Chương 1: Mẹ, con đồng ý
Dịch và edit: PUPANDATrình Vân ngồi trên sofa, chớp chớp mắt, nhìn người trước mặt, có chút không biết làm sao, cậu không tự nhiên gãi đầu, không tin chắc hỏi: "Ba, mẹ, hai người....nói gì?"
Trình Hồng Hạc nghe thấy câu hỏi của con trai, ngoảnh mặt đi, mím chặt môi không nói chuyện, nắm tay lại siết chặt. Lý Tuệ bên cạnh nhìn chồng, thấy chồng không nói, cười khổ nói: "Vân Vân, ba mẹ...cũng là bất đắc dĩ, công ty nhà chúng ta sắp không chống đỡ được, nếu không...."
Lý Tuệ còn chưa nói xong, nam nhân bên cạnh bà liền chợt đứng lên, nhíu mày, ngữ khí có chút hung: "Đừng nói nữa."
Nói xong, nam nhân liền xoay người đi khỏi.
Lý Tuệ nhíu mày nhìn bóng lưng chồng bỏ đi, há miệng không nói, cuối cùng chỉ thở dài, tình tự trong mắt có chút phức tạp.
"Mẹ, mẹ nói hết với con đi." Trình Vân thấy vẻ mặt Lý Tuệ, liền biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, nếu không phải thật sự hết cách, mẹ sẽ không nêu ra trước mặt mình, cha mẹ đã nuôi cậu 18 năm, nếu mình có thể giúp đỡ, cậu cũng sẽ cố hết sức.
Nói ra, Lý Tuệ không phải mẹ ruột của Trình Vân, mẹ ruột của cậu sau khi sinh cậu ra thì mất, cha Trình hai năm sau lấy Lý Tuệ, Lý Tuệ tuy là mẹ kế, nhưng đối với Trình Vân rất tốt, thậm chí tốt hơn cả con trai ruột của mình, Trình Vân cũng xem Lý Tuệ như mẹ ruột đối đãi.
Lý Tuệ nghe thấy câu hỏi của Trình Vân, trước là cúi đầu không nói, qua một lúc mới ngẩng đầu, đầu mày vẫn nhíu, cười khổ nói: "Vân Vân...công ty nhà chúng ta dạo này gặp phải vấn đề, người phụ trách một hạng mục đã ôm tiền chạy trốn, vốn công ty hiện tại không xoay vòng được...haizz, mẹ nói với con cái này làm gì...con sắp khai giảng rồi đi? Làm bài xong chưa? Đi làm bài trước đi. Con đói chưa? Có muốn...."
Trình Vân trực tiếp xem nhẹ lời phía sau của Lý Tuệ, cậu tuy không hiểu, nhưng cậu hiểu rõ cha mình, nếu không phải thật sự hết cách, sao sẽ nêu ra ý nghĩ bảo mình kết hôn để giải quyết khó khăn.
"Đối phương là ai?" Trình Vân mím khóe môi, cắt ngang lời Lý Tuệ, trực tiếp mở miệng hỏi.
Mặt Trình Vân nhìn đặc biệt nhỏ, lúc này lại bày ra vẻ nghiêm túc, tuy nhìn làm muốn cười, nhưng nghiêm túc trong mắt lại làm người cười không nổi.
Lời của Lý Tuệ bị cắt ngang, cười khổ nơi khóe miệng cũng biến mất, qua một lúc sau, mới nói: "Dịch Tranh Hoa."
Nghe thấy cái tên này, Trình Vân có chút kinh ngạc, đối với cái tên này, người của A thị đều sẽ không xa lạ, vị này là truyền kỳ của thương giới, 15 tuổi xuất ngoại du học, học lên tới tiến sĩ, sau đó vẫn luôn học chuyên sâu ở nước ngoài, 23 tuổi cha anh mất, liền về nước tiếp nhận tập đoàn Thủ Nghệ, đao lớn chặt chém cải cách, trong 5 năm, trực tiếp tăng gấp đôi công trạng của tập đoàn Thủ Nghệ, loại thành công này trực tiếp chặn miệng những kẻ chỉ biết nói lời châm chọc.
Dịch Tranh Hoa năm nay 32 tuổi, bộ dáng đẹp trai, gia thế tốt, là đàn ông độc thân kim cương có tiếng, nam nữ muốn gả cho anh không đếm xuể, sao sẽ đột nhiên muốn lấy cậu nhỉ?
"Hả? Sao có thể?"
"Là Chu Vân Thu liên lạc chúng ta, bà ấy là mẹ của Dịch Tranh Hoa."
Trình Vân nghe xong, càng không thể hiểu.
Tin đồn bên ngoài, Chu Vân Thu rất tốt với Dịch Tranh Hoa, vì sao sẽ đột nhiên muốn làm mai cho con trai mình? Hơn nữa dáng vẻ rất sốt ruột, lẽ nào lại là ân oán hào môn gì.....
Trình Vân cúi đầu mím môi, một tay bóp tay còn lại: "Mẹ, con đồng ý."
"Hả?"
"Con đồng ý kết hôn." Trình Vân ngẩng đầu nhìn Lý Tuệ, nghiêm túc lại lặp lại một lần.
Trình Vân năm nay 18 tuổi, thành tích không cao không thấp, tính tình xem như hoạt bát cởi mở, bộ dáng cũng không tệ, Trình gia bảo hộ cậu rất tốt, cậu đáp ứng chuyện này, một là vì giúp đỡ cha, hai là bởi vì sao cũng chưa từng trải, mang theo loại dũng khí bạo dạn.
Lý Tuệ hé môi đang định nói gì nữa, Trình Vân lần nữa lặp lại một lần đáp án của mình, bà trong nhất thời không biết nên nói gì, chỉ là gọi một tiếng: "Vân Vân...."
Tên vừa gọi xong, nước mắt nháy mắt liền rơi.
Trình Vân lại chỉ cười cười, đứng lên nói với Lý Tuệ: "Mẹ, con đói rồi, muốn ăn cơm."
Lý Tuệ lau nước mắt, giơ tay lên cột tóc, "Được, mẹ làm cho con."
.......
((pupanda đồng hành cùng chương trình này))Sau khi Trình Vân đáp ứng, hết thảy đều tiến hành rất nhanh, ý của bên phía Dịch gia là hôn lễ có thể khoan tổ chức, phải lấy chứng nhận kết hôn trước, lãnh chứng nhận xong, hợp pháp hóa trên pháp luật, sống chung cũng liền thuận lý thành chương.
Bên phía Trình gia không thể hiểu lắm, vì sao Dịch gia đối với chuyện này gấp gáp như vậy, đối với việc để hai người sống chung, cũng đặc biệt kiên trì.
.......
Trình Vân lần đầu tiên gặp được Dịch Tranh Hoa, là vào ngày lãnh chứng nhận.
Ngày đó, cậu đeo balo ngồi xổm ở cửa cục dân chính, nhàm chán quan sát trái phải, mới đầu Dịch gia định phái người đi đón cậu, lại đúng dịp Trình Hồng Hạc muốn đến bên này bàn việc, liền mang Trình Vân đến, tất nhiên cũng không để Dịch gia phái người đón.
Một chiếc xe thương vụ dừng lại ở cửa, cậu ở trong lòng nhận xét giá tiền đại khái của chiếc xe này chút, tưởng tượng người trong xe này, thuận tiện bổ não một màn kịch, suy đoán người bên trong là đến lãnh chứng nhận kết hôn hay ly hôn....
Trình Vân cầm một cọng cỏ chọt đất chơi, cùng lúc lén nhìn chiếc xe đó, muốn xem thử trên xe là người gì, rơi vào tầm mắt đầu tiên là đôi giày da sáng bóng, sau đó là chân dài thẳng tắp, tây trang đen mặc trên người nam nhân, làm nam nhân lộ vẻ càng thêm trầm ổn, mày kiếm mắt sao, môi rất mỏng, trong ánh mắt mang vẻ lãnh liệt.
Trình Vân sững sờ nhìn nam nhân trước mặt, nhìn anh chậm rãi đi đến mình, đứng lại trước mặt mình, mang theo thăm dò xoa tóc cậu: "Chờ sốt ruột rồi đi?"
Trình Vân cảm nhận nhiệt độ trên đỉnh đầu, mặt đột nhiên liền đỏ, cúi đầu nhỏ tiếng nói: "Cũng không...chờ lâu lắm."
Trình Vân gặp được Dịch Tranh Hoa, một giây biến mềm.
Nam nhân mỉm cười, nắm tay Trình Vân, kéo Trình Vân lên, nói với nam nhân phía sau: "Trợ lý Lương, cậu ở bên ngoài chờ bọn tôi đi."
Nam nhân được gọi trợ lý Lương đưa đồ trong tay cho Dịch Tranh Hoa, gật đầu, liền đứng bên xe chờ.
Dịch Tranh Hoa nhận lấy đồ, xoay người thì nhìn thấy Trình Vân đang nhìn trợ lý của mình, bèn thuận thế giới thiệu: "Đây là trợ lý của anh, Lương Uyên."
Trình Vân nghe thấy nam nhân giới thiệu, đầu tiên là sững lại, cậu không ngờ nam nhân sẽ giới thiệu cho cậu, sau khi sững một lát, có chút câu nệ cười cười, "Chào anh. Em là Trình Vân."
"Trình tiên sinh, chào cậu." Lương Uyên cười cười, nói.
Trình Vân nghe ba chữ Trình tiên sinh, đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy, cậu lẩm nhẩm, cảm thấy ba chữ này nghe có loại cảm giác nói không ra được, dù sao chính là cảm thấy đặc biệt vui vẻ, loại vui vẻ này trực tiếp biểu hiện trên mặt, lúc vào cửa đều đang cười.
Dịch Tranh Hoa không biết người bên cạnh sao đột nhiên vui vẻ như vậy, nụ cười trên mặt mãi chưa từng ngừng, nhưng anh cũng sẽ không mở miệng hỏi.
Sau khi lãnh chứng nhận, trong tay Trình Vân cầm sổ đỏ, nhìn tên mình bên trên, mới đột nhiên ý thức được cậu lại cứ vậy thoát kiếp độc thân rồi, nhìn nam nhân bên cạnh, tưởng tượng nếu tin tức này công bố ra, phản ứng của đám nam nữ kia của A thị.....
"Cùng đi ăn bữa cơm đi." Dịch Tranh Hoa cất chứng nhận kết hôn xong, nhìn bạn nhỏ bên cạnh còn đang nhìn chằm chằm chứng nhận kết hôn, nói.
Trình Vân dời tầm mắt từ trên chứng nhận đến trên mặt nam nhân, ngây ngốc gật đầu: "Được ạ."