Chương 1: Sơn kê từ trên trời giáng xuống

Trọng Cát là con hồ ly sống ở một ngọn núi lớn.

Nhưng nó không phải là con hồ ly bình thường, nó khá là may mắn, đầu thai tốt, sinh ra đã là một con Thiên Thực hồ. Thiên Thực hồ là một loại tiên hồ, trời sinh có tiên căn, có thể biến hóa thành hình người, nếu chăm chỉ tu đạo, thì có thể phi thăng thành tiên.

Sinh ra là một con Thiên Thực hồ, nhưng Trọng Cát chẳng cảm thấy hạnh phúc tẹo nào. Quy củ trong tộc rất nhiều, mấy con tiểu ấu hồ đồng trang lứa với nó chỉ biết có tu đạo, không chịu chơi vói nó. Nó đành phải ra ngoài chơi với mấy con hồ ly bình thường kia, nhưng tốc độ trưởng thành của Thiên Thực hồ không giống với hồ ly bình thường, một năm hai năm trôi qua, mấy con tiểu hồ ly từng cùng chơi với Trọng Cát đều đã trở thành đại hồ ly, cuối cùng trở thành lão hồ ly, nhưng Trọng Cát vẫn là con nít. Thế là mấy con tiểu hồ ly sau này đều biết nó không phải là đồng loại, không chơi với nó nữa.

Cái năm mười một tuổi đó, Trọng Cát có thể biến hóa thành hình người rồi, trưởng lão xách nó vào trong động, ý vị sâu xa mà nói với nó, con đường tu đạo dài lê thê của nó, chính thức bắt đầu. Sau này phải dưỡng khí ăn chay, ngâm cứu đạo pháp, ngày ngày chuyên cần, không được biếng nhác.

Cái gọi là dưỡng khí ăn chay, chính là từ nay về sau, nó chỉ có thể ăn chay, không được ăn mặn.

Khi Trọng Cát nghe được, vô cùng uất ức, nó vẫn luôn cảm thấy làm hồ ly không tồi, đối với việc phi thăng thành tiên chẳng có lấy một tí hứng thú nào. Vì để thành tiên, ngay đến thịt cũng không được ăn, thân là một con hồ ly, sống còn gì vui nữa chứ.

Trọng Cát bi phẫn chạy đến bên một bờ hồ yên tĩnh trong rặng núi, nằm dưới một gốc cây đại thụ, đem đầu gác ở hai cái chân trước, chăm chú nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.

Thịt hươu, thịt thỏ rừng, thịt cá còn có thịt gà rừng thơm nhất tươi ngon nhất nữa…mấy thứ này từ rày về sau toàn bộ đều không được ăn nữa, chỉ có thể ăn gió nằm sương gặm quả dại hoa màu. Như thế, con hồ ly như nó có gì khác biệt so với thỏ chứ?

Trọng Cát tức tối mà gặm lấy cọng cỏ đuôi chó ở bên mũi, lông tơ của cọng cỏ đuôi chó chọc vào mũi nó, nó chán chường mà hắt xì hơi một cái.

Ta là hồ ly, ta phải ăn thịt!

Ông trời dường như cảm ứng được sự bi phẫn của nó, bỗng dưng, bầu trời đang trong xanh thì mây đen ùn ùn, che lấp cả trời, cuồng phong nổi lên, bốn phía trong phút chốc tựa như màn đêm, một mảng tối đen như mực.

Trọng Cát mau chóng bò dậy, vọt về phía sơn động của mình.

Sấm chớp tựa như hỏa xà từng đạo từng đạo quanh co trên tầng mây đen, tiếng sấm lùng đùng, Trọng Cát rụt đầu duỗi bốn chân ra mà phóng như điên, khi phóng đến trong rừng cây cách động huyệt của mình không xa, thì một đạo sấm sét rạch ngang bầu trời, điện quang chiếu sáng loáng khiến Trọng Cát không mở nổi mắt, tiếp đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa cứ như đang nổ tung trên đỉnh đầu Trọng Cát vậy.

Trọng Cát cắm đầu xông vào trong bụi cỏ, nhắm tịt hai mắt, cuộn mình lại, không dám động đậy, một vật thể đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuyên qua nhánh cây, nặng nề đáp xuống nơi cách chỗ nó không xa.

Lát sau, Trọng Cát từ trong bụi cỏ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, phát hiện bốn phía sáng trưng, mây đen trên trời toàn bộ đều đã biến mất không thấy bóng, ánh mặt trời ấm áp sưởi lên lớp lông của nó, trời xanh sáng láng.

Sau đó, nó phát hiện, trong bụi cỏ cách đó không xa, có một cục gì đó nhìn lòe loẹt.

Trọng Cát cẩn thận đi lên phía trước, không khỏi ngớ ra, rồi lại nuốt ngụm nước miếng.

Trong bụi cỏ, lại có một con vật bự tổ chảng, ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền không động đậy – Sơn kê!

Trọng Cát liếm liếm miệng, dạo nửa vòng quanh con sơn kê kia, nó chưa từng thấy con sơn kê bự như thế này, to gấp mấy lần con sơn kê bình thường, đuôi cũng dài hơn hẳn.

Trọng Cát rung rung lỗ tai, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là con sơn kê do thần tiên nuôi từ trên trời rớt xuống, là gà thần sao?

Nó lại nuốt ngụm nước miếng nữa, thịt của con gà thần này, không biết có phải là ngon hơn thịt của mấy con gà rừng tầm thường không nhỉ.

Trưởng lão đã căn dặn, từ nay về sau không được ăn thịt nữa. Nhưng, cái con sơn kê này, giống như là món quà trời ban. Không ăn sao được? Trọng Cát ngồi xổm bên cạnh con Đại sơn kê, nội tâm không ngừng tranh đấu.

Ờm, nếu như ăn ở bên ngoài, bị trưởng lão phát hiện, thì thật không xong.

Trọng Cát quyết định đem con Đại sơn kê này lôi về trong động của mình trước cái đã, rồi mới từ từ suy nghĩ đến vấn đề có ăn hay không.