Chương 1: Moi tim mà chết, loạn thế (1)
Trời chiều đỏ như máu đem mặt đất bao phủ trong ánh sáng màu đỏ. Một trận
gió âm lãnh thổi qua, cây tùng bách trên núi Sáng thế phát ra âm thanh
sàn sạt.
Vách núi dốc ngược đen hun hút, Bạch Vũ một thân tố y
trắng noãn đầy máu. Hai chân của nàng bị chặt đứt, gân tay bị moi ra,
trên gương mặt tuyệt sắc chỉ còn lại khắc khổ cùng cừu hận, hai tròng
mắt tuyệt mỹ khiến người khác hít thở không thông hàm chứa đầy nước mắt, dưới ánh tà dương tuyệt vọng rơi xuống.
Nằm trong lồng ngực của
nàng cũng là một nam tử tuấn mỹ vô song, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng lộ ra đường cong tuấn dật xuất trần, cao ngạo lạnh lùng, sợi tóc đen
mực như thác nước chảy xuống, bên lông mày khắc sâu hoa văn hắc ma tà mị tinh khiết, giống như thần tiên tôn quý, làm cho người khác có một loại cảm giác áp bách không thể xâm phạm.
Mày kiếm anh tuấn hạ xuống, một đôi con ngươi trầm tĩnh nhắm lại, khiến người khác nhịn không được
muốn biết một khi quang hoa mở ra phát ra bốn phía như thế nào, nhưng
hắn lại lâm vào cơn ngủ say, vĩnh viễn. Ngực của hắn bị vũ khí sắc bén
xé mở, lộ ra một lỗ thủng, trái tim bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
”Vì cái gì? Ngươi đối phó với ta cũng liền thôi, ngươi vì cái gì muốn giết
hắn?” Bạch Vũ phẫn hận ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời nơi ba con thú được
triệu hoán dang nâng một bóng dáng phiêu dật đứng giữa. Đạo bóng dáng
kia nàng quá quen thuộc, chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng Ngọc
Ưu Liên, nữ nhân hé ra khuôn mặt như búp bê.
Nàng chưa bao giờ
biết khuôn mặt búp bê đơn thuần vô tội kia sau lưng lại cất dấu một tâm
địa rắn rết, còn như thế nào học được tính cách lừa gạt.
Ngọc Ưu
Liên cao cao tại thượng nhìn xuống Bạch Vũ, lộ ra nụ cười vô cùng đơn
thuần: “Muội muội, ngươi hồ đồ rồi sao? Dạ Quân Mạc chính là Ám Dạ quân
vương, là tử địch của Sáng Thế thần điện chúng ta, ngươi làm sao có thể
yêu hắn? Hắn đối với ngươi tuyệt đối không phải thật lòng, ta giết hắn
cũng vì tốt cho ngươi.”
”Vì tốt cho ta?” Bạch Vũ đột nhiên ngửa
mặt lên trời cười to, giọng điệu tràn đầy châm chọc: “Ngươi là vì chính
ngươi, vì muốn được đến Ngũ Hành đại lục.”
Ngọc Ưu Liên tươi cười biến mất, đáy mắt lộ ra một mặt âm trầm ngoan độc: “Đúng thì thế nào?
Ta muốn có Sáng Thế thần điện, muốn trở thành chủ nhân của Ngũ Hành đại
lục! Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, dựa vào cái gì mà nhất định
phải là ngươi mới có thể trở thành người đứng đầu Ngũ Hành thế giới? Dựa vào cái gì ngươi cũng không làm lại có thể kế thừa Sáng Thế thần điện?
Không phải bởi vì ngươi được cho rằng là huyết mạch duy nhất là Thần
Sáng Thế lưu lại sao? Trừ bỏ huyết mạch ngươi còn có cái gì? Lấy đi
huyết mạch của ngươi, ta có thể thay thế ngươi! Nếu không phải Dạ Quân
Mạc vẫn luôn âm thầm che chở ngươi, ta dã sớm hủy diệt ngươi. Hiện giờ
hắn đã chết, ta xem ai còn có thể cứu ngươi!”
”Thượng Quan ca ca
bọn họ sẽ không để ngươi thực hiện được mục đích!” Bạch Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên. Ngọc Ưu Liên ghẹn tị với nàng như thế, nàng
trước kia cư nhiên một chút cũng không phát giác được. Nhớ tới trước kia người tỷ tỷ này làm bộ như đối với nàng vô cùng thân thiết cùng yêu
thương, nàng hiện tại chỉ cảm thấy muốn nôn ra.
”Ha ha! Không thể tưởng tượng được chuyện đã đến nước này ngươi vẫn còn có thể khờ dại
như thế, khó trách bị ta lừa gạt xoay vòng vòng.” Ngọc Ưu Liên phát ra
tiếng cười như chuông bạc, vuốt ve Triệu hoán thú: “Ngươi nghĩ rằng
chuyện ta muốn giết ngươi bọn họ không biết sao? Bọn họ rất rõ ràng, còn giúp ta ngăn chặn quân đội mà Dạ Quân Mạc kêu gọi. Cả Sáng Thế thần
điện đều đã phản bội ngươi, chỉ có một ngươi duy nhất trung thành với
ngươi - Thạch cô cô đã bị giết, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.”
”Không có khả năng.....” Bạch Vũ sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Nàng đã bị tất cả phản bội sao? Nàng cho tới bây giờ luôn dùng huyết mạch
của mình che chở thần điện, lại đặt cả thiên mệnh vào, làm cho thần điện sừng sững không ngã. Nàng như thế nào lại có lỗi với Sáng Thế thần
điện, có lỗi với bọn họ?
Liền bởi vì số mệnh mang huyết mạch của nàng, bọn họ lại nhẫn tâm đưa nàng vào chỗ chết?