Chương 1-1: Mở đầu
Tiên Gia Nhân - Diệp Ngân Bình - Hoa Thiên Tuyết đều là đệ tử phái Không Động. Tiên Gia Nhân là nam đệ tử bản lĩnh nhất của phái còn Hoa Thiên Tuyết lại là nữ đệ tử tài trí nhất. Cả hai người Hoa Thiên Tuyết và Diệp Ngân Bình đều đem lòng yêu thương Tiên Gia Nhân nhưng Tiên Gia Nhân lại chỉ có tình ý với một mình Hoa Thiên Tuyết. Vào một hôm chưởng môn phái Không Động đột ngột qua đời do tuổi cao sức yếu nên không kịp để lại di ngôn thế là các đệ tử trong phái tập họp lại cùng nhau bàn bạc đề xuất ra một người xứng đáng tiếp nhận ngôi vị chưởng môn.
Khi ấy giữa các đệ tử đưa ra hai luồng ý kiến một bên muốn sư huynh Tiên Gia Nhân trở thành tân chưởng môn kế nhiệm một bên lại muốn sư tỷ Hoa Thiên Tuyết trở thành người đứng đầu. Không bên nào chịu bác bỏ ý kiến của mình dẫn tới xung đột ngầm xảy ra khắp phái Không Động. Thấy vậy Hoa Thiên Tuyết liền lui một bước nhường cho người tình Tiên Gia Nhân lãnh chức chưởng môn giữ lại hòa khí trong phái. Ý cô ấy đã quyết cả hai phe đệ tử chỉ biết vậy mà làm.
Nhân ngày tiếp nhiệm chức chưởng môn Tiên Gia Nhân cũng tổ chức hôn sự với Hoa Thiên Tuyết ngụ ý cảm ơn cô ấy. Song hỷ lâm môn ai nấy đều vui vẻ chỉ riêng Diệp Ngân Bình là tức tối. Trước khi Hoa Thiên Tuyết vào động phòng đã bị Diệp Ngân Bình mời rượu độc và vứt xác ra bìa rừng. Cô ta lột lấy y phục tân nương mặc vào người điềm nhiên bước vào phòng chờ tân lang. Do bị các đệ tử chuốc cho say mèm Tiên Gia Nhân bước vào động phòng trong tình trạng mất tỉnh táo nên đương nhiên anh ta không hề nhận ra nương tử của mình là người khác.
Hoa Thiên Tuyết bị bỏ ở bìa rừng nhưng nhờ nọc độc của lũ rắn khắc chế độc trong ly rượu khiến cô ấy giữ được mạng sống nhưng độc rắn không chỉ giải độc rượu mà còn khiến bộ tóc đen dài của Hoa Thiên Tuyết trở nên bạc trắng chỉ trong một đêm. Trở về phái Không Động trông thấy cảnh tượng Tiên Gia Nhân ôm ấp Diệp Ngân Bình, quá đau khổ và phẫn nộ cô ấy rời bỏ phái Không Động một mình bỏ lên đỉnh Ngọc Phong tại núi Côn Lôn dày vò thân xác mình giữa tuyết trắng lạnh giá. Còn Tiên Gia Nhân sau khi tỉnh lại nhận ra mọi chuyện đều đã lỡ làng, anh ta đã ngủ với Diệp Ngân Bình rồi nhất quyết không thể chối bỏ trách nhiệm của một nam nhân thôi thì đành sống với cô ta cho trọn tình nghĩa đồng thời hàng ngày cử các đệ tử đi tìm Tuyết nhi.
Tại đỉnh Ngọc Phong, Hoa Thiên Tuyết gặp được nhân duyên mới với chưởng môn phái Côn Luân thời bấy giờ. Người tính không bằng trời tính, Tiên Gia Nhân và Hoa Thiên Tuyết yêu thương nhau say đắm nhưng rốt cuộc mỗi người lại có một gia đình riêng.
Hoa Thiên Tuyết cùng chưởng môn phái Côn Luân hạ sinh một bé trai đặt tên Mạc Vô Phong, cô ấy đã đích thân đặt cái tên đó cho con trai mới chào đời của mình với mong muốn cuộc đời nó sẽ không gặp nhiều sóng gió như mẫu thân. Mạc Vô Phong cứ thế lớn lên dưới sự yêu thương đùm bọc của cha mẹ cho đến khi nó lên ba tuổi. Trong lòng Hoa Thiên Tuyết lại nhớ tới Tiên Gia Nhân nên cô ấy lén đem Mạc Vô Phong đi tìm tới phái Không Động để hắn trông thấy đứa bé mà đau lòng vì cô ấy đã chung chăn gối với người khác.
Nhưng không như Hoa Thiên Tuyết nghĩ, anh ta và Diệp Ngân Bình cũng đã có một đứa con trai và vào thời điểm Hoa Thiên Tuyết tới Diệp Ngân Bình đang hạ sanh thêm một bé gái nữa. Tức giận Hoa Thiên Tuyết cướp lấy bé gái vừa mới chào đời của Diệp Ngân Bình dụ đoàn người của Tiên Gia Nhân đuổi theo tới bìa rừng nơi cô ấy bị bỏ lại năm xưa.
Tiên Gia Nhân trông thấy Tuyết nhi là nhận ra ngay cho dù mái tóc của nàng đã chuyển sang màu bạc. Hoa Thiên Tuyết chẳng cho anh ta nói lấy một câu nào liền bắt anh ta chọn lựa lấy một trong hai đứa bé, một là con của anh ta hai là con của cô ấy. Tiên Gia Nhân chỉ được chọn lấy một đứa, đứa còn lại cô ấy sẽ giết chết. Anh ta vừa đau lòng vừa khó xử trước tình huống này nhưng vẫn cố giải thích với Tuyết nhi rằng cho dù hiện giờ bản thân đã lấy người khác nhưng trong lòng anh ta vẫn chỉ yêu một mình Tuyết nhi.
Tuyết nhi không tin những điều đó là thật đau đớn kể ra hết chuyện đã xảy ra tại bìa rừng, nói cho anh ta hiểu Diệp Ngân Bình là một người như thế nào. Sự thật được phanh phui, Tiên Gia Nhân đứng như trời chồng một chỗ còn Diệp Ngân Bình từ đằng xa lao tới đoạt lấy một đứa bé từ tay Hoa Thiên Tuyết có điều đó không phải là con gái cô ta mà là Mạc Vô Phong. Hoa Thiên Tuyết tức giận giơ đứa bé gái lên cao nói rằng nếu không trả lại Mạc Vô Phong cô ấy sẽ ném đứa bé này xuống đất.
Hận thù Hoa Thiên Tuyết vì đã tới đây phá hoại hạnh phúc của cô ta, Diệp Ngân Bình xuống tay bóp chết bé trai vô tội rồi thả xuống đất. Cô ta nghĩ rằng cho dù con gái của mình chết nhưng cô ta vẫn còn có đứa con trai kia còn Hoa Thiên Tuyết sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con duy nhất này. Đau khổ khi chứng kiến cái chết bất ngờ của Mạc Vô Phong, Hoa Thiên Tuyết không kịp làm gì con gái của Diệp Ngân Bình, nhân cơ hội ấy cô ta cướp lại bé gái.
Hoa Thiên Tuyết như muốn phát điên cô ấy dùng nguồn nội lực vô tận của mình gặp người là giết gặp nhà là phá khiến Không Động phái tan hoang nhiều phần. Thứ khiến Hoa Thiên Tuyết ngừng lại chính là tiếng cười khanh khách của con trai Diệp Ngân Bình. Đau lòng trước cái chết của Mạc Vô Phong cô ấy nhầm tưởng đứa bé trước mặt chính là nó liền ôm nó trở về Tây Vực.
Tiên Gia Nhân ôm xác Mạc Vô Phong vào lòng thẫn thờ bước về Không Động phái thì lại nghe thấy tiếng gào thét của Diệp Ngân Bình. Anh ta ngửa mặt lên cười với trời rằng ông cũng công bằng đấy. Diệp Ngân Bình giết con trai của Hoa Thiên Tuyết giờ đây Hoa Thiên Tuyết lại lấy đi con trai của Diệp Ngân Bình. Sau đó anh ta giật mình khi thấy thằng bé trên tay mình động đậy, nó mở to cái miệng nhỏ nhắn ra ngáp lấy ngáp để. Hóa ra ban nãy nó dừng khóc là do buồn ngủ chứ không phải đã chết. Đồng thời nhận ra bản tính độc ác của Diệp Ngân Bình anh ta đem theo Mạc Vô Phong rời bỏ phái Không Động.
Tiên Gia Nhân rời Không Động phái tìm tới Tiên Hà Lĩnh ẩn cư còn Diệp Ngân Bình nghiễm nhiên trở thành tân chưởng môn. Trong thời gian sống tại Tiên Hà Lĩnh anh ta đã thu nhận được một cơ số đệ tử, bọn họ đều là cư dân anh ta gặp được tại Lưu Đức thôn, vì khâm phục tài năng của Tiên Gia Nhân nên họ mới đi theo về Tiên Hà Lĩnh đồng thời bầu Tiên Gia Nhân làm trưởng thôn Lưu Đức. Vốn hai nơi này gắn kết với nhau nên việc đi lại cũng không mấy khó khăn có điều việc nhận người từ Lưu Đức thôn rất quy củ và chỉ có người của Tiên Hà Lĩnh mới biết con đường này. Bị ám ảnh với việc Tuyết nhi bị trúng độc nên anh ta chỉ huấn luyện đệ tử Tiên Hà Lĩnh nhận biết dược - luyện dược - giải dược là chính. Trong khoảng thời gian này Tiên Gia Nhân cũng cho người điều tra ra nơi ở của Hoa Thiên Tuyết khi xưa, biết được cha Mạc Vô Phong là chưởng môn Côn Luân phái anh ta viết một bức thư đút vào người đứa bé rồi gửi về phái Côn Lôn.
Nhắc tới Hoa Thiên Tuyết khi ôm con trai của Diệp Ngân Bình về Tây Vực một mực nói rằng đó chính là Mạc Vô Phong, chưởng môn Côn Luân nhận ra ngay có chuyện không hay đã xảy ra với con trai mình nhưng số nó đã tận anh ta cũng không trách móc gì người khác. Đứa bé ấy được Hoa Thiên Tuyết chiều chuộng hàng ngày nhưng nó cứ khóc suốt. Cuối cùng Hoa Thiên Tuyết cũng đành thôi ngộ nhận, tin là con trai đã chết cô ấy lại bỏ lên đỉnh Ngọc Phong. Chỉ có giá lạnh trên đó mới phần nào đóng băng được trái tim Hoa Thiên Tuyết. Kể từ khi đó cứ có ai đặt chân tới gần đỉnh Ngọc Phong làm phiền đều bị cô ấy giết chết mà không hỏi lý do khiến cho chưởng môn phái Côn Luân đành đặt lệnh cấm toàn bộ đệ tử bước tới đỉnh Ngọc Phong. Sau một thời gian nhận lại Mạc Vô Phong với bức thư trong người thằng bé, chưởng môn Côn Luân dần hiểu ra mọi chuyện. Anh ta rất muốn đem nó tới trước mặt Hoa Thiên Tuyết nhưng không có cách nào tiếp xúc với cô ấy cả. Cứ tiến lại gần là cô ấy tấn công nếu bản thân tấn công lại giữa bốn bề tuyết trắng khác gì tự sát. Thiết nghĩ đằng nào cả hai cũng đều tưởng con trai đã chết nay nó lại được gửi về chi bằng cứ nuôi dạy nó như những đệ tử khác mãi mãi không cho nó hay biết cha mẹ mình là ai, tránh nó ôm hận trong lòng để sống một cuộc đời mệt nhọc vì hận thù.
Vậy là cả con trai của Hoa Thiên Tuyết và Diệp Ngân Bình đều trở thành đệ tử của Côn Luân phái. Mặc dù giấu không cho Mạc Vô Phong biết mình là cha nó nhưng chưởng môn Côn Luân vẫn âm thầm quan tâm theo dõi dạy dỗ nó một cách nghiêm khắc nhất.