Quyển 1 - Chương 1

Chương 1: Harry Potter.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Nhà số 4 đường Privet Drive, vợ chồng Dursley luôn rất tự hào mà nói rằng họ là những người rất bình thường, theo như lời họ: cho dù là đứa con trai có cân nặng gần như một con lợn, cùng một đứa cháu hai chân tàn tật, cả nhà họ cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ dính dáng đến những việc kỳ quái hay bí ẩn nào.

Vernon Dursley, một người đàn ông vô cùng nghiêm túc, cho dù nhiều năm làm việc với giàn khoan, cũng không làm cho thính giác của ông giảm xuống, vì thế Dursley tiên sinh cực kỳ tự hào.

Bất quá, điều này liên quan tới một bí mật, một bí mật về cháu trai của ông.

Dựa theo cách nói của nhà Dursley, đứa cháu của bọn họ là loại "Trừ bỏ não và một số ít bên ngoài thì chính là một tên phế vật".

Nga, đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tiểu hài tử 11 tuổi bị nhà Dursley xem thành một phế vật kia có một cái tên rất bình thường - Harry Potter.

Đúng, chính là Harry, không phải vương tử Harry kia, mà là một "Harry" bình thường, người có tên này ở Anh quốc thì chỉ cần ở trên đường kêu một tiếng, trong mười người thì sẽ có một người quay đầu lại.

Nhưng mà Harry này thì không giống, cậu họ Potter.

Nếu có người sống ở đường Privet trên mười năm, nhất định sẽ nhớ được vợ chồng Potter, một gia đình cực kỳ nhiệt tình mà mến khách, hơn nữa lại còn giàu có.

Bọn họ luôn lái những chiếc xe đắt tiền nhất đến thăm nhà Dursley, hơn nữa cũng nhiệt tình tặng vợ chồng Dursley lúc đó còn đang bất mãn cùng tiểu Dudley 1 tuổi một đống lễ vật.

Cho nên dưới tình huống bình thường, vợ chồng Potter không phải là loại người không được hoan nghênh.

Nhưng mà một nhà Dursley hoàn toàn không thích vợ chồng Potter, có lẽ là vì thật lâu trước kia Lily Potter tóc đỏ, khi đó còn là Lily Evans đã làm cháy tóc của chị mình?

Nhưng mà vô luận như thế nào, vợ chồng Potter cũng không còn đến thăm nhà Dursley nữa, bọn họ đã qua đời vì tai nạn xe cộ vào 11 năm trước, tất nhiên, cũng có một cách nói khác, tỷ như, sau tai nạn bọn họ đã trở thành người thực vật, ở bệnh viện Thụy Sĩ nhận các loại an dưỡng.

Dù sao, vào 11 năm trước, đứa con duy nhất của vợ chồng Potter, bị phát hiện ra trên bậc thang trước cửa nhà Dursley.

Một Harry Potter trầm mặc, không muốn nói chuyện, ánh mắt luôn tĩnh mịch đến nỗi trống rỗng cùng hai chân tàn tật.

Thậm chí nếu có người ngẫu nhiên đến nhà Dursley, bọn họ sẽ nhìn thấy trong hai mắt của đứa trẻ kia tích lũy thống khổ và tang thương, hoàn toàn không giống với ánh mắt của một đứa nhỏ.

Mà nhà Dursley vì để duy trì danh tiếng tốt đẹp của họ, hiển nhiên sẽ không thể không nhận trọng trách nuôi nấng Harry, cho dù, đây là một quái vật hai chân tàn tật, phế vật, còn là tên cặn bã?

Harry xác định, đây là từ mới mà anh họ Dudley của cậu nghĩ ra cuối tuần trước.

Có lẽ cậu nên chúc mừng lượng từ ngữ của đối phương có tiến bộ vượt bậc?

Bất quá lúc này cậu cũng không có tâm tình thảnh thơi như vậy, thường xuyên có tin tức về người chết ở Ma pháp giới gửi đến, khắp nơi đều có nguy hiểm, dường như mười năm yên bình ngắn ngủi trước đó chỉ là ảo giác.

Voldemort đã trở về.

Mà cậu ngay cả tư cách để nhận được sự yên bình cũng không có.

Ở trong phòng xép, Harry che đi vết sẹo ở trán, khóe miệng cong lên giống như cậu đã từng làm vô số lần trong chiến tranh, lúc tự nói cho bản thân rằng phải kiên cường hơn.

Bởi vì cậu không thể không kiên cường.

Dấu hiệu hắc ám.

Hắc ám, bóng ma, tà ác.

Cái chết ở khắp mọi nơi, tất cả đều cực kỳ giống với một năm bị áp ức thống trị kia, phục tùng theo dấu hiệu, không thuận theo thì bị gạt bỏ, đây là cái giá để cha mẹ mình sống lại sao?

Sức mạnh Ma pháp bị suy yếu, thậm chí không cần Hòn đá phù thủy, Voldemort cũng đã trở lại.

Mà bản thân cậu thì sao?

Ngôi sao cứu thế được hy vọng, lại ngay cả cấp cho bản thân một sự cứu rỗi cũng không làm được. Nhật báo Tiên tri mỗi ngày đều đăng những tin tức làm cho người ta thấp thỏm lo âu, dường như mọi người đều chấp nhận khả năng bản thân mình có thể chết ngay ngày mai.

Ý tưởng bắt lấy sinh mệnh bản thân vượt lên trên tất cả, đội ngũ Thần Sáng bất cứ lúc nào cũng có thể có người phản bội, hôm trước Kingsley đã chết, hôm nay ai sẽ ngã xuống, không ai biết.

Màu sắc của sự sợ hãi giống như là được nhuộm bởi màu đen của cà độc dược, làm mọi người tê liệt, quá nhiều cái chết thậm chí đã tước đoạt sự tin tưởng vào chính nghĩa của mọi người, năng lực tin tưởng vào công lý.

Mà hiện tại, Anh quốc chỉ còn lại có giới Muggle là còn không có động tĩnh, Chúa tể hắc ám có thái độ khác thường thu liễm lại dã tâm, tựa hồ hoàn toàn từ bỏ chính kiến trước kia, ngoại trừ thỉnh thoảng đăng một số bài phát biểu trên báo chí, thì chưa từng đối với giới Muggle làm bất cứ cuộc xâm chiếm trực tiếp nào.

Cho nên vô số phù thủy gốc Muggle cùng với phù thủy máu lai bắt đầu trốn về giới Muggle, để tạm thời có được sự yên bình.

Nhưng cho dù là trong an bình giả tạo như thế, bất cứ ai cũng đều có thể ngửi được mùi âm mưu.

Harry giãy dụa giật giật hai chân, nhưng chúng vẫn yên tĩnh không có chuyển động gì. Cậu có một chiếc xe lăn, là do hội liên hợp người khuyết tật tặng, nhưng phòng xép của cậu không thể bỏ được xe lăn hay những thứ lớn như vậy, cho nên cậu chỉ có thể nhờ vào nạng cùng với một chút "Ma lực bùng nổ" để đi bộ.

Nhà Dursley lúc thấy cậu 2 tuổi mà vẫn chưa biết đi cũng đã từng dẫn cậu đến gặp bác sĩ Muggle, nhưng mà kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì.

Sau khi đi khám ở 2,3 chỗ mà chỉ có được những câu trả lời giống nhau, bọn họ lựa chọn buông tha việc này.

Mà sau chuyện này, Harry lại không biết nên đối mặt với dì Petunia và dượng Vernon như thế nào.

Cho dù bọn họ vẫn oán hận ma pháp như trước, cho dù bọn họ vẫn dùng ánh mắt chán ghét như trước để nhìn cậu, nhưng mà cậu vẫn nhớ rõ cuộc nói chuyện tối hôm đó.

"Thật sự không có cách nào sao, Vernon." Đó là giọng nói có phần lo lắng của dì Petunia

"Petunia, chúng ta đã cố hết sức." giọng nói lúc trẻ của dượng Vernon có chút mệt mỏi.

"Nhưng mà, Harry chỉ mới có 2 tuổi, chỉ có 2 tuổi " không giống như ngữ khí hoảng loạn quen thuộc của dì Petunia mà cậu từng biết, mà lại giống như sự giãy dụa cuối cùng của một người mẹ bất lực khi biết được tin dữ về đứa con mình.

Rồi cậu nhìn thấy dượng Vernon lắc đầu, nhìn thấy dì Petunia đem cái cổ nhỏ dài của bà vùi vào giữa hai tay nức nở. Miệng nỉ non, mang theo chữ "Lily".

Trong nháy mắt, cậu liền hiểu được, tại kỳ nghỉ hè kia, nữ nhân đứng ở cửa có gì muốn nói lại thôi kia, rốt cuộc muốn nói cái gì.

Có lẽ là vì chân của cậu nên lúc này, thái độ của nhà Dursley đối với cậu tuy rằng không thể nói là tốt, nhưng cũng không hoàn toàn là xấu, ngoài trừ việc chuẩn bị ngày ba bữa ăn, những công việc linh tinh như dọn cỏ cũng không thuộc trách nhiệm của cậu.

Cảm giác bất lực.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Harry có cảm giác như vậy. Đã từng, khoảng sáu năm sau chiến tranh, khi phần lớn Tử Thần Thực Tử còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bị bắt, hai chân Harry bắt đầu phát bệnh.

Không có dấu hiệu gì, đó là vào thứ năm khi Harry chính thức đi làm lần thứ hai ở bệnh viện thánh Mungo, lúc nghỉ ngơi ăn cơm buổi trưa, cậu ngã ở phòng nghỉ của bệnh viện.

Không cách nào đứng thẳng được nhưng khi kiểm tra thì cơ thể và thần kinh của cậu lại không có vấn đề gì, trên người không có dấu vết của phép thuật Hắc Ám, ngay cả trị liệu sư tốt nhất của bệnh viện thánh Mungo cũng không làm được gì.

Thẳng đến sau khi Hermione mang cậu đi gặp bác sĩ tâm lý của Muggle.

Bác sĩ nói chân cậu không có vấn đề gì, chẳng qua là chính bản thân cậu từ chối đứng lên.

Cậu phủ nhận điều đó, chửi rủa, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Cứu thế chủ đại danh đỉnh đỉnh, đứa bé sống sót đã đánh bại Chúa tể Hắc Ám, cuối cùng lại không thể đứng lên.

Một kẻ tàn phế_ cậu đã từng không chỉ một lần tự giễu mình. Thế nhưng, khi cậu sống lại một lần nữa thì vận mệnh vẫn như cũ không hề buông tha cho cậu. Cha mẹ lấy ma lực Huyết thống bảo hộ cho cậu, lại vĩnh viễn ngủ say ở bệnh viện thánh Mungo. Cậu vẫn như trước là đứa bé đại nạn không chết, Voldemort lại trở về sớm hơn 5 năm.

Vận mệnh chia làm hai ngã như hai ngã rẽ trên một con đường, nếu chọn sai ngã sẽ biến cuộc đời thành ngõ cụt.

"Mẹ ơi lại xem này, cư nhiên có người gửi thư cho tên tàn phế này!" Vừa mới di chuyển xe lăn đi ra từ phòng xép thì Harry nghe được tiếng Dudley đang hô to gọi nhỏ.

Đi vào phòng, cậu không chút bất ngờ nào khi thấy lá thư trên tay dì Petunia, trên tấm da dê là địa chỉ được viết bằng mực màu xanh biếc:

Thư thông báo nhập học Hogwart.

Phong thư đã từng thay đổi cả đời cậu. Cậu có chút tự giễu khi phát hiện ra, cho dù là hiện tại cậu đã sớm tốt nghiệp Hogwart, cậu vẫn như trước khó mà kiềm chế bản thân hướng tới lá thư mà cậu đã thuộc nằm lòng này.

Giống như cậu nhớ tới áo tàng hình, chổi bay, bản đồ Đạo Tặc, còn có nửa thân thể còn lại của cậu và cây đũa phép dài mười một tấc Anh, gỗ cây sồi xanh, tâm là lông phượng hoàng kia.

Nhưng mà lúc này đây, cậu cảm thấy ngay cả tư cách nhận lá thư này của mình cũng đã mất đi rồi.

Trong vài giây ngắn ngủi, huyết sắc trên mặt dì Petunia Dursley nhanh chóng mất đi, như một quả cả chua đỏ bị phủ bơ lên. Một bên Vernon Dursley lấy phong thư rồi nhìn lướt qua, mặt đỏ lên. Đối lập với khuôn mặt trắng bệch của vợ ông mà giống như màu mặt của chú hề.

Vẻ mặt hoảng sợ quen thuộc cùng ánh mắt mang theo căm hận, sợ hãi và sâu thẳm trong đó là sự thống khổ hướng về phía Harry.

"Có thể cho con xem thử không?" Harry tìm một cái ghế tọa hạ, tứ bình bát ổn khai khẩu.

"Không." Một nụ cười ngụy trang hiện ra trên mặt dì Petunia, "Bọn họ gửi nhầm địa chỉ, thư này không phải gửi cho mày."

"Sao có khả năng." Dudley nói xen vào "Con nhìn thấy mặt trên có ghi tên Harry, Harry Potter"

"Số 4 đường Privet Drive, phòng xép dưới gầm cầu thang, Harry Potter." (HMH: cái này là mình cóp y trong truyện ra ik ^^) Harry ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt dì Petunia.

Petunia hoảng sợ thở dốc, trợn trừng mà lấy một loại ánh mắt chưa từng có để nhìn cháu trai của mình_Harry.

Mà cổ dượng Vernon cũng biến thành màu tím, yết hầu giật giật, giống như đang cố gắng nuốt xuống cái gì.

"Đưa thư cho con." Ngữ điệu Harry vững vàng như cũ "Đây là chuyện riêng của con."

"Harry Potter" giọng dì Petunia khàn đi "Mày vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc cầm lá thư này!"

"Đưa thư cho tôi." Harry lặp lại một lần nữa, những vật dụng xung quanh bắt đầu rung lên, tạo ra một cảm giác cực kỳ bất ổn, sắc mặt Petunia ngày càng tái nhợt, dượng Vernon thậm tới còn tính xông lên ngăn chặn Harry.

"Không được!" Cuối cùng dượng Vernon quyết định xách Harry ra khỏi ghế, tựa hồ muốn tống cậu vào lại phòng xép, nhưng mà ông dừng lại.

Tay chân ông ngừng lại giữa không trung, cuối cùng lại không giữ được trọng tâm mà đâm sầm xuống đất. Đẩy ngã bàn ăn ở giữa, thức ăn và chén đĩa trên bàn rơi "Đinh linh lang" trên đất.

"Mày làm cái gì!" dì Petunia đã không khống chế được vẻ mặt hoảng sợ, mà Dudley thì đã sớm chạy vào nhà bếp, chỉ nhô cái đầu ra ngoài nhìn.

"Một "Petrificus Totalus" mà thôi." Harry nhìn Vernon tê liệt ngã trên đất nhíu nhíu mày, rồi lại nhìn về phía Petunia.

"Tao không, sẽ không, cho mày lấy nó." Petunia giơ tay lên cao, tức giận nhìn Harry,"Còn nữa, mày giải trừ thứ này ngay!"

Harry nhìn đôi mắt của dượng Vernon đang té trên mặt đất to giống như con bọ cánh cứng mà quay cuồng, hiển nhiên là rất hoảng sợ, mà Dudley đã sớm vụng trộm chạy vào nhà bếp, chỉ chừa một cái đầu hướng ra ngoài nhìn.

Harry phất phất tay, dượng Vernon phát hiện bản thân đã có thể động đậy, tính đứng dậy nhưng lại phát hiện hai chân đã bị khóa.

"Không cần làm việc thừa." Harry nói,"Trừ phi tôi giải trừ thần chú, nếu không ông không có khả năng đứng lên."

"Quái vật!" Vernon chỉ vào Harry, biểu tình của Vernon khác hẳn trong trí nhớ của cậu, nếu như trước đây khi nói điều này trên mặt Vernon là sự chán ghét, thì biểu tình trên mặt đối phương bây giờ chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung.

"Nếu tôi không tự tay mở thư, thì thư sẽ không ngừng gửi tới." Harry chọn một cách nói mà cậu cho là ôn hòa nhất, cậu không muốn cùng dì dượng mình căng thẳng, vì cậu có thể còn phải ở trong này 7 năm nữa.

Nhưng mà Petunia vẫn không để ý tới cậu, vẫn duy trì động tác giơ cao thư lên như cũ.

"Accio [Bay tới] thư thông báo nhập học Hogwart" Cuối cùng, Harry sử dụng một thần chú Accio không đũa phép, thư thông báo nháy mắt thoát khỏi tay Petunia, bay đến trước mặt Harry.

Vẫn là màu mực xanh biếc quen thuộc.

Sờ lên tấm da dê, trong nháy mắt, đáy lòng Harry sinh ra một cảm giác hoài niệm, Hogwart_ nhà của cậu.

Cuối cùng, cậu vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh.

"Harry." Lời nói của Petunia đã không còn sự tức giận, trái ngược ngữ khí lại đầy sự run rẩy và cầu xin làm cho Harry có chút lung túng.

"Harry, không cần đi." Bà nói.

"Con phải đi." Harry cúi đầu "Con biết, mọi người cũng không phải không biết cha mẹ con vẫn đang nằm ở bệnh viện thánh Mungo, con biết nơi đó giống như dì nghĩ là một nơi tràn đầy nguy hiểm, con hiểu được "

"Nhưng mà." Cậu ngẩng đầu, đó là một loại biểu tình mà Petunia chưa bao giờ biết, một lòng kiên định, không hối hận, còn có một loại tang thương, chỉ có những người đã từng chìm sâu trong sự đau xót mới có được biểu tình như thế, nhưng vô luận là như thế nào, biểu tình như vậy cũng không nên xuất hiện trên người một đứa bé 11 tuổi.

"Hắn đã trở lại." Vài tiếng khe khẽ lại làm cho Petunia há to miệng, đó là sự hoảng sợ không nói nên lời.

"Dì cũng biết hắn là ai đúng không? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy." ngữ khí của Harry càng thêm bình tĩnh, hoàn toàn không có chút kích động nào.

"Sao mày lại biết, mày làm sao biết!" Petunia hung dữ nhìn Harry, giống như chỉ cần như vậy là có thể nhìn thấu đầu óc cậu.

Đáng tiếc vô luận là Petunia Evans hay là Petunia Dursley đều không biết Chiết Tâm Trí Thuật. Nếu hiện tại đứng đây trừng mắt với cậu là giáo sư Độc dược áo đen kia, có lẽ Harry còn có chút cảm giác sợ hãi.

"Con không phải đứa ngốc, đi trên đường chỉ cần có người mạc danh kỳ diệu đến bắt tay đều sẽ nghi ngờ, huống chi còn có loại năng lực này." Harry dùng một "Enervate": cái bàn cũng với chén đĩa bể nát đều trở về nguyên dạng, và một thần chú "Scourgify" khiến cho căn phòng lại sạch sẽ, ngăn nắp.

"Ma pháp" Petunia thì thào nói.

"Đúng vậy, ma pháp." Harry vén tóc sang một bên "Mà chính ma pháp đó làm cho cha mẹ con nằm ở bệnh viện thánh Mungo, để lại vết sẹo này trên đầu con. Con nghĩ rằng Albus, à không, cụ Dumbledore hẳn là đã nói cho mọi người không phải sao?"

"Harry, ta biết con luôn rất thông minh, nhưng mà ta, chúng ta chưa từng nghĩ đến." Petunia đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Con biết." Harry nắm chặt thư trong tay "Con biết dì không muốn con trở về, là vì dì không hy vọng con chết, dì hy vọng dù cho thế nào, con đều có thể sống sót, mà không phải lặp lại bi kịch của cha mẹ mà vĩnh viễn hôn mê ở bệnh viện như vậy. Nhưng mà hắn muốn đã trở lại, cho dù con không quay về, hắn cũng tới tìm con."

"Hắn sao có thể, hắn không có khả năng biết nơi này." Petunia cuồng loạn nói.

"Nếu hắn muốn, hắn có thể dễ dàng có hàng trăm cách để biết về nơi này, cho dù nơi này vẫn có ma pháp bảo hộ như trước, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không có khả năng đứng ở bên ngoài căn nhà này mà thương tổn mọi người, lúc hắn lưu cho con vết sẹo này thì cùng hắn quyết đấu đã là số mệnh của con, tất cả mọi thứ đều đã được định trước." Harry vuốt ve cái sẹo trên trán mà nói.

"Điều đó không có khả năng." Petunia lắc đầu.

"Đây là sự thật, dì hẳn là đã đọc thư."

"Thư nào."

"Hiệu trưởng để lại cho dì."

"Không, không có cái thư nào." Lúc này Petunia thật sự khó hiểu.

"Vậy làm sao dì biết?"

"Là Albus Dumbledore tự mình ôm con giao cho chúng ta, hơn nữa còn chính miệng nói cho chúng ta."

"Tự mình?" điều này khác hẳn với những gì Harry biết, nhưng mà đây không phải trọng điểm. "Dù thế nào đi nữa thì dì cũng biết, hắn là kẻ thủ định mệnh của con."

"Con chỉ mới tròn 11 tuổi!"

"Con biết."

"Con không thể đi!"

"Con biết."

"Bọn họ điên rồi!" Cuối cùng, Petunia ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất, bối rối cùng sợ hãi đã hoàn toàn bao phủ bà "Bọn họ sao có thể như vậy, sau có thể sau khi cướp lấy Lily rồi lại đối xử với con trai của nó như vậy."

"Đây là số mệnh." Lời nói cuối cùng, Harry tỏ ra không hề bận tâm.

"Mày không thể đi, tiểu tử." Lúc này là dượng Vernon lên tiếng "Chúng ta nuôi mày lớn như vậy, không phải, tuyệt đối không phải là để cho mày đi học cái ma thuật kia, chúng ta còn hy vọng sau này mày báo đáp chúng ta, cho nên mày không thể đi, chúng ta cũng sẽ không tiêu tiền cho mày để mày cùng những kẻ điên kia đi học tập những thứ đó."

Lúc này đây, Harry hoàn toàn kinh ngạc, cậu nhìn chằm chằm dượng Vernon, mà chính Vernon thì đang tức giận muốn thử đứng lên.

Đúng vậy, đó chính xác là sự chán ghét, nhưng mà trừ bỏ chán ghét, tựa hồ còn có khác cái gì? Cậu thấy Vernon nhìn lướt qua dì Petunia đang khóc, sâu trong mắt là sự lo lắng, đột nhiên hiểu được ý đồ của ông.

"Con sẽ sống trở về." Cuối cùng, Harry di chuyển ghế, ngồi xuống trước mặt dì Petunia, kéo cánh tay đang che mặt của dì ra và nhìn vào mắt "Vô luận như thế nào, con sẽ sống sót, con cam đoan. Nếu thành công. "

Cậu nhớ tới bạn tốt của cậu Hermione Granger, phù thủy thông minh nhất Hogwart cuối cùng đã chữa khỏi cho vợ chồng Longbottom.

"Nếu thành công, con sẽ dẫn Lily cùng nhau trở về."

Petunia nhìn ánh mắt xanh biếc của Harry, đó là màu sắc giống như ngọc, bà còn nhớ: đã từng có một cô gái dùng ánh mắt như vậy nhìn bà, nói cho bà.

"Chị, em sẽ trở về."

Khi đó, mái tóc đỏ của Lily lấp lánh như ngọn lửa, cho dù bà vẫn đố kỵ với Lily như thế, nhưng mà bà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua em gái của bà, người em gái vẫn đang sống như thế lại lẳng lặng nằm trên giường, không bao giờ có thể nói nữa, không bao giờ có thể quấn quít lấy bà gọi bà là Petunia nữa, không bao giờ có thể nữa...

Bà thậm chí còn không phải là một phù thủy, ngay cả chăm sóc em gái bà cũng không làm được.

Nhưng mà Petunia không thể tiếp tục trầm tư nữa, bởi vì ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Rồi một giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn violin từ ngoài cửa vang lên.

"Nếu Cứu thế chủ của chúng ta đã diễn xong tiết mục thân tình của cậu ta, thì xin hạ cố qua đây mở cửa dùm cho giáo sư đáng thương của cậu."

Petunia và Harry đồng thời nhảy dựng lên, chẳng qua là một người thật sự đứng lên, một người khác sau khi ra sức lại trở về trên ghế, thậm chí còn kéo cho ghế của mình ngã xuống đất.

Ngã xuống như một con cún lem luốc cạp đất.

"Xem ra, cho dù qua nhiều năm như vậy, Cứu thế chủ của chúng ta vẫn không hề có tiến bộ gì so với một số bộ phận của một con tiểu cự quái."