Chương 1: Còn ngủ cùng Cố Diệc Minh nữa thì tôi là con chó!
Giới truyền thông: Thời gian gần đây, ảnh đế Cố Diệc Minh bị chụp được cảnh thân mật quá mức với nghệ sĩ Dư Bắc của công ty mình, thường xuyên lên hot search, khiến rất nhiều fan đặt ra nghi vấn về xu hướng tính ɖu͙ƈ của anh ta. Vậy rút cục là ảnh đế làm bậy hay hai bên nguyện chết?… Khụ, tự nguyện.
Dư Bắc: Nhìn đi, ngay cả giới truyền thông cũng bưng cơm chó tới đút tận miệng rồi mà anh vẫn còn là trai thẳng!
“Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính” – Sợi chỉ đỏ xuyên suốt tác phẩm.
___
Đây là một câu chuyện buồn.
Thật đấy.
Còn chuyện gì buồn hơn việc “Anh coi em là anh em bạn bè, em nằm mơ cũng muốn chịch anh” đây?
Dư Bắc yêu thầm Cố Diệc Minh tám năm, từ hồi còn ở chung phòng ký túc xá đại học, cậu đã bắt đầu thử quyến rũ, bẻ cong crush Cố Diệc Minh, làm đủ trò trêи danh nghĩa anh em, từng ngủ chung giường nằm chung gối, chỉ thiếu nước vác ʍôиɠ tự ngồi lên. Tám năm ròng rã, Cố Diệc Minh vẫn thẳng tuốt tuồn tuột.
Thậm chí Dư Bắc nghi ngờ liệu có phải bản thân chưa đủ phóng đãng?
Tivi đang mở kênh tin tức giải trí:
“Ảnh đế Cố Diệc Minh dính tin đồn lén lút hẹn hò với sao nữ Chương Tử Oánh. Hôm nay Chương Tử Oánh trả lời phỏng vấn, tiết lộ ‘Chúng tôi vốn quen nhau từ lâu, trong một sự kiện thương mại’, còn Cố Diệc Minh khi tham gia quảng bá phim điện ảnh đã từ chối mọi câu hỏi liên quan đến vấn đề cá nhân, khiến scandal tình ái của họ thêm phần phức tạp, dấy lên lời đồn đoán từ nhiều phía…”
Dư Bắc ngồi ở ghế sofa, hận tới nỗi ngứa hết cả răng, cắn rớt luôn một nút bấm trêи điều khiển, tắt phụt tivi đi.
Cậu chẳng muốn mở điện thoại ra, trêи mạng chắc chắn tràn ngập tin “scandal tình ái” của Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giống như một nồi cá nấu dưa.
Mùi chua lòm, dưa thì khú, để thừa mứa ra chẳng ma nào thèm. (*)
Cũng đúng thôi, người ta là ai chứ? Ông chồng quốc dân, vừa giàu vừa ngon trai, bụng sáu múi, kể từ lúc gia nhập làng giải trí vào năm thứ ba đại học đã nhận giải mỏi tay nhờ đóng phim điện ảnh, sau khi tốt nghiệp bèn thành lập ngay công ty truyền thông riêng, ít tuổi mà đã trở thành nhân vật tai to mặt lớn trong showbiz.
Còn cậu? Chỉ là một thằng nhóc gay đang độ xuân thì.
Tuy cậu tốt nghiệp cùng khóa với Cố Diệc Minh nhưng lăn lộn showbiz ngần ấy năm, mỗi năm chỉ diễn vai nam phụ phụ phụ trong dăm ba bộ phim truyền hình, hoàn toàn vô danh.
Ngay cả Chương Tử Oánh kia cũng là sao nữ mới nổi đang hot.
Anh ấy thích cậu vì lẽ gì được cơ chứ?
Đợi chờ đằng đẵng bao nhiêu năm, Dư Bắc sắp thân tàn cúc héo đến nơi rồi. Thế giới này đâu phải mình Cố Diệc Minh đẹp trai, nho xanh quá không ăn được thì kiếm chùm khác, đúng hem cả nhà?
Dư Bắc rất thất vọng, quyết định buông bỏ Cố Diệc Minh. Cậu thề, từ hôm nay trở đi, cậu mà còn thèm khát Cố Diệc Minh, ngủ cùng Cố Diệc Minh nữa thì cậu là con chó!
“Tình yêu thật sự cần dũng khí, để đối diện với những lời đàm tiếu…” Đây là nhạc chuông Dư Bắc cài riêng cho Cố Diệc Minh. Cậu liếc màn hình cuộc gọi đến, thấy duy nhất một chữ “Minh”.
Dư Bắc không muốn nhấc máy đâu, nhưng ngón tay có lý lẽ riêng của nó, cậu chưa kịp phản ứng, nó đã nhấn nghe rồi.
“Út Cưng…”
Nghe đi, đây là biệt danh mà trai thẳng nên gọi sao?
Vì Dư Bắc nhỏ tuổi nhất trong phòng nên anh hai quê Tứ Xuyên đặt cho cậu biệt danh này, Cố Diệc Minh cứ gọi thế từ đó tới giờ.
Giọng Cố Diệc Minh trầm thấp, cuốn hút, lại tràn ngập sự cưng chiều, cách một cái màn hình vẫn cảm nhận được hơi thở bá đạo tổng tài nồng đượm, Dư Bắc mới nghe thôi đã bủn rủn chân tay.
Không, không thể nghĩ sâu xa hơn.
Hiện tại Dư Bắc đã hạ quyết tâm, không sa đọa vậy được.
Cậu đằng hắng, trả lời bằng chất giọng tự cho là đanh thép nhất.
“Ừm.”
“Tối nay anh qua nhà em, đừng khóa cửa.”
Ngắn gọn súc tích, dặn dò kiểu thân quen lắm, giống hệt ông chồng đi làm vất vả, bảo vợ: “Tối nay anh về muộn, đừng khóa cửa.”
Đến làm gì? Tất nhiên là để ngủ.
Đây là thói quen của Cố Diệc Minh, cứ rảnh rỗi sẽ tới nhà Dư Bắc chơi. Dư Bắc nghi ngờ Cố Diệc Minh ngủ ở nhà mình còn nhiều hơn ở nhà anh ấy.
Dư Bắc chiều anh quá nên mới sinh ra cái tật xấu tự nhiên như ruồi đó. Lần này cậu phải quyết liệt từ chối!
“Không được!”
Dư Bắc trả lời khẳng khái.
Cố Diệc Minh có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao?”
Dư Bắc có thể tưởng tượng ra ở đầu dây bên kia, đôi lông mày bén ngót, đẹp đẽ của Cố Diệc Minh nhíu lại, vừa vì bất ngờ, vừa không cho phép trái ý anh.
Dư Bắc chẳng biết viện cớ gì, lửa giận lập tức vơi đi.
“Tại vì… Thì là… Vì em không có nhà, về muộn lắm.”
Dư Bắc không giỏi đối đầu với Cố Diệc Minh, trước giờ cậu đều răm rắp vâng lời anh.
“Ờm, vậy không sao. Anh về nhà trước, đợi em.”
“…”
Sai lầm.
Dư Bắc quên khuấy đi mất là Cố Diệc Minh có chìa khóa sơ cua nhà mình từ đời nào rồi.
“Ê! Không…”
Dư Bắc chưa nói hết câu, Cố Diệc Minh đã cúp máy cái rụp.
Dư Bắc nhìn lịch sử cuộc gọi, hơi ngẩn ngơ.
Càng nghĩ càng bực.
Anh ấy coi cửa nhà mình là cái gì? Ra ra vào vào, vào vào ra ra tùy tiện…
Nếu muốn chấm dứt sự mờ ám phiền phức với Cố Diệc Minh, cậu phải hành động triệt để.
Dư Bắc cáu tiết, sửa tên danh bạ Cố Diệc Minh thành “Tháp Tokyo”.
Tháp Tokyo, thẳng và cứng.
Dư Bắc hớn hở, vẫn chưa đủ nhé, cậu đổi nhạc chuông riêng của Cố Diệc Minh sang bài “Nỗi Đau Biết Thở”, có câu đầu là “Đứng trêи Tháp Tokyo, lần đầu tiên đưa mắt nhìn thật xa…”
Tâm trạng Dư Bắc tốt hơn hẳn, vui vẻ đặt đồ ăn. Dù sao mấy ngày này cậu cũng vô công rồi nghề, ru rú ở nhà đặt đồ ăn suốt.
Cơm nước xong xuôi, Dư Bắc nằm dài trêи sofa, bắt đầu lướt weibo. Weibo cậu có mấy chục ngàn fan thôi, bao gồm họ hàng thân thích và một nửa là tài khoản ảo, lượng fan thật cực kỳ ít ỏi.
Lúc không đi đóng phim, Dư Bắc thích nằm nhà xem mấy bài đăng hài hước, nhưng giờ càng xem cậu càng thấy rối bời.
Làm vậy liệu có chọc tức Cố Diệc Minh không? Quan hệ giữa cậu và Cố Diệc Minh vốn khá tốt, tuy nhiên anh đồng thời cũng là ông chủ của cậu, Dư Bắc từng chứng kiến cảnh anh nổi trận lôi đình với nghệ sĩ công ty khủng khϊế͙p͙ tới nhường nào.
“Tháp Tokyo” lại gọi đến, làm cậu sợ hết hồn.
Dư Bắc cố nhịn, không nhấn nghe, song nhạc chuông vang lên lâu bao nhiêu, cậu thấy mình giống miếng thịt bị treo trêи đỉnh Tháp Tokyo bấy nhiêu. Yếu ớt, trơ trọi.
Nhưng ngầu.
Không nghe đấy!
Tiếng chuông rút cục cũng ngừng lại, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Dư Bắc gửi một tin nhắn: “Tối nay em không ở nhà, ngủ nhà bạn, anh đi chỗ khác đi.”
Nào ngờ lát sau Cố Diệc Minh trả lời: “Em ở đâu? Anh lái xe qua đón. Bạn nào? Anh đang trêи đường rồi, đi đâu được nữa?”
Ai thèm quan tâm anh đi đâu chứ? Nhà Chương Tử Oánh kìa. Dư Bắc lạnh lùng cười khẩy.
Dư Bắc mặc kệ, cậu đã nói rõ ràng rồi, anh có ngủ đầu đường xó chợ cũng chẳng phải lỗi tại cậu.
Dư Bắc tắt luôn chuông điện thoại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không thấy “Tháp Tokyo” gọi hết lần này đến lần khác.
Dưới hầm đỗ xe khu chung cư, Cố Diệc Minh ngồi trêи ghế lái. Đúng như Dư Bắc tưởng tượng, anh cau mày, mím môi thật chặt. Nếu lúc này người quen của anh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ che đầu rụt cổ, bởi đó chính là sự yên bình trước cơn bão.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”
Cố Diệc Minh biết sở thích duy nhất của Dư Bắc là lướt weibo đọc tin hài hước. Anh bèn mở weibo, đăng bài thành công, nội dung chỉ vỏn vẹn năm từ.
“@Dư Bắc Đã ngủ chưa?”
Dư Bắc đang say giấc nồng không hề hay biết rằng trong một đêm này, suýt chút nữa ngay cả màu qυầи ɭót của cậu cũng bị cả chục triệu người hâm mộ và giới truyền thông moi móc ra.
Tự dưng lên hot search!
(*) Trong truyện tác giả chơi chữ nhiều, tùy theo tình huống mà tôi sẽ dịch sao cho sát nghĩa, đủ ý nhất nên có thể sẽ hơi khác các bản dịch khác. Mong mọi người hiểu và thông cảm.