Chương 1: Thầm mến là loại bệnh

Trường Uyển là đại học nổi tiếng nhất T thị, không phải bởi vì nơi này có nhiều học sinh có thành tích nổi trội, mà trường học tại đây có nhiều thế lực vàng thau lẫn lộn, có thư sinh ngốc đầu, cũng có nhiều giai nhân tài hoa và dung mạo kiệt suất....

Tỉnh Thiên Thu vẻ mặt thản nhiên tiêu sái hơn đám người kia, sau tấm lưới nhìn trận đấu bóng rổ, chán ghét nhìn bọn nhỏ nam sinh ở sân bóng lau mồ hôi như mưa, trên sân khoe cánh tay màu mạch, cùng thân hình cường tráng, cùng nhau va chạm ma xát, tranh cãi.... Cúi đầu rời xa đám người không để lại một tiếng động, im lặng mà đi qua, chuẩn bị quẹo qua một hướng, một trái bóng rổ mang theo tiếng gió hướng bên này lao tới, tuy là rất bình tĩnh như thế nhưng Tỉnh Thiên Thu cũng rung động dừng bước, quay đầu nhìn về phía lưới bóng rổ, trái bóng rổ bình thường va vào lưới rồi bật trở ra, đó có thể thấy được người kia có bao nhiêu sức mạnh để gây lên tiếng động.....

Tỉnh Thiên Thu cầm chắc quyển sách trên tay, con ngươi trong suốt nhìn về phía chủ nhân trái bóng, chỉ thấy một nam sinh cao lớn hướng hắn đi tới, người cúi xuống nhặt trái bóng lên, khi ngẩng đầu thì lộ ra một hàm răng trắng lung lay ánh mắt Tỉnh Thiên Thu nói: thật có lỗi, đồng học. Tỉnh Thiên Thu nhíu mày, chợt lại im lặng nghe được tiếng chính mình hồi đáp: không cần..... Trong lòng lại đang nói: con mẹ ngươi. Xoay người rời đi. Nam sinh cao lớn một lòng âm thầm tươi cười giống như cây cối bao phủ trên đỉnh đầu lại gặp ánh mặt trời, cho đến khi có người bên ngoài lại chỗ y đụng một cái rồi mới nói:” hắc, còn ở chỗ này để làm gì? Đi rồi?” Mới giật mình, y còn đang tham gia trận đấu....

Cái gọi là thầm mến là một loại bệnh.

Khi ngồi ở căn tin, Tỉnh Thiên Thu đã muốn không biết gì, đem thức ăn hộp cá bên trong chọt đến không ngừng chọt, làm cho con cá chỉ còn cái xương.... Cái lỗ tai tràn ngập tứ phía những nhóm nữ sinh chít chít động động ồn ào.

“Ôi chao, thật vậy chăng?Học trưởng, nhĩ hảo lớn!” Một nữ sinh tết nơ con bướm, mặc đồ trắng như tuyết, quần thì lại mỏng, trên mặt cô gái lộ vẻ hưng phấn thoải mái tươi cười.

“Tiểu Tĩnh, ngươi thật sự thực ồn ào nha!” Nữ sinh mặc áo T sơ mi màu đen cũng muốn tham gia cuộc vui liền ngồi xuống nói một câu.

“Ha hả, không quan hệ, có vấn đề gì có thể bất cứ lúc nào tới hỏi ta. Trầm thấp mà trầm ổn, giọng nam chậm rãi chảy vào nội tâm, rất nhanh Tỉnh Thiên Thu đối mặt nam nhân, hai nữ sinh trên mặt che kín ngượng ngùng như rặng mây đỏ.

Tỉnh Thiên Thu:.........

Trong lòng Tỉnh Thiên Thu có vô số con ngựa chạy trên đồng cỏ thi nhau hò hét, giống tiếng trống đánh vào ***g ngực.... Nam nhân kia chính là nhân vật trong lòng thầm mến, Tỉnh Thiên Thu vô luận ở lòng hay bên ngoài vẫn là một người một bộ Cao Lãnh chi hoa, ai cũng không biết tại đây nam nhân ngoài mặt ngạo kiều, nội tâm thì rối loạn một phen, nhưng cũng bởi vậy bi quan trên mắt ” Ở chung không tốt, sinh ra chớ vào”,bản thân cũng cực kì không sao cả.

Đưa lưng về phía nam nhân của hắn bắt đầu nghĩ,chỗ giáo sư thực thập từ đại học nổi tiếng Mĩ Quốc không ngại xa mà đến, nói là giáo sư không bằng nói là phỏng vấn học giả, vì trống tiết một mà không ngại đến trao đổi. Trường Uyển vì được tài trợ từ Mĩ mà duy trì được, quả thực là muốn đối mấy giáo sư năm nay liếm ngón chân thắp hương bái Phật.... Âu Dương là học giả phỏng vấn trẻ tuổi nhất nhưng cũng là học giả thành công nhất, nam nhân chưa ba mươi tuổi cả người lại tản ra hơi thở trưởng thành, tao nhã, chiếc kính đen tinh xảo đặt trên cái mũi, che khuất đôi mày thâm thúy giống chim ưng, bình thường khắc sâu vào khuôn mặt, quần áo dọc theo thân thể, cách nói năng hài hước lại không thiếu phong tình, cho dù bao hàm một chút trêu đùa cũng tuyệt không làm cho người ta cảm thấy bất mãn.... Vì thế Tỉnh Thiên Thu khi phát hiện ánh mắt hắn không có lúc nào là không rời khi nam nhân tản ra hơi thở nguy hiểm, Tỉnh Thiên Thu chỉ biết...... Tròng lòng lại một trần hò hét.....Bao gói rối loạn thì tích lũy lại càng nhiều, quả thực muốn đâm người đàn ông bên cạnh mình đến mềm nhũn, lớn tiếng tuyên cáo nam nhân này là của hắn.....

” Khụ, ”..... Tỉnh Thiên Thu xấu hổ phát hiện hắn ảo tưởng … Thế cho nên đồ ăn hắn đều đã bị chọt đến nát bét, đối đồ ăn làm một cảm giác sâu sắc tiếc nuối, chầm chập đứng dậy.... Xoay người chân còn chưa bước đi, lại bị một nam sinh đầm đìa mồ hôi “Đụng chính” hộp cơm, rõ ràng hắn còn chưa tới nam sinh kia, nam sinh lại nhảy dựng lên, hai tay cầm hộp cơm hướng hắn càng thêm bẩn hề hề,trên mặt đất còn có trái bóng đi tới.

Tỉnh Thiên Thu:...............

Nam sinh ngẩng đầu thần tình kinh ngạc, nhảy dựng lên giống như đã phát hiện ra đại lục mới, kêu lên: ngươi đụng vào ta.

Tỉnh Thiên Thu:!!!! Trong lòng hò hét lão tử rõ ràng động đều không có động @@#¥!! Lại vẫn ở mặt ngoài làm ra bộ dáng bình tĩnh, còn chưa khiến cho mọi người chú ý liền rời khỏi, thấp giọng nói câu: thật có lỗi. Đã nghĩ rời đi.

Nam sinh ôm trụ cánh tay Tỉnh Thiên Thu, kéo căng cổ họng la lớn: ngươi như thế nào có thể không đối ta chịu trách nhiệm!

Tỉnh Thiên Thu hoàn toàn bị lôi đến mở to mắt hướng nam sinh, tầm mắt xuống phía dưới đến hoa mắt khi người kia toàn nước canh lại bắt lấy tay hắn, vẻ mặt ghét hận không thể lập tức ngửa mặt lên trời trách mắng, trách nhiệm mẹ ngươi, trách nhiệm nhà ngươi!

Nam sinh nhìn biểu tình Tỉnh Thiên Thu thập phần vừa lòng, người cúi xuống nhắm ngay Tỉnh Thiên Thu lộ ra một hàm răng trắng rõ ràng...... Chói lọi chiếu rọi ánh mắt Tỉnh Thiên Thu...

Tỉnh Thiên Thu càng thêm trợn tròn mắt suy nghĩ hỗn loạn: ngươi là...... Ngươi.......