Chương 1: Thiên tình sử đầy máu và nước mắt của cô gái bất hạnh
Người khác nhìn Hà Tiểu Quân đều cảm
thấy chuyện tình của cô thật đẹp, không ai ngờ rằng sự thực đó lại là một thiên
tình sử đầy máu và nước mắt của cô gái bất hạnh.
1
Hà Tiểu Quân là một cô gái Giang Nam xinh
đẹp, mặt mày thanh tú, vóc dáng mảnh mai, da dẻ trắng trẻo, dịu dàng đáng yêu
như chiếc kẹo bông trắng ngần.
Thế nên từ nhỏ tới lớn luôn có rất nhiều chàng trai
theo đuổi cô.
Chỉ là điều kiện mẹ cô đưa ra quá hà khắc nên hầu hết
mọi người chưa kịp bay tới đã phải gãy cánh bỏ về dưới ánh mắt sắc sảo của bà.
Hồi học cấp hai, một cậu bạn đạp xe đưa cô về nhà đã
bị mẹ cô mắng cho một trận. Hồi học cấp ba, bạn bè gọi cho mẹ cô mười bảy, mười
tám cuộc điện thoại mới xin được cho cô đi chơi nhưng phải về nhà trước chín
giờ tối. Hồi học đại học thì càng khó khăn hơn, mãi cô mới có được một chút tự
do nảy nở tình cảm với Đồng Hệ Hệ. Tình cảm mới chớm nở như ngọn cỏ lay động
trước cơn gió nhẹ, thậm chí họ còn chưa kịp dắt tay nhau thì đã bị mẹ cô một
tay dập tắt. Lý do cụ thể là vì gia cảnh cậu ấy quá thấp kém.
Thực ra điều kiện nhà Tiểu Quân cũng chẳng có gì, cũng
hết sức bình thường thôi. Tuy sống ở một trong những trung tâm tốt nhất ở
Thượng Hải nhưng đó là ngôi nhà tập thể ba tầng cũ kĩ nhất, là di sản văn hóa
những năm ba mươi của thế kỷ trước. Nói cho dễ nghe thì bảo đó là di tích lịch
sử được bảo tồn. Thực ra, bên trong đã thủng lỗ chỗ khắp nơi. Một khu nhà mà có
tới bảy mươi hai hộ gia đình. Bếp than nằm dọc hành lang. Mỗi khi đến giờ nấu
cơm thì nhà nhà đều tập trung lại với nhau, ăn gì thì đều bày ra trước mắt mọi
người.
Nhưng gia đình cô lại là hậu duệ của chủ nhân đầu tiên
trong khu nhà này. Không hiểu tại sao trước giải phóng, ông ngoại cô lại không
đi cùng những người khác mà một mình ở lại trải qua chín chín tám mốt khổ nạn.
Trong đó còn có cả viêc bị đi cải tạo. Khi ông ngoại cô tay không trở về thì
lại có thể ngẩng cao đầu sống ở khu nhà đó. Có điều những thứ ông lấy lại được
chỉ là một nửa căn hộ quay về hướng Tây Bắc, mở cửa sổ ra là nhìn thấy những
giá phơi quần áo giăng ngang giăng dọc, phơi đầy chăn đệm, ga giường của mười
mấy hộ. Vườn hoa nhỏ xanh tươi chỉ còn là ký ức, đến cả một chút dấu ấn về cuộc
sống phú quý của mẹ cô cũng tan theo mây khói.
Có lẽ vì vậy mà cảm giác của mẹ về cuộc sống ngày càng
mâu thuẫn. Một tiểu thư đài các đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống thượng lưu
sau khung cửa sổ chạm khắc hoa, ngăn bởi tấm rèm lụa trắng suốt đời mới đúng.
Vậy mà cuối cùng, bà lại thành một người phụ nữ bình thường bận rộn cả đời.
Điều đáng hận là chồng bà quá kém cỏi không thể cho bà sống những ngày tháng
tốt đẹp mà đáng ra bà phải được hưởng.
May mà bà còn có một cô con gái. Số phận đã làm hỏng
mọi thứ nhưng cô con gái lại chính là tia hy vọng của bà. Người ta thường nói,
đàn bà đầu thai hai lần, một lần lúc sinh ra và một lần lúc lấy chồng. Chỉ cần
cô gái lấy được người chồng tốt thì cuộc sống của cả gia đình đều thay đổi.
Nhưng Tiểu Quân lại cho rằng suy nghĩ của mẹ mình là
phong kiến lạc hậu, không hợp lý chút nào. Tạm thời không nói đến chuyện thời
cấp hai, cấp ba, ai cũng biết yêu đương sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.
Nhưng tình cảm năm thứ nhất đại học cũng có thể được, dù sao tất cả cũng chỉ là
giai đoạn chớm nở. Một chàng trai bị mẹ cô làm cho khiếp sợ như con rùa rụt cổ
thì cũng không đáng để cô gửi gắm cuộc đời mình. Mâu thuẫn sâu sắc giữa cô và
mẹ xảy ra vào năm thứ hai đại học. Tất cả cũng là vì mối tình đó. Đến tận bây
giờ nghĩ lại, đó vẫn là những bài học tâm huyết khắc sâu trong trong lòng.
Đối phương là anh trai bạn học của cô, một chàng nghệ
sĩ điển hình. Toàn bộ cuộc sống là những sắc màu rực rỡ trên tấm vải vẽ màu
trắng và lúc nào cũng thoang thoảng hương dầu chuối. Anh ngâm thơ cho cô nghe ở
công xưởng mà anh thuê để ở. Khi trời mưa, với đôi mắt u buồn, anh cầm bút nhìn
cô thật lâu rồi nói:
- Tiểu Quân, tại sao anh không thể nào vẽ hình em được
nhỉ?
Bây giờ nghĩ lại, cô không thể không thừa nhận rằng cô
và anh ta ở bên nhau là điển hình của thời niên thiếu không biết gì, thực ra cô
vốn chưa từng gặp đàn ông.
Nhưng khi đó, cô cảm giác như mình đã yêu đến mức trời
long đất lở và mẹ cô cũng long trời lở đất luôn. Cô con gái mà bà đã vất vả
nuôi dưỡng khôn lớn, đặt biết bao hy vọng lại thích một người đàn ông như vậy.
Cú sốc này không đơn thuần chỉ như một cái gậy đánh vào đầu bà mà là một cái
chùy thì đúng hơn.
Lý do của Tiểu Quân rất đơn giản:
- Đã yêu là không nói đến điều kiện. Nghệ sĩ thì sao
chứ? Nghệ sĩ cũng có giá của họ. Anh ấy tài hoa. Chẳng qua là bây giờ mọi người
chưa phát hiện ra mà thôi. Con đã ưng anh ấy. Rồi có ngày, anh ấy sẽ tỏa sáng.
Bà Hà lập tức cười khẩy khinh thường:
- Nghệ sĩ ư? Loại người đó giỏi lắm thì chỉ được coi
là nghệ sĩ lưu manh, cả ngày chỉ biết vẽ vời nhưng thứ mà người ta xem rồi thì
không nuốt nổi cơm nữa. Cái này mà cũng có thể bán được tiền thì lợn cũng có
thể leo cây.
Tiểu Quân cũng đáp lại rất nhanh:
- Đó là nghệ thuật. Mẹ không hiểu thì đừng nói
mò. Nếu mẹ nhìn mà hiểu được thì người ta còn gọi gì là nghệ thuật nữa.
Câu nói này khiến bà Hà bị sốc ghê gớm. Nếu không phải
ông Hà hiểu vợ, lập tức bước tới ôm vai bà hết lời khuyên nhủ thì suýt nữa bà
đã cho cô con gái yêu một cái tát rồi.
- Mẹ không hiểu sao? Mẹ không hiểu sao? Con có biết
hồi mẹ còn nhỏ, nơi này treo đầy tranh chữ không? Mẹ chỉ cần nói ra những cái
tên ký trên tranh đó là đủ dọa cho tên lưu manh ấy chết khiếp. Mẹ không cần
biết đầu óc con đang nghĩ gì. Mẹ nói không cho phép là không cho phép. Con mà
còn dám gặp mặt nó thì đừng nhận người mẹ này nữa.
Năm đó, Tiểu Quân mười chín tuổi. vì tình yêu mà dòng
máu nóng trào dâng. Câu nói này đúng là như thêm dầu vào lửa. Kể từ đó, hai mẹ
con nhà họ Hà tiếp tục sống những ngày tháng chiến tranh bi thảm.
Bà Hà đích thân đến trường hủy bỏ quyền lợi được ở ký
túc xá và đưa cô về nhà. Tiểu Quân đã nhiều lần bỏ nhà đi để thể hiện quyết tâm
của mình. Theo như lời ông Hà nói, đó thực sự là cuộc chiến tranh thế giới lần
thứ ba diễn ra ở phạm vi nhỏ, trời đất u ám, gia đình không có nổi một ngày yên
bình. Nếu không phải cuối cùng, chàng nghệ sĩ của Tiểu Quân bỗng nhiên xảy ra
chuyện thì ông Hà cũng sắp có ý nghĩ bỏ nhà đi.
Thực ra, nguyên nhân của việc kết thúc thật buồn cười!
Trong một lần Tiểu Quân bỏ nhà đi, chàng nghệ sĩ cùng cô thề non hẹn biển kia
đã bị cô bắt gặp ở cùng với một cô nàng nghệ sĩ khác trong phòng mà cả hai đều
không có lấy một mảnh vải che thân. Hôm đó, trời mưa rất to, khi cô ướt sũng
đẩy cửa bước vào thì trong phòng không bật đèn. Ánh chớp lóe sáng trên bầu trời
đã chiếu rõ hai người đang quấn lấy nhau trước giá vẽ, bên cạnh còn vương đầy
màu và bút vẽ. Cảnh tượng đó thật đúng là rất nghệ thuật. “Tác phẩm nghệ thuật
này” vượt xa tất cả nhưng tác phẩm mà chàng họa sĩ đã hoàn thành.
Khi Tiểu Quân chạy về nhà, cô ôm chầm lấy mẹ khóc nức
nở. Bà Hà vừa cùng chồng ra ngoài tìm con gái về, người cũng ướt sũng nước mưa.
Bà ôm lấy con gái rồi cùng khóc. Trên mặt hai mẹ con, nước mắt và nước mưa hòa
với nhau làm một. Trừ lúc Tiểu Quânchào đời ra thì họ chưa từng hợp nhau đến
thế.
Rất lâu sau, mỗi khi nghĩ lại hôm đó, cô luôn cảm thấy
nước mắt của mẹ đã có ít nhiều mừng vui, thanh thản. Bởi vì từ đó về sau, những
ước mơ viển vông không thực tế về tình yêu của Tiểu Quân đều bị dập tắt. Mọi
thứ đều phải do mình cố gắng phấn đấu, con đường có được là do con người mở
lối.
Bà Hà rất hài lòng. Mặc dù mục tiêu cuối cùng mà bà
hướng tới vẫn chưa đạt được nhưng sớm muộn gì thì con gái bà cũng sẽ lấy một
người chồng giàu có.
2
Tiểu Quân lại không hề nghĩ như vậy.
Kết cục bi thảm của chuyện tình năm mười chín tuổi đó
khiến cô cảm thấy ngán ngẩm với tình yêu. Cô vùi đầu vào học và nhắm mắt làm
ngơ trước tất cả những người đàn ông theo đuổi cô cho dù họ có tiền hay không.
Tuy chàng nghệ sĩ không đem đến cho cô những tổn
thương về tâm lý đến mức không thể xóa bỏ nhưng rốt cuộc cảnh tượng dưới ánh
chớp trong đêm mưa hôm đó đã gây ám ảnh quá sâu sắc với cô. Ít ra từ đó về sau,
cô cũng nhìn tất cả các sinh vật nam tính bằng ánh mắt bất thường và từ chối
lại gần họ.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, dù là vết thương thế
nào cũng có lúc liền sẹo. Khi Tiểu Quân chuẩn bị tốt nghiệp đại học, cuối cùng
một lần nữa tình yêu lại đến với cô, có một đối tượng mới hẹn hò.
Đối tượng chính là Phùng Chí Hào danh tiếng lẫy lừng.
Phùng Chí Hào, Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Phó
tổng giám đốc công ty BOL Trung Quốc, người có thế lực hùng hậu. Chưa đến ba
mươi tuổi mà đã có được chức vị này thì quả là tiền đồ vô cùng sáng lạn. Tuy
nhiên, nguyên nhân chính là vì công ty BOL này vốn là sản nghiệp của gia đình
anh. Một người đàn ông xuất sắc như vậy thì sao có thể không khiến cho các chị
em khao khát chứ?
Mỗi lần Đỗ Mỹ Mỹ, cô bạn cùng phòng và cũng là bạn
thân nhất của Tiểu Quân lúc đó, nhắc đến Phùng Chí Hào đều cường điệu đặt tay
lên ngực thở dài nói đến viễn cảnh tươi đẹp:
- Tiểu Quân, hôm đó thực sự là tớ không nên bị đau
bụng để rồi xổng mất con rùa vàng họ Phùng đó. Không nói nữa, sau này cậu phải
mời tớ ăn đêm để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ đấy.
Tiểu Quân có thể quen biết Phùng Chí Hào đúng là phải
cảm ơn Mỹ Mỹ. Nửa đầu học kỳ một năm thứ tư đại học, khoa Quản trị kinh doanh
của Mỹ Mỹ có tổ chức một buổi nói chuyện và Phùng Chí Hào là khách mời đặc
biệt. Thầy cô đã phân cho Mỹ Mỹ phụ trách việc tiếp đón khách. Không ngờ, tối
hôm đó bệnh viêm dạ dày cấp tính của Mỹ Mỹ bỗng nhiên phát tác khiến cô đành
phải nhờ Tiểu Quân giúp mình và thế là cô quen anh.
Chí Hào tự mình lái xe đến, hoàn toàn không có cảnh
tiền hô hậu ủng kẻ
trước người sau. Khi cô vội vàng chạy đến hội trường thì gặp anh. Anh bước lên
phía trước đẩy cánh cửa kính nặng trịch giúp cô, sau đó còn vô cùng lịch sự
đứng ở cửa lớn đợi cô bước vào.
Vì quá vội vã nên Tiểu Quân không hề để ý thấy nét mặt
anh quen quen mà chỉ nói một tiếng cảm ơn. Không ngờ, anh lại bước theo cô ra
khỏi thang máy đến cửa lớn của hội trường. Đến lúc mọi người nhiệt tình ra đón
tiếp cô mới biết người đàn ông này là ai.
Mình là người đi đón tiếp khách mà lại không nhận ra.
Tiểu Quân xấu hổ liên tục nói xin lỗi nhưng anh chỉ mỉm cười với cô, để lộ hàm
răng trắng như tuyết, khuôn mặt càng rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tiểu Quân vốn cho rằng mình và người đàn ông này vốn ở
hai thế giới hoàn toàn khác, mãi mãi không thể gặp lại nhau lần thứ hai. Không
ngờ, mấy ngày sau, Chí Hào gọi điện mời cô đi ăn tối.
Tiểu Quân từ chối.
Cô đã từ chối.
Chí Hào nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không gặp phải
tình huống như thế. Trấn tĩnh lại, từ đó về sau, anh liên tục gọi điện cho cô
bày tỏ thành ý. Vì anh đã từng là khách mời đặc biệt của nhà trường nên Tiểu
Quân cũng không tiện từ chối quá nhiều. Cuối cùng, cô cũng đồng ý đi ăn với anh
một bữa.
Hôm đó, Chí Hào tự mình lái xe đến cổng trường đợi cô.
Chiếc xe hôm trước đã được đổi thành một chiếc Mercedes Benz màu bạc. Anh rất
lịch sự xuống xe mở cửa cho cô. Khi ăn cơm, anh chỉ nói chuyện đi du lịch, cử
chỉ vô cùng lịch thiệp.
Những buổi hẹn hò như vậy ngày càng nhiều hơn. Cuối
cùng, điều khiến cho Tiểu Quân rung động thật sự chính là chuyến du lịch Bắc
Kinh vào kì nghỉ hè. Vừa xuống tàu hỏa, cô phát hiện ra mình bị mất túi. Tiền
và giấy gửi hành lý đều mất sạch. Cô hoàn toàn xa lạ với Bắc Kinh. Khi cô gọi
điện cho người bạn học đã hẹn gặp thì lại không liên lạc được. Mọi thứ xảy đến
dồn dập khiến cô xa xẩm mặt mày.
Vài tiếng sau, Chí Hào mới tới. Tiểu Quân một mình
ngồi ở dãy ghế nhựa ngoài hành lang đồn cảnh sát. Quá muộn rồi! Cô vừa mệt vừa
đói, lại vừa kiệt sức. Khi nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên. Tê chân vì ngồi quá
lâu, nên khi đứng, cô phải giữ tay anh một lúc lâu.
Sau này, Tiểu Quân mới biết, tối hôm đó Chí Hào vốn
không ở Bắc Kinh, Sau khi nhận được điện thoại của cô anh, mới bay từ Thượng
Hải tới. Sau đó đưa cô đi ăn cơm rồi đặt hai phòng trong khách sạn. Anh tiễn cô
tới cửa phòng rồi mỉm cười chúc cô ngủ ngon.
Đêm đó, Tiểu Quân cảm động đến nỗi không tài nào ngủ
được. Một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi mà lại đối xử với bạn quá tốt như
vậy là ý gì? Điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến cảm xúc của bạn hơn là ham muốn
về xác thịt với bạn.
Điều đó chứng tỏ anh ta thật lòng thích bạn. Nếu như
thế này vẫn chưa đủ để chứng minh anh ta thật lòng với bạn thì bạn cũng không
thể tìm được cách nào khác chứng minh rốt cuộc thật lòng là gì đâu.
Hai người đã bắt đầu như vậy. Bố mẹ anh ở Los Angeles. Anh
thường xuyên bay qua lại hai nơi này. Nhưng chỉ cần về đến Thượng Hải là anh
liền hẹn gặp cô. Tình yêu ban đầu luôn dính lấy như keo. Anh xuất thân giàu có,
quê ở Phúc Châu, nhà rộng, sản nghiệp lớn. Gia đình di dân sang Mỹ từ rất lâu
rồi. Dưới ánh mặt trời của California vị công
tử này có thể câu cá, cưỡi ngựa thỏa thích. Anh thích nhất là lái xe đi ăn đồ
ăn Mỹ. Có lúc hứng chí, nửa đêm còn lái xe lao như bay đưa cô đến bờ biển đi
dạo. Hẹn hò với người đàn ông hoàn mỹ như vậy đôi khi cô không tin nổi đó là sự
thật.
Sau này, Tiểu Quân mới biết, tất cả những thứ hoàn mỹ
đến mức không thể tin nổi là sự thật, hơn một nửa lại không phải sự thật.
Sau khi hai người qua lại được một năm thì cô mới phát
hiện ra, Chí Hào, người đàn ông trẻ, thành đạt, phong độ ngời ngời, hoàn toàn
phù hợp với yêu cầu của mẹ cô lại đính hôn rồi.
3
Chí Hào đính hôn rồi.
Anh đã đính hôn rồi.
Tiểu Quân biết được sự thật này là vào một buổi tối
trước hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi của cô. Khi cô và Chí Hào đang ăn cơm ở
phố Đông. Nhà hàng này nằm trên tầng cao, chếch hai trăm bảy mươi độ là nhìn ra
sông, ngoài cửa sổ ánh đèn lung linh, những tòa nhà xa gần đều trông như cột
ngọc. Một tháng trước, anh phải đi họp ở Mỹ. Lần này, anh đặc biệt quay trở về
để chúc mừng sinh nhật cô. Rượu vang đỏ lấp lánh trong ly. Anh nhìn cô mỉm cười
thật lâu. Tiểu Quân vẫn chưa uống ngụm rượu nào mà người cô đã như
bay bổng tận chín tầng mây.
Anh nói đã chuẩn bị quà tặng cho cô. Tối mai, anh sẽ
dành cho cô một điều bất ngờ. Tiểu Quân cúi đầu đỏ mặt nói, tối mai cô ở nhà tổ
chức sinh nhật với gia đình và hỏi anh có đến được không?
Chỉ là một câu đơn giản như vậy mà Chí Hào trầm ngâm
đến cả phút.
Khi Tiểu Quân phát hiện ra điều bất thường, ngẩng đầu
lên thì anh cũng kịp mở miệng nói ba từ:
- Anh xin lỗi.
Anh nói xin lỗi rồi nói cho cô nghe nỗi khó xử của
mình và nói chỉ yêu mình cô, chuyện đính hôn là ý của bố mẹ. Hai gia đình chơi
với nhau rất thân nhưng anh và cô vợ chưa cưới không hề có tình cảm gì. Họ cũng
đã phản đối nhưng vô ích và thế là ngày cử hành hôn lễ vẫn cứ hoãn vô thời hạn…
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tay cầm dao tay cầm
nĩa ngồi nguyên đó. Mãi sau, cô mới thốt lên được mấy từ bằng giọng vô cùng xa
lạ mà đến cô cũng không dám tin
đó là giọng nói của mình.
- Hai người… Hai người sẽ kết hôn chứ?
Cổ họng anh bỗng nghẹn lại như bị ai đó bóp nghẹn, im
lặng, một lúc sau vẫn không trả lời.
Tiểu Quân bỗng trở nên mơ hồ. Trong chớp mắt, dường
như cô đã quay lại đêm mưa năm đó. Ánh chớp lóe lên đã quét sạch mọi thứ của
cô, mãi mãi không thể quay lại.
Bức tường nhà hàng trong suốt, phong cảnh hai bên bờ
sông vẫn lung linh ánh đèn cả trên trời lẫn dưới đất.
Lòng cô bông vang lên một tiến sấm, thậm chí cô còn có
ý nghĩ nhảy lầu.
Ngày hôm sau, trong buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Quân
tất nhiên không có Chí Hào. Bà Hà truy hỏi con gái, không phải tối nay sẽ dành
cho họ điều bất ngờ sao? Điều bất ngờ đó đâu?
Bất ngờ ư? Cô không bị gục ngã vì cú sốc đó đã là tốt
lắm rồi. Cô và Chí Hào sẽ không thể ở bên nhau trọn đời. Khi thấy ánh mắt tràn
đầy hy vọng của bố mẹ mà Tiểu Quân chỉ muốn chạy tới ôm lấy họ mà khóc nhưng
cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng.
4
Tiểu Quân có cảm giác, nếu chuyện tình của mình mà
viết ra thì có lẽ sẽ trở thành một thiên tình đẫm máu và nước mắt, mang đầy ý
nghĩa hiện thực. Nếu là người khác, sau những cú sốc liên tiếp như vậy có lẽ đã
suy sụp rồi. Nhưng Tiểu Quân vẫn thể hiện sự mềm mại như chiếc kẹo bông mà
không mất đi độ dai vốn có. Có thể nói cô được thừa hưởng gene di truyền cứng
rắn từ bố. Nói cho dễ nghe thì là chủ nghĩa lạc quan, còn nói khó nghe thì là
chủ nghĩa lạc quan mù quáng. Sau mấy lần như vậy mà cuối cùng Tiểu Quân vẫn có
thể kiên cường đứng lên mỉm cười với cuộc sống, không bị nhấn chìm vào bóng đêm
của nỗi đau khổ.
Có điều một phần nguyên nhân rất lớn khiến Tiểu Quân
có thể mỉm cười với cuộc sống vẫn là Chí Hào.
Bữa ăn tối trước hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi đương
nhiên là đã kết thúc không lấy gì làm vui vẻ. Cuối cùng, Tiểu Quân đứng lên cầm
ly rượu vang vẫn còn lưng chừng, đỏ tựa như máu tươi, hắt thẳng vào ngực Chí
Hào. Khi lao ra khỏi nhà hàng với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cô hoàn toàn
không có cảm giác hành động vừa rồi của mình giống một cảnh trong bộ phim Hồng
Kông hay Đài Loan. Đây là một trong mười nhà hàng cao cấp bậc nhất của Thượng
Hải. Khách khứa ra vào đều là những người ăn mặc lịch sự trang trọng. Tuy không
khí xung quanh vẫn yên lặng nhưng không có nghĩa là mọi người không hứng thú
gì, hoặc đã hiểu rõ hoặc còn lơ mơ nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ khiến
cho anh đang đứng trơ ra trước bàn ăn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Hương vị cuộc sống là vậy. Ai mà không thích chứng
kiến cảnh xung đột gay cấn chứ, tình tiết càng gay cấn càng tốt. Như vậy mới
đáng xem chứ. Tình huống cuối cùng không làm cho những vị khách thất vọng. Tiếc
là họ đã không nhìn thấy.
Tiểu Quân cắm đầu chạy đi, Chí Hạo cố sức cứu vãn. Anh
thực sự yêu Tiểu Quân. Một người đàn ông như anh thì muốn người con gái thế nào
mà chẳng được chứ? Nếu không phải có tình cảm thật lòng với cô thì anh và cô đã
không thể đi đến ngày hôm nay,nhưng theo truyền thống gia đình, anh mới chỉ là
đời thứ ba nên chuyện hôn nhân đều do bố mẹ quyết định.
Thực ra anh cũng chỉ mới biết chuyện đính hôn từ một
tháng trước. Khi trở về Mỹ trong lễ Giáng sinh đoàn tụ với gia đình, đây là lần
đầu tiên anh gặp Văn Tâm – vợ chưa cưới của mình. Tất nhiên cô ấy cũng là người
Trung Quốc. Bố cô ấy và gia đình anh rất thân thiết. Bố mẹ anh và bố mẹ cô ấy
nói chuyện với nhau lại rất hợp. Thậm chí từ chuyện hôn nhân, họ đã vạch ra một
kế hoạch hợp tác làm ăn. Cũng có người hỏi ý kiến anh, hỏi khi nào anh sẽ kết
hôn?
Anh không hề ghét Văn Tâm. Cô ấy hai mươi lăm tuổi,
kém anh hai tuổi, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự. Văn Tâm và anh đã cùng uống rượu ở
quán bar. Không đợi anh mở miệng, cô ấy đã hỏi thẳng anh có bạn gái chưa? Nghe
xong câu trả lời của anh, cô ấy cầm ly rượu cười, nói không sao, cứ rong chơi
đã rồi hãy tính, lúc nào kết hôn cũng được.
Như vậy tức là cô ấy đã rong chơi rồi và có thể tiến
đến chuyện hôn nhân bất cứ lúc nào. Nhưng cô ấy cũng có thể đợi. Ít ra cô ấy
cũng không ép anh phải bước vào lễ đường ngay ngày mai.
Cô ấy đã thấu tình đạt lý như vậy, anh nghe xong mà
cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng. Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh kết thúc, khi chia tay, anh
đã ôm lấy Văn Tâm coi như sự an ủi bố mẹ hai bên.
Quay về nhìn thấy Tiểu Quân mà lòng anh không khỏi cảm
thấy xấu hổ. Anh cũng đã nghĩ đến phản ứng kịch liệt của cô sau khi biết được
sự thật nhưng đối với chuyện tình cảm và phụ nữ, đàn ông luôn có tâm lý cộng
dồn. Đối với Chí Hào, tình yêu không phải là sự nghiệp, việc gì phải đắn đo suy
nghĩ từng bước, việc gì phải lãng phí thời gian lo lắng chuyện chưa xảy ra, cứ
đợi đến khi nào nó xảy ra rồi tính cũng không muộn.
Tiếc là ngày này đã đến thật. Anh phát hiện ra rằng,
sự việc xảy ra đã không cho anh có thời gian để suy nghĩ.
Tiểu Quân vô cùng kiên quyết. Sau bữa tối hôm đó, anh
đã nhiều lần thử liên lạc với cô, gửi tin nhắn cho cô nhưng đều không thấy trả
lời. Anh chắc chắn Tiểu Quân yêu mình. Trong lòng anh hiểu rất rõ, chỉ là tạm
thời cô không thể chấp nhận chuyện này nhưng rồi sự việc cũng sẽ có hướng giải
quyết. Nhưng theo thời gian, cuối cùng Chí Hào mới phát hiện ra rằng cô kiên
quyết đoạn tuyệt quan hệ như vậy là muốn thế giới quanh anh đều biến mất, mãi
mãi không gặp nữa.
Anh chưa từng nghĩ sẽ phải từ bỏ mối qua hệ này, cũng
chưa từng nghĩ mình sẽ phải từ bỏ cô ấy. Những ngày không có Tiểu Quân thật
khủng khiếp! Cuối cùng, anh bỏ ý định chờ đợi, đến thẳng công ty để gặp cô.
Với thân phận của mình, đương nhiên Chí Hào không thể
lao đến trước mặt bạn gái nắm lấy vai cô cầu xin hay giải thích. Thật trùng
hợp, Tiểu Quân đang đảm nhận một hợp đồng với công ty BOL. Lý do anh đến đây
chính là vì hợp đồng này, hoàn toàn quang minh chính đại.
Nhưng những người khác lại không hề nghĩ vậy. Công ty
mà Tiểu Quân làm việc chỉ là một doanh nghiệp nhỏ nên hợp đồng đó cũng cực kì
nhỏ. Nhiều lắm thì giám đốc hạng mục nào đó của Công ty BOL sẽ phụ trách liên
hệ với họ. Phùng Chí Hào, Chủ tịch hội đồng quản trị bỗng nhiên xuất hiện khiến
cho trưởng phòng Kế hoạch vô cùng căng thẳng, vội vàng dẫn toàn bộ nhân viên ra
nghênh đón, vào phòng họp rồi cũng không biết là mình nên hàn huyên hay báo
cáo. Tóm lại mọi người cứ rối hết cả lên.
Tiểu Quân hiểu rất rõ, nhưng cô vẫn điềm nhiên như
không.
Chí Hào yêu cầu làm hợp đồng này với Tiểu Quân, tất
nhiên trưởng phòng Kế hoạch gật đầu ngay và bảo cô vứt bỏ mọi công việc, lập
tức nhận nhiệm vụ. Kết thúc buổi họp, trưởng phòng còn yêu cầu cô tiễn Chủ tịch
Phùng về để thể hiện tành ý hợp tác của công ty họ.
Tiểu Quân vốn không muốn. Sau đó, cô cảm thấy phải gặp
mặt nói chuyện với Chí Hào một lần để nói rõ tất cả. Nghĩ vậy, cuối cùng cô
cũng theo lệnh của trưởng phòng theo xe tiễn Chí Hào.
Chí Hào không tự lái xe đến mà có tài xế.
Trên xe có ba người, Tiểu Quân nghĩ chi bằng chưa nên
nói chuyện vội nên cô im lặng suốt cả đường đi. Ngồi bên cạnh người đàn ông
quen thuộc nhưng nỗi hờn giận và buồn tủi đã thế chỗ cho những cảm giác ngọt
ngào trong quá khứ. Mọi thứ cứ đảo
lộn hết cả lên. Cô thấy sóng triều như đang dậy lên trong tim nhưng điều đáng
buồn nhất lại là cô không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này, chỉ biết là
rất buồn, đau đớn như sắp nổ tung.
Cảm giác đó quá mạnh! Cô tưởng như mình đang đứng bên
bờ vực. Cuối cùng, Tiểu Quân cắn răng, mặc kệ sự có mặt của người thứ ba, mở
miệng nói.
Chiếc xe bỗng dừng lại. Anh bảo người lái xe đi chỗ
khác rồi xuống xe. Cô không thể ngồi một mình trên xe nên cũng đành xuống.
Đây là một mảnh đất trống ở khu phía Tây. Một chiếc
cầu bắc qua dòng suối nhỏ phía dưới, thật là hiếm có, cây cối xanh rì khắp nơi,
trong không khí có mùi hương hoa thoang thoảng. Khi nơi này tràn ngập tiếng
cười của trẻ con, thì thật khiến cho người ta muốn bay trên mây. Những đốm sáng
xanh nhỏ lấp lánh trên mặt đất như một trời đầy sao.
Anh đưa cô đến nơi này.
Đây là nơi chứa đầy những ký ức ngọt ngào của cô. Ngày
trước, họ thường dắt tay nhau đi ăn ở nhà hàng gần đây. Vô số lần họ mỉm cười
nhìn nhau dưới ánh trăng, tay trong tay như cả thế giới mà cô mong muốn đều ở
nơi này.
Hai bên đường là hoa cỏ xanh đỏ. Cô cố gắng tập trung
tinh thần mở miệng nói thì bỗng cổ họng nghẹn
ứ, nước mắt trào ra khi thấy bóng người quen thuộc.
Cô chỉ là nghĩ đến chuyện quá khứ. Họ đã có vô số kỷ
niệm hạnh phúc ở nơi này. Có lần, hai người uống một chút rượu ở nhà hàng, sau
khi ra ngoài, Chí Hào và cô đã cười đùa chạy thi đến đây giống như hai đứa trẻ.
Cô đùa, không nói gì đã chạy một mạch mười mấy mét, sau đó anh đuổi tới ôm chặt
lấy cô. Cả hai cười đến đỏ cả mặt.
Chí Hào bỗng ôm chặt Tiểu Quân, cúi đầu thì thầm bên
tai cô:
- Tiểu Quân, tha lỗi cho anh nhé. Anh không thể không
có em.
Cô đang dùng hai tay gạt nước mắt nên không kịp vùng
ra. Hơn nữa, lâu lắm rồi anh không ôm cô như vậy. Hơi ấm quen thuộc, cảm giác
khó nói nên lời.
Cô không nói gì, cố sức giằng tay anh ra. Tay cô vẫn
còn ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi khiến lòng anh đau đớn. Anh
vẫn ôm chặt lấy cô và nói:
- Anh sẽ nghĩ cách. Tiểu Quân, hãy cho anh thời gian.
Cô bỗng cứng đờ người, rồi khóc như một đứa trẻ. Trong
chớp mắt, cô như mất hết sức lực, cả người sụp xuống.