Chương 1: Mama Mia! Đừng ăn nữa
Sau khi vội vội vàng vàng quay về nhà, tôi nóng lòng chui tọt vào căn phòng ngủ màu hồng của tôi, đặt “Công chúa Feodora” vào trong một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc gối mềm mại. Tôi nằm sấp ở trước gối, dùng đôi tay mũm mĩm chống dưới cằm, nghiêng đầu khe khẽ hỏi: “Tiểu công chúa, có thật là ngươi có thể mang lại hạnh phúc cho ta không?” Sau khi tôi hỏi, dường như tôi có thể cảm thấy viên kẹo ở trước mắt truyền cho tôi một sức mạnh tự tin.
Trên chiếc giường có tính đàn hồi tôi nhảy dựng lên, cẩn thận cầm “Công chúa Feodora” lên, đặt ngay ngắn trên chiếc bàn học nằm bên cạnh. Được! Chúng ta sẽ cùng xem hạnh phúc của tôi đang ở đâu. Nhưng, bắt đầu tìm ở đâu bây giờ? Nếu muốn kiếm tìm hạnh phúc thì ít nhất cũng phải có mục tiêu chứ, nhưng mục tiêu đó biết tìm ở đâu bây giờ? Tôi nhíu mày lại suy nghĩ. Tôi quen biết rất ít bạn nam, hơn nữa đứa con gái vừa béo vừa ngốc như tôi làm sao có thể khiến người ta thích tôi được chứ. Tôi lẩm nhẩm trong miệng, buồn bã nhìn chiếc hộp nhỏ đáng yêu nằm trên bàn học. Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất một thứ nhỉ? Mình đúng là ngốc thật. Tôi vỗ vào đầu, cười ha hả, tôi móc từ trong túi quần ra tờ giấy ghi kết quả học tập đã bị tôi vo thành một cục, rồi mở nó ra.
Nhìn bảng kết quả học tập đã đem lại cho mình bao sự nhục nhã, tôi cố xoa dịu cảm giác sợ hãi đang lan toả trong lòng, dán chặt mắt nhìn vào cái tên xếp ở vị trí cuối cùng, tôi hậm hực nghiến răng nghiến lợi: Hừ, chính nó đã đem lại nỗi ô nhục cho mình, mình sẽ tìm hạnh của mình từ chính nó!
Hèm, xem nào, từ cuối nhìn lên trên. Người xếp ở vị trí cuối cùng đương nhiên là tên tôi, người xếp vị trí thứ hai từ dưới lên lại là một cái tên tôi đã vô cùng quen thuộc, Lý Băng Thụy. Tại sao lại nói đó là một cái tên rất quen thuộc với tôi, đương nhiên không chỉ là vì tôi và cậu ta là hai người luôn đứng ở ví trí thấp nhất trong bảng xếp hạng thành tích! Lý Băng Thụy cũng có thể coi là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Tôi chịu không nổi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc tủ trên đầu giường, ở bên trên có đặt một bức ảnh của tôi và cậu ta. Trong bức ảnh Lý Băng Thụy mang một gương mặt vô cùng đẹp trai, có một làn da ngăm ngăm màu sôcola khoẻ khoắn, đôi mày đen nhánh cong vút, đôi mắt ở bên dưới trông như viên đá quý màu đen sáng bóng, lúc nào cũng sáng lên lấp lánh. Trong bức ảnh, mái tóc ngắn đen thẫm của cậu ta trông rất lộn xộn, y hệt như một tổ chim, nếu như người khác mà mang kiểu tóc như vậy thì trông sẽ rất mắc cười, nhưng khi Lý Băng Thụy để kiểu tóc này, trông nó lại rất hợp với khuôn mặt thanh tú của cậu ta, lại còn tạo ra một phong cách rất đặc biệt.
Nói tóm lại, cái anh bạn thanh mai trúc mã này của tôi là một người rất đẹp trai, thêm vào đó tính tình cậu ta cũng rất hoạt bát, ở trường học là một người vô cùng nổi tiếng... Cái gì? Ngươi nói ta mang kẹo cho cậu ta ăn sao? Chuyện gì vậy đột nhiên lại cảm thấy lạnh buốt? Tôi xoa xoa cánh tay chui vào chiếc chăn ấm áp.
Mặc dù vậy, kể từ khi biết suy nghĩ, trong kí ức của tôi luôn có hình ảnh một người dẫn tôi trèo lên chiếc tủ cao cao, ăn trộm bánh ngọt hảo hạng. Cuối cùng cũng lại là cái người đó đứng lên trước tôi, để chịu sự chửi mắng của người lớn. Nhưng kể từ ngày cậu ta không gọi tôi là ‘Tiểu Đậu Đậu” nữa mà đổi thành “Bà xã Đậu Đậu”, tôi biết là mình tuyệt đối không thể coi cái anh chàng không có nghĩa khí đó là người yêu của tôi được. Cái tên đáng ghét đó dám nhẫn tâm đem tình bạn thanh mai trúc mã đẹp đẽ của tôi và hắn để làm bia đỡ đạn! Có nhầm lẫn không vậy? Giúp cậu ngăn lại đám fan cuồng suốt ngày quỳ mọp dưới đũng quần cậu ta, rồi suốt ngày chỉ biết hét lên “Lý Băng Thụy, em yêu anh” sao. Cứ nghĩ đến cảnh không biết tôi sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt ghen ghét dè bỉu, là tôi lại chu mỏ lên, chau mày suy nghĩ. Một trong những lí do khiến tôi hay bị ức hiếp ở trường chắc chắn là vì cậu ta! Còn nói là sẽ bảo vệ cho tôi! Hèm! Đồ thối tha!.
Thôi bỏ đi, không được nghĩ đến anh ta nữa, nếu không không biết sẽ làm chết bao nhiêu nơron thần kinh của tôi nữa. Tôi lại chăm chú xem. Lần theo từng cái tên trong bảng xếp hạng thành tích, một loạt những cái tên kì lạ đập vào mắt tôi. Ồ, đây là ai nhỉ? Còn cái này nữa? Woa, sao cái tên nào mình cũng thấy lạ thế này nhỉ, những người này là ai nhỉ? Lẽ nào là vì tôi đã bị các bạn học cùng khoá cô lập quá lâu rồi? Nhìn những cái tên này tôi không tài nào nghĩ ra khuôn mặt của họ.
Tôi cuộn mình vào trong chăn, dán mắt nhìn vào bảng xếp hạng thành tích ngay trước mặt, xem đi xem lại tên của những anh chàng nằm trong đó, hi vọng có thể tìm thấy hạnh phúc tương lai của tôi ở trong đó, nhưng tôi đã xem từ cái tên xếp cuối cùng đến ba mươi cái tên xếp ở trước đó, nhưng không tìm thấy cái tên nào phù hợp, lòng tôi buồn rười rượi, lẽ nào tôi không thể tìm được một người phù hợp ở đây sao? Cứ như vậy, tôi cứ dò tìm lên lên, cuối cùng, khi nhìn thấy tên của một người tôi bỗng đỏ bừng mặt.
Người đứng ở vị trí á khoa, Tống Chân Hi? Tống Chân Hi! Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trong đầu tôi. Trên gương mặt thanh tú đó lúc nào cũng mang một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, mái tóc mềm mượt xoăn nhẹ tự nhiên, trông vô cùng tinh nghịch vương trên vầng trán cao và rộng của anh ấy, khiến cho nụ cười của anh ấy trông càng thân thiện, đôi môi mỏng hồng hồng trông thật quyến rũ, mỗi lần đôi môi đầy mê lực đó gọi tên của tôi, là trái tim tôi lại run rẩy, cái cảm giác đó khiến cả đời này tôi không thể nào quên được. Cứ mỗi lần tôi lục tìm trong kí ức nghĩ đến cái hôm mà tôi được nghe những câu nói đầy sự quan tâm từ đôi môi đầy mê lực đó, tôi lại bất giác mỉm cười thích thú, cảnh tượng hôm đó lại hiện ra trước mắt tôi.
Hôm đó, trong tiết thể dục học môn nhảy ngựa, nhưng với một người béo ú như tôi, thì làm sao mà nhấc người lên nổi. Nhưng các bạn cùng lớp cứ châm chọc chế giễu tôi, nên lúc đó đầu tôi hừng hực lửa, thế là tôi hét lớn nhảy qua giá ngựa. Nhưng kết quả... kết quả đương nhiên là ngã rồi, tôi ngã bịch xuống tấm thảm mềm mại, nhưng mặt tôi thì bị chúi xuống.
Ôi... tôi chu miệng lên xuýt xoa, thấy mặt đau ê ẩm. Chỉ là nghĩ lại thôi, nhưng tôi dường như có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn hôm đó, tôi sợ sệt xoa xoa lên hai bên má, mặc dù vết thương hôm đó đã lành hẳn không để lại sẹo, nhưng cảm giác đau đớn hôm đó vẫn ám ảnh trong đầu tôi.
Nhưng... hi hi, nếu lại được đón nhận những thứ xảy ra, thì tôi vẫn tình nguyện chịu đau thêm lần nữa! Hi hi!
Lúc đó tôi nằm sõng soài trên tấm đệm, những tiếng châm chọc của các bạn cứ văng vẳng bên tai, thế là chịu không nổi khóc oà lên. Đúng vào lúc đó, một giọng nói vang lên, nó như một tiếng sét đánh tan đám mây đen kịt đang đè nén trong lòng tôi, dẫn lối những tia nắng ấm áp nhất vào tận nơi sâu thẳm trong trái tim tôi.
“Đậu Giáng, bạn không bị thương chứ?” Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt khiến tôi mãi mãi không thể nào quên được. Khoảnh khắc đó, Tống Chân Hi đứng rất gần tôi, anh ấy khom người, kê sát vào tôi, rất gần, gần đến nỗi tôi có thể thấy được đôi mắt sáng đầy mê lực ẩn sau hàng mi dài cong vút của anh ẩy, còn nhìn thấy làn da mịn màng không tì vết của anh ấy sau đó dần dần chuyển sang ửng đó, rồi cả sức hấp dẫn của chiếc mũi cao cao đầy nam tính, bờ môi quyến rũ khẽ mở ra, chân thành hỏi han tôi.
“Đậu Giáng, cậu có đứng dậy được không? Có cần đi khám bác sĩ không?” Giọng nói nồng ấm đầy sự quan tâm của Tống Chân Hi lại vang lên.
Ôi trời! Ngại quá đi mất! Tôi ôm lấy bầu má đang nóng bừng lên, cố thu mình vào trong chăn. Tống Chân Hi thật quan tâm đến mình, lúc đó cậu ta còn giơ tay ra giúp tôi phủi sạch lớp bụi dính trên quần áo. Nhưng lúc đó tôi đã đẩy tay cậu ta ra, một mình luống cuống phủi tới phủi lui. Sao tôi có thể để bạn Tống Chân Hi giúp tôi phủi quần áo được chứ, hôm ẩy cậu ấy mặc một bộ quần áo thể thao trắng tinh, nếu bị bụi bẩn trên người tôi bám vào, thì thật là đáng tiếc! Nghĩ đến cái dáng cao dong dỏng của Tống Chân Hi, tôi lại thấy say đắm, chỉ có cậu ấy trong lúc mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà vẫn giữ được hình tượng nho nhã đến như vậy.
Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, những gì hiện ra trong đầu tôi, tất cả đều là nụ cười đầy chân thành, những lời nói ngập tràn ấm áp và sự quan tâm của cậu ấy.
Bản thân tôi hiểu rõ rằng, một người đứng cuối bảng xếp hạng thành tích cộng với thân hình béo mập, thêm vào đó ăn nói thì chậm chạp, đã khiến tôi ở trường luôn bị mọi người bắt nạt. Rất nhiều người thấy tôi là tỏ thái độ dè bỉu, rồi lạnh lùng châm chọc tôi, tôi chưa từng thấy trên gương mặt của bọn họ nở một nụ cười chân thành khi nhìn thấy tôi, còn cậu ấy, Tống Chân Hi, cậu ấy là người duy nhất mỉm cười với tôi một cách chân thành, như một chàng hoàng tử hào hoa, khẽ mỉm cười với tôi, chân thành mỉm cười.
Từ hôm đó trở đi, mặc dù chúng tôi học chung một lớp, nhưng cậu ấy là lớp trưởng, hôm nào cũng rất bận rộn, còn một nhân vật tầm thường như tôi cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc nhiều với cậu ấy, trong cái môi môi trường học đơn điệu và hỗn loạn này dường như đã dần dần cuốn tất cả mọi thứ vào trong quên lãng. Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên, tôi thấy mặt mình lại nóng lên bừng bừng.
Tống Chân Hi... cậu ấy thật là tốt. Tôi nghiêng đầu nhìn “Công chúa Feodora” đang đặt ngay cạnh, từ từ đưa tay ra.
Nhưng, cậu ấy là một người tài năng đứng thứ hai trong toàn trường! Một người như vậy mình có thể giành được sao? Một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu tôi, khiến cho tay tôi cứng đơ lơ lửng giữa không trung.
Đúng thế, Tống Chân Hi là người rất giỏi giang, còn tôi thì... bỗng chốc, tôi cảm thấy rất thất vọng, cái động lực kích thích tôi lúc nãy đã biến đâu mất tiêu. Tôi chán nản nằm bò nhoài lên chiếc gối, nghiêng đầu nhìn cái tên chói lọi xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng thành tích!
“Cung Trạch Minh!”
Cái kiểu thẳng thắn nhưng lại lạnh lùng của cậu ta như một tia chớp loé lên trong đầu tôi, bỗng chốc khiến tôi giật nảy người. Bên dưới mái tóc đen nhánh, bóng mượt chải chuốt kĩ lưỡng có hai hàng lông mày rậm rạp, đuôi lông mày chếch sang một bên khẽ nhếch lên trên; cặp kính gọng đen không che nổi cái nhìn lạnh lùng sắc lạnh toát ra từ đôi mắt sâu thẳm của cậu ta; chiếc mũi cũng cao dỏng dỏng, nhưng đường nét lại cứng nhắc; đôi môi vốn dĩ vô cùng đẹp đẽ nhưng lại luôn thốt ra những câu nói lạnh lùng chua ngoa nên trông thật đáng ghét, cậu ta chẳng khác gì một cái máy đông lạnh cao cấp có thể di chuyển được. Nhưng cái tên khiến người khác cực kì ghét đó lại là một thần thoại của trường tôi, tất cả các cuộc thi hay hoạt động nào có cậu ta tham gia, là y như rằng giải quán quân chắc chắn thuộc về cậu ta! Trừ cuộc thi chạy cậu ta không tham gia. Nghe nói vì sức khoẻ nên cậu ta không tham gia chạy được, mà mọi người cũng chưa từng thấy cậu tay chạy bao giờ, cho dù là việc gì rất gấp gáp, cậu ta vẫn đủng đà đủng đỉnh. Cậu ta là một người thần thoại như vậy, đối với một người vô danh tiểu tốt như tôi, quả là khác một trời một vực. Hơn nữa bình thường cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ rất khó gần, mặt lúc nào cũng lạnh băng băng, lúc nào cũng tự bao bọc mình trong cái vỏ lạnh lùng khiến người khác thấy dễ ghét. Cậu ta ít khi chủ động nói chuyện với người khác, hơn nữa cái kiểu ngạo mạn khinh khỉnh, khiến cho mọi người cũng không muốn tiếp xúc với cậu ta, mặc dù cái cặp kính gọng màu đen mà cậu ta đeo, bộ đồng phục trường trau chuốt mà cậu ta mặc, rồi cả cái vẻ lạnh lùng của cậu ta rất giống với nhân vật chính được yêu thích trong các bộ truyện tranh, nhưng sau khi có vài người ngốc nghếch bị cậu ta liên tục đả kích, sau đó không có ai muốn tiếp cận với cậu ta nữa. Còn tôi và cậu ta dường như là hai người thuộc hai thái cực khác nhau, càng không thể có bất kì có điểm chung nào.
Tôi lắc lắc đầu, loại bỏ ngay cái tên như cục đá lạnh “Cung Trạch Minh” ra khỏi đầu, ánh mắt của tôi lại di chuyển đến cái tên Tống Chân Hi. Có thật là viên kẹo thần kì... có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi không? Tôi nắm chặt “Công chúa Feodora” ở trong lòng bàn tay, quay người nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, lòng lẩm nhẩm hạ quyết tâm.
Mục tiêu: Tống Chân Hi! Cố lên!
Lại là một ngày nắng đẹp rực rỡ, sáng sớm, trong trường cấp ba Sâm Vĩnh đã rộn rã nhiều hoạt động, vô vàn âm thanh vang lên khiến cho ngôi trường sau một đêm ngủ yên như bừng tỉnh bay lơ lửng trên mây. Nhưng những âm thanh đó đem lại cho đám mây đó thêm nhiều màu sắc kì lạ.
“Đậu Tương chết tiệt, rút cuộc cậu muốn làm gì hả?” Một bạn đỡ lấy chiếc chậu hoa đang lắc lư lại rồi gầm gừ hét lên.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Tôi hoảng hốt đặt ngay ngắn lại chậu hoa vừa bị tôi làm cho chao đảo, rồi rối rít xin lỗi.
“A! Quần áo của tôi! Cô Đậu Tương ơi, não cô biến thành đậu thối rồi sao hả?” Một cô bạn xách chiếc váy dính đầy nước hoa quả lên, xót xa chửi tôi.
Tôi chân tay cuống cuồng móc khăn tay giúp cô ấy lau, nhưng càng lau càng làm cho nước quả lan ra rộng hơn: “A! Xin lỗi, xin lỗi! Tôi sẽ rửa giúp cậu!”
Trong giờ học, thầy giáo ném một viện phấn vào đầu tôi, trừng mắt nhìn tôi tức giận nói: “Em Đậu Tương, đề nghị em chú ỷ nghe giảng! Em trả lời câu này đi...”
Nhìn những kí hiệu loằng ngoằng khó hiểu như sách cổ văn ở trên bảng, tôi chỉ biết lí nhí nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi, em, em không biết ạ...”
“Không biết sao? Thế em đến lớp học để làm gì hả?” Thấy giáo không nén nổi tức giận, chỉ tay ra ngoài cửa lớp, “Em ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
Lớp học vốn đang rất sôi nổi, hôm nay lại phát ra từng tràng gào thét giận dữ kèm theo tiếng xin lỗi yếu ớt. Tôi đứng ở ngoài lớp học, nhìn hành lang trống hoác, thở một hơi yếu ớt.
Buổi tối hôm qua, tôi chìm đắm trong ảo mộng ngọt ngào, dẫn đến cả tối qua tôi không ngủ được, kết quả là hôm nay ở trường xảy ra bao chuyện, trên đường không đâm phải chậu hoa, thì lại đổ nước hoa quả lên váy của bạn khác. Bây giờ lại đến chuyện bị thầy giáo phạt, một mình cô đơn đứng ở giữa hành lang. Ôi... người ta cũng đâu cố ý làm thế chứ, tôi chỉ muốn tìm cơ hội để tiếp cận Tống Chân Hi thôi mà, “Công chúa Feodora” của tôi còn đang đợi để bí mật tiếp cận với cậu ấy, hi hi. Nghĩ đến lúc sau khi giành được thành công, tôi sẽ có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp, không nén nổi niềm vui, khoé môi tôi khẽ giương lên cao. Ừ ừ! Không sao cả, tất cả mọi khó khăn đều là thử thách của ông trời dành cho tôi. Hứa Tịnh Mỹ cũng hát rằng “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Hèm hèm! Cứ cho mưa bùng bão tố đến thật mạnh đi ! Vì hạnh phúc sau này của mình, tôi không sợ gì cả! Oh yeah!
Nắm chặt chiếc hộp nhỏ xinh xắn đựng “Công chúa Feodora”, tôi tự cổ vũ cho bản thân! Đậu Giáng tôi đây là ai chứ? Dù không có gì nổi bật, nhưng ít nhất tôi còn có sự quan tâm của Nữ thần kẹo! Bà ấy đã ban tặng cho tôi một sức mạnh to lớn để giành được hạnh phúc của mình, để tôi có thể có được một hạnh phúc tròn đầy! Tôi không cần phải nghĩ mấy cách vớ vẩn để tiếp cận cậu ấy làm gì, nếu không chỉ xảy ra những chuyện tệ hại như lúc này mà thôi, giờ học nấu ăn tiếp theo là một cơ hội rất tốt! Tống Chân Hi, tớ đến đây! Ha ha!
Từ lúc vào học ở cái trường Sâm Vĩnh này, chưa lúc nào tôi lại mong được nghe thấy tiếng chuông vào lớp như thế này. Lúc tiếng chuông báo hiệu giờ vào tiết cuối vang lên, tay tôi vì hồi hộp quá mà run lên, tôi hít một hơn thật sâu, nắm thật chặt chiếc hộp nhỏ ở trong túi quần, mang một tâm trạng thấp thỏm đi vào lớp học nấu ăn.
“Món bánh nếp trứng đậu vô cùng ngọt ngào cùng với món hoa quả sấy khô nhiều màu sắc của Australia. Nào là, táo đỏ, hoa quế, quả mơ...” Tôi lẩm nhẩm đọc tờ thực đơn, rồi từ tủ đựng nguyên liệu lấy những nguyên liệu cần thiết.
Hôm nay trong giờ học nấu ăn, cô giáo cho chúng tôi tự lựa chọn nguyên liệu để tự do phát huy khả năng của bản thân, tôi đã đặc biệt lựa chọn những nguyên liệu thiên về vị ngọt, hi hi, lúc đó cho thêm “Công chúa Feodora”, thì món ăn này sẽ có hương vị vô cùng ngọt ngào! Mặt tôi nở nụ cười thích thú, khéo léo cầm lấy nguyên liệu.
Bốp! Một tiếng lảnh lót vang lên.
“Đau quá!” Ai đánh tôi vậy? Tôi đang cặm cụi lựa chọn nguyên liệu, đột nhiên tự dưng ai đấy đập mạnh vào tay của tôi.
“Sao cô lại đánh tôi?” Tôi tức giận quay đầu lại để nhìn xem là bàn tay độc ác của ai dám đập vào đôi tay mũm mĩm của tôi. Nhưng ai biết được là, lúc vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt còn giận đùng đùng hơn cả tôi, khiến cơn giận vừa nhen lên trong lòng tôi vụt tắt.
“An Lạp... cô, sao cô đánh tôi?” Đó chính là An Lạp, một An Lạp lúc nào cũng lôi kéo một đám người lại để ức hiếp tôi, một An Lạp lúc nào cũng vênh váo hống hách, ngông cuồng tự cao tự đại trước mặt tôi.
“Cô Đậu Tương, xin hỏi không phải là cô lại được lên level rồi à?” An Lạp nhìn tôi cười quái gở, dùng một giọng điệu nổi da gà sởn gai ốc nói với tôi.
“Cô... cô nói cái gì? Tôi, tôi không hiểu.” Cố nín nhịn cái cảm giác khó chịu trong lòng, tôi ngờ vực hỏi. An Lạp lại muốn làm gì nữa đây?
“Tôi nói là đầu óc của cô từ đậu tương bây giờ đã được nâng cấp lên thành đậu hũ rồi à! Hay là sắp trở thành bọ phỉ rồi!” An Lạp vẻ mặt đắc ý nhìn tôi cười quái dị, “Cô còn không biết bọ phỉ là con gì ấy nhỉ, vì cô cùng hội với lũ bọ phỉ ấy mà! Ha ha!”
“Ha ha, cái loại cùng hội với lũ bọ phỉ này thì biết cái gì chứ!” Một đứa đàn em của An Lạp nói phụ hoạ hưởng ứng theo.
“An Lạp! Cô, cô quá đáng lắm rồi!” Muốn ăn hiếp tôi chỉ vì kết quả học tập của tôi thấp sao? Cầu xin đi tôi đã từng được bố trao tặng cho giải thưởng người đam mê văn hoá trung quốc đấy, tôi biết tên gọi cổ và tên gọi khác của rất nhiều đồ vật, ví dụ như từ “Bọ phỉ” này, nó, nó chính là con gián! An Lạp sao cô có thể như vậy, tại sao có thể nói tôi là con gián chứ!
“Này An Lạp, Đậu Giáng chỉ cần nhầm nguyên liệu của cậu thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.” Một giọng nối trầm ấm từ bên cạnh tôi vang lên.
Ai đang nói đỡ cho tôi vậy? Tôi vội vã quay đầu lại, a, Tống Chân Hi! Nhìn thấy Tống Chân Hi lách ra khỏi đám đông ra đứng cạnh tôi, cậu ấy giống như đấng cứu thế, cứu rỗi tôi thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng! Hôm nay cậu ấy mặc một bộ quần áo thoải mái gọn gàng, những đường cắt may khéo léo càng tôn thêm thân hình dong dỏng cao hoàn mĩ của cậu ấy, mái tóc hơi xoăn xoăn có một vài sợi bị rối, không được gọn gẽ khiến cho mái tóc của cậu ấy trông càng tự nhiên, đúng không hổ danh là Tống Chân Hi hoàn hảo! Nhất định cậu ấy biết rằng lúc học giờ nấu ăn, giữ vệ sinh sạch sẽ là yêu cầu cơ bản nhất trong việc nấu ăn nên vẫn cứ để như vậy. Một Tống Chân Hi tỉ mỉ như vậy thật khiến người ta mê đắm! Tôi thẫn thờ nhìn cậu ấy, trông cậu ấy tựa như một thiên thần. Tống Chân Hi mỉm cười khích lệ tôi. Nụ cười đó khiến tôi cảm kích đến nỗi đầu óc như bị điện giật. Trời ơi! Tống Chân Hi! Cậu ấy đã nói giúp cho tôi! Cậu ấy lại còn cười với tôi!. Tôi, tôi, trong đầu tôi lập tức hiện lên cái khung cảnh ngọt ngào đã khiến tôi rơi vào trạng thái mất ngủ cả đêm qua. Ôi, sao tim tôi lại đập nhanh thế nhỉ, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác ấm nóng từ trong lồng ngực dần dần chạy lên đầu, khiến mặt tôi bỗng chốc nóng bừng bừng.
“Cô ta mắc lỗi đâu phải chỉ có một lần hai lần, vừa mới sáng sớm hôm nay, cô ta đã gây náo loạn hết cả lên rồi!” An Lạp cãi lại, “Tống Chân Hi, những gì tôi nói đều là sự thật. Các bạn, các bạn nói xem có đúng thế không?” An Lạp đảo mắt nhìn các bạn đang đứng rồi hét lên.
“Đúng thế, đúng thế! Hôm nay váy của tôi đã bị cô ta làm hỏng! Đây là món quà bố tôi mua từ nước ngoài về!” Một cô bạn chau mày hậm hực nói.
Những người khác cũng nhao nhao lên...
“Đúng thế! Hôm nay cô ta đã làm thầy giáo tức chết đi được.”
“Vở của tôi cũng bị cô ta làm rơi, rồi còn giẫm lên nữa!”
Nghe mọi người nói, tôi xấu hổ quá cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, vì, những gì bọn họ nói đều là sự thật. Hôm nay lại là một ngày, tôi vắt óc ra suy nghĩ làm sao tìm được cơ hội để Tống Chân Hi ăn viên kẹo thần kì đó, để cậu ấy vốn đã say đắm tôi nay càng say đắm tôi hơn, kết quả là phạm phải nhiều lỗi như vậy. Đứng trước Tống Chân Hi, tôi cảm thấy mình thật kém cỏi... tôi...
Tống Chân Hi khe khẽ chau mày, sau đó lại giãn ra, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Chắc tại hôm nay tâm trạng của Đậu Giáng không được tốt cho lắm, mọi người bỏ qua cho cô ấy đi.” Ôi... Tống Chân Hi còn bao biện cho sự kém cỏi của tôi sao, tôi... tôi bóp chặt lấy chiếc hộp đựng viên kẹo ở trong túi quần.
“Tống Chân Hi, cậu không cần phải tốt bụng quá thế đâu, loại người như cô ta, chỉ làm ảnh hưởng đến hình tượng của trường chúng ta mà thôi! Trong khi trường chúng ta đang cạnh tranh để giành vị trí số một thì cô ta lại kéo chúng ta tụt về phía sau!” An Lạp khinh bỉ nhìn tôi, đứng ra bên cạnh Cung Trạch Minh, “Cung Trạch Minh, cậu nói có đúng không?”
Hừ, sự xảo quyệt của An Lạp ai mà không biết chứ, cô ta muốn dùng cái danh hiệu “Số một” để khích bác nhân vật được mệnh danh là “Mãi mãi number one” Cung Trạch Minh, để cậu ta phụ hoạ theo lời của cô ta, mà tiếng nói của số một Cung Trạch Minh chắc chắn là đè bẹp tiếng nói của người chỉ đứng ở vị trí thứ hai Tống Chân Hi rồi. Chiêu này không biết An Lạp đã dùng không biết bao nhiêu lần, cô ta muốn khích đểu tảng băng lạnh Cung Trạch Minh lợi dụng sự lạnh lùng của cậu ta, tay của tôi bắt đầu nổi da gà.
Nhưng, lần này Cung Trạch Minh lại không làm theo kịch bản như thông thường khi bị khích bác là lại nổi cơn tam bành, mà thậm chí còn chẳng buồn nhìn cô ta, coi cô ta như không tồn tại. Cung Trạch Minh nghiêm nghị và phần hơi cứng nhắc hôm nay mặc một bộ quần áo đầu bếp cao cấp, bộ quần áo đầu bếp trắng đến chói mắt của cậu ta trông vẫn rất phẳng phiu mặc dù cậu ta đã hoạt động rất nhiều, chiếc mũ đầu bếp cao cao ôm gọn hết mái tóc của cậu ta vào bên trong, không có một sợi tóc nào thò ra ngoài. Nhìn độ cao của chiếc mũ, nhất định là phải hơn 29 cm, tôi nhớ bố tôi từng nói rằng thông qua độ cao thấp của chiếc mũ mà người đầu bếp đội khi làm việc để phân biệt cấp bậc tay nghề nấu nướng, những đầu bếp kinh nghiệm càng phong phú, cấp bậc càng cao, thì độ cao của mũ càng cao, đầu bếp có cấp bậc cao nhất thì thông thường chiều dài của mũ vào khoảng 29.5 cm. Cái tên Cung Trạch Minh này quả đúng là cuồng “Số một”, ngay cả trong lĩnh vực này cũng muốn giành ví trí số một. Cung Trạch Minh cầm dụng cụ chuyên nghiệp của đầu bếp từ đầu đến giờ không hề bận tâm đến đám đông đang ồn ào xung quanh, gương mặt cậu ta lạnh băng băng không hề tỏ thái độ gì, thậm chí bây giờ cậu ta vẫn đang làm một chiếc bánh gato bảy tầng trông rất ngon mắt, những đường nét trên gương mặt cậu ta vẫn lạnh lùng cứng nhắc như vậy. Cung Trạch Minh vẫn cầm dụng cụ ử trong tay tỉ mỉ chăm chút làm theo các thao tác chuẩn, không hề bị phân tâm.
An Lạp thấy Cung Trạch Minh không hề để tâm đến cô ta, nên có chút xấu hổ. Đáng chết! Tôi rủa thầm trong lòng, ai bảo An Lạp cứ thích lấy Cung Trạch Minh ra làm tên lửa đạn đạo chứ, lần này thì đen đủi rồi, thật là hả hê quá đi. Có lẽ là vì Cung Trạch Minh khiến An Lạp -kẻ tôi ghét nhất trở nên bực tức, đồng thời lại đang chăm chút cho chiếc bánh gato mà tôi thích ăn nhất, đột nhiên tôi thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cung Trạch Minh cũng không lạnh lùng đến mức làm người ta khiếp sợ đến vậy.
Trong lúc tôi đang đắc ý, thì đột nhiên An Lạp vênh mặt lên, lạnh lùng hắng giọng, giậm giậm chân, quay người tức tối trợn mắt nhìn tôi. Có nhầm không vậy, đâu phải là tôi đẩy cô ta vào chỗ khốn đốn chứ, sao lại đi trừng mắt với tôi chứ, có bản lĩnh thì đi mà trừng mắt với Cung Trạch Minh. Sự giận cá chém thớt của An Lạp khiến tôi cảm thấy giận dữ và oan ức, nên cũng không chịu thua kém tôi liền trợn mắt lại nhìn cô ta.
Tống Chân Hi đứng vào giữa chúng tôi, phá tan bầu không khí nặng nề bao trùm giữa tôi và An Lạp, cậu ấy mỉm cười giảng hoà: “Được rồi, được rồi, mọi người tiếp tục nấu ăn đi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu!” An Lạp liếc nhìn Tống Chân Hi, vẻ mặt có vẻ dịu lại, cô ta hắng giọng với tôi một tiếng lạnh lùng, ngạo mạn quay người đi về phía kệ nấu ăn của cô ta. Nhị Bân bạn cùng lớp với cô ta cũng lườm tôi một cái, cầm lấy chiếc giỏ đựng đầy nguyên liệu rồi cũng chạy theo. Đám bạn học thấy chẳng có chuyện gì hay ho để xem nữa cũng tự động đi chuẩn bị món ăn của mình.
“Đậu Giáng, tôi giúp cậu mang những nguyên liệu cậu lấy nhầm để lại vào vị trí cũ nhé, cậu cũng chú tâm vào nấu ăn đi.” Tống Chân Hi lấy từ trong chiếc giỏ đang cầm trên tay tôi một vài thứ gì đó rồi cũng đi mất.
“Ôi! Ôi!” Tôi lấy nhầm đồ nấu sao? Ôi! trời ơi! Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc giỏ của mình, rồi lại nhìn những đồ trên giá vật liệu, đột nhiên, tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui vào. Bây giờ thì tôi mới phát hiện rằng thì ra là do tôi cầm nhầm vật liệu! Trời ơi! Mất mặt mất mặt quá đi!
Trước mặt Tống Chân Hi tôi lại phạm phải một lỗi lầm ngớ ngẩn như vậy,
thế mà lại còn thấy oan ức cho mình, việc này, việc này đúng là quá mất
mặt! Nhưng, nhưng lúc tôi mắc lỗi, Tống Chân Hi vẫn bảo vệ cho tôi! Sao
mà cậu ấy... cậu ấy lại tốt bụng thế nhỉ!
“Cảm ơn! Xin lỗi!” Tôi
gọi với theo chân thành nói lời cảm ơn, cũng thành thật nói lời xin lỗi
với cậu ấy. Xin lỗi, cậu thật là tốt bụng, xin cậu nhận lấy viên kẹo của tôi. Dưới sức mạnh thần kì của viên kẹo, tôi tin là tôi có thể giành
được hạnh phúc!
Tôi vội vàng lựa chọn vật liệu, muốn chọn nhanh một chút, sau đó tìm cơ hội để đưa kẹo cho Tống Chân Hi ăn!
“Nho khô, nho khô... nho khô ở đâu nhỉ? Không có sao?”
Trên giá để vật liệu sao lại không có nho khô mà tôi đang cần nhỉ, sao hôm
nay nho khô lại ít vậy nhỉ? Tôi quay trái quay phải, đảo mắt tìm nho
khô.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy nho khô trên giá vật liệu của Cung
Trạch Minh. Thì ra cậu ta đã lấy hết nho khô đi rồi. Nhìn tác phẩm của
cậu ta, thì chắc là không phải dùng nhiều đến vậy, nhưng không biết cậu
ta có đồng ý chia cho tôi một chút không? Nhìn dáng vẻ vô cùng chú tâm
của Cung Trạch Minh, tôi có chút do dự. Cung Trạch Minh nếu như đúng với những lời mà mọi người vẫn thường đồn đại, thì đúng là tôi với cậu ta ở hai cực khác nhau của trái đất. Từ trước đến nay tôi chưa từng nói
chuyện với cậu ta lần nào, không biết cậu ta có đồng ý chia cho tôi một
ít không. Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng trước nay của Cung Trạch Minh, trái tim nhỏ bé của tôi bỗng run rẩy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại trong số vật
liệu mà tôi cần, thì nho khô là vật liệu quan trọng nhất, nó là vật liệu quan trọng liên quan mật thiết đến hạnh phúc của tôi! Nhìn dáng người
nho nhã đang tất tả bận rộn của Cung Trạch Minh ở bên cạnh, tôi hít một
hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, phăng phăng bước ra!
Tôi lấy hết
dũng cảm, đi về phía Cung Trạch Minh. Mặc dù đã có đủ dũng cảm, nhưng
cái vẻ lạnh lùng toát ra từ Cung Trạch Minh khiến tôi hơi do dự, tôi lí
nhí nói: “Cung Trạch Minh ơi, làm phiền cậu một chút.”
Cung Trạch Minh chẳng để ý đến tôi, cậu ta vẫn luôn tay luôn chân. Tôi bối rối
đứng ở đó, không biết là có nên tiếp tục nói nữa không. Tôi lo lắng bám
vào gấu áo, vô tình chạm phải chiếc hộp nhỏ đựng “Công chúa Feodora”.
Nguyên liệu của tôi không thể nào thiếu nho khô được. Vì món ăn của tôi, vì hạnh phúc của tôi, tôi lại lấy hết can đảm, tiếp tục nói với Cung
Trạch Minh: “Xin hỏi có thể chia cho tôi một ít nho khô được không? Một
chút, chỉ một chút thôi là được rồi!”
Cuối cùng cũng nói ra được, tôi nhìn Cung Trạch Minh với vẻ mặt chờ đợi, hi vọng có được câu trả
lời. Nhưng, Cung Trạch Minh không có phản ứng gì cả, cậu ta vẫn chú tâm
chăm chút chiếc bánh gato của mình, không hề ngưng chân ngưng tay, giống như không cố sự tồn tại của tôi ở bên cạnh cậu ta vậy. Tôi có một cảm
giác rất kì lạ, tựa như Cung Trạch Minh bị bao phủ bởi một lớp không khí kì quái, khiến cậu ta hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Cung Trạch Minh... số... nho khô đó...” Vì số nguyên liệu của tôi, tôi cố lấy hết can đảm để nói.
Đột nhiên Cung Trạch Minh quay đầu lại, gầm gừ với tôi: “Đi đi! Đừng có ám
khí xui xẻo trên người cô làm vấy bẩn chiếc bánh gato của tôi! Nếu như
tôi không giành được hạng nhất, thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!” Trời ơi, sao ánh mắt của Cung Trạch Minh lại sắc lạnh đến vậy, người
tôi bỗng cứng đơ lại.
“À!” Tôi sửng sốt, nhìn Cung Trạch Minh vừa quát tôi xong đã lại cặm cụi vào chiếc bánh, tôi thẫn thờ. Sao cậu ta
lại nói như vậy nhỉ? Cậu ta nói tôi sẽ làm vấy bẩn chiếc bánh gato của
cậu ta? Thì ra mục tiêu của cậu ta chỉ là để giành được ví trí số một mà thôi, chứ không phải có niềm đam mê với món điểm tâm. Tại sao vì một
khoảnh khắc hoa mắt mà tôi lại cho rằng cậu ta không đáng sợ như vậy
chứ? Đột nhiên, khuôn mặt nghiêng nghiêng hiền lành mà tôi bắt gặp trong khoảnh khắc ban nãy hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
Không có nho khô, vậy thì món ăn của tôi, món ăn của tôi biết làm thế nào đây?
Tôi vội vã quay về chỗ nấu ăn của tôi, ngậm ngùi nhìn thứ duy nhất có thể
mang lại cho tôi sự tự tin trong cái trường này, sống mũi bắt đầu cay
cay.
Chẳng phải là tôi rất thông minh sao? Sao còn phải đi cầu
xin các vị thần tối cao ở trên trời chứ! Lòng tôi nặng trĩu, giống như
có một viên đá rất to đè lên trái tim tôi, thở không ra hơi. Tất cả
những mộng tưởng đẹp đẽ tối hôm qua đều tan thành mây khói, còn hôm nay
bao nhiêu chuyện đen đủi cứ liên tiếp xảy ra, cùng lúc càng lớn chuyện
hơn. Tôi lựa chọn Tống Chân Hi thực sự sẽ không có vấn đề gì chứ? Thực
ra cậu ấy cũng là một người ở một thế giới hoàn toàn khác, một người như tôi làm sao xứng đáng với cậu ấy chứ? Viên kẹo phép thuật, phép thuật
của nó có thật sự là có thể xoá nhoà những trở ngại đó không?
Viên kẹo phép thuật... Tống Chân Hi...
Trong lúc tôi đang lẩm bẩm một mình, do dự không biết có nên thực hiện tiếp
kế hoạch không, thì một chiếc bát nho nhỏ hiện ra trước mặt tôi, trong
chiếc bát đựng đầy những quả nho khô mà tôi đang rất cần.
“Ở chỗ
của tôi vẫn còn nhiều, cho cậu đấy, cậu cứ dùng đi, tôi rất mong đợi
được thấy tác phẩm của cậu!” Một giọng nói vô cùng ấm áp, vô cùng êm ái
vang lên bên tai. Tôi liền ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào cái hình
dáng tựa như thiên sứ lần đang đứng ở trước mặt lần này lại một lần nữa
cứu rỗi tôi. Chiếc eo cong hình bán cung, một chiếc tay giấu ở sau lưng, còn có cặp mắt đẹp mê hồn, giống như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích trong một buổi dạ tiệc huyền ảo nho nhã lịch thiệp mời công chúa
của anh ấy cùng khiêu vũ.
A! Tống Chân Hi! Đúng là Tống Chân Hi!
Là cậu ấy mang những quả nho khô cho tôi! Cậu ấy nói cậu ấy rất mong chờ được nhìn thấy tác phẩm của tôi! Tôi không nằm mơ đấy chứ, tất cả mọi
thứ có phải là do tôi ảo tưởng không?
Tôi véo vào má, đau quá!
Thì ra không phải là mơ, tất cả mọi thứ đều là thật! Thấy nụ cười của
Tống Chân Hi tảng đá đè nặng trong trái tim tôi lúc nãy nhanh chóng biến mất, tâm trạng tôi dần tươi tỉnh lên.
Được! Tống Chân Hi mong
chờ tác phẩm của mình, vậy thì mình sẽ cố gắng thể hiện hết thực lực của mình cho cậu ấy xem, Đậu Giáng tôi đây không phải cái gì cũng dở ẹc
đâu, hơn nữa bên cạnh tôi còn có “Công chúa Feodora”, mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi.
Trong lòng tôi đã có động lực, cũng có mục tiêu, tất cả mọi chuyện đều có vẻ rất thuận lợi. Tôi thích thú bắt tay vào thực hiện món ăn của mình, tâm trạng vui mừng của tôi cũng truyền đến món ăn
trong tay tôi. Tôi tin rằng món ăn hôm nay của tôi sẽ là một món ăn chứa đầy niềm vui và hi vọng.
Xong rồi! Sau khi tôi bỏ quả anh đào
cuối cùng vào, món ăn của tôi đã hoàn thành. Một màu đỏ gạch quyện với
mùi hương thơm nức, trông rất ngon miệng, sự kết hợp hoàn hảo giữa màu
sắc và hương vị. Tôi mãn nguyện nhìn món ăn của mình, đúng là món ăn
ngon có đong đầy cả tình cảm trong đó mới thực sự là món ăn ngon. Bây
giờ là bước cuối cùng, tôi cẩn thận cầm chiếc hộp nhỏ đựng “Công chúa
Feodora” ở trong túi quần ra.
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa lên chiếc hộp nhỏ đã bị nhiệt độ cơ thể tôi sưởi nóng âm ấm, cảm giác thật ấm áp,
liệu có phải rằng hạnh phúc có cảm giác như vậy không? Đột nhiên tôi
thấy hơi lo lắng, tại sao cảm giác lo lắng này càng lúc càng tăng lên
nhỉ? Hay là tại sắp đến thời điểm then chốt trong kế hoạch, hay là vì
những thứ sắp xảy ra trong tương lai?
Bỏ vào đi, bỏ vào đi! Trong lòng tôi văng vẳng lên một giọng nói gấp gáp không ngừng thúc giục tôi. Bỏ vào đi, sau khi bỏ vào sẽ đưa cho Tống Chân Hi.
Đúng vào lúc tôi mở chiếc hộp nhỏ để cho “Công chúa Feodora” vào, thì món ăn của tôi đột nhiên biến mất.
“Ôi trời ơi! Hôm nay Đậu Tương sao lại không nấu món đậu tương nhỉ, mà lại
đi nấu cái món tả phí lù loè loẹt như thế này!” An Lạp dùng bốn ngay tay giằng lấy chiếc bát đựng món ăn trong tay tôi. Chiếc bát đung đưa lắc
lư giữa các ngón tay của cô ta, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút là bị
rơi ngay. An Lạp cố ý co một ngón tay lại, chiếc bát bỗng bị nghiêng về
một bên, sắp rơi đến nơi.
“Cẩn thận chứ!” Hành động của An Lạp
khiến tôi được một phen thót tim, tôi lo lắng hét lên rồi vội vàng chạy
bổ lên để giành lấy món ăn của tôi. Đó là bảo bối của tôi! Tâm huyết của tôi, hi vọng của tôi tất cả đều nằm ở trong đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi không chịu nổi đâu!
“Ôi dào! Xin lỗi nhé, bị trượt tay.” An Lạp cười thích thú nheo mắt với tôi, “Nhưng cứ yên tâm đi, tay của
Nhị Bân rất nhanh nhẹn, nhìn xem, chẳng phải đã đỡ giúp cô rồi sao?”
Đúng, Nhị Bân đã đỡ được, nhưng hình trái tim mà tôi tạo ra sẽ bị phá
hỏng mất! Lúc đầu nó có hình trái tim đẹp như vậy, bây giờ bị lắc đi lắc lại nhão nhoét thành một đống. Tâm huyết của tôi, bị phá hoại như thế
sao! Nhìn món ăn đã chẳng còn ra cái hình thù gì nằm trên tay của Nhị
Bân, lòng tôi thắt lại. Tôi nắm chặt nắm đấm, chiếc hộp nhỏ nằm trong
lòng bàn tay bị bóp mạnh khiến tay tôi đau nhói, nhưng chút đau đớn này
thấm tháp gì so với nỗi đau trong trái tim tôi!
“Ô hô hô...sao
thế?” An Lạp làm bộ làm tịch tiến lại gần tôi, “Ôi chao, sắp khóc rồi à? Đừng khóc đừng khóc, trả lại cho cô, trả lại cho cô này! An Lạp nắm lấy tay tôi, nhét mạnh cái bát thức ăn nhão nhoét vào trong tay tôi. Nhưng
tôi chưa kịp phản ứng gì thì cô ta đã bỏ tay ra.
Tôi trợn trừng
mắt, nhìn món ăn tôi bỏ bao công sức làm giờ bị rơi be bét trên sàn nhà, rơi bộp một tiếng. Đầu óc tôi trỗng rỗng.
Hỏng rồi sao? Món ăn
mà khó khăn lắm tôi mới nấu được, chỉ trong chốc lát bị làm rơi hỏng rồi sao? Thật là bị rơi hỏng rồi, bị đánh rơi một cách không thương tiếc,
không chút do dự! Những quả nho khô lúc nãy khó khăn lắm mới lấy được
giờ lăn vung vãi trên sàn nhà, màu xám của nó đã lẫn với màu của rác nằm trên sàn nhà. Trái tim của tôi, trong con mắt của bọn họ lẽ nào cũng
chỉ giống như đống rác kia thích giẫm đạp lúc nào thì giẫm sao? Đó là
tâm huyết của tôi! Tôi đã đem cả tấm lòng, cả tương lại của tôi hoà
quyện vào trong đó, nó chính là trái tim của tôi, nhưng bây giờ lại bị
đối xử như vậy! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!
“Sao... sao
cô có thể như vậy!” Tôi tức giận hằn học nhìn An Lạp, nếu như ánh mắt có thể biến thành vật thể hữu hình, tôi không biết rằng người của An Lạp
đã bị đâm cho bao nhiêu lỗ rồi!
An Lạp nhíu mày, làm điệu bộ đáng thương nói với tôi: “Bạn Đậu Tương, tôi trả lại cho cô đấy chứ, kết quả là cô lại không cầm cẩn thận, việc này chẳng có liên quan gì đến tôi
hết.”
Đúng, đúng thế! Tất cả chẳng liên quan gì đến cô cả! Nói
cho cùng thì đều là lỗi của tôi! Tôi đã quên mất bản thân mình là ai,
tôi đã quên rằng Tống Chân Hi là người như thế nào. Mặc dù tôi dám hi
vọng giành được cậu ấy, nhưng ông trời quả là có mắt, dù tôi có viên kẹo phép thuật, nhưng vẫn không thể nào chống lại được ý trời! An Lạp đâu
có sai? Tất cả đều là do lỗi của tôi!
Trên sàn nhà cáu bẩn vương
đầy những vụn thức ăn, làm mất đi màu sắc vốn có của nó. Tôi từ từ quỳ
gối xuống, không buồn để ý đến những lời lẽ chua ngoa của An Lạp, trong
mắt tôi chỉ hiện lên một đống “hỗn tạp”. Đó làm món ăn mang cả niềm vui
và hi vọng của tôi. Niềm vui và hi vọng, đó là cái gì? Bây giờ trong cái đống hỗn tạp đó đã không thể phân biệt được đâu là hình dạng thực sự
của món ăn nữa, tôi chỉ nhìn thấy sự bi thương và tuyệt vọng.
Chiếc hộp nhỏ trong tay dường như nóng bừng lên, cảm giác nhói đau ở trong
lòng bàn tay truyền đến tim. Viên kẹo phép thuật? Viên kẹo phép thuật có thể mang lại hạnh phúc? Đến cơ hội để sử dụng nói ông trời cũng cắt
đứt, dù là viên kẹo có phép thuật đi chăng nữa thì cũng có tác dụng gì?
Viên kẹo thần kì như vậy, thực ra chỉ đến để trêu chọc tôi thôi.
Đột nhiên, tôi muốn cười, cười trước sự giỡn cợt của ông trời với tôi, cười bản thân không biết tự lượng sức mình! Tôi từ từ đứng dậy, khoé môi tôi mấp máy, tôi muốn cười, nhưng tại sao khoé miệng tôi không nhếch lên
cười được nhỉ?
Cửa ra ở đâu? Tôi muốn ra khỏi đây, tôi không muốn đứng ở đây chờ đợi nữa, thế giới ở đây không phải là thế giới của tôi.
Thế giới của tôi ở đâu? Ai có thể nói cho tôi biết được không?
Tôi lảo đảo bước đi, không cần biết là đâm phải những thứ gì nữa, trong mắt của tôi chỉ có hình ảnh chiếc cửa. Rời khỏi đây, rời khỏi đây...
“Đậu Giáng, cậu sao vậy? Có chuyện gì vậy?” ở cửa lớn, tôi bị chặn lại. Định thần lại, thì đó là Tống Chân Hi. Trong tay của cậu ấy cầm một xấp tài
liệu, nhìn bộ dạng thì chắc anh chàng lớp trưởng này vừa bị thầy gọi đi
thống kê tài liệu, đúng là một lớp trưởng vĩ đại và bận rộn, khiến người ta phải ngưỡng mộ...
Tôi lắc lắc đầu, gắng gượng kéo khoé miệng
lên, hi vọng có thể nở được một nụ cười: “Tôi không sao, tôi không sao
cả. Tôi thì có chuyện gì được chứ?” Tôi không muốn mang thêm phiền phức
cho Tống Chân Hi nữa, tôi cũng không xứng đáng để có quyền mang thêm
phiền phức cho cậu ấy!
Có lẽ tại nụ cười của tôi hơi méo mó, nên
Tống Chân Hi khẽ chau mày, nhìn tôi nói: “Đậu Giáng, vẻ mặt của cậu
không được khoẻ cho lắm. Có chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp cậu được
không?”
Nhìn dáng vẻ quan tâm của Tống Chân Hi, khiến tôi không
nén nổi nước mắt, tôi càng bóp mạnh hơn chiếc hộp nhỏ vốn dĩ đã bị tôi
bóp méo mó, nước mắt cứ thế tuôn ra lăn dài trên má, tôi thút thít nói:
“Xin lỗi, món ăn của tôi không còn nữa, không thể mời cậu nếm thử được
rồi, xin lỗi, xin lỗi.”
“Món ăn của cậu làm sao?” Tống Chân Hi
liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay tôi, quan tâm hỏi han: “Đây là cái gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi thất thểu lắc đầu, không nói được
gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc hộp méo mó nằm trong tay nước mắt lã chã. Tiểu công chúa mày có cảm nhận được nổi đau của tao không? Mày có
cảm nhận được tâm trạng mờ mịt không lối thoát của tao không? Làm sao
tao có thể đối diện với Tống Chân Hi đây? Hạnh phúc của tao sao lại bị
phá hỏng thế này? Mày có thế nói cho tao biết, tao phải làm thế nào
không?.
“Đây là cái gì? Có thể đưa cho tôi xem được không” Một
giọng nói hiền lành vang lên. Dường như bị giọng nói quan tâm đó thôi
miên, tôi từ từ quay đầu lại, nước mắt nhạt nhoà nhìn sang. Tống Chân Hi đang đứng ở cạnh tôi, giống như lần trước, rất gần với tôi, gần đến nỗi tôi còn có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều của cậu ấy. Dần dần, tôi bình tĩnh trở lại, trái tim dường như bị đông cứng của tôi giờ đã ấm
dần lên. Tay tôi run run, dè dặt đưa “Công chúa Feodora” ra trước mặt
Tống Chân Hi.
“Này! Tống Chân Hi, cẩn thận! Ai mà biết đấy là thứ đồ chơi gì chứ! Đừng có chạm vào linh tinh!” Vừa lúc tay của Tống Chân
Hi sắp chạm vào viên kẹo, thì một giọng nói đáng ghét lại vang lên, làm
Tống Chân Hi dừng lại.
Lại là An Lạp! Chắc là vừa nãy đầu óc cô
ta bị phản ứng bất thường của tôi làm cho đờ đẫn, bây giờ đã tỉnh táo
lại, lại đến tìm tôi gây sự.
“Cậu xem xem!” Nhị Bân nhân lúc
chúng tôi đang dồn mắt nhìn vào An Lạp, từ một phía chen lên, cướp lấy
chiếc hộp nhỏ trong tay tôi. Tại sao có thể như vậy được chứ! Đó là bảo
bối của tôi!
Nhị Bân mở chiếc hộp của tôi ra, nhìn vào bên trong, lắc lắc đầu, bĩu môi nói: “Ôi dào, tôi đã nói rồi mà! Một viên kẹo vỡ.”
“Trả lại tôi!” Tôi nhảy bổ về phía Nhị Bân, định cướp lại viên kẹo của tôi.
Đó là niềm hi vọng của tôi, niềm hi vọng vốn dĩ bị dập tắt từ lâu của
tôi nay mới lại được nhen nhóm lên chút ít. Tim tôi đập thình thịch, tôi lo lắng trước từng cử chỉ của Nhị Bân, tôi không nhận ra rằng trong đôi mắt của Nhị Bân đang ánh lên một cái nhìn xảo quyệt.
Nhưng, tôi
đã chậm chân. Lúc tôi bổ nhào về phía Nhị Bân, Nhị Bân nhếch miệng lên,
hét lớn về phía An Lạp: “An Lạp, cho cậu xem này. Một viên kẹo thật thần kì!” rồi quăng chiếc hộp về phía An Lạp.
“Không được!” Không
được ném linh tinh! Đó là bảo bối của tôi! Tôi hoảng hốt chạy về phía An Lạp, hi vọng có thể bắt được viên kẹo của tôi trước An Lạp. Nhưng đó
chỉ là ảo tưởng, với cái thân hình béo ục ịch và động tác chậm chạp của
tôi, tôi chỉ vồ lấy không khí, mắt trân trối nhìn chiếc hộp nhỏ rơi vào
trong tay An Lạp. Đừng! Lúc thấy chiếc hộp nhỏ bị An Lạp nắm chặt ở
trong tay, tôi rụng rời tỉm như muốn vỡ nát. Tôi đang lo lắng không biết liệu rằng “Công chúa Feodora” có toàn thây mà quay về với tôi không, An Lạp cô ta luôn muốn đối đầu với tôi, “Feodora công chúa” rơi vào trong
tay cô ta không biết là sẽ bị đối xử như thế nào đây!
“Để tôi xem nào,” An Lạp đón láy chiếc hộp, mở ra, dùng hai ngón tay lôi “Công chúa Feodora” ra, cố làm ra vẻ hiểu biết lắc lắc đầu, “Xì xì, đây rõ ràng là một loại kẹo tạp nham, không đảm bảo an toàn!”
“Trả lại tôi, mau trả lại tôi!” Tôi lo lắng dán mắt nhìn vào những ngón tay của An Lạp,
tôi không dám cử động, tôi sợ rằng cô ta sẽ lại giở cái chiêu lúc nãy,
làm “Công cháu Feodora” hỏng mất.
“Đúng là phong cách của Tiểu thư Đậu Tương, thứ như vậy cũng dám đưa cho Tống Chân Hi sao?”, An Lạp chu miệng lên, lắc đầu.
Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài, tôi lo lắng để ý đến từng nhất cử nhất động của An Lạp, cẩn thận đề phòng từng cử chỉ của cô ta.
“An Lạp, trả viên kẹo lại cho Đậu Giáng đi.” Tống Chân Hi tiến đến để giảng hoà. Tôi nhìn Tống Chân Hi, ánh mắt đầy cảm kích. Tống Chân Hi, thật
giống như một đấng cứu thế, lúc nào cũng kịp thời cứu tôi. Thượng đế ơi, sao người lại tạo ra một người hảo hảo như cậu ấy!
Có sự trợ
giúp của Tống Chân Hi, tôi cảm thấy như có phao cứu sinh, có thêm sức
mạnh, tôi đưa tay về phía An Lạp, nói: “Mau, trả lại tôi.”
An Lạp liếc mắt nhìn Tống Chân Hi, rồi lại nói với tôi với giọng đầy quái dị:
“Đậu Tương à, nếu lớp trưởng đã nói đỡ cho cô như vậy. Vậy thì, trả lại
cô đấy, đúng là đồ keo kiệt, có mỗi viên kẹo bé tẹo mà cũng phải tính
toán chi li như vậy.” Thấy An Lạp bảo sẽ trả “Công chúa Feodora” cho
tôi, tôi xúc động nhìn cô ta, không tính toán chuyện cô ta nói tôi keo
kiệt nữa. Suy cho cùng thì, lấy lại được “Công chúa Feodora” mới là việc quan trọng nhất. Tôi bối rối nhìn Tống Chân Hi đang đứng ở bên cạnh,
thật sự cảm ơn cậu ấy, nếu như cậu ấy không nói đỡ cho, không biết là An Lạp sẽ làm những chuyện gì. Tống Chân Hi, hết lần này đến lần khác giải vây cho tôi, cậu ấy... tôi...
“Nhìn bộ dạng của cô kìa, hừ,
không thèm chơi cùng cô nữa!” An Lạp lườm nguýt, quay đầu đi. Tôi thấy
khoé môi của cô ta khẽ cong lên. Không xong rồi! Sao tôi có thể quên mất bản tính chua ngoa đanh đá cố hữu của An Lạp chứ, cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ức hiếp tôi đâu!
Qủa đúng là An Lạp chẳng
có ý tốt gì! Ngón tay cô ta khẽ gẩy nhẹ một cái, thì “Công chúa Feodora” của tôi đã bay vèo sang một bên!
“Ôi! Kẹo của tôi!”
Viên kẹo, dưới sức đẩy mạnh của An Lạp, bay vèo sang một hướng khác trong lớp học.
“Đừng mà...” Tôi không kìm nổi mình hét lên một tiếng thất thanh, không màng tất cả chạy bổ đến chỗ viên kẹo bị rơi.
Nhưng có một cái bệ náu ăn chắn ở ngay trước mặt, trong lúc luống cuống tôi
đã đâm sầm vào đó, cảm giác đau ê ẩm lan toả khắp người tôi, tôi hét lên một tiếng đau đớn, chân tôi khuỵu xuống. Cứ như vậy, tôi như một con
rùa bò lổm ngổm trên cái bệ nấu ăn nhớp nháp, mắt trừng trừng nhìn theo
hướng “Công chúa Feodora” vừa bị ném rơi xuống, rơi xuống... ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc bánh gato cao cao màu trắng sữa.
Đây chẳng
phải là chiếc bánh gato mà Cung Trạch Minh làm sao? Hôhô, nếu như bị rơi lên chiếc bánh gato thì kẹo của tôi không sao rồi... tôi mở to mắt,
lòng nhẹ nhõm. Nhưng, đúng vào lúc này, bên vai tôi văng vẳng tiếng hét
tức giận của Cung Trạch Minh: “Đây là thứ rác rưởi gì vậy, tránh xa
chiếc bánh gato của tôi ra!”
Cung Trạch Minh cố đứng ra trước
chiếc bánh gato bảy tầng của cậu ta để che chắn, nhưng vì chiếc bánh
gato quá cao, nên để ngăn cho viên kẹo của tôi không rơi vào cậu như một con dơi cố sức đưa cánh tay vung lên hạ xuống, khua khoắng giữa không
trung trông như sắp biến thành phật quan âm nghìn tay đến nơi.
Nhưng “Công chúa Feodora” không theo ý đồ của cậu ta mà thay đổi phương hướng, cứ bay thẳng về phía Cung Trạch Minh.
Sau đó, tim tôi lại như muốn vỡ oà ra trước cảnh tượng đang xảy ra trước
mắt. Để ngăn viên kẹo lại, Cung Trạch Minh há to miệng ra, chạy bổ về
phía viên kẹo.
“Không!” Mặt tôi căng như dây đàn hét lên một
tiếng, sau đó, thấy “Công chúa Feodora” mất hút trong “cái mồm to hoác”
của cậu ta.
Trời ơi, sao lại như vậy chứ!
“Nhất định cậu
không được nuốt nó xuống!” Tôi hoảng hốt như một con ếch xanh vỗ mạnh
vào quai hàm của Cung Trạch Minh hét lớn. Cần phải biết rằng, điều này
liên quan mật thiết đến tương lai của tôi, tình yêu của tôi, nói không
chừng còn cả chồng tương lai của tôi nữa.
Vẻ mặt của Cung Trạch Minh như đang nói rằng: “Cô thật phiền phức, im mồm ngay”: “Ai dám... hừ... nuốt… ừng ực.”
Trái đất như ngừng quay, tôi sững sờ không cử động, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cổ họng của Cung Trạch Minh.
Lúc nãy chắc là do ảo giác của tôi, chắc chắn là do ảo giác của tôi? Đây
chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng mà thôi! Âm thanh vừa nãy tuyệt đối
không phải là tiếng Cung Trạch Minh nuốt viên kẹo...
“Khục khục
khục...” Tiếng của Cung Trạch Minh cắt đứt dòng suy nghĩ rối bời của
tôi, cậu ta cố gắng ho khục khặc một hồi rất lâu, sau đó ôm lấy cổ họng
nhoài người đứng dậy, nhìn tôi với vẻ mặt rất kì quái, “Mùi vị thật kì
lạ.”
Thôi xong! Xong rồi! Xong rồi! “Công chúa Feodora” bị cậu ta nuốt mất rồi!
Lúc đó, tôi chỉ muốn gào lên mà khóc. Cung Trạch Minh, cậu là đồ ngốc! Ngậm đồ ở trong miệng rồi, thế mà còn cố nói làm gì? Viên kẹo phép thuật của tôi, hạnh phúc của tôi... cứ thế mà bị phá hỏng hết sao. Ông trời ơi,
rút cuộc thì ông muốn làm gì? Sao hết lần này đến lần khác đùa cợt tôi,
giày vò trêu chọc tôi thì thích lắm sao? Trải qua bao nhiêu cú shock,
tôi hoàn toàn không còn chút sức lực, cuối cùng nằm gục trên sàn.
“Cô! Đậu Tương!” Một đôi chân lớn hiện ra trước mắt tôi, kèm theo tiếng hét giận dữ.
Tôi ngẩng đầu lên, là Cung Trạch Minh. Anh ta tức giận trợn trừng mắt nhìn
tôi, tôi có cảm tưởng như ngọn lửa bừng bừng trong mắt cậu ta đang phả
vào người tôi. Nhìn bộ dạng đó của cậu ta, đột nhiên tôi có cảm thấy
thật khiếp sợ. Cậu ta, cậu ta muốn làm gì vậy? Tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu ta, cậu ta, cậu ta muốn làm gì?
“Cô!” Cung Trạch Minh
chỉ thẳng vào tôi, cứ thế tuôn ra một tràng dài, “Nếu như sức khoẻ tôi
mà xảy ra vấn đề gì, cô, Đậu Tương, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!” Còn không đợi tôi kịp trả lời, Cung Trạch Minh đã hùng hổ quay người đi ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng rắn rỏi của cậu ta, tôi ngẩn người.
“Đậu Tương... không liên quan đến tôi nhé, là cậu không bắt được nhé.” An
Lạp đứng ở một bên khom eo xuống vỗ vỗ vào má tôi, dùng một cái giọng ỏn ẻn nối với tôi.
“Ồ... ha ha ha...” Nhị Bân kéo theo An Lạp líu ríu bỏ đi.
“Đậu Giáng, không sao đâu, có yêu cầu gì, cậu cứ đến tìm tôi.” Tống Chân Hi đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai tôi.
“Tôi...” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết
phải nói ra sao. Tống Chân Hi gật đầu, rồi lại vỗ vỗ vào vai tôi, không
đợi tôi nói gì, đã quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng của cậu ấy, tôi khe khẽ nói với theo sau “Cảm ơn”.
Ngoài “cảm ơn” ra tôi còn
biết nói gì chứ? Không có sự trợ giúp của viên kẹo phép thuật, tôi hiểu
rất rõ rằng tôi không thể nào vượt qua được khoảng cách to lớn giữa tôi
và cậu ấy. Mọi tưởng tượng đẹp đẽ của tôi đêm qua đều đã tan biến thành
bong bóng xà phòng, giống như Tiểu mỹ nhân ngư sau khi biến thành bong
bóng xà phòng liền mất hút hoàn toàn trong không trung. Tống Chân Hi, từ nay trở đi tôi vẫn sẽ tiếp tục dõi theo cậu, tôi chỉ có thể dõi theo
cậu mà thôi.
Trong tâm trạng đau đớn và tuyệt vọng đột nhiên tôi
nhớ ra câu nói ngắt quãng mà Thần kẹo chưa nói hết “Nếu như không giành
được trái tim của con, sẽ... sẽ...”, nhưng, bây giờ người ăn mất viên
kẹo phép thuật là Cung Trạch Minh! Trời ơi! Thế sự việc sẽ biến chuyển
ra sao? Rút cuộc tôi phải làm gì?
Ông trời ơi, ông đang đùa giỡn
tôi đúng không? Tôi dựa vào bức tường của phòng học nấu ăn, cảm thấy vô
cùng uể oải. Cho đến lúc tiếng chuông báo hết tiết vang lên, tôi mới lê
đôi chân tê dại, từ từ quay về nhà. Đúng thế, tôi phải quay về nhà, tôi
phải quay về nơi thuộc về tôi, tôi phải đến một thế giới có thể che chở
cho tôi. Thế giới ngoài kia thật đáng sợ, trái tim yếu đuối của tôi đã
bị đâm cho nghìn lỗ rồi, không thể chịu đựng thêm bất kì cú shock nào
nữa.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường, tại sao lại phải trải qua những chuyện bát nháo, vượt ngoài sức tưởng tượng thế này? Ông trời ơi, rút cuộc thì ông muốn làm gì, muốn rèn giũa trái tim của tôi sao? Không cần thiết phải như vậy đâu!
Trên đường đi, tâm trạng tôi cứ ở
trong tình trạng rối bời như vậy. Thật không dễ dàng gì, cuối cùng tôi
cũng về được đến nhà. Tôi tiện tay đẩy cánh cửa ra, đá bay đôi giầy ra
khỏi chân, cứ thế đi chân đất chạy thẳng vào nhà.
“Tiểu Giáng,
con về rồi à? Có đói không vậy, mẹ nấu cho con bao đồ ăn ngon này!”
Giống như mọi ngày, giọng nói vui vẻ của mẹ tôi từ trong bếp vọng ra,
tôi không vui vẻ đáp lại như thường ngày. Tôi chạy như bay lên phòng,
bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình, một mình trong thế giới của riêng mình. Thế giới ngoài kia thật đáng sợ, người như tôi không có đủ sức để mà
chống đỡ. Tôi chỉ muốn thu mình trong cái thế giới đơn giản của tôi mà
vui vẻ sống, một ước nguyện nho nhỏ như vậy mà cũng không thể thực hiện
được sao? Ông trời ơi, ông vứt bỏ tôi thật rồi sao.
“Tiểu Giáng,
tiểu Giáng, mau dậy ăn cơm đi!” Mẹ đứng ngoài gõ gõ cửa, quan tâm gọi
tôi. Nhưng tôi chẳng còn sức đâu để mà trả lời nữa, tôi chỉ muốn chui
thật sâu vào trong vỏ ốc của mình, để không ai nhìn thấy.
“Tiểu
Giáng, có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng phải ăn cơm đã! Mẹ nấu rất
nhiều món ngon! Chúng ta cùng ăn cơm nhé?” Mẹ vẫn đứng ngoài cửa hét
vọng vào, “Tiểu Giáng... Tiểu Giáng...”
“Hừm, cái con bé này,” Mẹ đứng bên ngoài thở dài, “Con cứ ngủ một lát đi, lúc nào đói thì gọi mẹ, mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn.”
Không có tiếng gõ cửa nữa, tôi nghe thấy tiếng bước chân dần khuất xa của mẹ, mẹ ơi, con xin lỗi,
Tiểu Giáng của mẹ thật vô dụng. Nước mắt từ từ chảy xuống, rơi xuống
chiếc ga trải giường màu hồng in thành từng giọt từng giọt.
Gió
thổi toang cánh cửa sổ len lỏi vào trong phòng, lành lạnh, như đang vỗ
về an ủi tôi. Tôi dần dần lấy lại trạng thái cân bằng, nước mắt cũng
ngừng rơi.
Bịch! Một tiếng chát chúa vang lên làm tôi sực bừng
tỉnh. Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào có thứ gì nổ
sao? Đột nhiên tôi nhớ đến cái tin bình ga trong bếp bị nổ làm cho người bị thương mà mấy hôm trước tôi đọc được. Trời ơi! Không phải là bếp nhà tôi cũng xảy ra bi kịch như vậy chứ, mẹ vẫn còn ở trong bếp!
Tôi vội vàng mở cửa phòng ra, chạy xuống dưới tầng. Nhìn cảnh tượng trước
mắt, tôi sững sờ! Không có khói, không có lửa, ở giữa cửa lớn nhà tôi có một vật lớn đen sì sì. Chiếc cửa nhà tôi giờ đây đã trở thành một đống
tro tàn, hơn nữa lại có một người đứng lù lù trên cái đống tro tàn đó.
Bình thường bộ đồng phục trường gọn gẽ chỉnh tề đến mức cứng nhắc thì
bây giờ do vận động quá mạnh nên đã xuất hiện những nếp nhăn, đôi chân
dài trông thật đẹp đẽ trong chiếc quần tây màu đen, núi băng cũng phát
ra ngọn lửa, làn hơi nóng bừng bừng như ngọn lửa phả ra từ người của cậu ta. Dường như tôi có thể thấy ngọn lửa dữ dội như cơn gió điên cuồng đó đang lởn vởn quanh cậu ta, mà gào thét, lúc này, bộ đồng phục trường
màu đen trắng bình thường vốn tôn thêm vẻ nghiêm nghị và nho nhã của cậu ta giờ đây lại giống như bộ quần áo của ma quỷ phảng phất ra một không
khí thật đáng sợ. Đó chính là người đã khiến tôi thờ thẫn.
Cái
người giận đùng đùng, đến nỗi làm cho cửa nhà tôi “hi sinh vì nhiệm vụ”
là một người tôi không thể tưởng tượng được rằng lại có thể xuất hiện ở
đây. Cậu ta, chính là cậu ta - Cung Trạch Minh.