Chương 1

Con gà của nhà lão Điền thúc cất tiếng gáy sáng, Trương Tiểu Oản xoay người ngồi dậy, sờ soạng cái áo bông đầy lỗ vá trong cảnh tối om rồi mặc vào.

Cái áo bông đầy lỗ vá này là nàng tự mình vá lại sau khi xuyên đến đây. Cái áo vốn chi chit lỗ thủng, vì vậy sau ba ngày xuyên đến đây và biết mình không thể trở về nữa nàng đã theo người trong trấn đi chợ, tìm được ít vải lẻ rách trong đống rác rưởi lại giặt sạch bằng nước sông rồi mới có thể sửa sang lại kiện áo bông duy nhất này cho tử tế hơn một chút.

Mà mẹ của thân thể mà nàng xuyên qua này có ba đứa con, hiện tại còn đang mang thai nhưng mỗi ngày đều phải làm việc đồng áng, căn bản không rảnh quản đứa con gái lớn trong nhà như nàng.

Có điều, cho dù bà ấy muốn quản thì cũng lực bất tòng tâm. Trương gia quá nghèo, mỗi ngày có thể ăn lửng dạ đã tốt, hiện tại lu đựng gạo đã thấy đáy, cho dù chỉ ăn cháo thì cũng chỉ chống đỡ được hai ngày nữa.

Trương Tiểu Oản thở dài, nàng đọc nhiều truyện xuyên không như thế, nhưng cũng chưa thấy ai mệnh khổ như mình. Cái nhà này chỉ có bốn bức tường đã đành, mà nam nhân trụ cột lại không ra gì, thân thể còn không khỏe bằng người vợ đang mang thai của mình, làm việc trên đồng nửa ngày thì phải nghỉ nửa ngày.

Thời đại này không hề có trong lịch sử Trung Quốc, nàng xuyên qua một tháng mới nghe thấy những người cùng đi chợ nói đây là Đại Phượng triều năm thứ ba, hiện tại hoàng đế đăng cơ mới được ba năm.

Trương Tiểu Oản mặc xong áo bông rồi quay lại nhìn lên giường, trên đó có hai tiểu hài tử đang ngủ. Đó là em trai nàng, Trương Tiểu Bảo cùng Trương Tiểu Đệ. Trương Tiểu Oản ngơ ngác nhìn nơi đó thật lâu, cuối cùng thở dài, nở nụ cười khổ.

Gia đình này quá nghèo, theo như ký ức của chủ nhân cơ thể này thì lúc trước nàng bị đói chết. Cếu thật sự không nghĩ biện pháp gì thì chờ ăn hết đống gạo trong nhà sẽ không chỉ nàng chết đói mà hai đứa em trai này cũng sẽ không chống đỡ được mấy ngày.

Tới đây đã được một tháng, Trương Tiểu Oản biết người trong thôn này cũng không giàu có gì. Lúc trước Trương A Phúc mượn được 5 ống gạo từ nhà Trương nãi nãi mới có thể khiến cả nhà này có cháo ăn một tháng. Nhưng từ giờ tới lúc thu hoạch lúa còn những hai tháng nữa.

Bất kể thế nào thì cũng phải chịu đựng qua tháng này đã rồi mới nói. Trương Tiểu Oản đẩy cửa ra, nhìn thấy bầu trời mới hơi hửng sáng thì thở dài thật sâu, lại trở về phòng, nhón chân gỡ cái sọt treo trên vách tường xuống, định vào núi tìm chút đồ ăn.

Mặc dù nàng đã rất cẩn thận nhưng lúc lấy sọt xuống vẫn phát ra tiếng động, sau đó nàng thấy tấm mành ở phòng cha mẹ bị nhấc lên, mẹ của Trương Tiểu Oản ló nửa mặt ra, “Tỉnh rồi hả? Đi rửa mặt rồi nhóm lửa đi, chút nữa mẫu thân sẽ nấu cháo.”

“Mẫu thân……” Trương Tiểu Oản đeo sọt trên lưng, sau đó nương theo ánh sáng mờ nhạt mà nhìn xuống đôi giày đã rách đến lộ đầu ngón chân của mình, nói “Con nghe Hổ oa tử nhà Hồng thẩm ở cửa thôn nói anh trai hắn tìm thấy vài loại trái cây có thể ăn được ở trên núi, ăn không chết người, con muốn vào núi xem thử.”

Mẹ của Trương Tiểu Oản là Lưu Tam Nương nghe thấy thế thì ngẩn người, lại nghĩ đến trong nhà thật sự không có gì ăn ngon, lại nhìn đứa con gái cả gầy đến độ đôi mắt cũng to hơn trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay thì không nói gì nữa, vội rụt người lại, không nói đồng ý hay không.

Trương Tiểu Oản coi như bà đã đồng ý vì thế nàng cõng sọt đi ra khỏi phòng.

Đi được một đoạn, nàng nhìn mái nhà tranh đơn bạc của gia đình mình trong nắng sớm, không nhịn được cười khổ. Kiếp trước nàng coi như sống tốt, đến khi xuyên qua lại khổ thế này, đúng là không biết vận khí gì nữa.

Mặc kệ như thế nào, xuyên cũng xuyên qua rồi, chỉ đành dựa vào bản thân sống sót, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hiện tại nàng rất khó chịu, thời tiết thì lạnh, có bao nhiêu quần áo nàng đều đã mặc hết lên người mà vẫn lạnh kinh khủng. Bây giờ nàng vừa đói vừa lạnh, nếu không tìm thấy đồ ăn thì khẳng định là chết chắc.

Trương Tiểu Oản đi vào núi vài canh giờ, hái được nửa sọt nấm, cũng không đi tìm trái cây có thể ăn theo lời anh trai của Hổ oa tử.

Đại Phượng triều đến tột cùng là thế nào Trương Tiểu Oản cũng không biết, nhưng Trương Tiểu Oản lại biết thon Ngô Đồng nơi nàng đang ở này vừa nghèo vừa ngu muội. Hôm qua nàng theo các đại thẩm trong thôn đi chợ trên trấn thì phát hiện có người bày nấm ra bán nhưng lại bị người ta đánh. Mọi người nói hắn đem thứ chết người này ra bán là không có lương tâm. Mà người bị đánh kia vừa nhìn đã biết nhà nghèo đến nỗi không có gạo để ăn, sắc mặt vàng như nến. Hắn chỉ có thể ôm đầu rồi rống lên: “Ta đã ăn rồi, ăn không chết người mới lấy ra bán, các ngươi thử xem là biết ta có gạt người hay không……”

Trương Tiểu Oản đứng ở một bên nhìn, thấy nấm kia là nấm trắng, chắc chắn là ăn không có độc nên có chút khó hiểu. Có điều nàng cũng không dám nói lời thắc mắc, bởi vì chỉ nhìn bộ dáng phấn chấn của đám người xung quanh đã đủ hiểu nếu nói ra thì một đứa trẻ như nàng cũng sẽ không được đối xử khách khí.

Kiếp trước Trương Tiểu Oản vốn có tính tình trầm mặc cẩn thận, hơn nữa hiện tại thân thể này còn chưa đến 9 tuổi, gầy đến nỗi gió thổi qua cũng ngã thì bo bo giữ mình còn không kịp, sao có thể nói ra mấy lời “Yêu ngôn mê hoặc quần chúng” chứ.

Trên đường từ chợ về, nghe mấy đại thẩm trong thôn nói chuyện nên nàng biết người ở đây nghĩ cái thứ trông như cục phân mọc ở trong rừng kia là có độc, ăn vào có thể chết người, đây là do đời trước truyền lại, và mọi người đều tuân thủ chặt chẽ.

Lúc này Trương Tiểu Oản mới biết nấm ở đây không được gọi là nấm mà bị gọi là cục phân vì bề ngoài giống nhau.

Đám đại thẩm bàn luận chuyện này suốt trên đường đi về. Thôn Ngô Đồng không lớn nhưng cũng có 50 hộ gia đình, có điều dù có chuyện gì phát sinh thì mọi người sẽ đều biết. Hiện tại trong trấn xuất hiện một kẻ cư nhiên dám mang cục phân ra bán, lừa mọi người thì đây quả thực là chuyện lớn đối với đám đại thẩm ngày thường chỉ mang thỏ ra chợ đổi tiền.

Bọn họ có thể nói về việc này mấy tháng không ngừng. Mà đây cũng có thể coi là “chuyện lớn” với Trương Tiểu Oản, người chưa từng biết no bụng là gì từ khi xuyên tới đây. Điều này khiến nàng hiểu, nàng hẳn là sẽ không đến nỗi đói chết.

Sở dĩ nói ‘hẳn là’ chứ không phải ‘chắc chắn’ vì nàng cũng không xác định thứ này ăn có chết người không. Rốt cuộc Đại Phượng triều này không phải triều đại nào nàng từng biết, cho dù họ có bề ngoài giống người Hoa Hạ, cũng không khác gì người Trung Quốc nhưng đâu ai biết được ở đây có thứ gì nàng không biết chứ.

Tuy Trương Tiểu Oản cũng suy đoán đám nấm đó sẽ không có độc, nhưng rốt cuộc không phải nấm nào trên núi cũng ăn được. Có điều nàng vẫn muốn thử một phen, muốn hái về cho người nhà ăn. Nàng không sợ bản thân mình bị độc chết, mà sinh tử của một nhà họ Trương cũng không phải do mình nàng quyết định.

Trương Tiểu Oản hái nửa sọt nấm rồi trở về. Thứ này ở trên núi rất nhiều, có lẽ vì người ở đây nghĩ nó có độc nên mới còn nhiều thế. Trương Tiểu Oản không mất nhiều thời gian để hái đống nấm này, chỉ có thời gian đi đường là lâu.

Khi nàng trở về, sợ bị người ta nhìn thấy nói này nọ nên đã dùng lá cây che kín cái sọt lại, bên trên đậy cỏ. Từ bên ngoài nhìn thì không thấy gì, người trong thôn thấy nàng cõng sọt thì cũng chỉ nghĩ nàng đi cắt cỏ heo.

Bởi vì vừa đói vừa lạnh nên Trương Tiểu Oản chỉ nhặt chút nấm đã về. Nàng căn bản không có tâm trạng đi lên núi nhìn xem có thứ gì mà người dân ở đây không biết không. Nàng chỉ biết nếu còn không ăn gì thì cái mạng này của nàng cũng không giữ nổi nữa.

Vừa đến nhà nàng đã cõng cái sọt tới nhà bếp nửa hở của nhà mình, chất củi, nổi lửa đun nước.

Nhà nàng không có dầu, thế nên nấu món gì cũng chỉ có thể luộc nước suông. Cũng phải, người nhà này một năm không có mấy lần được ăn cơm khô thì lấy đâu ra dầu.

Rửa xong nấm, nước cũng vừa lúc sôi, Trương Tiểu Oản tâm sự nặng nề mà thở dài, lại đem đám nấm đã chọn xong bỏ vào trong nồi, sau đó đậy nắp, ngồi xổm xuống ngây người nhìn lửa.

Nàng không biết lấy thân ra làm thí điểm liệu có được kết quả như ý không. Kỳ thật cuộc sống này quá khổ, nếu như bị ngộ độc chết thì cũng tốt, chỉ thương cho hai đứa nhỏ ngày ngày lẽo đẽo chạy sau mông gọi nàng “Đại tỷ” kia, không biết hai đứa còn sống được bao lâu.

Mùi thơm của nấm rất nhanh đã bay ra khiến tinh thần Trương Tiểu Oản rung lên. Lúc này nàng cũng không quản được thứ này có ăn được hay không, cho dù chết thì làm ma no cũng không tồi. Đã mất công xuyên qua đây, không thể chết quá thê thảm được.

Trương Tiểu Oản cố tìm niềm vui trong nỗi khổ mà nghĩ, sau đó múc một bát nấm, bất chấp còn nóng, cứ thế vội vàng vừa thổi vừa ăn một miệng lớn……

Lúc ăn miếng nấm đầu tiên, không biết vì nóng hay vì ngửi được mùi canh nấm giống kiếp trước mà Trương Tiểu Oản cảm thấy vô cùng chua xót. Nước mắt nàng chảy ra nhưng Trương Tiểu Oản vẫn ăn liên tục, vừa ăn vừa khóc……

Những ngày sống ở nơi này quả thực quá mức cực khổ. Kiếp trước nàng cũng phải ở nông thôn đến tận năm 10 tuổi nhưng cũng chưa khổ đến mức ăn không đủ no. Khi đó nàng chẳng qua là không được sung sướng như em trai, nhưng cuộc sống chẳng đến nỗi. Dù không được cha mẹ yêu thương nhưng những gì phải cho thì họ vẫn không thể nàng thiếu thốn. Sau này nàng dọn ra ngoài ở một mình, quen mấy người bạn tốt thì cuộc sống cũng rất vui vẻ……

Mà hiện tại uống được một chút canh nấm nóng hổi khiến mọi bất an, sợ hãi từ khi xuyên đến đây của nàng cũng bùng nổ, theo nước mắt chảy xuống không ngừng.