Chương 1-1: Thượng

Đóa Đóa là một hồ tiên, tuy rằng nó mới bốn trăm tuổi.

Vì cái gì nó có thể trở thành hồ tiên, bởi vì người sinh ra nó là một hồ tiên.

Cho nên nó không phải tu tiên lâu dài như các hồ ly khác.

Ban đêm, Cửu Hoa Sơn mây mù che phủ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt vào sơn động.

Đóa Đóa lăn lăn trong lòng ấm áp của phụ thân – hồ tiên một ngàn năm, dựng thẳng đôi tai nho nhỏ nghe ngóng, hướng đôi mắt trong suốt nhìn phụ thân, “phụ thân, phụ thân, rốt cuộc mẫu thân ở nơi nào?”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ cái lỗ tai nhỏ, nói: “Đóa Đóa, ngươi không có mẫu thân.”

“Nhưng, hồ tể đều không phải mẫu hồ ly sinh sao? Mẫu thân của ta đâu, vì cái gì ta chỉ có phụ thân…Ô ô ô, ta muốn có mẫu thân….”

Hồ phụ thân nhăn nhăn đôi mi, nói: “Được rồi, được rồi, đợi ngươi học được cách biến thân thì có thể đi tìm hắn.”

“Thật sao?” Đóa Đóa kinh hỉ bước xuống giường, móng vuốt nộn nộn giơ lên, trong miệng thì thào lẩm bẩm, không bao lâu, một làn sương mù che phủ, tại chỗ đứng xuất hiện một thiếu niên.

Đôi mắt to trong sáng, hai má hơi hơi phấn hồng, có thể nhìn ra là một thiếu niên đáng yêu, hoạt bát.

Đóa Đóa nháy đôi mắt to, hỏi: “Như vậy được chứ, phụ thân?”

Hồ phụ thân cẩn thận xem xét nó, sau đó khoát cánh tay nói: “Đóa Đóa, hiện tại chưa thể xuống núi được.”

“A, không cần, ô ô ô….Phụ thân gạt ta…Ô ô ô….Người ta muốn xuống núi…Ô ô ô…” Đóa Đóa giả khóc nửa ngày, nước mắt không chảy nhưng cổ họng đã có chút đau rát, ánh mắt đỏ au, vẫn thấy phụ thân bình thản ngồi chỗ kia, không có nửa điểm để ý đến biểu cảm của nó, trong lòng đau xót, nước mắt thật sự rơi xuống, “Ô oa oa…Ta là hồ ly không có nương, phụ thân không thương ta, oa oa, ta hảo đáng thương nga, ô oa oa oa…”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ vung tay, sương mù lại bao quanh, Đóa Đóa liền biến về bạch hồ ly nho nhỏ. Hồ phụ thân ôm lấy nó, xoa xoa bộ lông mềm mượt, ôn nhu nói: “Ở trong núi có ăn có uống, vì sao nhất định phải xuống núi.”

“Bởi vì…..Nơi này không có nương…”Đóa Đóa nhỏ giọng nói, tuy rằng biến về hồ ly không thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, nhưng nó vẫn chột dạ cúi đầu, đích xác là: nơi này thật sự nhàm chán.

Phụ thân mỗi ngày đều luyện công, luyện luyện luyện, trừ bỏ luyện công không làm gì nữa, Đóa Đóa ngày ngày ăn no, xem mặt trời lặn, sau đó ngủ, buổi tối có ánh trăng thì đứng dậy tru lên, sau đó lại tiếp tục ngủ, thật là vô vị.

Nhưng nó không biết như vậy lại hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, đối với việc tu vi cực kì có lợi, cho nên nó tuổi còn nhỏ như thế đã có thể biến hóa hình người.

“….Cũng được.” Hồ phụ thân căng thẳng vuốt vuốt bàn tay to của chính mình, thở dài nói:” Nếu  ngươi đến, hắn nhất định nguyện ý trở về.”

Di? Đôi ta mẫn cảm của Đóa Đóa lập tức nghe được một thông tin quan trọng, nguyên lai nó không phải không có nương mà là nương không muốn trở về.

Vì sao, nương sinh khí với cha sao?

Phụ thân là tộc trưởng của hồ tộc, bộ dạng không cần phải nói, dù là hình người hay hình hồ ly mà Đóa Đóa đã gặp đều rất tuyệt, hơn nữa tính cách phụ thân lại ôn hòa, rất ít khi cao giọng, chưa bao giờ sinh khí, không biết vì sao nương lại tức giận?

Những năm gần đây cuộc sống của phụ thân thực không dễ dàng, luôn phải mang theo người một ấu hồ như nó, lại luôn tưởng niệm thê tử ở phương xa…. Đóa Đóa bỗng nhiên thương cảm, nó xoay người, dùng đuôi lông xù nhẹ nhàng quét trong tay phụ thân, ô ô kêu vài tiếng.

Hồ phụ thân bế hắn lên cao, đặt trước mặt mình, dùng khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Đóa Đóa, ngươi từ nhỏ đã là hồ tiên, cho nên không cần phải trải qua thiên kiếp, nhưng lúc nãy phụ thân tính cho ngươi, nếu ngươi xuống núi, nhất định sẽ gặp đại sự, lành dữ chưa biết, cho nên phụ thân truyền lại cho ngươi một ít pháp thuật, gặp lúc nguy hiểm phải tự bảo vệ mình, nhất thiết không được mềm lòng, hiểu không?”

Đây là đáp ứng hắn xuống núi! Oa! Đóa Đóa hưng phấn dùng tiểu móng vuốt cầm lấy bàn tay phụ thân, chít chít quát quát kêu lung tung, sau đó nó nhìn thấy miệng phụ thân tiến lại, hơi hơi mở ra, thổi một khẩu khí, cỗ chân khí đó chậm rãi rót vào trong cơ thể nó, hóa thành cường đại….Thật thoải mái, Đóa Đóa cảm thấy quanh thân hơi ấm dào dạt, đôi tai nhỏ khẽ run run, đôi mắt nhắm lại, nặng nề ngủ.

Hồ phụ thân ôm thân thể tròn tròn của nó, trong mắt tràn đầy yêu thương, thật lâu sau từ từ thở dài.