Chương 1-1: Kiều oanh tự tại thỏa thích hót (1)
Hoa Triều ở những năm cuối, phía Bắc sông Hoa chiến tranh bay tán loạn, Tây bộ Ô Tôn, Nguyệt thị, Bắc bộ Nhu Nhiên, Đông Hồ nhìn chằm chằm vào Hoa
Triều, biên cảnh phương Bắc không một ngày được an bình, mà trong hoàng
thất Hoa Triều thì liên tục tranh đấu, không rảnh trông nom đến cái
khác. Hoa Huệ Đế mười năm, Hoa Triều phản thần Cao Hoan, Nghiệp thành
lập con của tiên đế —— Đông Bình Vương mười một tuổi làm đế, hiệu Đông
Hoa. Hoa Huệ Đế thảo phạt Cao Hoan thất bại, bị buộc chạy trốn đến Tây
An Dương, lịch sử gọi là Tây Hoa. Đến đây Hoa Triều phân biệt Tây Hoa và Đông Hoa, trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh.
Lan Lăng
thiên ở Thường Giang Đông Nam, Đông Lâm Đông Hải coi là Thâm Uyên, phía
Bắc dựa vào Thường Giang cho là Thiên Khiếm, của nhiều người đông, có
thể ở trong loạn thế mà hưởng thái bình. Còn về phần trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh, quận trưởng các nơi đều rối rít thoát ly khỏi khống
chế của Thường Giang Nam, đoạt được thuế má không hề nộp lên trên triều
đình, nơi đó có đại tộc hào môn tích trữ binh sĩ riêng, nghiễm nhiên lo
lắng âm thầm là phương Nam Hoa Triều. Bất đắc dĩ Tây Hoa Huệ Đế phong
Nhị hoàng tử Hàn Sâm làm Lan Lăng Vương, đất phong Lan Lăng, mưu tính
khống chế dần dần phương Nam đang mất khống chế. Hàn Sâm trên danh nghĩa là hoàng thất Hoa Triều, lại là thân vương Huệ Đế thân phong, đáng tiếc hoàng thất suy thoái, thế gia vọng tộc khắp nơi Lan Lăng mua không bán
có sổ sách của hoàng thất Tây Hoa, Lan Lăng Vương mới được phong tước có thể ngăn chận bọn rắn độc hay không, toàn bộ đều là ẩn số.
Phủ Lan Lăng Vương.
Nhắc tới phủ Lan Lăng Vương, mặt ngoài thoạt nhìn là phủ đệ tôn quý nhất Lan Lăng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là nơi hoang tàn xây dựng lại, so với thế gia vọng tộc giàu sang quyền thế, khí thế tuyệt đối không bằng.
Ngày hôm đó, Hàn Sâm ngồi ở thư phòng vương phủ —— trong Tu Trúc lâu,
kiên nhẫn nghe mưu sĩ góp ý kiến.
“Tín Chi, việc khẩn cấp duy nhất hiện nay chính là việc gì?”
Trương Tín Chi có một chút hốt hoảng. E rằng Nhị hoàng tử Hàn Sâm là nhi tử
đương kim Huệ Đế không thích nhất, Lan Lăng vốn là nơi màu mỡ, phong Lan Lăng Vương bực này tuyệt đối không tới phiên Hàn Sâm, chẳng qua bởi vì
khuôn mặt này, Huệ Đế mới không thể không lựa chọn Hàn Sâm. Trương Tín
Chi nhớ tới dự tính ngầm của Huệ Đế, trong lòng không khỏi bất an, lấy
sự hiểu biết của mình về Hàn Sâm, chỉ sợ là mặt ngoài y chịu đựng, kỳ
thật đã hận đến mọc rẽ chôn sâu ở trong lòng.
Trương Tín Chi thầm thở dài một hơi, vẫn nói ra, “Thần nghĩ việc khẩn cấp chính là
thân hôn làm thượng sách.” Đây là mỹ nam kế của Huệ Đế —— dùng Hàn Sâm
lôi kéo thế tộc Giang Nam.
“Thân hôn?” Hàn Sâm cười sang sảng ra tiếng, “Ý kiến hay!”
“Tín Chi cho rằng người nào tốt?” Nếu muốn ở trên khối đất xa lạ Lan Lăng
này đứng vững gót chân, dựa vào một mối hôn sự tốt đẹp quả thực là kế
sách hay, có hiệu lực nhanh nhất, hiệu quả và lợi ích cao nhất, ai có
thể nói đây không phải là ý kiến hay chứ?
“Thẩm Thất, Thất cô nương, thủ thôi ở Thẩm gia.” (thủ: đứng đầu; thôi: tôn sùng, sùng bái)
“Thẩm Thất?” Hàn Sâm đem cái tên này nỉ non ở trong miệng một chút, giống như đem nàng nuốt vào, dùng đầu lưỡi nhấm nháp mò mẫm một vòng, tiếp tục
đem cái tên ‘Thẩm Thất’ mềm yếu như mây bùn kia nhả ra, “Đại danh?” Vừa
nghe tên liền biết ở trong nhà cô gái này đứng hàng thứ bảy, chỉ là Hàn
Sâm cho rằng đây là nhũ danh từ nhỏ.
Trương Tín Chi cười
cười, “Vị Thẩm tiểu thư này rực rỡ lay động thiên hạ, sinh ra liền có
hồng quang đầy nhà, tử phượng trình tường, người người thấy vậy lấy làm
kỳ (kỳ ở đây là hiếm thấy, đặc sắc), Tín Dương hầu xem như hòn ngọc quý trên tay, không thể tùy tiện lấy
tên, sợ tên tự không tôn lên được Thẩm tiểu thư này, tạm thời gọi là
‘Thất’, chỉ là về sau tên này luôn luôn yên ổn, dần dà mọi người đều gọi là Thẩm Thất.”
Hàn Sâm bật cười ra tiếng, đây cũng là kết
quả của bảo bối, ngược lại rơi xuống một cái tên chẳng ra cái gì, “Xem
ra nàng là người trời ban điềm lành, chỉ sợ vô phúc cô độc, người bậc
này rất có thể chính là người chú định mẫu nghi thiên hạ trong thảo luận kịch nam*, cấp lên cho phụ hoàng ngược lại tương đắc ích chương**.”
(* kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa
** tương đắc ích chương: hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ
sung cho nhau thì càng tốt, càng hay; hợp quần tăng sức mạnh)
Hàn Sâm nghĩ tới cảnh tượng cây Lê Hoa áp đề Hải Đường liền buồn cười. Nữ
tử vừa mới ra đời đã lay động thiên hạ cỡ này, Hàn Sâm xem chừng mệnh
của nàng có thể làm mẫu nghi thiên hạ; còn phẩm hạnh thì lại không hẳn,
việc y chọn thê tử tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn tìm người “tài” đức vẹn toàn. Thẩm gia là thế tộc có thế lực mạnh nhất Lan Lăng,
nhưng mục tiêu quá mức bắt mắt, hơn nữa khó khống chế nhất, cũng không
phải là lương tuyển (tuyển chọn người hiền) trong lòng Hàn Sâm.
“Nhược Hàm tiểu thư của Mai gia lấy tài danh nổi bật thiên hạ.” Trương Tín Chi nhất thời hiểu rõ ý của chủ tử, kỳ thật hắn muốn tiến cử nhất cũng
chính là Mai Nhược Hàm này, lúc trước đẩy Thẩm Thất ra cũng chỉ là để
Hàn Sâm giải hận. Hắn biết mặt ngoài Hàn Sâm vui cười thoải mái, nhưng
thật ra trong đáy lòng rất không nguyện ý, nhân tuyển đầu tiên này định
liệu cần phải bị phủ quyết. Mai gia, cũng là vọng tộc Lan Lăng, mặc dù
không bằng Thẩm gia, nhưng cũng là một trong tứ tộc Lan Lăng, Mai Nhược
Hàm tài đức vẹn toàn, chính là nhân tuyển có một không hai làm Lan Lăng
Vương phi.