Chương 1: Phu của ta rất yếu ớt
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Mang thù chẳng hạn, thật không phải là hành vi của một phu tốt
Một ngày trước năm mới, Asai Yui xuất giá.
Sáng sớm, đi theo các thị nữ, công chúa Yui nuốt no thức ăn, lại nhét vài cái bánh điểm tâm trong tay áo Junihitoe, dưới tầng tầng lớp lớp trang phục hoa lệ, mặc giống như một con gấu trắng, ra cửa.
Junihitoe hoa mỹ xếp chồng lên nhau đè lên người, sắc mặt Yui không cần trang điểm cũng đã trắng bệch. Một đường được đưa tới phòng lớn trong tòa thành, lễ nghi luôn luôn không có gì mới mẻ, sau khi được ca tụng chúc phúc liên tiếp, quỳ lạy tạm biệt phụ thân đại nhân đang từ từ mập ra, một mình một người, Yui bước lên xe kiệu kéo đi xa.
Bụng hơi âm ỷ đau, có lẽ là đã ăn nhiều quá. Dạ dày cuồn cuộn khí nóng, lập tức, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, công chúa mười bảy tuổi lén ợ một cái thật to.
Cố gắng giả vờ khéo léo bình tĩnh. Nhìn thấy đám đông quen thuộc xa dần, Yui nhìn xuyên qua bức màn dày của kiệu nhỏ ra bên ngoài, tòa thành lớn lên từ nhỏ dần dần biến mất trong tầm mắt. Trí nhớ liên tục tràn về, cùng với vô số suy nghĩ phức tạp về tương lai. Tòa thành kia tuy chỉ là nơi ăn chực cơm mà thôi, nhưng cái gọi là gia tộc và thuở trước, là không thể quay về đó được nữa… Hết thảy những điều này, Yui bỗng có cảm giác… rốt cục được giải thoát rồi?
—— phải rời khỏi gia đình nhưng lại mừng thầm… thật sự vĩ đại?
Kỳ thật cũng không hẳn vậy, dưới lòng dạ đang hơi nhảy nhót, Yui vẫn có chút bất an không yên.
Người phải đối mặt sắp tới, chính là phu tương lai của mình —— được rồi, tuy rằng nàng sớm đã gặp người đó, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ quen thuộc.
Từ nhỏ, bởi vì hai gia tộc là thông gia, hàng năm có một đoạn thời gian, Yui hay gặp phu tương lai vài lần.
Phu là con một của lãnh chúa vùng lân cận, từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, cho nên lãnh chúa đại nhân đặc biệt chăm sóc đứa con trai yêu duy nhất. Phu từ nhỏ đã ôn hòa, nói chuyện cũng là nhỏ nhẹ, rất nho nhã. Vóc dáng hắn không cao, trông có vẻ đặc biệt dễ đẩy —— không, dễ bắt nạt. Hơn nữa, trước đây phu cực kỳ đơn thuần, rất dễ dàng bị lừa bịp, cho nên… Asai Yui vốn chưa bao giờ cho rằng người nọ là phu tương lai nên căn bản không hề kiêng kị gì với hành động của mình.
Khi tiểu công chúa kiêu căng gặp quý công tử yếu ớt sẽ là tình cảnh như thế nào?
Thân thể phu rất kém cỏi, từ nhỏ đã mắc hầu như tất cả các bệnh ít nhất một lần, bệnh tật vờn quanh người, gương mặt luôn tái nhợt suy yếu.
Thường xuyên sinh bệnh, sắc mặt trắng hơn người thường, thể chất cũng không bằng bạn đồng lứa. Rất yếu ớt, phu với thân hình nhỏ gầy có vẻ nữ tính khi đứng trong đám đông quý tộc. Trước đây, Asai Yui rất hoạt bát, đối với một cậu bé yếu ớt lớn hơn mình vài tuổi, theo lý thường hẳn là… bắt nạt người ta.
Thành thật mà nói, Yui bắt nạt phu là bất đắc dĩ.
Làm đối phương khóc lên chẳng hạn, thật sự rất thú vị.
Nghĩ đến đây, Asai Yui không nhịn được lắc đầu, những năm ấy, rốt cuộc nàng đã làm cái gì thế?
Hiện giờ địa vị nghịch chuyển, đối mặt với ác mộng hồi nhỏ, phu thật sự không định đào hố chuẩn bị chôn mình đấy chứ? Ví dụ như vừa đến lãnh địa đã treo mình lên đánh chẳng hạn.
Khi đó nàng thật sự không cố ý, nếu biết phu tương lai sẽ thống trị một tòa thành trì binh lực cường thịnh thì… Yui nắm chặt quạt mùi gỗ thơm trong tay.
Nhìn thấy phu đã muốn bắt nạt, ai bảo hắn yếu ớt như vậy, hoàn toàn không kìm chế nổi. Mỗi khi đôi mắt màu đen ngập nước nhìn mình, trông phu luôn giống một viên thuốc mềm oặt, làm người ta muốn vươn tay niết.
Chỉ là niết mà thôi, Asai Yui thề, nàng thật sự không làm gì quá đáng.
Ví dụ như chỉ là lấy cá chạch sống nhét vào miệng phu?
Ví dụ như buộc hắn tắm rửa sạch sẽ giữa mùa đông rồi ném khối băng vào thùng tắm?
Ví dụ như lấy hết giấy lúc hắn đi xí?
Ví dụ như thả chó cắn hắn… Được rồi, mấy cái ví dụ ấy thật thê thảm.
Yui không nhịn được muốn ôm đầu mình. Nếu sớm biết khi đó gia tộc đã có ý định bắt mình đính hôn, vậy thì khi đó, có phải mình nên thu liễm một chút không?
Ví dụ như không nhét cá chạch quá sâu chẳng hạn.
Mấy đoạn thời gian ấy, mỗi năm trôi qua, đối với phu mà nói, có phải giống như địa ngục hay không?
Nghe nói hiện tại, phu đã là tiếp nhận cai quản… Yui nghĩ, bỗng nhiên cứng ngắc. Lâu như vậy rồi… người nọ hẳn là không nhớ rõ mới đúng.
Trí nhớ trước đây rất mơ hồ, đổi lại là phu, hẳn là quên… nhỉ?
Thật là, sao phu lại bỗng nhiên muốn cưới nàng chứ?
Hồi nhỏ Yui luôn vô ưu vô lự, lúc ấy, mẫu thân của nàng đang được sủng ái, chị em của mẫu thân cũng là mẫu thân thân sinh của phu, liên quan đến đủ loại ích lợi, thơ ấu nàng đương nhiên không tồi. Nhưng mà, Yui cũng không quá may mắn, không đợi Yui xuất giá, mẫu thân đã chết sớm mấy năm trước, không lâu sau, mẫu thân của phu cũng lập tức từ trần. Đã không còn gì để dựa vào, phụ thân đại nhân càng ngày càng lãng quên sự tồn tại của Yui, tới tuổi thích hợp xuất giá, ý định đám hỏi hồi trước cũng dần trồi lên.
Yui càng ngày càng lớn, số người tham gia chỉ trỏ cũng nhiều lên. Lúc Yui nghĩ rằng phu trả đũa là sẽ không cưới mình mà là chế giễu mình, không nghĩ tới phu lại phái người đến đây!
Không cần lưỡng lự nhiều, ngay sau đó là chuẩn bị hôn lễ rườm rà. Rất nhanh, Asai Yui sắp mang dòng họ của người xa lạ.
Không ai hỏi ý kiến của Yui, trong ánh mắt người khác, đây thật sự là một chuyện quá tốt.
Đúng vậy, Yui chưa từng có nhiều tình cảm với gia tộc, mà nàng chỉ muốn rời khỏi cuộc sống trong gia tộc, về phương diện khác, nàng lại lo lắng phu có suy nghĩ quỷ dị gì. Bởi vì như thế, trong lòng Yui rất không yên. Nàng không ngừng lừa dối mình rằng nếu đối phương chỉ là trả đũa, hẳn là sẽ không quanh co như vậy mới đúng.
Mang thù chẳng hạn, thật không phải là hành vi của một phu tốt.
Ở nhà Asai, mình không còn gì để dựa vào, nếu về sau phu cũng bắt nạt mình, mình phải làm thế nào mới tốt?
Lắc đầu, Yui sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, lấy ra điểm tâm dưới tay áo, cắn một miếng.
**
Xóc nảy một trận, đoàn người Yui đã tới đích.
Thành trì trước mắt có kiến trúc khá cổ, nhưng bởi vì thành trì giàu có phồn vinh, một chút cảm giác rách nát cũng không nhìn ra. So với tòa thành mập mạp, chỉ có bề ngoài đáng khen của nhà mình, nơi này thiếu sự hoa mỹ không thật mà có cảm giác sâm nghiêm.
Nơi như vậy, chả trách người trong tộc hao hết tâm lực cũng muốn có một đám hỏi.
Nhìn tòa thành trước mắt, Yui lại nắm chặt quạt trong tay hơn.
—— đó là thành Hitomi, là ngôi nhà tương lai của Asai Yui, không, Hitomi Yui.
Một nơi to như vậy, chỉ liếc mắt một cái thôi, đã có cảm giác ‘trốn không thoát đâu’.
Nếu nói phía trước còn có chút chờ mong, thì hiện tại xem ra, Yui bỗng nhiên phát giác mình đã nhảy ra khỏi một cái lồng sắt xuống… một cái hố.
Yui cảm thấy chân quá mình ngắn, sợ là không đi ra ngoài được.
Cửa tòa thành mở ra, đoàn người nghênh đón xếp thành hàng rất ngay ngắn.
Khác với sự đường hoàng cố ý của gia tộc mình, hết thảy ở đây có vẻ thong dong mà nghiêm cẩn, khí thế nhà võ chân chính.
Yui dù sao cũng là con nhà cao quý, là người đã gặp qua trường hợp này, giờ phút này nàng ngồi nghiêm chỉnh, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị xong tư thái khéo léo đẹp nhất của mình.
Ánh mắt không nhịn được nhẹ nhàng nhìn ra ngoài, bức màn bay theo gió, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng.
Rất xa, đầu hàng có một người đàn ông.
Trang phục màu xanh, dáng gầy.
Không cần đoán, đó chính là phu.
Nhiều năm không gặp, người nọ vẫn yếu ớt như cũ, ngay cả lúc đứng cũng trông có vẻ đâm một cái là gục.
“Yui-chan, đi đường vất vả rồi.”
Khi đội ngũ đến nơi, đầy ngập lễ nghi giáo dưỡng, bọn họ cách nhau một cái kiệu, nhưng mà giọng nói của phu, Yui có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Hơi trầm thấp, không nhẹ không nặng, lập tức làm người ta nhớ tới gió nam ấm áp khẽ thổi qua.
Chỉ là ——
Ủa ủa? Có gì đó không bình thường?
Yui-chan chẳng hạn, xưng hô này quá kinh hoảng!
Yui bất an liếc trộm ra ngoài cửa sổ, vừa nâng mắt lên, đã chống lại một đôi mắt cười mà không cười.
Vẻ mặt lại cứng ngắc thêm một chút, cảm giác quẫn bách khi bị bắt tại trận làm Yui lập tức đỏ bừng mặt.
“Hi… Hitomi điện hạ…?”
Nháy mắt kinh hoàng, rơi vào đôi mắt hắn, làm bầu không khí xấu hổ dần dần ấm áp.
Trong đôi mắt màu đỏ của phu Yếu Ớt, nhìn không ra tột cùng đang suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy hắn mở miệng.
“Ne, hiện tại hẳn là nên gọi phu quân đại nhân mới phải.”
Phu vừa nói xong, Yui lập tức cảm thấy mình xong đời rồi.
Ngữ khí nghiền ngẫm này… Quả nhiên, phu đại nhân vẫn mang thù phải không?
Spoi:
“Bây giờ có phải chúng ta nên… nghỉ ngơi?”
Nhìn qua, phu cũng không có suy nghĩ gì. Ừm, yếu ớt như thế, hắn cũng không thể có suy nghĩ gì phải không.
Dù sao… không làm phu mệt nhọc quá mức là được rồi.
Có chút nhụt chí, khó hiểu.
“Cũng được.”
Đối phương không hề có chút kinh ngạc nào.
—— đối thoại như vậy có chỗ nào không bình thường thì phải!