Chương 1: Ác Mộng



Đêm đến chính là lúc nghỉ ngơi để nạp lại năng lượng cho cả ngày làm việc mệt mỏi… Nhưng mà lại không đúng với Doãn gia lúc này.

Biệt thự Doãn gia lúc này không còn giống biệt thự lộng lẫy như mọi ngày, mà nó như một đống lửa sáng bừng trong đêm tối.
Tiểu Linh đang ở căn nhà kính cách khá xa so với biệt thự, căn nhà này là anh cho người xây cho cô.

Nơi đây trồng những loài hoa cô thích, oải hương, hồng xanh, hồng Nhung, hoa sen… Nhận thấy điều gì đó bất ổn từ phía biệt thự, Trung bá mới dẫn cô về.

Trước mặt họ là cảnh tượng hoang tàn đến đáng sợ những khóm hoa màu trắng, được nhuộm 1 màu đỏ đến nhức mắt, màu đỏ tươi của… máu.
Xác người ngổn ngang toàn bộ đều là vệ sỹ và người hầu trong nhà.

Liếc nhìn 1 vòng Trung bá dừng lại trước cô hầu gái đang thoi thóp.

ông dẫn cô tiến lại gần quỳ 1 gối xuống hỏi cô ta:

" lão gia, phu nhân đâu chuyện gì đang xảy ra vậy?"
cô hầu gái thều thào đáp:
" Cướp… có cướp, tôi không… không" chưa nói dứt câu đã chết
Cướp sao? vậy lão gia, phu nhân e là… nghĩ đến đây Trung bá vội dẫn Tiểu Linh tiến vào bên trong
*đoàng.

Tiếng súng vang vọng trong đêm tối như đánh thẳng vào lỗ tai của Tiểu Linh và Trung bá
Trước đại sảnh Doãn gia có những người mặc đồ đen mặt mày bặm trợn đang chĩa súng vào phía 2 vợ chồng quỳ trên mặt đất
" Ba, mẹ…" Trung bá thấy cô định la toáng lên vội vàng bịt miệng cô lại, kéo cô nấp vào bụi cây.
“Đại ca vẫn chưa tìm thấy lão già và con bé đó đâu”
“Vô dụng, mau phái người tìm bằng được cho tao”.

Người lên tiếng lừ La Đạt Cầm đầu Bang Đại Bàng
“Dạ”.

tên kia xoay người tiếp tục tìm kiếm.
"La Đạt, tao coi mày là bạn thân sao mày đối với tao như vậy? " Người lên tiếng là Doãn Thừa Hạo, cha cô.
Lão nghe như vậy bèn hừ lạnh
" Bạn thân ư? tao chưa bao giờ coi mày là bạn thân mà ngược lại tao và mày là 2 kẻ không đội trời chung.
" tại sao “?
lão nhếch môi khi bỉ.
" tại sao ư? tại vì mày cướp đi người tao yêu, cướp đi hào quang vốn thuộc về tao.

Hồi đó tại tao nghèo cô ta mới bỏ tao theo mày.

Từ đó tao đã tự nhủ với bản thân phải lớn mạnh, tao tưởng chỉ cần tao giàu cô ta sẽ quay về bên tao, nhưng không cô ta vẫn chọn mày” vừa nói hắn vừa túm mẹ cô lên đôi mắt đỏ au nhìn vào bà.

" Úc Tiểu Đồng, cô nói đi tại sao cô lại chọn nó mà không phải là tôi là vì nó giàu ư? vậy giờ tôi giàu rồi sao cô không chọn tôi ".

Càng nói tay lão lại càng bóp nghẹt cổ bà
" bởi vì…vì tôi không yêu ông " mẹ cô khó khăn trả lời.
" haha… không yêu, không yêu? vậy cô yêu nó sao? lão vừa dứt câu liền buông bà ra, rút khẩu súng dắt ở thắt lưng chĩa về phía Doãn Thừa Hạo.
Mẹ cô vừa được thả ra thì ho sặc sụa khuôn mặt đỏ vì thiếu dưỡng khí chuyển sang tái nhợt.
bà hét lên " La Đạt, ông muốn làm gì "
Lão Lạnh phun ra 2 chữ " Gϊếŧ nó ".

Vừa dứt câu là tiếng súng chói tai vang lên
“Thừa Hạo…” Doãn phu nhân lúc này mặc kệ sự kìm kẹp của những tên áo đen kia lấy hết sức bình sinh hướng về phía Doãn lão gia.

Tiểu Linh bên này cũng đau đớn vì chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Trung bá phải cố gắng lắm mới áp được cô xuống.

Doãn phu nhân đến được bên Doãn lão gia ôm lấy ông mà khóc, ông đưa đôi tay đẫm máu lau nước mắt cho ba nói :
“Tiểu Đồng, anh xin lỗi, anh thất hứa rồi.

không thể cùng em răng long đầu bạc… anh xin lỗi.”
" anh sẽ không sao đâu… đừng mà Thừa Hạo"
đứng nhìn cảnh tượng trước mắt mà lão thấy sảng khoái vô cùng
"haha, Tiểu Đồng nó chết rồi giờ theo anh đi…
ánh mắt bà vô hồn nhìn Doãn lão gia rồi nhìn khẩu súng trên tay lão.

Nhanh chóng cướp được, hướng về phía lão mà bóp cò.

Nhưng phụ nữ chân yếu tay mềm như bà sao gϊếŧ nổi đại ca Hắc Bang như ông ta? Viên đạn chỉ bắt xước mặt lão tạo thành vết thương dài nơi má phải

“Khốn kiếp” hắn gầm lên 1 tiếng rất nhanh đoạt lại được khẩu súng, giáng cho bà cái tát tai.

cái tát mạnh đến mức môi bà tứa máu.

Doãn phu nhân thừa dịp hắn đang trao đổi với đàn em, bà nhìn lại chồng mình lần cuối, rồi đập đầu vào cột nhà bên cạnh tự sát.

Dòng máu nóng từ từ chảy xuống chứng minh 1 điều sinh mạng của bà đang dần trôi đi.

Chờ đến khi La Đạt phản ứng lại bà đã chết, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng về phía hắn.
“Đại ca”
“Chuyện gì”
“Cái gì cảnh sát sao?”
“Vâng” tên thuộc hạ đáp
quay lại nhìn đôi vợ chồng ấy lão ra lệnh : "đốt đi tao không muốn nghe thấy 2 từ Doãn Gia nữa, và tìm bắt bằng được lão già và con bé kia cho tao.

Tìm thấy gϊếŧ không cần hỏi.
“Vâng, đại ca”
“Không ba, mẹ…”
nghe theo tiếng thét Trung bá lật đật tiến vào phòng cô
" Tiểu Thư cô lại gặp ác mộng sao?".