Chương 1: Dịch vụ đặc biệt
Từng tờ tiền mới tinh được đếm ào ào qua ngón tay,
ngay cả không khí cũng có mùi vị đặc biệt.
Đôi tay đếm tiền là của một người đàn ông, ngón tay rất trắng, móng tay có màu
hồng khỏe mạnh, được cắt sửa gọn gàng. Đây là đôi tay của một cậu ấm.
Lần đầu tiên Tô Cẩm nghe bạn bè gọi như thế, trong
lòng cảm thấy không thoải mái. Cô luôn cảm thấy mặc dù gia thế của Ngạc Lâm rất
khá, bản thân anh cũng thích mặc quần áo hàng hiệu, thích đi ăn ở những nơi cao
cấp nhưng đánh giá phẩm chất con người qua thói quen sinh hoạt thì thật là
không công bằng. Ai đã nhìn thấy cậu ấm có xe ô tô mà không đi, tự đạp xe đến
chỗ làm? Liệu có cậu ấm nào chịu làm ở một nơi vừa nguy hiểm vừa khổ cực như
cục cảnh sát sáu, bảy năm trời? Vì thế, mỗi khi nghe bạn bè gọi đùa anh ấy là
“cậu ấm”, Tô Cẩm nắm chặt tay lại, thay Ngạc Lâm bảo vệ hình ảnh của anh.
Tuy nhiên, lúc này, cách một bàn bày đầy ắp thức ăn,
Tô Cẩm chậm rãi ngắm nhìn anh, từ kiểu tóc thời trang, đến mấy chiếc hoa tai
lấp lánh, sợi dây chuyền cũng sáng bóng trên cổ, chiếc áo sơ mi không đoán được
giá, chỉ biết đó không thể là một chiếc áo rẻ tiền, cuối cùng ánh mắt dừng lại
ở chiếc đồng hồ Rolex kiểu mới trên cổ tay. Tô Cẩm không thể không thừa nhận,
Ngạc Lâm khi không mặc cảnh phục thì đích thị là một cậu ấm thực thụ.
Chỉ tiếc là bản thân từ trước đến giờ không phát hiện
ra, hay thành thật mà nói, cô luôn không chịu thừa nhận điều này.
Có lẽ khi bắt đầu quen biết, Ngạc Lâm đã để lại trong
cô ấn tượng vô cùng sâu đậm, đến mức, cho dù sau này anh có thay đổi như thế
nào đi chăng nữa thì hình ảnh của anh trong cô vẫn giống hệt như ấn tượng lúc
ban đầu.
Tô Cẩm vẫn nhớ đó là một ngày mùa hè, khoảng thời gian
nóng nhất trong năm, sau khi hoàn thành bản báo cáo thực tập tại một đơn vị, cô
và các bạn đang ngồi ăn kem ở bên đường, đột nhiên có tiếng ồn ào từ ngõ nhỏ
phía sau vang lên.
Miệng vẫn ngậm thìa kem, Tô Cẩm vô tình quay đầu lại
và nhìn thấy anh ấy.
Anh mặc bộ quân phục cảnh sát đẫm mồ hôi, đang đứng
bên đường quan sát đám trẻ mới lớn vừa đánh nhau một trận. Mũ anh đội hơi lệch,
cổ áo phanh ra không đúng với quy định, nhìn giống như một cảnh sát có dáng vẻ
hơi ngông nghênh…
Khi Tô Cẩm vẫn đang ngẩn ngơ hồi tưởng, thì Ngạc Lâm
đã đếm xong tiền, cất vào phong bì rồi tiện tay ném lên mặt bàn.
Tô Cẩm bị tiếng động nhẹ phát ra từ chiếc phong bì
khiến cho bừng tỉnh, hỏi: “Đếm xong chưa?”
Ngạc Lâm khuấy khuấy ống hút trong cốc nước lạnh, lông
mày anh nhíu lại có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Em lại làm sao thế? Động một tý lại
lấy năm mươi ngàn tệ này ra để dọa anh. Anh đã nói rồi, sau này lương của anh
được bao nhiêu anh cũng đưa hết cho em...”.
Tô Cẩm cúi đầu, sống mũi hơi cay. Cô có nên nhẫn nhịn
hay không? Đây luôn luôn là vấn đề tồn tại giữa hai người.
Ngạc Lâm vươn tay qua bàn xoa đầu cô, giọng nói trở
nên dịu dàng hơn: “Được rồi, được rồi! Khi mình bắt đầu tiết kiệm tiền, mặc dù
đã thỏa thuận là ai đề nghị chia tay trước thì số tiền này sẽ thuộc về người
kia, nhưng em đừng tức giận một chút là lại đưa số tiền này ra để dọa anh, động
một tý lại nói chia tay, em không thấy chán sao?”.
Tô Cẩm nghiêng người ra sau để tránh bàn tay của anh:
“Trước ngày hôm nay, em từng nói với anh là chia tay rồi sao? Ngạc Lâm, anh nhớ
nhầm em với ai rồi?”.
Ngạc Lâm bất giác lặng người, ánh mắt lộ rõ sự ngạc
nhiên, giống như anh đang đứng trước một đứa trẻ làm ầm ĩ một cách vô cớ. “Rốt
cuộc là thế nào? Có phải là việc tìm nhà khiến em không vừa ý? Anh đã nói trước
rồi, tìm nhà là một việc vất vả, em không nên quá vội vàng…”
“Không thế nào cả”, Tô Cẩm tránh ánh mắt của anh, buồn
bã cúi đầu, “Em muốn mua nhà là muốn yên ổn để sống. Không phải… không phải đợi
đến lúc làm vợ lẽ của ai đó”.
Tay Ngạc Lâm cứng lại, “Em nói lung tung gì thế?”
“Ngạc Lâm!” Tô Cẩm nghẹn ngào một lúc, cúi đầu hỏi
anh: “Anh luôn nghĩ em là đứa rất ngốc phải không? Thế nên mới lấy em ra để
trêu đùa. Anh được nhiều fan hâm mộ quá nên lấy em ra làm lá chắn. Đợi đến bao
giờ anh gặp được người anh thích sẽ đem em cất vào kho để dự trữ phải không?”.
Ngạc Lâm không thể giữ được bình tĩnh, đặt cốc nước
sang một bên.
Nước mơ hồng là loại đồ uống ưa thích của phụ nữ, thứ
đồ uống ngọt ngào như vậy không hợp với người đàn ông to lớn này nhưng anh lại
rất thích, đến mức mà mỗi lần đi ăn với anh, người phục vụ đem đồ uống đến đều
đặt thứ nước đó trước mặt Tô Cẩm. Tô Cẩm lặng nhìn thứ nước màu hồng trong cốc,
lần đầu tiên nhận thấy rằng, người đàn ông thích loại đồ uống này vẫn giống một
đứa trẻ chưa lớn.
“Dạo này anh hơi bận, bên đơn vị vẫn phải làm thêm
giờ.” Giọng của Ngạc Lâm bắt đầu mất bình tĩnh, “Ngày lễ của phương Tây đâu
phải là vấn đề, nếu em chán thì chúng ta đi về thôi. Không phải là em cũng muốn
ra ngoài sao? Thu đồ xong chưa?”.
Hai tay của Tô Cẩm để dưới khăn trải bàn nắm chặt lại.
Anh ấy nói không sai, ngày lễ Tình nhân vốn dĩ là của
phương Tây. Nhưng trong một ngày như thế này – Tô Cẩm chỉ ngẩng đầu là có thể
nhìn thấy phía ngoài cửa, rất nhiều người đang đi trên đường, phần nhiều là các
cô gái tay khoác người yêu, tay ôm hoa hồng. Một ngày như thế này – ngay cả
không khí cũng mang hương vị của hoa hồng, làm sao cô có thể tiếp tục giữ những
điều vốn dĩ đã không tồn tại để tiếp tục dối lừa chính mình?
Cuối cùng, sau rất nhiều giằng co, cuộc đấu tranh giữa
nhẫn nhịn và không nhẫn nhịn đã nghiêng về một phía.
Tô Cẩm hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm ngẩng đầu:
“Vâng, chúng ta đều rất bận, vì thế hôm nay em gọi anh đến đây, ngoài việc trả
tiền, chỉ muốn hỏi anh một câu: Ngày mùng 6 tháng sau, lúc 10 giờ sáng, tại
khách sạn Hyatt, người đặt hai mươi mâm cỗ đính hôn có phải là anh không?”
Khi hỏi xong câu đó, Tô Cẩm cảm thấy tim mình như thắt
lại. Cô biết cô nên ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mặt anh. Nhưng khi nói được một
nửa, co lại hụt hơi, thế là câu hỏi thốt ra từ miệng thay vì một lời chất vấn
hùng hồn lại không bằng một lời yêu cầu chứng thực yếu ớt – ngay cả bản thân cô
cũng thấy rõ sự bất lực trong tiếng nói của mình, thật đáng thương.
Tô Cẩm rất muốn tát mình một cái, nhưng sự ảo não
nhanh chóng biến thành sợ hãi trước vẻ trầm mặc của Ngạc Lâm.
Con người này vốn hơi có chút ngông nghênh, ham chơi,
vừa hút thuốc vừa uống rượu… Nhưng từ lúc cô thực tập tốt nghiệp đến lúc chạy
khắp nơi nộp đơn xin việc, từ khi tìm thuê phòng khắp nơi đến khi chuyển đến
làm việc ở đây, anh đã chứng kiến những trải nghiệm quan trọng nhất trong cuộc
đời cô, anh cũng là người bạn trai chính thức đầu tiên của cô.
Mắt của Tô Cẩm đỏ lúc nào không hay, “Thế là đúng
rồi?”
Ngạc Lâm bực bội vò đầu, “Em à, em cũng biết quê của
mẹ anh ở Tứ Xuyên mà, vì thế bà rất thích có cô dâu ở quê. Sức khỏe của bà lại
không tốt, anh không thể…”
Nghe thấy anh lại đem mẹ ra làm lá chắn, không biết vì
sao, sự buồn bã trong lòng Tô Cẩm trở nên quyết liệt, “Thật vậy sao? Nhưng con
gái của phó thị trưởng Trần sinh ra ở thành phố T, lớn lên tại thành phố T, bố
là người Bắc Kinh, mẹ là người Thượng Hải. Gia đình họ và gia đình anh là… đồng
hương từ đời trước sao?”.
Anh bỗng nhiên lừa cô? Hay vẫn lừa cô từ trước mà cô
không hề biết?
“Ngạc Lâm, anh là đồ khốn nạn.” Nước mắt của Tô Cẩm
chảy ra, “Thiếp mời của nhà anh đã phát đi rồi, anh còn dùng những lời này lấp
liếm tôi? Anh thật sự chỉ muốn che giấu tôi để tôi làm vợ bé của anh?”.
“Kỳ thực…”, Ngạc Lâm đưa tay ra định nắm lấy tay cô bị
cô tránh né đành hậm hực thu lại, “Kỳ thực anh luôn muốn nói với em, nhưng…”
“Nhưng cảm thấy không cần thiết, phải không?” Tô Cẩm
vò nát chiếc khăn giấy trong tay. Vốn dĩ không muốn khóc, nhưng khi cô ngẩng
đầu lên, nước mắt vẫn chảy ra không sao dừng được, “Cho dù anh muốn nói sao thì
nói, anh nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh, phải không?”.
“Sức khỏe của mẹ anh không tốt, em cũng biết…”, Ngạc
Lâm nhìn xuống, lòng dạ rối bời, “Chúng ta đã ở bên nhau hơn hai năm, nếu anh
không thực sự muốn sống cùng em thì sao lại muốn giao tiền lương cho em giữ?”
Tô Cẩm nhìn bàn tay của cậu ấm, nghẹn lời hỏi lại:
“Sống cùng nhau như thế nào? Tôi cứ vờ không biết, mua một căn phòng sống với
anh, đợi khi nào vợ anh ngủ rồi thì anh đến với tôi để mua vui sao?”
“Em đừng nói như vậy…”, sắc mặt Ngạc Lâm nghiêm lại,
không suy nghĩ gì, nắm chặt lấy tay cô, “Em nên hiểu anh…”
“Anh đừng như vậy”. Tô Cẩm rụt tay khỏi tay anh, sắc
mặt đanh lại, “Việc này tôi đã do dự rất lâu, tôi luôn nghĩ về tình cảm giữa
chúng ta… làm thế nào để giành lại. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy… không
đáng. Ngạc Lâm, anh cứ kết hôn đi. Bữa cơm này coi như bữa cơm chia tay, tôi
mời”.
“Tô Cẩm!”
Đây là lần đầu tiên Ngạc Lâm gọi tên cô như thế này.
Nhưng, cho dù là muốn nói những lời giả dối để an ủi cô hay là chính thức xin
lỗi, Tô Cẩm cũng không muốn nghe. Ngoài hai điều này, cô không còn nghĩ ra anh
có thể nói gì với cô nữa.
Vẫy tay gọi người phục vụ, Tô Cẩm xòe mấy tờ tiền bảo
anh ta lấy thêm vài chai bia.
Ngạc Lâm không chịu đựng được, chau mày. Anh biết cô
có thể uống được rượu, nhưng trong tình trạng uống từng chai từng chai như thế
này…
Tô Cẩm rót đầy cốc rượu của mình, không ngẩng đầu lên,
xua tay với Ngạc Lâm, “Cảnh sát Ngạc Lâm, tôi biết anh là người rất bận rộn,
tôi không làm mất thời gian của anh nữa. Dẫu sao hôm nay cũng là ngày lễ tình
nhân, để vị hôn thê làm thêm giờ là không tốt”.
“Tô Cẩm, em nghe anh nói…”, không chờ anh nói hết câu,
Tô Cẩm cầm lấy điện thoại ra, vội vàng gọi cho Lâm Chi Chi.
Dường như chuông vừa kêu một tiếng đã có người nhận
điện thoại. Giọng của Lâm Chi Chi có lẽ còn căng thẳng hơn, “Thế nào rồi, cậu
đã hỏi chưa? Anh ta nói sao?”
Ánh mắt của Tô Cẩm liếc nhìn điện thoại của Ngạc Lâm,
đang rung trên bàn rồi nhanh chóng bị anh tắt máy, “Cảnh sát Ngạc có việc đi
rồi, cậu đến ăn tối cùng mình đi. Vẫn chỗ cũ”.
Ngạc Lâm ngồi đối diện thở dài, “Được, em cứ ngồi với
Chi Chi. Tối anh sẽ gọi điện cho em”.
Tô Cẩm giả như không nghe thấy lời anh nói, vứt điện
thoại sang một bên, nhấp từng ngụm bia nhỏ. Thứ nước đắng chát lành lạnh chảy
qua cuống họng, giống như kim châm đi vào dạ dày và bùng cháy ở trong đó khiến
cô đau đớn.
Điện thoại lại rung đầy thúc giục. Ngạc Lâm bối rối
nhìn Tô Cẩm, do dự giây lát, rồi đứng dậy rời đi.
“Đợi đã”. Tô Cẩm giật giọng gọi anh, cô đẩy phong bì
tiền trên bàn, “Cầm tiền đi!”.
Ngạc Lâm thở dài, “Em à, em có nhất thiết phải làm như
vậy…”.
Ánh mắt của Tô Cẩm sắc như dao, “Tôi gửi trả anh đấy,
đừng làm phiền tôi nữa”.
Sắc mặt của Ngạc Lâm trở nên rất khó coi, anh cầm
chiếc phong bì không nói một lời, quay đầu bước đi không ngoảnh lại.
Ánh mắt của Tô Cẩm xuyên qua cốc thủy tinh trong suốt,
thấy bóng dáng bị bóp méo trên đó của anh bước ra khỏi khách sạn, biến mất vào
bóng đêm ngoài cửa. Từ trước đến giờ, anh ấy vẫn luôn không quay đầu lại.
Tô Cẩm uống một hơi hết sạch bia trong cốc. Đột nhiên
cô nghĩ đến trong đêm chia tay này, cô đã quên làm một việc vô cùng quan trọng.
Trước cuộc hẹn, Lâm Chi Chi đã dặn cô, nếu thực sự
phải chia tay, cho dù thế nào thì cũng phải tát anh ta một cái để trút giận,
nếu không trong lòng sẽ lưu lại ám ảnh bị người yêu bỏ rơi, ảnh hưởng đến việc
đi tìm hạnh phúc sau này. Nhưng cô đã quên mất việc quan trọng đó. Tô Cẩm đau
đớn nghĩ: Chi Chi đến nhất định sẽ mắng cô vô dụng.
Cô biết Lâm Chi Chi luôn không tôn trọng Ngạc Lâm,
luôn nói là anh ấy ngông nghênh, về cơ bản không phù hợp với mình... Nhưng đến
bây giờ, phù hợp hay không cũng vậy, đều hoàn toàn không liên quan gì nữa...
Tô Cẩm đặt chai bia xuống, uống từng ngụm nhỏ. Rất
đắng, nhưng đối với cô, lạnh và đắng như thế này vẫn chưa đủ.
Tô Cẩm gối đầu lên cánh tay, chầm chậm xoay cốc bia.
Ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống thứ dung dịch màu vàng trong cốc bia trong suốt
với những bọt khí nhỏ lấp lánh. Tô Cẩm biết tửu lượng của mình. Hoặc là cô luôn
đánh giá cao tửu lượng của mình. Thế là, trong đêm lạnh lẽo nhất của một năm ở
thành phố này, Tô Cẩm đã không do dự uống cho đến say.
Nhận thức mơ hồ, nhưng có nhiều khoảnh khắc lại ghi
nhớ rất rõ ràng: Khi Chi Chi dìu cô ra khỏi cửa khách sạn, gió đêm thốc vào mặt
cô lạnh buốt; trong căn phòng lạ lẫm ánh sáng mờ ảo, cô bổ nhào đến chiếc bồn
vệ sinh nôn thốc, tay Chi Chi vỗ đều đều lên lưng cô. Chi Chi dìu cô đến bồn
tắm, nước nóng nhanh chóng vây lấy cơ thể lạnh giá của cô...
Ngoài ra, cô không còn nhớ gì nữa.
Vì thế, khi cô được ánh sáng buổi sớm đánh thức, mơ
màng mở mắt, hoàn toàn không biết là mình đang ngủ ở đâu. Ga gối màu trắng, rõ
ràng không phải là hoạ tiết Mickey ở nhà mình, cũng không phải là hoạ tiết hoa
nhỏ ở nhà Lâm Chi Chi, giống như là...
Tô Cẩm ngồi bật dậy, hoảng hồn nhìn quanh, đúng
là...phòng khách sạn.
Quần áo đã được xếp ngay ngắn đặt trên giường, hình
như đã được giặt sạch. Trong phòng không có dấu tích gì, chỉ ngoài... một xấp
tiền màu hồng bắt mắt đặt trên chiếc tủ ở đầu giường.
Trong đầu Tô Cẩm dội lên một tiếng động lớn, cô run
rẩy cầm xấp tiền, bên dưới quả nhiên có một tờ ghi chú. Là một tờ ghi chú của
khách sạn, trên mặt giấy ngà vàng có dòng chữ to rắn rỏi: Rất hài lòng với dịch
vụ của cô, xin nhận tiền thưởng. Ngoài ra phòng sẽ được trả lúc 12 giờ trưa,
bữa sáng phục vụ tại phòng. Ở chỗ ký tên góc dưới bên phải là một khẩu súng
được phác vô cùng đơn giản.
Nhìn thấy hai chữ “tiền thưởng”, đầu Tô Cẩm như bị nổ
tung, vội vàng nhìn lại mình, quả nhiên cô chỉ mặc một chiếc áo tắm của khách
sạn. Trong chiếc áo choàng… không cần kiểm tra cũng biết là không hề mặc gì. Tô
Cẩm nắm chặt cổ áo tắm, hoàn toàn sững sờ.
Lẽ nào mình đã say thật?
Lẽ nào lại uống say như thế, người đón mình không phải
là Lâm Chi Chi sao?
Không phải là Lâm Chi Chi… thì là ai?
Tô Cẩm hoàn toàn sửng sốt.
Không thể? Không thể? Không thể?!
Mình chỉ là bị thất tình, rồi uống rượu, sau đó thì
trinh tiết… mà bản thân cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lại mất mà thần
không hay quỷ không biết?! Cô không những không nhớ bất kỳ điều gì mà còn không
biết người này như thế nào – tám chín mươi phần trăm đó là một khách làng chơi,
bỏ tiền để mua vui. Cũng có nghĩa là lần đầu tiên của mình đã trao cho một kẻ
không có nhân phẩm một cách vô thức? Kẻ này chắc rất cao tay, không biết là đã
hại bao nhiêu con gái nhà lành, mà… mà… không biết anh ta có bị nhiễm bệnh gì
không…
Nếu mà thực sự như thế…
Tô Cẩm càng nghĩ càng tuyệt vọng, ôm đầu nằm vật
xuống, chỉ muốn chết. Kẻ cặn bã này trả cho cô năm vạn tệ, bằng đúng số tiền mà
cô đã đưa cho Ngạc Lâm.
Số tiền này cũng như tiền khách sạn mà cô ở khiến Tô
Cẩm không hề hoài nghi là có chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó. Nếu không, làm gì
có ai lại trả một số tiền lớn như thế này cho người lạ?
Tô Cẩm cố gắng hết sức cũng chỉ nhớ được mình đã nôn
khủng khiếp như thế nào, hình như có người đưa cho cô một cốc nước ấm và vỗ nhẹ
vào lưng. Cố gắng nhớ tiếp, cũng chỉ lờ mờ biết có người dìu vào bồn tắm, nước
nóng bao bọc lấy cơ thể rất thoải mái và dễ chịu.
Tất cả ký ức đêm qua chỉ dừng lại ở đó.
Tô Cẩm nhìn vô thức lên chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu,
trong tay vẫn cầm tờ ghi chú có ký tên là “khẩu súng” – Khẩu súng này có ý
nghĩa gì không? Là biểu tượng của việc tham gia băng đảng nào đó, hay là ám thị
anh ta có quyền có thế để mình không dám chống lại? Cũng có nghĩa, anh ta đưa
mình đến khách sạn là biết mình không phải gái làm tiền? Vậy… giá của một cô
gái cuối cùng là bao nhiêu?
Tô Cẩm với lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường,
lướt qua một dãy dài các cuộc gọi lỡ, cô gọi cho Lâm Chi Chi.
Thật bất ngờ, điện thoại của Lâm Chi Chi tắt.
Lâm Chi Chi tự nhiên tắt điện thoại. Tô Cẩm như muốn
đổ sụp xuống. Chỉ qua một đêm, không những cuộc sống của cô bị đảo lộn, mà ngay
cả Lâm Chi Chi điện thoại luôn mở hai tư tiếng cũng bắt đầu chơi trò chơi tắt
máy? Hay là lúc này cô ấy đang có việc gấp ở công ty?
Tô Cẩm xem lại danh bạ trong điện thoại, khung lựa
chọn màu xanh da trời nhạt dừng ở số điện thoại của sư phụ. Tô Cẩm do dự giây
lát rồi gửi một tin nhắn: “Sư phụ, một cô gái trong thành phố chúng ta có giá
bao nhiêu?”
Đợi đến khi tin nhắn đã gửi đi, Tô Cẩm bắt đầu ân hận,
giận mình không biết giữ miệng.
Quả nhiên, ngay lập tức có điện thoại của Hàn Hiểu,
giọng vừa hiếu kỳ, vừa buồn cười: “Sao thế? Có chuyện gì không?”.
“Không có gì.” Tô Cẩm ấp úng không biết giải thích như
thế nào. “Em chỉ… tiện hỏi thế.”
“Chị nghe nói, à, nhưng chỉ là nghe nói chứ chưa từng
gọi họ”, Hàn Hiểu cười, “từ vài chục đến vài chục nghìn đều có. Nếu qua đêm ở
một nơi sang trọng thì khoảng vài vạn”.
Tô Cẩm cười đau khổ: Hóa ra mình được coi là hàng quý.
Hàn Hiểu nói tiếp: “Tô Tô, lần này để em rời văn phòng
xuống công trình, rồi chị lại không thể đi cùng với em, thật sự là chị thấy
ngại quá”.
Hàn Hiểu và Tô Cẩm đều là kỹ sư của bộ phận giám sát
kỹ thuật ở Hải Công. Khi còn ở văn phòng, do Tô Cẩm là nhân viên mới của công
ty nên được Hàn Hiểu chỉ dạy rất nhiều, vì thế mặc dù về danh nghĩa Tô Cẩm là
trợ lý của Hàn Hiểu nhưng Tô Cẩm luôn gọi Hàn Hiểu là “sư phụ”.
Sau tết, những người đã có gia đình như Hàn Hiểu bị
điều về làm dự án ở gần thành phố, Tô Cẩm cũng đi cùng. Nhưng không ngờ, khi
chưa khởi công, Hàn Hiểu vì có bầu nên xin nghỉ trước hạn. Thế là, dự án vốn dĩ
do hai người phụ trách giờ chỉ còn một mình Tô Cẩm tự lo liệu.
Thiết bị luyện ba mươi lăm vạn tấn dầu một năm của dự
án luyện dầu thành phố C là một hệ thống lớn, đây là một trong những nội dung
quan trọng nhất của dự án. Theo sắp xếp tiến độ tổng thể của dự án luyện dầu
thành phố C, tiến độ của hệ thống này phải song song với hệ thống sản xuất
hydro. Theo thường lệ, khi thi công, hai hệ thống cần có hai nhân viên kỹ thuật
điều hành. Nhưng Hàn Hiểu đột ngột nghỉ phép, bộ phận giám sát kỹ thuật cũng
không có thời gian tìm thêm người, thế là công việc của hai người đều trút lên
vai Tô Tô. Hàn Hiểu xin lỗi là vì như vậy.
Tô Cẩm vội nói: “Sư phụ đừng nói như vậy. Chị đã giúp
em điều chỉnh tất cả mọi thông số của hai hệ thống, em cũng đã nhàn hơn nhiều
rồi. Chị cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, đừng bận tâm lo lắng điều gì?”
Hàn Hiểu liền dặn dò cô vài câu rồi tắt máy.
Tô Cẩm gọi lại cho Lâm Chi Chi, nhưng máy vẫn tắt.
Tắm rửa, ăn bữa sáng mà khách sạn phục vụ tận phòng
xong, Tô Cẩm cúi đầu buồn bã rời khỏi khách sạn.
Tuyết vẫn rơi, tuyết trên đường bị người ta qua lại
giẫm đạp thành một mớ hỗn độn. Có cây hai bên đường cũng bị tuyết phủ trắng.
Trên quảng trường phía xa, đám trẻ con đang chơi ném tuyết, cười nói ầm ĩ.
Tô Cẩm đứng trên thềm khách sạn, mặc áo lông có mũ,
xấp tiền vẫn để trong túi áo, cộm lên qua chiếc áo mỏng bên trong khiến cô thấy
đau.
“Mình đã mất bạn trai”. Tô Cẩm hé mắt nhìn thế giới
bên ngoài vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, buồn bã nghĩ, “Khi mình tự buông thả bản
thân, muốn mượn rượu để giải sầu thì lại mất mát nhiều thứ hơn…”
Nghĩ vậy, Tô Cẩm không tránh khỏi cảm giác đau đớn,
lạnh lẽo. Không phải đó chỉ là một người đàn ông sao? Không phải chỉ là một
cuộc tình chết yểu sao? Vì sao lại phải đau khổ như vậy? Từ góc độ này thì việc
xảy ra trong khách sạn rõ ràng là tự tạo ra một điều nghiệt ngã. Còn gã đàn ông
kia không biết có mắc bệnh truyền nhiễm gì không… Đó cũng là mình làm mình chịu
thôi.
Tô Cẩm dụi dụi mặt, cố gắng vực dậy tinh thần. Cho dù
nói như thế nào thì giấy phút khó khăn nhất cũng đã qua rồi.
Quay về phòng trọ ở Hải Công, cô bạn cùng phòng Thanh
Thanh vẫn chưa về. Tô Cẩm thu dọn xong hành lý của mình, gọi điện cho Lâm Chi
Chi, điện thoại vẫn tắt máy. Tô Cẩm hết cách, đành gọi điện thoại cho Bành Tiểu
Ngôn. Ở thành phố T, hai người là bạn tốt nhất của Tô Cẩm.
Bành Tiểu Ngôn đang trong giờ làm, nghe cô hỏi Lâm Chi
Chi, lập tức giống như thùng thuốc nổ bị châm ngòi: “Con nhỏ Chi Chi đó chẳng
thèm kiêng nể gì, trắng trợn lừa mình. Nó nói nó có việc gấp, bảo mình đến
khách sạn đón cậu. Khi mình chạy đến khách sạn, chả thấy ma nào ở đấy cả. Gọi
điện cho nó thì lại tắt máy, gọi cho cậu thì cũng không nghe máy. Hai người
chơi trò gì vậy? Làm lỡ mất cuộc hẹn vào đêm có tuyết của mình, hôm qua là lễ
Tình nhân, mỗi năm chỉ có một lần…”
Tô Cẩm ngắt những lời trách móc của cô, “Chi Chi có
nói nó có chuyện gì không?”
Bành Tiểu Ngôn rên lên một tiếng: “Giọng nó nghe có vẻ
gấp gáp, nhưng không nói là chuyện gì. Đúng rồi, lúc gọi điện, mình nghe thấy
tiếng còi ô tô, có lẽ nó đang ở trên đường. Có phải là chuyện của công ty
không”.
Lâm Chi Chi là trưởng bộ phận an ninh của tập đoàn
Hưng Hòa, có thể là việc của công ty thật…
“Gọi điện thoại đến công ty rồi phải không?” Tô Cẩm
hỏi, “Công ty nói thế nào?”
“Gọi rồi”, giọng của Bành Tiểu Ngôn có vẻ rất ấm ức,
“Người ở công ty nói là không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài”.
“Vậy à…”, Tô Cẩm nhìn những bông tuyết rơi trên ngọn
cây ngoài cửa sổ, bất giác chau mày, “Ngày mai mình phải đi làm dự án rồi, lần
này ít nhất cũng phải hai tháng. Việc của Chi Chi… đợi cô ấy về nhất định bắt
cô ấy phải giải thích rõ với cậu”.
Bành Tiểu Ngôn đáp: “Cứ yên tâm đi đi, có việc gì nhất
định mình sẽ thông báo cho cậu”.
Tắt máy, Tô Cẩm xem lại nhật ký điện thoại tối hôm
trước, ngoài hai cuộc gọi của Ngạc Lâm, còn lại đều là số điện thoại của Lâm
Chi Chi.
Tô Cẩm vô cùng ân hận. Chỉ vì một người đàn ông khốn
nạn mà làm lỡ bao nhiêu việc.
Lòng đầy ân hận, Tô Cẩm vỗ trán, rồi tự thề với lòng:
Một là, từ bỏ Ngạc Lâm, xem con người bội bạc đó rốt cuộc thế nào; hai là,
không bao giờ để rượu làm ảnh hưởng đến mình nữa. Nếu vi phạm lời thề thì cô sẽ
trở thành kẻ không ra gì suốt đời.