Chương 1: Y Quan
*Y quan (衣冠) là áo mũ mà vua ban cho quan lại thời xưa, thời nay có thêm một lớp nghĩa bóng nữa để chỉ trí thức suy đồi.
Trước khi ra khỏi cửa vào ngày thứ hai, mắt phải của Hứa Tô vẫn cứ giật liên tục, hắn tiện tay mở Hoàng Lịch, trên đó viết: Nguyệt phá* đại hao, lành ít dữ nhiều.
*Nguyệt phá là ngày mặt trăng kỵ xung, là ngày xấu nếu liên quan đến xây dựng nhà cửa.
Vội vàng tới văn phòng luật đi làm, chiếc Volkswagen Bora hàng sang tay đã lái được khoảng ba năm, dạo này bắt đầu xuống cấp trầm trọng, dọc đường động cơ liên tục phát ra những tiếng kỳ quặc, lộc cà lộc cộc như bắn pháo.
Hứa Tô vừa bước vào cửa lớn của văn phòng Quân Hán thì Văn Quân đằng sau đã nện giày cao gót đi tới, nói với hắn rằng hôm nay ông chủ sẽ về.
Văn Quân là thư ký riêng của Phó Vân Hiến, Hứa Tô thì là trưởng phòng hành chính, nói toẹt ra thì là chân hậu cần chạy việc, trình độ và chuyên môn ngang với chức thấp nhất trong một văn phòng luật sư. Lẽ ra cô nàng cũng chẳng việc gì phải báo cáo với hắn về đường đi nước bước của ông chủ nhà mình, nhưng cả văn phòng Quân Hán đều biết quan hệ giữa Hứa Tô và Phó Vân Hiến không hề tầm thường.
Mí mắt giờ đã không giật nữa, Hứa Tô nâng cằm nhướng đuôi mắt, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Bằng cấp của Văn Quân rất tốt, thạc sĩ luật 985* nhưng lại cố tình đặt vị trí bản thân là báu vật trần gian ngực to óc teo, tâm tư đứng đắn chẳng thèm đặt vào công việc, thi Kiểm tra Tư pháp Quốc gia thì mãi không thèm thi. Thực ra báu vật cũng có vốn tự có của báu vật, Văn Quân môi đỏ mọng, da trắng nõn, mắt hạnh cằm thon, mái tóc xoăn đen dài, từ hồi lớp mười đã cao một mét bảy tư, còn đi thêm giày cao gót mười phân nên cao hơn Hứa Tô hẳn nửa cái đầu. Có lẽ vì để chào mừng ông chủ trở về mà hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy bó sát người màu bordeaux, thiết kế bó ngực khiến cho đôi gò bồng đào càng thêm căng đầy, gợi cảm vô cùng, không giống thư ký cho luật sư nổi tiếng mà giống với dạng gái bar sàn hơn.
*“Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Các trường thuộc “dự án 985” có thể coi là những trường đứng đầu trong những trường thuộc “dự án 211”, bằng tốt nghiệp của các trường trong “dự án 985” được coi là danh giá của danh giá chính vì vậy để thi đỗ và tốt nghiệp tại các trường này đều rất vất vả. “Dự án 211” là dự án được Quốc Vụ viện (tương đương với Chính phủ ở Việt Nam) phê duyệt để thành lập và xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Bằng tốt nghiệp của các trường Đại học thuộc dự án “211” đều rất quý giá. Hiện có khoảng hơn 110 trường thuộc “Dự án 211”.
Hứa Tô là loài động vật sống bằng thị giác. Hồi mới vào văn phòng từng tăm tia Văn Quân, vòng vèo mãi rồi cũng có được số điện thoại của cô nàng, ngày nào cũng gửi mấy câu dí dỏm cợt nhả mang hàm ý sâu xa, còn ton tót ân cần làm tùy tùng đi theo. Nhưng Văn Quân không có hứng thú với loại mặt trắng nghèo rớt mồng tơi này, chỉ một lòng dốc sức muốn tóm được Phó Vân Hiến.
Oái oăm là cái lão già đó lại không thích đàn bà, Văn Quân mơ tưởng hão huyền suốt bao năm, ngoảnh đi ngoảnh lại đã ba mươi cả tuổi mụ, ấy vậy mà vẫn còn ngu ngốc si mê hướng về ngọn núi cao không thể leo tới này. Hứa Tô ôm bụng không ăn được thì đạp đổ, thầm trút giận mấy lần: “Cho chết!”
Thu lại suy nghĩ trong đầu, Hứa Tô ra vẻ một quản lý hành chính đĩnh đạc, mặt mày đứng đắn: “Điều 10 trong ‘Quy tắc ăn mặc và hành vi của công nhân viên’ viết thế nào, đến tối về với anh đọc thuộc lòng lại anh nghe nhé.”
Văn Quân còn hơn Hứa Tô ba tuổi nhưng cái tên Hứa Tô này ăn nói chẳng đàng hoàng, hơn nữa còn thích chiếm lợi bằng lời nói, Văn Quân trợn mắt lườm: “Liệu hồn tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục.”
“Lần này lão già khốn kiếp kia đi mất cả nửa tháng, tôi còn tưởng mình có cơ hội vắng chủ nhà gà vọc đuôi tôm. Chị theo lão đúng là phí của giời, chẳng thà theo tôi…” Hứa Tô có một gương mặt cực kỳ lừa tình, nhìn qua thì tuấn tú ngoan hiền vô hại nhưng thật ra lại là loại mặt dày đao thương khó nhập, người kéo không rách lại thêm đôi mắt đào hoa, ánh mắt vừa lay động đã trào lên ý xấu.
“Có theo ai cũng dí vào theo cậu.” Văn Quân cũng chẳng nể nang, bổ ngay vào điểm yếu của Hứa Tô, “Tốt nghiệp đại học chưa mà tơ tưởng bà đây?”
Hứa Tô không tốt nghiệp đại học, ngay cả đang theo học cũng không, bị đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc đuổi thẳng cổ, quang vinh trở thành người có bằng cấp thấp nhất trong văn phòng Quân Hán.
“Đàn ông học cao để làm quái gì, quan trọng là kích cỡ và khả năng làm tình, loại bé như thỏi son với cả chưa sờ đã bắn thì dù có học Thanh Hoa cũng chẳng ai thèm.” Hứa Tô thấy trình độ của Văn Quân khi đấu võ mồm với mình đã lên một tí thì hỏi cô nàng, “Hôm nay lão già chết tiệt kia không đến văn phòng à?”
Văn Quân gật đầu: “Vừa từ Mỹ về, đến Vạn Nguyên tham quan phỏng vấn với đoàn đại biểu luật sư rồi.”
Hứa Tô ngẩn ra: “Tưởng đi Ko Samui mà, sao lại từ Mỹ về?”
Lần này Phó Vân Hiến nhận lời mời của người ủy thác tới Ko Samui nghỉ phép, tiện thể bàn bạc vụ án. Y không đi một mình mà còn đưa theo một tình nhân, là ngôi sao lớn Trịnh Thế Gia.
Trịnh Thế Gia đã ra mắt được vài năm rồi nhưng vẫn chỉ lẹt đẹt ở tầm thấp, chẳng biết thế nào mà một hai năm gần đây bỗng nhiên nổi như cồn, hot không khác gì sao hạng A. Sau khi thành danh, Trịnh Thế Gia đi theo hình tượng “quý công tử u buồn”, suốt ngày nhíu mày không bao giờ cười, ngời ngời tiên khí. Nhưng nghe đồn chuyện xấu của cậu ta thì nhoe nhoét, đặc biệt là vấn đề về tác phong, trên mạng đồn thổi “chuyện cũ” cậu ta từng chơi 3P với hai người mẫu nam, gì mà “ba lỗ hai cây”, rồi nào là “hai cây một lỗ”, dù chưa có bằng chứng xác thực nhưng nghe thôi cũng đã thấy rợn người cực độ. Về sau Trịnh Thế Gia bị một tên thợ ảnh từng hợp tác tống tiền bằng ảnh nóng, quản lý của Trịnh Thế Gia vật vã chạy tới tìm Phó Vân Hiến, chẳng bao lâu sau mọi chuyện đều được giải quyết xong xuôi.
Mà chuyện êm xuôi thế nào thì Hứa Tô không rõ, chỉ biết là thợ ảnh kia như đá chìm xuống biển, từ đó về sau không thấy bóng dáng nữa.
Trịnh Thế Gia chủ động muốn cảm ơn, mở tiệc chiêu đãi Phó Vân Hiến mấy lần, qua lại thường xuyên rồi hai người cứ thế dính vào nhau.
Ý của Văn Quân là ông chủ và Trịnh Thế Gia bỗng nhiên sôi trào nhiệt huyết, định bụng tới Las Vegas đăng ký kết hôn nhưng tự nhiên tòi ra vụ phỏng vấn ở Vạn Nguyên, vậy nên mới kết hôn không thành.
“Ông chủ muốn ra ngoại ô có chuyện, bảo cậu đi đón Trịnh Thế Gia trước.” Văn Quân dặn dò xong chuyện chính thì chẳng thèm đôi co với Hứa Tô nữa, liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý rồi lại nện gót giày cao xoay người bước đi.
Văn Quân vừa đi, mắt phải của Hứa Tô lại giật, không hề báo trước.
Hắn dụi mắt, ngồi xuống ghế của mình mà ngẩn người.
Phó Vân Hiến đã bốn mươi có lẻ, là luật sư tiếng tăm lẫy lừng trong nước, đối tác của văn phòng luật sư Quân Hán, còn có biệt danh cực kỳ vang dội là “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1”, dựa vào mối quan hệ rộng rãi mà mấy năm gần đây cũng hay mó tay vào cả lĩnh vực dân sự và thương mại, chi phí để y đứng ra một lần bằng một tên luật sư bình thường cố gắng cả nửa đời. Hiện tại y đang tạm giữ chức phó cục trưởng Cục Tư Pháp, là quan chức cấp cao đứng trên bao nhiêu người, năng nổ hoạt động xã hội hơn, vụ án thì lại nhận ít đi.
Phó Vân Hiến có quan hệ thân thiết với lãnh đạo khắp nơi, cả ngày chỉnh tề áo mũ nhưng việc làm thì cầm thú. Có thể coi Hứa Tô đã theo Phó Vân Hiến gần mười năm, hắn biết y từ hồi bé, biết y bạc tình chỉ tin vào lợi ích tối cao, tay nhúng cả vào bên trắng lẫn bên đen, cũng biết y có rất nhiều người bên gối nhưng thật lòng lại chẳng có một ai, quanh đi quẩn lại toàn là bạn giường, cũng là dạng anh tình tôi nguyện.
Hai chữ “áo mũ” này rất thú vị, vừa chỉ quan chức danh gia vọng tộc, cũng để chỉ trí thức rởm.
Ký ức của Hứa Tô về Phó Vân Hiến phải ngược về mười năm trước.
Có lẽ vì thời gian dài trôi qua, trí nhớ trở nên sai lệch, Phó Vân Hiến khi ấy hoàn toàn không liên quan gì tới hai chữ này, không phải tầng nghĩa trước, cũng chẳng phải tầng nghĩa sau.
Cha của Hứa Tô tên là Hứa Văn Quân, mẹ của Hứa Tô là Tô An Na, Hứa Tô là kết quả của một đêm tình mãnh liệt trước hôn nhân của bọn họ, hắn xuất hiện một cách tùy tiện, tên cũng được đặt một cách chẳng để tâm.
Hứa Văn Quân là một kẻ chẳng ra gì. Ngoại trừ vẻ ngoài anh tuấn còn đâu chẳng làm nổi trò trống gì, hết ăn lại nằm, còn hút thuốc phiện.
Năm Hứa Tô mười hai tuổi, rốt cuộc Hứa Văn Quân, người đã ép cho một gia đình tử tế trở thành bốn bức tường trống rỗng, cũng được toại nguyện, bị phán tử hình vì tội cố ý giết người và cưỡng hiếp phụ nữ.
Hứa Văn Quân trong tù cũng nếm mùi đau khổ, bị bức cung nhận tội, hồi đó phong trào nghiêm đả* trong nước còn chưa qua, đả kích hoạt động phạm tội vừa nặng vừa nghiêm, về cơ bản thì cũng là vô lý đùng đùng kiểu “vua muốn dân chết, dân buộc phải chết”. Vụ án này sơ hở khắp nơi nhưng lại kết thúc trong mơ hồ. Phó Vân Hiến vừa mới vào nghề là luật sư biện hộ cho Hứa Văn Quân, theo như suy đoán về sau của Hứa Tô thì đây cũng có thể là vụ án lớn đầu tiên trong cuộc đời của y.
*Nghiêm đả là viết tắt của chính sách “Nghiêm nghị đả kích hoạt động phạm tội hình sự theo pháp luật” được khởi xướng năm 1983 ở Trung Quốc, nhằm trấn áp và răn đe các loại tội phạm hình sự.
Hứa Văn Quân đột nhiên sửa lời khai ngay trên tòa án, chỉ thừa nhận cướp ví của người bị hại đi mua thuốc phiện, phủ nhận hành vi hiếp dâm giết người.
Chỉ riêng quá trình bào chữa đã trùng trùng khó khăn, đến giai đoạn xem xét án tử hình cuối cùng thì luật sư lại càng không giúp được bao nhiêu nữa. Nhưng Phó Vân Hiến đã đến Tòa Án Tối Cao đệ trình tài liệu sáu lần, hẹn ngày gặp thẩm phán phụ trách vụ án hết lần này tới lần khác nhưng rồi cũng thất bại trở về. Sau khi có phán quyết thì Tô An Na hoàn toàn suy sụp, Hứa Tô không còn ai trông nom quản thúc, thế là lại đi theo Phó Vân Hiến lăn lộn khắp nơi.
Hồi ấy chưa có xe riêng, tới Bắc Kinh phải ngồi tàu ghế cứng mười hai tiếng đồng hồ, đến độ mông cũng đau nhức. Khi Hứa Tô vừa mệt vừa buồn ngủ, hắn nghiêng đầu dựa vào vai Phó Vân Hiến dần dần lịm đi, mà Phó Vân Hiến thì không nhúc nhích để hắn dựa vào, nương theo ánh sáng đèn bàn yếu ớt chuẩn bị tài liệu khiếu nại suốt cả đêm.
Đáng tiếc là tờ giấy quyết định phúc thẩm lại án tử hình còn chưa đến tay, Hứa Văn Quân đã bị bắn chết.
Một ngày trước khi bị bắn chết, Hứa Văn Quân vẫn còn kêu oan, Phó Vân Hiến còn chưa bỏ cuộc.
Sau bao nhiêu năm, kẻ thủ ác thật sự đã lộ diện trong một lần tình cờ, luật sư Phó Vân Hiến không lấy một xu, gồng gánh áp lực khắp nơi mà lật lại vụ án của Hứa Văn Quân.
Sau khi hung phạm đền tội, một làn sóng truyền thông dấy lên mạnh mẽ, người đời thổn thức, nhưng đối với một người nào đó thì đã quá muộn màng, sinh mạng cần phải bảo vệ nhất kia suy cho cùng cũng đã không bảo vệ được nữa.
Hứa Tô vẫn nhớ, vào ngày Hứa Văn Quân bị bắn chết, Phó Vân Hiến lê bước tới trước mặt hắn, gương mặt anh tuấn nhuốm màu mệt mỏi. Sau đó y quỳ một gối xuống, vươn tay ôm lấy bờ vai hắn. Hồi ấy Hứa Tô còn quá nhỏ, vóc người nhỏ thó, trước mặt Phó Vân Hiến chỉ thấp bằng nửa y, vốn chẳng hề đáng nhìn.
Phó Vân Hiến vùi mặt vào vai Hứa Tô, nước mắt nóng hôi hổi chảy vào trong cổ hắn.
Hứa Tô nghe thấy rõ ràng người đàn ông này nói xin lỗi, cũng cảm nhận được rõ ràng y đang khóc.
Khi ấy Hứa Tô còn mơ hồ chẳng có khái niệm gì về sinh ly tử biệt. Trong mắt hắn Hứa Văn Quân chỉ là một bộ xương khô có bề ngoài đẹp đẽ lừa người, bao năm trời chẳng làm tròn trách nhiệm của một người cha, chết thì cũng chết rồi, thậm chí còn từng ác liệt nói rằng loại ung nhọt xã hội như Hứa Văn Quân bị bắn chết có lẽ cũng là chuyện tốt cho người và cho cả mình. Hắn chưa từng có cảm giác bi thương về việc cha mình ra đi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông trưởng thành.
Những giọt nước mắt ấy suốt bao năm vẫn luôn khiến hắn rát bỏng.