Chương 1

Đó là một con thú hung dữ. Cho dù bề ngoài giống người, nhưng cặp mắt màu vàng kia lại tràn ngập thú tính, nhe răng vươn tứ chi, xích sắt trên cổ không thể kìm được dã tính của nó, yết hầu nó luôn phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh giác người ở ngoài lồng.

Phàn Ngọc Hương liếc một cái liền nhìn trúng con thú kia, không chỉ có nàng, đám người vây quanh cái lồng đều hưng trí bừng bừng nhìn nam hài trong lồng, đánh giá nó.

Bọn buôn người hình như rất vừa lòng với tình hình này, nhưng vẫn chưa đủ, gã nâng tay, giơ cao roi trong tay, đánh về phía cái lồng.

“Rống!” Roi đánh vào song sắt, nam hài lập tức phác lên phía trước, xiềng xích trên cổ thực ngắn, nó phác lên liền bị xiết chặt cổ, nhưng nó hoàn toàn không để ý, bắt lấy roi, dùng lực cắn, ánh mắt hung ác xung huyết muốn cắn người nhìn chằm chằm bọn buôn người.

Thân thể dơ bẩn của nam hài gầy gò toàn xương, nhưng vô cùng hữu lực, bọn buôn người không thu trường tiên về kịp bị níu lấy, ánh mắt bọn buôn người liếc một cái, ý bảo tiểu nhị hắt nước vào lồng.

Tiểu nhị lập tức nâng thùng gỗ bên chân lên, dốc nước trong thùng vào lồng.

“Ngao rống!” Thùng nước hiển nhiên là nước muối, thân thể nam hài hầu như toàn là vết thương, vừa chạm vào nước muối, đau đến nỗi nó phải tru lên, một tiểu nhị khác lại dùng côn đánh vào trong lồng.

“Xú tiểu tử, còn không buông tay!” Phập một tiếng, côn sắt đánh thẳng vào đầu nam hài, nơi đó vốn bị thương, máu tươi lập tức phun ra, tay nam hài bắt lấy roi nhẹ buông, bọn buôn người lập tức thu hồi roi, tiểu nhị cầm côn sắt cũng thu côn sắt về.

Nam hài nằm sấp xuống, nó đau đến phát run, máu tươi trên đầu chảy xuống nhuộm ướt mắt nó, dữ tợn đáng sợ. Tứ chi vẫn trong tư thế chờ phát lực, ánh mắt muốn ắn người nheo lại, tàn nhẫn nhìn chằm chằm bọn buôn người, làm cho người ta không hề nghi ngờ một khi nó thoát ra khỏi cái lồng này, nó sẽ cắn xé bọn buôn người thành mảnh nhỏ.

Bọn buôn người muốn là hiệu quả này.

“Các vị khách quan thấy được chứ? Đây là đứa bé thú tộc, rất dã tính, chúng ta phải tốn rất nhiều công phu mới bắt được.”

Thú tộc được xưng là hung tộc, người trong tộc đó đều có một đôi đồng tử màu vàng hiếm thấy, hơn nữa còn hung như mãnh thú, ăn thịt tươi, uống máu lạnh, hành vi giống như súc sinh, so với súc sinh còn hung mãnh. Nghe đồn người của thú tộc đều có thể săn mồi như hổ, khát máu dị thường.

Bởi vậy muốn bắt được người của thú tộc vô cùng khó khăn, vì vậy người của thú tộc ở chợ nô lệ có giá cực cao, rất nhiều quý tộc phú hào đều thích chăn nuôi người của thú tộc, rồi ném người của thú tộc đến đấu trường, có khi là đấu người của thú tộc đấu với nhau, hoặc là để người thú tộc đấu với cầm thú, càng kích thích, máu rơi càng nhiều, người xem ở đấu trường càng hưng phấn.

Đây là ham mê biến thái của kẻ có tiền.

Nhiều năm săn bắt làm cho người thú tộc dần dần thưa thớt, dường như là diệt sạch, những năm gần đây rất ít khi nhìn thấy người thú tộc xuất hiện ở chợ nô lệ, bởi vậy bọn buôn người hô bắt được người thú tộc, liền cuốn hút rất nhiều vây xem.

Vừa thấy hung thú trong lồng, rất nhiều người mua bò đến.

Nhìn đám người xao động, bọn buôn người cực kỳ đắc ý, gã biết con thú tộc này sẽ đem đến cho gã một mối lớn.

Bọn buôn người khụ khụ thông yết hầu, lên tiếng, “Các vị khách quan, bắt đầu ra giá, giá khởi điểm là một vạn lượng.”

Giá rất cao, nhưng người ra giá vẫn cứ nối nhau không dứt.

“Hai vạn lượng!”

“Hai vạn năm ngàn lượng!”

“Ba vạn lượng!”

Giá càng ra càng cao, lúc giá bức phá mười vạn lượng thì một giọng nói non nớt thanh thúy vang lên.

“Ba mươi vạn lượng.”

Mọi người im lặng, ba mươi vạn lượng là giá cao, mà giọng nói này căn bản là một đứa trẻ. Đứa trẻ nhà nào tới làm loạn? Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Chỉ thấy một tiểu cô nương mặc áo váy thêu hoa chậm rãi bước tới, dáng người tiểu cô nương rất nhỏ nhắn, chỉ khoảng mười tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nõn nà nổi bật lên đôi mắt đen láy, tóc đen bện thành bím, bím tóc dùng dây xuyến chuông đồng cột lại, lúc bước đi chuông trên tóc đinh đang vang lên, rất dễ nghe.

Tiểu cô nương này vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà giàu, hoàn toàn khác biệt với chợ nô lệ dơ bẩn này. Vốn có người muốn trêu chọc tiểu cô nương đừng làm loạn, mau về nhà tìm cha mẹ, nhưng vừa nhìn thấy nam nhân lãnh khốc đi theo bên cạnh tiểu cô nương, liền không dám lên tiếng nữa.

Nam nhân ngũ quan nghiêm túc, lưng thẳng tắp như núi, cả người tản ra hơi thở lạnh băng cấm lại gần ta, người có thân phận phú quý ở đây đều nhận ra nam nhân này là Tam cô gia Phàn gia, cũng là tướng quân duy nhất của Tuyết Tầm Quốc.

Nhìn lại tuổi của tiểu cô nương, bọn họ lập tức nghĩ đến nữ nhân nhỏ tuổi nhất của Phàn gia, mười hai tuổi năm ấy đã được tán thưởng là võ học kỳ tài của Phàn gia - Tứ tiểu thư, Phàn Ngọc Hương.

Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không nhìn đám người vây quanh, nàng đi thẳng tới lồng sắt, mà khi nàng đến gần, tất cả mọi người đều tự động tản ra, không chỉ vì thân phận của nàng, cũng vì khí thế nam nhân đi theo phía sau nàng thật sự làm cho người ta sợ hãi.

Trước khi Phàn Ngọc Hương đi đến lồng sắt, bọn buôn người vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Tiểu cô nương đừng tới gần, nguy......” Còn chưa nói xong nhìn thấy ánh mắt của Phàn Ngọc Hương liền nuốt vào.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt nhìn người lại cao ngạo mà lạnh nhạt, bị vây ở tầng lớp thấp kém bọn buôn người đã sớm quen bị người coi nhẹ, nhưng ánh mắt Phàn Ngọc Hương không phải là coi nhẹ, mà là hoàn toàn không đặt gã vào trong mắt, phảng phất gã chỉ là bụi trên mặt đất không đáng để đập vào mắt, hơn nữa tầm mắt rét lạnh của nam nhân lạnh lùng quét qua, bọn buôn người đàng phải lui ra.

Phàn Ngọc Hương bình tĩnh nhìn nam hài trong lồng, nam hài ngồi bằng tứ chi, cảnh giác nhìn nàng, lỗ mũi không ngừng rụt rụt, chi trước thong thả hoạt động, dường như đang ngửi hương vị trên người nàng.

Nam hài hoàn toàn hành động như một dã thú làm cho nam nhân nhíu mày, lúc nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương liền dãn ra, “Hương nhi, con chắc chắn chứ?”

“Vâng, cha nuôi, con muốn nó.” Phàn Ngọc Hương gật đầu, “Này, mở cái lồng ra.”

Lời này là nói với bọn buôn người, mà lúc ra lệnh, ngay cả nhìn Phàn Ngọc Hương cũng không nhìn bọn buôn người, con ngươi đen láy luôn luôn nhìn chằm chằm nam hài trong lồng sắt.

Nam hài đã tới gần song sắt, ngẩng đầu ngửi ngửi Phàn Ngọc Hương. Nó đã quen ngửi mùi tanh hôi, nhưng ngoài lồng cứ luôn luôn tỏa ra mùi hương dễ ngửi, mùi hương kia khác hoàn toàn mùi tanh tửi ở đây, làm cho nó nhịn không được ngửi thêm, yết hầu lên xuống, bụng phát ra tiếng rột rột vang dội, thực rõ ràng là đói bụng.

Nam hài liếm hàm răng bén nhọn, cảm thấy ở trước mắt có gì đó nhất định ăn rất ngon.

Tất cả mọi người thấy bộ dạng đói khát của nam hài, hiển nhiên là xem Phàn Ngọc Hương là đồ ăn. Bọn buôn người lập tức để tiểu nhị mở lồng sắt ra, thuận tiện mở xiềng xích cột vào song sắt ra luôn, mắt nhỏ híp lại toát ra ác ý.

Gã muốn nhìn xem khi tiểu quỷ trong lồng này phác lên trước, tiểu nha đầu chết tiệt này có còn cao cao tại thượng như vậy nữa hay không.

Quả nhiên, lồng vừa mở ra, nam hài lập tức phác lên, nó nhe răng, lại không đánh về phía Phàn Ngọc Hương, mà là đánh úp về phía bọn buôn người chuẩn bị xem náo nhiệt ở một bên.

Nam hài phác lên cực nhanh, bọn buôn người căn bản không kịp phản ứng, chờ lúc bị nó hạ gục, đã không còn kịp rồi.

“A! Cứu...... Á......” Mới trong nháy mắt, nam hài đã cắn nát yết hầu bọn buôn người, nó ngẩng đầu, miệng toát ra mùi tanh hồng, đôi mắt thú màu vàng nhìn hai gã tiểu nhị của bọn buôn người, ánh mắt kia tràn ngập sát ý, hiển nhiên là hận lúc trước bị ngược đãi.

Hai gã tiểu nhị bị nhìn mà chân phát run, té chạy, mọi người vây xem xung quanh cũng vội vàng tản ra, chỉ sợ bị liên lụy.

Chỉ có Phàn Ngọc Hương cùng cha nuôi của nàng vẫn đứng tại chỗ.

Gặp hai gã tiểu nhị chạy, nam hài chuẩn bị đuổi theo lại nhận thấy mặt sau có nguy hiểm, nó nhanh chóng né tránh, cúi người, gầm nhẹ nhìn Phàn Ngọc Hương.

Phàn Ngọc Hương hạ cái chân đang chuẩn bị đá nam hài, chán ghét nhìn cái miệng đỏ tươi của nam hài, “Bẩn chết!”

Bọn buôn người kia cả người vừa bẩn vừa thối, nàng tới gần cũng sợ bị dính bẩn, nam hài này lại còn cắn chúng.

Phàn Ngọc Hương nhìn cái miệng cùng cằm dính máu của nam hài, chán ghét nhíu mày, sau đó lấy ra khăn trắng bọc bánh hoa quế từ trong lòng ra, không để ý tiếng gầm cảnh cáo của nam hài, tiến lên hai bước tới gần nam hài, “Này, có muốn ăn cái này không?”

Nam hài nhìn chằm chằm tay Phàn Ngọc Hương, ngửi vài cái...... Là vị ngọt nó vừa ngửi được. Nó lại nhìn Phàn Ngọc Hương một cái, đồng tử tối như mực kia không có gì nguy hiểm.

Nam hài nhanh chóng phác tiến, muốn cắn điểm tâm trên khăn.

Phàn Ngọc Hương lại đột nhiên lui về sau, thu tay cầm khăn lại.

“Rống!” Nam hài phẫn nộ, cho rằng nàng đang đùa giỡn nó.

“Kêu la cái gì!” Phàn Ngọc Hương mới không sợ, “Miệng bẩn như vậy, đừng hòng muốn ăn cái gì!”

Nàng cầm bánh hoa quế, quăng khăn bọc bánh hoa quế cho nam hài, “Lau.”

Thấy Phàn Ngọc Hương ném khăn lại, nam hài phát hoảng, lui về sau một bước, sau đó tò mò nhìn khăn rơi trên mặt đất, lại nghi hoặc mà nhìn về phía Phàn Ngọc Hương.

Thấy nam hài không hiểu, Phàn Ngọc Hương dùng ngón tay chỉ cái khăn, lại chỉ vào miệng cùng cằm mình.

Nam hài ngửi mùi trên khăn, lại nhìn động tác của Phàn Ngọc Hương, nghiêng nghiêng đầu, thế mà lại hiểu được ý Phàn Ngọc Hương, vùi miệng cùng cằm vào khăn, cọ cọ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phàn Ngọc Hương, bộ dáng kia có chút giống như đang lấy lòng.

Phàn Ngọc Hương cong cánh môi như hoa, vươn tay về phía nam hài, trong lòng bàn tay là ba cái bánh hoa quế trên cái khăn vừa rồi, “Này, đây.”

Ngửi thấy mùi điểm tâm, bụng đói khát làm cho nam hài bất chấp có nguy hiểm hay không, nó nhanh chóng cắn điểm tâm trên tay Phàn Ngọc Hương, sau đó nhanh chóng lùi về sau, vừa cắn ăn, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Phàn Ngọc Hương. Lúc ăn, đồng tử màu vàng dường như tỏa sáng, nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nó chẹp chẹp miệng, dường như còn chưa đã thèm liếm răng nanh, khát vọng nhìn chằm chằm Phàn Ngọc Hương.

Phàn Ngọc Hương lại lấy ra bao điểm tâm khác, quơ quơ về phía nam hài, bao điểm tâm chạy tơi nơi nào, mắt vàng liền nhìn đến nơi đó, cuối cùng không chịu nổi dụ hoặc, trực tiếp phác lên.

Người vây xem bên cạnh lập tức kinh hô, đều cảm thấy Phàn Ngọc Hương nhất định sẽ mất mạng, mà Tam cô gia Phàn gia vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Đối mặt với nam hài phác lên, sắc mặt Phàn Ngọc Hương không thay đổi, một khắc nam hài sắp phác tới kia, nàng nghiêng người, đá vào sườn nam hài một cái.

“Ngao!” Nam hài thế mà lại bị đá ngã, eo bị đá lập tức sưng đỏ, nhưng nam hài vẫn nhanh chóng đứng lên tứ chi, con ngươi màu vàng hung ác, thét lên với Phàn Ngọc Hương.

Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không sợ, nàng tới chỗ nam hài, nàng đến gần một bước, nam hài liền lui về sau một bước, bản năng thú tính nói cho nó biết, nó đánh không lại nàng.

“Không cho phép nhúc nhích.” Phàn Ngọc Hương không nhẫn nại chơi trò tới tới lui lui, không kiên nhẫn ra lệnh cho nam hài.

Nam hài lập tức dừng lại động tác lui về sau, nó cũng không biết vì sao mình lại dừng lại, chỉ là, bản năng hình như nói cho nó biết, đừng nhúc nhích có vẻ tốt.

Nam hài nghe lời làm cho Phàn Ngọc Hương vừa lòng.

Nàng ngồi xổm trước mặt nam hài, cũng không ghét bỏ mùi thối trên người nam hài, cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới bên miệng nam hài, “Này, ăn.”

Nam hài nhìn nàng, dường như là chần chờ. Eo của nó vẫn còn đau xót, nhưng cái mũi run run ngửi thấy mùi ngon làm cho nó nhớ tới mỹ vị vừa được nếm. Đây là lần đầu tiên nó ăn được thứ ngon như, không thể kháng cự, nó há miệng ăn điểm tâm trước mắt.

Phàn Ngọc Hương cong môi nở nụ cười, đạt được mục đích, “Đây, ăn, ngươi chính là người của ta, về sau ngươi chính là nô của ta, biết không?”

Nam hài nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói cái gì, nó thầm muốn ăn thứ ngon đó nữa.

Thẳng đến ngày sau, nó học xong văn tự ngôn ngữ giả dối của nhân loại mới biết được mình vì một khối điểm tâm nho nhỏ đã bán đi cả đời của mình.

Y, tên Nhậm Thương Diêu. Tên này là khi y trở thành nô chỉ thuộc về Phàn Ngọc Hương, nàng đã đặt cho y.

Nhậm, họ này, đến từ vết bớt nơi khóe mắt trái của y. Vết bớt này thực kỳ lạ, màu xanh đen như nét vẽ, hơi giống song long. Phàn Ngọc Hương từng tìm rất nhiều đại sư nghiên cứu nhưng lại tra không ra ý nghĩa của vết bớt này, xem lâu, có chút giống từ “Nhậm”, Phàn Ngọc Hương liền dứt khoát dùng Nhậm làm họ của y, kỷ niệm y từng là người của thú tộc.

Nhậm Thương Diêu, ý là tại Thương Lan đại lục này, y có thể tùy ý tiêu dao. Đó là một cái tên ban cho y tự do, nhưng cũng là cái tên khóa y lại, Thương Diêu, Thương Diêu, phát âm giống như hương xa, y có tiêu dao thế nào, y vẫn là nô của Phàn Ngọc Hương.

Nhậm Thương Diêu ghét sao? Cũng không có. Phàn Ngọc Hương cho y ăn, cho y ở, cho y sư phụ tốt nhất dạy y tất cả mọi điều, nếu không phải Phàn Ngọc Hương, không chừng y đã sớm chết ở trường đấu.

Y cảm ơn sao? Cũng không phải. Y vô cùng rõ ràng Phàn Ngọc Hương đối tốt với y không phải không có nguyên do, nàng có thể cho y hết thảy, điều kiện tiên quyết là cái gọi là “Hết thảy” này là nàng nguyện ý cho, nàng ban cho. Y có thể không cảm ơn, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng chỉ để ý một điều ── trung thành, đây là điều duy nhất nàng yêu cầu y.

Đối với điểm này, cho tới bây giờ, Nhậm Thương Diêu đều làm vô cùng tốt.

Giang hồ võ lâm đều biết đến bên người trang chủ Trầm Hương sơn trang có một hung khuyển trung thành và tận tâm, ai dám bất kính với chủ tử của y, hung khuyển này sẽ lấy mạng người đó.

Trầm Hương sơn trang là một trong bốn thế lực lớn của võ lâm. Thế lực đương kim võ lâm phân làm bốn, đó là Đông võ lâm Vân Thiên Bảo, Tây võ lâm Sát Thủ Lâu, Nam võ lâm Bách Quỷ Cốc và Bắc võ lâm Trầm Hương sơn trang.

Đông võ lâm nguyên bản là địa bàn của thổ phỉ, đều tự xưng vương, thẳng cho đến khi bảo chủ Vân Thiên Bảo xuất lực lượng quét ngang toàn bộ Đông võ lâm, trong một năm ngắn ngủi thu phục các thổ phỉ đứng đầu, trở thành bá chủ Đông võ lâm. Sát Thủ Lâu chuyên môn thu tiền mua mạng, đến nay không ai biết được khuôn mặt thật của lâu chủ, mà chỉ cần là nhiệm vụ Sát Thủ Lâu nhận, chưa bao giờ thất bại. Bách Quỷ Cốc am hiểu trùng cổ thuật, là địa phương thần bí nhất võ lâm.

Về phần Trầm Hương sơn trang là chuyện để cho người ta nói say sưa, nguyên nhân ngay tại trang chủ đương nhiệm.

Trầm Hương sơn trang ngay từ đầu không phải tên là Trầm Hương sơn trang, mà là Hạo Nhiên sơn trang, do Úy Phạm Thiên một tay sáng lập. Úy Phạm Thiên là nhân vật truyền kỳ võ lâm, được xưng là võ lâm đệ nhất cao thủ, võ lâm nhân sĩ khiêu chiến đều thảm bại mà về. Bại coi như may mắn, thảm là ngay cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa cá tính Úy Phạm Thiên lãnh khốc vô tình, làm việc mạnh mẽ vang dội, Hạo Nhiên sơn trang ở trên tay ông dần dần trở thành thế lực lớn nhất Bắc võ lâm.

Nhưng Úy Phạm Thiên lãnh khốc như vậy lại đột nhiên thành thân với Phàn gia tam cô nương hơn ba mươi năm trước, tin tức này dường như làm rung động toàn bộ võ lâm, mà làm cho người ta rung động không chỉ như thế, Úy Phạm Thiên lại vì Phàn gia tam cô nương mà rời khỏi giang hồ, hơn nữa còn tiến vào sa trường giết địch, lập rất nhiều chiến tích, ngắn ngủi vài năm đã được phong làm tướng quân.

Về phần Hạo Nhiên sơn trang thì được Úy Phạm Thiên giao cho quản sự tín nhiệm, từ đó về sau, ông không quản chuyện võ lâm nữa, mà Hạo Nhiên sơn trang sau khi ông rời đi dường như tiến vào trạng thái ẩn cư, xử sự vô cùng hạ thấp.

Thẳng đến chín năm trước, Hạo Nhiên sơn trang lại lần nữa tái nhậm chức võ lâm, trang chủ tân nhậm phát thiệp mời mời hào kiệt khắp võ lâm đến Hạo Nhiên sơn trang tham gia yến hội, hơn nữa tuyên bố từ đó về sau, Hạo Nhiên sơn trang cải danh thành Trầm Hương Sơn trang.

Võ lâm nhân sĩ đã nhàm chán thật lâu vì việc này lại ồn ào, làm cho bọn họ chấn kinh là, trang chủ tân nhậm này lại chính là tiểu cô nương mười lăm tuổi?! Hạo Nhiên sơn trang này muốn bị thôn tính sao?

Về sau, sau khi điều tra khắp nơi, rốt cục bọn họ biết tiểu cô nương này gọi là Phàn Ngọc Hương, là Phàn gia nhân đại danh đỉnh đỉnh, còn được xưng tụng là võ học kỳ tài.

Phi! Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo, cái gì mà võ học kỳ tài, cho rằng dựa vào thanh danh của Phàn gia, hay là ỷ vào Úy Phạm Thiên tiền nhiện, liền cho rằng có thể ở xông xáo chốn giang hồ?

Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều không cho là đúng, người dự tiệc đại bộ phận đều muốn xem kịch vui, nếu không thì là tìm phiền toái, để tiểu nha đầu này biết giang hồ không phải dễ chơi như vậy.

Nhưng mà, trò hay chưa thấy đâu, người muốn tìm phiền toái lại thất bại.

Yến hội ngày đó, Phàn Ngọc Hương mười lăm tuổi mặc váy màu hồng cánh sen thêu hoa, áo khoác lửng ngang cánh tay, đầu tóc đen búi đơn giản, trâm điêu khắc thành hình hoa nhài bằng ngọc, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, vành tai khéo léo đeo khuyên tai quả lựu nạm vàng, trong mắt mọi người, nàng ung dung tao nhã ngồi vào vị trí chủ thượng, con ngươi đen láy nhàn nhạt đảo qua mọi người.

Ở đây mọi người đều biết tuổi Phàn Ngọc Hương, nhưng chưa từng nghĩ bộ dáng Phàn Ngọc Hương lại tinh xảo như thế, không giống với nữ nhân Tuyết Tầm Quốc cao lớn tráng kiện, vóc dáng Phàn Ngọc Hương cực bé bỏng, điều này làm cho nàng càng nhỏ hơn tuổi, còn ăn mặc cao quý thế kia, thấy thế nào cũng giống thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Xem, trên tay nàng lại còn ôm một con hồ ly trắng mắt tím...... Ách, hồ ly trắng mắt tím?!

Tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, hoài nghi có phải là mình nhìn lầm rồi hay không. Trong truyền thuyết hồ ly trắng mắt tím dã tính khó thuần, nhưng máu thịt lại cực trân quý, là tài liệu làm thuốc, còn có người nói máu hồ ly trắng mắt tím có thể trị bách bệnh.

Nhưng mà hồ ly trắng mắt tím luôn luôn là thần thú trong truyền thuyết, chưa từng có người thấy qua, mà bây giờ bọn họ lại tận mắt thấy, lập tức có người nổi lên lòng tham.

Còn có người mắt sắc chú ý tới thiếu niên cao lớn luôn luôn đi theo sau Phàn Ngọc Hương, lúc Phàn Ngọc Hương nhập tòa liền đứng ở phía sau bên phải Phàn Ngọc Hương, tư thái thủ hộ.

Màu tóc thiếu niên thực nhạt, hơi nghiên về màu lá cọ, ngũ quan thâm thúy, vừa thấy đã biết không phải người Tuyết Tầm Quốc, khóe mắt trái có vết bớt kỳ lạ, đặc biệt nhất là đồng tử của thiếu niên đúng là màu vàng hiếm thấy...... Trời ơi! Đây, đây sẽ không phải là người thú tộc trong truyền thuyết chứ? Chỉ có người thú tộc mới có màu mắt thuần túy này nha!

Hồ ly trắng mắt tím, thiếu niên thú tộc...... Hai loại này tùy ý bán ra, đều có giá trị thiên kim.

Thoáng chốc, yến hội nổi lên trận xôn xao nho nhỏ.

Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không nhìn người xôn xao phía dưới, trái lại lại đùa nghịch với chồn bạc trong lòng, ngón tay nhẹ vuốt cằm chồn bạc, chồn bạc lập tức thoải mái mà nheo lại mắt tím.

Thấy trang chủ nhà mình không để ý gì, quản sự bên cạnh ho nhẹ một tiếng, “Trang chủ, người nên lên tiếng.”

Ngươi là nhân vật chính của yến hội nha! Sao có thể cứ ngồi sờ tiểu sủng vật của ngươi chứ!

Phàn Ngọc Hương liếc quản sự một cái, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, “Ta biết tất cả mọi người ở đây đều khinh thường ta là tiểu nha đầu, nhưng mà không sao, dù sao ta cũng không thèm để các ngươi vào mắt.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người an tĩnh đi vài phần, thiếu niên vẫn không chút biểu cảm, trong lòng chẳng có chút ngoài ý muốn, khóe miệng quản sự run run, nhìn những người khác đang nhanh chóng biến sắc mặt, gã khóc thét trong lòng.

Tiểu thư nha, ta nói ngươi chào hỏi mọi người, không phải nói ngươi gây thù hằn nha!

Phàn Ngọc Hương mới không thèm để ý lời mình nói đắc tội với bao nhiêu người, nàng tiếp tục nói: “Biết vì sao không? Bởi vì các ngươi đều là kẻ yếu.”

Mà nàng, không thèm để kẻ yếu vào mắt.

“Này, xú nha đầu, ngươi càn rỡ cái gì!” Rốt cục có người phẫn nộ đập bàn.

“Đúng vậy, có bản lĩnh thì đánh một trận!”

“Đánh một trận?” Phàn Ngọc Hương dời mắt về phía người nói lời này, nhàn nhạt liếc mắt một cái liền lập tức thu hồi.

Nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt kia so với cái gì cũng càng ô nhục người.

“Mẹ nó, xú nha đầu!” Cảm thấy bị ô nhục, đại hán lập tức rút đao bổ về phía Phàn Ngọc Hương, còn không bước ra hai bước, một bóng dáng nhanh chóng tiến lên, mọi người lập tức nghe được một tiếng khóc thét.

Đại hán liền va vào vách tường, miệng hộc máu, lưỡi dao trên tay bị chặt đứt một nửa.

Mà thiếu niên mắt vàng đứng ở giữa, ngón tay cầm nữa lưỡi dao đã gãy.

“Muốn đánh với ta? Có thể nha, chỉ cần đánh thắng A Diêu, ta liền cho các ngươi vinh hạnh này.” Phàn Ngọc Hương một bộ bố thí cho người ta.

“Cái gì mà vinh hạnh! Phi, tiểu nha đầu, ngươi căn bản là không loại đi? Chỉ dám tìm...... ưm a......” Nói còn chưa dứt lời, thiếu niên đột nhiên lách tới trước mặt, người nói chuyện cả kinh, hàm dưới lập tức truyền đến đau nhức, gã lập tức phun máu, không những máu mà còn có cả răng.

Thiếu niên lắc lắc nắm đấm, mắt vàng quét ngang toàn trường, thần thái kia bễ nghễ cuồng ngạo giống chủ tử y như đúc.

“Đừng lãng phí thời gian, các ngươi toàn thượng đi.”

Ngay cả súc sinh thú tộc trong truyền thuyết đều dám xem thường bọn họ. Dường như tất cả mọi người đều bị kích thích lợi hại mất hết lý trí, tập thể xông lên.

“Xú tiểu tử, Lão Tử muốn hảo hảo giáo huấn ngươi!”

Tối hôm đó, hơn trăm tên võ lâm nhân sĩ bị thương bị quăng ra khỏi Trầm Hương sơn trang, tối đó, ác danh của Phàn Ngọc Hương lan xa, cũng tối đó, Trầm Hương sơn trang chọc giận toàn bộ Bắc võ lâm.

Tất cả mọi người cho rằng Phàn Ngọc Hương ỷ vào tên thiếu niên thú tộc võ nghệ cao cường kia, bằng không nào dám kiêu ngạo như vậy? Úy Phạm Thiên mắt mù mới có thể giao Hạo Nhiên sơn trang ột tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, ngay cả tên sơn trang cũng bị sửa lại, xem ra sơn trang đứng đầu Bắc võ lâm phải thay đổi rồi!

Rất nhiều kẻ vốn yếu thế, lại sợ hãi uy danh của Úy Phạm Thiên, đều muốn nhân cơ hội này hạ thủ. Đang lúc bọn họ dự tính ra tay với Phàn Ngọc Hương thì Trầm Hương sơn trang lại lay động Bắc võ lâm.

Âm dương song ma nhiễu loạn võ lâm gần năm mươi năm thế mà lại bị Phàn Ngọc Hương đánh bại, thi thể bị treo trên cổng thành công khai với toàn võ lâm, hơn nữa còn dán một tấm giấy ──

Phạm vào Trầm Hương sơn trang, kết quả sẽ giống như hai người.

Người đề: Phàn Ngọc Hương

Thấy thi thể âm dương song máu loang lổ ma vết, tử trạng thê thảm, tất cả mọi người đều kinh sợ.

Âm dương song ma là một nam một nữ, hai người đều tu luyện tà thuật, dựa vào hút dương khí âm khí nam nữ và hút máu người, dùng phương pháp làm cho người ta giận sôi gan để luyện công và duy trì thanh xuân.

Âm dương song ma yêu nhất là máu con nít, trẻ sơ sinh chết dưới tay bọn họ vô số kể, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bị chính phái võ lâm nhân sĩ phỉ nhổ. Không phải không có người muốn thảo phạt, nhưng khí công âm dương song ma cao đến mức làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa thủ đoạn ti bỉ, người thảo phạt đều bị sát hại, dần dà, cũng không ai dám trêu chọc.

Theo tin tức nhiều chuyện điều tra được, âm dương song ma là vì hồ ly trắng mắt tím mới nhân lúc đêm tối mò tới Trầm Hương sơn trang, hơn nữa ra tay lần này không phải là thiếu niên thú tộc, mà là Phàn Ngọc Hương bị mọi người khinh thường.

Các thám tử nhiều chuyện tránh ở chỗ tối chính mắt thấy bọn họ đánh nhau còn nói, Phàn Ngọc Hương chỉ dùng hai chiêu liền giải quyết âm dương song ma, hai chiêu nha! Gã xem mà choáng váng nha!

Trong đó kết cục của dương ma là thê thảm nhất, y bị Phàn Ngọc Hương dùng chủy thủ từng đao lăng trì, đơn giản là vì dương ma nói với Phàn Ngọc Hương một câu: Tiểu mỹ nhân, ta sẽ hảo hảo thương nàng!

Mọi người thấy thi thể dương ma ── không chỉ phía dưới bị cắt, toàn thân huyết nhục đều bị tước thành miếng thấy được xương, có thể thấy được trước khi chết đã bị lăng trì thế nào...... Sau đó, nam nhân ở đây đều nhất tề run lên.

Thời gian ngắn ngủi, ác danh của Phàn Ngọc Hương lại thêm hung danh, mọi người vốn đang định động thủ với Trầm Hương sơn trang cũng đều không dám động.

Sau đó, chín năm trôi qua, địa vị của Phàn Ngọc Hương ở võ lâm, Trầm Hương sơn trang của nàng thống trị Bắc võ lâm vẫn là độc đại, mà nàng không ấn bài để ý ra bài, hoàn toàn dựa theo sự cuồng vọng ý thích của mình mà hành sự, cũng vì vậy mà được cái danh hiệu“Yêu nữ”.

Không phải là ma giáo, lại bị gọi là yêu nữ...... Quản sự được trang chủ tiền nhiệm dặn dò phải phụ tá Phàn Ngọc Hương đau đầu. Hương tiểu thư căn bản là bất tuân nha!

Phàn Ngọc Hương bất tuân bao nhiêu, Nhậm Thương Diêu so với ai càng nghiệm đủ. Bước vững vàng không gây tiếng động, Nhậm Thương Diêu đi tới Hương các của Phàn Ngọc Hương.

Dọc theo đường đi, người hầu nhìn thấy Nhậm Thương Diêu đều cung kính cúi đầu, có vài nha hoàn lớn mật sẽ vụng trộm ngước mắt liếc một cái, ánh mắt lại càng thêm mê muội, sau đó thừa dịp bị phát hiện, mặt đỏ tim đập mà cúi đầu.

Nam hài thô tục dã man năm đó dưới sự dạy dỗ của Phàn Ngọc Hương đã sớm không thể sánh nổi.

Tóc ngắn màu lá cọ càng làm cho ngũ quan thâm thúy càng thêm loá mắt, vết bớt nơi khóe mắt không hề tổn hao gì đến hình dáng hoàn mỹ, ngược lại càng thêm một chút thần bí dã tính, mắt vàng so với ánh mặt trời còn chói mắt, làn da màu đồng cổ rắn chắc tinh tráng, thân hình cao lớn, bả vai rộng, áo tay ngắn để lộ cơ bắp rắn chắc nơi cánh tay, bước từng bước nặng nề, rơi xuống đất lại nhẹ nhàng linh hoạt, giống như báo tuần tra địa bàn của chính mình, nhìn như ưu nhàn, lại rấy hữu lực.

Nhậm Thương Diêu có một vị trí thực đặc biệt ở Trầm Hương sơn trang, y chính là hộ vệ, đương nhiên đây là nói dễ nghe, lúc làm chủ Trầm Hương sơn trang Phàn Ngọc Hương đã nói, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, trừ bỏ nàng, những người khác đều không có tư cách sai sử y, mà lời y mà nói, hiệu lực giống như chính miệng nàng nói, người dám bất kính với y liền cút khỏi Trầm Hương sơn trang.

Nói tóm lại, Nhậm Thương Diêu là nô dưới một người trên vạn người.

Nhưng mà cho dù Phàn Ngọc Hương không nói, cũng không ai dám trêu chọc Nhậm Thương Diêu, mắt vàng hiếm thấy đã báo ọi người biết thân phận người thú tộc của Nhậm Thương Diêu, là người thú tộc nổi tiếng hung tàn nha! Nghe nói người thú tộc đều ăn thịt tươi, uống máu lạnh, thịt người cũng là một loại thịt tươi nha!

Tuy rằng đến bây giờ, thói quen ăn uống của Nhậm Thương Diêu thực bình thường, nhưng mà ai biết có ngày nào đó có thể nổi thú tính hay không?

Mà thói quen ăn uống bình thường của Nhậm Thương Diêu đều do huấn luyện mà ra, Phàn Ngọc Hương không thể chịu được thứ gì dơ bẩn, Nhậm Thương Diêu bị mang về đã bị quăng vào trong nước ấm, y đương nhiên muốn giãy dụa, nhưng Phàn Ngọc Hương đã sớm đoán được, trực tiếp điểm huyệt y, lại lôi y lên, để cho tôi tớ chà rửa triệt để toàn thân từ đầu tới chân y.

Đằng đẵng thay đổi năm thùng nước lớn, mới tẩy sạch nam hài bẩn hề hề.

Sau đó chính là huấn luyện nam hài trở thành người bình thường.

Quá trình này, hai chữ huyết lệ tuyệt đối không thể hình dung đủ, chỉ cần Nhậm Thương Diêu không cầm đũa, mà là lấy tay bốc đồ ăn, Phàn Ngọc Hương liền trực tiếp tát một cái.

Nhậm Thương Diêu đương nhiên có thể tránh, nhưng y tránh, Phàn Ngọc Hương vẫn có thể đánh trúng y, sau đó bữa đấy y sẽ không được ăn, bởi vì y không nghe lời.

Nô không nghe lời phải nhận trừng phạt, Phàn Ngọc Hương sẽ không quất y, sẽ chỉ làm y đói bụng.

Mà Nhậm Thương Diêu vô cùng không kiên nhẫn với cái đói. Người ăn qua mỹ thực sẽ nhớ mãi không quen, dù có là thú chưa khai hóa cũng vậy.

Bây giờ Nhậm Thương Diêu có thể bình thường như vậy, toàn nhờ công Phàn Ngọc Hương tỉ mỉ dạy dỗ, nhưng đoạn thời gian bị huấn luyện kia, Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không muốn nhớ lại.

Y đi đến cửa phòng.

Trầm Hương sơn trang rất lớn, Phàn Ngọc Hương sẽ ngụ ở chủ viện lớn nhất.

Chủ viện này vốn không gọi là Hương các, Phàn Ngọc Hương luôn thích lấy tên mình đặt tên cho những thứ của mình, ví dụ như Trầm Hương sơn trang, cũng ví dụ như Nhậm Thương Diêu -- sau khi biết chữ Nhậm Thương Diêu có lúc sẽ nghĩ, y có nên cảm động vì Phàn Ngọc Hương lấy tên y là tên đồng âm không, bằng không một đại nam nhân tên Hương, có thể nghe sao?

Hương các trừ người Phàn Ngọc Hương tín nhiệm, những người khác không thể tùy ý tiến vào, ngay cả tôi tớ Hương các cũng tuyển chọn tỉ mĩ, mà thân là nô, Nhậm Thương Diêu vô cùng vinh hạnh được Phàn Ngọc Hương cho phép, để y cùng ở trong chủ viện. Y trụ phòng phòng lớn thứ nhì Hương các, rất gần phòng Phàn Ngọc Hương, để Phàn Ngọc Hương gọi là đến ngay.

Không gõ cửa, Nhậm Thương Diêu trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Y biết lấy tâm cảnh giác của Phàn Ngọc Hương thì từ lúc y đứng ở cửa, nàng đã tỉnh.

Phòng Phàn Ngọc Hương chỉ có hai chữ để hình dung -- xa hoa, nhưng không phải như loại nhà giàu mới nổi không biết thưởng thức, lấy hoàng kim làm vách tường xa hoa, Phàn Ngọc Hương luôn yêu cầu rất cao.

Trong phòng nàng tất cả đều dùng gỗ sưa chế thành, lư hương điêu khắc hình kỳ lân bước trên mây nhàn nhạt tỏa mùi hương, trường kỷ quý phi phô tơ lụa mềm mại đặt ở ban công.

Tường trụ nước sơn dát lá vàng còn có một viên dạ minh châu, tấm rèm đặc biệt do tơ vàng dệt thành buông thả, nội thất và ngoại thất dùng tấm bình phong khảm hình tứ thú và ngọn núi lớn bằng ngọc thạch ngăn lại, Nhậm Thương Diêu thật sâu cảm thấy từ đồ án trên bình phong là có thể nhìn ra cá tính bá đạo của Phàn Ngọc Hương.

Vòng qua bình phong đi vào nội thất, liếc mắt một cái liền thấy cái giường lớn do gỗ hoa lê đặc chế ở trung gian, màn màu vàng kim che khuất giường lớn, màn là dùng giao tiêu dệt thành, giao tiêu cực trân quý, có tiền cũng không nhất định có thể mua được, đặc thù ở chỗ người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong lại có thể thấy rõ ràng tình hình bên ngoài.

“Lúc nào rồi?” Trong màn bay ra một giọng nói mềm mại, âm sắc còn mang theo buồn ngủ, ngữ điệu thì thầm mềm yếu mang theo một chút yếu ớt.

“Giữa trưa.” Bất đồng với giọng nói mềm nhũn của nàng, âm sắc của Nhậm Thương Diêu vừa cứng rắn, lại mang theo một tia không chút để ý.

Phàn Ngọc Hương luôn ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, nàng không có thói quen luyện võ, muốn nàng dậy sớm, quả thực là muốn mệnh của nàng, hơn nữa không ngủ no sẽ làm nàng cả ngày không có tinh thần.

Tuy rằng không dậy sớm, nhưng Phàn Ngọc Hương có thói quen trễ ngủ, hơn nữa càng trễ càng có tinh thần, bởi vậy thời gian nàng luyện võ không giống với người khác, người ta là ngày luyện võ, nàng là buổi tối tập võ.

Đối với võ thuật, Phàn Ngọc Hương chắc chắn là thiên tài võ học trời sinh, xem qua chiêu thức một lần, nàng có thể diễn luyện ra.

Minh chứng rõ ràng là võ lâm đệ nhất cao thủ Úy Phạm Thiên ngày xưa đều sợ hãi than thiên tư của Phàn Ngọc Hương, võ công của Phàn Ngọc Hương tất cả đều do Úy Phạm Thiên tự tay truyền thụ. Ông và thê tử không sinh được, mà Phàn Ngọc Hương lại cực có duyên với Úy Phạm Thiên, Úy Phạm Thiên hoàn toàn xem Phàn Ngọc Hương là nữ nhi thân sinh của mình mà yêu thương.

Thậm chí Úy Phạm Thiên còn nhận lời với Phàn Ngọc Hương, chỉ cần nàng có thể đả bại ông, ông sẽ đưa Hạo Nhiên sơn trang của ông cho nàng, mà lúc nàng mười lăm tuổi năm ấy đả bại ông, cũng nhận luôn lễ vật nàng luôn luôn muốn.

Ngay cả thú tộc mạnh mẽ cường đại Nhậm Thương Diêu cũng không thể không ghen tị tư chất học võ thiên tài của Phàn Ngọc Hương, công phu của y tất cả đều do Phàn Ngọc Hương dạy y, Úy Phạm Thiên cũng chỉ thu Phàn Ngọc Hương là đồ đệ, tuy rằng cốt cách tư chất y không sai, nhưng so với Phàn Ngọc Hương lại yếu hơn, Úy Phạm Thiên làm sao vừa mắt.

Hơn nữa ham muốn chiếm hữu với đồ vậy thuộc về mình của Phàn Ngọc Hương rất mạnh, cho dù Úy Phạm Thiên có dạy, nàng cũng không cho, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, hết thảy của y chỉ có nàng có thể truyền thụ.

Tại chợ nô lệ kia, Úy Phạm Thiên nói muốn mua một hộ vệ trung tâm cho nàng, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng con thú mắt vàng kia, một khắc lúc nàng nhìn, Nhậm Thương Diêu đã định là vật tư hữu của nàng.

Nghe thấy đã giữa trưa, Phàn Ngọc Hương lười biếng ngáp, Nhậm Thương Diêu đi về phía trước, khẽ kéo dây kéo trên tường một chút.

Chỉ chốc lát sau, bốn thị nữ chuyên môn hầu hạ Phàn Ngọc Hương rửa mặt chải đầu bước vào nội thất, các nàng nhất tề cung kính phúc thân hướng Nhậm Thương Diêu, mới đi tới giường gỗ hoa lê.

Tử Tô đi trước cầm chậu nước trong tay đặt lên bàn bạch ngọc bên cạnh, Phục Linh theo sau dùng dây cột màn giường, Hạ Thảo đi đến tủ quần áo chọn lựa quần áo Phàn Ngọc Hương muốn mặc, Đào Chi đỡ Phàn Ngọc Hương rời giường.

Hoàn toàn là một dạng thiên kim tiểu thư, Nhậm Thương Diêu sớm thành thói quen hình ảnh này, an tĩnh mà đứng tại chỗ.

Màn vừa mở ra, hồ ly tuyết trắng mập mạp liền nhảy ra, dừng bên cạnh ghế, nằm sấp xuống, mắt tím híp lại, cúi đầu liếm lông.

Nhậm Thương Diêu nhìn chằm chằm hồ ly lông rối tung, mắt vàng hơi hơi nheo lại.

Hồ ly chết tiệt này lại trèo lên giường!

Hồ ly màu trắng nhận ra nguy hiểm, lông dựng thẳng, nhưng lại nghĩ đến có chủ nhân ở đây, ánh mắt thị uy liếc Nhậm Thương Diêu, còn đắc ý nhếch môi với y.

Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không để thị uy của con súc sinh mập ú này vào mắt.

Hồ ly chết tiệc! Chờ Phàn Ngọc Hương không ở đây, xem ta thu thập ngươi thế nào.

Một người một hồ trừng mắt, lúc Phàn Ngọc Hương từ trên giường đứng dậy, một người một hồ đều lập tức thu hồi ánh mắt, làm như cái gì cũng chưa phát sinh.

Phàn Ngọc Hương không khác lúc mười lăm tuổi là mấy, ngũ quan tựa như bạch ngọc vẫn tỉ mỉ, khuôn mặt nho nhỏ, thân mình cũng xinh xắn lanh lợi, tóc đen như mây tản ra, làn da oánh bạch ngọc nhuận như tuyết, nhu nhược làm cho người ta muốn thương yêu.

Nhưng Nhậm Thương Diêu so với ai càng hiểu được đây là biểu hiện giả dối, Phàn Ngọc Hương thật sự rất mạnh, tay không xử lý một mãnh hổ cũng không thành vấn đề.

Vẻ mặt Phàn Ngọc Hương vẫn nhất quán lạnh nhạt, để bốn nha hoàn hầu hạ, thay áo ngủ mỏng manh, thân thể tuyết trắng mềm mại chỉ có cái yếm màu hồng đào cùng tiết khố, một chút cũng không để ý trong phòng còn có đại nam nhân đang đứng.

Nhậm Thương Diêu lặng lẽ ngước mắt, Phàn Ngọc Hương đưa lưng về phía y, nhìn tấm lưng tuyết trắng nõn không tỳ vết, mắt vàng nhanh chóng hiện lên một tia tham lam cùng khát vọng.

Phàn Ngọc Hương nhíu mày, nàng quay đầu, thấy Nhậm Thương Diêu cúi mắt, thực đúng mực mắt xem mũi, lỗ xem tâm, nghĩ chắc là do mình đa tâm, Nhậm Thương Diêu không dám nhìn lén.

Nhận thấy ánh mắt Phàn Ngọc Hương, sắc mặt Nhậm Thương Diêu không thay đổi, phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh, khóe mắt liếc thấy ánh mắt khinh bỉ của hồ ly mập đang nằm rên ghế -- nó thấy được vừa rồi Nhậm Thương Diêu nhìn lén.

Nhìn thấy thì thế nào? Hồ ly chết tiệc ngươi có thể mở miệng nói tiếng người cáo trạng với Phàn Ngọc Hương sao?

Phàn Ngọc Hương quay đầu lại, tiếp tục để bốn thị nữ hầu hạ thay quần áo.

Nàng dám ở trước mặt Nhậm Thương Diêu thay quần áo, chính là biết Nhậm Thương Diêu không dám nhìn, y là nô, không dám mạo phạm chủ tử.

Rõ ràng biết ý nghĩ của Phàn Ngọc Hương, khóe môi Nhậm Thương Diêu nhếch lên, ẩn ẩn đùa cợt.

“Cười cái gì?” Phàn Ngọc Hương thay một thân xiêm y màu phượng vỹ, ngồi trước bàn trang điểm, từ kính nhìn thấy Nhậm Thương Diêu đứng ở phía đang cười.

Nhậm Thương Diêu ngẩng đầu, mắt vàng đối diện với tầm mắt trong kính, y nhếch môi, lười biếng tươi cười để lộ khiêu khích lưu manh, “Bây giờ làm nô ngay cả cười cũng phải được chủ tử ngươi cho phép sao?”

Chủ tử, Trầm Hương sơn trang chỉ có Nhậm Thương Diêu gọi Phàn Ngọc Hương như vậy, mà không phải như những người khác xưng Phàn Ngọc Hương là trang chủ hoặc Hương tiểu thư, bởi vì y là nô chỉ thuộc về nàng.

“Đương nhiên.” Phàn Ngọc Hương một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng, giọng điệu đương nhiên, “Cười cái gì? Nói!”

Về phần khiêu khích trong nụ cười của Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương thực tự nhiên áp dụng không thèm nhìn.

Đối mặt với câu hỏi cường thế của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu đã sớm thành thói quen, đừng nhìn Phàn Ngọc Hương luôn thanh cao như gió mây, trong khung nàng rất chuyên chế, hơn nữa còn bạo ngược, khống chế dục rất mạnh -- nhất là đối với Nhậm Thương Diêu.

Nếu là những người khác, sớm đã nghe theo mệnh lệnh của Phàn Ngọc Hương, bởi vì mọi người trong trang vô cùng rõ ràng tính tình của trang chủ bọn họ nói đến là đến, không chịu nổi có người làm trái.

Nhưng Nhậm Thương Diêu đi theo Phàn Ngọc Hương mười hai năm, dù là nô lại như thế nào? Nô cũng có nhân quyền không đúng sao?

“Ngươi muốn biết? Nhưng mà......” Nhậm Thương Diêu nhún vai, hoàn toàn không thèm để ý lời nói tiếp theo sẽ gây hậu quả thế nào, “Ta không muốn nói.”

Quả nhiên, thần sắc Phàn Ngọc Hương không thay đổi, nhưng đồng tử đã không vui nheo lại.

Động tác chải tóc của Tử Tô nhanh hơn, khéo tay giúp Phàn Ngọc Hương búi một búi tóc, đang tìm một cái trâm hoa mai nạm vàng từ hộp trang sức muốn giúp Phàn Ngọc Hương cài lên, Phàn Ngọc Hương đã lên tiếng.

“Các ngươi đều đi ra ngoài.”

“Vâng.” Tử Tô buông cây trâm, cùng ba người khác đi ra ngoài, bốn người rời đi không quên quăng cho Nhậm Thương Diêu một ánh mắt đồng tình.

Nghe giọng điệu của tiểu thư, thực rõ ràng, nàng tức giận.

Phàn Ngọc Hương cầm lấy trâm như ý, từ kính nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, “Lại đây.”

Nhậm Thương Diêu nghe lệnh tiến lên.

“Cài lên.” Phàn Ngọc Hương đưa trâm như ý trên tay cho y.

Nhậm Thương Diêu tiếp nhận trâm như ý, nhưng không có nghe lời giúp Phàn Ngọc Hương cài trâm, ngón tay thô ráp thưởng thức trâm như ý, dây xuyến vàng trên trâm lấp lánh ánh vàng, đầu ngón tay thưởng thức vỗ về hồng mai trên trâm, dịu dàng như đang vuốt ve ái nhân, mà mắt vàng luôn luôn nhìn gương, tinh tường nhìn thấy mắt đen trong kính dần dần bùng lên lửa giận.

“A Diêu, gần đây hình như càng ngày người càng không nghe lời.” Phàn Ngọc Hương suy xét, cảm giác này bắt đầu từ khi nào...... Dường như là từ ngày hôn lễ của đại tỷ, khi đó đại tỷ uống say khướt đột nhiên kéo Nhậm Thương Diêu qua một bên, không biết nói gì với Nhậm Thương Diêu, sau đó nàng có hỏi Nhậm Thương Diêu, nhưng Nhậm Thương Diêu chỉ nói một câu đại tiểu thư uống say quá.

Khi đó Phàn Ngọc Hương cũng không hỏi nhiều, dù sao đại tỷ không là người đứng đắn gì, nhưng từ ngày đó, Nhậm Thương Diêu luôn nghe lời lại đột nhiên bắt đầu phản kháng nàng.

Đối với tình hình này, Phàn Ngọc Hương thực mất hứng, một lần, hai lần, nàng có thể dễ dàng tha thứ, dù nô có hờn dỗi đùa giỡn cái gì, nhưng mà quá mức, vượt qua giới hạn tha thứ của nàng.

Mà giới hạn tha thứ của Phàn Ngọc Hương lại không cao.

“Ngày đó đại tỷ nói gì với ngươi? Nói thực cho ta!” Sớm làm rõ y vì cái gì dám can đảm phản kháng nàng.

Phàn Ngọc Lâm nói với y...... Y hồi tưởng lại, khi đó Phàn Ngọc Lâm say khướt ôm lấy cổ của y, ở bên tai trêu đùa: “A Diêu nha, biết không? Trung tâm quá mức, sẽ không được chủ nhân coi trọng, có đôi khi phản kháng nho nhỏ, ngược lại sẽ làm chủ nhân cảm thấy có ý tứ nha!”

Mà cặp mắt kia nhìn như đang đùa giỡn nhưng lại khôn khéo, nhìn thấu dục vọng trong lòng y.

Không ngờ Phàn Ngọc Lâm lại nhìn thấu tâm tư của y, y giật mình, bắt đầu nghĩ, Phàn Ngọc Lâm sẽ ngăn cản sao?

Nhưng lại cảm thấy không đúng, nếu Phàn Ngọc Lâm không đồng ý, sao lại nói với y những lời này?

“Đại tiểu thư không phản đối?”

“Vì sao?” Phàn Ngọc Lâm lười biếng cười, “Phàn gia không có thiên kiến bè phái, hơn nữa ngươi không tồi nha! Trên đời này người có thể dễ dàng tha thứ tính tình của tứ muội nhà ta không nhiều lắm đâu.”

Nàng lắc đầu cảm thán, tính tình táo bạo của Phàn Ngọc Hương không phải ai ai cũng có thể chịu được.

“A Diêu, yên tâm, cả nhà chúng ta đều đứng về phía ngươi!” Phàn Ngọc Lâm dùng sức vỗ vai Nhậm Thương Diêu.

Cả nhà? Đây là chỉ mọi người Phàn gia đã nhìn ra sao? Nhậm Thương Diêu ngẩn ra, y luôn luôn cho rằng mình che giấu rất khá.

Nhìn ra nghi vấn của Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Lâm chỉ vào ánh mắt y, “Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.”

Mà ánh mắt Nhậm Thương Diêu luôn luôn đuổi theo Phàn Ngọc Hương, lúc Phàn Ngọc Hương không phát hiện, khát vọng trong mắt rõ ràng cỡ nào, Phàn Ngọc Hương không thấy được, nhưng người khác đều thấy được.

“Thích liền xông lên đi! Do dự lâu lắm, cẩn thận bị đoạt đi đó.” Phàn Ngọc Lâm nháy mắt với Nhậm Thương Diêu, tính tình tứ muội nhà nàng tuy rằng làm cho người ta không dám khen tặng, nhưng mà bộ dáng mảnh mai lại rất được duyên nam nhân.

Phàn Ngọc Lâm mà nói làm khơi dậy dục vọng dưới đáy lòng Nhậm Thương Diêu, y luôn luôn nhìn Phàn Ngọc Hương, nhìn càng lâu, khát vọng trong lòng cũng càng thâm.

Dần dần, chỉ “nhìn” không bao giờ có thể thỏa mãn y nữa, y bắt đầu muốn chạm vào nàng, muốn có được nàng.

Y không thỏa mãn chính là làm nô.

Đôi mắt Nhậm Thương Diêu giận thâm, trâm như ý hồng mai nạm vàng cầm trong tay nhẹ nhàng cài lên tóc Phàn Ngọc Hương, đầu ngón tay nhẹ lướt qua búi tóc mềm mại, cúi người, lúc Phàn Ngọc Hương sắp phát tác, liền nhẹ giọng nói bên tai nàng.

“Đại tiểu thư nói, ta không có ký khế ước bán mình cho ngươi, làm sao ngươi nói gì ta phải nghe nấy, lại thật đáng thương, ngay cả lương bổng cũng không có, cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là như vậy thật.”

Năm đó thật đúng là y vì một khối điểm tâm nho nhỏ mà bán chính mình, tuy rằng lúc đầu, Phàn Ngọc Hương ra giá ba mươi vạn lượng, nhưng bọn buôn người lại bị y cắn chết, cho nên cuối cùng Phàn Ngọc Hương không bỏ ra một xu nào.

Nhậm Thương Diêu cảm thấy giá của bản thân mình thật là rẻ.

“Chủ tử, ngươi muốn ta bán mình cũng có thể, nhưng ít nhất cũng trả lương bổng ngươi nợ ta mười hai năm đi!”

Sau đó, không chút ngoài ý muốn, Phàn Ngọc Hương lật bàn.

Phàn Ngọc Hương trừ chuyên chế ương ngạnh, ham muốn chiếm hữu cường, còn có một cấm kỵ lớn nhất, đó là hận nhất có người đòi tiền nàng, bởi vì -- nàng vô cùng yêu tiền.