Chương 1: Con gái, tâm tư khó đoán

Cô luôn là một nữ sinh kiên nghị mà lại cơ trí.

Ở trong mắt trưởng bối là vậy. Trong mắt các học sinh cũng thế.

Tất cả nữ sinh đều thích cô, tất cả nam sinh đều kính nể cô, tất cả trưởng bối đều tín nhiệm cô.

Mọi người rất hiếu kỳ, một cô gái mạnh mẽ như cô thì loại chàng trai nào có thể khiến cô ái mộ.

Cũng không phải chưa có ai hỏi cô vấn đề này.

Mà là, sau khi người khác hỏi, cô chỉ biết mỉm cười.

Chẳng lẽ anh chàng kia đã xuất hiện?

Chắc là vậy.

Cô nghĩ thầm, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

“Mạt Lê ~ Mạt Lê Mạt Lê Mạt Lê ~!”

Cô hơi nhíu mày.

“Sao thế?” Cô ngẩng đầu nhìn Âu Tiểu Linh cao hơn cô một cái đầu.

Âu Tiểu Linh vừa thở hổn hển vừa nói: “Cậu ấy tới lớp chúng ta!”

Cô nhíu mày, xoay người bước đi.

“Cậu ta tới đây thì dính dáng gì đến tớ.”

Mọi người đều nói, phim thần tượng là không có thật. Chàng trai ở trong phim thần tượng có ưu tú chung tình cỡ nào thì vẫn là hư cấu.

Thế nhưng sau khi gặp Trần Tự, mọi người đều bỗng dưng cảm thấy, quan điểm mà mình tưởng là đúng đắn thật vớ vẩn buồn cười biết bao.

Trần Tự đẹp trai như vậy. Thành tích giỏi như vậy. Gia đình anh có tiền như thế. Mà Trần Tự lại cứ dính với cô gái không xinh cho lắm.

Các thiếu nữ thường xuyên ngắm nhìn bóng dáng tuyệt vời của Trần Tự mà ôm trái tim bất lực thì thào: haiz, Trần Tự, vì sao cậu là Trần Tự chứ.

Mà đối với những cô gái thích ảo tưởng, một điểm sát thương lớn nhất của Trần Tự chính là —— anh chung tình với Mạt Lê.

Ừ, bạn không nghe lầm đâu, chung tình.

Chàng trai cực phẩm Trần Tự, rất thích rất thích cô bé lùn Mạt Lê.

Nhưng hình như Mạt Lê không có chút hứng thú nào với Trần Tự, điểm này khiến cho chúng nữ cảm thấy rất vui mừng.

Trước khi Trần Tự chưa gặp Mạt Lê, anh rất tự tin với sức hấp dẫn của mình.

Nhưng sau khi gặp được Mạt Lê, cô gái nhỏ bé lạnh lùng thông minh kia, anh bắt đầu hoài nghi bản thân, thậm chí sau đó hoài nghi thế giới này.

Các cô gái sẽ vì ánh mắt của anh mà kích động bảy ngày, Mạt Lê lại nhìn như không thấy sự quan tâm của anh. Các cô gái sẽ vì một đồ vật nhỏ của anh mà tranh cãi giành giật, Mạt Lê lại chẳng có phản ứng gì với quà tặng của anh.

Là thế giới này không bình thường hay là Mạt Lê đáng yêu mà lại đáng ghét kia không bình thường?

Trần Tự luôn tự hào về sự kiên nhẫn và tự chủ của mình, mà Mạt Lê nhỏ bé kia lúc nào cũng có thể khiến anh dễ dàng nóng nảy.

Buổi tối khi nghĩ đến Mạt Lê mà mất ngủ, Trần Tự luôn nhìn chằm chằm trần nhà, bất đắc dĩ nói với chính mình: haiz, Mạt Lê, vì sao cậu là Mạt Lê chứ.

Kỳ thật, toàn bộ mọi việc khởi nguồn từ một trò đùa của Trần Tự và Dương Hành.

Một trò đùa rất thô tục, nhưng lại khiến Trần Tự rơi vào lưới tình.

“Cô gái kia rất đặc biệt đó.”

“Ai?”

“Thì cô nàng tóc ngắn để mái có đôi mắt thật to ở bên kia đấy.”

“Nhưng trông rất bình thường.”

“…Vậy cậu đi theo đuổi cô ấy thử xem, theo đuổi không được thì cậu phải làm bài tập của tôi trong một tháng.”

“Hứ, làm sao cậu biết tôi theo đuổi không được, ngộ nhỡ tôi làm được ~ tôi cũng chẳng cần cậu làm bài tập của tôi trong một tháng.”

“Cậu theo đuổi thành công, tôi tùy cậu xử trí.”

“Được!”

Hai người high-five.

Một lời đã định.

Trước kia Trần Tự và Dương Hành không phải chưa từng đánh cuộc với nhau. Dương Hành rất thích tìm kiếm đủ loại con gái đặc biệt để Trần Tự theo đuổi. Anh ta nghĩ rằng, phần lớn đồng bào phái nữ đều thích chàng trai như Trần Tự. Vì thế anh ta luôn kích thích Trần Tự theo đuổi cô gái này cô gái nọ. Nhưng mà mọi chuyện luôn không nằm trong kế hoạch của anh ta, Trần Tự vừa đi hỏi số điện thoại của cô gái nào thì người ta sẽ tự động cho ngay.

Như thế này chẳng khiến Dương Hành có cảm giác thành tựu, đồng thời cổ vũ sự kiêu ngạo của Trần Tự.

Đương nhiên, Mạt Lê là ngoại lệ duy nhất khiến Dương Hành vô cùng vui mừng.

Ngoại lệ này hết lần này tới lần khác đều khiến Trần Tự hết sức nhức đầu.

Bắt đầu là trò đùa, sau đó là nghiêm túc, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi.

Mà Mạt Lê lại chẳng có dấu hiệu động lòng.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Trần Tự sẽ bực bội cào tóc.

Mạt Lê Mạt Lê, sao cậu không hiểu chứ?

Cuộc sống cao trung trải qua rất thoải mái.

Ít nhất đối với Mạt Lê chuyên tâm học tập mà nói, chỉ có sách giáo khoa và canh thập toàn đại bổ của mẹ là ngày tháng tốt đẹp nhất.

Mà đối với Trần Tự…

“Tôi vừa xem danh sách một trăm hạng.” Mạt Lê liếm kem, nói với Trần Tự đang khúm na khúm núm đi theo phía sau: “Lần này mười hạng đầu không có tên cậu.”

Trần Tự xấu hổ: “Chuyện này…”

Từ khi anh bắt đầu theo đuổi Mạt Lê, thành tích giảm xuống một cách kỳ lạ.

“Cậu không phải đang theo đuổi tôi sao?” Mạt Lê liếc xéo nhìn Trần Tự, “Tại sao thành tích tệ như vậy?”

“…”

“Nghe nói Vưu Đặng Sinh lớp kế bên đang theo đuổi tôi, lần này cậu ta thi được hạng nhì đấy.”

“…Thì sao?”

Trần Tự nhíu mày, với sắc đẹp của cậu ta cũng dám cạnh tranh cùng tôi sao?

Mạt Lê dừng bước, nhìn hai mắt Trần Tự, rồi mới bước nhanh: “Tôi đã hứa với cậu ta chủ nhật này cùng đi ăn McDonald.”

“Cái gì!” Trần Tự giậm chân, “Sao cậu có thể đi hẹn hò với cậu ta!!”

Mạt Lê bỏ rơi Trần Tự đằng xa, khóe miệng cô cong lên.

Sau khi gần gũi với Mạt Lê một thời gian, Trần Tự buồn bực, trái tim của con gái rốt cuộc làm bằng gì hả?

Vì sao anh luôn cảm thấy, tính cách Mạt Lê cứ quái dị như thế?

Ôm tập thơ vừa mới mua, Mạt Lê và Trần Tự sóng vai đi trên bờ đê.

Từng đợt nước tràn qua, hơi nước mù mịt.

“Cậu nói xem, hôn môi có cảm giác gì?”

Mạt Lê đột nhiên đưa ra vấn đề này, đầu nghiêng qua nhìn có vẻ ngây thơ.

Trần Tự cảm thấy trái tim mình giống như bị thình lình bắn trúng.

“Uhm…” Âm thanh anh hơi khàn khàn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Cậu chắc là biết nhỉ, tôi thấy trước kia cậu có nhiều bạn gái như vậy.”

Hơi chua, chẳng lẽ Mạt Lê đang ghen?

Trong lòng Trần Tự mừng thầm.

“Nếu cậu muốn biết thì tự mình có thể thử một lần.”

“Cậu…”

Mạt Lê giơ lên quyển sách trong tay làm ra vẻ chuẩn bị đánh người.

Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Không khí rất kỳ lạ.

……………

……………

Trong không khí có mùi cỏ xanh nồng nặc. Rất tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Lê và Trần Tự. Thỉnh thoảng sẽ có một hai tiếng ếch kêu.

Trần Tự từ từ đưa đầu đến gần Mạt Lê…

Thình thịch…..thình thịch thình thịch…..

Không biết là nhịp tim ai tràn ngập bên tai.

………

………

“pia~!”

“Cậu muốn làm gì!!”

Mạt Lê nhảy dựng lên. Quyển sách trên tay sớm đã mang theo thù hận đánh trên đầu Trần Tự một cách chính xác.

Trần Tự tiếc hận ôm đầu nhìn đôi môi hồng như đóa hoa anh đào của Mạt Lê.

Chết tiệt, thiếu chút nữa thôi~!

Khi Trần Tự còn chưa nắm giữ được trái tim của Mạt Lê thì năm cuối đã không trì hoãn mà tới rồi.

Cùng các bạn học cố gắng thi cử, đồng thời Trần Tự còn quan tâm đến một việc, đó chính là Mạt Lê muốn ghi danh trường nào.

Nhưng Mạt Lê nhỏ mà không nhỏ kia, cái miệng như dính keo, chẳng chịu nói với Trần Tự tí nào.

Sau đó, Trần Tự bỏ xuống lo lắng mà thi đại học.

Sau khi có điểm, hôm nào Trần Tự cũng gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm lớp của Mạt Lê, cuối cùng từ cô giáo ấy mà biết được chí nguyện của Mạt Lê.

Anh đưa lại giấy chí nguyện cho cô giáo chủ nhiệm, cô giáo nhìn anh mỉm cười: “Thế nào, em định theo đuổi Mạt Lê tới đại học sao?”

Trần Tự lén đỏ mặt.

Cô giáo nhét tờ giấy chí nguyện vào trong đống giấy tờ bên cạnh, rồi trêu chọc nói: “Em theo đuổi hai năm cao trung, theo đuổi đến mức các giáo viên chúng tôi đều sốt ruột cho hai em. Lên đại học rồi thì phải nắm chắc đó!”

Trần Tự khúm núm gật đầu, như là chạy trốn mà ra khỏi phòng giáo vụ.

Nhìn thấy bóng dáng hứng khởi dưới bóng cây của Trần Tự, cô chủ nhiệm của Mạt Lê cười sâu xa ——

Mạt Lê em tốt lắm, lạt mềm buộc chặt, còn ngàn vạn lần dặn dò cô chưa đến lúc cuối cùng thì không được nói chí nguyện của em cho Trần Tự biết…

Mạt Lê, lên đại học, em phải nắm chắc Trần Tự đó.

Tiếng ve sầu trong kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng chợt qua nhanh.

Khai giảng rồi…