Chương 1: Vài dòng tự bạch
Ta tên là Vương Thủ Ninh.
Đây là một cái tên làm cho ta rất là buồn bực.
Trước tiên, ta họ Vương, chỉ cần là đồng bào họ Vương sẽ hiểu tâm tình bi thương của ta khi chứng kiến Vương vượt qua Lý, trở thành cái họ lớn nhất của Trung Quốc.
Hồi tiểu học giáo viên dạy văn của ta thay đổi ba lần, người nào cũng họ Vương. Lên trung học lớp ta có năm người họ Vương. Rồi khi lên tới đại học, nhìn thấy trong tài liệu của trường, thành viên biên soạn ghi ra theo từng nhóm một loạt họ Vương, ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Ta cũng rất hâm mộ mấy vị nhân sĩ mang họ kép trong truyện kiếm hiệp, nhưng ta biết kiếp này mình không có hi vọng được như họ, cho nên lúc học tiểu học năm lớp bốn, ta từng mạnh mẽ đòi ba mẹ đổi tên ta thành Vương Độc Cô, nhưng chỉ thấy được mặt mẹ ta đen như đáy nồi.
Đây là lý do vì sao mũi ta không được đẹp.
Lại nói tiếp, tên ta là Thủ Ninh.
Ngươi có cảm tưởng gì về cái tên này?
Không cảm tưởng gì hết? Vậy thì đúng rồi.
Một người, trước hết là lớn lên phải trông đẹp mắt. Lớn lên không đẹp, thì phải có tài. Không tài cũng được, nhưng dứt khoát phải có một cái tên thật kinh thế hãi tục. Ta cực kì hâm mộ người bạn thân tên có mười lăm chữ kia. Ta từng ảo tưởng mình tên là Vương Kinh Thiên hoặc Vương Động Địa, hoặc chí ít cũng phải là Vương Hi Chi.
Khi ta biểu đạt nguyện vọng của mình tới lần thứ một trăm lẻ một, ông bạn nằm giường dưới không nhịn được bảo ta rằng: Vương Thủ Ninh, ngươi đừng cho mình là cọng cỏ, ngươi chỉ là một NPC được đặt ra trong trò chơi, hoặc diễn viên quần chúng qua đường trong phim truyền hình. Có bao giờ ngươi thấy người qua đường giáp có tên chưa hả?
Điều hắn nói hình như ta có nghe qua, nhưng ta không khinh bỉ cái trò ra vẻ cao thâm của hắn, ta im lặng.
Cho nên, ta chả bao giờ động tới chuyện cái tên nữa, ta chỉ lén nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
Nhưng cho dù ta có cái tên tầm thường, tướng mạo tầm thường, ta cũng vẫn có chỗ không tầm thường.
Iam gay.
Ta xài tiếng Anh ở chỗ này, vốn là vì cảm giác như vậy sẽ khiến ta thoạt trông có vẻ cao cấp hơn một chút. Ít ra nhiều năm trước ta nghĩ như thế, mặc dù ta ghi dư một chữ a. Năm đó ta mới bắt đầu lên mạng, không ngờ lại theo đuổi được một cô em, đây là một chuyện thần kỳ cỡ nào chứ. Đáng tiếc là lúc đó ta không biết quý trọng, khi nàng bày tỏ nàng mến ta, ta gõ câu tiếng Anh kia qua, nàng lập tức trả lại một câu.
Biến thái.
Đã chưa, biến thái ý là khác hẳn với thường nhân, cũng tức là thiên phú dị bẩm. Rốt cuộc ta nhảy ra khỏi khuôn mẫu người qua đường giáp bình thường, thăng cấp thành người qua đường giáp biến thái.
Ta vượt rào từ rất sớm. Lúc ta học đại học năm thứ nhất liền thẳng thắn thành khẩn nói với trong nhà rằng nam nhân sẽ khiến ta tim đập nhanh, mà nữ nhân thì không.
Theo như tài liệu tham khảo về đồng chí vượt rào mà ta tìm được, lúc này, hẳn là ba thì chặt chân ta còn mẹ thì khóc hu hu.
Nhưng mà khi đó, ba ta lại ở một bên thở dài, mẹ ta vọt vô phòng bếp lấy ra con dao phay, hét to: “Ta chém luôn phía dưới của ngươi! Coi như ta sinh con gái đi!”
Ta sợ tới mức tông cửa chạy ra, từ rày về sau đi lên con đường chung của những kẻ vượt rào, một mình mà sống.
Hiện tại, ta hai mươi sáu tuổi, đang làm việc tại một công ty IT rất nổi tiếng. Cũng không tệ ha, ta vậy mà ở tổng bộ đó.
Cụ thể là làm trợ lý hành chính ở tổng bộ, cụ thể hơn nữa, chính là loại chức vụ quan trọng mà đặt cơm trưa không phải ta không thể, cúp nước cúp điện tìm ta than phiền.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, ba mẹ đã buông tha phân nửa, có vẻ tiếp nhận ta rồi, nhưng ta vẫn sống một mình một nhà ở ngoài.
Đương nhiên tiền nhà là trả góp, tới giờ vẫn trả chưa xong.
Tuy ta là gay, nhưng chưa từng đi gay bar, cũng không có tán tỉnh người khác trên mạng để 419. Vài lần ta xúc động muốn phóng túng, nhưng cuối cùng lại bỏ qua.
Thật sự không phải ta nhát gan, là vì ta lo lắng mắc bệnh kì quái.
Cơ mà, ta thích xem mấy anh đẹp trai. Trong computer của ta có chừng 1GB hình ảnh, đều là hình người đẹp, đủ loại kiểu dáng, số đo cái có cái không.
Những anh đẹp trai dáng vẻ tươi trẻ lộng lẫy này mới là tài liệu đào tạo diễn viên, mà nam diễn viên chính là để người ta yy.
Gần đây, trên trang bbs của công ty, ta đăng kí một nickname là nữ sinh hồng phấn, với giá 5 Q tệ một bức, ta mua được ảnh chụp của tổng giám đốc từ tay trợ lý tổng giám.
Cơ mà đừng lo, thực ra số Q tệ này đều là ta lén xài điện thoại công ty nạp vô.
Chiều cao rõ ràng, kích thước lớn.
Thật ra là ta đang miêu tả độ lớn nhỏ của tấm hình thôi.
Trợ lý tổng giám đốc nói, mấy tấm ảnh này vốn là nàng lợi dụng chức quyền lén chụp được.
Trên hình, tổng giám đốc lúc thì nghiêm túc lúc thì thả lỏng, tấm nào cũng thích hợp làm bìa tạp chí cả.
Ta chọn một tấm mặt hắn chụp nghiêng, hơi khép mắt làm hình nền computer.
Nếu tổng giám đốc biết có một tên gay lấy hình hắn làm hình nền máy tính, lại còn nhìn computer đến chảy nước miếng, hắn nhất định sẽ phát điên.
Bất quá đừng lo lắng, dù sao hắn sẽ không biết, vì ta chỉ là một người qua đường giáp mà thôi.
================
(): nguyên bản là xuất quỹ, ờ, nghĩa là công khai, thú nhận việc em là gay với gia đình. Tìm không ra từ khác nên K để là vượt rào, không phải chuyện ấy ấy đâu nha.