Chương 1

Thiên Tân năm 1929.

Cô không ngừng chạy, gió mạnh rít gào bên tai, phát ra từng đợt tiếng kêu ảm đạm thê lương đến cực điểm.

Mơ hồ nghe thấy tiếng động quỷ dị đuổi theo ở phía sau, cô có thể nhận ra tiếng giày quân đội đạp trên mặt đất rầm rập. Từng tiếng từng tiếng, tựa như một cái dùi làm tổn thương trái tim cô.

Bước chân cô bắt đầu lảo đảo, gian nan chống đỡ thân người không ngừng chạy về phía trước, Phồn Cẩm biết, mình đã không còn kiên trì được bao lâu nữa rồi. Nhưng mà trừ bỏ chạy, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau lưng cô, là thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với dã thú sài lang, chính là ma quỷ thị huyết.

Rốt cục, thể lực đã không còn chống đỡ được nữa, cô ngã mạnh trên mặt đất, mắt cá chân lập tức truyền đến đau đớn, cô ngẩng đầu, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có.

Phía trước con đường nhỏ quanh cô, là một bức tường đất dày.

Muốn lùi cũng không được nữa rồi.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cô có thể nghe thấy trong gang tấc.

Trái tim đột nhiên lạnh xuống, Phồn Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng gió,

Lần thứ hai mở mắt ra, vô số họng súng đã nhắm ngay vào cô.

Giờ khắc này, cô mới nghe được tiếng hít thở của bản thân mình, nặng nề, chật vật.

Mãi cho đến khi một đôi giày quân đội đạp tới trước mắt, cô mới ngẩng đầu lên, một bóng ma thật lớn phủ lên đỉnh đầu cô. Cho dù không nhìn thấy rõ mặt hắn, cô cũng không có cách nào để quên được đôi mắt kia.

Đôi mắt lạnh như băng.

Đôi đồng tử tĩnh lặng không gợn sóng.

Hắn cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô. Nhìn thấy cô vì chạy trốn mà đôi má đỏ bừng, nhìn thấy cô vì tuyệt vọng mà thân mình không ngừng run rẩy.

Sau đó, thân người cô nhẹ nhàng được nâng lên, mắt cá chân bị thương khiến cô chỉ có thể vô lực dựa vào thân người trước mặt, cảm nhân nhiệt độ được truyền đến qua một lớp áo quần.

Cô hơi giật mình, thì ra, thân thể của ma quỷ cũng nóng như vậy.

“Vì sao lại muốn chạy trốn?” Hắn hỏi cô như vậy.

Vì sao lại muốn chạy trốn, bất cứ kẻ nào bị bóp ở cổ họng cũng sẽ giãy dụa mà thôi.

Vì sao lại muốn chạy trốn?

Cô không nói gì để chống đỡ cả. Để mặc cho người trước mắt ôm mình vào ngực hắn, xung quanh lập tức tràn một một hương vị nhàn nhạt. Hương vị của ma quỷ.

“Trở về đi, bà nội em rất nhớ em!” Khẩu khí lạnh như băng, cũng rất rõ ràng.

Diệp Phồn Cẩm nhắm mắt lại, chua sót cười. Đau đớn trên mắt cá chân đã không còn cảm giác nữa, đau đớn một khi đã đến tận cùng, nó sẽ trở nên chết lặng.

Cô chợt nhớ đến một câu chuyện cũ đã lâu lắm rồi, Đông Quách tiên sinh lương thiện, bởi vì sự đồng tình ngu xuẩn kia mà lại đi giúp đỡ một con sói hung ác thoát khỏi vây bắt của thợ săn. Cuối cùng lại bị nó nuốt luôn vào bụng.

Bây giờ, cô cũng giống như vậy, chỉ vì mềm lòng nhất thời mà rước lấy cả đời dây dưa. Dây dưa với ma quỷ!

Hai năm sau, Thượng Hải.

‘Bách Nhạc môn’ trong đêm, ca múa thái bình, ngợp trời vàng son.

Bên ngoài, chiến sự đang không ngừng lan tràn tựa hồ không chút ảnh hưởng đến việc người ta đến đây mua hoan tìm vui. So với việc để linh hồn chết lặng trong chiến hỏa, bọn họ lại càng thích theo đuổi việc ‘kim triêu hữu tửu kim triêu túy’[1].

Đây là thời kỳ chém giết lẫn lộn cùng tranh đấu.

Còn sống.

Chỉ cần được còn sống cũng đã trở nên xa cầu.

Trong đại sảnh hình vòng cung, có treo một trản đèn thủy tinh thật lớn, ngọn đèn mờ ảo, chiếu lên mỗi gương mặt, hiển lộ ra cực hạn cuồng loạn, lúc Phồn Cẩm nhìn thấy, cảm thấy trong lòng muộn phiền đến khó chịu, những gương mặt vặn vẹo xấu xí kia khiến cho người ta thật hít thở không thông.

Lúc nãy Sơn Bản thì thầm trước mặt hắn vài câu, cô chú ý thấy sắc mặt hắn khẽ biến. Hắn đã rời đi thật lâu, lại chậm chạp chưa trở về. Phồn Cẩm cảm thấy rất buồn chán, vì vậy định bụng muốn rời đi.

Trước mặt, tiểu Ngọc che lập tức che Phồn Cẩm lại, khó xử nhìn cô.

Cô biết, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không dám tự quyết định, từ trước đến nay Phồn Cẩm đều không thích khiến người khác khó xử, vì vậy chỉ có thể yên lặng ngồi trở lại.

Mới vừa ngồi xuống, lại nhìn thấy thân ảnh to lớn của Vũ Dã đi tới. Phía sau, còn có một……

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, Phồn Cẩm nghĩ, thật ra từ xinh đẹp không đủ để hình dung cảm giác về cô ta, nó còn có cả yêu mị nữa, đặc biệt là đôi mắt hoa đào dài nhỏ kia, tựa như một cái đầm nước, sâu thẳm như muốn hút người ta vào đó. Cho dù cô là phụ nữ, vẫn nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần.

Mà đối phương, thời điểm khi nhìn thấy Vũ Dã nhẹ nhàng kéo tay cô qua rồi ngồi xuống, đôi con ngươi không gợn sóng lại hơi lóe lên, nhưng rất mau bị nụ cười che giấu đi, cô ta thân mật chào hỏi Phồn Cẩm. Phồn Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu lại.

Cùng lúc đó, Vũ Dã nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Thế nào, đẹp mắt không?”

Cô chỉ cười, bên tai bởi vì hơi thở nóng bỏng của hắn phất qua mà trở nên ửng đỏ.

Giờ phút này, động tác của hai người ở trong mắt người khác lại trở nên thân thiết đến khó nói thành lời.

Ít nhất, Kim Bích mới đến cho là như vậy.

Thì ra bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất đã có một người phụ nữ thân mật rồi, nhưng mà, có một thoáng, cô sẽ không nhìn lầm, thời điểm khi hắn nhìn người phụ nữ kia, trong mắt hiện lên chính là chinh phục.

Một người đàn ông chỉ muốn chinh phục phụ nữ, hiển nhiên sẽ dễ dàng tấn công hơn so với một người đàn ông đang yêu người phụ nữ đó.

Huống chi trong từ điển của cô, trước giờ không hề có hai chữ ‘thất bại’.

Chăm chú nhìn vào sườn mặt tuấn tú kia, cô chậm rãi nhếch khóe môi, một nụ cười tựa như lời tuyên thệ.