Chương 1: Tương phùng
Nguyên Phương nằm dài trên giường toát mồ hôi lạnh, hắn trở mình, suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ từ lúc còn bé đến tận bây giờ vẫn thường xuyên mơ thấy nó, gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy...
"Nguyên Phương...nhất định phải tìm muội..."
Tối nào hắn cũng mơ thấy một cô gái nằm trong vòng tay hắn, thân thể cô mềm nhũn và nói không ra hơi nhưng từng lời cô nói như in tận tâm can của hắn. Lòng hắn đau nhói và bất chợt hắn thốt ra ba chữ:
"Đồng Mộng Dao"
Cái tên này dường như đã khắc sâu vào đầu hắn và cả cô gái ấy cũng vậy, việc vẽ ra được chân dung của cô rất dễ đối với hắn và chỉ sau khi vẽ xong thì hắn mới đưa mình lên giường ngủ tiếp...
"Tít...Tít...Tít"
"Đồng hồ kiểu gì vậy?! Anh mày đặt 6a.m mà 7a.m mới gọi anh dậy là sao? Đồng hồ thối!!!"
Hắn vừa la hét vào cái đồng hồ vừa vác cặp chạy ra ngoài trong bộ đồng phục xộc xệnh với đôi giày thể thao nửa buộc nửa thả. Bỗng dây giày đo đất làm hắn ngã nhào xuống đường, sách vở văng tung tóe. Hắn đang loay hoay nhặt sách vở lên thì một cô gái chạy tới giúp hắn. Cô cười lấy lệ và cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì chẳng vui vẻ gì. Hắn hỏi nhưng không nhìn:
"Nhìn cô chẳng có vẻ vui vẻ gì khi giúp tôi, cô bất mãn gì với tôi à?!"
"Không... chỉ là tôi..."
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn ngước lên nhìn cô, là "Đồng Mộng Dao". Đúng, chính giọng nói ấy, ánh mắt ấy, dung mạo ấy đã trong đầu hắn từ rất lâu... Hắn cứ mải suy nghĩ vẩn vơ mà quên béng cả thời gian vào lớp. Là một học sinh mới thì điều cấm kỵ là đi học trễ, lúc hắn đến lớp thì đã muộn cả mười lăm phút nhưng cũng may là giáo viên chưa đến, hắn cúi gằm mặt và đi một mạch xuống cuối lớp, hắn nhìn sang bên cạnh mình... lại là "Đồng Mộng Dao". Hắn cứ nhìn chăm chú vào cô và không cất nên lời...
"Nhìn gì mà nhìn?!"
Cô tức giận vì bị một người xa lạ nhìn chằm chằm vào mình những mấy phút liền, hắn chưa kịp đáp lại thì một cô gái trẻ bước vào lớp, trên tay là sổ điểm và danh sách học sinh, cô gái trẻ tự giới thiệu:
"Chào các bạn! Mình là Tiểu Ơn, hai mươi ba tuổi, là giảng viên của các bạn. Các bạn hãy giúp đỡ mình nha!"
Nói xong, cô gái nháy mắt và với cái điệu bộ lẳng lơ khác người, cô đi xuống chỗ của một nam sinh đang ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Cô cất giọng chào và làm quen lại với nam sinh ấy:
"Chào ạ. Cho mình làm quen được không? Nhìn bạn đẹp trai quá à!!!"
Cậu ta chỉ liếc sơ qua cô rồi đứng lên nói:
"Xin lỗi, chắc tôi đi nhầm sang VƯỜN BÁCH THÚ, cô mà cũng được làm giảng viên sao?! Loạn cả rồi! Cho hỏi trường cấp ba Cửu Viên ở đâu vậy?"
Cậu nam sinh cười đắc ý rồi bỏ ra ngoài. Tiểu Ơn nhìn có vẻ không lấy gì làm vui mừng và tiếp tục đi xuống chỗ của Nguyên Phương với điệu bộ lẳng lơ, cô gái lại tiếp tục nói như lúc nãy nói với cậu nam sinh kia. Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng kiêu ngạo của hắn:
"Tôi không có hứng thú với người như cô. Ta hiểu nhau rồi chứ?!"
Nói rồi hắn cũng đứng lên và kéo tay "Đồng Mộng Dao" ra ngoài.
"Bỏ tôi ra! Anh bị làm sao vậy?!"
Cô tức giận và đi thẳng ra phía cậu nam sinh lúc nãy và chuyện trò rất vui vẻ, lại một người nam sinh khác đi ra khỏi "vườn bách thú" và tiến về phía của hai người kia. Trông họ có vẻ rất thân. Nguyên Phương thấy rất tò mò về ba người này nhưng không muốn ra hỏi thẳng. Đột nhiên, cả ba người đều đi về phía của hắn. Người nam sinh thứ nhất nói:
"Tôi là Hướng Vũ kiệt, bạn thân của con cọp cái Đồng Mộng Dao, còn đây là Hướng Vũ Lạc, em họ của tôi..."
Cậu ta chưa kịp nói hết thì đã bị Đồng Mộng Dao thúc một cái thật mạnh vào lưng:
"Cậu nói ai?! Nói ai?!"
Cả hai cậu nam sinh kia đồng thanh nói ngập ngừng không thành câu, người này xen lẫn người kia:
"Là nói anh ta, chính là anh ta... Đúng đúng là nói tôi, tôi là con cọp cái.."
Nguyên phương giật mình khi nghe thấy ba chữ "Đồng Mộng Dao" vì hắn cứ tưởng đó là tên mà hắn tùy tiện gọi cô nhưng không ngờ đó lại là tên của cô, đây là trò đùa của tạo hóa hay chỉ là hắn nghe nhầm? Dù là gì thì cũng khiến hắn cười rất tươi khi nhìn vào mặt của Đồng Mộng Dao.
"Này, từ nãy đến giờ sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy? Chẳng lẽ bản cô nương lại thu hút đến như vậy sao?!"
"Tôi... tôi..." - Hắn chưa kịp nói hết thì cô xen vào - "tôi ...tôi... sao vậy? Không biết nói nữa hả?!"
Họ đang nói chuyện rất vui vẻ thì tiếng trống vang lên, Đồng Mộng Dao nhanh chóng đi về phía cổng và không quên kéo theo hai tên bạn thanh mai trúc mã, cô quay sang Vương Nguyên Phương rồi lại nói với hai tên ích kỷ kia:
"Bọn tôi về trước nha... Đi thôi, ông của tôi mời hai tên đầu heo nhà các người tới chơi đó và cả tên chết tiệt Vương Nguyên Phương nào đó nữa, không giúp ta tìm hắn thì đừng mơ ăn cơm tối. Hứ..."
"Tôi là tên chết tiệt Vương Nguyên Phương đây!"
Hắn nói với Mộng Dao bằng giọng bất mãn và đi theo cô về nhà. Sau khi ăn tối xong thì người nào lại về nhà người ấy, hắn bỏ quên chiếc cặp và áo lạnh của mình ở trên bàn trong phòng khách nhà cô nhưng lại quên béng đi mất hại cô phải đưa sang cho hắn và còn phải lặn lội đi tìm địa chỉ mà ông của cô cho...
Cuối cùng thì cũng tới con đường ấy nhưng nhà của hắn lại nằm tít ở cuối con đường dài đằng đẵng này. Cô lại le đôi chân nhỏ bé đi đến cuối con đường, tìm đúng số địa chỉ rồi mới dừng chân lại thở. Trước mặt cô là một tòa biệt thự to lớn rất to và tráng lệ, cô gọi to:
"Vương Nguyên Phương, mau ra đây, tôi mang đồ trả cho anh nè... Gọi ba lần không ra là tôi quăng vô đó!"
Gọi một lần rồi hai, ba lần... đến khi Mộng Dao không còn kiên nhẫn nữa thì cô quyết định "đưa tận tay" cho chủ của nó. "Bịch...Bịch", cô ném cả chiếc cặp nặng trĩu và cái áo lạnh của hắn vào qua cái cổng to lớn thì bỗng nghe tiếng kêu la thảm thiết của ai đó, thì ra là hắn. Nguyên Phương ôm mặt và nói với cô trong đau đớn
"Kiếp trước, tôi đã gây thù chuốc oán gì với cô mà cô lại hủy nhan sắc vàng ngọc của tôi vậy?! Thật là xui xẻo mà! "
"Tại tôi gọi mà anh không nghe nên là lỗi của anh chứ, đâu phải tại tôi..."
Mộng Dao cố gắng cãi cùn và cười vào cái "KHUÔN MẶT VÀNG NGỌC" của hắn nhưng chẳng ăn thua vào đâu cả. Họ đứng đó đấu khẩu với nhau những mấy tiếng đồng hồ mà không thấy chán. Lời qua lẽ lại thật là hợp tình, ăn ý. Chẳng lẽ là thiên duyên tiền định từ kiếp trước?! ...