Chương 1: Nhạc dạo

Đêm mưa, Bạch Đông đang chuyên tâm đọc quyển sách về võ lâm mà cha đã ghi lại, giữa cơn mưa gió thét gào, có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xanh chạy vọt vào nhà nàng, quần áo ướt đẫm dính sát lên người hắn, tóc hắn cũng ướt sũng, nước mưa nhỏ giọt từ trên tóc, che mất nửa khuôn mặt, thế nên Bạch Đông không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, chỉ cảm thấy vóc dáng của hắn cũng không tệ, hắn lại có một đôi mắt sáng ngời!

Người nọ vừa thấy Bạch Thiên Sinh cha nàng liền vội vã thỉnh cầu: “Tiền bối, ta muốn biết tin tức về Lạc Vũ Minh?”

“Có thể! Nhưng chắc ngươi biết quy tắc của ta.” Bạch Thiên Sinh không nâng đầu, không vội không từ chối nói.

“Bất kể ngài muốn gì, đều sẵn sàng trao đổi.”

“Ừm.” Bạch Thiên Sinh cẩn thận thổi thổi dòng chữ mới viết trên giấy, để nó hoàn toàn khô ráo mới chậm rãi hỏi: “Ngươi tên là gì.”

“Tần Phong!”

Bạch Thiên Sinh vốn thản nhiên tự đắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bỗng chốc nhìn chằm chằm vào hắn, ngòi bút trong tay ghì mạnh xuống, thẩm thấu đến hơn mười tờ giấy trắng bên dưới.

Thế giới chỉ còn lại tiếng mưa tí tách đánh vào thềm đá……

Người tự xưng là Tần Phong hơi buông lỏng nắm đám, lấy ra một bọc vải thô trắng từ trong vạt áo, đặt lên bàn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần…… Vài giọt nước dính trên tấm vải, không biết là nước mắt hay nước mưa.

“Đây là bí kíp võ công của ta, ta muốn dùng nó để trao đổi chút tin tức với tiền bối.”

Bạch Thiên Sinh buông cây bút trong tay, đứng dậy rót một cốc trà nóng đưa cho Tần Phong, vuốt chòm râu xám trắng nói: “Ta muốn có tin tức của môn chủ Du Mính.”

Tần Phong nghe vậy thần sắc buồn bã, cúi đầu trầm ngâm thật lâu sau mới nói: “Tiền bối, ngoại trừ điều này, cái gì ta cũng có thể trao đổi, thậm chí tất cả……”

“Ngươi nên biết quy tắc của ta.”

“Ta không biết nàng ấy ở đâu.”

“Nhưng ngươi là người duy nhất đã gặp được nàng ta mà còn sống. Ta đã sớm rời xa giang hồ, ân oán thị phi không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn biết chút sự thật mà thôi.”

“Sự thật……” Tần Phong nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, rất lâu sau mới mở mắt nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy!”

Bạch Đông vẫn bàng quan, lặng lẽ khép lại quyển sách trên tay, lộ ra hai chữ viết bằng kiểu chữ Khải rất cẩn thận bên ngoài bìa: Tần Phong. (chữ Khải: một kiểu viết thư pháp.)

Mặt sau còn viết một hàng chữ nhỏ: [giang hồ thiên] quyển thứ nhất. (Bộ sách giang hồ, tập một. Cô này đang đọc sách cha mình viết và ông ấy viết sách về Tần Phong.)

Bạch Đông liếc nhìn khuôn mặt Tần Phong, ghé sát vào tai Bạch Thiên Sinh nói: “Cha, đừng làm khó người ta. Võ công của hắn rất khá, có được bí kíp võ công của hắn đã là rất lời với chúng ta rồi.”

“Tiểu nha đầu, con thì biết cái gì?”

“Sau này con không nấu cơm cho cha nữa!”

Bạch Thiên Sinh nhếch miệng cười cười, vỗ vỗ đầu con gái nói: “Tiểu nha đầu! Nể mặt con đó, lấy bí kíp võ công vậy.”

Sau khi Tần Phong xem qua tất cả những ghi chép, thất thần thật lâu sau mới nói: “Sao không có tin tức gì về thê tử của hắn?”

“Ngươi cũng là lãng tử đó thôi, phải biết rằng lãng tử không có gì trói buộc chứ, càng không có khả năng cưới vợ.”

“Rốt cuộc họ đã đi đâu? Tại sao đột nhiên lại biến mất, tại sao không có một chút tin tức nào……” Tần Phong thì thào tự hỏi rồi rời đi.

Trong mưa, mỗi bước đi của hắn đều vô cùng nặng nề, căn bản không giống người có võ công bí hiểm như cao thủ giang hồ, bóng dáng hắn lộ ra ưu thương và cô đơn nồng đậm, thật sự không giống một lãng tử phong lưu lỗi lạc……

Sau khi thân ảnh Tần Phong biến mất, Bạch Đông mới mở bọc vải ra xem, trang giấy đã ố vàng, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Cha, đây là võ công lợi hại nhất trong chốn giang hồ ư?”

“Không phải.” Tay Bạch Thiên Sinh vuốt chòm râu lắc đầu: “Đây chỉ là một bí kíp bình thường mà thôi.”

“Sao có thể như vậy ạ? Không phải Tần Phong chưa bao giờ thất bại?”

“Hắn lợi hại là ở nội công bí hiểm, ra chiêu biến chiêu có tốc độ và trí tuệ, cộng thêm bảo kiếm có một không hai hắn cầm trong tay.”

“Kiếm ư? Thanh kiếm mà hắn cầm trong tay ấy ạ? Con thấy nó có gì đặc biệt đâu.”

“Đương nhiên con không nhìn ra rồi, hai mươi mấy năm trước, thanh kiếm ấy đã làm cho cha hắn – Tần Nghĩa Phàm nổi tiếng giang hồ, cũng bởi vậy mà khiến cho vô số người trong võ lâm mơ ước, cuối cùng mẹ hắn mất sớm, cha hắn ôm nỗi hận tự sát.”

Bạch Đông chậc lưỡi, cẩn thận bao lại cuốn bí kíp võ công, cất vào ngăn tủ.

“Cha, nói vậy chúng ta thua thiệt rồi.”

“Không sao, có thể hắn sẽ lại đến, chỉ cần ta biết tin tức của Lạc Vũ Minh, hắn nhất định sẽ đến đổi.”

Nói xong, Bạch Thiên Sinh tiếp tục viết ghi chép của mình, Bạch Đông đọc tiếp quyển sách trong tay, trang thứ nhất viết:

Tần Phong, huyền thoại bất hủ trên giang hồ, theo giang hồ đồn đại hắn có khuôn mặt mà không nữ nhân nào có thể kháng cự……

Võ công bí hiểm, một đêm đã tiêu diệt sạch sẽ Du Mính môn, môn chủ thần bí khó lường biến mất vô tung vô tích, sống chết không rõ……

Cá tính phóng khoáng không kềm chế được, bên người vô số nữ nhân, lại chưa bao giờ dừng bước vì nữ nhân nào……

Giở sang trang thứ hai, tràn đầy những ghi chép về Tần Phong, nhưng tin đồn vĩnh viễn là tin đồn, có thu hút đến mấy, cũng chỉ là câu chuyện trong mắt người khác, sự thật, chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được nỗi chua xót ấy.

Mưa rền gió dữ gõ đập vào cánh cửa lớn đen như mực, nhưng không thể át lại được tiếng đập cửa dồn dập mãnh liệt, ngay cả Đường Kiệt đang tập trung đọc sách trong thư phòng cũng nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng ấy.

Đường Kiệt, thiếu chủ của Đường môn, trên thực tế cha hắn mắc bệnh mà qua đời từ một năm trước, hắn tự xưng là thiếu chủ.

Năm nay hắn gần hai mươi tuổi, nhưng hắn đã có tính trầm ổn, có trí tuệ trước tuổi, giải độc chế độc đến độ xuất thần nhập hóa, thường bị người trong giang hô coi như quỷ y của hai mươi năm trước.

Tuy nhiên Đường Kiệt trời sinh có tính thiện lương, giết người cực hiếm mà cứu người thì vô số. Còn quỷ y tính tình tàn nhẫn, chẳng những thường xuyên giết bệnh nhân, mà ngay cả vợ mình cũng không tha, bởi vậy dù tất cả mọi người đều biết quỷ y sống tại Đoạn Hồn cốc, đều biết hắn có y thuật cao siêu, nhưng không ai dám đến tìm hắn chữa bệnh.

Đường Kiệt miễn cưỡng đi ra mở cửa, hắn thấy một thiếu niên cao lớn cường tráng đang nắm chặt tay một cô gái, trên lưng còn cõng một người bất tỉnh, thiếu niên vừa thấy hắn, liền vọt tới dưới chân hắn, trong miệng càng không ngừng kêu la: “Van cầu các người cứu hắn, van cầu các người cứu hắn.”

Đường Kiệt ném chiếc ô trong tay xuống, đón lấy người đang hôn mê trên lưng thiếu niên, hắn khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tím đen vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét anh tuấn bất phàm từ mặt mày thanh tú của hắn.

Đường Kiệt xé mở vạt áo nhiễm đen, trên ngực người đó còn cắm một nửa thanh kiếm, máu xung quanh đã biến đen.

“Độc đã xâm nhập vào tim phổi!”.

“Ta xin huynh hãy cứu…… hắn.”

Thiếu niên nói xong liền hôn mê bất tỉnh, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt người con gái.

“Vũ Minh ca……” Cô gái khóc lóc lắc lắc thân thể người thiếu niên: “Vũ Minh ca, huynh đừng bỏ lại Lam Lăng.”

Sau đó Đường Kiệt mới biết thiếu niên trúng độc tên là Tần Phong, hắn cản một kiếm thay cô gái tên Lam Lăng, nên mới bị trúng kịch độc, còn thiếu niên cõng hắn đến tên là Lạc Vũ Minh. Về chuyện vì sao lại chém giết với người ta, kết ân kết oán thế nào, họ chỉ dùng bốn chữ “báo thù giang hồ” để nói cho qua chuyện.

Đường Kiệt không hỏi thêm gì nữa, trong mắt hắn chỉ có thuốc độc, không phân biệt người tốt kẻ xấu, nên hắn cứu người mà luôn không hỏi nguyên do.

Vết thương của Tần Phong rất nặng, chưa nói đến độc xâm nhập tim phổi, mà ngay cả chỉ có một kiếm đâm vào ngực hắn kia thôi cũng đủ để lấy mạng hắn. May mắn ý chí muốn sống của hắn rất mạnh, hôn mê nửa tháng cuối cùng cũng tỉnh.

Một ngày nọ, Đường Kiệt đang muốn đi xem xét vết thương của Tần Phong, vừa lúc thấy Lạc Vũ Minh si ngốc đứng ngoài cửa, không biết cái gì đã làm cho hắn thất thần như vậy. Đường Kiệt đến gần một chút, mới thấy rằng cô gái tên Lam Lăng kia đang nói chuyện trong phòng của Tần Phong.

“Tần đại ca, Vũ Minh ca nói huynh ấy thích muội.”

“Thật chứ? Cuối cùng hắn cũng nói ra được? Trước đây hắn không dám nói.” Tần Phong cười, tươi cười ôn nhuận như ngọc.

“Huynh đã biết rồi?”

“Hắn đã sớm nói với ta.” Tần Phong vừa ngửi mùi thuốc đắng, vừa cười: “Hắn nói kiếp này trừ muội ra sẽ không cưới bất cứ cô gái nào, nhưng hắn vừa nhìn thấy muội lại không thể nói nên lời.”

“Vậy còn huynh thì sao?”

“Ta ư?”

“Vì muội mà ngay cả tính mạng huynh cũng không cần, chẳng lẽ huynh……”

“Ta cứu muội là vì đã đồng ý với Minh, ta sẽ bảo vệ muội.” Khi Tần Phong cảm thấy có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên tay mình, nụ cười cứng lại trên khóe miệng, bát thuốc trong tay nghiêng đi, thuốc đổ xuống người hắn.

Lạc Vũ Minh đứng ngoài cửa càng nắm chặt hai nắm đấm, bước từng bước về phía sau, không hề mở miệng, xoay người rời đi.

Đêm tối, mịt mờ, gió lạnh, trên người Lạc Vũ Minh không có chỗ nào ấm áp, bóng dáng hắn biến mất rốt cuộc cũng không trở về……

Đường Kiệt lắc đầu thở dài một tiếng, gõ cửa phòng vẫn đang hé mở, cất bước đi vào nói: “Ngươi không sao chứ?”

Tần Phong kinh ngạc một chút, vội vàng giữ vững bát thuốc trên tay, miễn cưỡng cười nói: “Không sao.”

Lam Lăng thấy Đường Kiệt, hơi cúi thấp người, cúi đầu chạy ra ngoài.

Đường Kiệt nói: “Có câu này ta muốn khuyên nhủ ngươi. Giang hồ có quy tắc bất thành văn, ‘Vợ bạn không thể đụng’ không biết ngươi đã từng nghe thấy chưa?”

“Chưa. Nhưng ý của ngươi ta có thể hiểu.”

“Tuy chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng cũng coi các ngươi là bạn của mình, nên ta mới nói lời này với ngươi.”

“Cảm ơn!”

Đảo mắt lại qua nửa tháng, Đường Kiệt đang đọc sách, muội muội Đường Tâm của hắn lại đột nhiên đến thư phòng đọc sách cùng hắn. Hắn trằn trọc thử thật lâu, mới hiểu được nàng đã động lòng với Tần Phong, muốn hắn giữ Tần Phong ở lại.

Đêm khuya, Đường Kiệt rốt cuộc cũng đầu hàng sau một lần ám chỉ nữa của Đường Tâm. Mới vừa đi đến ngoài cửa phòng của Tần Phong, liền thấy Lam Lăng rơi lệ đầy mặt đang gõ cửa phòng của Tần Phong. Đường Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngày nay hắn đã sớm nhìn ra chút manh mối từ ánh mắt của Đường Tâm, chỉ có điều quan hệ giữa Tần Phong và Lam Lăng vốn mờ ám không rõ, hơn nữa mấy tiểu nha hoàn trong nhà đều mang khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ sợ hãi……

Hắn nghĩ thế nào cũng thấy nam nhân như Tần Phong không thích hợp để gửi gắm cả đời.

Thật lâu sau, Tần Phong mới mở cửa ra, đứng ở cửa, không hề để lại chút lối nhỏ nào cho Lam Lăng bước vào.

Lam Lăng vừa thấy hắn, lại hỏi: “Tại sao huynh luôn trốn tránh muội?”

“Đã khuya rồi, có chuyện gì để mai hãy nói.”

“Không, bây giờ huynh phải trả lời muội, nếu Vũ Minh ca không thích muội, huynh có thể thích muội không.”

“Vậy nếu không có ta, muội có thể thích hắn không?”

“Muội……” Lam Lăng bị hỏi bỗng sửng sốt, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Nhưng bây giờ muội thích huynh.”

Tần Phong nhìn trời, bất lực nhìn xung quanh, nói: “Lam Lăng, hai người muội sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, hắn hiểu muội, quý trọng muội, muội ở bên hắn mới có thể hạnh phúc được.”

“Muội chỉ muốn biết, nếu huynh ấy không thích muội, huynh có thể thích muội không?”

Tần Phong hít một hơi thật sâu nói: “Ta chưa từng thích muội, vĩnh viễn cũng sẽ không thích muội…… chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Minh.”

“Huynh nói dối, huynh từng nói muội là một cô gái đáng yêu…… huynh từng nói vĩnh viễn sẽ không quên muội……”

“Xin lỗi, hành vi của ta đã khiến muội hiểu lầm, nhưng ta thật sự không……”

“Tại sao? Muội có chỗ nào không tốt? Không đủ xinh đẹp hay không đủ dịu dàng?”

“Không phải, muội rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng…… Nhưng dù muội có tốt đến đâu, ta cũng sẽ không thích, bởi vì ta không đón nhận được tình yêu.” Giọng hắn vẫn rất bình thản, kiên định, cho dù đối mặt với một cô gái vì hắn mà tan nát cõi lòng, trong giọng nói cũng không chứa chút tình cảm nào, bình thường chính giọng điệu này khiến cho người ta tuyệt vọng nhất.

Lam Lăng lau lau hàng nước mắt hai bên má, lớn tiếng hỏi: “Tại sao?”

“Trở về đi.” Tần Phong lui ra phía sau từng bước, lạnh lùng đóng cửa phòng lại.

Lam Lăng khóc lóc chạy đi, phía sau nàng có một bóng đen đuổi theo.

Sau gốc cây, Đường Kiệt cũng đi bước một rời đi, cho dù Đường Tâm khổ sở, hắn cũng không giữ Tần Phong lại. Bởi hắn hiểu một nam nhân có bề ngoài động lòng người, nội tâm lạnh như băng như vậy sẽ chỉ làm nữ nhân thương tâm mà thôi, không một nữ nhân nào có thể hòa tan trái tim hắn, mặc dù hòa tan được trái tim lạnh như băng của hắn, cái giá phải trả cũng sẽ vô cùng đau đớn.

Ngày hôm sau, Tần Phong liền rời đi, trước khi chia tay hắn chỉ nói: “Hy vọng lần sau gặp lại, là ngày Lạc Vũ Minh thành thân.”

Đường Kiệt cũng nghĩ ngày gặp lại sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân, nhưng thật không ngờ rằng chưa đợi đến ngày đó họ đã đoàn tụ.

Giang hồ, nhìn không thấy mà lại tồn tại vô biên vô hạn; không biết bước vào khi nào, cũng không biết khi nào có thể thoát ly;

Thoạt nhìn hỗn loạn không tưởng, nhưng lại có trật tự đặc thù;

Thiện và ác có một ranh giới không thể vượt qua, nhưng không ai biết điểm khác biệt giữa thiện và ác là ở đâu.

Đương nhiên trong chốn giang hồ bấp bênh cũng có rất nhiều chốn tự do ngoài những đấu tranh môn phái và các kiếm khách, bọn họ ngẫu nhiên đi vào chốn giang hồ, ngẫu nhiên bước vào nơi gió tanh mưa máu vì cái gọi là chính nghĩa, lại rất nhanh đã bứt ra mà đi, người như thế, giang hồ cho họ một cái tên rất đặc biệt: Lãng tử.

Tuy rằng người như vậy ở trong mắt rất nhiều người tự xưng là danh môn chính phái, giống như thứ rắn rết đáng ghét, nhưng họ đã làm cho giang hồ trở nên muôi màu muôn vẻ.

Khi Tần Phong trở lại Đường môn là hai năm sau, cũng đang là lúc giang hồ nổi lên gió tanh mưa máu, tà phái nhuộm đỏ máu trên giang hồ.

Trong hai năm trải qua hàng trăm trận đánh, Tần Phong đã được chốn giang hồ công nhận là cao thủ, nhưng hắn nổi danh nhất chính là ở mặt được ngàn vạn nữ nhân mê đắm, nam nhân ghen ghét.

Mà hắn vẫn duy trì tính tình quái gở, lãnh ngạo của mình.

Đường Kiệt nghe nói Tần Phong đến, lập tức tập trung tất cả những người trong môn phái lại, đến cửa lớn nghênh đón Tần Phong vào bên trong.

Đình viện của Đường môn vô cùng giản dị, một cái đình xem ra có chút lịch sử, cộng thêm một hồ nước xanh biếc không lớn lắm.

Nương theo ánh trăng mông lung, một vài khóm hoa bình thường trồng bên hồ mà đi.

Nâng cốc chúc mừng, lại có vài phần hoài niệm.

“Phong, không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy?” Đường Kiệt rót thêm rượu, cảm thán nói.

“Đúng vậy, nhận được tin tức của ngươi, liền lập tức tới đây. Có phải ngươi gặp chuyện gì rắc rối không?”

“Có một chút.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên đường đến đây ta gặp rất nhiều chưởng môn phái, hình như họ cũng đến Đường môn.”

Đường Kiệt nhíu mày nói: “Chắc ngươi cũng đã nghe nói bây giờ xuất hiện một yêu nữ tà giáo đáng sợ?”

“Yêu nữ? À, ngươi đang nói đến ma nữ của Du Mính môn?”

“Đúng vậy, người của các đại môn phái chết vô số.”

“Ta nghe nói là vì nữ tử kia người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ cần ai nói cô ta xấu xí, cô ta đều giết chết, hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng lấy đi.” Không phải Tần Phong tinh thông tin tức, mà là chỉ cần chỗ nào có đám người đang bàn tán, thảo luận thì đều là về nữ nhân này.

“Bây giờ các môn phái đều muốn diệt trừ nữ nhân đó, nhưng đều có điều cố kỵ, nên muốn liên hợp lại đối kháng với cô ta, ngươi và Lạc Vũ Minh ở giang hồ cũng coi như là cao thủ tuyệt đỉnh, thế nên ta mới mời các ngươi đến hỗ trợ.”

“Minh? Hắn cũng đến đây?”

“Còn chưa đến, nhưng hắn sẽ đến nhanh thôi.”

“Cũng đã hai năm rồi ta chưa gặp hắn. Nghe nói hắn đã trở thành đại hiệp tài giỏi.” Nhắc tới Lạc Vũ Minh, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Tần Phong tràn ngập chờ mong, còn mang theo một chút ấm áp.

“Danh tiếng của ngươi dường như còn nổi hơn hắn.”

“Aiz! Hai năm nay chính ta cũng không biết mình đang làm gì…… Hóa ra nơi không thể dứt bỏ khiêu chiến và quyết đấu, để lại vô số máu tươi chính là giang hồ.”

“Hai năm nay, ngươi đã thay đổi rất nhiều, càng giống một nam nhân hơn.” Đường Kiệt nhìn kỹ khuôn mặt tuấn mỹ, hai năm không gặp, trên người hắn càng có thêm nét thu hút của nam nhân, ngũ quan thanh tú cũng có thêm vài phần đậm nét nam tính, hơn nữa khi cười rộ lên, lại càng mê người.

Tần Phong cười nói: “Ngươi cũng vậy, có vẻ có thêm phong cách của các bậc thầy.”

Ôn chuyện chính sự xong, vài chén rượu qua đi, Tần Phong đã ngà ngà say.

“Rượu có cái gì đó là lạ, khiến cổ họng cay nóng, nhưng lại có người sẵn sàng trầm mê vì nó.” Tần Phong cầm chén rượu, mày kiếm nhíu chặt, tiếng cảm thán không ngừng: “Trước đây ta gặp người yêu rượu như mạng, liền đoán rằng rượu phải có mỹ vị khác thường. Đến khi uống vào mới biết, đúng là có một loại đau đớn từ trong miệng chảy vào lòng.”

“Đó là ngươi không biết, một ngày nào đó khi ngươi thật sự hiểu được hương vị của rượu, cũng sẽ sẵn sàng vì nó mà say không muốn tỉnh lại.” Đường Kiệt uống một hơi cạn sạch, tinh tế thưởng thức hương vị còn chưa tan trên môi.

“Hy vọng không có một ngày như vậy.” Tần Phong ra vẻ phóng khoáng bất cần uống cạn sạch một hơi, đổi lấy một trận ho khan kịch liệt.

Mới được vài chén, Tần Phong đã say không còn biết trời đất, trong lúc mơ hồ có một đôi tay vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, giống như người mẹ mà hắn vẫn nhớ nhung, sau đó trước ngực hắn có một loại ấm áp đã lâu không thấy…… Hắn mơ hồ nhớ tới, đó là tấm lưng dày rộng của cha, tuy hắn vẫn cố ý dùng oán hận để che dấu hoài niệm, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn rất nhớ cha mình.

Sau đó, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ thân thiết của một cô gái: “Có khỏe không?”

Tần Phong cố gắng muốn mở to mắt để thấy rõ hình ảnh vàng vàng đó, nhưng bóng dáng đó vẫn cứ mờ ảo, hắn cảm giác có một đôi mắt nhu tình như nước, một hơi thở nhẹ nhàng thanh tao, làm cho hắn nhớ tới người con gái mới gặp một lần vào mấy tháng trước.

Một gốc cây còn chưa rụng hết lá vàng, một cô gái ngồi khóc mà không ai an ủi.

Hắn chưa từng nhớ rõ bộ dáng của cô gái nào, ngay cả cô gái tên Lam Lăng mà hắn đã từng dùng sinh mệnh để bảo vệ kia cũng là mơ hồ không rõ trong trí nhớ của hắn, nhưng cô gái ngồi ôm đầu gối khóc dưới gốc cây ấy, ánh mắt ưu thương mà trong trẻo lạnh lùng ấy, không hiểu sao lại khắc ghi trong đầu hắn.

Hắn nhớ rất rõ, ngày đó nàng đang khóc, lá vàng tung bay trong nước mắt của nàng, tuôn rơi ròng ròng tuyệt vọng.

Hắn nói với nàng: “Đừng khóc, thế giới này không ai đáng để nàng rơi lệ.”

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ một người con gái, nước mắt giống như bão táp, ướt đẫm toàn thân hắn, trời đất từ đó về sau sẽ ảm đạm……

Sáng sớm, hắn mở mắt ra, vừa thấy một thân ảnh màu vàng đứng trước mặt mình, gần như ngay lập tức hắn đã quên đi đau đớn như muốn nổ tung đầu, đứng dậy nhìn kỹ cô gái thanh tú trước mặt, đây là việc mà tối qua hắn muốn làm lại không có sức lực.

Lam Lăng thấy hắn đứng dậy, chạy nhanh đến dìu hắn: “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Lam Lăng? Sao muội lại ở đây? Minh đâu?” Trong sự kinh ngạc hắn không khỏi có chút thất vọng.

“Huynh ấy vừa ra ngoài lấy canh giải rượu cho huynh. Huynh không uống được rượu mà còn uống nhiều như vậy làm gì? Ngày hôm qua lúc Vũ Minh ca cõng huynh về, huynh còn không ngừng kêu: Đau!”

“Thật sao? Thật mất mặt quá?” Tần Phong ngượng ngùng cười cười, đứng dậy xuống giường.

Lam Lăng cúi đầu không nói.

Lạc Vũ Minh vừa mới vào cửa, cười to nói: “Đúng là quá mất mặt, vốn tưởng rằng hai năm sau ngươi sẽ trở thành một nam nhân đội trời đạp đất, không thể tưởng được ngươi lại có bộ dạng đáng xấu hổ như thế!”

“Nếu ngươi đến sớm một chút, bị Đường Kiệt chuốc quá chén thì chỉ sợ cũng chẳng khá hơn ta đâu.”

“Ngươi cho rằng tất cả nam nhân đều vô dụng như ngươi chắc? Ta đây ngàn chén cũng chẳng say.” Lạc Vũ Minh cố ý ngửi ngửi canh giải rượu, bĩu môi nói: “Thứ này ta chưa phải thử qua bao giờ đâu, chắc có lẽ ngươi nên uống nó thường xuyên vào.”

“Tối nay, ta xem ngươi ngàn chén không say như thế nào.” Tần Phong cười tiếp nhận, tuy hắn cũng cho rằng uống cái loại này có chút mất mặt, nhưng mà đầu hắn đang biểu tình ác liệt quá.

Quả nhiên, đêm khuya hôm đó, ba nam nhân đều say đến bất tỉnh.

Buổi sáng hôm sau, Tần Phong vừa thấy hai bát canh giải rượu đã cười nói với Lạc Vũ Minh: “Nhanh nếm thử hương vị này xem.”

“Ta căn bản không cần, ta rất khỏe.” Lạc Vũ Minh khinh thường nói.

“Lam Lăng, vậy đưa bát canh của hắn cho ta, đầu ta đau dữ quá.”

“Không được, Lam Lăng, không cho hắn.” Lạc Vũ Minh giống như trẻ con, lôi kéo tay Lam Lăng không chịu buông ra: “Nếu không phải hắn cứ nâng cốc là vụng trộm đổ cho ta, thì sao ta có thể say được. Cứ để cho hắn đau chết đi!”

Lam Lăng dùng hết toàn lực rút tay ra, đưa bát canh cho Tần Phong, thấp giọng nói: “Không thể uống ít đi một chút à, phải giữ gìn sức khỏe.”

Nụ cười của Tần Phong trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, thấy Lam Lăng nhìn chằm chằm vào hắn, mới không thể không tiếp nhận bát canh, uống hết. Trong lúc lơ đãng, hắn thoáng nhìn thấy trong mắt Lạc Vũ Minh có một tia lửa giận lướt qua.

Vì không muốn đối mặt với tình cảnh xấu hổ như vậy, nên hắn đã tránh đi hai năm, rốt cuộc hắn còn phải tránh đến bao giờ?

Tần Phong ho nhẹ vài tiếng, hỏi: “Minh, khi nào thì thành thân hả?”

“Sớm thôi, chờ giải quyết xong chuyện của Đường Kiệt sẽ thành thân.”

“Đừng quên mời ta uống rượu mừng đấy.”

“Sao có thể quên chứ, vậy còn chén rượu của ngươi ta còn phải chờ bao lâu đây?”

Tần Phong xấu hổ cười nói: “Cũng nhanh thôi, chờ đến khi ta gặp lại nàng.”

“Sao? Nói vậy ngươi có mục tiêu rồi?”

Mục tiêu? Suy nghĩ của Tần Phong không tự chủ được tập trung vào thân ảnh màu vàng mơ hồ trong trí nhớ, hoảng hốt nói: “Coi như là vậy.”

Khi hắn thấy nụ cười của Lạc Vũ Minh tiêu tan, lòng cũng yên ổn một chút.

Thật ra cả đời hắn sẽ không thành thân, từ khi cha hắn chết trước mắt hắn, hắn liền hận thấu tình yêu trong nhân gian, hắn nói như vậy cũng chỉ vì để cho người khác an tâm mà thôi.

Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn lâm vào vực sâu không đáy, trong đại sảnh nghị sự của Đường môn, Tần Phong ôm trong lòng thân thể lạnh như băng của Lam Lăng giống như bị một thanh kiếm đâm vào chính ngực mình.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Lam Lăng còn lôi kéo tay hắn hỏi: “Cho tới giờ huynh vẫn không yêu muội ư? Một chút cũng không có ư?”

Tần Phong hàm chứa nước mắt, “Yêu” Hắn không muốn nói, hai chữ “Không yêu” lại không thể nói nên lời.

“Không thể… lừa gạt muội sao?”

Hắn thấy máu trên ngực Lam Lăng ngày càng chảy nhiều, hô hấp ngày càng yếu ớt, cả người đều bị một loại bóng tối vây quanh, cuối cùng cắn răng nói: “Ta thích muội.”

“Vậy huynh có thể hôn muội một chút không?”

Hắn nhìn người con gái lạnh như băng trong lòng mình như nhìn đống lửa, nhìn nàng tràn ngập chờ mong từ từ nhắm mắt lại, một cô gái mười chín tuổi dùng cả sinh mệnh để yêu hắn, cuối cùng chỉ có một chút thỉnh cầu này.

Hắn không thể tiếp tục từ chối, cúi người hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng, tuy rằng chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, gần như chỉ là chút đụng chạm như có như không, nhưng cũng đủ đóng băng trái tim hắn, nhốt đánh hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục. (vạn kiếp bất phục: vạn kiếp không thể phục hồi lại được.)

Khi Tần Phong ngẩng đầu, người vừa mới động tay giết Lam Lăng kia đã không còn hơi thở, Lạc Vũ Minh cầm thanh kiếm thấm đẫm máu tươi, như một thân thể không còn linh hồn đứng đối diện hắn.

“Xin lỗi.”

“Tần Phong, ta đã nói rồi, nếu ngươi thích nàng, có thể cho nàng hạnh phúc thật sự, ta có thể cầu chúc cho ngươi. Nhưng ngươi làm cho ta tin rằng ngươi…… đây là hứa hẹn của ngươi với ta sao?”

“Là ta hại chết nàng, nếu ngươi muốn báo thù cho nàng, thì hãy ra tay đi.”

“Ta sẽ không giết ngươi, Tần Phong, ngươi hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ ngày hôm nay!” Lạc Vũ Minh đoạt lấy thi thể đã băng lạnh của Lam Lăng trong lòng Tần Phong: “Ta sẽ đi theo ngươi, vĩnh viễn đi theo ngươi.”

“Minh……”

“Tần Phong, có một ngày khi ngươi yêu thương một nữ nhân, nhất định cũng sẽ phải thừa nhận đau đớn giống như ta……”

Lạc Vũ Minh đi rồi, lưu lại lời nguyền rủa như tia chớp lạnh giá mạnh mẽ, bổ lên người Tần Phong.

Đường Kiệt vỗ nhẹ bả vai Tần Phong: “Đều là ta sai, ta đã quên ngươi là người có thù giết cha Vương Mông……”

“Không chỉ có ngươi, mà ngay cả ta cũng quên. Vì hư danh mà quyết đấu, ta thậm chí còn không nhớ nổi tên người đã ngã xuống. Nếu không phải vừa rồi Lam Lăng phát hiện, thay ta cản một kiếm, thì cái tên Tần Phong này cũng đã biến mất rồi.”

Giang hồ chính là một nơi hoàn toàn không có điều gì hợp lý, người ngã xuống trong trận quyết đấu sẽ bị quên lãng rất nhanh, người còn đứng vững sẽ được nhớ kỹ, cũng có biết bao người mới đững vững không lâu, được nhớ kỹ rồi lại ngã xuống, bị người ta quên lãng…… Cho nên không ai vĩnh viễn được nhớ kỹ, chỉ có người hoàn toàn bị quên lãng.