Chương 1
Ngạn Thuyền Đình* là tiểu khu cao cấp thanh tĩnh bậc nhất tại Kỳ thành, hộ gia đình ở đây đa số là những người đã có tuổi và có địa vị.
*Tớ cũng ko biết để cái tiểu khu này thế nào, nguyên văn là 岸舟庭, tiếng anh dịch thành The shore boat court, bản cv thế nên giữ nguyên, ai biết chỉ tớ với nhé
Tạ Chinh từ tòa nhà số ba đi ra, áo khoác dài màu xám đậm vương chút hương hoa đầu xuân.
Thời gian trước tầng cao của tập đoàn Tạ thị có biến động nhân sự, cha Tạ Chinh phái hắn đến Kỳ thành tiếp nhận công việc. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tạ Chinh nhớ năm đó khi còn học tập ở trường quân đội, giáo viên quan tâm hắn nhất sau khi về hưu định cư ở đây, liền nhân dịp cuối tuần đến thăm. Thầy giáo tóc hoa râm, tinh thần cũng rất tốt, rất có phong thái năm đó khi mặc quân phục, biết được Tạ Chinh muốn tới thì rất vui, cùng bạn đời bận rộn tới trưa, nấu một bàn món ăn thường ngày.
Bạn đời của thầy hắn là một người đàn ông, trước kia cũng là sĩ quan cao cấp trong trường quân đội, khí chất ôn nhuận hơn thầy hắn rất nhiều, không giống người nửa cuộc đời chinh chiến, mà mang cảm giác thuộc về một học giả nghiên cứu sách vở. Hai người cùng nhau bận rộn trong bếp, sự hòa thuận lúc đó người khác không có cách nào chen vào được, khi Tạ Chinh hỗ trợ bưng thức ăn khẽ vuốt khóe môi, trong lòng có chút ước ao.Thầy giáo còn nhớ Tạ Chinh trước kia như con sói cô độc, trầm mặc ít nói. Tạ Chinh đã từ lâu không phải người lính mới lúc trước trầm mặc ít nói đó, hắn xuất ngũ ba năm nay ở thương trường chìm nổi, lời nói cử chỉ nhiều hơn mấy phần đàn ông thành thục nội liễm cùng khôn khéo. Ba người trò chuyện vui vẻ, sau khi ăn xong Tạ Chinh lại cùng thầy giáo ở trên sân thượng rộng rãi bày ra một bàn cờ tướng. Trên sân thượng trồng rất nhiều hoa, những cánh hoa bé nhỏ bị gió thổi bay như tuyết rơi ngày đông, Tạ Chinh suy nghĩ một chút, hương hoa có lẽ là khi đó dính lên.
Buổi chiều trời rất đẹp, ánh nắng tươi sáng đem những tia mù mịt cuối cùng của mùa đông quét đi sạch sẽ. Tâm trạng Tạ Chinh rất tốt, cộng thêm công tác xanh hóa của Ngạn Thuyền Đình cũng đứng số một số hai của Kỳ thành, một đường men theo hành lang hoa đi lên, không tự chủ được liền thả chậm bước chân.
Ga ra ở cuối đường hoa, cách tiểu khu một con đường. Tạ Chinh vừa tới phân bộ, quan mới tiền nhiệm ba thanh hỏa, coi như là thái tử gia thì cũng vội vàng bận rộn, nếu hôm nay đã tranh thủ nghỉ một ngày thì nên "Tản mạn" đến cùng.
Trên con đường hoa có không ít các bà các cô ngồi phơi nắng, có người còn mang theo đứa trẻ ba, bốn tuổi, có lẽ là trong lúc rảnh rỗi họ mang con cháu ra đây chơi. Tạ Chinh đi chậm, cúi xuống nhìn thấy những đứa trẻ này, khóe môi lặng yên treo lên một vệt cười.
Nhưng ngay khi hắn nở nụ cười, những đứa trẻ vừa mới đó còn lớn tiếng chạy nhảy hô to gọi nhỏ đều đồng loạt yên lặng, bọn chúng vội vã cuống cuồng nhìn hắn, vài đứa nhát gan hơn thì chạy thẳng về trốn sau lưng đồng bọn hoặc người lớn phía sau.
Tạ Chinh thở dài, có chút dở khóc dở cười.
Hắn đối với trẻ con không có gì đặc biệt hung ác, nhưng bọn trẻ con không có đứa nào không sợ hắn, những năm này hắn doạ khóc không ít trẻ con, anh cả thân nhất nói với hắn: "Chú nhìn lại mình một cái đi, cười như thế bọn trẻ không sợ mới là lạ đấy."
Hắn hỏi: "Em cười kỳ quái thế à?"
Anh cả hắn nói: "Cũng không phải kỳ quái, chỉ là lạnh đến mức làm bọn nó hoảng sợ."
Hắn nói: "Em không phải vẫn luôn cười như vậy sao?"
Anh cả hắn cạn lời luôn rồi: "Là vậy đó, chú từ nhỏ đến lớn luôn cười lạnh, làm như ai cũng đều thiếu nợ chú vậy."
Hắn sờ sờ khóe môi, nheo nửa con mắt lại.
Cũng đúng, hắn trời sinh không phải người thích náo nhiệt, trước đây lạnh lùng ít nói, bây giờ khí tràng vẫn mang theo vài phần cảm giác ngột ngạt không thể nói ra. Cỗ khí tràng này của hắn có lúc làm cho quản lý cấp cao ở công ty khó mà đỡ nổi, chứ nói gì là đứa bé vài tuổi.
Đáng đời hắn không có duyên với trẻ con.
Tạ Chinh thu lại "Bảng hiệu cười lạnh", thoáng bước nhanh hơn, xung quanh bọn trẻ lẩn đi càng xa, giống như nhìn thấy ôn thần mà chả đứa nào dám phát ra tiếng. Nỗi lòng Tạ Chinh than thở, vì mình làm sợ bọn trẻ mà cảm thấy có lỗi, đang định rời khỏi con đường hoa đi vòng đến ga ra thì bỗng nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh.
"Bé gái, đi thả diều với anh được không? Ba ba làm cho anh đó!"
Khi mà tất cả bọn trẻ chẳng đứa nào dám lên tiếng, thanh âm của cậu bé này hiện ra vang dội một cách đặc biệt. Tạ Chinh theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy cách mình không tới mười bước chân có một cậu bé khoảng bốn tuổi đang quỳ một gối xuống. Cậu bé một tay cầm một cái diều vẽ xấu tới mức đáng lo ngại, một tay giơ đóa hoa nguyệt quý màu hồng nhạt không biết hái ở đâu, trước mặt bé gái nói:"Đồng ý với anh đi, em gái!"
*hoa nguyệt quý:
Cô bé bị kêu là "Bé gái" nhận hoa nguyệt quý, lại dùng sức lắc đầu một cái, quay người chạy đi.
Các bà các mẹ ở đó đều nở nụ cười, Tạ Chinh cũng cảm thấy buồn cười.
Bây giờ thằng bé vẫn bé vô cùng, mới tý tuổi đầu đã biết tán gái, hẹn thả diều làm như đi cầu hôn, quỳ một gối xuống đưa hoa nguyệt quý, lần sau chắc là nó định lấy cỏ làm nhẫn.
Tạ Chinh nghĩ tới đây liền ngừng lại, lấy nhẫn cỏ làm chuyện như vậy hắn cũng đã từng, nhưng không phải khi còn nhỏ như thằng nhóc kia. Mà cái người hắn tặng nhẫn đó, cũng đã biến mất năm năm.
Cậu bé vỗ vỗ đầu gối đứng lên, cũng không thấy buồn, lúc cùng Tạ Chinh bốn mắt nhìn nhau cũng không tỏ ra sợ sệt như những đứa trẻ khác, nó kéo cái diều vớ va vớ vẩn kia chạy chậm tới gần hắn, đứng ở trước mặt Tạ Chinh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn lên, nhếch miệng cười nói: "Ha, chú, chú thật là đẹp trai."
Tạ Chinh:???
Cậu bé này làm gì nha? Không chạy đi tán bé gái, chạy tới bắt chuyện với hắn?
Tạ Chinh sống đến 29 tuổi, đây vẫn là lần đầu được một đứa bé khen đẹp trai.
Dù sao thì những đứa trẻ khác ngay cả nói chuyện với hắn cũng không dám.
Cậu bé nói xong cũng chạy ra, bi bô mà gọi: "Em gái, em gái tốt a~, oa, các em đừng chạy, theo anh đi thả diều đi, diều ba ba anh làm vừa chắc vừa đẹp a~~~!"
Một người phụ nữ cười nói: "Qua Qua, đừng gọi nữa, các em ấy đều chê diều của cháu xấu."
Cậu bé không cho là đúng: "Xấu đâu mà xấu ạ? Ba cháu vẽ là đẹp nhất! Trông đẹp y như ba cháu ấy!"
Tạ Chinh lại liếc mắt nhìn cái diều kia một cái, thật quá xấu, xấu đến nỗi không biết vẽ cái gì.
Ký ức đột nhiên xuất hiện, bên cạnh hắn đã từng cũng có một người, rõ ràng là nhân vật lợi hại nhất tổ hành động đặc biệt, gỡ bom, đánh lộn đánh lén mọi thứ đều tinh thông, nhưng lại vẽ không ra một sơ đồ con đường đơn giản nhất.
"Ba cháu sao lại để cháu chơi một mình vậy?" Người phụ nữ nói: "Ngày hôm nay trời đẹp như vậy, ba cháu cũng không ra chơi với cháu à?"
"Ba có ra ngoài ạ." Cậu bé gảy gảy chỗ ngực áo, "Ba cháu đang chơi trò chơi còn để cháu tự chơi."
Các bà cười ra nước mắt: "Ba cháu thật là coi cháu như là chó con mà dắt đi chơi vậy."
Tạ Chinh nhìn cậu bé ngực phập phồng, tưởng tượng ra cậu bé khá giống với một con chó lớn cụp hai chân trước lại, thầm nghĩ vị ba ba này làm thế cũng đủ rồi.
Cậu bé khoa trương thở dài, đấm ngực giậm chân nói: "Không có mẹ con như lá ngoài đường a!" (chắc giống câu ở VN mình là ở với cha như lá ngoài đường ý)
Tạ Chinh không nhịn được cười, dừng chân nhìn vài giây, quay người đi về phía trước.
Đây là con nhà người ta, đáng yêu hay đáng thương, thông minh hay bướng bỉnh, cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.
Đời này của hắn đã định là không có con.
Bởi vì hắn quyết định bạn đời là đàn ông, hắn như mò kim đáy biển tìm người kia năm năm, lại không thu hoạch được gì. Thành viên của tổ hành động đặc biệt trong Quân đội sau khi xuất ngũ có thể được bảo mật thân phận cao nhất, mà người kia lại là đội phó, cho nên mặc dù là hắn, mặc dù là Tạ gia, cũng không tìm được một chút thông tin liên quan đến người kia.
Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc.
Nếu tìm được, hắn sẽ đem người kia trói ở bên cạnh cả đời, nếu không tìm được, cứ như vậy một mình cũng không tồi.
Đã hưởng qua mùi vị của người đó, trong lòng rốt cuộc không thể có những người khác.
Cuối con đường hoa có một người đàn ông mang mũ trùm đứng đó.
Lúc trưa Trình Cố hoa vừa làm cho con trai một cái diều, bữa trưa chỉ ăn qua loa có một chén cà chua trứng gà. Trước khi ra cửa, Trình Cố thấy trời đẹp, lường trước ra ngoài một lát nhất định sẽ chảy mồ hôi, vì vậy thay một bộ quần áo thể thao có mũ, đứng trước gương soi soi, đem mái tóc hơi dài túm lại thành cái đuôi nhỏ sau gáy.
Anh năm nay 31 tuổi, mà khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ đẹp tuấn mỹ không có cách nào dùng giới tính phân loại, qua quần áo nhìn càng trẻ hơn, lúc anh mặc bộ quần áo thể thao nhìn qua lại như một nhóc mới đi ra từ sân thể dục.
Trình Mộc Qua giơ diều, một cái tay khác cầm một cái dây thừng lớn: "Ba ba! Mau tới buộc dây diều cho con!"
"Con dùng dây thừng thả diều?" Trình Cố lấy chìa khóa và điện thoại trên tủ giày, đeo tai nghe đeo trên cổ, cười nói: "Thật tự giác, vừa nói ra ngoài liền kích động, còn biết tự mang giày vào."
Trình Mộc Qua vừa nghe không buộc dây thừng, vội vàng chạy tới thang máy, "Ba ba, nhanh theo con a~!"
Trình Cố khóa cửa, đeo tai nghe vào.
Vừa ra khỏi thang máy, Trình Mộc Qua liền cầm diều chạy, lúc bắt đầu Trình Cố còn cùng nó chạy vài vòng, sau đó thấy nó chạy đi cua gái thì liền lấy điện thoại chơi trò chơi.
Trong tiểu khu các bác gái nhiệt tình thường xuyên mắng anh không biết làm cha, không để ý con gì cả, anh nghe bốn năm, lỗ tai đã sớm nổi kén, vừa chơi game BGM, một bên đại sát tứ phương, làm bộ đại gia không nghe chuyện phiếm.
Nếu là người bình thường, tai nghe mở âm lượng lớn như vậy phỏng chừng cũng không nghe được những thanh âm khác, nhưng anh lại không phải người bình thường, không chỉ có thiên phú dị bẩm, anh lại trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dù có đem tai nghe mở lớn nhất anh vẫn nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Đi chậm đi tới cuối đường hoa, có một chiếc xe từ ga ra chạy ra. Trình Cố rõ ràng đang chém giết đến chăm chú, lại vẫn nhớ ra đằng sau có thằng con nghịch ngợm. Tuy rằng toàn bộ tiểu khu đều cười anh là người ba chẳng có trách nhiệm, hằng ngày anh biểu hiện quả thật cũng không giống một người ba tốt, nhưng liên quan đến sự an toàn của con trai thì vẫn sẽ để ý.
Có xe chạy qua, chính là lúc anh phải để ý.
Đang lúc tiến hành giết boss mấu chốt nhất, anh không quay đầu lại mà hô: "Qua Qua, lại đây."
Mới vừa rồi còn vội vàng tìm các em gái thả diều, Trình Mộc Qua lập tức chạy tới.
Mà một tiếng này như một tia chớp sáng ngời bỗng chợt lóe trong đầu Tạ Chinh.
Giọng nói của người này, qua năm năm dường như không có thay đổi, nếu có, cũng chỉ là nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng tản mạn.
Tạ Chinh nhìn về phía người đàn ông cách mấy mét kia, chân không tự chủ được mà bước đến.
"Cộc cộc cộc cộc." Trình Cố nghe thấy tiếng bước chân con trai, cũng chú ý thấy có người đang đi nhanh về phía mình. Phía trước xe sắp chạy, mình cùng boss đều máu đỏ cả rồi, sống hay chết, còn một chiêu cuối cùng. Trình Cố nghĩ đến con trai, cũng nghĩ đến boss, tay trái bốn ngón cầm điện thoại, chỉ chừa ngón tay cái ở trên màn hình, tay phải vẫy về sau một cái, dùng giọng lớn tiếng nói với con trai: "Có xe, đến ba ba dắt."
Cái tay vung ra không nắm được con trai lại chạm vào một vật khác.
Bằng cảm giác Trình Cố luyện ra lúc ở trong tổ hành động đặc biệt, lập tức rõ ràng cái vật mà mình động tới là một người đàn ông, đồng thời thật khéo là đũng quần của người đàn ông kia.
Ý nghĩ đầu tiên của Trình Cố là: Đáng thương, may mà lần này mình nhẹ tay.
Nhưng mà lại muốn: Ai u phải trở về rửa tay.
Nghĩ quá nhiều làm chậm động tác tay trái, tầng máu cuối cùng bị boss đánh vỡ, trên điện thoại di động hiện ra một khuôn mặt nhân vật đang khóc thật lớn.
Trình Cố thở dài, lúc này mới rũ đầu xoay người, vậy mà một câu "Xin lỗi" lại kẹt ở trong cổ họng, một thanh âm quen thuộc từ trên đầu truyền xuống.
"Ba ba? Dắt?"