Chương 1

Năm đó, tình yêu của Hoài Nguyệt và Lỗ Phong thực sự có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt. Chị cả chị hai trong phòng kí túc đều nói không ngờ con bé này không yêu thì thôi, đã yêu là làm người ta ghen tị, tìm được loại bạn trai xuân đạp thanh, hạ ngắm sen, thu buồn, gió đông thưởng tuyết, Valentine, Giáng sinh, Nguyên Tiêu, mùng tám tháng ba toàn bộ đều không bao giờ bỏ lỡ. Những bữa tối trong ánh nến bên bờ sông lãng mạn đến mức làm mọi người đỏ mắt. Nghe vậy trong lòng Hoài Nguyệt cảm thấy cực kì ngọt ngào, chỉ có chị ba Đặng Duyên Duyên không cho là đúng.

Hoài Nguyệt là một cô bé đơn thuần, ở nhà là cục cưng của bố mẹ, ở kí túc là em út của mọi người, đến năm thứ ba đại học mới lần đầu tiên cầm tay một cậu bé, cậu bé đó đương nhiên chính là Lỗ Phong. Năm ấy, Hoài Nguyệt 21 tuổi, Lỗ Phong đã 27 rồi, rất lâu sau Hoài Nguyệt mới biết thực ra lúc 27 tuổi Lỗ Phong đã không thể được gọi là cậu bé rồi.

Lỗ Phong đi tới đâu cũng là một viên kim cương lấp lánh, gia thế tốt, có bố mẹ đều là giảng viên đại học; học thức tốt, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ; nghề nghiệp tốt, làm luật sư tại một văn phòng luật sư nổi tiếng; ngoại hình tốt, tuyệt đối được coi là phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong. Nhờ có những ưu thế này, từ cấp ba hắn đã được vô số cô gái chủ động theo đuổi. Bố mẹ hắn, một người nghiên cứu văn học, một người nghiên cứu luật tố tụng dân sự, cả hai đều là người cực kì nghiêm túc, nhưng con trai họ lại có số đào hoa khiến giáo sư Tần, mẹ hắn ta cực kì đau đầu. Đúng lúc đó Hoài Nguyệt trùng hợp tìm tới cửa.

Mục đích Hoài Nguyệt tìm giáo sư Tần cực kì rõ ràng. Học kì hai năm thứ ba, bạn bè ở kí túc suốt ngày bàn luận xem nên thi công chức hay thi lên cao học. Khoa tiếng Trung là một khoa đại chúng, không có ưu thế gì khi đi xin việc. Tính cách của Hoài Nguyệt trời sinh đã tùy tiện, cô cảm thấy mình không hợp làm một công chức quèn nên không dám lộn xộn gì trong một cơ quan nhà nước, nhưng xin vào các công ty thì phần lớn chỉ làm thư kí, học bao nhiêu năm văn học sử và phê bình văn học hoàn toàn uổng phí nên cô cũng không cam lòng. Vì vậy, cô quyết định chuẩn bị thi cao học.

Dù làm bài tập hay viết tiểu luận, Hoài Nguyệt cũng luôn cố gắng hết sức, quả nhiên cô dần dần được giáo sư Tần để ý. Có lần Hoài Nguyệt ấp a ấp úng nói với giáo sư là mình muốn thi cao học, vì vậy khi giáo sư Tần mời các học viên cao học của mình ăn cơm đều thường gọi cô tới. Chính trong một bữa tiệc tại nhà mình, Lỗ Phong đã gặp và lập tức yêu Hoài Nguyệt.

Đặng Duyên Duyên và Hoài Nguyệt nằm giường trên giường dưới. Khi Hoài Nguyệt rơi vào bể tình không tìm ra phương hướng, Đặng Duyên Duyên luôn cau mày cảnh báo cô không thể yêu luật sư được, nói các quý bà ra tòa li hôn thích nhất là quyến rũ các luật sư trẻ tuổi gian díu với mình. Bố Đặng Duyên Duyên chính là luật sư, sau khi ly hôn mẹ cô đã lấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên Đặng Duyên Duyên có thâm thù đại hận với cái nghề luật sư này.

Khi đó, Hoài Nguyệt luôn vô tâm nói, Lỗ Phong nhà tớ sẽ không như vậy, anh ấy không thiếu tiền. Sau đó, cô mới biết câu này của mình buồn cười đến mức nào. Đàn ông không thiếu tiền mới đi tìm phụ nữ, mặc dù Lỗ Phong không đi tìm quý bà ly hôn nhưng chính xác là đã quyến rũ người phụ nữ khác. Người phụ nữ đó chạy tới nói với cô rằng đã có thai với chồng cô, nếu như ép cô ta phá thai thì cô ta sẽ cùng chết với em bé.

Hoài Nguyệt không hề cho rằng cô ta sẽ tự sát thật, bởi vì người thật sự muốn tự tử thì sẽ không nói ra. Nhưng cô tâm tàn ý lạnh, Lỗ Phong quỳ trước mặt cô van xin hồi lâu nhưng cô vẫn quyết ý ly hôn. Năm đó cô 28 tuổi, con trai Đậu Đậu 3 tuổi.

Hoài Nguyệt không phải người thành phố này, sau khi li hôn bố mẹ cô khuyên cô về quê làm lại từ đầu nhưng cô không nỡ Đậu Đậu, chỉ cần ở thành phố này thì ít nhất cũng có thể nhìn nó lớn lên.

Đậu Đậu được xử cho Lỗ Phong nuôi, nhà họ Lỗ có một luật sư, còn có một thầy giáo của các luật sư, đương nhiên cô không thể tranh chấp được. Có điều cô cũng không muốn tranh giành, ân sư của mình nước mắt lưng tròng bế Đậu Đậu không chịu buông tay, là sinh viên cô còn có thể nói gì được?

Lỗ Phong tự biết đuối lý, tất cả bất động sản và tiền mặt đều cho cô. Ban đầu, họ có một căn nhà liền kề ở ngoại thành, cuối tuần thỉnh thoảng đến nghỉ còn bình thường đều ở một căn hộ 150 mét vuông trong một tiểu khu đắt tiền tại trung tâm thành phố. Cô không nỡ bỏ căn nhà liền kề đó, rau dưa trước cửa sau nhà đều là tự tay cô trồng, vì vậy cô đã bán căn hộ chung cư, hoàn toàn vứt bỏ như giẻ rách. Trong căn hộ đó không biết từ bao giờ đã có mùi của người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ vậy cô đã cảm thấy buồn nôn. Sau khi biết việc này Lỗ Phong đã trắng mặt, biết rõ cô đã quyết ý không quay đầu lại.

Hoài Nguyệt dùng số tiền bán căn hộ và thêm vào ít tiền mua hai căn hộ khác, một căn ở khu nhà mới xây tại phía tây thành phố, 120 mét vuông, vì đang là giai đoạn bất động sản đóng băng nên được giảm giá rất nhiều. Mấy năm nay cô chịu ảnh hưởng của Lỗ Phong rất nhiều, cho rằng gửi tiền vào ngân hàng là hành vi tự phá giá không thể tha thứ, chỉ có biến thành tài sản cố định mới là lựa chọn đầu tư tốt nhất. Có căn hộ này có thể cho thuê hoặc bán lại qua tay, luôn cảm thấy an tâm hơn để tiền chết trong ngân hàng. Bây giờ không giống trước kia, cô phải học cách kiếm tiền để lo nghĩ cho tương lai của Đậu Đậu.

Một căn hộ khác là căn hộ cũ 80 mét vuông ở trung tâm thành phố, gần chỗ cô làm, quan trọng nhất là dưới lầu có xe buýt đi thẳng đến căn nhà liền kề. Khi lái xe, Hoài Nguyệt luôn thấy căng thẳng, cô là loại mọt sách thuần túy, tuy đã có bằng lái xe 3 năm nhưng số lần lái xe lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tính ra mấy năm nay Lỗ Phong cũng rất tốt với cô, tất cả quần áo từ trong ra ngoài của cô đều là hắn mua cho, đi đâu hắn cũng tự mình đưa đi. Lúc ly hôn, Lỗ Phong muốn cho cô cả chiếc xe nhưng Hoài Nguyệt không lấy, cô cảm thấy đi làm bằng xe buýt sẽ bớt lo hơn.

"Có gì mà nuối tiếc chứ, cái loại cặn bã đó!" Đặng Duyên Duyên thất vọng giáo huấn cô, "Hoài Nguyệt, bây giờ bạn có tiền có nhà, làm lại từ đầu cho đàng hoàng, 28 tuổi còn chưa coi là muộn, còn có thể kén cá chọn canh".

Đặng Duyên Duyên là đại mỹ nữ, ngũ quan đều có vẻ đẹp rất ngang tàng, hiện đang là một phóng viên đài truyền hình, thỉnh thoảng khuôn mặt này cũng xuất hiện chốc lát trên màn hình TV. Thương Hoài Nguyệt vẫn lấy làm lạ, với trình độ và sắc đẹp như cô ấy thì không phải không thể làm một người dẫn chương trình, vì sao lại làm cái nghề phóng viên không ai biết đến đó chứ.

"Đồ ngốc, bạn cho rằng dựa vào ngoại hình tốt, khuôn mặt đẹp và trình độ học viên xuất sắc khoa tiếng Trung là có thể làm dẫn chương trình rồi à?" Đặng Duyên Duyên lại tỏ ra thờ ơ như không, "Phải có hậu thuẫn, nếu bạn được nhân vật nào trong đài hoặc cấp trên thích thì tự nhiên người ta sẽ phải nhường đường cho bạn, đáng tiếc là bà cô này khinh thường không thèm hầu hạ mấy lão già ra vẻ đạo mạo đó, bẩn chết đi được".

Trong nội thành, Đặng Duyên Duyên có một căn hộ 100 mét vuông, đương nhiên là do bố cô mua cho. Cô tiêu tiền luôn luôn hoang phí, ở cương vị công việc như vậy mà bao giờ cũng phải mặc thật đẹp, trong tay cơ bản không có tích lũy gì. "Cũng là lần cuối cùng được bắt chẹt ông già rồi, vì vậy phải tàn nhẫn một chút". Cô lộ vẻ rất đắc ý nhưng sâu trong đáy mắt lại có vẻ đau lòng và bất đắc dĩ không che đậy được.

Sau khi li hôn, Hoài Nguyệt sống rất có quy luật, thứ hai đến thứ sáu đi làm tại tòa soạn tạp chí, thứ 7 chủ nhật cách tuần đón Đậu Đậu về nhà liền kề, cuối tuần còn lại sẽ cùng mấy người bạn như Đặng Duyên Duyên dạo phố uống trà giết thời gian. Sau khi đã quen, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng tự do thoải mái hơn trước kia nhiều.

Đậu Đậu đi nhà trẻ loại trông giữ 24/24, buổi tối thứ sáu mới đón về nhà. Ba người lớn nhà họ Lỗ bình thường đều rất bận, cuối tuần đến phiên đón cháu về ông bà nội đều toàn tâm toàn ý chơi với cháu, cũng bắt Lỗ Phong dành thời gian cho con trai, điều này làm cô cảm thấy có chút an ủi. Cô sợ nhất là con sẽ bị ảnh hưởng về tâm lý vì bố mẹ li hôn, vì vậy lúc trước đã nhiều lần do dự, bây giờ xem ra để Lỗ Phong nuôi con cũng không có gì không tốt, ít nhất có thể ép Lỗ Phong tận trách nhiệm làm bố. Còn tương lai, đợi người phụ nữ nói rằng có thai kia sinh con rồi sẽ như thế nào cô cũng chẳng muốn suy nghĩ, cùng lắm đón Đậu Đậu về bên mình là được. Tình thương của mẹ bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều dành trọn cho con.

Chắc người phụ nữ đó đã sinh rồi? Cô lạnh nhạt nghĩ. Mặc dù vì quan hệ của Đậu Đậu nên cô vẫn thường thường gặp mặt Lỗ Phong nhưng Lỗ Phong luôn rất cẩn thận không nhắc đến tên người phụ nữ đó, vẫn giọt nước không lọt như trước kia giấu cô trộm tình.

Đậu Đậu chỉ về nhà bà nội, ngoài việc biết bố đã bỏ mẹ để lấy người khác thì thậm chí còn chưa từng thấy mặt người phụ nữ đó. Cô suy đoán có thể đây là một sự bồi thường của bố mẹ chồng khi lòng mang áy náy vì cô không hề tranh chấp.

Không biết người phụ nữ đó sinh con trai hay con gái? Cô ngơ ngẩn cả người nhìn vườn hoa tràn đầy sức sống, sum sê cành lá. Lúc trước cô sinh Đậu Đậu, cửa cung chậm chạp không mở, đau suốt một ngày một đêm, dáng vẻ sốt ruột xót thương của Lỗ Phong đó vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt. Giờ đây, sự xót thương này lại dành cho một người khác rồi, nghĩ tới đây khóe mắt cô lại cay cay.

"Mẹ, mẹ, mẹ lại lười nhác không làm rồi". Đậu Đậu không vui kéo góc áo cô, một đôi mắt to đen sẫm ngước lên nhìn cô, trên gương mặt trắng muốt có hai vết bùn nhàn nhạt.

Hoài Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vội mở túi nhựa trên tay ra cười cười lấy lòng, nói: "Đậu Đậu xem này, mẹ hái được không ít rồi! Đã đủ chưa?"

Thời gian sau li hôn, vì nhất thời chưa thể quen với cuộc sống mới, cô lại tập trung chăm sóc vườn hoa và rau dưa trên sân thượng. Sau tết, cô gieo đậu Hoà Lan và đậu tằm, đến mùng 1 tháng 5 đã bắt đầu kết quả, sau một tuần về, đã có rất nhiều quả nhìn rất vui mắt.

Lúc loạt nhà liền kề ở khu vườn hoa Kim Đô bắt đầu bán ra đợt 2 thì bất động sản đang bắt đầu rơi vào thời kỳ thoái trào. Để thu hút người mua, nhà đầu tư đã thiết kế vườn hoa rộng 100 mét vuông tính cả tường vây. Mặc dù không thể so với những căn biệt thự với vườn hoa 300 mét vuông trong đợt bán đầu tiên nhưng trong thị trường bất động sản hiện nay những khu nhà liền kề có thể có vườn hoa độc lập như vậy còn đúng là hiếm thấy.

Lúc họ mua ngôi nhà này Hoài Nguyệt đang có thai Đậu Đậu, Lỗ Phong nói bây giờ rau dưa nếu không có thuốc trừ sâu thì cũng có chất kích thích sinh trưởng quá tiêu chuẩn, sau này chúng ta sẽ trồng rau ở trong vườn này, bảo đảm cục cưng sẽ được ăn rau dưa an toàn nhất. Thế sự khó lường, khi chỉnh trang lắp đặt nhà cửa xong mới ở được một năm thì bố cục cưng đã tìm vui duyên mới rồi.

Đậu Đậu đổ đậu trong túi nhựa của mình sang túi của mẹ, nhìn một chút rồi lắc đầu mẹ nói: "Cô giáo đã dạy tặng quà cho người khác thì phải hào phóng, vạn nhất nhà hàng xóm có rất nhiều người mà tặng ít thì có thể sẽ không đủ ăn".

Hoài Nguyệt nhìn vẻ người lớn của con trai, cười nói: "Tốt, tốt, tốt, mẹ hái thêm ít nữa. Đậu Đậu khát không, đi uống nước nhé?" Thời tiết hôm nay nhiều mây, không nóng không lạnh, chính là khoảng thời gian đẹp cuối xuân đầu hạ. Cây quế và ngọc lan trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió, gió thổi dịu dàng đưa hương thơm từ xa tới, không biết hoa trong vườn nhà nào đã nở rộ.

"Không khát. Đợi lát nữa hái đậu xong con muốn ăn kem". Đậu Đậu thừa cơ đưa ra yêu cầu. Nó không thích uống nước trắng, không phải hôm nay đã lao động sao, đương nhiên phải được khen thưởng.

"Lạnh quá, mùa hè mới được ăn..." Hoài Nguyệt ngồi xuống khuyên con trai, nhưng thấy khát vọng lấp lánh trong đôi mắt to rất đẹp của con trai liền lập tức quang mũ cởi giáp: "Được rồi được rồi, ăn một cốc nhỏ thôi nhé!"

Đậu Đậu vui vẻ cười, không quên nịnh mẹ: "Mẹ có mệt không? Có cần nghỉ một lát không?"

"Mẹ không mệt, Đậu Đậu, chúng ta hái thêm một ít, tước xong cũng mang một ít cho ông bà nội được không?" Cô nhớ giáo sư Tần thích ăn nhất là đậu Hòa Lan non, mẹ chồng nàng dâu không thành nhưng tình nghĩa thầy trò dù sao vẫn còn. Ngày mai là lập hạ, theo phong tục ở thành phố này thì ngày lập hạ nên ăn các loại đậu.

Giáo viên nhà trẻ giao bài tập về nhà cho các bạn nhỏ: Mang quà tới thăm hàng xóm. Trẻ em bao giờ cũng rất nghe lời cô giáo, buổi tối hôm qua Đậu Đậu cuộn tròn trong lòng cô thầm thì thảo luận với cô xem nên mang quà gì cho tốt, Hoài Nguyệt vắt óc suy nghĩ suốt đêm cuối cùng mới nhớ tới đậu tằm trong vườn vừa lúc được thu hoạch.

Mặc dù cô đã ở đây hơn một năm nhưng bởi vì rất ít khi đến nên chỉ biết căn nhà phía tây vẫn còn để thô, có lẽ là đầu cơ chứ không ở. Căn nhà tiếp theo là của một đôi vợ chồng già, từ sau tết đến giờ hình như chưa tới đây lần nào. Căn nhà phía đông đã hoàn thiện xong hơn nửa năm mới có người đến ở, nữ chủ nhân lái một chiếc xe đua màu đỏ, tuổi cũng na ná như mình, có mấy lần đã đứng bên kia tường gật đầu chào hỏi. Đậu Đậu chắc chỉ có thể tới thăm nhà này.

Vườn hoa nhà hàng xóm này cũng lắp cửa nhưng không khóa giống như nhà cô, Hoài Nguyệt dắt tay con trai đi vào. Khu vườn rõ ràng được kiến trúc sư thiết kế tỉ mỉ, có hòn non bộ, đủ loại bồn cảnh, chỉ nhìn qua đã có thể thấy là đắt tiền. Càng làm mọi người kinh ngạc là những tượng phật bằng đá trong sân, đứng ngồi nằm đều có, còn có tượng đồng nam đồng nữ, cả bậc cửa và kháo nhà đều là đồ cổ. Hoài Nguyệt nghĩ thầm không biết người sống ở nhà này giàu có đến mức nào, chỉ riêng những thứ ở ngoài cửa này đã không hề tầm thường rồi.

Cô bế Đậu Đậu lên bấm chuông cửa, 4 giờ chiều, ngủ trưa chắc cũng dậy rồi đúng không? Trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm không yên. Người ở đây không giống trong nội thành, đa số đến đây đều là để nghỉ cuối tuần, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Không có biện pháp, để giúp con trai hoàn thành bài tập thì mình cũng đành phải cố gắng vậy.

Bấm chuông hồi lâu không thấy trả lời, khuôn mặt Đậu Đậu thất vọng xịu xuống, Hoài Nguyệt không nỡ nhìn, đặt con trai xuống đất dỗ dành: "Cô chủ nhà này không có nhà, mẹ dẫn con đi nhà khác vậy. Nhìn thấy chưa, ngôi nhà phía trước đó nhất định có người ở, con xem quần áo còn phơi bên ngoài kìa". Không tìm được láng giềng gần thì phải tìm láng giềng xa vậy.

Hai mẹ con vừa xoay người, cánh cửa phía sau đã mở ra.

"Hai người tìm ai?" Một người đàn ông xuất hiện phía sau cánh cửa.