Chương 1

“Tí tách”

Một giọt nước rơi xuống, nhập vào vũng nước đọng kích khởi một vòng gợn sóng. Tôi tùy tay đóng chặt lại vòi nước, giọt nước cuối cùng chậm rãi hạ xuống “tí tách”, vang một tiếng liền quay về yên tĩnh.

“Lão Lục, nhanh lên, chúng tôi không đợi cậu đâu à!”

Tiếng hô của lão Đại từ thang lầu truyền đến, tôi vội vàng cầm lấy hộp đựng cơm chạy qua. Sáu người bạn cùng phòng đứng ở đầu cầu thang, tỏ ý xem thường sự chậm chạp của tôi, lắc đầu bày tỏ sự bất mãn.

Tôi là Tiêu Vũ, vừa mới bước vào cuộc sống đại học ở trường Dự Bắc hàng đầu thành phố, hiện là tân binh năm nhất ngành vật lý kỹ thuật.

Dự Bắc là trường học thực nghiệm kiểu mới gồm hệ thống sơ trung, cao học và đại học, mức điểm tuyển cao bất thường cũng không thể ngăn chặn dòng người chen chúc như sóng trào ghi danh vào đây. Tôi xem như là một người may mắn trong số đó, điểm trúng tuyển bậc cao trung khá cao nên may mắn bước vào cổng trường Dự Bắc, sau đó hưởng thụ ưu đãi giáo dục, hết sức thuận lợi lên lớp rồi chuyển cấp, an ổn bước vào bậc đại học.

Tôi ở tại phòng 308 ký túc xá nam học viện vật lý kỹ thuật. Có điều, thật không may là cửa phòng ngủ của chúng tôi đối diện với WC kiêm rửa mặt, tắm rửa, tuy rằng nửa đêm xuỵt xuỵt vô cùng thuận tiện, nhưng mà thời điểm ăn cơm thật sự là mất cả khẩu vị, nhất là mùa hè, thường có “mùi lạ” từ ngoài cửa phòng cuốn theo chiều gió mà bay tới……

Được rồi, đến giờ ăn thì không nên nói đến điều này.

Lúc này, cậu trai đang càu nhàu đẩy kính trên sống mũi là lão Đại của phòng chúng tôi, tuổi hắn lớn nhất đương nhiên cũng ở phòng 308 này lâu nhất, Ngô Phàm.

Ngô Phàm lớn hơn chúng tôi hai khóa, đương nhiệm phó bí thư hội học sinh, một người thập phần dong dài như Đường Tăng. Thị lực hắn vô cùng kém, từng phẫu thuật qua, cho nên mắt kính của hắn luôn là một trong các đạo cụ cho mấy trò đùa dai của chúng tôi. Thừa dịp người nào ngủ say thì đeo lên cho người đó, sau đó lay hắn tỉnh dậy, chờ người nọ mở mắt nhiều nhất hai giây liền phát ra một trận quỷ khóc sói gào, thật sự là lần nào cũng đúng.

Hai cái tên vô cùng thân mật đi tuốt đằng trước kia là lão Nhị cùng lão Tam của phòng chúng tôi, Mục Mộc và Khổng Lệnh Tâm. Hai bọn họ đều là người dân tộc thiểu số, Mục Mộc hình như là dân tộc Duy Ngô Nhĩ, còn Khổng Lệnh Tâm lại là dân tộc Hồi.

Dáng vẻ Mục Mộc vô cùng trắng trẻo, có chút thẹn thùng. Khổng Lệnh Tâm thì có mang diện mạo điển hình của dân tộc thiểu số, vừa nhìn liền biết không phải người Hán. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, đặc biệt, thật sự là có loại cảm giác vô cùng xứng đôi. Mục Mộc không phải huyết thống Duy Ngô Nhĩ chính thống, đối với chuyện ăn uống cũng không cần nghiêm khắc tuân thủ kiêng cử, thường thường cùng chúng tôi tranh nhau ăn hotdog, nhưng hắn lại luôn đi theo Khổng Lệnh Tâm đến quán ăn dân tộc Hồi dùng cơm, cho nên chúng tôi thường cười gọi hai người bọn họ là trẻ sinh đôi kết hợp. (đây là chỉ những đứa trẻ song sinh có thân thể dính lấy nhau.)

Gia hỏa đi ở cuối cùng không nói một tiếng là lão Tứ phòng chúng tôi, cá tính có chút âm trầm, cá nhân tôi cảm thấy hắn ở chung không tốt lắm……. tên của hắn là Từ Bình, diện mạo cũng như tên, đều rất bình thường. Thành tích bình thường, thể thao bình thường, cái gì cũng có vẻ bình thường, không dễ làm người khác chú ý. Mỗi lần hoạt động đoàn thể, hắn có tham gia hay không cũng chẳng có gì khác nhau, là một người dễ dàng bị người khác xem nhẹ.

Trên cổ và tay chân của hắn đều có vết bỏng rất dễ thấy, tuy rằng đó là khi nhà hắn cháy ngoài ý muốn tạo ra, nhưng bởi vì vài vết thương không thể che giấu này, chung quy vẫn khiến ánh mắt người khác nhìn hắn có vài phần dị dạng. Hơn nữa hắn không giỏi giao lưu với mọi người, nên làm cho người ta theo bản năng sinh ra một loại cảm giác ngăn cách với hắn.

Về phần lão Ngũ…… tôi tìm xem……..

Nga, ấy ấy! Nam sinh cao cao vừa ra khỏi ký túc xá liền được nữ sinh vây quanh đó là lão Ngũ phòng chúng tôi, Viên Phi.

Theo tôi nhận thấy, hắn chính là kẻ tổng hòa diện mạo biến thái cộng thêm tính cách biến thái. Vì sao nói hắn diện mạo biến thái? Bởi vì tôi từ trước đến nay cho rằng nam sinh quá anh tuấn là mầm mống tai họa, đặc biệt dùng để độc hại đồng bào phụ nữ, nhất là Viên Phi này phẩm hạnh bừa bãi là kẻ mỗi ngày đều thay bạn gái như thay áo! Tính cách biến thái là bởi vì tên này phi thường, phi thường, phi thường khiến người khác chán ghét! Thuộc loại tự cho mình là siêu phàm, nói câu nào là làm người khác tức chết câu đó.

Tóm lại, bỉ nhân bị bạn cùng phòng ghét nhất chính là tên này.

Mà trong phòng chúng tôi, người có nhân duyên tốt nhất, được lòng người nhất, đương nhiên là lão Lục ngọc thụ lâm phong —— Tiêu Vũ, cũng chính là tôi nhá —

Lão Thất là người nhỏ nhất phòng chúng tôi, có lẽ nhập học sớm, so với tôi nhỏ hơn một tuổi, cũng chính là nhóc con thực ngoan thực nghe lời bên cạnh tôi. Bộ dạng rất đáng yêu chứ? Nhìn thấy mặt hắn sẽ không kiềm nổi mà muốn nhéo một chút, có vẻ như rất non mềm.

Hắn là Kim Xán, tên thật là không có đẳng cấp, bất quá bởi vì hắn là tiểu người hầu của tôi, cho nên tôi cũng không đả kích lòng tự trọng của hắn, ha hả.

Tốt lắm, giới thiệu xong, chúng tôi cũng đã đến quán cơm. Xét thấy vị trí địa lý đặc thù của phòng ngủ chúng tôi, từ trước tới nay mọi người  đều là ăn xong cơm ở nhà ăn mới quay về phòng ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Mục Mộc và Khổng Lệnh Tâm sau khi ăn cơm xong ở quán dân tộc Hồi liền đến đây tìm chúng tôi. Phục vụ bàn đem thức ăn đặt xuống, hỗn chiến liền bắt đầu diễn ra. Tôi biết Tiểu Xán thích ăn gà, liền cố ý đoạt lấy thịt gà thả vào chén hắn. Tiểu Xán biết tôi thích ăn cá, lặng lẽ đem miếng cá hắn gắp được phóng tới tôi bên này, tôi cùng hắn cười cực kỳ ăn ý, bắt đầu nhanh chóng ngấu nghiến.

“Lão Đại, đêm nay phòng họp không ai dùng chứ?” Khổng Lệnh Tâm vừa nuốt miếng thịt bò nướng, vừa hỏi.

“Đêm nay không hoạt động, làm sao vậy?” Ngô Phàm đẩy đẩy kính mắt trên mũi.

Khổng Lệnh Tâm cười thần bí, làm ra bộ dáng bí hiểm: “Mục Mộc mới vừa nghe nói một trò chơi linh giới siêu hay ho, cần một gian phòng học bốn góc không người, chúng tôi định đêm nay thử xem.”

“Thật sự? Chơi như thế nào?”

Tôi lập tức cảm thấy hứng thú, bởi vì từ trước đến nay tôi vốn thích loại trò chơi thần quái này, không phải tôi khoe khoan, cái gì bút tiên, điệp tiên tôi đều đã thử qua tất cả, tuy rằng chưa từng gặp mấy điều kì quái mà người ta hay nói, nhưng tôi vẫn chơi không biết mệt.

Mục Mộc vội vàng nuốt miếng cà kho vào miệng, đứng lên giảng giải: “Cần có một căn phòng bốn góc thật tối, bốn người, mỗi người đứng ở một góc phòng, sau đó bắt đầu trò chơi. Người thứ nhất chạy đến sau lưng người thứ hai vỗ nhẹ, hô một câu ‘vỗ tới rồi’, sau đó đứng lại ở góc tường, người thứ hai chạy đến góc tường có người thứ ba, cũng làm tương tự hô ‘vỗ tới rồi’, cứ thế sau một vòng nhất định sẽ có người đụng đến góc tường trống, liền hô một câu ‘đụng đến’. Người đụng đến tường trống tiếp tục chạy đến góc tường tiếp theo, vỗ vào người bạn chơi và lại hô một tiếng ‘vỗ tới rồi’, chờ chạy được vài vòng như thế, sẽ phát hiện mọi người vẫn đều hô ‘vỗ tới rồi’, không ai hô ‘đụng đến’ nữa……”

Mục Mộc cười quỷ dị: “Chứng tỏ rằng bất tri bất giác lại có nhiều thêm một người nga!”

“A, em có nghe nói qua trò chơi này,” Tiểu Xán kêu lên: “Trước kia có từng đọc qua trong một cuốn sách!”

“Hay đó! Tôi muốn chơi!” Tôi lập tức giơ tay tán thành.

“Được! Cậu, tôi, thêm Mục Mộc nữa, đã có ba, còn ai chơi nữa không?” Khổng Lệnh Tâm tràn trề hưng trí.

“Không được!” thanh âm mất hứng của Ngô Phàm truyền đến: “Tư tá phòng họp trái với quy định nội quy trường học, tôi mặc kệ. Hơn nữa loại trò chơi linh dị này ít chơi thì tốt hơn, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì.”

“Đúng vậy, Lục ca, các anh hay là đừng chơi……” Tiểu Xán rụt rè giật nhẹ tay áo của tôi “Em thường nghe nói người chơi bút tiên, điệp tiên sẽ gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ, có người ngay cả sinh mệnh cũng đánh mất……. Đừng đùa……”

“Sợ cái gì? Kia đều là đồn thổi lung tung, đừng nghe mấy người trên mạng nói bậy!” Tôi tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực: “Tôi chính là người đã từng chơi qua bút tiên, điệp tiên nè, cái gì mà tay không thể không chế mà tự di chuyển, tất cả đều là nói bậy hết! Tôi hỏi tương lai sẽ lấy ai làm vợ, sau đó âm thầm dùng sức, cuối cùng không phải là tên của hoa khôi giảng đường được viết trên vòng? Căn bản là không linh nghiệm!”

“Đúng vậy, hoa khôi giảng đường đã là danh hoa có chủ, quả nhiên không linh.”

Một thanh âm lạnh lạnh truyền đến, tôi lập tức từ kinh hãi chuyển sang giận dữ, trừng người trước mắt sỡ hữu tất cả các hoa khôi giảng đường —— Viên Phi: “Phi Viên*, có gan đêm  nay chúng ta cùng nhau chơi! Không có can đảm đừng nói!”

“Hừ, trò chơi ấu trĩ như vậy, tôi không thèm chơi.”

“Cậu sợ?” Tôi cố ý khinh bỉ nhìn hắn, Viên hầu* nếu không có can đảm chơi trò chơi của con người, vậy thì ngoan ngoãn chờ ở hành tinh Viên hầu đi! Trái đất rất là nguy hiểm đó!”

*Tên của Viên Phi là 袁霏, Tiểu Vũ gọi bạn ấy là Phi Viên飞猿  nghĩa là Vượn bay =]]

Còn Viên Hầu có nghĩa là Vượn và Khỉ =]]

“Phép khích tướng? Ấu trĩ.” Viên Phi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Tên kia thật sự rất giỏi chọc người ghét! Đúng không!

“Được rồi, đừng ầm ĩ.” Ngô Phàm mất kiên nhẫn đẩy đẩy mắt kính: “Muốn chơi thì các cậu tự tìm chỗ đi, tôi cũng không có quyền hạn mượn phòng họp cho các cậu.”

“Lão Đại, cái chìa khóa ở trong túi áo của anh mà, châm chước một chút đi!” Tôi ôn nhu nhỏ nhẹ lên tiếng cầu xin.

“Không được! Về công tôi không thể tư tá phòng họp, về tư, tuy rằng tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng trên đời có nhiều lực lượng thần bí mà con người không thể giải thích được…….”

Tôi thật thức thời che đi cái lỗ tai, những người khác cũng cực ăn ý cúi đầu vờ như không nghe thấy, lão Đại hồn nhiên không tỉnh ngộ mà vui vẻ bắt đầu bài giảng thao thao bất tuyệt của hắn. Từ khoa học tự nhiên đến năng lượng vũ trụ, từ xã hội phong kiến đến bốn hiện đại hóa*, khả năng bác cổ luận kim của lão đại có thể nói là bản giáo nhất tuyệt, một sự kiện trò chơi nho nhỏ để cho hắn phân tích liền có thể trực tiếp quan hệ đến sinh tử tồn vong của nhân loại, giống như chúng tôi không cẩn thận gọi ra thứ gì đó không sạch sẽ, sẽ khiến cho thế giới thụt lùi lại năm mươi năm.

*Bốn hiện đại hóa của Trung Quốc là: hiện đại hóa Công nghiệp, Nông nghiệp, Quốc phòng và Văn hóa (Khoa học-Kỹ thuật).

Tôi lặng lẽ nhìn về phía Khổng Lệnh Tâm bọn họ, bọn họ hai người hướng tôi chớp chớp mắt, tôi còn cấp bọn hắn cái cười gian hiểu rõ trong lòng. Sau đó ba người chúng tôi đồng thanh xin khoan dung, bày tỏ vì hạnh phúc của toàn thể đồng bào thế giới mà không chơi cái trò kia nữa. Đáng tiếc cái hộp thoại lão Đại đã mở ra thì vẫn như cũ lằng nhằng lải nhải nói không ngừng, mãi đến khi đám chúng tôi đầu choáng não trướng quay về phòng làm bài tập cũng không chịu buông tha.

Đến hơn bảy giờ tối, lão Đại bưng một chồng sách thật dày đi tự học ban đêm, lúc nãy lão Tứ không nói một tiếng ra khỏi phòng đến giờ cũng chưa thấy về, tôi cùng Khổng Lệnh Tâm và Mục Mộc bắt đầu thương thảo đêm nay đi đâu tìm phòng học bốn góc mà vắng người.

“Tiểu Xán, cùng nhau chơi nha, ba thiếu một à!”

Tôi vừa đấm vừa xoa lôi kéo Tiểu Xán vào chơi cho đủ số, nhưng mà Tiểu Xán nhát gan nói thế nào cũng không chịu theo, xem ra rất khó chấp nhận những gì tôi nói.

“Sợ cái gì chứ! Có tôi với cậu lại thêm hai vị ca ca ở đây, đừng mê tín như vậy mà! Chẳng qua là thử chơi cho vui thôi, cậu cho là có thể xảy ra cái gì a?” Tôi lại liên tục dụ dỗ.

“Không được!” Tiểu Xán chắc như đinh đóng cột buông lời cự tuyệt, hại tôi cảm thấy thật mất mặt: “Lục ca, các anh đừng chơi mà, thật sự rất huyền bí đó!”

“Cậu nhát gan! Nhát gan như chuột nhắt! Đi đi đi! Đừng ngồi bên cạnh tôi!” Tôi có chút phát cáu, vẻ mặt xụ xuống.

Tiểu Xán bị tôi hung dữ, khí thế lập tức nhuyễn xuống, không nói một tiếng cúi đầu làm bài tập, nhưng là bút máy hồi lâu vẫn bất động, từ bên cạnh không khó để nhìn ra vẻ mặt hắn có chút thương tâm.

Tôi cắn răng một cái, quyết tâm không để ý tới hắn.

“Dù sao cũng không có phòng học, các anh sao có thể chơi…….” Tiểu Xán hơi ưu tư nhỏ giọng nói thầm.

“Cậu…….” Tôi lập tức vô cớ nổi đóa.

“Quên đi! Anh em trong nhà ầm ĩ cái gì!” Khổng Lệnh Tâm vội vàng hòa giải: “Tiêu Vũ, cậu cũng đừng ép buộc nữa. Hiện tại mới bảy giờ, nhất định có thể tìm thêm một người!”

“Còn phòng học làm sao bây giờ? Không có chìa khóa cả đám chúng ta cũng không vào được, lại còn phải chọn thời điểm không người, khẳng định toàn bộ trường học đều khóa cửa.” Mục Mộc nói.

“Cùng lắm thì chúng ta nấp vào phòng tự học đêm, chờ mấy người kia ra về hết!” Tôi đề nghị.

“Vậy đêm nay chúng ta cũng đừng mong trở về ngủ.” Mục Mộc thở dài thườn thượt.

Lúc này, Viên Phi đóng lại sách giáo khoa, đi đến ngăn tủ đựng kính của lão Đại rồi kéo ra, sau đó thuần phục xách ra một chùm chìa khóa, lạnh lạnh nói: “Các cậu đang tìm thứ này sao?”

“A!”

Tôi kêu lên một tiếng, ngàn tính vạn tính, lại tính sót chùm chìa khóa lão Đại để ngay trong phòng ngủ……

Tôi vội vàng thò tay cướp lấy, Viên Phi chết tiệt lại ỷ vào vóc dáng cao hơn tôi mà đem chùm chìa khóa giơ lên càng cao, một bộ dáng đừng hòng tôi lấy được.

“Uy! Đại tinh tinh, thời gian ngươi lưu lại Trái đất quá lâu rồi? Hộ chiếu nhất định đã quá thời hạn, mau quay về hành tinh mẹ của ngươi đi!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Viên Phi.

“Cậu rốt cuộc định gán cho tôi bao nhiêu biệt hiệu?”

Hiếm khi Viên Phi lộ ra biểu tình khó chịu, cũng bởi vậy làm tôi cảm thấy thật sảng khoái: “Ngại quá, ưu điểm của tôi chính là thích trông mặt mà bắt hình dong, tướng do tâm sinh, vẻ ngoài như vậy cũng không phải lỗi của cậu.”

“Như vậy a…….” Viên Phi nhún nhún vai không sao cả: “Hình như lão Đại quên mang theo chìa khóa, để đề phòng phần tử  phạm pháp đối với nó có mưu đồ, hay là tôi đem nó đưa đến tay lão Đại vậy.”

“Cậu!”

“Hey, Tiêu Vũ!” Mục Mộc vội vàng kéo tôi đang bổ nhào ra phía trước lại: “Thật hoài nghi cậu và Viên Phi bát tự không hợp!”

“Kiếp trước kết oán đi?” Viên Phi bày ra bộ dáng trầm tư.

“Kiếp này lại kết thù!” Tôi hung tợn bổ sung.

“Được rồi được rồi, đừng đấu võ mồm nữa.” Khổng Lệnh Tâm cười tới sặc nước miếng, ôm vai Viên Phi: “Này, lão Ngũ, đêm nay cả bọn đi chơi thế nào? Nói không chừng gọi ra một tuyệt sắc nữ quỳ, hơn Tây Thi thắng Điêu Thuyền, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với cậu, thế nào?”

“Không có hứng thú.” Viên Phi cự tuyệt cũng thật sảng khoái, không chút ngập ngừng.

“Không có hứng cũng mau buông chìa khóa ra!” Tôi hùng hổ trừng mắt với hắn.

Hắn nhàn nhạt nhìn tôi: “Dựa vào cái gì? Cũng không phải của cậu.”

“Cậu là cố ý phá đám tôi có phải không?”

“Đây là thái độ cầu xin người khác?”

“Ai cầu cậu a! Cậu nhát gan, ngay cả trò chơi cũng không dám chơi!”

“Không phải không chơi, đã chơi rồi, không thú vị.”

Tôi vốn định tiếp lời đột nhiên im miệng, có chút ngoài ý muốn: “Cậu chơi rồi?”

“Đương nhiên, trò chơi này cũng không phải mới có một hai năm nay.” Viên Phi chẳng chút hưng trí: “Thời học trung học tôi có thử qua, bốn người chạy vòng quanh phòng học, chạy mấy chục vòng cũng không thấy có thứ quái gì hiện ra. Cuối cùng là mệt đến không đi nỗi nữa mới kết thúc, căn bản không có gì cả.”

“Cách chơi có sai sót gì đi?” Mục Mộc không quá tin tưởng: “Có thể ở một vài chi tiết có vấn đề.”

“Nhị ca!” Tiểu Xán vẻ mặt sợ sệt, lo lắng đến tột cùng: “Anh thật sự muốn có thứ gì đó hiện ra sao!?”

Aiz, Tiểu Xán này, thật sự là mất mặt nam nhân quá.

“Mặc kệ thế nào, dù sao cũng không có ý nghĩa.” Viên Phi nhún nhún vai.

“Cái gì chứ, nguyên lai là chạy vài vòng mệt đến không đi nổi a.” Tôi cười hắc hắc, trêu tức nhìn Viên Phi: “Quả nhiên là thối rữa từ bên trong a —— mới có mất chục vòng liền chịu không nổi, cậu có lẽ không cần theo chúng tôi chơi, miễn cho cậu yểu điệu té xỉu trong phòng họp, chúng tôi lại phải tốn công khiêng cậu về!”

“Vậy hai ta xem thử ai không được trước?”

Biểu tình Viên Phi trầm xuống, nhíu mày. Lập tức, giữa cả hai lóe lên sấm rền chớp giật, dòng chảy ngầm bắt đầu cuộn trào.

“Nè nè, lão Ngũ! Lão Lục!”

“Đừng quản hai người họ, không khéo lại bị liên lụy.”

“Như thế…”

Mục Mộc và Khổng Lệnh Tâm quyết định mặc kệ bên này thế chiến thứ ba đang diễn ra hết sức căng thẳng, cả hai đều mang biểu tình ngư ông đắc lợi ngồi xem kịch, thật sự là bạn tốt quá cơ.

Đợi cho đến khi quá mười một giờ, bốn thân ảnh lén lút lặng lẽ chuồn ra khỏi ký túc xá nam, thẳng đến khu giáo học.

Đêm khuya, vườn trường Dự Bắc vắng vẻ khiến người ta nổi cả da gà, bên trong vườn trường rộng lớn, chỉ có tiếng vang sàn sạt khi gió lớn quét qua lá cây. Ánh trăng bị mây đen bao phủ, hàn phong đặc biệt âm lãnh, kìm lòng không đặng mà run rẩy một chút, da gà da vịt nổi lên một thân. Hiệu quả tổng thể hợp thành ba chữ: rất rùng rợn…..

Tuy rằng tôi tự cao gan dạ hơn người, nhưng có vẻ như tất cả sự kiện khủng bố trong thiên hạ đều phát sinh vào lúc đêm khuya như mực thế này…….. Hơn nữa tối nay lại là nguyệt hắc phong cao, thật sự vô cùng ăn khớp với mấy cảnh thảm án phát sinh trong những cuốn tiểu thuyết kinh dị…..

“Nắm chặt như vậy, chẳng lẽ cậu sợ?” Thanh âm hơi trào phúng của Viên Phi từ bên cạnh truyền đến.

Ya? Bên cạnh tôi không phải Mục Mộc sao?

Tôi vội vàng buông hai tay ra, có chút khí cực bại hoại kêu lên: “Tôi nói lão Nhị! Bật đèn pin lên được không! Muốn đụng phải chướng ngại vật sao!” Một chùm ánh sáng lóe lên, tôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mục Mộc lại lập tức lấy tay che: “Quá bắt mắt…….”

“Không sao đâu! Im lặng thế này, quỷ cũng ngủ rồi!”

“Ngàn vạn lần đừng ngủ, bằng không lão Lục của chúng ta sẽ không có cơ hội hét lên.”

“Phi Viên chết bầm! Cậu ngoài việc chống đối tôi ra thì không còn chuyện khác để làm à!?”

“Đây là cống hiến lớn nhất của tôi vì sự phát triển của chủ nghĩa khoa học a.”

“Đi thôi!” Khổng Lệnh Tâm xách cổ tôi lên, trực tiếp túm tôi vào hành lang khu giáo học.

Đại khái là do mây đen tán đi, cửa sổ phía cuối hành lang chậm rãi phản chiếu nguyệt quang màu xám bạc. Ánh trăng mông lung chiếu rọi ra bóng ngược dài nhỏ, thỉnh thoảng có mấy đám mây hình dạng quỷ dị bay ngang, tựa như xuyên thấu qua muôn nghìn thế sự nhìn thấy kỳ quang dị thải không ngừng xoay chuyển, biến hóa khó lường. Tiếng giày da ma sát trên hành lang yên tĩnh thật rõ ràng, từ bên trong hắc tịnh chậm rãi di chuyển tới phương xa không biết tên…….

Tôi và mấy người khác cùng quan sát một chút, cực ăn ý mà cởi giày, đồng thời cũng mặc niệm luôn cho đôi tất.

Giẫm lên sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo, tôi bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì trường học của mình có phong cách xa hoa. Bởi vì sạch sẽ là phương châm hàng đầu của vườn trường Dự Bắc, cho dù chưa tới mức không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng cũng có thể làm cho mặt đất không còn rác rưởi, ít nhất tôi không cần lo lắng giẫm lên thủy tinh vỡ.

Rốt cuộc đi tới tầng năm, Mục Mộc thật cẩn thận mở ổ khóa, bốn thân ảnh nhanh chóng lánh vào, cửa lại lặng lẽ đóng lại.

“Tốt! Tới nơi an toàn!”

Bốn người chúng tôi đều tự vươn tay phải lên không trung chạm vào nhau một cái, đây là phương thức chúc mừng thắng lợi của chúng tôi.

“Tôi cùng Mục Mộc đến phái sau phòng học, cậu cùng Viên Phi tự phân công vị trí đứng.” Dứt lời, Khổng Lệnh Tâm liền lôi kéo Mục Mộc đi về phía cuối phòng học.

“Hey, tôi cũng không muốn chạm lên người cậu, cậu đứng ra phía sau đi.”

Tôi cương quyết trừng mắt với Viên Phi, tuy rằng cũng thật hoài nghi là tối thế này chắc hắn không thể nhìn thấy biểu tình của tôi đâu.

“Tùy.”

Hừ, tôi vốn biết cậu là một kẻ tùy tiện rồi.

“Tiêu Vũ!” cuối phòng truyền đến tiếng hô đã cố đè thấp giọng của Khổng Lệnh Tâm, phòng học vốn đang im lặng sinh ra một tiếng vọng: “Đem bức màn bên cạnh cậu kéo lại, một chút ánh sáng cũng không được xuyên qua.”

“Được!”

Tôi cùng Khổng Lệnh Tâm phân công nhau kéo lại màn của hai cửa sổ duy nhất trong phòng họp, nhất thời trước mắt tối sầm, tôi vươn tay, trong lòng thở dài một hơi, rốt cuộc đạt tới cảnh giới chìa tay không thấy ngón luôn rồi đó.

“Luật chơi cũng đã nói rồi, bây giờ hô bắt đầu thì tôi sẽ chạy lên.” Thanh âm của Mục Mộc truyền đến: “Phía trước tôi là Viên Phi, trước Viên Phi là Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đi lên trước là Khổng Lệnh Tâm, ba tiếng ‘vỗ tới rồi’ sau đó sẽ là một tiếng ‘đụng đến’, nếu phát hiện không ai hô ‘đụng đến’ liền dừng lại trò chơi, lập tức đến trước bục giảng tập họp! Toàn bộ thành viên rút khỏi đây!”

“Đã biết, mau bắt đầu đi!”

Tôi không kiên nhẫn hoạt động các đốt ngón tay, buồn cười Mục Mộc cư nhiên lại lo xa như vậy, hắn thật sự nghĩ sẽ có thứ này nọ xuất hiện sao?

“Nói trước, không được có người cố ý hô sai! Bằng không giết không tha!” Thanh âm uy hiếp của Khổng Lệnh Tâm truyền đến.

Tôi âm thầm líu lưỡi, thật là, tôi nguyên bản còn dự định chạy vài vòng sau đó dọa bọn họ mà.

Sau khi Mục Mộc hô “Bắt đầu”, phòng họp tối om chỉ còn lại tiếng bước chân. Đầu tiên là Mục Mộc “Vỗ tới rồi”, sau đó là Viên Phi ở phía sau tôi “Vỗ tới rồi”, tiếp theo là tôi men theo tường một đường chạy tới, khi tay đụng tới một tấm lưng mềm mại, liền hô một tiếng “Vỗ tới rồi”, tiếp theo người phía trước tiếp tục chạy. Tiếng Khổng Lệnh Tâm truyền tới “Đụng đến”.

Sau đó là tuần hoàn tẻ nhạt vô vị, tôi đụng đến tường trống bốn lần, ngoài ra là không ngừng chạy chạy chạy, sau đó nói “Vỗ tới rồi”, “Vỗ tới rồi”……… Quả nhiên là một trò chơi thật nhàm chán.

Tôi nghĩ nhận xét của mọi người cũng không sai biệt lắm, chẳng qua không ai mở miệng hô dừng trước, vì thế mọi người tiếp tục không ngại buồn chán mà chạy. Trong bóng tối, ai cũng nhìn không thấy ai, thứ duy nhất có thể nhận biết là tiếng chạy bộ và tiếng hô loáng thoáng tiếng thở dốc.

“Bịch bịch bịch”, tiếng bước chân nặng nề truyền đến, sau lưng tôi có người nhẹ nhàng vỗ, “Vỗ tới rồi”. Tôi thầm than một hơi, chán muốn chết tiếp tục chạy lên phía trước, cho tới khi đụng đến một tấm lưng mềm mại, thật không chút tinh thần nói một tiếng “Vỗ tới rồi”.

Vậy phải chơi đến khi nào a?

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, tôi bắt đầu máy móc chơi và chơi, cố gắng không để mình là người đầu tiên mở miệng nói dừng. Có lẽ quá mức nhàm chán mà tê liệt thần kinh, khi tôi ý thức được, tôi hốt nhiên phát hiện tựa hồ đã rất lâu không ai hô “Đụng đến?”

Khi phía sau tôi vang lên “Vỗ tới rồi”, thời điểm tôi chạy đến phía trước hô một tiếng “Vỗ tới rồi”, tôi thình lình khẽ run lên. Theo lý thuyết, hẳn là sau ba tiếng “Vỗ tới rồi” sẽ truyền đến một tiếng “Đụng đến”, mà tôi, sau khi ở ba lượt “Vỗ tới rồi” phải có một lần đụng tới tường trống. Nhưng mà không có! Không biết từ khi nào, phía trước tôi luôn có một người, tôi mỗi lần, mỗi lần đều có thể đụng đến lưng của một người!

Nhưng, điều này sao có thể?

Khi một lần “Vỗ tới rồi” vang lên sau lưng tôi, cước bộ chạy của tôi bỗng nhiên chậm lại, phía trước tôi là ai? Thật là Khổng Lệnh Tâm sao……..?

“Vỗ tới rồi…….”

Khi tay của tôi chạm đến lưng người nọ, từ bàn tay truyền đến cảm giác tê dại làm cho da đầu tôi từng trận run lên. Tôi bắt đầu vểnh tai lắng nghe, nếu…… Chỉ là nếu, thực sự có kẻ thứ năm như đã nói, tôi hẳn là có thể nghe ra giọng nói của hắn khác với mọi người.

“Vỗ tới rồi.” thanh âm của Khổng Lệnh Tâm.

“Vỗ tới rồi.” giọng của Mục Mộc.

“Vỗ tới rồi.” là thanh âm của Viên Phi.

Nhưng mà, Viên Phi không phải ở phía sau tôi sao? Sau lưng của tôi không có ai vỗ cả!

“Vỗ tới rồi.”

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, tuy rằng giọng của mọi người đều rất trầm thấp. Còn có thêm tiếng chạy, nhưng tôi rõ ràng nhận ra đó là giọng của Mục Mộc……

Tại sao?

Tôi bỗng nhiên có loại cảm giác lòng bàn chân như muốn nhũn ra, sau lưng của tôi phải là Viên Phi a…….. Tôi bản năng chạy về phía trước, tuy rằng thói quen định giơ tay lên vỗ, nhưng mà cánh tay đã bắt đầu run rẩy, khi tôi cảm giác đụng tới vật thể, lập tức phản xạ rụt tay lại: “Vỗ tới rồi……”

Sau đó người phía trước tiếp tục chạy, tiếp là thanh âm Khổng Lệnh Tâm: “Vỗ tới rồi.”

“Vỗ tới rồi.” Giọng của Viên Phi.

Nhưng mà phía trước Khổng Lệnh Tâm phải là Mục Mộc!

Là ai, kẻ làm trình tự chạy của nhóm chúng tôi bị hỗn loạn, là ai……?

“Vỗ tới rồi.”

Lưng của tôi bị người nhẹ nhàng vỗ, tôi đã không muốn nhận biết thanh âm của người nọ nữa, tôi chỉ muốn dừng lại, tôi muốn hô to dừng cuộc chơi! Nhưng mà cổ họng tôi tắc nghẽn, đôi chân vẫn máy móc chạy về phía trước.

Tôi rõ ràng đã run rẩy không ngớt, lại không dám là người đầu tiên mở miệng hô dừng. Không liên quan đến vấn đề mặt mũi đánh đố với Viên Phi, mà là tôi thật sự sợ hãi! Tôi là người duy nhất nhận thấy điều kỳ quái này sao? Những người khác đều không phát hiện sao? Nếu tôi là người đầu tiên mở miệng nói không chơi nữa, có thể hay không khiến “thứ kia” chú ý…….? Tưởng tượng đến có lẽ vì vậy mà bị “thứ kia” để ý, tôi liền không có dũng khí làm chuyện gì nữa……

“Vỗ tới rồi.”

Tôi nuốt ngụm nuốt bọt trong miệng, mong muốn giảm bớt khô khốc trong cổ họng mình.

Không ai nghe được thanh âm run rẩy của tôi sao? Vì sao không có ai dừng lại chê cười tôi một câu? Thậm chí Viên Phi cũng không châm biếm…… Tất cả mọi người làm sao vậy?

Phòng họp vẫn như cũ tối đen đưa tay không thấy ngón, liều mạng cố sức nhìn, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng đen di động, căn bản không thể phân rõ ai là ai. Mãi khi, lại một vòng tuần hoàn nữa đến sau lưng tôi, đối phương im lặng ngừng lại, cứ như vậy đứng sau lưng tôi, không nói một tiếng.

Tim tôi bỗng nhiên đập loạn, thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám.

“Đừng đùa…….”

Là thanh âm của Viên Phi.

“Mục Mộc, bật đèn pin……”

Cùng hắn gần trong gang tấc, tôi nghe thấy trong giọng nói hắn ẩn ẩn lộ ra run rẩy, hắn cũng chú ý tới đi? Hắn cũng phát hiện ra đã nhiều thêm một người!

Chùm sáng từ một góc phòng học truyền tới, tiếp theo là giọng nói của Khổng Lệnh Tâm: “Tất cả mọi người đến bục giảng bên kia.”

Tôi theo bản năng nhanh chóng bắt lấy tay Viên Phi, sớm đã quay đầu lại nhìn, mà hắn đồng dạng cầm chặt tay tôi, mồ hôi trong lòng bàn tay cả hai đã tiết lộ sự sợ hãi của đôi bên. Chúng tôi theo hướng ánh sáng đèn pin của Mục Mộc mà tập trung ở bục giảng, nhưng mà bước chân lại hết sức chậm chạp.

Như vậy “nó” đâu? Có thể cũng đi theo chúng tôi chăng……?

Chân tôi cầm cập run rẩy, tôi đã trải qua mười mấy năm trời thử qua rất nhiều trò chơi nguy hiểm, vô luận là nhảy bungee hay tàu lượn siêu tốc, vô luận là thỉnh quỷ hay chiêu quỷ. Tôi thích loại cảm giác kích thích này, dùng dũng khí của mình chiến thắng một trò chơi nguy hiểm, khi ấy đắc ý và cảm giác thành tựu làm tôi cực kỳ say mê.

Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề liên quan đến thế giới bên kia.

Thống trị thế giới này không phải là nhân loại sao? Tất cả yêu ma quỷ quái chỉ là chuyện xưa do con người tự biên tự dọa không phải sao? Cái gọi là hiện tượng thần bí không phải là những thứ mà nhân loại không thể lý giải tại sao đó ư? Làm sao có thể thật sự tồn tại chứ?

Khi còn bé, mẹ thường nói ở bên tai tôi, con không ngoan sẽ có bà ngoại sói đến ăn thịt con nga! Thế nhưng rất nhiều đêm tối, tôi trợn tròn ánh mắt chờ đợi một vật thể bất minh mò đến cửa sổ phòng tôi, nhưng lại nhiều lần thất bại. Thậm chí hồi bảy tuổi tôi còn dám cầm nhánh cây trêu chọc dã lang trong vườn bách thú, không phải vì tôi dũng cảm, mà là tôi biết tôi sẽ không gặp nguy hiểm.

*bà ngoại sói trong Cô bé quàng khăn đỏ =]].

Tàu lượn siêu tốc duy trì bởi nguyên lý khoa học, nhảy Bungee có biện pháp an toàn hoàn thiện, thú dữ trong vườn bách thú không thể thoát khỏi lồng giam. Vô luận là bay vọt qua Hoàng Hà hay sải bước qua Trường Thành, đều chẳng qua là dùng dũng khí chấp nhận xác suất thất bại trong hệ số an toàn cực cao. Cho nên, cái gọi là dũng cảm, chẳng qua là sự việc mà một vài người dám làm trong khi người khác không dám thôi.

Tôi rất dũng cảm, bởi vì tôi dám làm. Tôi dám làm là bởi vì tôi hiểu rõ mức độ an toàn và nguy hiểm của sự việc, khi tôi xác nhận nó không nguy hiểm đến tính mạng, tôi sẽ vô cùng hứng khởi mà thực hiện.

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sự tồn tại của một nhân tố biến đổi.

“Nó” là cái dạng gì? “Nó” có năng lực gì? “Nó” sẽ tạo nên đe dọa nào với tôi? Tôi có phải chết không? Tôi có thể đánh lại “nó” không? Tôi có thể trốn được không?

Không biết, chính là căn nguyên sự sợ hãi của nhân loại.

Đèn pin của Mục Mộc chậm rãi đảo qua phòng họp một vòng, trừ bỏ bốn người chúng tôi, không có một bóng dáng hoặc vật thể khả nghi nào, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Quay về phòng ngủ thôi.”

Giọng nói của Khổng Lệnh Tâm rất bình tĩnh, cũng bởi vì hắn quá mức bình tĩnh, tôi có thể chắc chắn hắn cũng ý thức được.

Đề nghị này được cả bốn người nhất trí thông qua, Mục Mộc lại sợ bị người khác phát hiện, lấy đèn pin ra, bốn người im lặng vây quanh ánh sáng duy nhất, không ai mở miệng nói chuyện, tĩnh lặng lạ thường.

Bỗng nhiên, tầng năm u tĩnh truyền đến tiếng động thanh thúy rõ ràng: “Tí tách.”

Tôi dừng lại cước bộ: “Các cậu có nghe thấy không?”

“Cái gì?” Mục Mộc quay đầu, có chút hoang mang nhìn tôi: “Nè, tôi mệt muốn chết luôn rồi, cậu đừng nói đùa nữa!”

Giọng Mục Mộc lộ ra vẻ mệt mỏi, tôi có thể nghe ra  trong đó cảm giác gần như sụp đổ của hắn, nguyên lai, tất cả mọi người đều phát giác……

“Không có gì, chỉ là tiếng nước nhỏ giọt, tôi tùy tiện hỏi thôi.” Tôi vội vàng cười cười vỗ vỗ vai Mục Mộc.

“Chắc là vòi nước trong phòng thí nghiệm, không có gì nghiêm trọng.” Viên Phi không lưu tâm thúc tôi đi lên trước: “Nhanh về đi, lỡ đụng phải người trực đêm thì thảm.”

Tôi dựa vào vách tường, lặng lẽ chống đỡ hai chân có chút nhũn ra. Hai tay Viên Phi phủ trên đầu vai tôi có một chút khẽ run lơ đãng, tôi thì nhờ vào nhiệt độ ấm áp từ tay hắn truyền đến mà thoáng bình ổn sợ hãi trong lòng, có khi kẻ địch lợi dụng lẫn nhau đôi chút, cũng không phải không tốt.

“Tí tách.”

Tiếng vang bọt nước rơi xuống, rõ ràng vang vọng nơi tầng năm an tĩnh, bởi vì quá mức thanh thúy nên tựa hồ rất gần, nhưng tiếng vọng kỳ ảo lại có vẻ rất xa.

Tôi ngẩng đầu nhìn thang lầu, trầm mặc nhìn mọi người chậm rãi rời khỏi lầu giáo học. Chẳng qua, trong đầu dường như vẫn còn nghe thấy tiếng vang nhẹ nhàng vọng lại đâu đây:

“Tí tách”…….

.