Chương 1

Nhật Linh nằm ườn trên giường chống cằm lướt facebook. Bên cạnh, chiếc quạt thổi lên những tiếng ù ù đều đều. Từng cơn gió mát mẻ thổi đến làm bay mái tóc đen ngắn ngủn, bay lên vạt áo mỏng làm lộ ra tấm lưng trắng. Đôi mắt to liếc trên màn hình máy tính. Chợt, cô khựng lại, trên trang chủ chính, một dòng status khá dài được đăng tải từ nick “Vi Vi”:

“Tao không ngờ mày lại là loại người đó, thực ra cũng chẳng bằng một con chó đâu. Gỉa tạo, ngoài việc đó ra thì mày làm được gì? Bây giờ lại bày ra vẻ bệnh tật ốm yếu, mày mong muốn được chú ý đến thế à? Tao nói cho mày biết, rốt cuộc mày cũng chỉ là ghen tị với tao thôi.”

Bên dưới, rất nhiều các bình luận đồng tình được người người chêm vào. Nhật Linh cảm thấy trong lòng có một sự hụt hẫng. Tuy không đề tên, nhưng cô biết chắc người đăng status kia là nhằm nói cô. Nhật Linh khẽ cười, cô đáng để bị ghét đến vậy sao? Bất giác,  trái tim lại nổi lên một cơn đau đến co rút. Không thở được, Nhật Linh có cảm giác như bị hút cạn không khí, tim thắt lại đến mức không thể hô hấp nổi. Cô khó khăn quơ lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn, dốc ra vài viên thuốc nhỏ tí nuốt vào miệng.

Khi nhịp thở đã bình ổn rồi, Nhật Linh thoát Facebook, thần người trên giường như suy nghĩ gì đó.

………

Nhật Linh bước vào lớp, chán nản đặt cặp xuống ghế, cô ngồi xuống, quay xuống bàn dưới nở một nụ cười tươi:

-          Chào buổi sáng, làm xong bài tập Hóa chưa?

Phương thấy Linh cười như thế thì cũng định đáp lại nhưng bắt gặp cái nhìn của Tường Vi, lại thu vào câu trả lời, đứng lên khỏi ghế đi lướt qua cô. Nhật Linh cũng không nói gì, thu lại nụ cười rồi quay lên, trong đáy mắt có vài phần thất vọng. Nhật Linh rút điện thoại trong túi ra, ngồi đọc truyện online, tự tìm thú vui cho mình, thi thoảng lại cười lên vài tiếng.

…………

Ở góc lớp, có một đám học sinh đang tụ tập nói chuyện gì đó.

- Vi à, làm thế có quá đáng lắm không? Nhìn nó tội quá. – Phương lên tiếng, ánh mắt đảo qua chỗ Nhật Linh rồi dừng lại trên người đối diện.

Tường Vi là lớp trưởng lớp 8A4, xinh đẹp, giỏi giang, hết lòng vì lớp. Cô tự tin. cao ngạo không khác gì một bông hoa hồng kiêu sa. Mái tóc dài uốn xoăn ống ở đuôi, bồng bênh tôn lên khuôn mặt xinh xắn như một công chúa. Tường Vi ngồi trên ghế, nhếch môi:

-          Qúa đáng? Với loại người như nó thì phải làm thế. Bọn mày không thấy nó quá coi thường chúng ta à? Giờ lại giả vờ bệnh tật để người ta thương xót? Nó thích gây sự chú ý thì tao chiều.

Vụ việc bắt đầu từ trước hôm hai sáu tháng ba, trường tổ chức thi văn nghệ giữa các khối. Lúc ấy, Tường Vi là lớp trưởng với mấy người khác phải đi thi học sinh giỏi Anh nên không thể tham gia hoạt động lớp, toàn tâm chú ý đến thành tích thi của mình. Nói chính xác thì cũng không hẳn là không chú ý, chỉ là không hoàn toàn tập trung hết sức cho buổi diễn văn nghệ. Thi xong rồi, Tường Vi liền lấy lý do không còn thời gian để tập nữa, tự động rút khỏi hoạt động lớp. Hai ngày trước hôm diễn, Tường Vi và Nhật Linh – lớp phó văn thể, với Tử Đằng tạo thành bộ ba thân nhau nhất lại cãi nhau, mà lại chính là cãi nhau lớn. Trong lúc không tự chủ, Nhật Linh hét lên:

-          Đến thằng Khải và thằng Ninh còn có tinh thần tập thể hơn bọn mày. Thi xong rồi thì bọn mày giúp lớp một chút không được sao? Tao làm như thế là vì tao hay vì lớp?

-          Thế à? Tao thấy lớp thì thế nào chẳng được, chỉ có mày là muốn nổi tiếng thôi, Linh ạ. Mày hỏi lớp xem có ai hào hứng tham gia việc này?

Tường Vi cười nhìn cả lớp. Là lớp trưởng, đương nhiên là người quyền lực nhất, là cánh tay đắc lực của giáo viên chủ nhiệm, ai mà muốn dây dưa vào? Nhưng, Lệ Quyên, cũng là một thành viên khá thân thiết với nhóm Tường Vi, đứng lên cuộc cãi nhau đang đến hồi đỉnh điểm:

-          Thôi đi Vi, dù Linh có không đúng lắm khi nhất nhất muốn cả lớp phải tham gia như vậy nhưng dù sao cũng là vì lớp. Mày đừng làm quá, mất đoàn kết nội bộ.

-          Giờ mày đứng về phía nó hả Quyên? Nó coi thường mình thế cơ mà, còn nói bọn mình không bằng thằng Khải với thằng Ninh. Mày chịu nổi hả Quyên? – Tường Vi chống nạnh, liếc mắt nhìn Linh.

-          Đừng có lôi con Quyên vào. Nó chẳng làm gì cả. – Linh gắt. – Tao cũng chẳng coi thường ai cả, đừng có suy bụng ta ra bụng người.

-          Mày đừng dùng thành ngữ, tao sợ lắm. Tao ngu dốt, không hiểu nổi mấy câu nói cao siêu của mày đâu. – Tường Vi cười mỉa mai. – Tao cũng chẳng có khả năng làm bạn với người như mày. Thế nhé, chúng ta tuyệt giao?

Thế là, trước toàn thể cả lớp 8A4, Tường Vi chính thức tuyên bố cắt đứt tình bạn bè với Nhật Linh. Toàn bộ những đồ dùng kỉ niệm của cả hai, Tường Vi đều đem vứt hết. Cũng từ hôm đó, tình trạng giữa hai người ngày càng tệ. Với khả năng của Tường Vi, Nhật Linh như bị cả lớp cô lập, tuy có một số vẫn đứng ở giữa, không theo phe ai, như Lệ Quyên chẳng hạn.

Trở lại với lúc này, Tử Đằng ngồi cạnh Tường Vi,một tai cắm tai phone nghe nhạc, nói:

-          Con đấy nó chỉ giả vờ thôi. Tao đéo tin là nó lại bệnh tật gì?

Tử Đằng là một tomboy chính hiệu. Tóc ngắn nhuộm màu cà phê nhạt, tai đeo khuyên tai đá đen tuyền nổi bật trên vành tai trắng nõn. Xinh đẹp, cực kì xinh đẹp. Nếu như Tử Đằng không theo phong cách tomboy thì chắc chắn cô sẽ là một mỹ nhân.

Lệ Quyên ngồi đối diện, lông mày hơi nhăn lại. Đối với Quyên mà nói, cô vẫn không có một chút tán thành với việc này. Nhưng càng ra sức giảng hòa, Tường Vi lại càng dứt khoát. Có vẻ như sự tự tôn của Vi quá cao rồi. Trong lòng Quyên vẫn luôn nghĩ có khi nào mâu thuẫn của họ đã có từ lâu rồi, đến bây giờ mới bùng nổ? Mà nguyên nhân… lại chính là Tử Đằng?