp điện thoại.

Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi Mạch Đinh đều suy nghĩ,  quả nhiên như An Tử Yến nói, đầu của cậu vừa suy nghĩ về những thứ phức tạp sẽ càng trở nên phức tạp, cho đến buổi tối đáp án gì cũng không nghĩ ra được.  Mạch Đinh vùi đầu trên giường, đem tóc túm loạn xạ: "Đầu óc của mình rốt cuộc là có chuyện gì vậy, lẽ nào mình thực sự ngốc sao, mình không tin."

"Em nên tin đi." nghe thấy lời trêu chọc của An Tử Yến, Mạnh Đinh tức giận phát tiết lên chăn, vội vàng giống như cuồng sắc mà vò chăn: "Em phải nghĩ ra được đối sách trước, nếu như bị công ty phát hiện quan hệ của chúng ta sau này phải làm gì mới được."

"Chuyện này à, để sau khi phát hiện rồi nói." thái độ của An Tử Yến không chút quan tâm, Mạch Đinh ôm chăn đè lên đùi An Tử Yến: "Em biết ngay anh sẽ nói như vậy, để sau khi phát hiện rồi nói, không quan tâm, lọai chuyện nhỏ này..." Mạch Đinh dùng vẽ mặt thiếu đánh học theo ngữ khi nói chuyện của An Tử Yến, An Tử Yến duy trì trầm mặc, Mạch Đinh càng hăng, không chỉ ngữ khí mà còn bắt đầu hành động mô phỏng dáng vẻ bình thường của An Tử Yến. Cậu lười biếng nằm trên giường, dùng tay chống đầu: "Tôi là An Tử Yến, bình thường tôi cái gì cũng không biết làm, thích nhất là nằm như vậy, còn thích ngủ nướng, càng thích chỉ đạo người ta." không bao lâu Mạch Đinh lại bò dậy, đứng trên giường, nghiêng đầu nhìn An Tử Yến: "Tốn tiền mời cậu đến không phải để cậu phát ngốc, mau đi làm việc."

"Biểu diễn xong rồi hả?" An Tử Yến ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt của Mạch Đinh, Mạch Đinh ấm đầu nhanh chóng an tỉnh lại, bắt đầu giả ngốc: "Vừa, vừa nãy chỉ là nhất thời kích động." thời gian phản kháng của cậu vẫn luôn rất ngắn ngủi.

"Ngồi đàng hoàng." An Tử Yến nói xong, Mạch Đinh đã ngồi ngay ngắn trước mặt An Tử Yến.

"Em bây giờ nghĩ đến đối sách sau khi bị phát hiện thì thế nào, em nhất định có thể bảo đảm tất cả mọi chuyện đều giống như em tưởng tượng sao?" Vốn cho rằng An Tử Yến sẽ trêu chọc mình, không ngờ tới anh ấy lại cùng mình nói chuyện,  Mạch Đinh đã chuẩn bị tâm lý An Tử Yến lảng đi huyện này, anh ấy luôn thích làm như vậy, cho nên Mạch Đinh có chút lo sợ chuyện cùng An Tử Yến nói chuyện nghiêm túc, bọn họ vì những điều này cãi nhau không phải chỉ một hai lần.

"m nghĩ nếu như lần cuối cùng diễn biến trở nên rất căng thẳng, thậm chí..." Cậu nói chuyện rất cẩn thận.

"Chuyện này không quan tâm sẽ diễn biến thành như thế nào, anh cũng sẽ không cảm thấy căng thẳng."

"Tại sao?"

"Anh làm gì phải nói cho em biết lý do?"  An Tử Yến không muốn nói tiếp, Mạch Đinh vội vàng truy hỏi: "Anh không nói em sẽ không hiểu, tuy rằng anh rất chắc chắn, nhưng anh từng nói không có cách nào suy đoán được chuyện sau này, chúng ta..." An Tử Yến ngáp một cái, cắt ngang lời Mạch Đinh: "Người khác sau khi biết thì sẽ thế nào, anh không hứng thú, so với cái đó, nếu như em vẫn vì chuyện này mà bày ra bộ dạng muốn sống muốn chết, tiếp theo thì anh sẽ không thèm nói nữa." Thật giảo hoạt, cứ đem những người dễ nghe  nói ra, Mạch Đinh muốn duy trì bộ dạng nghiêm chỉnh của mình, nhưng khóe miệng lại ngập tràn nụ cười ngốc nghếch không bình thường, cậu đem mặt vùi vào trong chăn phát ra tiếng nói rất nhỏ: "Anh như vậy rất kỳ lạ, anh cùng em nghiêm túc bàn luận rất kỳ lạ."

"Anh chỉ là không muốn bị người ta nói anh đem chuyện mà người suy nghĩ lại xem như chuyện buồn chán làm, làm náo loạn lên." bị An Tử Yến nhắc lại chuyện cãi nhau mất mặt lúc trước, Mạch Đinh có hơi lúng túng: "Em mới không có làm náo loạn." Sau đó cậu từ trong chăn ngẩng mặt lên, bò sang An Tử Yến: "Có điều, anh kỳ lạ như vậy, em một chút cũng không ghét, anh có thể lại kỳ lạ một chút."

"Cách anh xa ra." An Tử Yến chặn gương mặt buồn nôn của Mạch Đinh đang kề qua: "Này, không nghe lời anh nói hả."

"Hình như không nghe thấy." bởi vì không cẩn thận Mạch Đinh làm vẻ mặt quá buồn nôn nên bị cưỡng chế ra góc giường cách xa An Tử Yến một mét, cậu trong lòng mắng chửi An Tử Yến không biết tốt xấu, hiếm khi lần này mình chủ động, vậy mà lại không biết quý trọng cơ hội. Mắng tới mắng lui không biết ngủ mất lúc nào, sau khi nằm mơ giấc mơ ngắn ngủi và bình thường thì tỉnh lại, Mạch Đinh nhìn thời gian, mới hơn 1 giờ mà thôi, đếm cừu đi. một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu, 199 con cừu, Mạch Đinh lười đếm, phương pháp này suy cho cùng là ai đưa ra chứ, đưa ra thực sự có tác dụng sao, hơn nữa tại sao lại là cừu cừu, động vật khác không được sao, nói không chừng đếm cái khác càng dễ ngủ. nghĩ như vậy Mạch Đinh đem cừu đổi thành cái khác. Một An Tử Yến, hai An Tử Yến, ba An Tử Yến, bốn An Tử Yến...đột nhiên cậu không có can đảm đến đến năm, một An Tử Yến đã đủ đáng sợ, nếu như thêm nhiều như vậy thì thật đáng sợ. Mạch Đinh nằm lăn tới lăn lui trên giường làm cho An Tử Yến thức dậy,  An Tử Yến ngữ khí rất gay go, nội dung nói chuyện khiến Mạch Đinh nghe vào càng thêm gây go.

"Em lại muốn rồi hả?"

"Không phải! sau khi dọn vào đây em vẫn luôn mất ngủ, chắc là vẫn không quen, rõ ràng căn phòng này so với lúc trước tốt hơn, nhiều giường cũng thoải mái hơn, rốt cuộc là bởi vì sao." Mạch Đinh đau đầu nói

"Em đại khái là..."

"Là cái gì?"  Mạch Đinh cho rằng An Tử Yến biết nguyên nhân nên vội vàng muốn biết đáp án.

"Em đại khái cả đời này đều là số nghèo, không thể quen cuộc sống tốt đẹp."

"Anh đừng có đâm chọc số mạng của em, An Tử Yến!"

"Em bây giờ cầm tờ báo ra công viên ngủ, nhất định lập tức có thể ngủ."

"Em không phải dân lang thang!" Mạch Đinh điên cuồng nói, An Tử Yến đem Mạch Đinh kéo đến bên người mình: "Ồn chết được, vậy anh kể cho em nghe câu chuyện." vừa nghe An Tử Yến muốn kể chuyện, Mạch Đinh Kéo xa khoảng cách với An Tử Yến, từ chối: "Cảm ơn ý tốt của anh, em, em thấy em vẫn đếm cừu thôi."

"Em đây là phản ứng gì, lão tử thấy em ngủ không được, tốt bụng kể chuyện cho em nghe." An Tử Yến nói chuyện mang theo sự không vui.

"Cũng chỉ là một cấp dưới mà thôi, hà tấc làm phiền ngài kể chuyện, ngài vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mạch Đinh lại lần nữa từ chối.

"Em không muốn nghe như vậy, anh lại cứ muốn kể."

"Anh là học sinh tiểu học hả!" Mạch Đinh đưa ra ý kiến với tính ấu trĩ của  An Tử Yến, tên gia hoả này có lúc ấu trĩ đến mức khiến người ta không còn lời nào để nói, rõ ràng đã không còn là học sinh nữa. An Tử Yến đe dọa: "Phải tỉnh ngủ cho anh, chuyên tâm nghe câu chuyện hay này." Mạch Đinh cảm thấy An Tử Yến tuyệt đối sẽ không có câu chuyện hay nào, hơn nữa mình chỉ là muốn ngủ mà thôi, anh ấy kêu mình phải tỉnh ngủ là ý gì chứ! Mạch Đinh trong lòng có quá nhiều là tức giận không thể phát tiết ra, thì An Tử Yến đã bắt đầu kể chuyện.

"Đây là một câu chuyện ở nơi làm việc."

"Không phải là bắt đầu bằng câu ngày xửa ngày xưa, chắc là một câu chuyện yên bình không?" Trong giọng nói Mạch Đinh dường như bao gồm cả sự khẩn cầu.

"Lúc anh kể chuyện không được chen vào, đương nhiên là kể câu chuyện cổ tích mà em thích."

"Được rồi" Mạch Đinh trả lời lại, trong lòng lại đang gào thét: "Đừng kể chuyện cổ tích, anh đã phá hoại con kỳ lân của em rồi, đừng phá hoại thêm nữa! nhưng Mạch Đinh đã không ngăn cản được nữa.

[Còn tiếp]