Chương 1

Trung Nguyên Thánh chủ phái sứ giả phát thiếp vô cùng chân thành, mời hoàng tử, công chúa Đại Lý tiến đến Hoàng Thành làm khách. Ngưng Yên công chúa tự nguyện đi trước Trung Nguyên, vua Đại Lý phái ngân y hộ vệ cao thủ nhất đi theo, dặn dò nữ nhi mang theo hoàn hồn đan quý báu có thể khởi tử hồi sinh cứu mạng, là vì sợ đường xá xa xôi, gặp nguy hiểm, có thể mượn đan dược quý báu cứu mạng.

Vua Đại Lý cùng ba nữ nhi, mỗi người đều có một viên hoàn hồn đan cực trân quý. Sau khi đến Trung Nguyên gặp mặt Thánh chủ, đang phập phồng phỏng đoán Ngưng Yên mới biết được mục đích của Trung Nguyên Thánh chủ là cầu hoàn hồn đan chữa trị cho Kim Phượng công chúa đang bệnh nặng. Ngưng Yên ngay tại tiệc tiếp đón cự tuyệt yêu cầu của Thánh chủ, lập tức khởi hành trở về Đại Lý.

Trên đường nghỉ trọ ở nhà trọ Tứ Quý, Thanh La sát lừa gạt đánh cắp hoàn hồn đan. Ngưng Yên tức giận không nhịn được, trước khi đi kiên quyết nói, sau khi trở về Đại Lý sẽ hướng đại vương cáo trạng, tuyệt không chịu để yên.

Ngưng Yên một đoàn xe ngày đêm chạy đi, tối hôm đó, sương mù dày đặc, trăng sao che lấp, cuồng phong gào thét, đất đá mù trời, trong màn sương một hán tử lưng đeo sáp đao cản lại đường đi, lạnh lùng nói ——

“Ngưng Yên công chúa, thỉnh tới Ma La giáo làm khách.”

Đang an tọa ở bên trong kiệu Ngưng Yên cảm nhận được một cỗ lạnh thấu xương sát khí, nàng xốc lên màn kiệu, nhìn chăm chú người tới ——

Nam tử thân hình cao to, trường bào đen như mực tung bay, lưng đeo sáp đao, tóc bay rối áo choàng, trên khuôn mặt cứng rắn có một vết sẹo từ đao kiếm hình trăng lưỡi liềm. Ngưng Yên cảm thấy cả kinh. Hỏng rồi! Chẳng lẽ là Hắc La sát trong lời đồn? Tên khó đối phó nhất lại thích giết chóc trong Ma La giáo.

“Bảo hộ công chúa!” Nữ tì Thạch Lựu kêu lên, hộ vệ tùy thân rút đao đề phòng. Giữa cuồng phong bão cát, Ngưng Yên cách một tầng sương mù giằng co cùng đôi con ngươi đen tàn khốc kia.

Một đám ngu xuẩn không biết sống chết! Hắc La sát cảnh cáo nói: “Đao mà ra, kiến huyết mới ngừng.” Tay đè lại đại đao sau lưng, mắt lộ sát ý.

Gặp Lôi Tiêu sẽ rút đao, Ngưng Yên giương giọng ngăn lại. “Dừng tay! Bổn cung đi theo ngươi, đừng vội đả thương người.”

Lôi Tiêu cười lạnh. “Thức thời.” Thu hồi tư thế rút đao, lập tức hướng cỗ kiệu bổ ra một chưởng, cướp ra Ngưng Yên, ôm vào trong ngực, nói. “Ai dám thông tri việc hoàn hồn đan cho vua Đại Lý, ta tất chặt bỏ đầu Ngưng Yên.” Trong giây lát hai người biến mất trong màn sương.

“Công chúa?” Bọn hộ vệ kinh hô, giữa nơi hoang dã này tìm không thấy công chúa.

Thảm! Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, mờ mịt luống cuống.

Hộ vệ Lý Minh kinh hô: “Làm sao bây giờ?”

Hộ vệ Ngô Chung nói: “Trở về hướng đại vương bẩm báo sự thật!”

Thạch Lựu cảm thấy không ổn. “Nhưng là. . . . . . Người nọ không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần hướng đại vương nói việc này, hắn muốn chém chết công chúa a!” Gã vừa rồi kia tướng mạo hung ác, thoạt nhìn tâm ngoan thủ lạt.

Hộ vệ Đinh Mẫn sợ hãi. “Đại vương tính khí táo bạo, hiện tại ta không thể bảo vệ tốt công chúa, sau khi trở về khẳng định mất mạng.”

Cả đoàn nhất thời kêu rên không thôi.

“Ê! Vạn Phúc, ngươi sao không nói lời nào?” Lý Minh hỏi cái đầu thông minh nhất trong bọn họ, vẫn đang trầm mặc Kim Vạn Phúc.

“Đúng vậy, ngươi cũng phải nghĩ biện pháp a!” Thạch Lựu cũng nói. “Không hé răng là như thế nào hả? Sợ tới mức câm rồi sao?”

Vạn Phúc nhìn nhìn mọi người, che miệng thấp giọng khụ khụ, nói: “Ta cảm thấy, chúng ta không thể quay về Đại Lý, ta có cái chủ ý. . . . . .”

“Biện pháp gì?” Mọi người vẻ mặt chờ mong.

Vạn Phúc tiếp tục nói: “Cũng là Ma La giáo cường bắt công chúa, còn nói không cho chúng ta hướng đại vương bẩm báo việc này, chúng ta đi tìm Ma La giáo”.

“Hả!” Thạch Lựu kinh hô. “Còn đi tìm bọn họ?”

“Phải.” Vạn Phúc nói. “Tìm được Ma La giáo, kêu bọn hắn thu lưu chúng ta, cung cấp ăn ngon hảo trụ.”

Ngô Chung chỉ vào Vạn Phúc trách mắng: “Thật ngây thơ! Ngươi cho là người ta sẽ quản chúng ta chết sống?”

“Sẽ!” Vạn Phúc cam đoan. “Các vị, mà nay cũng chỉ còn con đường này có thể đi, ta cam đoan Ma La giáo sẽ thu lưu chúng ta, để cho chúng ta trải qua đoạn ngày vui vẻ tiêu dao.”

Lý Minh cười hắn. “Nói cứ như là thật vậy, ngươi cho ngươi là ai?”

Vạn Phúc mắt sáng lên, khóe miệng giương giương, trả lời: “Ta là Ma La giáo Nhị đường chủ Thanh La sát”. Chỉ thấy tay hắn đưa lên một trảo, xé xuống tầng da mặt, hiện ra gương mặt tuấn tú, mọi người kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, hắn cười hướng bọn họ nói: “Ở trong thành Tôn mỗ có tòa Thanh Hi biệt trang, nếu không chê, mời đến chỗ ta hưởng vinh hoa phú quý. Hảo huynh đệ Vạn Phúc của các vị đã ở nơi đó uống rượu mua vui, chờ cùng các vị gặp gỡ, các vị nghĩ thế nào?”

Mọi người choáng váng một trận, lấy lại tinh thần, hoàn toàn cam tâm tình nguyện cùng Thanh La sát đi rồi.

***

Trăng sáng nhô cao, trời đêm đầy sao. Trên đường đất vàng, hai hắc tuấn mã song song kéo xe ngựa, hướng Hắc trại rong ruổi mà đi.

Bên trong xe, Lôi Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngưng Yên âm thầm đánh giá hắn, một đầu cuồng loạn tóc đen, giấu không được đại đao dữ tợn, thân hình khổng lồ ẩn trong hắc bào. Nghĩ đến vừa mới rồi nhìn thấy hắn đôi mắt đen lạnh lùng kia thì lại nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Từng nghe nói đến tổ chức Ma La giáo này, nghe nói cầm đầu Hắc La sát giết chóc vô số, nàng liếc đến thanh sáp đao đeo trên lưng hắn kia, nghe nói sáp đao uống huyết, nó khát, Hắc La sát hay dùng chính máu mình cho nó ăn.

Nam nhân này cuồng tứ bất tuân, lạnh lùng tàn khốc, giờ phút này hắn tuy rằng nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng lại có thể cảm nhận được hắn quanh thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, mơ hồ áp bách nàng. Ngưng Yên có thể xác định, hắn không cần trợn mắt cũng có thể nắm giữ động tĩnh của nàng.

Công phu của nàng không kém, nhưng cũng không muốn làm bừa. Nàng không làm chuyện không nắm chắc được, lại càng không ngốc đến đi chọc giận hắn.

Đây là đâu? Qua cửa sổ nhỏ nàng quan sát bốn phía, hai bên dày đặc rừng rậm tối tăm, trong rừng ánh sáng đom đóm thoắt ẩn thoắt hiện, gió lạnh thổi tới trước mặt. Ngoài xe, có hắc báo một mực yên lặng cùng đi.

Ngưng Yên đoán, là hắn nuôi đi? Nghe đồn Hắc La sát có thể điều khiển thú vật, xem ra là thật .

Sau khi hiểu biết sơ sơ hoàn cảnh của mình, Ngưng Yên đánh vỡ trầm mặc, nàng nói: “Ngươi tốt nhất thả ta đi.”

Lôi Tiêu nghe xong trợn mắt, quay đầu thấy nàng đối diện hắn cười. Hắn lạnh lùng một câu: “Không được.” Hắn đáp ứng giúp Thanh La sát giam lỏng nàng, tránh cho nàng quay về Đại Lý cáo trạng, bất lợi cho Ma La giáo.

“Không phải ngươi thực cho rằng ta để ý đến một viên hoàn hồn đan đấy chứ?” Ngưng Yên mị cười nói.

Hắc La sát nhìn, ánh mắt lạnh hơn. Hắn bình tĩnh nhìn lại nàng, trấn định tâm tư, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống bên trong xe mà đánh giá bị cướp đến Ngưng Yên công chúa.

Nàng một thân màu bạc cẩm bào, da trắng như tuyết, tóc đen thẳng chảy xuống, mềm mại tinh tế rơi xuống hai bờ vai, hắn dường như có thể cảm nhận được kia mềm nhẵn xúc cảm như tơ tựa gấm.

“Ngươi thả ta đi.” Nàng đáy mắt mù mịt hơi nước, dưới làn mi dài hai tròng mắt lưu động như sóng nước, môi đỏ mọng chứa ý cười. Trong đêm đen, nàng khuỷu tay trái gác ở mép xe, dáng ngồi biếng nhác, tựa tiếu phi tiếu nhìn. Kia ánh mắt vô tội, cười đến mềm mại đáng yêu, tựa như cái vật nhỏ yếu ớt, dù là nam tử ý chí sắt đá cũng bị đả động.

Hắc La sát luyến tiếc dời tầm mắt, nhưng cũng không muốn nhận lời năn nỉ của nàng.

Nàng giống như ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên vào, gần như vậy, lại cảm thấy mờ mịt xa cách, nắm giữ không được.

Nhìn nàng quá mức mĩ mạo, nhưng hắn lại cảm thấy hư không. Đối mặt hắn giết chóc nổi danh, nàng như thế nào còn có thể cười khanh khách? Nàng không sợ hắn? Lôi Tiêu sắc mặt cương cứng, con người tối sầm lại.

Nàng càng thêm ý cười. “Ngươi nói chuyện a? Để cho ta đi thôi.”

Không khí lạnh qua cửa sổ mà vào, hắn ngửi được trên người nàng truyền đến thanh u mùi hoa, nhớ lại lời nói của lão hữu Tôn Vô Cực——

“Ngưng Yên công chúa này, nghe nói tìm hoa mà ăn, có người nói nàng là hoa yêu đầu thai, hoa gì đến trong tay nàng đều nở sáng lạn. Huynh phải cẩn thận, nàng rất giảo hoạt. Đừng khinh thường nữ nhân này, nhất là thời điểm nàng cười…”

Nàng đang cười, nói. “Hắc La sát, ngươi nếu không thả ta, sợ muốn cũng đã muộn.”

Muộn? Lôi Tiêu nhíu mày, không hiểu ý tứ của nàng. Nàng cười đến sóng mắt mềm mại đáng yêu, thanh âm dầy đặc tinh tế, giống sợi tơ nho nhỏ trói ở hắn.

“Mang theo ta, cẩn thận a, đưa tới họa sát thân.”

Lần này, đổi lại là Hắc La sát nở nụ cười. “Dựa vào sát sinh lập nghiệp, sẽ không sợ người đến giết.”

“Tốt lắm, lần này khiến cho ngươi chém giết đến đã nghiền.” Dứt lời, nàng quay mặt qua, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lôi Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, không rõ ý tứ của nàng trong lời nói, đột nhiên ngoài xa truyền đến hắc báo giận dữ tiếng rống!

Một trận cuồng phong đánh úp lại, khiến cho tuấn mã quỳ xuống đất, xe ngã xuống, Lôi Tiêu tóm lấy Ngưng Yên bay vút mà ra.

Trong tối tăm có người quát ra. “Đại Lý Ngưng Yên công chúa, hoàng triều tiểu công chúa mệnh nguy, Thánh chủ mời ngươi tức khắc giao ra đan dược!”

Vài tên binh sĩ chặn đường, cầm đầu là nam tử cưỡi bạch mã, khuôn mặt âm trầm, hai mắt như đuốc. Hắn là một trong bát đại danh tướng bên người Thánh chủ, Mãnh tướng quân.

“Ngưng Yên công chúa, nghe thấy không?” Tướng quân quát.

Ngưng Yên mỉm cười, khoác lấy cánh tay Lôi Tiêu, nghiêng đầu nhìn Lôi Tiêu liếc mắt một cái, sau đó đối Mãnh tướng quân nói: “Hoàn hồn đan ở trên người hắn.”

Mãnh tướng quân trừng mắt nhìn hắc bào nam tử. “Hảo hán, hãy xưng tên ra!”

“Ngươi hỏi sáp đao này của ta, như thế nào?” Lôi Tiêu vỗ vỗ đao đeo sau lưng.

“Cuồng đồ lớn mật!” Mãnh tướng quân nâng đao chỉ hướng hắn. “Mau dâng lên đan dược, nếu không tính mạng khó giữ được.”

“Bằng ngươi?” Lôi Tiêu cười lạnh, nhiệt huyết sôi trào. Tốt lắm, gần nhất không chém người, chính là cả người ngứa ngáy, lấy thằng nhãi này cho sáp đao ăn vừa vặn. Nháy mắt, sát khí mạnh xuất hiện.

“Không biết sống chết!” Mãnh tướng quân tức giận, giật ngựa nâng đao, nghênh chiến Lôi Tiêu. Đối với thủ hạ mệnh lệnh: “Động thủ!”

Binh lính hô quát, có lấy thương, lấy tên, có cả thiết chùy, toàn bộ đánh về phía Lôi Tiêu. Lôi Tiêu quay đầu nhìn Ngưng Yên liếc mắt một cái, ý bảo nàng lui ra phía sau.

“Ngươi tự tìm.” Ngưng Yên hồi hắn một chút câu hồn mị cười. Sát khí tiếp đến, nàng từ từ lui về phía sau.

Hơn mười cây đại đao chém về phía Lôi Tiêu, cầm đầu Mãnh tướng quân đao bay bắn về phía hắn. Hắn không nhìn lưỡi dao bay đến, vẫn nhìn Ngưng Yên, xem nàng cười lui cách ra chiến trường. Bỗng dưng, Lôi Tiêu nghiêng người, vỏ đao trên lung bắn bay ra.

“Rống ~~” Hắc báo vút ra, ngăn trở binh sĩ vọt tới. Nó ngóc đầu gào rống, kinh động thú vật trong rừng rậm. Chúng nó nghe thấy được, toàn bộ chạy ra, sài lang hổ báo chạy tới ngăn trở trận địa địch, nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra hung quang, tiếng gầm gừ khiến trên người lông tơ dựng đứng.

Những binh sĩ kinh ngạc lui vài bước. Sao lại thế này?

Mãnh tướng quân thấy thế, ánh mắt kinh hoàng. Những dã thú này… Hắn trừng trụ hán tử, kinh hãi kêu: “Hắc La sát?”

Ngưng Yên đã đi xa. Lôi Tiêu nhìn lại Mãnh tướng quân, nhìn hắn sắc mặt hoảng sợ, lạnh lùng một câu: “Đã quá muộn.” Muộn rồi, hắn muốn giết người. Lôi Tiêu con ngươi đen bật ra sát ý.

Mây đen che lại mặt trăng, khắp nơi hôn ám. Lôi Tiêu nhìn hắc báo liếc mắt một cái. Hắc báo hiểu ý gào rống, đàn thú nhào về phía trước, cắn xé binh lính. Thoáng chốc dâng lên tiếng kêu rên, máu tươi vẩy ra.

Mãnh tướng quân vung đao bổ tới hướng Lôi Tiêu, gió từ lưỡi đao thổi tung Lôi Tiêu tóc đen. Sáp đao ngửi được mùi máu, ở bên trong vỏ rung lên mãnh liệt, giống như la hét muốn uống máu. Lôi Tiêu cũng không thèm rút đao, chỉ lấy vỏ đao ứng phó, hai người kịch liệt đấu.

Rõ ràng có thể một chiêu là đánh bại Mãnh tướng quân, Lôi Tiêu cũng không chịu cho một đao mất mạng, giống như mèo vờn chuột, cùng Mãnh tướng quân một chiêu đáp một chiêu, cho đến khi chán, mới đè bao kiếm rút đao, chỉ thấy lưỡi đao một cái chớp mắt.

Mãnh tướng quân giật mình, cảm thấy ngực một trận nhiệt tê dại, cúi đầu, cũng không thấy ngực có thương tích. Đúng lúc này đau nhức ập tới, hắn quỳ rạp xuống đất, đột nhiên trố mắt thấy trước ngực chậm rãi hiện lên một đạo vết máu, máu tươi chảy ra, càng tuôn càng nhiều, nhiễm đỏ vạt áo trước. Mãnh liệt trừng trụ Lôi Tiêu, run giọng hỏi: “Ngươi. . . . . . lúc nào. . . . . . rút đao?”

Đao nhanh đến thế nào để giết người một cái chớp mắt không thấy máu? Muốn miệng vết thương sâu đến thế nào mà phải đợi trong chốc lát, huyết mới ồ ồ trào ra? Mãnh tướng quân không hiểu, Lôi Tiêu lúc nào động tay, hắn chỉ thấy một cái chớp mắt ánh sáng lạnh a! Tướng quân tê liệt ngã xuống, trơ mắt trừng mắt Lôi Tiêu, hận chính mình chết không rõ.

Lôi Tiêu mắt lạnh nhìn lại. “Đến hỏi Diêm Vương đi.”

Chỉ trong chốc lát, thi thể khắp nơi, đàn thú tranh ăn.

Lôi Tiêu ngẩng đầu, nhìn chăm chú phương hướng Ngưng Yên biến mất.

Đuổi hay là không đuổi đây?

***

Rời xa giết chóc, Ngưng Yên không đi nhanh, ẩn vào rừng cây. Nàng xuyên qua bụi hoa, ở bên đường hái được mấy đóa hoa cất vào trong tay áo. Đi đến bên suối, ngồi xổm xuống bên dòng nước, nhìn chăm chú bóng hình phản chiếu dưới nước. Nàng nhìn thấy chính mình, khuôn mặt xinh đẹp vô song. Phụ vương đã nói qua, sau lần này trở về Đại Lý sẽ giúp nàng kén phò mã. Hừ, nàng mới không cần, nàng sớm đã có người hợp ý.

Ngưng Yên thò tay xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ làn nước, dung nhan trong nước nổi lên gợn sóng. Nàng trong mắt nhìn thấy chính mình đang cáo biệt người nọ.

Hắn là bạn chơi đùa thưở thơ ấu của nàng. Bọn họ thanh mai trúc mã, từng có ước hẹn. Lần này đến Trung Nguyên, đã sớm có kế hoạch muốn tìm hắn, vì bọn họ lúc trước ước định.

Thiệu Tứ Phương, còn nhớ rõ ước định của chúng ta sao?

Hắn là nhi tử của Đại Lý hoa sư, hơn một năm trước đi vào Trung Nguyên sau liền biến mất vô tung, khiến nàng nhớ đến thật khổ sở a.

Ngưng Yên từ cẩm bào lấy ra thanh đồng đoản kiếm. Đây là vật đính ước lúc ấy bọn họ trao nhau, nàng cũng đáp lễ bằng một cái hàm mộng vòng tay. Bọn họ đã ước hẹn với nhau, cho dù đại vương không đồng ý, hắn cũng sẽ nghĩ cách mang nàng đi.

Ngưng Yên khẽ xoa đoản kiếm, trân trọng cất vào trong áo, lấy ra hoa bên đường hái được, bưng lấy một vốc hồng rồi tím, một ngụm nuốt vào trong mồm. Nhìn chăm chú ảnh phản chiếu trong nước, ăn hoa, hoài niệm quãng thời gian đã qua. Nàng có ảo giác, trong nước ảnh ngược không phải chính mình, mà là hắn, người khiến nàng ngày đêm mong nhớ.

Ngưng Yên mỉm cười, sự tình phát triển đều ở trong nàng dự kiến. Ngay từ đầu Thanh La sát cướp đi hoàn hồn đan, nàng liền tương kế tựu kế, lời thề báo thù, vì là muốn Ma La giáo ra tay cản lại nàng. Bọn hộ vệ một đường hộ tống nàng khẳng định gấp đến độ xoay quanh đi? Ngân y hộ vệ là thủ hạ dũng mạnh của phụ vương, thật muốn cảm tạ Hắc La sát, nếu hắn không nhúng tay, bằng năng lực bản thân nàng sao có khả năng đào thoát?

Ngưng Yên không thích Trung Nguyên, vương cung cẩm y ngọc thực như thế nào cũng tốt hơn so với lưu lạc giang hồ. Cuộc sống đao quang kiếm ảnh mặc dù kích thích, nàng lại càng yêu an nhàn ngày. Ngắm hoa nuôi chim, nhàn nhã uống rượu, gảy đàn ngâm thơ, đây mới là ngày sống mà nàng yêu nhất. Nếu không phải vì Thiệu Tứ Phương, nàng sao có thể có thể giao thiệp với giang hồ? Cái người tài hoa kia, hắn lưu lạc đến nơi nào rồi?

Ngưng Yên mệt mỏi, nằm ở bên suối, nghe nước chảy róc rách, dưới ánh trăng đi vào giấc ngủ. Bóng cây mơn trớn mặt của nàng, nàng trong mộng ngủ say, tưởng tượng là hắn đến khẽ vuốt ve nàng…

Hừng đông, Ngưng Yên rửa mặt, đứng dậy ra đi. Nàng xuyên qua rừng cây, đi vào chợ náo nhiệt, vào một gian hiệu cầm đồ.

Sau nửa canh giờ, một gã thiếu niên áo trắng đội mũ đi ra hiệu cầm đồ. Thiếu niên mi thanh mục tú, ánh mắt thông tuệ, cười cười. “Hắn” vung ra quạt gỗ đàn hương, bước hướng đến nhà trọ tụ tập người qua đường, đem cẩm y hoa lệ để lại cửa hàng.

Ngưng Yên công chúa nữ giả nam trang, gặp người liền hỏi thăm tin tức Thiệu Tứ Phương.

“Công tử có nghe nói qua người này không?”

Công tử mặc thanh sam bị hỏi há mồm phát ngốc. Kinh ngạc nhìn thiếu niên tinh da nộn thịt trước mắt, thật sự là trông vô cùng xinh đẹp, hắn mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói: “Ta… Ta không biết, Thiệu, Thiệu cái gì?”

Ngưng Yên mỉm cười. “Thiệu Tứ Phương, công tử có nghe qua người này không?”

Thanh sam công tử lắc đầu. Ngưng Yên lại đến chỗ ông chủ nhà trọ hỏi thăm, lại lục tục tìm rất nhiều người hỏi, hỏi không ra tin tức, vì thế ra khỏi thành hướng quan ngoại đi.

Lúc này, Hắc La sát vừa mới vào thành, cùng Thanh La sát ở nhà trọ hội hợp.

“Lúc cướp Ngưng Yên nàng không phản kháng?” Tôn Vô Cực hỏi hắn sự tình trải qua.

“Không có.”

“Hộ vệ đâu?”

“Ngưng Yên muốn bọn họ không động thủ.”

“Ừ.” Nhẹ nhàng xuất ra bảo quạt, Tôn Vô Cực tính toán. “Không đúng, không giống tác phong của nàng.” Thúc thủ chịu trói, hoàn toàn không có phản kháng? Nàng sao yếu đuối như vậy?

Lôi Tiêu rót rượu vào chén. “Có lẽ lo lắng bộ hạ chịu vất vả.”

Lời nói của Lôi Tiêu làm Tôn Vô Cực cười to. “Đừng đùa, tâm địa nàng sao lại tốt như vậy đâu?”

Lôi Tiêu cũng cười. “Nàng cố ý làm cho người của Thánh chủ biết Ma La giáo cướp đi hoàn hồn đan.” Hắn buộc phải giết Mãnh tướng quân diệt khẩu.

“Muốn ta nói cho huynh hoàn hồn đan chơi tốt thế nào sao?” Tôn Vô Cực cười dò xét lão hữu.

“Không cần.” Hắn không có hứng thú.

“Vậy muốn biết ta lấy hoàn hồn đan làm gì sao?”

Lôi Tiêu uống rượu, đầu cũng không nâng, nói: “Huynh thích liền chơi đi.” Còn không biết sao? Tôn Vô Cực yêu ngạc nhiên cổ quái gì đó, chuyện này chỉ là tìm thú vị, huynh đệ cao hứng là tốt rồi.

“Vô Cực hại huynh chuốc đến máu tanh rồi.” Tôn Vô Cực áy náy cười.

“Người giang hồ, không sợ máu tanh.” Lôi Tiêu cũng không rót rượu, trực tiếp chộp tới bình rượu uống một ngụm lớn.

“Đúng vậy a, người giang hồ chỉ sợ nhi nữ tình trường.” Tôn Vô Cực tựa tiếu phi tiếu nói.

Lôi Tiêu im lặng, lười quan tâm.

Tôn Vô Cực cứ thế nói: “Ngưng Yên xem ra là không trở về Đại Lý cáo trạng.”

Lôi Tiêu khó hiểu liếc nhìn Tôn Vô Cực.

”Chúng ta đều bị Ngưng Yên lợi dụng.” Tôn Vô Cực nói. “Theo ta thấy, Ngưng Yên lợi dụng chúng ta thoát khỏi hộ vệ, chính là, nàng ở lại Trung Nguyên, dụng ý là cái gì?” Tôn Vô Cực cân nhắc.

Lôi Tiêu cầm lấy chân gà ném xuống dưới bàn, hắc báo há mồm cắn nuốt.

Có chuyện gì có thể làm cho công chúa kim chi ngọc diệp cam nguyện lưu lạc giang hồ? Lôi Tiêu cân nhắc.

Tôn Vô Cực còn nói: “Thánh chủ muốn ta giúp hắn đoạt hoàn hồn đan, ta cự tuyệt. Nếu hắn biết ta không những không giúp, còn đoạt hoàn hồn đan mà hắn muốn, đến lúc đó sẽ muốn tìm Ma La giáo phiền toái. Giờ chúng ta đều đừng gây chuyện a, tốt nhất điệu thấp điểm, cẩn thận làm việc, phân phó huynh đệ chớ chọc đến người của Thánh chủ ——”

Lôi Tiêu ngắt lời Tôn Vô Cực. “Tối hôm qua, ta giết Mãnh tướng quân.”

“Vậy sao?” Tôn Vô Cực nghe xong cười to.

Lôi Tiêu còn nói: “Cùng nhau làm thịt mười tám binh sĩ.”

Tôn Vô Cực cầm bảo quạt che mặt, đáy mắt nhiễm ý cười, trêu chọc nói: “Huynh thú tính quá a?”

Lôi Tiêu cười không nói, giết sạch Thánh chủ binh sĩ chủ yếu là không cho bọn họ bắt Ngưng Yên, xem như giúp nàng cản phía sau. Nắm chén rượu, hắn nhìn nước rượu màu hổ phách rung rung trong chén, nhớ tới đêm qua nàng mị cười biểu tình, ngực hơi hơi nóng. Đêm qua bàn tay trắng nhỏ bé mềm mại của nàng, nhẹ kéo cánh tay hắn, tuy chỉ một chút, lúc ấy, hắn lại thực cuồng.

“Nếu Ngưng Yên công chúa không có ý quay về Đại Lý, liền không quan tâm nàng.” Tôn Vô Cực nói.

“Không, muốn bắt nàng.” Lôi Tiêu khẩu khí kiên định.

“Tại sao?”

“Cuối cùng nàng cũng sẽ quay về Đại Lý cáo trạng, để tránh ngày sau huynh đệ phiền toái, ta tới bắt nàng.” Giống mèo vờn chuột, muốn bắt nàng là dễ như trở bàn tay. Lôi Tiêu mạnh uống một ngụm rượu to, ngũ tạng, cũng giống như sau khi gặp qua Ngưng Yên xao động tâm.

“Ừ, huynh đệ nói cũng đúng”. Tôn Vô Cực gật đầu, dò xét lão hữu, thanh thanh yết hầu, hỏi thăm: “Huynh không phải là …?”

Lôi Tiêu trừng mắt Tôn Vô Cực, quát hắn một câu. “Câm miệng.”

Vô Cực ha ha cười. “Được được được. Bất quá, huynh đệ, ta phải nhắc nhở ngươi, muốn sống lâu vài năm, liền cách nữ nhân này xa một chút.”

Lôi Tiêu không đáp lại lời của hắn, chỉ nói: “Giúp ta nghĩ xem, nàng hướng phương hướng nào đi?”

Bằng Ma La giáo thế lực, muốn bắt được Ngưng Yên dễ như trở bàn tay. Lôi Tiêu cùng Tôn Vô Cực ăn qua bữa trưa, liền tìm tới hỏi tăm tích của Ngưng Yên, lại cùng bằng hữu trong giáo hỏi thăm, tra cứu trên lộ tuyến Ngưng Yên đi qua nhất nhất các nhà thương gia đều điều tra nghe ngóng.

Ở hiệu cầm đồ Tiết gia, Hắc La sát đưa một thỏi bạc, cùng ông chủ hiệu cầm đồ hỏi thăm tăm tích Ngưng Yên.

“Sáng nay quả thật là có vị nữ tử mặc ngân bào…” Ông chủ hồi tưởng. “Trên người nàng có mùi hương, ta nhớ rõ nàng là cái đại mỹ nhân a, chưa bao giờ thấy qua nữ tử đẹp như thế.” Ông chủ xoay người vào trong nhà, trong chốc lát, mang đến cẩm bào. “Xem, nàng bán áo choàng này.”

Thanh La sát dùng quạt gẩy gẩy áo choàng. “Đúng vậy, là Ngưng Yên.”

Lôi Tiêu hỏi: “Nàng còn bán cái gì?”

“À…” Lão bản lập tức xuất ra một đôi tân nguyệt khuyên tai, hồng ngọc vòng tay, một khối ngọc bội bạch ngọc ánh sáng ôn nhuận, ngân trâm khắc hoa văn. “Tất cả đều là hàng thượng đẳng hiếm thấy, ta cho nàng giá tốt.”

Hắc báo đột nhiên chồm lên quầy, ông chủ sợ tới mức lui vài bước. Báo nhi ngửi thấy mùi cẩm bào, phát ra âm thanh ư ử.

Lôi Tiêu đem cẩm bào xốc lên, ném lên bả vai, mùi hương ở lại trên áo bào nhất thời tỏa ra ngào ngạt.

Lôi Tiêu hỏi ông chủ: “Nàng có nói qua cái gì không?”

“Nàng hỏi ta một người, nhưng ta không biết.”

“Ai?”

“Thiệu… Thiệu Tứ Phương.” Hắn nhớ rõ đúng là tên này.

Thiệu Tứ Phương? Lôi Tiêu cùng Tôn Vô Cực trao đổi ánh mắt. Cái tên này làm bọn hắn khiếp sợ, như thế nào cũng không có biện pháp đem Ngưng Yên cùng chủ nhân tên này cùng nhau đâu.

“Các ngươi nhận thức sao?” Ông chủ nhận thấy được bọn họ vẻ mặt khác thường.

“Có nói vì sao tìm hắn không?” Tôn Vô Cực hỏi.

“Không có.” Ông chủ nói.

“Nàng đi hướng nào?” Tôn Vô Cực hỏi.

“Nàng hướng phố bên phải đi.” Ông chủ đem trang phục Ngưng Yên thay ra hình dung cho bọn hắn nghe.

Lôi Têu trầm tư, nói: “Đồ của nàng, ta mua.”

Tôn Vô Cực nghe xong nghiêng người liếc lão hữu. “Ai, mua đồ cô nương gia làm gì? Hắc trại lại không có nữ nhân.”

Lôi Tiêu trừng hắn một cái, muốn hắn câm miệng.

Ông chủ thu bạc, đem đồ của Ngưng Yên bọc lại, cung kính đưa cho Lôi Tiêu.

Đi ra khỏi hiệu cầm đồ, ánh nắng rực rỡ. “Xoạch” một tiếng, Vô Cực vung ra bảo quạt, vừa phe phẩy vừa lâm vào trầm tư. “Thiệu Tứ Phương, Thiệu Tứ Phương? Ừ, nếu ta nhớ không lầm, hắn là người của Thánh chủ.”

Lôi Tiêu gật đầu, nói: “Hắn là con rể của đại phu hoàng triều ‘Quỷ y’.”

Quỷ y từng có ân oán với hảo hữu của Tôn Vô Cực Mộ Dung Biệt Nhạc.

Quỷ y am hiểu chất độc giết người. Tôn Vô Cực nhớ rõ không lâu trước đây hảo hữu thần y Mộ Dung Biệt Nhạc từng cùng hắn đề cập qua, bên người Quỷ y có kẻ kêu Thiệu Tứ Phương. Hắn cùng Quỷ y liên thủ trồng độc hoa, Quỷ y vừa chiêu hắn làm con rể, nghe nói Quỷ y cố ý đem Độc môn công phu truyền thụ cho Thiệu Tứ Phương.

Lôi Tiêu nghiêm trọng trầm tư, Ngưng Yên tìm Thiệu Tứ Phương làm cái gì? Bọn họ có quan hệ gì?

Tôn Vô Cực nói: “Lai lịch Thiệu Tứ Phương ta sẽ phái người đi thăm dò.” Hắn phân tích.”Xem ra Ngưng Yên còn không biết Thiệu Tứ Phương là người bên cạnh Thánh chủ.” Hắn nghiêng đầu liếc lão hữu một cái, lắc đầu chậc nói. “Lôi Tiêu a Lôi Tiêu, huynh từ khi nào bắt đầu thích đồ của nữ nhân rồi?” Hắn cúi người nhìn xuống báo nhi đang ngồi, ẩn nhẫn cố không cười. Hắc báo uy phong lẫm liệt, trên lưng lại thồ cái bọc đồ sặc sỡ, bên trong tất cả đều là những thứ Ngưng Yên cầm đồ.

Lôi Tiêu trên mặt hơi có vẻ xấu hổ, cứng rắn nói: “Chúng ta tại đây cáo biệt, ta đi”.

“Đuổi theo Ngưng Yên?”

Lôi Tiêu nhíu mày, chắp tay cáo từ.

Tôn Vô Cực dùng cây quạt vỗ vỗ vai của hắn, đôi mắt đen lóe ra ý cười. “Ê, không phải ngại chính mình sát khí quá nặng mới mang theo quần áo thơm như vậy đi?” Bảo quạt chọc chọc vào cẩm bào trên vai Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu trừng hắn một cái. Hắc báo phát hiện chủ tử ảo não, nhe răng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo Tôn Vô Cực.

Tôn Vô Cực ha ha nở nụ cười. Hắn nhìn ra hứng thú, Lôi Tiêu đối với Ngưng Yên công chúa này. . . . . . rất có ý tứ . Hắn nói với Lôi Tiêu: “Được rồi, để huynh an tâm đuổi theo Ngưng Yên công chúa, vua Đại Lý bên kia ta giúp ngươi giải quyết.”

Lôi Tiêu nhíu mày, không hiểu ý tứ của hắn.

Tôn Vô Cực cười giải thích. “Vua Đại Lý sớm hay muộn cũng sẽ phái người tìm Ngưng Yên.”

“Cho nên?”

“Cho nên sẽ để bọn họ tìm không ra.”

“Ý tứ là, chỉ cần ta gặp người Đại Lý đi vào liền làm thịt?”

Ha ha. . . . . . Tôn Vô Cực cười to. “Huynh thật sự là trong đầu toàn chỉ biết đánh đánh giết giết. Làm gì mà cứ phải đổ máu a? Ta đương nhiên có diệu kế khiến bọn chúng tìm không ra, cũng không thể quay về Đại Lý.”

Lôi Tiêu nhìn hắn cười đến đắc ý, hỏi: “Huynh nghĩ ra biện pháp gì? Chỉ cần là tìm đến Ngưng Yên, liền bắt đi giam lại?”

“Không không không, này đánh, này giam nha, đều là hạ hạ sách.”

“Kia thượng thượng sách là?”

“Chiêu đãi bọn họ, khoản đãi bọn họ, ngày ngày làm cho bọn họ uống rượu mua vui. Sung sướng rồi, ai còn muốn đi phí sức giúp vua Đại Lý tìm công chúa”.

“Huynh thông minh.” Lôi Tiêu nở nụ cười.

“Còn có càng thông minh hơn.”

“Cái gì?”

Tôn Vô Cực vỗ vỗ bả vai hắn. “Hảo huynh đệ, thừa dịp hiện tại huynh tai thính mắt tinh, mau cảm tạ ta một tiếng.”

“Tạ huynh cái gì?” Lôi Tiêu khó hiểu.

Tôn Vô Cực ánh mắt tối lại, cười nói: “Cám tạ ta ân cứu mạng.”

“Bậy bạ cái gì?” Hắn càng nghe càng hồ đồ. Tôn Vô Cực lại chỉ phe phẩy quạt, cười tủm tỉm xoay người đi rồi.

Lôi Tiêu nhìn theo bóng dáng màu xanh kia. Tôn Vô Cực này, ăn nói bừa bãi, không biết suy nghĩ cái gì?

Ngưng Yên một đường điều tra nghe ngóng tăm tích Thiệu Tứ Phương, lúc này đến một gian tiểu điếm nơi nông thôn nghỉ chân.

Cũng không biết hỏi thăm quá bao nhiều người tăm tích của Thiệu Tứ Phương, đáng tiếc đều hoàn toàn không có thu hoạch gì. Ngưng Yên uể oải.

Thiệu Tứ Phương là hoa sư lừng lẫy nổi danh a. Bằng năng lực trồng hoa của hắn, sớm nên có được một phen danh khí, nhưng làm sao cũng lại chính là không có người nhận biết Thiệu Tứ Phương.

Ai! Trung Nguyên lớn như vậy, nàng muốn tìm một người, nói dễ hơn làm? Hoặc là nên đổi cái biện pháp, thí dụ như mượn sức Thánh chủ, thỉnh hắn hỗ trợ. . . . . . Nhưng là hoàn hồn đan bị Thanh La sát chết tiệt trộm đi, lấy cái gì cùng Thánh chủ đàm điều kiện?

Ngưng Yên ngồi buồn ở trong một góc tiểu điếm, trắng đêm uống rượu.

Bên ngoài đường núi hoang sơ, mưa to tầm tã, mưa trắng len vào cửa sổ, lấm tấm thấm ướt mặt bàn.

Ngưng Yên ảm đạm, nghĩ đến cố nhân, tiếng mưa rơi tí tách, bỗng dưng đỏ hốc mắt. Chán ghét nhà trọ bẩn thỉu, càng chán ghét phong trần mệt mỏi tìm người. Đương nhiên, nếu chịu được này đó có thể tìm được hắn, nàng cam nguyện a, đáng sợ là cảm giác không xác định được.

Thiệu Tứ Phương đi đâu? Lưu lạc phương nào? Nên đi hướng nam hay là hướng bắc tìm? Biển người mênh mông không chút manh mối, nàng như vậy lẻ loi một mình không người dựa vào, lộ phí dùng hết sau lại nên làm cái gì bây giờ?

Ngưng Yên nghĩ lại, càng nghĩ càng mệt mỏi. Nàng là Đại Lý công chúa, chuyện Trung Nguyên cũng là nghe tới nhiều, tuy có một thân võ công, cũng khó tránh khỏi sợ hãi không yên.

Ai, nàng lại uống hết một bình rượu. Ngay lúc phiền muộn, “Két”, cửa hờ khép bị đẩy ra, gió lạnh thổi đến, mưa bay vào ướt đẫm.

Người tới vừa xuất hiện, bốn phía tĩnh hạ, vốn khách uống rượu đang nói chuyện với nhau cũng không dám hé răng.

Ngưng Yên thoáng nghiêng người, dò xét người mới đến, thấy là tướng sĩ đeo đao mặc quân trang. Hỏng bét! Tập tức lấy tay che trán, cúi đầu ẩn giấu mặt, nghĩ rằng bọn họ chắc chắn là người bên Thánh chủ.

Người mới tới đi vào nhà trọ, tiếng bước chân hướng Ngưng Yên tới gần, càng ngày càng gần, cuối cùng đứng ở bên cạnh bàn.

Ai! Phiền toái đến đây, tám phần là vì hương khí trên người lộ ra.

“Tại hạ hoàng triều Kí tướng quân, thỉnh Ngưng Yên công chúa giao ra hoàn hồn đan.” Tướng quân ngửi được mùi hoa mai, xác định thiếu niên áo trắng này chính là công chúa cải trang.

Ngưng Yên cười lạnh, nâng mặt nhìn hắn. “Sao? Ngươi không biết à, hoàn hồn đan ở trên người Hắc La sát a!”

“Tại hạ không có nghe đến tin tức này.”

Ngưng Yên nâng mi. “Đến hỏi Mãnh tướng quân, bất quá. . . . . .” Nàng cười lạnh. “Chỉ sợ tới âm tào địa phủ mới hỏi được đến, hắn tám phần bị Hắc La sát giết.” Ngưng Yên cầm bình rượu, rót rượu. Ai! Phiền toái là tránh không khỏi, đơn giản là nâng cốc trước đã.

Hắc La sát? Tướng quân sắc mặt khẽ. Đáng chết, như thế nào lại cùng sát tinh kia nhấc lên quan hệ? Hắn hỏi Ngưng Yên: “Đan dược thật sự không ở trên người công chúa?”

Ngưng Yên không kiên nhẫn nhìn hắn. “Muốn ta nói đến mấy lần!” Một đường ăn không ngon ngủ không yên, hiện nay tâm tình đang kém đâu, lười cùng hắn tán dóc.

Kí tướng quân không tin, chắp tay nói: “Công chúa, đắc tội.” Định tiến lên soát người Ngưng Yên.

“Vô lễ!” Ngưng Yên chụp bàn, giận dữ mắng mỏ. “Ta nói lại lần nữa, đan dược không ở trên người của ta.”

“Thật có lỗi, Kí mỗ thân mang trọng trách, có điều đắc tội, mong công chúa bao dung.” Cố ý tiến lên soát người.

“Ngươi muốn soát người ta?” Ngưng Yên mỉm cười, nói nhỏ: “Được, ta là nói dối.”

“Ngưng Yên công chúa ——”

“Ngươi muốn, liền cho ngươi.” Mắt mị liếc ra, nhìn tướng quân mặt đỏ.

Trong nhà trọ, vài tên khách giang hồ ngồi, toàn bộ mắt lạnh nhìn đại tướng quân khi dễ cái văn sinh nhỏ yếu, không ai có can đảm dám đắc tội đương kim Thánh chủ.

“Công chúa nếu chịu hợp tác, đó là tốt nhất.” Kí tướng quân xem Ngưng Yên tay đưa vào bên trong vạt áo, da trắng như tuyết đi vào trong, hơi lộ ra một mảnh da trắng nõn nà mềm mại, hại hắn này nam nhi nhiệt huyết tim đập mạnh và loạn nhịp, một trận ngẩn ngơ.

Ngưng Yên dò xét hắn, lấy ra đan dược, cười đến khiến người mê lạc tâm hồn. “Cho ngươi.”

Đột nhiên trước mắt tướng quân vụt đỏ lên, một vật hình tròn theo nàng từ trong áo bay vụt ra ——

Nguy hiểm! Kí tướng quân phất tay áo ngăn trở ám khí đánh úp lại, Ngưng Yên phi thân bay qua xà nhà, này từng mũi tên mãnh liệt bắn về phía tướng quân, tướng quân vận khí bức đi, khả vẫn có vài mũi tên cắt qua quân trang, vẽ ra vài đạo vết máu.

Đau, đáng chết! Hắn thấp rủa, ngẩng đầu, xem Ngưng Yên đang vắt vẻo ở trên cao. Nàng một tay bám lên nóc, chân đạp xà nhà, cười nhìn hắn, nhẹ giọng nhỏ nhẹ đếm. “Một, hai, ba, bốn, năm. . . . . . Chậc, năm lỗ lận, đau không?”

Tướng quân động tay áo, rống giận: “Là ngươi tự tìm!” Rút đao, chân nhún một cái, đuổi theo lên mái hiên. Ngưng Yên nhảy xuống, bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống đất, thoáng chốc trăm tên lính vây quanh nàng.

“Hừ.” Ngưng Yên cười lạnh, trừng mắt nhìn đại đoàn binh lính. “Thực cho ta mặt mũi, phái nhiều người như vậy bắt ta?”

“Bắt lại!” Tướng quân đuổi theo ra, mệnh lệnh binh sĩ vây quanh Ngưng Yên.

Ngưng Yên đứng ở giữa mưa to, mắt lạnh nhìn chúng binh sĩ.

Mưa rơi xối xả, ướt nhẹp Ngưng Yên. Cơn mưa quá lớn, nàng không thể thi triển ám khí, đành phải tay không nghênh địch.

Kí tướng quân thét ra lệnh một tiếng. “Động thủ!” Bằng một đoàn thủ hạ muốn bắt Ngưng Yên là quá đủ rồi, hắn lui ra phía sau xem cuộc chiến.

Bọn lính cùng nhau đánh về phía Ngưng Yên. Ngưng Yên ra chiêu nghênh chiến, nàng thân thủ nhanh nhẹn, tưởng bắt nàng không phải bị chưởng phong đánh bại thì chính là bị đá ngã. Ngưng Yên ở giữa binh lính phi thân, nàng chiêu thức biến hoá kỳ lạ, rõ ràng ống tay áo bị bắt lấy, nàng lại có thể nhẹ nhàng vung ra, hình như có lực lượng nhỏ bé, đánh văng ra trói buộc tay nàng.

Trải qua triền đấu, Ngưng Yên xiêm y ướt đẫm, càng thêm trơn trượt giống như cá, tuy bị bao quanh tầng tầng vây khốn, lại không để bọn hắn thực bắt được. Triền đấu một lát, đã hao tổn ba mươi binh sĩ.

Kí tướng quân không kiên nhẫn, bạo rống: “Lui ra!” Bay đi qua, hướng Ngưng Yên đánh ra mấy chưởng, Ngưng Yên phát ra hai chưởng lại nghênh đón tam chưởng, cuối cùng một chưởng đánh trúng bả vai.

“Đau!” Ngưng Yên ngã xuống đất, đau đến chảy nước mắt.

Kí tướng quân đuổi theo đi. “Là ngươi tự tìm.” Đứng ở trước người nàng, bễ nghễ nhìn bại tướng dưới tay.

Ngưng Yên giữ lấy bả vai, sắc mặt tái nhợt, lệ như suối trào.

Mỹ nhân nhíu mi, đôi mắt mù mịt lại điềm đạm đáng yêu, tướng quân hùng dũng, ngồi xổm xuống hỏi: “Ta giúp ngươi nhìn xem đi.” Thân thủ chạm nhẹ vai của nàng, đùi lại một trận đau nhức.

“Ngươi?” Hắn che lấy một đùi. Đáng chết!

Ngưng Yên thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nâng lên đoản kiếm đâm vào đùi hắn. Tướng quân vừa tức vừa đau, túm lấy tóc Ngưng Yên. Ngưng Yên tức khắc tung chân đá vết thương của hắn.

“Đáng chết!” Kí tướng quân kêu đau, buông tay.

Ngưng Yên xoay người phi ra, tướng quân đề khí vận chưởng đánh xuống nàng.

Không kịp trốn, Ngưng Yên rốt cuộc trúng chưởng phong, ngã xuống đất ngất đi.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Binh sĩ chạy tới giúp Kí tướng quân cầm máu. “Một đám vô dụng!” Hắn đuổi ra thủ hạ, khom người ôm lấy Ngưng Yên, nhìn mỹ nhân trong lòng, đáy lòng rung động. Đẹp quá a, hắn cúi đầu ngửi, mùi thật thơm. Ngón cái lau đi Ngưng Yên vết máu nơi khóe miệng, quay đầu hướng chúng binh sĩ quát: “Lập tức về triều!”

“Tuân lệnh!” Cả đội binh lính, nhanh chóng khởi hành.

Giữa mưa to, đột nhiên truyền đến một tiếng mệnh lệnh thần bí mang theo uy hiếp ——

”Buông nàng.”

Binh lính kinh ngạc, nhìn xung quanh bốn phía. Mưa rơi ào ào, rừng cây u ám, cũng không gặp chủ nhân của thanh âm.

Là ảo giác sao?

Kí tướng quân không để ý tới, ôm chặt Ngưng Yên, hạ lệnh. “Đi!”

“Buông nàng!” Thanh âm dường như từ cõi u minh lại vang lên cảnh cáo.

Kí tướng quân giận giữ gầm: “Kẻ nào có gan thì hiện thân, tránh ở chỗ tối tính cái gì?”

Nói xong, vẫn chỉ có tiếng mưa rào đập lên lá cây. Sau đó, lại qua sau một lúc lâu, rừng cây xôn xao, gió to gào thét, đưa tới một câu ——

“Muốn chết.”

Kí tướng quân mạnh quay đầu, nhìn chăm chú nơi phát ra thanh âm, trong đêm đen, ở chỗ sâu trong rừng rậm, có một chút ánh sáng trắng, càng ngày càng gần. Tướng quân giật mình, theo ánh sáng đến gần, hắn thấy rõ ràng, thốt nhiên kinh hãi, là lưỡi đao! Ngay chính diện lưỡi đao xoay tròn bay thẳng đến đây!

“Hộ chủ!” Thủ hạ hô lên. Kí tướng quân né ra, đao lại giống như có mắt, đuổi theo chém hắn, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, người kêu ngựa hí, binh lính hộ vêh bị lưỡi đao bay mang theo sát khí đánh văng ra, ngũ tạng bị chém ra đau ngã xuống đất. Từ địa phương xa như vậy bay đến, đao thế vẫn hung mãnh chấn thương bọn lính.

Chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất liền nằm vô số thi thể bị phi đao mang theo luồng khí đánh chết.

Kí tướng quân tay ôm Ngưng Yên, vội xuất ra đao ngăn cản, không ngờ mới ra tay đao bị chém thành hai nửa, hắn đành phải xuất chưởng ứng phó, nhưng chưởng phong bị đao đánh tan tác, đáng chết! Hắn không thể không quăng xuống Ngưng Yên, rống: “Tiếp lấy nàng!”

Bọn lính xôn xao một tiếng nhào lên tiếp đón. Một con hắc báo phi ra tranh lấy trước bọn họ. Mọi người trố mắt, xem hắc báo cắn Ngưng Yên quăng lên lưng, hướng chỗ tối băng băng mà đi.

Hắc báo.

“Lôi Tiêu!” Kí tướng quân rống giận. Chật vật cùng lưỡi đao đánh nhau kịch liệt, để báo nhi bình an rời xa. Cây đao kia rơi xuống, dựng thẳng đứng, tướng quân rút xem, hàn ý đánh vào ngực, đông lạnh trái tim.

“Này. . . . . . Đây không phải sáp đao!” Huống hồ đã là như thế, nếu Hắc La sát thực rút đao thì bọn họ còn có thể sống sao?

Trong mưa, hắc báo phi nhanh. Bộ lông ướt đẫm sáng lên lấp lánh, nó nhanh nhẹn ở trong rừng lao băng băng, thẳng đến ở chỗ sâu trong rừng rậm.

Đột nhiên mắt báo sáng ngời. Bên kia, Hắc La sát lưng thẳng đứng, nghe thấy hắc báo chạy tới, hắn chậm rãi nghiêng thân đến. Hắc báo ở bên chân hắn dừng lại, Lôi Tiêu nhìn xuống Ngưng Yên công chúa hôn mê bất tỉnh ở trên người hắc báo, một trận hương khí đánh úp lại, trên người nàng áo trắng ướt đẫm, dính vào dáng người nàng như ẩn như hiện.

Nằm úp sấp ở trên lưng hắc báo, Ngưng Yên công chúa nhỏ bé và yếu ớt nhu thuận, xinh đẹp động lòng người. Lôi Tiêu nắm lấy cổ tay Ngưng Yên, hơi dùng sức, ném nàng lên trên vai, cùng báo biến mất trong đêm tối.