Chương 1
Biên tập: Jane
Nghiêm Trấn tháo đồng hồ đeo tay vứt lên bàn phụ kiện, quản gia lập tức đi tới nhận túi và áo khoác của anh, nói cho anh biết Tô Cẩn Tâm đã ở trong phòng chờ sẵn.
Nghiêm Trấn sửng sốt một chút, bấy giờ mới sực nhớ ra hôm nay là thứ sáu.
Công việc bận rộn, làm liên tục, quên hết ngày giờ.
Ngược lại Tô Cẩn Tâm vẫn còn nhớ.
Thật sự người cũng như tên, cẩn thận tri kỷ.
Hoặc nói cách khác là rất có ý thức tự giác.
Ngoảnh đầu tính toán, Tô Cẩn Tâm đã ở bên anh suốt hơn ba năm rồi.
Lúc đầu mới về nước, tùy tiện tìm một người để giết thời gian cuối tuần. Đáng nhẽ chỉ dự định thử món ngon thôi, không hợp thì đổi. Nào ngờ gặp được đối tượng tri kỷ hợp ý, biết nóng biết lạnh, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, vậy mà vẫn chưa từng thay đổi.
Nói chung cũng vì Tô Cẩn Tâm thực sự không tệ, cởi đồ xương mềm gân trượt, dẻo dai linh hoạt, thể chất vượt trội, cái gì cũng chơi được, là một báu vật hiếm có khó tìm.
Mặc đồ vào sáng sủa thanh thoát, ăn nói nhã nhặn, biết tiến biết lùi, tình cờ dẫn theo cũng chẳng sợ mất mặt.
Mà trên hết trong lòng cậu chàng đã có người — Bạn thời thơ ấu, tình yêu đích thực, học nghệ thuật ở nước ngoài, chi phí lớn. Tô Cẩn Tâm chấp nhận công việc này cũng vì muốn tạo điều kiện cho người kia học tập. Tình cảm của hai người rất tốt.
Nghiêm Trấn chưa từng để ý đến phương diện này.
Tô Cẩn Tâm cũng không hề giấu anh.
Mỗi lần sắp đến kì nghỉ lại ngang nhiên mong mỏi đếm từng ngày từng giờ. Người cũng đặc biệt ngọt hơn chút ít. Thỉnh thoảng lơ đãng cười rộ lên, nom giống hệt cục kẹo bơ cứng hòa tan. Mỗi lần Nghiêm Trấn bắt gặp thường hay thổn thức, thầm nghĩ liệu đời này sẽ có ai vì mình mà cười thế này hay không. Lại chỉ sợ kẻ để người yêu trợ cấp như vậy, e rằng chả phải đối tượng tốt lành gì.
Song người trong cuộc luôn cảm thấy vui vẻ, anh cũng chẳng buồn khuyên nhủ làm gì — Chính vì vậy, Tô Cẩn Tâm mới có thể biết tiến biết lùi, dứt khoát nhanh nhẹn, suốt đời đều không dám có suy nghĩ thiếu an phận.
Suy cho cùng, năm đó Nghiêm Trấn coi trọng nhất chính là điểm này.
Anh chẳng giống những kẻ xung quanh, chỉ thích chơi kiểu “độc”. Không cho phép chống đối, nhất định phải hành hạ người đến mức một khóc hai gào ba thắt cổ mới thỏa mãn. Cứ dăm ba hôm lại xuất hiện mấy tin tức nóng, quanh năm suốt tháng chả được yên ổn ngày nào.
Anh sợ phiền toái.
Người bên cạnh tốt nhất phải biết nghe lời.
Đương nhiên, nếu có thể hoạt bát náo nhiệt một chút thì càng tuyệt hơn.
Chính vì thế, Tô Cẩn Tâm thực sự chả còn chỗ nào để xoi mói được nữa.
Hôm nay cũng giống hệt một chú sơn tước đuôi dài nhí nhảnh.
Tự mình chuẩn bị chu toàn, tắm rửa trắng trẻo thơm tho. Nằm sấp trên giường vểnh cao cái mông, khẽ ngâm nga điệu hát nào đấy, chân còn đung đưa vỗ nhịp. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Trấn, lập tức ngoái đầu quăng ngay ánh mắt câu dẫn: “Nghiêm tổng, hôm nay bù vốn một lần luôn đi! Tuần sau em hổng đến được.”
Nghiêm Trấn suy xét thời gian chốc lát: Đúng nhỉ, sắp đến nghỉ hè rồi.
Thật sự là bận choáng váng. Cuộc sống tạm bợ thiếu tỉnh táo, ngày tháng cũng chẳng nhớ nổi.
Nghiêm Trấn thầm than trong lòng, vươn tay xoa xoa tóc mái mềm mại của Tô Cẩn tâm, bị nụ cười rạng rỡ của cậu nhuộm sang cả tay, không nhịn được mỉm cười theo: “Đừng làm, giữ chút sức lực hầu bạn trai nhỏ đi.”
Tô Cẩn Tâm thoáng đỏ mặt, thè lưỡi, rũ mắt sáp lại gần, duỗi cánh tay nhẹ nhàng choàng lấy cổ anh, nghiêng đầu khẽ hôn đôi gò má ấy.
Vừa mềm vừa ngoan.
Trong lòng Nghiêm Trấn nóng lên, khuỷu tay siết chặt vòng eo tinh tế, túm mái tóc hơi xù sau ót dùng sức hôn lên.
Mồm thì bảo cho người ta “giữ chút sức lực”, rốt cuộc vẫn cứ dày vò.
Nghiêm Trấn ngoài miệng phong độ, tâm lý lại chẳng mấy vui vẻ. Điều này không thể hoàn toàn trách anh được, dẫu sao suốt ba năm qua, dù chỉ là con mèo, nuôi nấng nó chừng ấy năm trời, bỗng một ngày nọ ăn cá khô của kẻ khác, kiểu gì cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu, huống chi đây còn là một con người.
Huống chi da trắng như vậy.
Eo dẻo như vậy.
Giọng nói ngọt ngào như vậy.
Bên trong nóng như vậy, chặt như vậy, lại trơn mềm như vậy.
Còn nhạy cảm muốn chết. Chẳng mấy chốc khóe mắt chân mày đã đỏ bừng bừng, lan một mạch từ cần cổ xuống dưới, hơn nửa người ửng hồng như thể được mút phấn vỗ về, núm vú đỏ au tô điểm trên lồng ngực trắng nõn, bị liếm đến ướt nhẹp, dường như còn khẽ run rẩy mỗi lần thúc vào, vừa đẹp đẽ vừa tình sắc.
Trước kia Nghiêm Trấn vẫn nhớ thời gian đặc biệt này không thể lưu dấu trên người cậu được. Nhưng bấy giờ chẳng còn tâm trí mà quan tâm tới thứ khác nữa. Tinh lực xông tới, siết chặt ngực người gặm cắn liên tục, mỗi lần đều để lại từng dấu răng, thân dưới cũng va chạm càng thêm hung mãnh, vừa nhanh vừa mạnh, hễ đâm lút cán lại sượt trúng điểm mẫn cảm ngay, ép Tô Cẩn Tâm tới nỗi nước mắt rưng rưng, vịn lưng của anh khóc lóc cầu chậm một tí. Âm thanh kia ngọt nị, khiến Nghiêm Trấn chỉ muốn bắt nạt cậu khóc lớn hơn chút nữa mới hài lòng.
Thế nhưng vừa cúi đầu xuống, trông thấy gương mặt lớn bằng bàn tay của cậu ướt nhẹp, trên bờ mi mỏng dài đọng từng giọt từng giọt lệ nhỏ, vô cùng đáng thương, tức khắc lại không nỡ. Lập tức giảm sức lực, vỗ vỗ lưng cậu, ma sát rất chậm rất dịu dàng, hôn cho vơi đi khuôn mặt ướt đẫm của cậu: “Càng ngày càng thích khóc. Nhớ thời em vừa ở bên cạnh tôi, dù đau thế nào cũng chả dám rên một tiếng. Một giây sau đã suýt bất tỉnh, thế mà một giây trước còn cố nói mấy lời dâm đãng lừa dối tôi, cái gì mà ông xã nện em phê quá…”
Lời này thực ra chỉ là đùa giỡn thôi.
Tô Cẩn Tâm mờ mịt híp mắt, dáng vẻ nước mắt lưng tròng thực khiến người ta chua xót.
Nghiêm Trấn nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Nhịn hết nổi muốn trêu cậu một chút.
Nào ngờ Tô Cẩn Tâm lại hoảng hốt. Ngây người chốc lát bèn vội vội vàng vàng giơ mu bàn tay lau mắt mình: “Nếu như Nghiêm tổng không thích, em…”
“Không có không thích, chả phải đã bảo rất nhiều lần rồi hay sao?” Nghiêm Trấn nhanh chóng bắt lấy tay cậu, kéo đến bên miệng hôn một cái, lại cúi người xuống hôn đôi mắt của cậu, “Rất thích, em hiện tại đã tốt lắm rồi.” Vừa nói vừa hôn lên chóp mũi của cậu, tiếp theo là đôi môi, hôn cả buổi mới nói, “Nhiều năm như vậy, thế mà cứ trêu chút lại luống cuống ngay, riêng điểm này từ đầu tới cuối chẳng thấy tiến bộ.”
Tô Cẩn Tâm tự biết đuối lý.
Chỉ ngượng ngùng cười hì hì làm lành.
Hơi nhíu nhíu mũi, dùng vách ruột đẹp đẽ bên trong siết chặt lấy Nghiêm Trấn.
Gân xanh trên trán Nghiêm Trấn nhảy dựng, tiếp tục cắn vào đôi môi mềm mại như thạch của cậu: “Chỉ có bản lĩnh làm chuyện xấu là càng ngày càng giỏi.”