Chương 1
Từ thuở khai thiên tích địa, có ba giới Thần – Yêu – Ma luôn không ngừng đấu đá chiến tranh với nhau. Cả ba bên thế lực ngang bằng, cuộc chiến kéo dài hàng trăm vạn năm không có hồi kết.
Cho đến một ngày, Ma hoàng và Yêu vương bỗng nhiên xuất hiện, đánh cho Thần giới trở tay không kịp dần dần hiện ra bại thế, phải lui mình tìm nơi trốn tránh. Lúc này Ma giới và Yêu giới đều tự có thủ lĩnh chiến nhau ngươi sống ta chết, Thần giới lại co đầu rút cổ không dám lên tiếng.
Lại thêm mười vạn năm, Ma giới và Yêu giới thế lực ngang nhau cũng dần hiện suy tàn, ánh rạng đông của Thần giới xuất hiện, Tử Thiên đại đế bỗng nhiên đứng ra, dẫn đầu Thần giới đánh cho Yêu giới và Ma giới không kịp trở tay mà nhanh chóng suy tàn, vì phòng chống hậu hoạn sau này, ngài dùng hết thần lực mở một kẽ hở không gian đẩy Yêu vương và Ma hoàng vào, sau đó phong ấn hai giới Yêu - Ma. Một lần này, đã dùng hết thần lực còn sót lại trong người ngài, biết mình thời gian không còn nhiều, cho nên ngài chọn ra một người đủ đức tài, một tay dạy dỗ, đẩy người đó lên ngôi chí tôn, Ngọc Hoàng đại đế. Còn ngài thì tìm một nơi thanh u ẩn cư chờ đợi….
Một ngày này, lôi kiếp chấn thiên, mưa vũ cuồng dã, chúng tiên bàng hoàng nhận được tin, Tử Thiên đại đế…… mất tích…..
~~~~~ Lại qua mười vạn năm ~~~~~
Trên đỉnh Vọng Thiên sơn ẩn sâu trong đám mây ở nhân gian, chưa từng có,một ai leo lên đấy được, đa số người dù tài giỏi cách mấy cũng chỉ có thể leo đến lưng chừng ngọn núi sẽ bỏ cuộc, nghe đồn chỉ cần có thể leo lên tới đỉnh là có thể quan sát đất trời, nhìn xuống chúng sinh, đạp lên cửu trùng thiên một bước trở thành thần tiên. Nhưng…. Cũng chỉ là nghe đồn, không phải sao…?
Vậy mà lúc này trên đỉnh núi có một bóng nhân, người này thân vận tử y, lạnh lùng như sương tuyết, nhưng mỗi khi y nhìn nữ nhân bạch y đang múa kiếm bên cạnh, gương mặt đó lại mang theo vài phần ôn nhu ấm áp, lúc này nếu có những đại tiên thân cận của y ở đây chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, Tử Thiên đại đế của bọn họ lại…. mỉm cười, còn ôn nhu như vậy… nhưng đáng tiếc nữ nhân may mắn kia lại không hề hay biết việc mình có thể khiến y mỉm cười là hi hữu như thế nào.
Bạch Y Nhan nhảy nhót đến gần y, xòe tay ra: “Tử y ca ca, huynh xem, muội đã học được chiêu Lạc Tuyết kiếm vũ này rồi, huynh thấy muội có thông minh không?”
Dù Tử Thiên vẫn lạnh lùng, nhưng trên gương mặt hàn băng kia lại xuất hiện một ít ôn nhu hiếm có, khẽ gật đầu sau đó xoa xoa đầu Bạch Y Nhan: “Thông minh, nhưng có vài chiêu thức không đúng, cần rèn luyện thêm.”
Bạch Y Nhan hớn hở nở nụ cười, cọ cọ đầu vào tay y sau đó lại xách kiếm đi tập luyện tiếp, Lạc Tuyết kiếm vũ này đừng nhìn chiêu thức mềm mại, lại xinh đẹp đến làm cho người ta cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, đây cũng là một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng của Tử Thiên đại đế, sát thương trong vòng bán kính năm dặm không ai tránh thoát, không thể xem thường.
Một người đón tuyết mà múa, một người thanh lãnh lại mang theo chút ôn nhu đứng xem, cảnh tượng này…. Thật là làm cho người xem không nỡ rời mắt, đáng tiếc lại không một ai chứng kiến được cảnh tượng tưởng chừng như chỉ là huyền ảo này…